Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc
Chương 100: Cạm bẫy của Isaac
Nhưng bọn họ rất nhanh phát hiện ra gần đó có một khe lõm vừa mới bị va chạm tạo thành.
Isaac và Eaton lập tức lên phi cơ trực thăng để bay đến chỗ đó.
Bọn họ dừng bên khe lõm, gió mạnh thổi ào ào tới như muốn hất bay cả đoàn trực thăng đi vậy.
“Thưa ngài Eaton! Phát hiện một sinh vật kì lạ dưới đáy khe! Hơn nữa…” Một nghiên cứu viên cầm cái máy tính đưa đến trước mặt Eaton.
Đó là một sinh vật khổng lồ, cơ thể còn phập phồng nhưng lại trông có vẻ không còn lành lặn hoàn toàn.
Con ngươi Eaton run lên, lão liếc mắt một cái liền nhận ra được “Đây chính là sinh vật cấp S! Đây chính là Đế Hân!”
“Nhưng hình thái bề ngoài của hắn dường như rất yếu ớt, giống như là sắp chết vậy.”
Isaac đeo kính chống gió nhìn ngắm bốn phía, cười nói “Xem ra đã có người tới đây trước chúng ta một bước rồi.”
“Là ai?” Eaton hỏi.
Eric chỉ vào một vết khắc sâu kéo dài đến chỗ khe lõm bị Đế Hân đụng nứt tạo thành nói “Đây rõ ràng là dấu vết va chạm do Đế Hân để lại. Nếu như tôi đoán không lầm thì có lẽ Mặc Dạ hay là Tống Lẫm đã được giải phóng sức mạnh. Làm cho Đế Hân phải chịu thương tổn nặng nề như vậy. Tôi và tiến sĩ Khương đã từng nghi ngờ Đế Hân đã bị nhiễm vi khuẩn, bây giờ phát hiện hắn luôn trú ngụ tại khe vực băng sâu này, rất có thể là để áp chế hoạt tính của vi khuẩn.”
Eaton cười “Nếu như hắn cũng lây nhiễm vi khuẩn, vậy thì ta có thể giống như Đồ Lâm đã lấy được sức mạnh của Hoa Thược Dược Tử Vong không?”
“Trên lý thuyết mà nói thì đúng là có thể.”
“Chúng ta đi xuống dưới.”
“Thưa ngài, cẩn thận nguy hiểm.” Isaac nhắc nhở.
“Cho dù có nguy hiểm đi nữa thì cũng chỉ là tử vong.” Trong mắt Eaton đè nén loại khát vọng nào đó.
Toàn thân lão khẽ run rẩy, lão đã chờ đợi quá lâu rồi.
Phi cơ trực thăng đáp xuống phần đáy của khe nứt, khi bọn hắn ngày càng tới gần sinh vật màu trắng có vóc dáng to lớn kia, thì thấy toàn thân nó toát lên từng đường cong mỹ lệ, ẩn chứa một sức mạnh không nhỏ. Có thể tưởng tưởng ra khi nó bay lượn trên chín tầng mây thì có bao nhiêu oai phong và hùng dũng.
“Đây quả là kiệt tác của Thượng đế…” Eaton xúc động một cách chân thành, lão theo bản năng khiển xe lăn tiến về phía trước, lão có cảm giác mãnh liệt muốn trao đổi với đối phương.
Isaac giữ tay vịn trên xe lăn giữ lão lại, trầm giọng nói “Thưa ngài, rất nguy hiểm, xin đừng đi tới nữa.”
“Hắn đã sắp không xong… Nhìn trông có vẻ không phải là do vi khuẩn gây ra… Hắn bị sinh vật khác mạnh hơn tấn công. Chúng ta đúng là quá may mắn, nếu như năng lực của hắn vẫn còn ở trạng thái cường thịnh thì sẽ dễ dàng giết sạch chúng ta!”
“Thưa ngài, đúng vậy.” Isaac trả lời.
“Các người phải thừa dịp hắn còn sống, hoàn thành chuyện cần làm của mình đi.”
“Dĩ nhiên.”
Khương Cạnh Hàng đứng cách đó không xa, đưa mắt nhìn sinh vật cấp S đang hấp hối trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, hắn không kiềm lòng lộ ra vẻ mặt thương hại, nhưng đồng thời sâu trong nội tâm lại có chút vui mừng, Tống Lẫm có thể làm Đế Hân thương nặng như thế thì chứng tỏ bây giờ nhóc ấy đang sống rất tốt.
Isaac lấy ra một khẩu súng đặc chế, lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, nhắm ngay phần xương sống của Đế Hân, rồi bóp cò.
Viên đạn chứa chất lỏng nào đó nhanh chóng tạt qua, mang theo luồng không khí chấn động làm đội hộ vệ đứng hai bên phải lảo đảo, đạn bắn vào trong cơ thể của Đế Hân, hắn cố gắng hấp hối lần cuối cùng. Viên đạn này vốn chứa máu của Eaton, nó nhanh chóng lan tràn ra toàn thân của Đế Hân, giống như là muốn xông phá thân thể của hắn vậy.
Cơ thể vốn là màu bạc trắng nay biến thành màu vàng óng, bọn họ có thể thấy rõ từng mạch máu dưới lớp da mỏng của hắn dần dần thấm đầy dòng chất lỏng màu đỏ.
Eaton si mê nhìn một màn trước mắt, hai tay bấu chặt lên tay vịn của xe lăn.
Theo tiếng gầm nhẹ rên rỉ tràn đầy đau đớn của Đế Hân, cả vùng băng tuyết bị chấn động theo.
Tiếng vang cộng hưởng của các lớp băng va chạm vào nhau làm mọi người theo bản năng bịt chặt tai lại, thậm chí còn thấy tuyết lở ở phía xa xa.
“Cơ thể của Đế Hân đã hoàn toàn tiếp nhận máu của ngài Eaton, bây giờ chúng ta có thể lấy tủy dịch và máu của hắn ra được rồi.” Isaac vẫy vẫy tay.
Nguyên lý này giống với việc Chu Ngự dùng máu nuôi Mặc Dạ lớn lên vậy, làm cho máu của y có nét tương đồng với gen của Chu Ngự, vì thế khi bên trong cơ thể Chu Ngự tiếp xúc với máu của Mặc Dạ thì Mặc Dạ có thể dễ dàng lây nhiễm tế bào của Chu Ngự, khiến Chu Ngự tiến hóa. Một ví dụ cũng giống như thế đó là những thay đổi của Tống Trí sau khi tỉnh lại.
Cho dù Đế Hân đã tiến vào trạng thái hấp hối sắp chết nhưng không một ai dám lại gần.
Eaton bắt đầu nóng nảy, trong mắt lão hằn đầy tia máu, lão bỗng nhiên rút súng bắn chết một tên hộ vệ còn ngập ngừng không dám đi lên.
“Phải rút tủy dịch và máu của hắn trong khi còn sống cho ta!” Eaton rống lên.
Isaac hờ hững cong khóe môi, đi tới bên cạnh thi thể của tên hộ vệ kia, lấy dụng cụ đựng mẫu vật trông giống một khẩu súng của gã rồi thong dong leo lên đầu Đế Hân như đi leo núi, hắn bắn một phát vào đầu Đế Hân.
Tủy dịch và máu nhanh chóng được hút ra.
Isaac lạnh lùng nhìn tầng sáng màu vàng trên cơ thể của Đế Hân dần dần biến mất, thân thể màu trắng bạc mất đi ánh sáng như ngọn đuốc lụi tàn, cuối cùng biến thành màu xám tro.
“Ngươi luôn tự nhân bản thân rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại có một ngày thảm hại như thế này.” Isaac khẽ thở dài một tiếng, hắn từ từ trượt xuống khỏi người Đế Hân, vững vàng rơi xuống đất.
Lúc này tâm tình của Eaton đã kích động tới mức lộ rõ cả trên mặt.
Đoàn người lên phi cơ trực thăng trở về căn cứ.
Tuyết lở từ trên núi băng văng tung tóe khắp nơi, tựa như dòng nước lũ rơi vào khe hở đó, hoàn toàn chôn vùi Đế Hân.
Lúc này Chu Ngự ở trước mặt giáo sư Trần lấy máu, chuẩn bị làm thuốc giải phóng sức mạnh cho Mặc Dạ.
Nhìn máu của Chu Ngự chảy qua đường ống vào dụng cụ dự trữ, Mặc Dạ chống cằm ngồi đối diện Chu Ngự, cổ họng có hơi căng.
“Sao vậy?” Chu Ngự nghiêng mặt nhìn y hỏi.
“Đói quá đi. Thật là muốn ăn sạch anh.” Mặc Dạ liếm liếm đôi môi của mình.
Chu Ngự vươn tay vỗ một phát lên đầu Mặc Dạ “Đừng có nghịch nữa.”
Mỗi lần Chu Ngự rút máu đều nhiều hơn cả Tống Trí, nheng vì có dịch dinh dưỡng được Isaac đưa cho nên Chu Ngự có thể phục hồi nhanh chóng.
“Anh có biết vì sao Tống Lẫm giữ lại một hơi thở cho Đế Hân không?” Mặc Dạ híp mắt, lộ ra dáng vẻ lười biếng y chang con mèo.
“Bởi vì cậu ta và Đế Hân không giống nhau. Cậu ta lớn lên trong hoàn cảnh khuôn phép bởi quy tắc và đạo đức của con người, Đế Hân là cha ruột của cậu ta, cậu ta dựa vào chuẩn mực đạo đức con người, không cho phép bản thân giết cha mình.”
“Chỉ có thế thôi?”
“Và… Để dụ chủ tịch Eaton của tập đoàn Cự Lực đến đây.” Chu Ngự nói.
“Vậy anh đoán xem, mục đích của hắn có thành công không?” Mặc Dạ lại hỏi.
“Ai biết được.” Chu Ngự chích dịch dinh dưỡng xong liền rũ cổ tay áo xuống.
Ngay tại lúc Chu Ngự đang muốn đứng lên thì Mặc Dạ bỗng nhiên đè anh ngồi lại, lúc Chu Ngự cúi người xuống thì nghe Mặc Dạ nói bên tai mình.
“Anh xác định là anh không cho em ăn?”
“Hay em kêu Dung Chu làm sandwich cho ăn đi?”
“Có thể độc chết người đó.” Mặc Dạ bày ra vẻ mặt đáng thương.
Khương Cạnh Hàng yên lặng đứng một bên, tựa như sắp chờ đợi phán quyết.
Eaton cười một tiếng, nhìn về phía Isaac.
Isaac hiểu ý, lấy ra một ống tiêm chứa chất lỏng rồi chích vào trong tĩnh mạch của mình.
Các nghiên cứu viên có mặt ở đó đều nhìn chằm chằm vào Isaac. Đây không chỉ là Isaac đang thí nghiệm thành quả nghiên cứu của bọn họ, mà còn là nếu lỡ như Isaac có điều gì khác thường thì Eaton chắc chắn sẽ giết sạch bọn họ.
Isaac nhắm hai mắt lại, hắn đột nhiên lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau đớn rồi ngã ra đất.
Các nghiên cứu viên vô cùng hoảng sợ kêu cứu, Hàn Lật Đẳng dẫn theo đội cấp cứu của mình chạy tới, nhưng chỉ mới có mấy giây, Isaac đã tắt thở,
Hàn Lật Đẳng sử dụng mọi biện pháp đều không thể cứu hắn sống lại được, cho đến khi thân thể của hắn dần trở nên lạnh lẽo, Hàn Lật Đẳng nhìn Eaton “Isaac… Anh ta đã chết…”
Hy vọng trong mắt Eaton tắt đi, trên mặt lão phủ một tầng sương lạnh, lão nghiêng mặt nhìn Khương Cạnh Hàng đứng bên cạnh, lão lên tiếng với giọng điệu vững vàng nhưng lại muốn nghiền nát thần kinh của người ta ra “Con trai ta, ta biết rất rõ trí thông minh của con. Con làm như thế… Là muốn giết ta sao?”
Trong lòng Khương Cạnh Hàng dâng nên sự sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vững bình tình.
“Thưa cha, xin ngài hãy tin tưởng con. Lúc trước Chu Ngự bị nhiễm bệnh độc cũng đã xuất hiện triệu chứng tương tự như vậy— hô hấp, nhịp tim, tất cả đều ngừng hoạt động, sau 24 giờ được nhân viên cấp cứu tuyên bố tử vong thì đột nhiên sống lại. Bây giờ Isaac cũng đang trải qua quá trình giống với Chu Ngự lúc ấy, hệ thống miễn dịch của con người đang chống cự lại loại vi khuẩn đó, mà vi khuẩn này lại mang gen của Đế Hân, chúng sẽ xâm nhập vào tất cả các tế bào trong người Isaac, làm cho anh ta có được sức mạnh của Đế Hân. Hệ thống miễn dịch và hệ thống tự chữa lành đang thích ứng lẫn nhau, cần phải có thời gian hòa hợp và kinh nghiệm đấu tranh.”
Sự lạnh lẽo trong mắt của Eaton dần biến mất “Vậy thì chúng ta sẽ đợi 24 tiếng. Nếu như vào ngày mai và ngay tại thời điểm này mà Isaac vẫn không tỉnh lại, các người hẳn là biết kết cục ra sao rồi đấy.”
“Thưa vâng.” Khương Cạnh Hàng gật đầu đáp lại.
Các nghiên cứu viên đứng xung quanh đều thở phào một hơi.
Isaac được đưa vào phòng bệnh, Hàn Lật Đẳng túc trực bên cạnh để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn.
“Anh hẳn nên sớm tìm cơ hội rời khỏi đây.” Hàn Lật vừa chỉnh máy móc vừa nhỏ giọng nói với Khương Cạnh Hàng đứng bên cạnh “Có thể Isaac đã thật sự chết rồi. Dù sao tình huống của anh ta khác với Chu Ngự. Mặc Dạ từ khi ra đời đã được nuôi dưỡng bằng máu của Chu Ngự, nhưng còn Đế Hân trước khi chết thì lại được bắn vào máu của ngài Eaton.”
“Nhưng bây giờ tôi đã không còn đường để rút lui rồi. Chúng ta cứ cố gắng làm cho xong chuyện mà bản thân cần phải làm đi.”
Ánh mắt của Khương Cạnh Hàng toát lên sự kiên định vững vàng.
Hàn Lật Đẳng hiểu rõ liền bật cười.
Màn đêm lặn xuống, ban mai lại đến, bắt đầu một ngày mới.
Thời hạn mà Eaton giao cho Khương Cạnh Hàng ngày càng gần, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như mọi ngày, tiếp tục công việc nghiên cứu của mình, cho đến khi Isaac vốn đang nằm bất động bỗng cử động thân thể.
Mái tóc của hắn bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt vốn trắng bệch nay có thêm chút hồng hào, xương cốt cử động phát ra tiếng vang lách cách.
Eaton nghe tin liền tức tốc chạy tới, lão ngồi ở ngoài cửa phòng cấp cứu, trợn to con mắt tràn ngập kinh ngạc và vui sướng tột bậc nhìn Isaac đã tỉnh lại.
“Đây là kì tích… Là Thượng đế ban cho chúng ta kì tích…”
Isaac dùng sức hô hấp giống như con cá bị đuối sức khi bơi, cố gắng hướng ánh sáng bơi đi, rốt cuộc dưỡng khí cũng tràn ngập khoang phổi của hắn, đầu óc hắn tỉnh táo trở lại, rồi từ từ ngồi dậy.
Hắn đặt một tay lên đầu gối, nhìn có chút thảm, nhưng tầm mắt lại xuyên qua cửa kính nhìn thẳng vào Eaton.
Hắn dùng khẩu hình nói với đối phương: Tôi còn sống.
Tiểu đội chữa bệnh của Hàn Lật Đẳng rối rít tiến hành một loạt kiểm tra sức khỏe cho Isaac, nhưng Isaac lại đẩy bọn họ ra, sau đó trực tiếp nhặt lên một chai thuốc bị rơi vỡ, rạch một đường máu lên cánh tay mình.
“Này! Anh làm gì thế?!” Hàn Lật Đẳng hô lên.
Nhưng ngay ở trước mặt mọi người, miệng vết thương trên cánh tay Isaac nhanh chóng lành lại, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Năng lực tự lành này còn mạnh hơn Isaac trước đó gấp mầy lần!
“A, cậu ta thành công rồi! Cậu ta thành công rồi! Cậu ta đã có được sức mạnh của Đế Hân!” Eaton nãy giờ luôn chăm chú nhìn mọi chuyện, thấy thế liền lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên, lão hô to lên “Đưa cho ta loại thuốc kia! Đưa cho ta!”
Não bộ của lão sẽ được chữa khỏi nhanh chóng, giống như Tống Trí và Chu Thanh vậy!
Khương Cạnh Hàng đưa thuốc đến, bởi vì quá căng thẳng nên không thể chích mũi kim vào đúng tĩnh mạch của Eaton được.
Eaton vốn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, lão giựt lấy ống tiêm trong tay Khương Cạnh Hàng rồi tự mình chích.
Lão nhắm hai mắt lại, tựa như cảm nhận tế bào đang chiếm đoạt tan rã, hô hấp của lão ngày càng khó khăn, cả người đau đớn dữ dội như bị nghiền ép vào trong địa ngục.
Đám vệ sĩ của lão lập tức lo lắng vây quanh lại.
Còn Isaac thì ung dung đi ra khỏi phòng cấp cứu, hắn vuốt mái tóc ra sau đầu, lộ ra cái trán sáng bóng và nét mặt cực kỳ nguy hiểm.
“Bộ ông tưởng rằng loại thuốc đó sẽ có hiệu quả với ông?” Isaac cười nói.
Eaton trợn to hai mắt nhìn hắn, như muốn nói gì đó nhưng ngay cả hít thở còn không làm được.
Nỗi sợ hãi và tức giận khi bị lừa dối đan xen trộn lẫn vào nhau, lão tựa như con mãng xà muốn phóng tới siết đứt cổ Isaac, đáng tiếc là chẳng thể động đến một sợi tóc của Isaac.
Đám vệ sĩ của Eaton nghe thấy lời nói của Isaac liền rối rít rút súng ra.
Isaac cũng rút một khẩu súng ra, cười nhạt “Nếu như ngài Eaton đây đã không còn nữa, vậy thì ai sẽ là người tiếp quản tập đoàn Cự Lực đây?”
Eaton cố gắng vươn tay bấu lấy cổ áo của Isaac, dùng hết sức lực muốn xé nát hắn ra, nhưng Isaac vẫn đứng trơ ra.
“Ông sẽ không cô đơn đâu. Cook đang đợi ông ở bên kia đấy. Cô ta là một đứa con gái trung thành tuyệt đối với ông, ông hẳn nên lắng nghe ý kiến của cô ta.”
Eaton tuyệt vọng buông tay ra, té ngã từ trên xe lăn xuống.
Đám vệ sĩ của lão phát hiện lão đã tắt thở.
“Không cần chờ. Tôi và ông ta khác nhau. Ông ta sẽ không tỉnh lại nữa đâu.”
Isaac và Eaton lập tức lên phi cơ trực thăng để bay đến chỗ đó.
Bọn họ dừng bên khe lõm, gió mạnh thổi ào ào tới như muốn hất bay cả đoàn trực thăng đi vậy.
“Thưa ngài Eaton! Phát hiện một sinh vật kì lạ dưới đáy khe! Hơn nữa…” Một nghiên cứu viên cầm cái máy tính đưa đến trước mặt Eaton.
Đó là một sinh vật khổng lồ, cơ thể còn phập phồng nhưng lại trông có vẻ không còn lành lặn hoàn toàn.
Con ngươi Eaton run lên, lão liếc mắt một cái liền nhận ra được “Đây chính là sinh vật cấp S! Đây chính là Đế Hân!”
“Nhưng hình thái bề ngoài của hắn dường như rất yếu ớt, giống như là sắp chết vậy.”
Isaac đeo kính chống gió nhìn ngắm bốn phía, cười nói “Xem ra đã có người tới đây trước chúng ta một bước rồi.”
“Là ai?” Eaton hỏi.
Eric chỉ vào một vết khắc sâu kéo dài đến chỗ khe lõm bị Đế Hân đụng nứt tạo thành nói “Đây rõ ràng là dấu vết va chạm do Đế Hân để lại. Nếu như tôi đoán không lầm thì có lẽ Mặc Dạ hay là Tống Lẫm đã được giải phóng sức mạnh. Làm cho Đế Hân phải chịu thương tổn nặng nề như vậy. Tôi và tiến sĩ Khương đã từng nghi ngờ Đế Hân đã bị nhiễm vi khuẩn, bây giờ phát hiện hắn luôn trú ngụ tại khe vực băng sâu này, rất có thể là để áp chế hoạt tính của vi khuẩn.”
Eaton cười “Nếu như hắn cũng lây nhiễm vi khuẩn, vậy thì ta có thể giống như Đồ Lâm đã lấy được sức mạnh của Hoa Thược Dược Tử Vong không?”
“Trên lý thuyết mà nói thì đúng là có thể.”
“Chúng ta đi xuống dưới.”
“Thưa ngài, cẩn thận nguy hiểm.” Isaac nhắc nhở.
“Cho dù có nguy hiểm đi nữa thì cũng chỉ là tử vong.” Trong mắt Eaton đè nén loại khát vọng nào đó.
Toàn thân lão khẽ run rẩy, lão đã chờ đợi quá lâu rồi.
Phi cơ trực thăng đáp xuống phần đáy của khe nứt, khi bọn hắn ngày càng tới gần sinh vật màu trắng có vóc dáng to lớn kia, thì thấy toàn thân nó toát lên từng đường cong mỹ lệ, ẩn chứa một sức mạnh không nhỏ. Có thể tưởng tưởng ra khi nó bay lượn trên chín tầng mây thì có bao nhiêu oai phong và hùng dũng.
“Đây quả là kiệt tác của Thượng đế…” Eaton xúc động một cách chân thành, lão theo bản năng khiển xe lăn tiến về phía trước, lão có cảm giác mãnh liệt muốn trao đổi với đối phương.
Isaac giữ tay vịn trên xe lăn giữ lão lại, trầm giọng nói “Thưa ngài, rất nguy hiểm, xin đừng đi tới nữa.”
“Hắn đã sắp không xong… Nhìn trông có vẻ không phải là do vi khuẩn gây ra… Hắn bị sinh vật khác mạnh hơn tấn công. Chúng ta đúng là quá may mắn, nếu như năng lực của hắn vẫn còn ở trạng thái cường thịnh thì sẽ dễ dàng giết sạch chúng ta!”
“Thưa ngài, đúng vậy.” Isaac trả lời.
“Các người phải thừa dịp hắn còn sống, hoàn thành chuyện cần làm của mình đi.”
“Dĩ nhiên.”
Khương Cạnh Hàng đứng cách đó không xa, đưa mắt nhìn sinh vật cấp S đang hấp hối trong giây phút cuối cùng của cuộc đời mình, hắn không kiềm lòng lộ ra vẻ mặt thương hại, nhưng đồng thời sâu trong nội tâm lại có chút vui mừng, Tống Lẫm có thể làm Đế Hân thương nặng như thế thì chứng tỏ bây giờ nhóc ấy đang sống rất tốt.
Isaac lấy ra một khẩu súng đặc chế, lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, nhắm ngay phần xương sống của Đế Hân, rồi bóp cò.
Viên đạn chứa chất lỏng nào đó nhanh chóng tạt qua, mang theo luồng không khí chấn động làm đội hộ vệ đứng hai bên phải lảo đảo, đạn bắn vào trong cơ thể của Đế Hân, hắn cố gắng hấp hối lần cuối cùng. Viên đạn này vốn chứa máu của Eaton, nó nhanh chóng lan tràn ra toàn thân của Đế Hân, giống như là muốn xông phá thân thể của hắn vậy.
Cơ thể vốn là màu bạc trắng nay biến thành màu vàng óng, bọn họ có thể thấy rõ từng mạch máu dưới lớp da mỏng của hắn dần dần thấm đầy dòng chất lỏng màu đỏ.
Eaton si mê nhìn một màn trước mắt, hai tay bấu chặt lên tay vịn của xe lăn.
Theo tiếng gầm nhẹ rên rỉ tràn đầy đau đớn của Đế Hân, cả vùng băng tuyết bị chấn động theo.
Tiếng vang cộng hưởng của các lớp băng va chạm vào nhau làm mọi người theo bản năng bịt chặt tai lại, thậm chí còn thấy tuyết lở ở phía xa xa.
“Cơ thể của Đế Hân đã hoàn toàn tiếp nhận máu của ngài Eaton, bây giờ chúng ta có thể lấy tủy dịch và máu của hắn ra được rồi.” Isaac vẫy vẫy tay.
Nguyên lý này giống với việc Chu Ngự dùng máu nuôi Mặc Dạ lớn lên vậy, làm cho máu của y có nét tương đồng với gen của Chu Ngự, vì thế khi bên trong cơ thể Chu Ngự tiếp xúc với máu của Mặc Dạ thì Mặc Dạ có thể dễ dàng lây nhiễm tế bào của Chu Ngự, khiến Chu Ngự tiến hóa. Một ví dụ cũng giống như thế đó là những thay đổi của Tống Trí sau khi tỉnh lại.
Cho dù Đế Hân đã tiến vào trạng thái hấp hối sắp chết nhưng không một ai dám lại gần.
Eaton bắt đầu nóng nảy, trong mắt lão hằn đầy tia máu, lão bỗng nhiên rút súng bắn chết một tên hộ vệ còn ngập ngừng không dám đi lên.
“Phải rút tủy dịch và máu của hắn trong khi còn sống cho ta!” Eaton rống lên.
Isaac hờ hững cong khóe môi, đi tới bên cạnh thi thể của tên hộ vệ kia, lấy dụng cụ đựng mẫu vật trông giống một khẩu súng của gã rồi thong dong leo lên đầu Đế Hân như đi leo núi, hắn bắn một phát vào đầu Đế Hân.
Tủy dịch và máu nhanh chóng được hút ra.
Isaac lạnh lùng nhìn tầng sáng màu vàng trên cơ thể của Đế Hân dần dần biến mất, thân thể màu trắng bạc mất đi ánh sáng như ngọn đuốc lụi tàn, cuối cùng biến thành màu xám tro.
“Ngươi luôn tự nhân bản thân rất mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại có một ngày thảm hại như thế này.” Isaac khẽ thở dài một tiếng, hắn từ từ trượt xuống khỏi người Đế Hân, vững vàng rơi xuống đất.
Lúc này tâm tình của Eaton đã kích động tới mức lộ rõ cả trên mặt.
Đoàn người lên phi cơ trực thăng trở về căn cứ.
Tuyết lở từ trên núi băng văng tung tóe khắp nơi, tựa như dòng nước lũ rơi vào khe hở đó, hoàn toàn chôn vùi Đế Hân.
Lúc này Chu Ngự ở trước mặt giáo sư Trần lấy máu, chuẩn bị làm thuốc giải phóng sức mạnh cho Mặc Dạ.
Nhìn máu của Chu Ngự chảy qua đường ống vào dụng cụ dự trữ, Mặc Dạ chống cằm ngồi đối diện Chu Ngự, cổ họng có hơi căng.
“Sao vậy?” Chu Ngự nghiêng mặt nhìn y hỏi.
“Đói quá đi. Thật là muốn ăn sạch anh.” Mặc Dạ liếm liếm đôi môi của mình.
Chu Ngự vươn tay vỗ một phát lên đầu Mặc Dạ “Đừng có nghịch nữa.”
Mỗi lần Chu Ngự rút máu đều nhiều hơn cả Tống Trí, nheng vì có dịch dinh dưỡng được Isaac đưa cho nên Chu Ngự có thể phục hồi nhanh chóng.
“Anh có biết vì sao Tống Lẫm giữ lại một hơi thở cho Đế Hân không?” Mặc Dạ híp mắt, lộ ra dáng vẻ lười biếng y chang con mèo.
“Bởi vì cậu ta và Đế Hân không giống nhau. Cậu ta lớn lên trong hoàn cảnh khuôn phép bởi quy tắc và đạo đức của con người, Đế Hân là cha ruột của cậu ta, cậu ta dựa vào chuẩn mực đạo đức con người, không cho phép bản thân giết cha mình.”
“Chỉ có thế thôi?”
“Và… Để dụ chủ tịch Eaton của tập đoàn Cự Lực đến đây.” Chu Ngự nói.
“Vậy anh đoán xem, mục đích của hắn có thành công không?” Mặc Dạ lại hỏi.
“Ai biết được.” Chu Ngự chích dịch dinh dưỡng xong liền rũ cổ tay áo xuống.
Ngay tại lúc Chu Ngự đang muốn đứng lên thì Mặc Dạ bỗng nhiên đè anh ngồi lại, lúc Chu Ngự cúi người xuống thì nghe Mặc Dạ nói bên tai mình.
“Anh xác định là anh không cho em ăn?”
“Hay em kêu Dung Chu làm sandwich cho ăn đi?”
“Có thể độc chết người đó.” Mặc Dạ bày ra vẻ mặt đáng thương.
Khương Cạnh Hàng yên lặng đứng một bên, tựa như sắp chờ đợi phán quyết.
Eaton cười một tiếng, nhìn về phía Isaac.
Isaac hiểu ý, lấy ra một ống tiêm chứa chất lỏng rồi chích vào trong tĩnh mạch của mình.
Các nghiên cứu viên có mặt ở đó đều nhìn chằm chằm vào Isaac. Đây không chỉ là Isaac đang thí nghiệm thành quả nghiên cứu của bọn họ, mà còn là nếu lỡ như Isaac có điều gì khác thường thì Eaton chắc chắn sẽ giết sạch bọn họ.
Isaac nhắm hai mắt lại, hắn đột nhiên lộ ra vẻ mặt cực kỳ đau đớn rồi ngã ra đất.
Các nghiên cứu viên vô cùng hoảng sợ kêu cứu, Hàn Lật Đẳng dẫn theo đội cấp cứu của mình chạy tới, nhưng chỉ mới có mấy giây, Isaac đã tắt thở,
Hàn Lật Đẳng sử dụng mọi biện pháp đều không thể cứu hắn sống lại được, cho đến khi thân thể của hắn dần trở nên lạnh lẽo, Hàn Lật Đẳng nhìn Eaton “Isaac… Anh ta đã chết…”
Hy vọng trong mắt Eaton tắt đi, trên mặt lão phủ một tầng sương lạnh, lão nghiêng mặt nhìn Khương Cạnh Hàng đứng bên cạnh, lão lên tiếng với giọng điệu vững vàng nhưng lại muốn nghiền nát thần kinh của người ta ra “Con trai ta, ta biết rất rõ trí thông minh của con. Con làm như thế… Là muốn giết ta sao?”
Trong lòng Khương Cạnh Hàng dâng nên sự sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ vững bình tình.
“Thưa cha, xin ngài hãy tin tưởng con. Lúc trước Chu Ngự bị nhiễm bệnh độc cũng đã xuất hiện triệu chứng tương tự như vậy— hô hấp, nhịp tim, tất cả đều ngừng hoạt động, sau 24 giờ được nhân viên cấp cứu tuyên bố tử vong thì đột nhiên sống lại. Bây giờ Isaac cũng đang trải qua quá trình giống với Chu Ngự lúc ấy, hệ thống miễn dịch của con người đang chống cự lại loại vi khuẩn đó, mà vi khuẩn này lại mang gen của Đế Hân, chúng sẽ xâm nhập vào tất cả các tế bào trong người Isaac, làm cho anh ta có được sức mạnh của Đế Hân. Hệ thống miễn dịch và hệ thống tự chữa lành đang thích ứng lẫn nhau, cần phải có thời gian hòa hợp và kinh nghiệm đấu tranh.”
Sự lạnh lẽo trong mắt của Eaton dần biến mất “Vậy thì chúng ta sẽ đợi 24 tiếng. Nếu như vào ngày mai và ngay tại thời điểm này mà Isaac vẫn không tỉnh lại, các người hẳn là biết kết cục ra sao rồi đấy.”
“Thưa vâng.” Khương Cạnh Hàng gật đầu đáp lại.
Các nghiên cứu viên đứng xung quanh đều thở phào một hơi.
Isaac được đưa vào phòng bệnh, Hàn Lật Đẳng túc trực bên cạnh để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của hắn.
“Anh hẳn nên sớm tìm cơ hội rời khỏi đây.” Hàn Lật vừa chỉnh máy móc vừa nhỏ giọng nói với Khương Cạnh Hàng đứng bên cạnh “Có thể Isaac đã thật sự chết rồi. Dù sao tình huống của anh ta khác với Chu Ngự. Mặc Dạ từ khi ra đời đã được nuôi dưỡng bằng máu của Chu Ngự, nhưng còn Đế Hân trước khi chết thì lại được bắn vào máu của ngài Eaton.”
“Nhưng bây giờ tôi đã không còn đường để rút lui rồi. Chúng ta cứ cố gắng làm cho xong chuyện mà bản thân cần phải làm đi.”
Ánh mắt của Khương Cạnh Hàng toát lên sự kiên định vững vàng.
Hàn Lật Đẳng hiểu rõ liền bật cười.
Màn đêm lặn xuống, ban mai lại đến, bắt đầu một ngày mới.
Thời hạn mà Eaton giao cho Khương Cạnh Hàng ngày càng gần, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như mọi ngày, tiếp tục công việc nghiên cứu của mình, cho đến khi Isaac vốn đang nằm bất động bỗng cử động thân thể.
Mái tóc của hắn bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt vốn trắng bệch nay có thêm chút hồng hào, xương cốt cử động phát ra tiếng vang lách cách.
Eaton nghe tin liền tức tốc chạy tới, lão ngồi ở ngoài cửa phòng cấp cứu, trợn to con mắt tràn ngập kinh ngạc và vui sướng tột bậc nhìn Isaac đã tỉnh lại.
“Đây là kì tích… Là Thượng đế ban cho chúng ta kì tích…”
Isaac dùng sức hô hấp giống như con cá bị đuối sức khi bơi, cố gắng hướng ánh sáng bơi đi, rốt cuộc dưỡng khí cũng tràn ngập khoang phổi của hắn, đầu óc hắn tỉnh táo trở lại, rồi từ từ ngồi dậy.
Hắn đặt một tay lên đầu gối, nhìn có chút thảm, nhưng tầm mắt lại xuyên qua cửa kính nhìn thẳng vào Eaton.
Hắn dùng khẩu hình nói với đối phương: Tôi còn sống.
Tiểu đội chữa bệnh của Hàn Lật Đẳng rối rít tiến hành một loạt kiểm tra sức khỏe cho Isaac, nhưng Isaac lại đẩy bọn họ ra, sau đó trực tiếp nhặt lên một chai thuốc bị rơi vỡ, rạch một đường máu lên cánh tay mình.
“Này! Anh làm gì thế?!” Hàn Lật Đẳng hô lên.
Nhưng ngay ở trước mặt mọi người, miệng vết thương trên cánh tay Isaac nhanh chóng lành lại, ngay cả một vết sẹo cũng không có.
Năng lực tự lành này còn mạnh hơn Isaac trước đó gấp mầy lần!
“A, cậu ta thành công rồi! Cậu ta thành công rồi! Cậu ta đã có được sức mạnh của Đế Hân!” Eaton nãy giờ luôn chăm chú nhìn mọi chuyện, thấy thế liền lộ ra biểu tình mừng rỡ như điên, lão hô to lên “Đưa cho ta loại thuốc kia! Đưa cho ta!”
Não bộ của lão sẽ được chữa khỏi nhanh chóng, giống như Tống Trí và Chu Thanh vậy!
Khương Cạnh Hàng đưa thuốc đến, bởi vì quá căng thẳng nên không thể chích mũi kim vào đúng tĩnh mạch của Eaton được.
Eaton vốn đã mất sạch kiên nhẫn từ lâu, lão giựt lấy ống tiêm trong tay Khương Cạnh Hàng rồi tự mình chích.
Lão nhắm hai mắt lại, tựa như cảm nhận tế bào đang chiếm đoạt tan rã, hô hấp của lão ngày càng khó khăn, cả người đau đớn dữ dội như bị nghiền ép vào trong địa ngục.
Đám vệ sĩ của lão lập tức lo lắng vây quanh lại.
Còn Isaac thì ung dung đi ra khỏi phòng cấp cứu, hắn vuốt mái tóc ra sau đầu, lộ ra cái trán sáng bóng và nét mặt cực kỳ nguy hiểm.
“Bộ ông tưởng rằng loại thuốc đó sẽ có hiệu quả với ông?” Isaac cười nói.
Eaton trợn to hai mắt nhìn hắn, như muốn nói gì đó nhưng ngay cả hít thở còn không làm được.
Nỗi sợ hãi và tức giận khi bị lừa dối đan xen trộn lẫn vào nhau, lão tựa như con mãng xà muốn phóng tới siết đứt cổ Isaac, đáng tiếc là chẳng thể động đến một sợi tóc của Isaac.
Đám vệ sĩ của Eaton nghe thấy lời nói của Isaac liền rối rít rút súng ra.
Isaac cũng rút một khẩu súng ra, cười nhạt “Nếu như ngài Eaton đây đã không còn nữa, vậy thì ai sẽ là người tiếp quản tập đoàn Cự Lực đây?”
Eaton cố gắng vươn tay bấu lấy cổ áo của Isaac, dùng hết sức lực muốn xé nát hắn ra, nhưng Isaac vẫn đứng trơ ra.
“Ông sẽ không cô đơn đâu. Cook đang đợi ông ở bên kia đấy. Cô ta là một đứa con gái trung thành tuyệt đối với ông, ông hẳn nên lắng nghe ý kiến của cô ta.”
Eaton tuyệt vọng buông tay ra, té ngã từ trên xe lăn xuống.
Đám vệ sĩ của lão phát hiện lão đã tắt thở.
“Không cần chờ. Tôi và ông ta khác nhau. Ông ta sẽ không tỉnh lại nữa đâu.”
Tác giả :
Tiêu Đường Đông Hoa