Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 91: Thăm dò của Rhys
Thương nhân luôn trục lợi. Cho dù không dùng quà cáp đổi được ưu đãi lớn, Rode vẫn vô cùng thỏa mãn lợi nhuận mình có thể đạt được.
“Đây không phải vụ buôn bán một lần.” Tống Mặc giao khế ước đã soạn xong cho Rode, “Đây là lợi nhuận lâu dài. Nghĩ thử xem, con của ngươi, cháu của ngươi, thậm chí chắt của ngươi, đều có thể giành lợi trong vụ làm ăn này.”
“Ngài là chỉ gia tộc sao?”
“Đúng.”
Quang Minh đại lục vẫn chưa có khái niệm xí nghiệp gia tộc, thậm chí ngay cả khái niệm xí nghiệp cũng không có. Trước đó Tống Mặc kiến nghị dựng tiệm với Galland, cũng chỉ tuân theo lý luận buôn bán thời kỳ đầu. Rode hiển nhiên thông minh hơn Galland nhiều, cũng nhìn xa hơn. Tống Mặc thích nói với hắn nhiều thứ hơn.
“Đây đúng là vụ làm ăn lớn.” Rode xem xong khế ước, cầm bút lên, trịnh trọng ký tên mình lên trang cuối khế ước, “Lãnh chủ đại nhân, ngài luôn có thể nghĩ được biện pháp kiếm tiền khiến người phải kinh thán. Hợp tác với ngài, là chuyện đúng đắn nhất tôi làm từ khi sinh ra tới giờ.”
Rode tâng bốc vô cùng thành khẩn, Tống Mặc nhớ tới lần đầu khi bàn chuyện làm ăn với Rode, tên này miệng sùi bọt mép, được nâng ra khỏi phòng, vẻ mặt lập tức trở nên vi diệu. Rode từng thề rằng sẽ không bước vào Grilan một bước, cũng không giao dịch với y bất cứ thứ gì nữa thì phải? Hiện tại lại nịnh bợ y, còn nịnh bợ không chút áp lực như thế.
Quả nhiên những gì nói trong luận tư bản, đều là chân lý!
“Rode, phương thức kinh doanh của Galland ngươi cũng thấy rồi, ta đề nghị ngươi xây dựng điểm bán hàng, tốt nhất là gần tiệm của Galland một chút.”
“Như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không. Chủng loại hàng hóa của các ngươi khác nhau.”
“À, ta biết rồi.” Rode gật đầu, nghĩ kỹ lại, lãnh chủ đại nhân nói đúng, hiện tại không giống trước kia. Trước kia hắn và Galland đều bán khoáng thạch, là quan hệ cạnh tranh với nhau, hiện tại hàng hóa bày trong tiệm không còn cùng loại, trên cơ bản sẽ không tồn tại quan hệ cạnh tranh ép giá với nhau, hơn nữa hắn bắt đầu muộn hơn Galland, gần nhau một chút, nhân viên trong tiệm cũng có thể học được không ít từ tiệm đối phương. Nhưng mà… Rode nhìn Tống Mặc, muốn nói gì đó, lại có hơi chần chờ.
“Sao thế?”
“Lãnh chủ đại nhân, trong tiệm của Galland, có người ngài phái tới đúng không?”
“Ừ.” Tống Mặc gật đầu, “Một vài địa tinh và chu nho, còn có người bảo vệ họ.”
“Vậy thì, trong tiệm của tôi có phải cũng cần?” Hợp tác làm ăn, luôn sẽ lưu tâm nhãn với nhau, huống hồ vụ làm ăn này lợi nhuận kinh người, Tống Mặc cho dù có phái người đi, cũng không có gì đáng trách.
Thấy Rode chần chờ, Tống Mặc ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ý hắn.
“Rode, ngươi đừng hiểu lầm, ta phái người tới tiệm của Galland, là vì việc làm ăn của riêng ta.” Tống Mặc gõ bàn, “Grilan cũng có đặc sản cần bán ra ngoài, giao cho nhân viên của Galland, chỉ sợ họ không có gan bán, cũng bán không được giá cao.”
Đặc sản của Grilan?
Cơ thịt trên mặt Rode run run, sẽ không phải là cái thứ hắn nghĩ tới chứ?
“Không cần nghi ngờ, chính là thứ ngươi đang nghĩ.” Tống Mặc ngoắc ngón tay với Rode, thấp giọng ghé vào tai người lùn vừa sáp lại nói: “Cái gì kiếm nhiều tiền nhất? Vũ khí, đạn dược!”
Cơ thịt trên mặt Rode càng run lợi hại, quả nhiên!
“Nhưng, ngài tiêu thụ những cái này, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không đâu.”
Tống Mặc rất tự tin, y đã tỉ mỉ kiểm tra qua địa chỉ tiệm mà Galland chọn trên bản đồ, sau đó chọn ra vài chỗ trong đó, là địa điểm thường trú cho địa tinh và chu nho. Những cửa tiệm này được mở ở mấy thành phố thương nghiệp chủ yếu của những đại quốc giàu có đông đúc, đội thương buôn tới lui rất nhiều, người nhiều hỗn tạp, thích hợp để buôn lậu và tẩu táng hàng nhất. Trước kia bản đồ trong tay y quá đơn giản, trừ ranh giới giữa nước và nước, ngay cả thành phố cũng rất ít khi có đánh dấu trên bản đồ, càng không cần phải nói tới những tiểu thành và lãnh địa không có ý nghĩa chiến lược. Nhưng Tống Mặc cũng không có cách nào bỏ mặc chuyện trong lãnh địa, cùng đội thương buôn của Galland chạy tới mấy nơi này một lượt, khi đang đau đầu, Rhys lại giúp đỡ y.
Bản đồ Rhys cầm tới, tỉ mỉ tới kinh người, ngay cả Grilan trước kia nghèo rớt mùng tơi, cũng được vẽ lên trên. Tống Mặc cầm bản đồ đầu tiên là vui sướng, sau đó chính là hoài nghi tên này rốt cuộc muốn làm gì?
“Thân ái, ngươi cảm thấy ta muốn làm cái gì?”
“Phát động chiến tranh? Chín phần mười rồi.” Tống Mặc gục lên bản đồ, tỉ mỉ đối chiếu địa chỉ Galland cho y.
“Nếu ta thật sự nghĩ thế thì sao?”
Rhys khuỵu một gối trước mặt Tống Mặc, nhìn chằm chằm y, “Nếu thật sự có ngày đó, ngươi sẽ làm gì?”
“Làm gì?” Tống Mặc nhíu mày, “Nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nên làm gì thì làm đó.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.” Tống Mặc trừng Rhys một cái, “Ngươi còn muốn thế nào/”
“Ngươi không cảm thấy ta quá đáng?”
“Chỉ cần ngươi không tấn công ta, ta hơi đâu bận tâm ngươi đánh ai.” Tống Mặc ném thước và bút, đột nhiên nâng cằm Rhys lên, “Nói ra thì, chiến tranh dễ phát tài nhất. Bảo bối, ngươi dự định khi nào động thủ? Nói trước cho ta biết nhé, ta dễ trữ hàng.”
“…”
“Hai ta phối hợp một chút, ngươi đánh người, ta bán vũ khí, ngươi cướp địa bàn ta kiếm kim tệ, thế nào?”
Rhys cảm thấy, cái tên trước mắt, mới là đại biểu chân chính của ma tộc đáng bị Quang Minh giáo hội định nghĩa là hắc ám tà ác, ích kỷ lãnh khốc, tham lam vô sỉ, không việc ác nào không làm. Chẳng qua… đôi mắt màu biển xanh lấp lóe, đôi môi đỏ tươi đặt lên chóp mũi Tống Mặc, hắn thích!
Trên thực tế, Tống Mặc không hề thờ ơ như y đã biểu hiện ra, thăm dò của Rhys, khiến y hiểu rất nhiều chuyện. Chẳng hạn, năm mươi ma tộc trông đã biết không đơn giản kia.
Có sự che chở của đội thương buôn và cửa tiệm, những ma tộc này có thể thông thuận đi lại trên đại lục Quang Minh. Nhớ tới tình cảnh lúc đầu khi Rhys bị hai tinh linh theo sát không buông, Tống Mặc chợt cười lạnh. Có lẽ Rhys căn bản không định che giấu y, ngay từ ban đầu, năm mươi ma tộc này, chính là sơ hở. Dù sao, năm mươi bác sĩ có chân tài thực học lại đi làm tay sai vệ sĩ không có hàm lượng kỹ thuật nào, còn không cần tiền lương, người có đầu óc đều biết là không bình thường.
Nhưng, mục đích Rhys làm thế là gì? Giơ cao ngọn cờ chính nghĩa chống kỳ thị? Cực độ nhàm chán tìm kích thích? Hay là dã tâm bừng bừng muốn xưng vương xưng bá?
Bất luận là lý do gì, Tống Mặc cũng không định nghiêm cứu sâu, cứ cảm thấy có vài lời nếu hỏi rồi, rất nhiều chuyện sẽ phát triển theo hướng y không thể dự liệu. Hơn nữa Rhys cũng chỉ là thăm dò, chứ không nói rốt cuộc hắn muốn làm gì, không phải sao?
Trực giác của Tống Mặc luôn rất chuẩn, lần này, y vẫn tin vào trực giác của mình. Nhưng muốn kiếm tiền nhờ chiến loạn, là thật.
“Gan lớn, mới có thể kiếm nhiều tiền.” Tống Mặc bá vai Rode, “Có hứng thú tham gia kiếm một mớ không?”
Cán cân chính nghĩa và tà ác trong lòng Rode đang không ngừng nghiêng đi, cuối cùng vẫn là kim tệ chiếm thượng phong, “Ta làm!”
“Tốt lắm.”
Tống Mặc cười híp mắt lấy ra một phần khế ước nữa, Rode nhìn những điều khoản trên đó, gãi đầu, nghi ngờ nhìn Tống Mặc, có phải y đã sớm bày sẵn cạm bẫy đợi hắn chui vào không?
Nguồn :
“Không, sao ta lại làm như thế.” Tống Mặc vội giả điếc, “Ta sẽ không đặt bẫy bạn bè.” Nhiều lắm chỉ đào hố đợi người khác tự nhảy vào, sau đó xúc hai xẻng đất lắp lên mà thôi.
Chuyện làm ăn rất thuận lợi, Rode không định ở lại Grilan thêm nữa.
“Thời gian chậm trễ trong tộc nhiều lắm rồi, tiếp theo sẽ bận lắm.” Rode ngay cả cơm tối cũng không ăn, đã vội vàng đi, trước khi đi, lại để một xe ngựa hàng hóa cho Tống Mặc.
“Rode, ngươi khách khí như thế, khiến ta ngại lắm đó nha.”
Tống Mặc vừa nói mấy câu khách khí với Rode, vừa gọi mấy tráng hán tới, nhanh chóng dỡ xe. Mỹ kỳ danh rằng: Mặt trời sắp lặn xuống núi rồi, không thể làm lỡ thời gian của Rode.
Rode nhìn lãnh chủ đại nhân khẩu thị tâm phi, gãi râu, chép miệng, không sao, quen rồi!
Hàng dỡ từ trên xe xuống phần lớn là vải, còn có mười mấy cái túi và ba cái rương gỗ.
“Những thứ này đều là vải lục la, chắc là thứ ngài cần hiện tại. Trong túi là hạt giống khoai tây và một vài cây trồng khác ta mang tới, trong rương là một vài đặc sản trong tộc ta. Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Rode vỗ đầu, “Trên đường ta gặp một thôn trang địa tinh bị nhân loại thiêu hủy, chắc là mới xây dựng gần đây. Thôn đã bị thiêu rồi, địa tinh chắc cũng chạy rồi, thôn đó cách chỗ của ngài không xa lắm, tốt nhất ngài nên phái người đi tuần tra, địa tinh chạy đi có thể sẽ tới chỗ của ngài.”
Địa tinh? Trước mắt Tống Mặc lập tức sáng bừng.
“Rode, tin này của ngươi chính xác không?”
“Đương nhiên, trong đội thương buôn có rất nhiều người đều thấy thôn trang đó, quy mô cũng không nhỏ, chắc ít nhất cũng có không dưới một trăm địa tinh sinh sống tại đó.”
Tống Mặc vỗ đùi, đây tuyệt đối là buồn ngủ có người đưa cái gối, quả thật là tốt tới không thể tốt hơn!
Hơn một trăm địa tinh đó! Không sợ bọn họ tới, chỉ sợ bọn họ không tới thôi!
“Rode, thôn đó cụ thể nằm ở chỗ nào?”
“Ngài hỏi cái này làm gì?”
“Đương nhiên là phái người đi tìm rồi!” Tống Mặc xoa xoa tay, “Hơn một trăm địa tinh, hê hê hê hê…”
Không biết tại sao, thấy nụ cười trên mặt Tống Mặc, Rode đột nhiên cảm thấy, địa tinh gặp phải y, thì không biết là ai xui xẻo đâu. Những người khác nhiều lắm là đuổi địa tinh ra khỏi nhà, phóng hỏa đốt nhà, gặp phải vị này… hắn có phải hơi có lỗi với mấy địa tinh đó không?
Tất cả thương nghị thỏa đáng, đội thương buôn của người lùn xuất phát trước khi mặt trời lặn.
Rode ngồi trên xe ngựa, vẫy tay với Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, nửa tháng sau ta sẽ tới nữa!”
Trừ ký hiệp ước hợp tác với Tống Mặc, xe ngựa Rode mang tới cũng đã chứa đầy hàng. Đường và rượu nho tất nhiên không thể thiếu, xe ngựa đưa người Sabisand tới hiện tại chứa hai cỗ máy bắn đá bản cải tạo. So với kích cỡ trên giấy Tống Mặc giao cho Hắc Viêm thì nhỏ hơn một nửa, không thể dùng để công thành, mà thích hợp cho các quý tộc quýnh nhau hơn.
Giữa nước và nước quanh năm chiến loạn không ngừng, giữa quý tộc cũng không thấy nghỉ ngơi.
Ngươi đánh ta ta đánh ngươi, ngươi cướp ta ta cướp ngươi. Giữa đại quý tộc thực lực hùng hậu phát sinh xung đột, có lúc còn không thua kém chiến tranh của hai nước nhỏ. Nhưng so với Hắc Viêm, loại chiến tranh này, cũng chỉ cùng cấp bậc với sống mái trên đường.
Nếu có một ngày Hắc Viêm và Rhys không phải đơn độc, mà dẫn theo tiểu đệ đánh tập thể…
Cảnh tượng đó, nghĩ thôi cũng kích động nhân tâm.
Được rồi, Tống Mặc buộc phải thừa nhận, việc tới hôm nay, nhân sinh quan giá trị quan thế giới quan của y đã hoàn toàn sụp đổ. Chẳng qua chỗ như Quang Minh đại lục này, tam quan không đổ, cơ bản sẽ không có gì để phát triển tiền đồ. Tống đại lãnh chủ kiên trì giữ vững con đường phát triển, tam quan, nhất định phải đổ, kiên quyết phải đổ, không đổ cũng phải đổ!
Kế hoạch tiêu thụ vũ khí của Tống Mặc, đa số vẫn là vũ khí lạnh, vũ khí công thành và vũ khí có tính sát thương lớn, đều đã sửa chửa từ cơ bản. Một điều đáng nhắc là, trong quá trình cải tạo vũ khí, Tống Mặc và anh em người lùn còn tình cờ tạo ra máy ủi đất.
Đương nhiên, không có động cơ, toàn bộ nhờ vào sức người, nhưng nhìn máy ủi đất phiên bản chùy công thành thu nhỏ trước mắt, Tống Mặc vẫn tự hào không thôi.
Coi đi, huynh đệ đã từ tên buôn vũ khí thăng cấp thành nhân tài kỹ thuật cao rồi!
Có máy ủi đất, máy thu hoạch gì đó cũng lục tục xuất hiện, các bộ xương cả ngày không có gì làm cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Các bộ xương cũng rất nhanh phát hiện lạc thú khi thao tác máy móc, xương khô không biết mệt mỏi, kết quả ngày đêm làm việc không nghỉ là, Grilan bước vào thời đại nhảy vọt phát triển đất canh tác, lương thực bội thu…
Đất canh tác và lương thực luôn không chê nhiều.
Tống Mặc còn phát hiện hạt thóc trong số hạt giống Rode đưa y!
“Thóc, gạo a!”
Tống Mặc nâng thóc còn chưa tuốt vỏ, cao hứng tới muốn nhảy lên. Giosan và Mosby nhìn thấy những hạt giống này, nói với Tống Mặc, những thứ này toàn bộ là mọc hoang.
“Mọc hoang?”
“Đúng.” Mosby cầm một hạt thóc lên, vò vò, “Nếu ta nhớ không lầm, trong lãnh địa của trưởng lão Alder có một vùng lớn, lúc đầu xém chút bị xem là cỏ dại nhổ bỏ. Sau đó trong tộc có người phát hiện thứ này có thể ăn, mới giữ lại. Nhưng cũng không có ai chăm sóc và gieo trồng, mọi người vẫn thích mạch hơn, à, đúng rồi, hiện tại còn có khoai tây.”
Nghe Mosby nói xong, Tống Mặc lại tỉ mỉ kiểm tra túi hạt thóc này, quả nhiên đều không căng hạt. Nhưng không sao, người khác không trồng, y trồng!
Tống Mặc trước giờ không biết, mình sẽ hoài niệm mùi vị của gạo như thế.
Thế là, người Grilan đang làm việc trong ruộng, cùng xương khô đẩy máy móc chạy qua ầm ầm, đều thấy được lãnh chủ đại nhân của họ vẻ mặt say mê, hai mắt phát sáng nhìn hạt thóc trước mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cơm à, ta nhớ ngươi muốn chết rồi đó!”
“Đây không phải vụ buôn bán một lần.” Tống Mặc giao khế ước đã soạn xong cho Rode, “Đây là lợi nhuận lâu dài. Nghĩ thử xem, con của ngươi, cháu của ngươi, thậm chí chắt của ngươi, đều có thể giành lợi trong vụ làm ăn này.”
“Ngài là chỉ gia tộc sao?”
“Đúng.”
Quang Minh đại lục vẫn chưa có khái niệm xí nghiệp gia tộc, thậm chí ngay cả khái niệm xí nghiệp cũng không có. Trước đó Tống Mặc kiến nghị dựng tiệm với Galland, cũng chỉ tuân theo lý luận buôn bán thời kỳ đầu. Rode hiển nhiên thông minh hơn Galland nhiều, cũng nhìn xa hơn. Tống Mặc thích nói với hắn nhiều thứ hơn.
“Đây đúng là vụ làm ăn lớn.” Rode xem xong khế ước, cầm bút lên, trịnh trọng ký tên mình lên trang cuối khế ước, “Lãnh chủ đại nhân, ngài luôn có thể nghĩ được biện pháp kiếm tiền khiến người phải kinh thán. Hợp tác với ngài, là chuyện đúng đắn nhất tôi làm từ khi sinh ra tới giờ.”
Rode tâng bốc vô cùng thành khẩn, Tống Mặc nhớ tới lần đầu khi bàn chuyện làm ăn với Rode, tên này miệng sùi bọt mép, được nâng ra khỏi phòng, vẻ mặt lập tức trở nên vi diệu. Rode từng thề rằng sẽ không bước vào Grilan một bước, cũng không giao dịch với y bất cứ thứ gì nữa thì phải? Hiện tại lại nịnh bợ y, còn nịnh bợ không chút áp lực như thế.
Quả nhiên những gì nói trong luận tư bản, đều là chân lý!
“Rode, phương thức kinh doanh của Galland ngươi cũng thấy rồi, ta đề nghị ngươi xây dựng điểm bán hàng, tốt nhất là gần tiệm của Galland một chút.”
“Như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không. Chủng loại hàng hóa của các ngươi khác nhau.”
“À, ta biết rồi.” Rode gật đầu, nghĩ kỹ lại, lãnh chủ đại nhân nói đúng, hiện tại không giống trước kia. Trước kia hắn và Galland đều bán khoáng thạch, là quan hệ cạnh tranh với nhau, hiện tại hàng hóa bày trong tiệm không còn cùng loại, trên cơ bản sẽ không tồn tại quan hệ cạnh tranh ép giá với nhau, hơn nữa hắn bắt đầu muộn hơn Galland, gần nhau một chút, nhân viên trong tiệm cũng có thể học được không ít từ tiệm đối phương. Nhưng mà… Rode nhìn Tống Mặc, muốn nói gì đó, lại có hơi chần chờ.
“Sao thế?”
“Lãnh chủ đại nhân, trong tiệm của Galland, có người ngài phái tới đúng không?”
“Ừ.” Tống Mặc gật đầu, “Một vài địa tinh và chu nho, còn có người bảo vệ họ.”
“Vậy thì, trong tiệm của tôi có phải cũng cần?” Hợp tác làm ăn, luôn sẽ lưu tâm nhãn với nhau, huống hồ vụ làm ăn này lợi nhuận kinh người, Tống Mặc cho dù có phái người đi, cũng không có gì đáng trách.
Thấy Rode chần chờ, Tống Mặc ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ý hắn.
“Rode, ngươi đừng hiểu lầm, ta phái người tới tiệm của Galland, là vì việc làm ăn của riêng ta.” Tống Mặc gõ bàn, “Grilan cũng có đặc sản cần bán ra ngoài, giao cho nhân viên của Galland, chỉ sợ họ không có gan bán, cũng bán không được giá cao.”
Đặc sản của Grilan?
Cơ thịt trên mặt Rode run run, sẽ không phải là cái thứ hắn nghĩ tới chứ?
“Không cần nghi ngờ, chính là thứ ngươi đang nghĩ.” Tống Mặc ngoắc ngón tay với Rode, thấp giọng ghé vào tai người lùn vừa sáp lại nói: “Cái gì kiếm nhiều tiền nhất? Vũ khí, đạn dược!”
Cơ thịt trên mặt Rode càng run lợi hại, quả nhiên!
“Nhưng, ngài tiêu thụ những cái này, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không đâu.”
Tống Mặc rất tự tin, y đã tỉ mỉ kiểm tra qua địa chỉ tiệm mà Galland chọn trên bản đồ, sau đó chọn ra vài chỗ trong đó, là địa điểm thường trú cho địa tinh và chu nho. Những cửa tiệm này được mở ở mấy thành phố thương nghiệp chủ yếu của những đại quốc giàu có đông đúc, đội thương buôn tới lui rất nhiều, người nhiều hỗn tạp, thích hợp để buôn lậu và tẩu táng hàng nhất. Trước kia bản đồ trong tay y quá đơn giản, trừ ranh giới giữa nước và nước, ngay cả thành phố cũng rất ít khi có đánh dấu trên bản đồ, càng không cần phải nói tới những tiểu thành và lãnh địa không có ý nghĩa chiến lược. Nhưng Tống Mặc cũng không có cách nào bỏ mặc chuyện trong lãnh địa, cùng đội thương buôn của Galland chạy tới mấy nơi này một lượt, khi đang đau đầu, Rhys lại giúp đỡ y.
Bản đồ Rhys cầm tới, tỉ mỉ tới kinh người, ngay cả Grilan trước kia nghèo rớt mùng tơi, cũng được vẽ lên trên. Tống Mặc cầm bản đồ đầu tiên là vui sướng, sau đó chính là hoài nghi tên này rốt cuộc muốn làm gì?
“Thân ái, ngươi cảm thấy ta muốn làm cái gì?”
“Phát động chiến tranh? Chín phần mười rồi.” Tống Mặc gục lên bản đồ, tỉ mỉ đối chiếu địa chỉ Galland cho y.
“Nếu ta thật sự nghĩ thế thì sao?”
Rhys khuỵu một gối trước mặt Tống Mặc, nhìn chằm chằm y, “Nếu thật sự có ngày đó, ngươi sẽ làm gì?”
“Làm gì?” Tống Mặc nhíu mày, “Nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nên làm gì thì làm đó.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.” Tống Mặc trừng Rhys một cái, “Ngươi còn muốn thế nào/”
“Ngươi không cảm thấy ta quá đáng?”
“Chỉ cần ngươi không tấn công ta, ta hơi đâu bận tâm ngươi đánh ai.” Tống Mặc ném thước và bút, đột nhiên nâng cằm Rhys lên, “Nói ra thì, chiến tranh dễ phát tài nhất. Bảo bối, ngươi dự định khi nào động thủ? Nói trước cho ta biết nhé, ta dễ trữ hàng.”
“…”
“Hai ta phối hợp một chút, ngươi đánh người, ta bán vũ khí, ngươi cướp địa bàn ta kiếm kim tệ, thế nào?”
Rhys cảm thấy, cái tên trước mắt, mới là đại biểu chân chính của ma tộc đáng bị Quang Minh giáo hội định nghĩa là hắc ám tà ác, ích kỷ lãnh khốc, tham lam vô sỉ, không việc ác nào không làm. Chẳng qua… đôi mắt màu biển xanh lấp lóe, đôi môi đỏ tươi đặt lên chóp mũi Tống Mặc, hắn thích!
Trên thực tế, Tống Mặc không hề thờ ơ như y đã biểu hiện ra, thăm dò của Rhys, khiến y hiểu rất nhiều chuyện. Chẳng hạn, năm mươi ma tộc trông đã biết không đơn giản kia.
Có sự che chở của đội thương buôn và cửa tiệm, những ma tộc này có thể thông thuận đi lại trên đại lục Quang Minh. Nhớ tới tình cảnh lúc đầu khi Rhys bị hai tinh linh theo sát không buông, Tống Mặc chợt cười lạnh. Có lẽ Rhys căn bản không định che giấu y, ngay từ ban đầu, năm mươi ma tộc này, chính là sơ hở. Dù sao, năm mươi bác sĩ có chân tài thực học lại đi làm tay sai vệ sĩ không có hàm lượng kỹ thuật nào, còn không cần tiền lương, người có đầu óc đều biết là không bình thường.
Nhưng, mục đích Rhys làm thế là gì? Giơ cao ngọn cờ chính nghĩa chống kỳ thị? Cực độ nhàm chán tìm kích thích? Hay là dã tâm bừng bừng muốn xưng vương xưng bá?
Bất luận là lý do gì, Tống Mặc cũng không định nghiêm cứu sâu, cứ cảm thấy có vài lời nếu hỏi rồi, rất nhiều chuyện sẽ phát triển theo hướng y không thể dự liệu. Hơn nữa Rhys cũng chỉ là thăm dò, chứ không nói rốt cuộc hắn muốn làm gì, không phải sao?
Trực giác của Tống Mặc luôn rất chuẩn, lần này, y vẫn tin vào trực giác của mình. Nhưng muốn kiếm tiền nhờ chiến loạn, là thật.
“Gan lớn, mới có thể kiếm nhiều tiền.” Tống Mặc bá vai Rode, “Có hứng thú tham gia kiếm một mớ không?”
Cán cân chính nghĩa và tà ác trong lòng Rode đang không ngừng nghiêng đi, cuối cùng vẫn là kim tệ chiếm thượng phong, “Ta làm!”
“Tốt lắm.”
Tống Mặc cười híp mắt lấy ra một phần khế ước nữa, Rode nhìn những điều khoản trên đó, gãi đầu, nghi ngờ nhìn Tống Mặc, có phải y đã sớm bày sẵn cạm bẫy đợi hắn chui vào không?
Nguồn :
“Không, sao ta lại làm như thế.” Tống Mặc vội giả điếc, “Ta sẽ không đặt bẫy bạn bè.” Nhiều lắm chỉ đào hố đợi người khác tự nhảy vào, sau đó xúc hai xẻng đất lắp lên mà thôi.
Chuyện làm ăn rất thuận lợi, Rode không định ở lại Grilan thêm nữa.
“Thời gian chậm trễ trong tộc nhiều lắm rồi, tiếp theo sẽ bận lắm.” Rode ngay cả cơm tối cũng không ăn, đã vội vàng đi, trước khi đi, lại để một xe ngựa hàng hóa cho Tống Mặc.
“Rode, ngươi khách khí như thế, khiến ta ngại lắm đó nha.”
Tống Mặc vừa nói mấy câu khách khí với Rode, vừa gọi mấy tráng hán tới, nhanh chóng dỡ xe. Mỹ kỳ danh rằng: Mặt trời sắp lặn xuống núi rồi, không thể làm lỡ thời gian của Rode.
Rode nhìn lãnh chủ đại nhân khẩu thị tâm phi, gãi râu, chép miệng, không sao, quen rồi!
Hàng dỡ từ trên xe xuống phần lớn là vải, còn có mười mấy cái túi và ba cái rương gỗ.
“Những thứ này đều là vải lục la, chắc là thứ ngài cần hiện tại. Trong túi là hạt giống khoai tây và một vài cây trồng khác ta mang tới, trong rương là một vài đặc sản trong tộc ta. Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Rode vỗ đầu, “Trên đường ta gặp một thôn trang địa tinh bị nhân loại thiêu hủy, chắc là mới xây dựng gần đây. Thôn đã bị thiêu rồi, địa tinh chắc cũng chạy rồi, thôn đó cách chỗ của ngài không xa lắm, tốt nhất ngài nên phái người đi tuần tra, địa tinh chạy đi có thể sẽ tới chỗ của ngài.”
Địa tinh? Trước mắt Tống Mặc lập tức sáng bừng.
“Rode, tin này của ngươi chính xác không?”
“Đương nhiên, trong đội thương buôn có rất nhiều người đều thấy thôn trang đó, quy mô cũng không nhỏ, chắc ít nhất cũng có không dưới một trăm địa tinh sinh sống tại đó.”
Tống Mặc vỗ đùi, đây tuyệt đối là buồn ngủ có người đưa cái gối, quả thật là tốt tới không thể tốt hơn!
Hơn một trăm địa tinh đó! Không sợ bọn họ tới, chỉ sợ bọn họ không tới thôi!
“Rode, thôn đó cụ thể nằm ở chỗ nào?”
“Ngài hỏi cái này làm gì?”
“Đương nhiên là phái người đi tìm rồi!” Tống Mặc xoa xoa tay, “Hơn một trăm địa tinh, hê hê hê hê…”
Không biết tại sao, thấy nụ cười trên mặt Tống Mặc, Rode đột nhiên cảm thấy, địa tinh gặp phải y, thì không biết là ai xui xẻo đâu. Những người khác nhiều lắm là đuổi địa tinh ra khỏi nhà, phóng hỏa đốt nhà, gặp phải vị này… hắn có phải hơi có lỗi với mấy địa tinh đó không?
Tất cả thương nghị thỏa đáng, đội thương buôn của người lùn xuất phát trước khi mặt trời lặn.
Rode ngồi trên xe ngựa, vẫy tay với Tống Mặc, “Lãnh chủ đại nhân, nửa tháng sau ta sẽ tới nữa!”
Trừ ký hiệp ước hợp tác với Tống Mặc, xe ngựa Rode mang tới cũng đã chứa đầy hàng. Đường và rượu nho tất nhiên không thể thiếu, xe ngựa đưa người Sabisand tới hiện tại chứa hai cỗ máy bắn đá bản cải tạo. So với kích cỡ trên giấy Tống Mặc giao cho Hắc Viêm thì nhỏ hơn một nửa, không thể dùng để công thành, mà thích hợp cho các quý tộc quýnh nhau hơn.
Giữa nước và nước quanh năm chiến loạn không ngừng, giữa quý tộc cũng không thấy nghỉ ngơi.
Ngươi đánh ta ta đánh ngươi, ngươi cướp ta ta cướp ngươi. Giữa đại quý tộc thực lực hùng hậu phát sinh xung đột, có lúc còn không thua kém chiến tranh của hai nước nhỏ. Nhưng so với Hắc Viêm, loại chiến tranh này, cũng chỉ cùng cấp bậc với sống mái trên đường.
Nếu có một ngày Hắc Viêm và Rhys không phải đơn độc, mà dẫn theo tiểu đệ đánh tập thể…
Cảnh tượng đó, nghĩ thôi cũng kích động nhân tâm.
Được rồi, Tống Mặc buộc phải thừa nhận, việc tới hôm nay, nhân sinh quan giá trị quan thế giới quan của y đã hoàn toàn sụp đổ. Chẳng qua chỗ như Quang Minh đại lục này, tam quan không đổ, cơ bản sẽ không có gì để phát triển tiền đồ. Tống đại lãnh chủ kiên trì giữ vững con đường phát triển, tam quan, nhất định phải đổ, kiên quyết phải đổ, không đổ cũng phải đổ!
Kế hoạch tiêu thụ vũ khí của Tống Mặc, đa số vẫn là vũ khí lạnh, vũ khí công thành và vũ khí có tính sát thương lớn, đều đã sửa chửa từ cơ bản. Một điều đáng nhắc là, trong quá trình cải tạo vũ khí, Tống Mặc và anh em người lùn còn tình cờ tạo ra máy ủi đất.
Đương nhiên, không có động cơ, toàn bộ nhờ vào sức người, nhưng nhìn máy ủi đất phiên bản chùy công thành thu nhỏ trước mắt, Tống Mặc vẫn tự hào không thôi.
Coi đi, huynh đệ đã từ tên buôn vũ khí thăng cấp thành nhân tài kỹ thuật cao rồi!
Có máy ủi đất, máy thu hoạch gì đó cũng lục tục xuất hiện, các bộ xương cả ngày không có gì làm cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Các bộ xương cũng rất nhanh phát hiện lạc thú khi thao tác máy móc, xương khô không biết mệt mỏi, kết quả ngày đêm làm việc không nghỉ là, Grilan bước vào thời đại nhảy vọt phát triển đất canh tác, lương thực bội thu…
Đất canh tác và lương thực luôn không chê nhiều.
Tống Mặc còn phát hiện hạt thóc trong số hạt giống Rode đưa y!
“Thóc, gạo a!”
Tống Mặc nâng thóc còn chưa tuốt vỏ, cao hứng tới muốn nhảy lên. Giosan và Mosby nhìn thấy những hạt giống này, nói với Tống Mặc, những thứ này toàn bộ là mọc hoang.
“Mọc hoang?”
“Đúng.” Mosby cầm một hạt thóc lên, vò vò, “Nếu ta nhớ không lầm, trong lãnh địa của trưởng lão Alder có một vùng lớn, lúc đầu xém chút bị xem là cỏ dại nhổ bỏ. Sau đó trong tộc có người phát hiện thứ này có thể ăn, mới giữ lại. Nhưng cũng không có ai chăm sóc và gieo trồng, mọi người vẫn thích mạch hơn, à, đúng rồi, hiện tại còn có khoai tây.”
Nghe Mosby nói xong, Tống Mặc lại tỉ mỉ kiểm tra túi hạt thóc này, quả nhiên đều không căng hạt. Nhưng không sao, người khác không trồng, y trồng!
Tống Mặc trước giờ không biết, mình sẽ hoài niệm mùi vị của gạo như thế.
Thế là, người Grilan đang làm việc trong ruộng, cùng xương khô đẩy máy móc chạy qua ầm ầm, đều thấy được lãnh chủ đại nhân của họ vẻ mặt say mê, hai mắt phát sáng nhìn hạt thóc trước mặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cơm à, ta nhớ ngươi muốn chết rồi đó!”
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương