Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 165: Phiên ngoại: Chuyến đi ma giới của lãnh chủ
Ra ngoài lăn lộn, cuối cùng cũng phải về.
Đồng dạng, chuyện đã đáp ứng người khác, thì nhất định phải làm được.
Ngày thứ bảy sau khi hôn lễ kết thúc, vương phi Laurent cuối cùng tìm tới cửa lãnh chủ đại nhân. Tống Mặc lau nước xanh do kiwi vừa phọt lên mặt, nhìn vương phi Laurent đang cười vẻ mặt hài hòa, vỗ đầu, sao y lại quên chứ, Rhys từng nói với y, thân vương Myers và vương phi đáp ứng không chen tay sắp xếp những việc về hôn lễ, nhưng yêu cầu Tống Mặc và Rhys nhất định phải tới ma giới tổ chức một bữa tiệc cưới.
Cái này giống như là nhà chồng tổ chức một bữa tiệc rượu, nhà vợ cũng muốn tổ chức.
Gãi đầu, Tống Mặc cười ha ha hai tiếng: “Đi, đương nhiên đi! Lúc nào, ngài thông báo một tiếng là được.”
Vương phi Laurent thỏa mãn gật đầu, vung tay vẽ một hàng phù văn đen, Tống Mặc trân mắt nhìn một cánh cửa lớn màu đen chậm rãi mở ra trước mặt mình, vương phi cười nói: “Ngay bây giờ đi.”
“Bây giờ?’
Tống Mặc kinh ngạc nhìn Laurent, “Ít nhất cũng phải đợi con thay quần áo, chuẩn bị một chút lễ vật chứ?” Tống Mặc có ký ức sâu sắc với đoàn bạn bè thân thích khổng lồ của nhà Myers, mấy ngàn phần quà, y khẳng định phải bỏ máu lớn, nhưng con rể lần đầu tiên tới nhà, cũng không thể nào không lấy chút thể diện.
Laurent không chút để ý phất tay, “Không cần, như vậy rất tốt.”
Rất tốt? Y vừa mới bước ra khỏi ruộng trái cây, mặt đầy dịch kiwi, quần áo cũng bị đủ các loại dịch trái cây dính cho thành đủ màu, căn bản không nhìn ra được hình dáng vốn dĩ. Mang bộ tôn vinh này đi gặp thân thích, có phải hơi quá bất nhã không?
“Không sao, ta nói tốt là tốt.” Laurent kéo tay Tống Mặc, quạt hương nhỏ trong tay phẩy phẩy, cười lộ răng, “Đi theo ta, thân ái.”
Tống Mặc giãy dụa một chút, giãy không ra, chợt nhớ ra, “Rhys còn chưa tới!”
Laurent dừng bước, không đợi Tống Mặc thở phào, sau lưng đã truyền tới tiếng Rhys: “Thân ái, mẹ, các người muốn đi ma giới sao? Đúng lúc, cùng đi đi.”
Nhìn Rhys bước tới, cười xuân quang sáng lạn, cùng Sean đi sau lưng hắn, Tống Mặc lập tức nước mắt đầy mặt.
“Thân ái, ngươi sao vậy?”
“Mẹ muốn dắt ta đi gặp thân thích.” Tống Mặc lau nước mắt, “Ngươi không cảm thấy, ta ăn mặc thế này đi gặp thân thích không thích hợp sao?”
Rhys nghiêng đầu, cười, “Thân ái, không cần lo lắng. Ai dám nói không thích hợp, ta giúp ngươi đánh kẻ đó.”
Tống Mặc: “…” Y hối hận đã tìm một tên đầu óc bốc khối thế này, y muốn trả hàng, còn kịp không?
Bất kể Tống đại lãnh chủ có giãy dụa nội tâm thế nào, vẫn bị vương phi Laurent túm tay mang vào cửa lớn thông tới ma giới.
Lúc bước vào cửa, Tống Mặc siết chặt nắm tay, y đã không còn muốn nghĩ xem quần áo trên người có hợp hay không, dịch quả đầy mặt có đều đặn không nữa, y nhắm mắt lại, cho rằng sẽ trải qua bóng tối thời gian dài, nhưng không ngờ, chân trước chạm đất, chân sau vừa co lên, bên tai đã truyền tới tiếng Rhys: “Tới rồi.”
Tới rồi?
Tống Mặc mở mắt ra, đập vào mắt, là một vùng đồng hoang bao la bát ngát, cứ như không có điểm cuối, đàn linh dương và bò rừng chạy trên đồng, cuốn tung cát bụi. Mười mấy con địa hành long đuổi sát theo sau lưng đàn bò, có thể thấy rõ, trên địa hành long là một chiến sĩ ma tộc mặc áo giáp đỏ, giơ cao trường thương trong tay, phóng mạnh ra, gần như không có một con bò rừng nào đã bị nhắm mà còn may mắn thoát được.
Trên cát vàng nở rộ từng khóm hoa màu máu, các ma tộc không để ý tới bò rừng đã ngã xuống, thúc địa hành long tiếp tục đuổi theo con mồi phía trước, địa hành long gầm lên thật lớn, bị mùi vị máu tươi kích đỏ hai mắt. Trên không vang lên tiếng chim rúc chói tay, con chim lớn sải cánh dài đủ năm mét chao lượn trên không, tham lam nhìn bò rừng ngã trên đất, nhưng không một con nào dám trực tiếp bay xuống, đây là con mồi của ma tộc, chúng chỉ có thể đợi, đợi sau khi ma tộc thu hoạch, nhận được bữa cơm thừa rượu cặn thuộc về mình.
Tống Mặc nhìn mà ngẩn người, trong ngực bốc lên khí tức nóng cháy, chiến sĩ điều khiển địa hành long, bò rừng chạy điên cuồng, chim tử vong trên trời, mặt đất mênh mông vô tận, đây, chính là ma giới sao?
Rhys ôm vai Tống Mặc, ngón tay vuốt qua mặt Tống Mặc. “Thân ái, thế nào?”
“Ta chỉ là… quá chấn động.” Tống Mặc không biết nên nói gì, để biểu đạt cảm nhận của mình giờ này phút này. Tất cả từ ngữ, khi ở trước mặt trời rộng đất dài này, đều trở nên vô lực như thế.
“Nơi này là lãnh địa của ta.” Sean thò đầu ra từ sau vai Rhys, “Mỗi năm vào lúc này, đều là lễ săn bắn của gia tộc Sherlund, bò rừng và linh dương, sẽ trở thành con mồi của dũng sĩ.”
“À.” Tống Mặc gật đầu, hai mắt vẫn không nỡ rời khỏi bò rừng và địa hành long trước mặt.
Rhys nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy bất mãn vì Tống Mặc đem lực chú ý dặt lên người nam nhân khác. Sean cười đẩy Rhys một cái, “Thế nào, có muốn xuống thử thân thủ chút không, để bạn đời của ngươi nhìn thấy sự dũng mãnh của người kế thừa nhà Myers?”
Rhys liếc nhìn Sean một cái, lại cúi đầu nhìn Tống Mặc: “Muốn xem không?’ Bạn đang
Đồng dạng, chuyện đã đáp ứng người khác, thì nhất định phải làm được.
Ngày thứ bảy sau khi hôn lễ kết thúc, vương phi Laurent cuối cùng tìm tới cửa lãnh chủ đại nhân. Tống Mặc lau nước xanh do kiwi vừa phọt lên mặt, nhìn vương phi Laurent đang cười vẻ mặt hài hòa, vỗ đầu, sao y lại quên chứ, Rhys từng nói với y, thân vương Myers và vương phi đáp ứng không chen tay sắp xếp những việc về hôn lễ, nhưng yêu cầu Tống Mặc và Rhys nhất định phải tới ma giới tổ chức một bữa tiệc cưới.
Cái này giống như là nhà chồng tổ chức một bữa tiệc rượu, nhà vợ cũng muốn tổ chức.
Gãi đầu, Tống Mặc cười ha ha hai tiếng: “Đi, đương nhiên đi! Lúc nào, ngài thông báo một tiếng là được.”
Vương phi Laurent thỏa mãn gật đầu, vung tay vẽ một hàng phù văn đen, Tống Mặc trân mắt nhìn một cánh cửa lớn màu đen chậm rãi mở ra trước mặt mình, vương phi cười nói: “Ngay bây giờ đi.”
“Bây giờ?’
Tống Mặc kinh ngạc nhìn Laurent, “Ít nhất cũng phải đợi con thay quần áo, chuẩn bị một chút lễ vật chứ?” Tống Mặc có ký ức sâu sắc với đoàn bạn bè thân thích khổng lồ của nhà Myers, mấy ngàn phần quà, y khẳng định phải bỏ máu lớn, nhưng con rể lần đầu tiên tới nhà, cũng không thể nào không lấy chút thể diện.
Laurent không chút để ý phất tay, “Không cần, như vậy rất tốt.”
Rất tốt? Y vừa mới bước ra khỏi ruộng trái cây, mặt đầy dịch kiwi, quần áo cũng bị đủ các loại dịch trái cây dính cho thành đủ màu, căn bản không nhìn ra được hình dáng vốn dĩ. Mang bộ tôn vinh này đi gặp thân thích, có phải hơi quá bất nhã không?
“Không sao, ta nói tốt là tốt.” Laurent kéo tay Tống Mặc, quạt hương nhỏ trong tay phẩy phẩy, cười lộ răng, “Đi theo ta, thân ái.”
Tống Mặc giãy dụa một chút, giãy không ra, chợt nhớ ra, “Rhys còn chưa tới!”
Laurent dừng bước, không đợi Tống Mặc thở phào, sau lưng đã truyền tới tiếng Rhys: “Thân ái, mẹ, các người muốn đi ma giới sao? Đúng lúc, cùng đi đi.”
Nhìn Rhys bước tới, cười xuân quang sáng lạn, cùng Sean đi sau lưng hắn, Tống Mặc lập tức nước mắt đầy mặt.
“Thân ái, ngươi sao vậy?”
“Mẹ muốn dắt ta đi gặp thân thích.” Tống Mặc lau nước mắt, “Ngươi không cảm thấy, ta ăn mặc thế này đi gặp thân thích không thích hợp sao?”
Rhys nghiêng đầu, cười, “Thân ái, không cần lo lắng. Ai dám nói không thích hợp, ta giúp ngươi đánh kẻ đó.”
Tống Mặc: “…” Y hối hận đã tìm một tên đầu óc bốc khối thế này, y muốn trả hàng, còn kịp không?
Bất kể Tống đại lãnh chủ có giãy dụa nội tâm thế nào, vẫn bị vương phi Laurent túm tay mang vào cửa lớn thông tới ma giới.
Lúc bước vào cửa, Tống Mặc siết chặt nắm tay, y đã không còn muốn nghĩ xem quần áo trên người có hợp hay không, dịch quả đầy mặt có đều đặn không nữa, y nhắm mắt lại, cho rằng sẽ trải qua bóng tối thời gian dài, nhưng không ngờ, chân trước chạm đất, chân sau vừa co lên, bên tai đã truyền tới tiếng Rhys: “Tới rồi.”
Tới rồi?
Tống Mặc mở mắt ra, đập vào mắt, là một vùng đồng hoang bao la bát ngát, cứ như không có điểm cuối, đàn linh dương và bò rừng chạy trên đồng, cuốn tung cát bụi. Mười mấy con địa hành long đuổi sát theo sau lưng đàn bò, có thể thấy rõ, trên địa hành long là một chiến sĩ ma tộc mặc áo giáp đỏ, giơ cao trường thương trong tay, phóng mạnh ra, gần như không có một con bò rừng nào đã bị nhắm mà còn may mắn thoát được.
Trên cát vàng nở rộ từng khóm hoa màu máu, các ma tộc không để ý tới bò rừng đã ngã xuống, thúc địa hành long tiếp tục đuổi theo con mồi phía trước, địa hành long gầm lên thật lớn, bị mùi vị máu tươi kích đỏ hai mắt. Trên không vang lên tiếng chim rúc chói tay, con chim lớn sải cánh dài đủ năm mét chao lượn trên không, tham lam nhìn bò rừng ngã trên đất, nhưng không một con nào dám trực tiếp bay xuống, đây là con mồi của ma tộc, chúng chỉ có thể đợi, đợi sau khi ma tộc thu hoạch, nhận được bữa cơm thừa rượu cặn thuộc về mình.
Tống Mặc nhìn mà ngẩn người, trong ngực bốc lên khí tức nóng cháy, chiến sĩ điều khiển địa hành long, bò rừng chạy điên cuồng, chim tử vong trên trời, mặt đất mênh mông vô tận, đây, chính là ma giới sao?
Rhys ôm vai Tống Mặc, ngón tay vuốt qua mặt Tống Mặc. “Thân ái, thế nào?”
“Ta chỉ là… quá chấn động.” Tống Mặc không biết nên nói gì, để biểu đạt cảm nhận của mình giờ này phút này. Tất cả từ ngữ, khi ở trước mặt trời rộng đất dài này, đều trở nên vô lực như thế.
“Nơi này là lãnh địa của ta.” Sean thò đầu ra từ sau vai Rhys, “Mỗi năm vào lúc này, đều là lễ săn bắn của gia tộc Sherlund, bò rừng và linh dương, sẽ trở thành con mồi của dũng sĩ.”
“À.” Tống Mặc gật đầu, hai mắt vẫn không nỡ rời khỏi bò rừng và địa hành long trước mặt.
Rhys nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy bất mãn vì Tống Mặc đem lực chú ý dặt lên người nam nhân khác. Sean cười đẩy Rhys một cái, “Thế nào, có muốn xuống thử thân thủ chút không, để bạn đời của ngươi nhìn thấy sự dũng mãnh của người kế thừa nhà Myers?”
Rhys liếc nhìn Sean một cái, lại cúi đầu nhìn Tống Mặc: “Muốn xem không?’ Bạn đang
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương