Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 161: Hôn lễ 5
Tiệc tối sắp bắt đầu, Tống Mặc và Rhys thân là vai chính lại chậm chạp không hiện thân. Tin tức địa tinh mang về chỉ nói ngắn gọn, lão John chỉ có thể đích thân lên mặt đất nghiên cứu.
Vừa ra khỏi thành ngầm, bên tai đã vang lên một tiếng pháo nổ, khói bụi tan đi, tiếp theo đó, là tiếng gào phẫn nộ, “Tống Mặc Grilan! Ta phải đại biểu thần Quang Minh tiêu diệt ngươi!”
Dám nói câu này, trừ đại chủ giáo của Quang Minh giáo hội, thì không còn ai khác.
Năm đại chủ giáo vây thành hình tròn, đại chủ giáo Alpha đứng giữa hình tròn, giơ cao quyền trượng, một vòng sáng trắng từ đỉnh quyền trượng của sáu đại chủ giáo hội tụ vào nhau, một đồ đằng tượng trưng ặt trời và quang minh hiện ra.
Đồ đằng tỏa ra ánh sáng chói mắt, bảo vệ sáu đại chủ giáo trong đó, bất luận là đạn hay đạn pháo, đều không thể tổn thương họ nửa phân.
Trong ánh sáng trắng, một tia sáng vàng bùng lên, giống như một thanh kiếm sắc bén, bắn ra khỏi nơi đó.
Trước người Tống Mặc lập tức bay lên một hàng phù văn đen, phù văn hình thành một vách ngăn kiên cố, giống như có sinh mạng tự động xoay chuyển, cản mọi công kích của đại chủ giáo.
Rhys đứng bên cạnh Tống Mặc, nhìn sáu đại chủ giáo đối diện, mở miệng; “Thân ái, không thì, để ta tới đi?’
“Ngươi tới?”
“Đúng, làm vậy quá tốn thời gian.” Rhys gác tay lên vai Tống Mặc, ngón tay nhẹ vuốt qua lỗ tai và mặt Tống Mặc, nói: “Ta đánh vỡ mai rùa của họ, ngươi muốn nã thế nào thì nã, giết chết cũng không sao.”
Tống Mặc mím môi, y ban đầu còn cho rằng những lão già này rất dễ đối phó, mấy viên đạn gây mê là có thể dễ dàng giải quyết, nhưng y đã quên, khinh địch là không được! Đạn gây mê có tác dụng, nhưng chỉ toàn làm ngã tu sĩ và chủ giáo sau lưng họ, sáu đại chủ giáo cho tới nay vẫn lông tóc vô thương, hoàn hảo như cũ. Nếu không có Rhys, ngã xuống ngược lại là Tống Mặc.
Mà không thể đánh vỡ mai rùa của những kẻ này, đừng nói là bắt cóc tống tiền, ngay cả mặt mũi cũng mất sạch.
“Được, ngươi tới.” Tống Mặc cắn răng hừ lạnh một tiếng.
Rhys giơ tay phải lên, vẽ một hàng phù văn, một cơn gió đen nổi lên, bao lấy sáu đại chủ giáo, gió càng lúc càng mạnh, ánh sáng đồ đằng quang minh tỏa ra càng lúc càng tối, sáu đại chủ giáo đồng thời biến sắc.
Thời đại hắc ám ngàn năm kết thúc, Quang Minh giáo hội không còn cần thường xuyên đối kháng với kẻ địch bên ngoài, bình yên làm nảy sinh mục rữa và tranh đoạt quyền lực, Thực lực của sáu đại chủ giáo hiện tại, so với đại chủ giáo lúc lão John còn chưa rời khỏi giáo hội, ngay cả một nửa cũng không bằng.
Lúc trước khi Tống Mặc liên tiếp bắt hai kỵ sĩ vàng, lão John từng cảm thán, Quang Minh giáo hội, thật sự là càng lúc càng tệ.
Nếu đổi lại là sáu đại chủ giáo của ngàn năm trước, đối phó với thân vương ma tộc, cho dù không thể dễ dàng lấy phần thắng, ít nhất cũng sẽ không tới mức chẳng có sức trả đòn như hiện tại.
Đại chủ giáo Alpha lớn tiếng niệm lời khẩn cần tôn vinh Quang Minh thần, đá ánh sáng trên đỉnh quyền trượng thoáng chốc tỏa ra tia sáng chói mắt, gió đen quấn quanh đại chủ giáo có dấu hiệu giảm đi.
Tống Mặc ngẩng đầu nhìn Rhys, nên làm sao giờ? Người ta trả đòn rồi.
Rhys nhướng một bên mày, còn sớm.
Gió đen đột nhiên tăng mạnh, năm đại chủ giáo bên ngoài chỉ cảm thấy toàn thân đều bị một cơn hàn lạnh đáng sợ bao kín, xâm lược, tay chân chậm rãi bắt đầu cứng lại, gần như không thể cầm chắc được quyền trượng. Một đại chủ giáo thực lực yếu nhất, thân thể đột nhiên bắt đầu run rẩy, quyền trượng trượt khỏi tay, rớt bịch xuống đất, miệng phun máu tươi, ngã thẳng xuống đất.
Sắc mặt đại chủ giáo Alpha trở nên tái nhợt, mất hết huyết sắc, bốn đại chủ giáo còn lại cũng kinh hoảng, đồ đằng quang minh lơ lửng trên đỉnh đầu đại chủ giáo trở nên tối mờ, cho dù năm đại chủ giáo còn lại dốc hết toàn lực, cũng không thể ngăn cản sự xâm lược của ma lực.
Từng đại chủ giáo thi nhau ngã xuống, đến cuối cùng, chỉ có đại chủ giáo Alpha vẫn dùng quyền trượng chống đỡ thân thể, đứng thẳng không ngã. Gương mặt già nua, đôi mắt phẫn nộ, oán hận trừng Rhys và Tống Mặc đối diện, gầm lên: “Ma tộc bỉ ổi! Nhân loại bị tà ác mê hoặc! Ngươi sẽ bị ánh sáng vứt bỏ, chìm vào vực sâu địa ngục tội ác!”
Đôi mắt màu biển xanh của Rhys nhiễm lên một tầng đỏ sậm, lại giơ tay phải lên, Tống Mặc kéo hắn, lắc đầu, sáu con tin, năm tên đã ngã xuống bất tỉnh nhân sự, sống chết chưa biết, chỉ còn lại một tên, tính ra là đáng giá nhất, nhất thiết không thể để Rhys giải quyết mất.
“Ta tới.” Tống Mặc nói; “Chỉ còn lại tên này là đủ bộ, còn cần dùng lão đổi tiền đó.”
Rhys: “…”
Tống Mặc vác ống hỏa tiễn lên vai, họng pháo nhắm vào đại chủ giáo Alpha.
Đại chủ giáo Alpha tuổi hơn bảy mươi biển hiện cốt khí kiên định, thật ra đã hận xanh ruột. Trước kia phán đoán sai lầm, cho rằng hai người đơn độc, sẽ dễ đối phó hơn, có thể nhân lúc ma tộc khác không có mặt bắt giữ họ. Nhưng không ngờ, đụng phải hai kẻ cứng cựa, không chỉ không đạt được mục đích, ngược lại bị đánh rớt răng! Năm đại chủ giáo khác ngã xuống bất tỉnh, chỉ còn lại mình lão, kế sách hiện tại, chỉ có thể liều!
“Dùng danh nghĩa thần Quang Minh!” Đại chủ giáo Alpha giơ cao quyền trượng, gõ mạnh lên mặt đất, “Đại biểu Quang Minh trục xuất tất cả tà ác thế gian!”
Quyền trượng phát ra tia sáng chói mắt, Tống Mặc híp mắt lại, nhắm vào lão già đang gào lớn với mình, nã pằng một tiếng, không có sự bảo vệ của mai rùa, năng lực phòng thủ của đại chủ giáo Alpha căn bản không đủ nhìn, không đợi lão phát xong đại sát chiêu, đã bị đạn gây mê bản thăng cấp nhanh chóng đánh ngã.
Tống Mặc tin tưởng một đạo lý, đánh nhau, nhất định phải lòng dạ lang độc, nhanh tay lẹ mắt mới được.
Đánh ngã đại chủ giáo Alpha, Tống Mặc đứng thẳng dậy, vác ống hỏa tiễn, sờ mũi, vẻ mặt đắc ý, “Trước mặt đại pháo, bất kể là võ trang phản chính phủ hay là tổ chức thần côn, toàn bộ đều phải ngã xuống!”
Rhys cười nâng cằm Tống Mặc, hôn y một cái, “Thân ái, ta phát hiện, ta càng thích ngươi rồi.”
Tống Mặc hiếm khi đỏ mặt, “Tránh ra, mau đi gom kim tệ. Những con tin này an trí thế nào, ta còn phải nghĩ xem.”
Tống Mặc đi tới trước mấy đại chủ giáo, ngón tay thò xuống dưới mũi của họ, nhìn xem có còn thở hay không, ngẩng đầu thấy lão John đứng ở chỗ không xa trầm mặc nhìn y, y cười vẫy tay, “Quản gia, ông tới rất đúng lúc, mau vác bọn họ về, những tên này còn sống, đều có thể đổi tiền đó!”
Lão John: “…”
Cuối cùng, kim tệ Rhys thu gom lại, và sáu đại chủ giáo bị trói thành cái bánh chưng, cộng thêm một số tiểu đệ đại chủ giáo mang tới, đều bị nâng vào thành ngầm. Kim tệ được cất vào tiểu kim khố của lãnh chủ, con tin và tiểu đệ bị nhốt vào phòng tối nhỏ. Tống Mặc cuối cùng chưa tận lương tâm, suy nghĩ tới tuổi tác và đả kích phải chịu của sáu đại chủ giáo vừa rồi, gọi mấy tu sĩ tới, xử lý thương thế của họ trước một chút.
Mies và Roger bị gọi ra khỏi sảnh tiệc, nhìn thấy đám người Alpha hôn mê bất tỉnh bị cột trong phòng tối nhỏ, liền bị dọa nhảy dựng, “Đại chủ giáo?”
Hai tu sĩ quay nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy được trong mắt đối phương sự kinh ngạc và không thể nào tin.
Lãnh chủ đại nhân, lại bắt hết cả sáu đại chủ giáo rồi?
Đại chủ giáo, sao lại tới Grilan, hơn nữa còn là sáu người cùng tới? Như vậy, giáo hội khẳng định sẽ loạn thành nồi cháo rồi đi?
“Sao vậy, hai người các ngươi?” Tống Mặc ôm tay tựa bên tường, trên người còn mặc lễ phục màu đỏ, vuốt vuốt lọn tóc đen rũ trước mắt, thổi một hơi, “Mau kiểm tra thử đi, hiện tại bọn họ thế nào.”
“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”
Mies và Roger thu lại tâm tư đã để lộ, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thương thế của mọi người, đúng như dự liệu của Tống Mặc, trừ sáu đại chủ giáo, những người khác đều chỉ trúng đạn gây mê, ngủ một giấc sẽ tỉnh, sáu đại chủ giáo, gần như đều bị ma lực của Rhys tổn thương, lại trúng đạn gây mê, may là thương thế không nặng, uống thuốc Roger điều chế rất nhanh có thể lành lặn.
Nghe xong Mies và Roger hồi báo, Tống Mặc gật đầu, y vốn không có ý muốn giết bọn họ, tương lai khi đòi tiền chuộc với giáo hội, lại tính thêm phí thuốc trị thương, tuy rằng không thể đòi quá nhiều, nhưng dù sao cũng phải lấy, ai cũng sẽ không chê tiền nhiều bỏng tay.
Rời khỏi phòng nhỏ, tâm tình của Tống Mặc không phải tốt bình thường. Tuy cự long và giáo hội trước sau tới làm loạn hôn lễ của y, gây phiền cho y, nhưng cuối cùng cự long bị đánh chạy, giáo hội tới gây phiền trở thành con tin của y, lãnh chủ đại nhân quả đoán tin rằng, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả thế lực tà ác, đều là hổ giấy!
Lão quản gia John nếu biết lúc này Tống Mặc đang nghĩ gì, khẳng định sẽ tận chức tận trách nhắc nhở y, một khi tin tức y kết hôn với người kế thừa thân vương ma tộc truyền ra ngoài, Grilan, mới sẽ trở thành thế lực tà ác cả đại lục Quang Minh công nhận…
Giải quyết xong đám người Quang Minh giáo hội tới giở trò lưu manh, mọi người ở trong đại sảnh thành ngầm, cuối cùng đợi được vai chính của tiệc cưới, chủ nhân của thành lũy.
Tống Mặc và Rhys bước vào đại thính, sảnh tiệc lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng hoan hô chúc mừng, Tống Mặc nhận ly rượu trong tay thị tùng, lớn tiếng nói: “Cảm tạ chư vị tới tham gia hôn lễ của ta, tối nay, không say không về!”
Vừa nói, vừa kéo Rhys một cái, “Ngươi cũng nói gì đi.”
Rhys gật đầu, giơ ly rượu lên, nói với mọi người, “Dùng tên tuổi của Myers, cảm tạ chư vị.”
Rhys nói xong, ma tộc trong sảnh tiệc đồng thời đứng lên, “Chúc mừng Myers!”
Sau ma tộc, những người khác cũng giơ ly rượu lên, uống cạn.
Tống Mặc và Rhys đi tới chỗ ngồi, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Thức ăn thơm phức và rượu ngon được dọn lên bàn, mùi thơm của rau hầm và thịt nướng, khiến người ta càng thêm thèm ăn, người lùn giơ ly rượu, uống cạn sạch, tinh linh thưởng thức trái cây và rau quả Grilan trồng, rượu nho trong ly, cũng khiến họ rất vừa lòng.
Ma tộc không chê bai gì thức ăn, bọn họ đặc biệt cảm thấy hứng thú với rượu của Grilan.
Địa tộc nhát gan ngồi chung với địa tinh chu nho, rượu ngon và thức ăn, khiến trên mặt họ cũng xuất hiện nụ cười.
Người Grilan lớn tiếng nói cười với các thương nhân tới chúc mừng hôn lễ của Tống Mặc, cùng ẩm rượu, cho dù là thám tử có dụng tâm khác, trong bầu không khí vui vẻ này, cũng quên mất mục đích không thể để lộ của mình.
Mấy người lùn uống say rồi nhảy lên ghế, giơ cao ly rượu ca hát chúc mừng, những người lùn khác lớn tiếng phụ họa, không khí nhiệt liệt lan cả sảnh tiệc.
Các thiếu nữ tinh linh ưu nhã đứng lên, đi tới trước mặt Tống Mặc và Rhys, cánh tay trắng tinh nhẹ gảy đàn hạc trong lòng, điệu nhạc nhẹ nhàng khiến sảnh tiệc huyên náo lập tức yên tĩnh.
Tiếng ca của thiếu nữ tinh linh vang lên, lúc ẩn lúc hiện, thuần khiết, giống như suối nguồn trong vắt, chảy vào lòng mọi người.
Tiếng ca của các cô, thành kính ca ngợi tất cả sự tốt đẹp của thế gian, núi cao nguy nga, rừng rậm um tùm, dòng sông chảy mạnh, đóa hoa muôn màu, gió thổi qua rừng núi, mang theo hơi thở trong xanh, cơn mưa đổ xuống ruộng đồng, thấm nhuần mặt đất, ngôn ngữ tinh linh cổ xưa, mỗi một từ, mỗi một âm, đều mang theo ma lực nữ thần mặt đất ban cho.
Tất cả mọi người, đều trầm mê trong tiếng ca mỹ diệu, khi tiếng ca dừng lại, sảnh tiệc vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Đây chính là chúc phúc của tinh linh sao?
Tống Mặc hoàn hồn lại, thở ra một hơi thư sướng, các thiếu nữ tinh linh đã trở về chỗ ngồi, những tinh linh khác đứng lên, đồng thanh nói: “Lãnh chủ Grilan, nguyện ngài cùng tồn tại với ánh sáng mặt đất!”
“Cảm ơn.”
Tống Mặc biểu đạt sự cảm tạ chân thành của mình với tinh linh, Rhys nắm tay Tống Mặc, ghé vào tai Tống Mặc nói: “Thân ái, ta cũng có thể hát cho ngươi nghe.”
Tống Mặc liếc mắt nhìn Rhys, rất muốn nói một câu: Thôi miễn đi, người ta hát là ánh xuân tuyết trắng, vị này hát tuyệt đối là âm điệu lả lướt.
Rhys không nghĩ thế cầm tay Tống Mặc lên, hôn lên mu bàn tay y, mấy ma tộc đã đứng lên, cởi trường bào trên người, một thân sa y tinh xảo, lộ ra thắt lưng thon nhỏ dẻo dai và bảo thạch đeo trên eo.
Những mỹ nhân ma tộc quyến rũ khoan thai bước ra giữa đại sảnh, trên cổ tay và cổ chân đều có đeo chuông vàng và vòng tay va vào nhau thanh thúy, trong ma âm tấu vang, bắt đầu nhảy điệu vũ hỏa diệm mê hoặc lòng người.
So với tiếng ca gột rửa lòng người của tinh linh, điệu vũ của ma tộc tràn đầy mị hoặc và hơi thở hoa lệ.
Eo lưng lắc lư, cổ tay trắng trẻo linh hoạt, ngón tay có sơn móng đỏ tươi, liên tục búng vào lòng mọi người, Rhys gác cằm lên vai Tống Mặc, “Thân ái, thích không?”
“Nếu ta nói thích, ngươi sẽ làm thế nào?” Tống Mặc nghiêng đầu qua, cọ trán Rhys, có lẽ do uống rượu, mặt y hơi đỏ, “Sẽ bịt mắt ta, không cho ta xem?”
“Không, ta sẽ không làm vậy.” Rhys nắm ngón tay đã vẽ tới khóe môi mình ra, nhẹ cắn lấy, “Ta sẽ đích thân nhảy cho ngươi xem.” Âm thanh dần trở nên thấp trầm, mang theo mị hoặc không thể kháng cự, “Ta nhảy còn đẹp hơn cả họ.”
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới một cảnh tượng, Tống Mặc muốn cười, cảm thấy được cánh tay đang làm loạn trên eo mình, Tống Mặc cười không ra nữa.
“Đừng làm loạn.”
“Thân ái.” Hai mắt Rhys càng lúc càng trở nên mê ly, “Ta yêu ngươi.”
Rhys không phải lần đầu tiên nói thế với Tống Mặc, nhưng trước mắt mấy ngàn người, nói mấy lời này… cho dù da mặt Tống Mặc có dày, cũng chống đỡ không nổi. May là lực chú ý của mọi người đều ở trên mỹ nữ khiêu vũ, chỉ có lão John là nhìn sang hai người một cái, nhưng không nói gì cả.
Bữa tiệc kéo dài tới nửa đêm, phần lớn mọi người đều say, may là còn có một số ít người giữ được tỉnh táo, giúp đỡ thị tùng và thị nữ, nếu không, chỉ dựa vào người trong thành ngầm, căn bản không thể nào đưa nhiều người thế này về phòng.
Tống Mặc được Rhys ôm về phòng, phòng ngủ chính cũng được bố trí lại, đâu đâu cũng lộ ra không khí vui tươi của hôn lễ.
Rhys đặt Tống Mặc lên giường, ngồi ở mép giường, hai tay chống hai bên người Tống Mặc, cúi đầu, nhẹ hôn môi Tống Mặc. Từ hôn cạn tới hôn sâu, hai người đều không lên tiếng. Tống Mặc vươn tay ôm cổ và vai Rhys, kéo ngã hắn, rồi dùng lực trở người đè lên thân Rhys. Hai tay banh cổ áo Rhys ra, lòng bàn tay dán lên ngực Rhys, da thịt tiếp xúc, hai người đồng thời phát ra tiếng rên.
Rhys ấn tay Tống Mặc lại, đè đầu y xuống, liếm chóp mũi Tống Mặc, “Thân ái, chúng ta có cả một đêm, không cần gấp.”
Tống Mặc trợn mắt, “Ai gấp?”
Rhys nhướng mày, làm ra vẻ vợ nhỏ ủy khuất, “Là ta gấp, được rồi chưa?”
Tống Mặc không nhịn được, bậc cười ra tiếng, hôn lên mặt Rhys, phát ra một tiếng rõ ràng: “Ta thừa nhận, ta cũng gấp…”
Rhys cong môi, ôm đầu Tống Mặc, chủ động làm nụ hôn thêm sâu…
Trên bầu trời sáng lấp lánh ánh sáng, Hắc Viêm ngồi trên đỉnh đầu cự long, ma sát chiếc nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón cái, đôi mắt màu vàng vụt qua cảm xúc phức tạp.
“Bảo bối, ngươi đang nghĩ gì?” Một con rồng cái bay tới bên cạnh Hắc Viêm, “Vẫn thấy buồn vì chuyện vừa rồi sao?”
“Không.” Hắc Viêm lắc đầu, hiếm khi lộ ra một chút tươi cười, “Ta không buồn, ngay từ khi bắt đầu, ta đã không nghĩ rằng chuyện sẽ thành công.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Vậy tại sao ngươi nhất định phải đi một chuyến?”
“Tại sao à?” Hắc Viêm gác tay lên đầu gối gập lại, tay kia chống sau người, ngửa đầu nhìn trời sao gần tới mức có thể vươn tay chạm tới, “Có lẽ, là vì để bản thân hoàn toàn chết tâm.”
Hắn muốn tận mắt chứng kiến, nhất định phải tận mắt chứng kiến, người đó, đã hoàn toàn thuộc về người khác rồi. Cho dù là cướp, cũng cướp không được. Trong lòng hắn sớm đã có đáp án rồi, chỉ là, không chịu thừa nhận, vẫn không chịu…
Hắc Viêm nhắm mắt lại, tháo chiếc nhẫn trên ngón cái xuống, bóp mạnh, bảo thạch trong lòng bàn tay, chậm rãi nứt ra.
Rồng cái nhìn Hắc Viêm một cái thật sâu, cuối cùng, không nói gì cả.
Cùng lúc này, Tống Mặc mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ, không hề phát hiện, chiếc nhẫn vẫn đeo trên ngón út tay phải, chậm rãi nứt ra, cuối cùng hóa thành bột phấn, tản ra trên ra giường trắng tuyết.
Vừa ra khỏi thành ngầm, bên tai đã vang lên một tiếng pháo nổ, khói bụi tan đi, tiếp theo đó, là tiếng gào phẫn nộ, “Tống Mặc Grilan! Ta phải đại biểu thần Quang Minh tiêu diệt ngươi!”
Dám nói câu này, trừ đại chủ giáo của Quang Minh giáo hội, thì không còn ai khác.
Năm đại chủ giáo vây thành hình tròn, đại chủ giáo Alpha đứng giữa hình tròn, giơ cao quyền trượng, một vòng sáng trắng từ đỉnh quyền trượng của sáu đại chủ giáo hội tụ vào nhau, một đồ đằng tượng trưng ặt trời và quang minh hiện ra.
Đồ đằng tỏa ra ánh sáng chói mắt, bảo vệ sáu đại chủ giáo trong đó, bất luận là đạn hay đạn pháo, đều không thể tổn thương họ nửa phân.
Trong ánh sáng trắng, một tia sáng vàng bùng lên, giống như một thanh kiếm sắc bén, bắn ra khỏi nơi đó.
Trước người Tống Mặc lập tức bay lên một hàng phù văn đen, phù văn hình thành một vách ngăn kiên cố, giống như có sinh mạng tự động xoay chuyển, cản mọi công kích của đại chủ giáo.
Rhys đứng bên cạnh Tống Mặc, nhìn sáu đại chủ giáo đối diện, mở miệng; “Thân ái, không thì, để ta tới đi?’
“Ngươi tới?”
“Đúng, làm vậy quá tốn thời gian.” Rhys gác tay lên vai Tống Mặc, ngón tay nhẹ vuốt qua lỗ tai và mặt Tống Mặc, nói: “Ta đánh vỡ mai rùa của họ, ngươi muốn nã thế nào thì nã, giết chết cũng không sao.”
Tống Mặc mím môi, y ban đầu còn cho rằng những lão già này rất dễ đối phó, mấy viên đạn gây mê là có thể dễ dàng giải quyết, nhưng y đã quên, khinh địch là không được! Đạn gây mê có tác dụng, nhưng chỉ toàn làm ngã tu sĩ và chủ giáo sau lưng họ, sáu đại chủ giáo cho tới nay vẫn lông tóc vô thương, hoàn hảo như cũ. Nếu không có Rhys, ngã xuống ngược lại là Tống Mặc.
Mà không thể đánh vỡ mai rùa của những kẻ này, đừng nói là bắt cóc tống tiền, ngay cả mặt mũi cũng mất sạch.
“Được, ngươi tới.” Tống Mặc cắn răng hừ lạnh một tiếng.
Rhys giơ tay phải lên, vẽ một hàng phù văn, một cơn gió đen nổi lên, bao lấy sáu đại chủ giáo, gió càng lúc càng mạnh, ánh sáng đồ đằng quang minh tỏa ra càng lúc càng tối, sáu đại chủ giáo đồng thời biến sắc.
Thời đại hắc ám ngàn năm kết thúc, Quang Minh giáo hội không còn cần thường xuyên đối kháng với kẻ địch bên ngoài, bình yên làm nảy sinh mục rữa và tranh đoạt quyền lực, Thực lực của sáu đại chủ giáo hiện tại, so với đại chủ giáo lúc lão John còn chưa rời khỏi giáo hội, ngay cả một nửa cũng không bằng.
Lúc trước khi Tống Mặc liên tiếp bắt hai kỵ sĩ vàng, lão John từng cảm thán, Quang Minh giáo hội, thật sự là càng lúc càng tệ.
Nếu đổi lại là sáu đại chủ giáo của ngàn năm trước, đối phó với thân vương ma tộc, cho dù không thể dễ dàng lấy phần thắng, ít nhất cũng sẽ không tới mức chẳng có sức trả đòn như hiện tại.
Đại chủ giáo Alpha lớn tiếng niệm lời khẩn cần tôn vinh Quang Minh thần, đá ánh sáng trên đỉnh quyền trượng thoáng chốc tỏa ra tia sáng chói mắt, gió đen quấn quanh đại chủ giáo có dấu hiệu giảm đi.
Tống Mặc ngẩng đầu nhìn Rhys, nên làm sao giờ? Người ta trả đòn rồi.
Rhys nhướng một bên mày, còn sớm.
Gió đen đột nhiên tăng mạnh, năm đại chủ giáo bên ngoài chỉ cảm thấy toàn thân đều bị một cơn hàn lạnh đáng sợ bao kín, xâm lược, tay chân chậm rãi bắt đầu cứng lại, gần như không thể cầm chắc được quyền trượng. Một đại chủ giáo thực lực yếu nhất, thân thể đột nhiên bắt đầu run rẩy, quyền trượng trượt khỏi tay, rớt bịch xuống đất, miệng phun máu tươi, ngã thẳng xuống đất.
Sắc mặt đại chủ giáo Alpha trở nên tái nhợt, mất hết huyết sắc, bốn đại chủ giáo còn lại cũng kinh hoảng, đồ đằng quang minh lơ lửng trên đỉnh đầu đại chủ giáo trở nên tối mờ, cho dù năm đại chủ giáo còn lại dốc hết toàn lực, cũng không thể ngăn cản sự xâm lược của ma lực.
Từng đại chủ giáo thi nhau ngã xuống, đến cuối cùng, chỉ có đại chủ giáo Alpha vẫn dùng quyền trượng chống đỡ thân thể, đứng thẳng không ngã. Gương mặt già nua, đôi mắt phẫn nộ, oán hận trừng Rhys và Tống Mặc đối diện, gầm lên: “Ma tộc bỉ ổi! Nhân loại bị tà ác mê hoặc! Ngươi sẽ bị ánh sáng vứt bỏ, chìm vào vực sâu địa ngục tội ác!”
Đôi mắt màu biển xanh của Rhys nhiễm lên một tầng đỏ sậm, lại giơ tay phải lên, Tống Mặc kéo hắn, lắc đầu, sáu con tin, năm tên đã ngã xuống bất tỉnh nhân sự, sống chết chưa biết, chỉ còn lại một tên, tính ra là đáng giá nhất, nhất thiết không thể để Rhys giải quyết mất.
“Ta tới.” Tống Mặc nói; “Chỉ còn lại tên này là đủ bộ, còn cần dùng lão đổi tiền đó.”
Rhys: “…”
Tống Mặc vác ống hỏa tiễn lên vai, họng pháo nhắm vào đại chủ giáo Alpha.
Đại chủ giáo Alpha tuổi hơn bảy mươi biển hiện cốt khí kiên định, thật ra đã hận xanh ruột. Trước kia phán đoán sai lầm, cho rằng hai người đơn độc, sẽ dễ đối phó hơn, có thể nhân lúc ma tộc khác không có mặt bắt giữ họ. Nhưng không ngờ, đụng phải hai kẻ cứng cựa, không chỉ không đạt được mục đích, ngược lại bị đánh rớt răng! Năm đại chủ giáo khác ngã xuống bất tỉnh, chỉ còn lại mình lão, kế sách hiện tại, chỉ có thể liều!
“Dùng danh nghĩa thần Quang Minh!” Đại chủ giáo Alpha giơ cao quyền trượng, gõ mạnh lên mặt đất, “Đại biểu Quang Minh trục xuất tất cả tà ác thế gian!”
Quyền trượng phát ra tia sáng chói mắt, Tống Mặc híp mắt lại, nhắm vào lão già đang gào lớn với mình, nã pằng một tiếng, không có sự bảo vệ của mai rùa, năng lực phòng thủ của đại chủ giáo Alpha căn bản không đủ nhìn, không đợi lão phát xong đại sát chiêu, đã bị đạn gây mê bản thăng cấp nhanh chóng đánh ngã.
Tống Mặc tin tưởng một đạo lý, đánh nhau, nhất định phải lòng dạ lang độc, nhanh tay lẹ mắt mới được.
Đánh ngã đại chủ giáo Alpha, Tống Mặc đứng thẳng dậy, vác ống hỏa tiễn, sờ mũi, vẻ mặt đắc ý, “Trước mặt đại pháo, bất kể là võ trang phản chính phủ hay là tổ chức thần côn, toàn bộ đều phải ngã xuống!”
Rhys cười nâng cằm Tống Mặc, hôn y một cái, “Thân ái, ta phát hiện, ta càng thích ngươi rồi.”
Tống Mặc hiếm khi đỏ mặt, “Tránh ra, mau đi gom kim tệ. Những con tin này an trí thế nào, ta còn phải nghĩ xem.”
Tống Mặc đi tới trước mấy đại chủ giáo, ngón tay thò xuống dưới mũi của họ, nhìn xem có còn thở hay không, ngẩng đầu thấy lão John đứng ở chỗ không xa trầm mặc nhìn y, y cười vẫy tay, “Quản gia, ông tới rất đúng lúc, mau vác bọn họ về, những tên này còn sống, đều có thể đổi tiền đó!”
Lão John: “…”
Cuối cùng, kim tệ Rhys thu gom lại, và sáu đại chủ giáo bị trói thành cái bánh chưng, cộng thêm một số tiểu đệ đại chủ giáo mang tới, đều bị nâng vào thành ngầm. Kim tệ được cất vào tiểu kim khố của lãnh chủ, con tin và tiểu đệ bị nhốt vào phòng tối nhỏ. Tống Mặc cuối cùng chưa tận lương tâm, suy nghĩ tới tuổi tác và đả kích phải chịu của sáu đại chủ giáo vừa rồi, gọi mấy tu sĩ tới, xử lý thương thế của họ trước một chút.
Mies và Roger bị gọi ra khỏi sảnh tiệc, nhìn thấy đám người Alpha hôn mê bất tỉnh bị cột trong phòng tối nhỏ, liền bị dọa nhảy dựng, “Đại chủ giáo?”
Hai tu sĩ quay nhìn lẫn nhau, đều nhìn thấy được trong mắt đối phương sự kinh ngạc và không thể nào tin.
Lãnh chủ đại nhân, lại bắt hết cả sáu đại chủ giáo rồi?
Đại chủ giáo, sao lại tới Grilan, hơn nữa còn là sáu người cùng tới? Như vậy, giáo hội khẳng định sẽ loạn thành nồi cháo rồi đi?
“Sao vậy, hai người các ngươi?” Tống Mặc ôm tay tựa bên tường, trên người còn mặc lễ phục màu đỏ, vuốt vuốt lọn tóc đen rũ trước mắt, thổi một hơi, “Mau kiểm tra thử đi, hiện tại bọn họ thế nào.”
“Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân.”
Mies và Roger thu lại tâm tư đã để lộ, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thương thế của mọi người, đúng như dự liệu của Tống Mặc, trừ sáu đại chủ giáo, những người khác đều chỉ trúng đạn gây mê, ngủ một giấc sẽ tỉnh, sáu đại chủ giáo, gần như đều bị ma lực của Rhys tổn thương, lại trúng đạn gây mê, may là thương thế không nặng, uống thuốc Roger điều chế rất nhanh có thể lành lặn.
Nghe xong Mies và Roger hồi báo, Tống Mặc gật đầu, y vốn không có ý muốn giết bọn họ, tương lai khi đòi tiền chuộc với giáo hội, lại tính thêm phí thuốc trị thương, tuy rằng không thể đòi quá nhiều, nhưng dù sao cũng phải lấy, ai cũng sẽ không chê tiền nhiều bỏng tay.
Rời khỏi phòng nhỏ, tâm tình của Tống Mặc không phải tốt bình thường. Tuy cự long và giáo hội trước sau tới làm loạn hôn lễ của y, gây phiền cho y, nhưng cuối cùng cự long bị đánh chạy, giáo hội tới gây phiền trở thành con tin của y, lãnh chủ đại nhân quả đoán tin rằng, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả thế lực tà ác, đều là hổ giấy!
Lão quản gia John nếu biết lúc này Tống Mặc đang nghĩ gì, khẳng định sẽ tận chức tận trách nhắc nhở y, một khi tin tức y kết hôn với người kế thừa thân vương ma tộc truyền ra ngoài, Grilan, mới sẽ trở thành thế lực tà ác cả đại lục Quang Minh công nhận…
Giải quyết xong đám người Quang Minh giáo hội tới giở trò lưu manh, mọi người ở trong đại sảnh thành ngầm, cuối cùng đợi được vai chính của tiệc cưới, chủ nhân của thành lũy.
Tống Mặc và Rhys bước vào đại thính, sảnh tiệc lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm và tiếng hoan hô chúc mừng, Tống Mặc nhận ly rượu trong tay thị tùng, lớn tiếng nói: “Cảm tạ chư vị tới tham gia hôn lễ của ta, tối nay, không say không về!”
Vừa nói, vừa kéo Rhys một cái, “Ngươi cũng nói gì đi.”
Rhys gật đầu, giơ ly rượu lên, nói với mọi người, “Dùng tên tuổi của Myers, cảm tạ chư vị.”
Rhys nói xong, ma tộc trong sảnh tiệc đồng thời đứng lên, “Chúc mừng Myers!”
Sau ma tộc, những người khác cũng giơ ly rượu lên, uống cạn.
Tống Mặc và Rhys đi tới chỗ ngồi, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Thức ăn thơm phức và rượu ngon được dọn lên bàn, mùi thơm của rau hầm và thịt nướng, khiến người ta càng thêm thèm ăn, người lùn giơ ly rượu, uống cạn sạch, tinh linh thưởng thức trái cây và rau quả Grilan trồng, rượu nho trong ly, cũng khiến họ rất vừa lòng.
Ma tộc không chê bai gì thức ăn, bọn họ đặc biệt cảm thấy hứng thú với rượu của Grilan.
Địa tộc nhát gan ngồi chung với địa tinh chu nho, rượu ngon và thức ăn, khiến trên mặt họ cũng xuất hiện nụ cười.
Người Grilan lớn tiếng nói cười với các thương nhân tới chúc mừng hôn lễ của Tống Mặc, cùng ẩm rượu, cho dù là thám tử có dụng tâm khác, trong bầu không khí vui vẻ này, cũng quên mất mục đích không thể để lộ của mình.
Mấy người lùn uống say rồi nhảy lên ghế, giơ cao ly rượu ca hát chúc mừng, những người lùn khác lớn tiếng phụ họa, không khí nhiệt liệt lan cả sảnh tiệc.
Các thiếu nữ tinh linh ưu nhã đứng lên, đi tới trước mặt Tống Mặc và Rhys, cánh tay trắng tinh nhẹ gảy đàn hạc trong lòng, điệu nhạc nhẹ nhàng khiến sảnh tiệc huyên náo lập tức yên tĩnh.
Tiếng ca của thiếu nữ tinh linh vang lên, lúc ẩn lúc hiện, thuần khiết, giống như suối nguồn trong vắt, chảy vào lòng mọi người.
Tiếng ca của các cô, thành kính ca ngợi tất cả sự tốt đẹp của thế gian, núi cao nguy nga, rừng rậm um tùm, dòng sông chảy mạnh, đóa hoa muôn màu, gió thổi qua rừng núi, mang theo hơi thở trong xanh, cơn mưa đổ xuống ruộng đồng, thấm nhuần mặt đất, ngôn ngữ tinh linh cổ xưa, mỗi một từ, mỗi một âm, đều mang theo ma lực nữ thần mặt đất ban cho.
Tất cả mọi người, đều trầm mê trong tiếng ca mỹ diệu, khi tiếng ca dừng lại, sảnh tiệc vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Đây chính là chúc phúc của tinh linh sao?
Tống Mặc hoàn hồn lại, thở ra một hơi thư sướng, các thiếu nữ tinh linh đã trở về chỗ ngồi, những tinh linh khác đứng lên, đồng thanh nói: “Lãnh chủ Grilan, nguyện ngài cùng tồn tại với ánh sáng mặt đất!”
“Cảm ơn.”
Tống Mặc biểu đạt sự cảm tạ chân thành của mình với tinh linh, Rhys nắm tay Tống Mặc, ghé vào tai Tống Mặc nói: “Thân ái, ta cũng có thể hát cho ngươi nghe.”
Tống Mặc liếc mắt nhìn Rhys, rất muốn nói một câu: Thôi miễn đi, người ta hát là ánh xuân tuyết trắng, vị này hát tuyệt đối là âm điệu lả lướt.
Rhys không nghĩ thế cầm tay Tống Mặc lên, hôn lên mu bàn tay y, mấy ma tộc đã đứng lên, cởi trường bào trên người, một thân sa y tinh xảo, lộ ra thắt lưng thon nhỏ dẻo dai và bảo thạch đeo trên eo.
Những mỹ nhân ma tộc quyến rũ khoan thai bước ra giữa đại sảnh, trên cổ tay và cổ chân đều có đeo chuông vàng và vòng tay va vào nhau thanh thúy, trong ma âm tấu vang, bắt đầu nhảy điệu vũ hỏa diệm mê hoặc lòng người.
So với tiếng ca gột rửa lòng người của tinh linh, điệu vũ của ma tộc tràn đầy mị hoặc và hơi thở hoa lệ.
Eo lưng lắc lư, cổ tay trắng trẻo linh hoạt, ngón tay có sơn móng đỏ tươi, liên tục búng vào lòng mọi người, Rhys gác cằm lên vai Tống Mặc, “Thân ái, thích không?”
“Nếu ta nói thích, ngươi sẽ làm thế nào?” Tống Mặc nghiêng đầu qua, cọ trán Rhys, có lẽ do uống rượu, mặt y hơi đỏ, “Sẽ bịt mắt ta, không cho ta xem?”
“Không, ta sẽ không làm vậy.” Rhys nắm ngón tay đã vẽ tới khóe môi mình ra, nhẹ cắn lấy, “Ta sẽ đích thân nhảy cho ngươi xem.” Âm thanh dần trở nên thấp trầm, mang theo mị hoặc không thể kháng cự, “Ta nhảy còn đẹp hơn cả họ.”
Trong đầu đột nhiên nghĩ tới một cảnh tượng, Tống Mặc muốn cười, cảm thấy được cánh tay đang làm loạn trên eo mình, Tống Mặc cười không ra nữa.
“Đừng làm loạn.”
“Thân ái.” Hai mắt Rhys càng lúc càng trở nên mê ly, “Ta yêu ngươi.”
Rhys không phải lần đầu tiên nói thế với Tống Mặc, nhưng trước mắt mấy ngàn người, nói mấy lời này… cho dù da mặt Tống Mặc có dày, cũng chống đỡ không nổi. May là lực chú ý của mọi người đều ở trên mỹ nữ khiêu vũ, chỉ có lão John là nhìn sang hai người một cái, nhưng không nói gì cả.
Bữa tiệc kéo dài tới nửa đêm, phần lớn mọi người đều say, may là còn có một số ít người giữ được tỉnh táo, giúp đỡ thị tùng và thị nữ, nếu không, chỉ dựa vào người trong thành ngầm, căn bản không thể nào đưa nhiều người thế này về phòng.
Tống Mặc được Rhys ôm về phòng, phòng ngủ chính cũng được bố trí lại, đâu đâu cũng lộ ra không khí vui tươi của hôn lễ.
Rhys đặt Tống Mặc lên giường, ngồi ở mép giường, hai tay chống hai bên người Tống Mặc, cúi đầu, nhẹ hôn môi Tống Mặc. Từ hôn cạn tới hôn sâu, hai người đều không lên tiếng. Tống Mặc vươn tay ôm cổ và vai Rhys, kéo ngã hắn, rồi dùng lực trở người đè lên thân Rhys. Hai tay banh cổ áo Rhys ra, lòng bàn tay dán lên ngực Rhys, da thịt tiếp xúc, hai người đồng thời phát ra tiếng rên.
Rhys ấn tay Tống Mặc lại, đè đầu y xuống, liếm chóp mũi Tống Mặc, “Thân ái, chúng ta có cả một đêm, không cần gấp.”
Tống Mặc trợn mắt, “Ai gấp?”
Rhys nhướng mày, làm ra vẻ vợ nhỏ ủy khuất, “Là ta gấp, được rồi chưa?”
Tống Mặc không nhịn được, bậc cười ra tiếng, hôn lên mặt Rhys, phát ra một tiếng rõ ràng: “Ta thừa nhận, ta cũng gấp…”
Rhys cong môi, ôm đầu Tống Mặc, chủ động làm nụ hôn thêm sâu…
Trên bầu trời sáng lấp lánh ánh sáng, Hắc Viêm ngồi trên đỉnh đầu cự long, ma sát chiếc nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón cái, đôi mắt màu vàng vụt qua cảm xúc phức tạp.
“Bảo bối, ngươi đang nghĩ gì?” Một con rồng cái bay tới bên cạnh Hắc Viêm, “Vẫn thấy buồn vì chuyện vừa rồi sao?”
“Không.” Hắc Viêm lắc đầu, hiếm khi lộ ra một chút tươi cười, “Ta không buồn, ngay từ khi bắt đầu, ta đã không nghĩ rằng chuyện sẽ thành công.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Vậy tại sao ngươi nhất định phải đi một chuyến?”
“Tại sao à?” Hắc Viêm gác tay lên đầu gối gập lại, tay kia chống sau người, ngửa đầu nhìn trời sao gần tới mức có thể vươn tay chạm tới, “Có lẽ, là vì để bản thân hoàn toàn chết tâm.”
Hắn muốn tận mắt chứng kiến, nhất định phải tận mắt chứng kiến, người đó, đã hoàn toàn thuộc về người khác rồi. Cho dù là cướp, cũng cướp không được. Trong lòng hắn sớm đã có đáp án rồi, chỉ là, không chịu thừa nhận, vẫn không chịu…
Hắc Viêm nhắm mắt lại, tháo chiếc nhẫn trên ngón cái xuống, bóp mạnh, bảo thạch trong lòng bàn tay, chậm rãi nứt ra.
Rồng cái nhìn Hắc Viêm một cái thật sâu, cuối cùng, không nói gì cả.
Cùng lúc này, Tống Mặc mệt mỏi đã chìm vào giấc ngủ, không hề phát hiện, chiếc nhẫn vẫn đeo trên ngón út tay phải, chậm rãi nứt ra, cuối cùng hóa thành bột phấn, tản ra trên ra giường trắng tuyết.
Tác giả :
Lai Tự Viễn Phương