Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 98: Sự nghiệp giáo dục
Sau khi kiểm kê xong số kim tệ Rhys gom về từ Quang Minh giáo hội, miệng Tống Mặc mãi không khép lại được.
Y hợp tác với đội thương buôn của người lùn, đã mở được một trăm năm mươi cửa tiệm, buôn bán vô cùng thịnh vượng, nhưng lợi nhuận của cả một quý, vẫn không tới được một phần ba chỗ này!
Tống Mặc ngồi khoanh gối dưới đất, nhìn lão quản gia John chỉ huy nô bộc và thị nữ cất từng rương kim tệ đi, vận chuyển xuống thành ngầm, thầm thì tự nói: “Quả nhiên thần côn biết lừa gạt mới là nghề nghiệp kiếm tiền nhanh nhất sao?”
Lão John nghe thấy Tống Mặc nói, nhưng không nghe rõ là nói cái gì, quay lại hỏi một câu, “Lãnh chủ đại nhân, ngài có gì dặn dò sao?”
“Không có gì.” Tống Mặc phất tay, đứng lên, đi tới bên cạnh lão John, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Quản gia, địa tinh Jason mang về, đã an bài chỗ ở hết chưa?”
“Ngài yên tâm, đã an bài hết rồi. Mills đang dẫn họ xây dựng tường vây bên biên giới lãnh địa. Ngoài ra Ayton truyền tin tới, có một vài chu nho bí mật liên hệ với hắn, hy vọng lãnh chủ đại nhân có thể thu lưu họ.”
“Ừ.” Tống Mặc gật đầu, “Chỗ Mills, ông chú ý một chút, những địa tinh đó tạm thời vẫn phải trông chừng, đừng để họ hoạt động khắp nơi trong lãnh địa. Tin Ayton truyền về nếu là chính xác, thì phái Johnson đi đón người.”
“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”
Công việc vận chuyển kim tệ rất tuần tự, Tống Mặc không giúp được gì, cũng không có chỗ chen vào, dứt khoát rời khỏi phủ lãnh chủ. Dự định đi tuần tra lãnh địa của y. Đây cũng là công việc thường ngày của lãnh chủ, chỉ là Tống Mặc thường xuyên cùng các lãnh dân bên nhau, nên không giống những lãnh chủ quý tộc khác thoát ly quần chúng, mỗi lần xuất tuần, đều khiến các lãnh dân hết sức lo sợ.
Trải qua đại khai phá đất canh tác và trùng kiến phủ lãnh chủ, Grilan nghèo túng, đã chậm rãi trở nên giàu có.
Đất đai mọc đầy cỏ hoang được khai khẩn thành từng luống ruộng tuần tự thẳng tắp, các loại cây trồng trở thành một phong cảnh xinh đẹp nhất điểm xuyết cho Grilan.
Các lãnh dân tốp năm tốp ba làm việc trong ruộng, tiểu mạch và thóc màu vàng đã sắp chín, làm việc bên cạnh ruộng mạch đều là nữ nhân và hài tử mới lớn không có lực chiến đấu, họ không phải đang thu hoạch mạch, mà là nhặt trứng chim. Nếu như may mắn, còn có thể nhặt được một hai con chim non vì thể chất yếu, bị anh chị em gạt bỏ, lại bị cha mẹ vứt bỏ.
Nếu còn sống, sẽ được đưa tới ‘trại chăn nuôi’ mà lãnh chủ đại nhân hạ lệnh xây dựng, nơi đó hiện tại đã nuôi hơn hai mươi con chim non, có người đặc biệt chăm sóc và coi chừng. Nếu đã chết, thì có thể mang về nhà cải thiện bữa ăn. Nhặt được con nhiều thịt, thì trực tiếp đưa tới phủ lãnh chủ, thêm vào cơm tối cho lãnh chủ.
Tống Mặc cưỡi ngựa đi qua, các nữ nhân và hài tử đều cười hỏi han y, một hài tử còn lấy ra một con chim hơi lớn trong sọt sau lưng, lớn tiếng nói, “Lãnh chủ đại nhân, cái này tặng cho ngài!”
Tống Mặc cười cảm ơn, bảo tùy tùng nhận lấy con chim non đó, cho hài tử một đồng kim tệ, hài tử không lấy, Tống Mặc cứng mặt, cuối cùng, lãnh chủ đại nhân đại thắng! Sau khi hài tử giao kim tệ cho ba mẹ, mẹ của nó trực tiếp đưa sọt đựng hơn mười cái trứng chim cho Tống Mặc, Tống Mặc không biện pháp, chỉ có thể bảo tùy tùng đưa trứng chim và chim non về phủ lãnh chủ, còn mình thì dẫn một tùy tùng khác tiếp tục tuần tra lãnh địa.
Bên ruộng lúa tụ tập một đám nam nhân toàn thân vũ trang, vác gậy dài và túi lớn.
Các nam nhân nghiêm trận chờ đợi, kỵ sĩ vàng Airth cũng chuẩn bị vào vị trí, theo một tiếng hạ lệnh, các nam nhân vác gậy chạy vào trong ruộng mạch. Bọn họ nhất định phải nhanh chóng, trước khi những hạt thóc này bay lên trời, cố gắng thu hoạch thật nhiều, nếu không, chỉ có thể thu hoạch được từng túi cốm gạo.
Tuy cốm gạo cũng có thể bán được giá tốt, nhưng dù sao không phải là lương thực, cũng không có cách nào làm hạt giống.
Tống Mặc đứng bên ruộng lúa, rất muốn khích lệ vài câu, chẳng hạn như “Các anh em cố gắng lên”, nhưng nghĩ lại, thực sự có chút không thích hợp, chỉ có thể xoay đầu ngựa đi, trở về dặn dò lão John lấy một phần trong tiểu kim khố của mình ra, khen thưởng cho những hán tử tâm huyết chảy máu chảy mồ hôi nhưng không chảy nước mắt, đang phấn đấu tới cùng với thực vật kia.
Bắp mấy ngày trước đã thu hoạch một lần, hiện tại chỉ có mấy cây bắp trụi lủi đứng thẳng trong ruộng. Những cây bắp này cũng không để lãng phí, sẽ trở thành nhiêu liệu đốt cung cấp độ ấm cho thành ngầm.
Thu hoạch khoai tây đã không cần các lãnh dân động thủ, chỉ cần nắm được thời kỳ chín của khoai tây, sau đó đưa bì bì thú được nuôi dưỡng tới bên ruộng khoai tây là được. Tuy rằng sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn, bì bì thú cũng sẽ ăn mất một phần khoai tây, nhưng so với số lượng thu hoạch cuối cùng, số bị bì bì thú ăn mất có thể bỏ qua không tính. Lão White và cháu của ông đặc biệt phụ trách chăm sóc những con bì bì thú này, cho dù tiểu White không có cha mẹ, hai ông cháu vẫn có thể dựa vào công việc này mà sống không tồi. Trong lãnh địa mấy hài tử đã mất cha mẹ, cũng được Tống Mặc an bài tới chỗ lão White làm việc, chúng dùng sức lao động của mình để đổi lấy thức ăn, không có ai cảm thấy có gì không đúng. Nếu Tống Mặc hạ lệnh bảo chúng chỉ ăn mà không làm, tính ra ngay cả mấy hài tử này cũng đều cảm thấy đầu óc lãnh chủ đại nhân có phải lại bị sét đánh nữa không. Không làm việc, sao có thể có cơm ăn?! Bọn chúng là lãnh dân của lãnh chủ đại nhân, không phải ăn mày!
Mỗi lần thấy dáng vẻ những hài tử làm việc, Tống Mặc chỉ cảm thấy lương tâm của mình bị khảo vấn nghiêm khắc.
Những hài tử này, lớn nhất cũng không hơn mười ba tuổi, nhỏ nhất mới chỉ có sáu tuổi, tuy chúng chỉ giúp đỡ chăm sóc bì bì thú, lão White cũng sẽ không để chúng làm việc nặng nhọc gì, nhưng Tống Mặc vẫn có cảm giác tội ác vì sử dụng lao động trẻ em.
Tại thiên triều, y chắc chắn sẽ bị chửi là lòng dạ ác độc sinh con không có xx!
Tại Grilan, các lãnh dân lại khen ngợi y khoan hậu nhân từ, có một tâm linh như thủy tinh!
Cách biệt này, quá lớn phải không?
Tống Mặc không biện pháp, cũng chỉ có thể cố gắng ưu đãi những hài tử này ở mặt khác. Hơn nữa phải cố gắng làm không để lộ dấu vết, nếu không, các hài tử tuyệt đối sẽ không tiếp nhận. Nếu Tống Mặc nói đây là chuyện mình nên làm, tính ra những nhóc con này sẽ trực tiếp khóc cho y coi, lẽ nào lãnh chủ đại nhân cho rằng chúng không thể làm việc, lười biếng lại vô dụng sao?!
Tống Mặc chỉ có thể thỏa hiệp. Loại quan niệm thâm căn cố đế này, không thể thay đổi trong thời gian ngắn. Muốn để chúng tiếp nhận suy nghĩ của mình, biện pháp hiệu quả nhất, chính là để chúng được vào trường học, tiếp nhận giáo dục.
Tại Quang Minh đại lục, chỉ có thành viên vương tộc và quý tộc mới có thể tiếp nhận giáo dục tốt nhất. Quang Minh giáo hội là ngoại lệ. Mà bình dân có thể nhận biết chữ biết tính toán đã rất giỏi, phần lớn mọi người thậm chí ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Tình huống của Grilan cũng vậy. Cả phủ lãnh chủ, người biết đọc viết chỉ có Tống Mặc và lão quản gia John, mấy tùy tùng Johnson miễn cưỡng có thể nhận ra tên mình, các thị nữ thì ngay cả tên mình cũng không nhận ra, càng không cần nói là viết ra.
Nếu so sánh, đám người Airth và Harold xuất thân từ Quang Minh giáo hội, quả thật chính là ‘người trí thức’ không hơn không kém, thậm chí so sánh với lãnh chủ đại nhân, cũng không thua kém.
Nếu nói tại thế giới này Tống Mặc Grilan miễn cưỡng coi như tiếp nhận giáo dục cao trung, thì những tiền tu sĩ giáo hội này lại là học viên tốt nghiệp chính quy cầm được học vị học sĩ. Là giáo chủ kiến tập, Harold đã bắt đầu học chương trình nghiên cứu sinh, chẳng qua vị học sinh có vấn đề này vì vấn đề tình cảm mà ‘bỏ học’ giữa chừng, khai trừ cả thầy cô và hiệu trưởng, cho nên không lấy được bằng.
Tống Mặc không thể ngăn cản những hài tử này làm việc đổi lấy lương thực cho chúng, nhưng cũng không thể để chúng tiếp tục như thế. Ngay từ đầu, Tống Mặc đã dự định phát triển sự nghiệp giáo dục của Grilan, nhưng luôn vì chuyện này chuyện kia mà chậm trễ, hiện tại có tiền rồi, cũng có thời gian, Tống Mặc quyết định phải tiến hành sự nghiệp giáo dục này tới cùng!
“Làm trường học! Nhà trẻ, tiểu học, trung học, cao trung, ngay cả đại học! Ông hiện tại có tiền rồi, làng đại học ông cũng có thể xây!”
Tống đại lãnh chủ hào tình vạn trượng, lão quản gia John lại tạt cho y một chậu nước lạnh.
“Ai tới dạy?”
Tống Mặc đờ ra.
Y hợp tác với đội thương buôn của người lùn, đã mở được một trăm năm mươi cửa tiệm, buôn bán vô cùng thịnh vượng, nhưng lợi nhuận của cả một quý, vẫn không tới được một phần ba chỗ này!
Tống Mặc ngồi khoanh gối dưới đất, nhìn lão quản gia John chỉ huy nô bộc và thị nữ cất từng rương kim tệ đi, vận chuyển xuống thành ngầm, thầm thì tự nói: “Quả nhiên thần côn biết lừa gạt mới là nghề nghiệp kiếm tiền nhanh nhất sao?”
Lão John nghe thấy Tống Mặc nói, nhưng không nghe rõ là nói cái gì, quay lại hỏi một câu, “Lãnh chủ đại nhân, ngài có gì dặn dò sao?”
“Không có gì.” Tống Mặc phất tay, đứng lên, đi tới bên cạnh lão John, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Quản gia, địa tinh Jason mang về, đã an bài chỗ ở hết chưa?”
“Ngài yên tâm, đã an bài hết rồi. Mills đang dẫn họ xây dựng tường vây bên biên giới lãnh địa. Ngoài ra Ayton truyền tin tới, có một vài chu nho bí mật liên hệ với hắn, hy vọng lãnh chủ đại nhân có thể thu lưu họ.”
“Ừ.” Tống Mặc gật đầu, “Chỗ Mills, ông chú ý một chút, những địa tinh đó tạm thời vẫn phải trông chừng, đừng để họ hoạt động khắp nơi trong lãnh địa. Tin Ayton truyền về nếu là chính xác, thì phái Johnson đi đón người.”
“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”
Công việc vận chuyển kim tệ rất tuần tự, Tống Mặc không giúp được gì, cũng không có chỗ chen vào, dứt khoát rời khỏi phủ lãnh chủ. Dự định đi tuần tra lãnh địa của y. Đây cũng là công việc thường ngày của lãnh chủ, chỉ là Tống Mặc thường xuyên cùng các lãnh dân bên nhau, nên không giống những lãnh chủ quý tộc khác thoát ly quần chúng, mỗi lần xuất tuần, đều khiến các lãnh dân hết sức lo sợ.
Trải qua đại khai phá đất canh tác và trùng kiến phủ lãnh chủ, Grilan nghèo túng, đã chậm rãi trở nên giàu có.
Đất đai mọc đầy cỏ hoang được khai khẩn thành từng luống ruộng tuần tự thẳng tắp, các loại cây trồng trở thành một phong cảnh xinh đẹp nhất điểm xuyết cho Grilan.
Các lãnh dân tốp năm tốp ba làm việc trong ruộng, tiểu mạch và thóc màu vàng đã sắp chín, làm việc bên cạnh ruộng mạch đều là nữ nhân và hài tử mới lớn không có lực chiến đấu, họ không phải đang thu hoạch mạch, mà là nhặt trứng chim. Nếu như may mắn, còn có thể nhặt được một hai con chim non vì thể chất yếu, bị anh chị em gạt bỏ, lại bị cha mẹ vứt bỏ.
Nếu còn sống, sẽ được đưa tới ‘trại chăn nuôi’ mà lãnh chủ đại nhân hạ lệnh xây dựng, nơi đó hiện tại đã nuôi hơn hai mươi con chim non, có người đặc biệt chăm sóc và coi chừng. Nếu đã chết, thì có thể mang về nhà cải thiện bữa ăn. Nhặt được con nhiều thịt, thì trực tiếp đưa tới phủ lãnh chủ, thêm vào cơm tối cho lãnh chủ.
Tống Mặc cưỡi ngựa đi qua, các nữ nhân và hài tử đều cười hỏi han y, một hài tử còn lấy ra một con chim hơi lớn trong sọt sau lưng, lớn tiếng nói, “Lãnh chủ đại nhân, cái này tặng cho ngài!”
Tống Mặc cười cảm ơn, bảo tùy tùng nhận lấy con chim non đó, cho hài tử một đồng kim tệ, hài tử không lấy, Tống Mặc cứng mặt, cuối cùng, lãnh chủ đại nhân đại thắng! Sau khi hài tử giao kim tệ cho ba mẹ, mẹ của nó trực tiếp đưa sọt đựng hơn mười cái trứng chim cho Tống Mặc, Tống Mặc không biện pháp, chỉ có thể bảo tùy tùng đưa trứng chim và chim non về phủ lãnh chủ, còn mình thì dẫn một tùy tùng khác tiếp tục tuần tra lãnh địa.
Bên ruộng lúa tụ tập một đám nam nhân toàn thân vũ trang, vác gậy dài và túi lớn.
Các nam nhân nghiêm trận chờ đợi, kỵ sĩ vàng Airth cũng chuẩn bị vào vị trí, theo một tiếng hạ lệnh, các nam nhân vác gậy chạy vào trong ruộng mạch. Bọn họ nhất định phải nhanh chóng, trước khi những hạt thóc này bay lên trời, cố gắng thu hoạch thật nhiều, nếu không, chỉ có thể thu hoạch được từng túi cốm gạo.
Tuy cốm gạo cũng có thể bán được giá tốt, nhưng dù sao không phải là lương thực, cũng không có cách nào làm hạt giống.
Tống Mặc đứng bên ruộng lúa, rất muốn khích lệ vài câu, chẳng hạn như “Các anh em cố gắng lên”, nhưng nghĩ lại, thực sự có chút không thích hợp, chỉ có thể xoay đầu ngựa đi, trở về dặn dò lão John lấy một phần trong tiểu kim khố của mình ra, khen thưởng cho những hán tử tâm huyết chảy máu chảy mồ hôi nhưng không chảy nước mắt, đang phấn đấu tới cùng với thực vật kia.
Bắp mấy ngày trước đã thu hoạch một lần, hiện tại chỉ có mấy cây bắp trụi lủi đứng thẳng trong ruộng. Những cây bắp này cũng không để lãng phí, sẽ trở thành nhiêu liệu đốt cung cấp độ ấm cho thành ngầm.
Thu hoạch khoai tây đã không cần các lãnh dân động thủ, chỉ cần nắm được thời kỳ chín của khoai tây, sau đó đưa bì bì thú được nuôi dưỡng tới bên ruộng khoai tây là được. Tuy rằng sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn, bì bì thú cũng sẽ ăn mất một phần khoai tây, nhưng so với số lượng thu hoạch cuối cùng, số bị bì bì thú ăn mất có thể bỏ qua không tính. Lão White và cháu của ông đặc biệt phụ trách chăm sóc những con bì bì thú này, cho dù tiểu White không có cha mẹ, hai ông cháu vẫn có thể dựa vào công việc này mà sống không tồi. Trong lãnh địa mấy hài tử đã mất cha mẹ, cũng được Tống Mặc an bài tới chỗ lão White làm việc, chúng dùng sức lao động của mình để đổi lấy thức ăn, không có ai cảm thấy có gì không đúng. Nếu Tống Mặc hạ lệnh bảo chúng chỉ ăn mà không làm, tính ra ngay cả mấy hài tử này cũng đều cảm thấy đầu óc lãnh chủ đại nhân có phải lại bị sét đánh nữa không. Không làm việc, sao có thể có cơm ăn?! Bọn chúng là lãnh dân của lãnh chủ đại nhân, không phải ăn mày!
Mỗi lần thấy dáng vẻ những hài tử làm việc, Tống Mặc chỉ cảm thấy lương tâm của mình bị khảo vấn nghiêm khắc.
Những hài tử này, lớn nhất cũng không hơn mười ba tuổi, nhỏ nhất mới chỉ có sáu tuổi, tuy chúng chỉ giúp đỡ chăm sóc bì bì thú, lão White cũng sẽ không để chúng làm việc nặng nhọc gì, nhưng Tống Mặc vẫn có cảm giác tội ác vì sử dụng lao động trẻ em.
Tại thiên triều, y chắc chắn sẽ bị chửi là lòng dạ ác độc sinh con không có xx!
Tại Grilan, các lãnh dân lại khen ngợi y khoan hậu nhân từ, có một tâm linh như thủy tinh!
Cách biệt này, quá lớn phải không?
Tống Mặc không biện pháp, cũng chỉ có thể cố gắng ưu đãi những hài tử này ở mặt khác. Hơn nữa phải cố gắng làm không để lộ dấu vết, nếu không, các hài tử tuyệt đối sẽ không tiếp nhận. Nếu Tống Mặc nói đây là chuyện mình nên làm, tính ra những nhóc con này sẽ trực tiếp khóc cho y coi, lẽ nào lãnh chủ đại nhân cho rằng chúng không thể làm việc, lười biếng lại vô dụng sao?!
Tống Mặc chỉ có thể thỏa hiệp. Loại quan niệm thâm căn cố đế này, không thể thay đổi trong thời gian ngắn. Muốn để chúng tiếp nhận suy nghĩ của mình, biện pháp hiệu quả nhất, chính là để chúng được vào trường học, tiếp nhận giáo dục.
Tại Quang Minh đại lục, chỉ có thành viên vương tộc và quý tộc mới có thể tiếp nhận giáo dục tốt nhất. Quang Minh giáo hội là ngoại lệ. Mà bình dân có thể nhận biết chữ biết tính toán đã rất giỏi, phần lớn mọi người thậm chí ngay cả tên của mình cũng không biết viết.
Tình huống của Grilan cũng vậy. Cả phủ lãnh chủ, người biết đọc viết chỉ có Tống Mặc và lão quản gia John, mấy tùy tùng Johnson miễn cưỡng có thể nhận ra tên mình, các thị nữ thì ngay cả tên mình cũng không nhận ra, càng không cần nói là viết ra.
Nếu so sánh, đám người Airth và Harold xuất thân từ Quang Minh giáo hội, quả thật chính là ‘người trí thức’ không hơn không kém, thậm chí so sánh với lãnh chủ đại nhân, cũng không thua kém.
Nếu nói tại thế giới này Tống Mặc Grilan miễn cưỡng coi như tiếp nhận giáo dục cao trung, thì những tiền tu sĩ giáo hội này lại là học viên tốt nghiệp chính quy cầm được học vị học sĩ. Là giáo chủ kiến tập, Harold đã bắt đầu học chương trình nghiên cứu sinh, chẳng qua vị học sinh có vấn đề này vì vấn đề tình cảm mà ‘bỏ học’ giữa chừng, khai trừ cả thầy cô và hiệu trưởng, cho nên không lấy được bằng.
Tống Mặc không thể ngăn cản những hài tử này làm việc đổi lấy lương thực cho chúng, nhưng cũng không thể để chúng tiếp tục như thế. Ngay từ đầu, Tống Mặc đã dự định phát triển sự nghiệp giáo dục của Grilan, nhưng luôn vì chuyện này chuyện kia mà chậm trễ, hiện tại có tiền rồi, cũng có thời gian, Tống Mặc quyết định phải tiến hành sự nghiệp giáo dục này tới cùng!
“Làm trường học! Nhà trẻ, tiểu học, trung học, cao trung, ngay cả đại học! Ông hiện tại có tiền rồi, làng đại học ông cũng có thể xây!”
Tống đại lãnh chủ hào tình vạn trượng, lão quản gia John lại tạt cho y một chậu nước lạnh.
“Ai tới dạy?”
Tống Mặc đờ ra.
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương