Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 76: Ngã bệnh
” Con chăm sóc bạn lữ của mình thành thế này đó hả? “. Văn Sâm Đặc Tư mắng Lạc Tang, đau lòng đắp lại mền cho Mục Mộc, bỏ tay của hắn vào trong mền.
Mục Mộc bị sốt rất cao, đỏ hết cả mặt nhưng may là hắn đang ngủ nên cũng coi như yên bình.
Lạc Tang không nói một lời mặc cho Văn Sâm Đặc Tư trách mắng, cũng thầm trách chính mình. Hôm qua, lúc Mục Mộc vén quần áo lên để mân mê cái bụng của hắn thì mình nên ngăn hắn lại mới đúng, nghĩ đến lúc đó chắc hẳn hắn đã bị lạnh rồi, đã vậy nửa đêm liên tiếp gặp phải hai lần ác mộng nên chảy rất nhiều mồ hôi, lại vén chăn lên cởi quần ra kiểm tra, mới hoàn toàn dẫn đến bị sốt cao như thế này.
Hi Nhĩ đắp khăn nóng lên trán của Mục Mộc, sau đó nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư, chờ chỉ thị của ông.
” Dựng phu không thể tùy tiện uống thuốc được “. Văn Sâm Đặc Tư lẩm bẩm, đi tới bên cái bàn mở hòm thuốc của mình ra, tầm mắt quét một vòng, sau đó lấy ra một cái lọ, nói với Hi Nhĩ: ” Trước tiên chúng ta cứ thử hạ nhiệt độ theo cách thông thường đi, dùng nước ấm pha với rượu cồn để lau người cho Mục Mộc, quan sát xem có thể làm cho nhiệt độ hạ xuống được hay không “.
Hi Nhĩ gật đầu, đi ra ngoài bưng một chậu nước ấm đi vào, Văn Sâm Đặc Tư đổ một ít rượu cồn vào trong nước ấm, sau đó nhúng khăn vào nước rồi vắt khô, liền đi tới giường vừa thò tay vào trong chăn lấy cánh tay phải Mục Mộc ra, muốn lau nách cho hắn nhưng Mục Mộc dường như đang cầm chặt thứ gì đó nên mặc kệ Văn Sâm Đặc Tư làm như thế nào thì cũng đều không lấy ra được.
Văn Sâm Đặc Tư đưa khăn cho Hi Nhĩ, sau đó vừa nghi hoặc vén chăn lên vừa nhìn, sửng sốt, thì ra cánh tay phải của Mục Mộc đang luồn vào trong quần lót mà cầm lấy bộ vị trọng yếu của mình.
Hi Nhĩ da mặt mỏng nên khi trông thấy cảnh này thì có chút xấu hổ nhưng Văn Sâm Đặc Tư thì lại rất bình tĩnh đi vén quần của Mục Mộc lên, lấy tay mình gỡ tay của hắn ra, thật vất vả mới làm Mục Mộc buông tiểu jj của hắn ra, Văn Sâm Đặc Tư đang muốn lấy khăn lau nách cho hắn, Mục Mộc đang trong giấc mộng liền nằm ở trên giường xoay chuyển.
” A… “. Mục Mộc cau mày khó chịu nằm xoay chuyển lung tung ở trên giường, trên trán liền toát ra mồ hôi, có vẻ rất đau khổ.
Hi Nhĩ tưởng rằng Mục Mộc cảm thấy lạnh nên vội vàng đắp mềm lại cho hắn, Văn Sâm Đặc Tư thì lại tiếp tục nhúng khăn vào trong nước ấm pha với rượu cồn để lau nách cho Mục Mộc.
Mục Mộc vẫn cúi đầu rên rỉ, đầu xoay chuyển lung tung nên cái khăn đang đắp trên trán hắn liền bị rớt xuống, Hi Nhĩ cúi người nhặt khăn lên, cảm thấy không còn nóng nữa nên lại cho khăn vào nước ấm vắt khô rồi đắp lên trán.
Sau khi Văn Sâm Đặc Tư lau nách cho Mục Mộc xong lại lau tiếp xuống khủy tay, lòng bàn tay và lòng bàn chân cho hắn, có lẽ là do rượu cồn tỏa hơi phát huy tác dụng nên nhiệt độ cơ thể của Mục Mộc đã giảm xuống một ít nhưng hắn vẫn còn khó chịu xoay chuyển lung tung ở trên giường.
” Còn cảm thấy khó chịu ở đâu sao? “. Văn Sâm Đặc Tư cau mày, chần chừ không biết có nên đánh thức Mục Mộc dậy để hỏi một chút hay không.
Lạc Tang ngẫm nghĩ một lát liền đi tới vén mền lên, nắm lấy tay phải Mục Mộc nhét vào trong quần lót của hắn, để hắn cầm lấy bộ vị trọng yếu của chính mình, không ngờ là Mục Mộc thật sự an tĩnh lại.
Văn Sâm Đặc Tư cùng Hi Nhĩ hai mặt nhìn nhau, hai người thì thầm nói chuyện: ” Sư phụ, tại sao Mục Mộc lại muốn cầm lấy cái đó hắn vậy ạ? “.
” Có thể là… sở thích “.
Kết quả là, tại trong cảm nhận của Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ thì hình ảnh Mục Mộc trong ngày thường có hơi lạnh nhạt và hơi cay nghiệt đã có một chútthay đổi: Hắn là người mà khi ngủ cũng phải cầm lấy tiểu jj của chính mình.
Không hiểu sao cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Lạc Tang đắp lại mền cho Mục Mộc một lần nữa, sau đó quay người hỏi lại Văn Sâm Đặc Tư: ” Cha, như vậy là được rồi à? “.
” Nhớ thường xuyên thay khăn nóng ở trên trán cho nó, còn nên cho nó uống nhiều nước nóng nữa, thường xuyên theo dõi nhiệt độ cơ thể có hạ xuống không, cố gắng đừng để phải uống thuốc là tốt nhất, bởi vì như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi “. Văn Sâm Đặc Tư nói xong lại suy nghĩ thêm một lát rồi mới đề nghị với Lạc Tang: ” Hay là con và Mục Mộc đến nhà của chúng ta ở đi, để đỡ phải mỗi ngày phải chạy trong tuyết lớn mà tới nhà chúng ta ăn cơm mà cha cũng dễ dàng chăm sóc hắn hơn “.
Lạc Tang lưỡng lự, liền suy tính rất lâu nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của Văn Sâm Đặc Tư: ” Mục Mộc muốn sống ở đây, con sẽ suy xét, nếu như cơn sốt của hắn vẫn kéo dài không khỏi thì con sẽ dẫn hắn chuyển đến nhà của cha “.
Lạc Tang chỉ muốn làm theo ý của Mục Mộc.
Văn Sâm Đặc Tư thấy Lạc Tang đã nói như vậy nên đành phải dặn dò Lạc Tang vài câu rồi dẫn theo Hi Nhĩ quay trở về, đồng thời cũng nói là buổi tối sẽ quay lại kiểm tra tình trạng thân thể của Mục Mộc.
Dưới tình huống được Văn Sâm Đặc Tư, Hi Nhĩ và Lạc Tang dốc lòng chăm sóc tận tình, nhiệt độ cơ thể của Mục Mộc liền chậm rãi hạ xuống, mặc dù là như vậy thì hắn vẫn phải nằm ở trên giường suốt năm ngày.
” Cảm thấy thế nào rồi? Còn sốt không? “. Lạc Tang đang đút cơm cho Mục Mộc ăn, trong cả năm ngày này thì y hầu như không hề ngủ, ngày đêm chăm sóc Mục Mộc.
” Không có “. Mục Mộc nuốt cháo trong miệng xuống, hắn vươn tay sờ vào mặt Lạc Tang, đầu ngón tay quanh quẩn quanh quầng thâm dưới mắt phải của y, có chút đau lòng: ” Tôi tự mình ăn là được rồi, anh mau đi ngủ đi, nhìn anh kìa, mắt toàn quầng thâm không hà “.
” Không sao mà, chờ đến khi nào em cũng buồn ngủ thì anh sẽ cùng với em nằm ngủ luôn “. Lạc Tang cũng thèm quan tâm đến sức khỏe của chính mình mà lại tiếp tục thổi nguội cháo rồi đút vào miệng Mục Mộc.
Mục Mộc không lay chuyển được Lạc Tang, đành phải nhanh chóng ăn xong cháo rồi kéo tay Lạc Tang lên trên giường, buộc y phải nằm ngủ.
” Cơ thể thực sự không bị sao hả? “. Lạc Tang vẫn không yên tâm.
” Ngủ đi! “. Mục Mộc không vui nói, đắp mền kỹ càng cho hai người, Lạc Tang nhìn thấy Mục Mộc đang rất phấn chấn, trông có vẻ là đã khỏi bệnh, lúc này mới nhắm mắt lại dần dần ngủ thiếp đi.
Mục Mộc chờ cho Lạc Tang ngủ thật say thì liền dùng quần áo dày bao bọc mình thành một quả bóng, sau đó đi ra ngoài hít thở không khí, mấy ngày qua hắn vẫn luôn nằm ở trên giường, không thể ra ngoài hít thở không khí trong lành được.
Vùng đất trong mùa đông liền bị một lớp tuyết đọng bao phủ, nước trong ao cũng đông thành một mặt băng dày, cũng may mà thời tiết tốt, mặt trời thật ấm áp, bầu trời xanh thẳm.
Mục Mộc kéo cái ghế đến trước cửa nhà rồi ngồi xuống, ngắm nhìn phong cảnh cảm thấy tâm tình rộng mở, liền nhìn thấy một chàng trai thanh tú cột tóc đuôi ngựa từ xa xa chậm rãi đi về phía mình.
Mục Mộc cảm thấy chàng trai nọ trông rất quen, hắn nheo mắt nhìn kỹ, nở nụ cười, đây không phải là Phỉ Lợi Phổ đó sao? Thay đổi kiểu tóc liền như biến thành một người khác vậy.
Phỉ Lợi Phổ đã thấy Mục Mộc, anh ta liền bước bước nhanh hơn, chờ đi tới gần Mục Mộc thì liền đưa cái rổ đang cầm trên tay cho Mục Mộc, hơi ngượng ngùng nói với hắn: ” Tôi nghe nói là cậu bị bệnh nên đem một ít trà lài và mật ong qua đây cho cậu nè “.
Phỉ Lợi Phổ nói xong liền lấy mật ong từ trong rổ ra rồi đưa cho Mục Mộc xem: ” Loại mật ong này là tôi lấy được vào mùa xuân năm trước đó, có thể bào chế thành thuốc nên thuốc sẽ đỡ đắng hơn “.
” Cảm ơn “. Mục Mộc đón lấy cái rổ ở trong tay Phỉ Lợi Phổ và mật ong, trong lòng cảm động, người trước mắt là người bạn đầu tiên của hắn tại thế giới này, cũng là người bạn đối đãi với hắn cực kỳ tốt.
” Trong phòng còn có ghế đó, anh lấy một cái ra đây rồi ngồi đi “. Mục Mộc nói với Phỉ Lợi Phổ, hắn hiện tại đang bụng to nên hành động rất bất tiện, đứng dậy và ngồi xuống đều rất khó khăn.
Phỉ Lợi Phổ gật đầu, đi trong nhà lấy ra cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Mục Mộc, cùng hắn ngắm nhìn cảnh tuyết ở ngay trước mắt, một người luôn lặng lẽ, cũng có thể xem như sau khi kết bạn với Hạ Nhĩ thì trông có vẻ sáng sủa hơn một chút nhưng vẫn thuộc tuýp người ít nói, Mục Mộc nhìn chằm chằm vào Phỉ Lợi Phổ một lúc lâu rồi mới cười hỏi anh ta: ” Anh sửa soạn lên nên trông rất đẹp trai “.
Phỉ Lợi Phổ ngượng ngùng sờ vào mái tóc của mình, giải thích với Mục Mộc: ” Bây giờ tôi đã là bạn lữ của Hạ Nhĩ, mà anh ấy lại là tù trưởng khu Đông nên nếu tôi không chịu chăm chút cho bản thân mình thì sẽ làm cho anh ấy bị mất mặt “.
Mục Mộc lấy tay chống cằm, hắn lặng im nhìn Phỉ Lợi Phổ một lát mới hỏi tiếp anh ta: ” Mất mặt, đây là cách nghĩ của Hạ Nhĩ hay là của anh vậy? “.
Phỉ Lợi Phổ bị Mục Mộc hỏi thì liền sửng sốt, anh ta cúi đầu, qua một lúc lâu mới trả lời: ” Có lẽ… là của cả hai, tuy rằng Hạ Nhĩ chưa nói nhưng tôi cảm thấy anh ấy sẽ có suy nghĩ như vậy… Anh ấy chưa từng dẫn tôi đi ra ngoài, mấy ngày trước tôi đã hỏi anh ấy có muốn cùng tôi đi gặp cha và phụ thân của tôi không nhưng anh ấy từ chối… bảo bận… “.
” Bận việc gì? “.
” Tôi không có hỏi “. Phỉ Lợi Phổ cúi đầu nói, hai bàn tay tràn đầy vết chai bất an bám vào nhau.
Mục Mộc cảm thấy buồn thay cho Phỉ Lợi Phổ, không thể không nói Hạ Nhĩ thực sự ưu tú hơn Phỉ Lợi Phổ rất nhiều, mà hắn đến nay cũng không biết rõ nguyên nhân Hạ Nhĩ lại muốn kết bạn với Phỉ Lợi Phổ nữa, hắn nhìn thấy tình cảnh ở chung của hai người trước đó còn cho rằng Phỉ Lợi Phổ sẽ hạnh phúc.
Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ là không phải rồi.
Mục Mộc nhớ tới hắn đã từng hỏi Hạ Nhĩ có thích Phỉ Lợi Phổ không, Hạ Nhĩ trả lời là: có thể.
Chỉ là có thể.
Mục Mộc suy nghĩ một chút, thử dò hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân anh và Hạ Nhĩ kết bạn được không? Thành thật mà nóithì tôi thật sự rất tò mò, bởi vì hai người kết bạn với nhau quá mức đột ngột, có… à… không hợp lý lắm “.
Phỉ Lợi Phổ quay mặt đi, lỗ tai đỏ lên, Mục Mộc đợi một lúc lâu, thấy anh ta không muốn trả lời, đang định nói ” không thể nói thì thôi đi “, Phỉ Lợi Phổ liền nhỏ giọng nói ra: ” Tôi… dùng thuốc… cưỡng gian… anh ấy… “.
Mục Mộc sửng sờ, tưởng mình đã nghe nhầm: ” Anh sử dụng thuốc mê để cưỡng gian anh ta? Anh là công hả? “.
” Không, không phải, tôi là người nằm dưới “. Phỉ Lợi Phổ ngượng thùng đến mức đỏ bừng cả mặt, sau đó có chút ủ rũ: ” Tôi kém như vậy, làm sao có thể công anh ấy… anh ấy cũng sẽ không muốn… “.
Mục Mộc hiểu ra liền hỏi tiếp: ” Anh thích Hạ Nhĩ? “.
Không đúng lắm, người anh ta thích chẳng lẽ không phải là Lạc Tang sao? Mục Mộc đã biết từ lâu, bởi vì khi Phỉ Lợi Phổ làm ruộng thì sẽ thường xuyên không tự chủ ngẩng đầu nhìn Lạc Tang.
Nhưng vì Phỉ Lợi Phổ không nói nên Mục Mộc cũng không vạch trần ra còn Lạc Tang có biết hay không thì hắn cũng không biết.
Gương mặt của Phỉ Lợi Phổ càng đỏ hơn, anh ta liền nói lắp bắp: ” À, cũng không phải là cực kỳ thích nhưng… rất để ý “.
Ban đầu Phỉ Lợi Phổ chú ý đến Hạ Nhĩ là vì Hạ Nhĩ có đôi mắt màu vàng sậm rất giống với Lạc Tang, dáng người cũng có chút tương tự.
Thế nhưng sau khi hai người kết bạn với nhau thì Phỉ Lợi Phổ lại càng ngày càng chân thành với Hạ Nhĩ, chỉ là ở trong lòng anh thì nam thần thứ nhất vẫn là Lạc Tang, thứ hai vậy mà lại là Mục Mộc còn Hạ Nhĩ chỉ xếp ở vị trí thứ ba thôi.
Mục Mộc cũng không hỏi đến cùng nguyên nhân vì sao lúc trước Phỉ Lợi Phổ lại hạ thuốc mê cưỡng gian Hạ Nhĩ, cảm giác tra hỏi bí mật của người khác không tốt chút nào, vì thế hắn truy hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Như vậy hai người các anh kết bạn với nhau, cũng là do anh bức bách Hạ Nhĩ hả? “.
Mục Mộc nghĩ tới đủ loại uy hiếp, ví dụ như Phỉ Lợi Phổ dùng danh tiếng của Hạ Nhĩ để uy hiếp hắn ta khuất phục nhưng khả năng này rất nhỏ, không hề giống với tính cách của Phỉ Lợi Phổ.
Tuy rằng chuyện hạ thuốc cưỡng gian Hạ Nhĩ cũng không phải là chuyện mà một người như Phỉ Lợi Phổ có thể làm ra được.
” Không phải, là Hạ Nhĩ đề nghị “. Phỉ Lợi Phổ ấp úng giải thích: ” Anh ấy nói làm như vậy thì đối với cả hai chúng ta mà nói đều sẽ là một loại hình thức chịu trách nhiệm với nhau “.
Chịu trách nhiệm à, đúng là phong cách của Hạ Nhĩ rồi, hắn ta là người đâu ra đó mà.
Mục Mộc đã hiểu rõ rồi, liền nghiêm túc, phân tích thay cho Phỉ Lợi Phổ: ” Nếu là như vậy thì đúng là có khả năng Hạ Nhĩ chê anh nhưng hắn ta không oán hận chuyện bị anh hạ thuốc rồi cưỡng gian cũng đã là tốt lắm rồi, còn kết bạn với anh, cũng chỉ là do hắn ta bị ràng buộc bởi những tư tưởng đạo đức truyền thống, nếu như sau này hắn ta gặp được người mà mình thực sự thích thì có khả năng hắn ta sẽ cảm thấy rất hối hận chuyện đã kết bạn với anh “.
Phỉ Lợi Phổ nghe xong thì sửng sốt một lúc, Mục Mộc nói xong giơ tay vỗ vỗ vai Phỉ Lợi Phổ, đưa ra giải pháp cho anh ta: ” Nhưng nếu chúng ta cứ ngồi ở chỗ này mà suy đoán cũng không được, hay là anh đi tìm Hạ Nhĩ nói chuyện thẳng thắn đi, nếu như hắn ta cũng không chê anh mà anh cũng thích hắn ta thì liền nhanh chóng nghĩ cách nắm chặt tâm của hắn ta còn nếu như hắn ta chê anh… Vậy thì bản thân anh phải suy xét nên làm như thế nào, tiếp tục sinh sống cùng với hắn ta hay là chia tay thì tự anh hãy quyết định, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh, sống cùng với một người không thích mình, đáy lòng luôn chướng mắt mình thì sẽ rất mệt mỏi, tâm cũng rất mệt mỏi “.
Phỉ Lợi Phổ trầm mặc, anh ta biết rõ Mục Mộc cũng không phải đang chuyện bé xé cho to mà rất nghiêm túc phân tích thay cho mình, nghĩ đến Hạ Nhĩ luôn đi sớm về trễ, cũng chưa từng từng nói với mình lời ngon tiếng ngọt, còn luôn nói mình thế này rồi lại thế kia, anh ta không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Mình, đúng là không xứng với Hạ Nhĩ, lúc trước đồng ý kết bạn với Hạ Nhĩ chỉ là vì cô quạnh, cũng muốn nếm thử cảm giác được kết bạn, anh ta cũng không bị tổn thất bất cứ cái gì, còn Hạ Nhĩ thì sao? Anh ấy không chỉ mất đi quyền lợi cùng với giống cái có đời sau, còn bị toàn bộ lạc chỉ trích, đồn đại là có khẩu vị đặc biệt.
Mục Mộc nói rất đúng, Hạ Nhĩ kết bạn với mình cũng không phải là bởi vì thích mình, mà là vì anh ấy đứng đắn quá mức, nếu như sau này anh ấy gặp được giống cái mà mình thích, vậy thì mình có nên buông tay không?
Một cánh tay vẫy qua lại trước mắt Phỉ Lợi Phổ làm Phỉ Lợi Phổ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Mục Mộc bình tĩnh nhìn mình: ” Không nên suy nghĩ lung tung, đi tìm Hạ Nhĩ nói chuyện, cùng hắn ta trao đổi để biết được ý nghĩ thực sự của hắn ta là gì “.
Phỉ Lợi Phổ nhìn thẳng mặt Mục Mộc thì Mục Mộc liền tuôn ra một câu danh ngôn: ” Nếu như không phá vỡ sự im lặng thì bạn sẽ chết trong sự im lặng “.
Phỉ Lợi Phổ nở nụ cười, đáy lòng cảm thấy ấm áp, Mục Mộc là người đầu tiên suy nghĩ cho mình nhiều đến vậy, chỉ là…
Có lẽ mình không đủ can đảm để nói chuyện với Hạ Nhĩ.
Mặc kệ ra sao, Phỉ Lợi Phổ vẫn đứng dậy, nói với Mục Mộc: ” Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ “.
” Ừm “. Mục Mộc gật đầu, lần nữa nói tiếng cám ơn với Phỉ Lợi Phổ: ” Cám ơn anh đã tặng trà lài và mật ong, tôi sẽ pha nó để uống “.
Phỉ Lợi Phổ nhếch miệng cười cười, quay người đi, vừa đi vừa nghĩ đến những lời của Mục Mộc, y không biết lúc nào lại về tới nhà, kinh ngạc nhìn thấy Hạ Nhĩ đang trò chuyện với một giống cái ở trước cửa nhà.
Giống cái đó cầm bọc giấy to ở trên tay đưa cho Hạ Nhĩ, Phỉ Lợi Phổ dựa vào thính giác nhạy bén của loài sói, nghe được giống cái nói: ” Cái này là thịt khô, phụ thân em bảo em mang tới cho anh “.
” Cảm ơn “. Hạ Nhĩ bình tĩnh trả lời, vẻ mặt vẫn luôn tỏ vẻ nghiêm túc và thận trọng, chỉ có giọng nói là nhu hòa.
Phỉ Lợi Phổ chưa từng nghe thấy Hạ Nhĩ dùng giọng điệu nhu hòa như vậy để nói chuyện với mình.
” Không có gì “. Giống cái đó liền nở nụ cười với Hạ Nhĩ rồi xoay người rời đi.
Cuộc đối thoại rất bình thường, không có chỗ nào đáng ngờ cả nhưng trong lòng Phỉ Lợi Phổ lại cảm thấy có chút khó chịu.
Lúc này, Hạ Nhĩ quay đầu nhìn về phía Phỉ Lợi Phổ, từ xa gọi y: ” Lại đây “.
Phỉ Lợi Phổ sửng sốt một lát liền chạy tới, Hạ Nhĩ nắm tay y dắt vào nhà, hỏi y: ” Đi đâu vậy? “.
” Trong ruộng… “. Phỉ Lợi Phổ nhỏ giọng trả lời.
Chân mày Hạ Nhĩ liền cau lại, không vui nói: ” Bây giờ là mùa đông, cũng không có trồng rau còn chạy vào trong ruộng làm gì? “.
” Đến thăm Mục Mộc… “.
Hạ Nhĩ lạnh lùng nói: ” Tôi thấy hẳn là đến gặp thăm Lạc Tang thì có? “.
Phỉ Lợi Phổ mím môi, hắn nhớ tới câu nói nọ của Mục Mộc: nếu như không phá vỡ sự im lặng thì bạn sẽ chết trong sự im lặng.
Y thích Lạc Tang còn hắn thì thích Mục Mộc.
Vậy có cái gì sai? Y chỉ là thích, cũng không có làm cái gì.
Phỉ Lợi Phổ thình lình rút tay mình ra khỏi tay Hạ Nhĩ khiến Hạ Nhĩ sững người nên quay đầu lại nhìn Phỉ Lợi Phổ không ngờ lại thấy Phỉ Lợi Phổ chạy đi rất nhanh.
Mục Mộc bị sốt rất cao, đỏ hết cả mặt nhưng may là hắn đang ngủ nên cũng coi như yên bình.
Lạc Tang không nói một lời mặc cho Văn Sâm Đặc Tư trách mắng, cũng thầm trách chính mình. Hôm qua, lúc Mục Mộc vén quần áo lên để mân mê cái bụng của hắn thì mình nên ngăn hắn lại mới đúng, nghĩ đến lúc đó chắc hẳn hắn đã bị lạnh rồi, đã vậy nửa đêm liên tiếp gặp phải hai lần ác mộng nên chảy rất nhiều mồ hôi, lại vén chăn lên cởi quần ra kiểm tra, mới hoàn toàn dẫn đến bị sốt cao như thế này.
Hi Nhĩ đắp khăn nóng lên trán của Mục Mộc, sau đó nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư, chờ chỉ thị của ông.
” Dựng phu không thể tùy tiện uống thuốc được “. Văn Sâm Đặc Tư lẩm bẩm, đi tới bên cái bàn mở hòm thuốc của mình ra, tầm mắt quét một vòng, sau đó lấy ra một cái lọ, nói với Hi Nhĩ: ” Trước tiên chúng ta cứ thử hạ nhiệt độ theo cách thông thường đi, dùng nước ấm pha với rượu cồn để lau người cho Mục Mộc, quan sát xem có thể làm cho nhiệt độ hạ xuống được hay không “.
Hi Nhĩ gật đầu, đi ra ngoài bưng một chậu nước ấm đi vào, Văn Sâm Đặc Tư đổ một ít rượu cồn vào trong nước ấm, sau đó nhúng khăn vào nước rồi vắt khô, liền đi tới giường vừa thò tay vào trong chăn lấy cánh tay phải Mục Mộc ra, muốn lau nách cho hắn nhưng Mục Mộc dường như đang cầm chặt thứ gì đó nên mặc kệ Văn Sâm Đặc Tư làm như thế nào thì cũng đều không lấy ra được.
Văn Sâm Đặc Tư đưa khăn cho Hi Nhĩ, sau đó vừa nghi hoặc vén chăn lên vừa nhìn, sửng sốt, thì ra cánh tay phải của Mục Mộc đang luồn vào trong quần lót mà cầm lấy bộ vị trọng yếu của mình.
Hi Nhĩ da mặt mỏng nên khi trông thấy cảnh này thì có chút xấu hổ nhưng Văn Sâm Đặc Tư thì lại rất bình tĩnh đi vén quần của Mục Mộc lên, lấy tay mình gỡ tay của hắn ra, thật vất vả mới làm Mục Mộc buông tiểu jj của hắn ra, Văn Sâm Đặc Tư đang muốn lấy khăn lau nách cho hắn, Mục Mộc đang trong giấc mộng liền nằm ở trên giường xoay chuyển.
” A… “. Mục Mộc cau mày khó chịu nằm xoay chuyển lung tung ở trên giường, trên trán liền toát ra mồ hôi, có vẻ rất đau khổ.
Hi Nhĩ tưởng rằng Mục Mộc cảm thấy lạnh nên vội vàng đắp mềm lại cho hắn, Văn Sâm Đặc Tư thì lại tiếp tục nhúng khăn vào trong nước ấm pha với rượu cồn để lau nách cho Mục Mộc.
Mục Mộc vẫn cúi đầu rên rỉ, đầu xoay chuyển lung tung nên cái khăn đang đắp trên trán hắn liền bị rớt xuống, Hi Nhĩ cúi người nhặt khăn lên, cảm thấy không còn nóng nữa nên lại cho khăn vào nước ấm vắt khô rồi đắp lên trán.
Sau khi Văn Sâm Đặc Tư lau nách cho Mục Mộc xong lại lau tiếp xuống khủy tay, lòng bàn tay và lòng bàn chân cho hắn, có lẽ là do rượu cồn tỏa hơi phát huy tác dụng nên nhiệt độ cơ thể của Mục Mộc đã giảm xuống một ít nhưng hắn vẫn còn khó chịu xoay chuyển lung tung ở trên giường.
” Còn cảm thấy khó chịu ở đâu sao? “. Văn Sâm Đặc Tư cau mày, chần chừ không biết có nên đánh thức Mục Mộc dậy để hỏi một chút hay không.
Lạc Tang ngẫm nghĩ một lát liền đi tới vén mền lên, nắm lấy tay phải Mục Mộc nhét vào trong quần lót của hắn, để hắn cầm lấy bộ vị trọng yếu của chính mình, không ngờ là Mục Mộc thật sự an tĩnh lại.
Văn Sâm Đặc Tư cùng Hi Nhĩ hai mặt nhìn nhau, hai người thì thầm nói chuyện: ” Sư phụ, tại sao Mục Mộc lại muốn cầm lấy cái đó hắn vậy ạ? “.
” Có thể là… sở thích “.
Kết quả là, tại trong cảm nhận của Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ thì hình ảnh Mục Mộc trong ngày thường có hơi lạnh nhạt và hơi cay nghiệt đã có một chútthay đổi: Hắn là người mà khi ngủ cũng phải cầm lấy tiểu jj của chính mình.
Không hiểu sao cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Lạc Tang đắp lại mền cho Mục Mộc một lần nữa, sau đó quay người hỏi lại Văn Sâm Đặc Tư: ” Cha, như vậy là được rồi à? “.
” Nhớ thường xuyên thay khăn nóng ở trên trán cho nó, còn nên cho nó uống nhiều nước nóng nữa, thường xuyên theo dõi nhiệt độ cơ thể có hạ xuống không, cố gắng đừng để phải uống thuốc là tốt nhất, bởi vì như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi “. Văn Sâm Đặc Tư nói xong lại suy nghĩ thêm một lát rồi mới đề nghị với Lạc Tang: ” Hay là con và Mục Mộc đến nhà của chúng ta ở đi, để đỡ phải mỗi ngày phải chạy trong tuyết lớn mà tới nhà chúng ta ăn cơm mà cha cũng dễ dàng chăm sóc hắn hơn “.
Lạc Tang lưỡng lự, liền suy tính rất lâu nhưng vẫn từ chối lời đề nghị của Văn Sâm Đặc Tư: ” Mục Mộc muốn sống ở đây, con sẽ suy xét, nếu như cơn sốt của hắn vẫn kéo dài không khỏi thì con sẽ dẫn hắn chuyển đến nhà của cha “.
Lạc Tang chỉ muốn làm theo ý của Mục Mộc.
Văn Sâm Đặc Tư thấy Lạc Tang đã nói như vậy nên đành phải dặn dò Lạc Tang vài câu rồi dẫn theo Hi Nhĩ quay trở về, đồng thời cũng nói là buổi tối sẽ quay lại kiểm tra tình trạng thân thể của Mục Mộc.
Dưới tình huống được Văn Sâm Đặc Tư, Hi Nhĩ và Lạc Tang dốc lòng chăm sóc tận tình, nhiệt độ cơ thể của Mục Mộc liền chậm rãi hạ xuống, mặc dù là như vậy thì hắn vẫn phải nằm ở trên giường suốt năm ngày.
” Cảm thấy thế nào rồi? Còn sốt không? “. Lạc Tang đang đút cơm cho Mục Mộc ăn, trong cả năm ngày này thì y hầu như không hề ngủ, ngày đêm chăm sóc Mục Mộc.
” Không có “. Mục Mộc nuốt cháo trong miệng xuống, hắn vươn tay sờ vào mặt Lạc Tang, đầu ngón tay quanh quẩn quanh quầng thâm dưới mắt phải của y, có chút đau lòng: ” Tôi tự mình ăn là được rồi, anh mau đi ngủ đi, nhìn anh kìa, mắt toàn quầng thâm không hà “.
” Không sao mà, chờ đến khi nào em cũng buồn ngủ thì anh sẽ cùng với em nằm ngủ luôn “. Lạc Tang cũng thèm quan tâm đến sức khỏe của chính mình mà lại tiếp tục thổi nguội cháo rồi đút vào miệng Mục Mộc.
Mục Mộc không lay chuyển được Lạc Tang, đành phải nhanh chóng ăn xong cháo rồi kéo tay Lạc Tang lên trên giường, buộc y phải nằm ngủ.
” Cơ thể thực sự không bị sao hả? “. Lạc Tang vẫn không yên tâm.
” Ngủ đi! “. Mục Mộc không vui nói, đắp mền kỹ càng cho hai người, Lạc Tang nhìn thấy Mục Mộc đang rất phấn chấn, trông có vẻ là đã khỏi bệnh, lúc này mới nhắm mắt lại dần dần ngủ thiếp đi.
Mục Mộc chờ cho Lạc Tang ngủ thật say thì liền dùng quần áo dày bao bọc mình thành một quả bóng, sau đó đi ra ngoài hít thở không khí, mấy ngày qua hắn vẫn luôn nằm ở trên giường, không thể ra ngoài hít thở không khí trong lành được.
Vùng đất trong mùa đông liền bị một lớp tuyết đọng bao phủ, nước trong ao cũng đông thành một mặt băng dày, cũng may mà thời tiết tốt, mặt trời thật ấm áp, bầu trời xanh thẳm.
Mục Mộc kéo cái ghế đến trước cửa nhà rồi ngồi xuống, ngắm nhìn phong cảnh cảm thấy tâm tình rộng mở, liền nhìn thấy một chàng trai thanh tú cột tóc đuôi ngựa từ xa xa chậm rãi đi về phía mình.
Mục Mộc cảm thấy chàng trai nọ trông rất quen, hắn nheo mắt nhìn kỹ, nở nụ cười, đây không phải là Phỉ Lợi Phổ đó sao? Thay đổi kiểu tóc liền như biến thành một người khác vậy.
Phỉ Lợi Phổ đã thấy Mục Mộc, anh ta liền bước bước nhanh hơn, chờ đi tới gần Mục Mộc thì liền đưa cái rổ đang cầm trên tay cho Mục Mộc, hơi ngượng ngùng nói với hắn: ” Tôi nghe nói là cậu bị bệnh nên đem một ít trà lài và mật ong qua đây cho cậu nè “.
Phỉ Lợi Phổ nói xong liền lấy mật ong từ trong rổ ra rồi đưa cho Mục Mộc xem: ” Loại mật ong này là tôi lấy được vào mùa xuân năm trước đó, có thể bào chế thành thuốc nên thuốc sẽ đỡ đắng hơn “.
” Cảm ơn “. Mục Mộc đón lấy cái rổ ở trong tay Phỉ Lợi Phổ và mật ong, trong lòng cảm động, người trước mắt là người bạn đầu tiên của hắn tại thế giới này, cũng là người bạn đối đãi với hắn cực kỳ tốt.
” Trong phòng còn có ghế đó, anh lấy một cái ra đây rồi ngồi đi “. Mục Mộc nói với Phỉ Lợi Phổ, hắn hiện tại đang bụng to nên hành động rất bất tiện, đứng dậy và ngồi xuống đều rất khó khăn.
Phỉ Lợi Phổ gật đầu, đi trong nhà lấy ra cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Mục Mộc, cùng hắn ngắm nhìn cảnh tuyết ở ngay trước mắt, một người luôn lặng lẽ, cũng có thể xem như sau khi kết bạn với Hạ Nhĩ thì trông có vẻ sáng sủa hơn một chút nhưng vẫn thuộc tuýp người ít nói, Mục Mộc nhìn chằm chằm vào Phỉ Lợi Phổ một lúc lâu rồi mới cười hỏi anh ta: ” Anh sửa soạn lên nên trông rất đẹp trai “.
Phỉ Lợi Phổ ngượng ngùng sờ vào mái tóc của mình, giải thích với Mục Mộc: ” Bây giờ tôi đã là bạn lữ của Hạ Nhĩ, mà anh ấy lại là tù trưởng khu Đông nên nếu tôi không chịu chăm chút cho bản thân mình thì sẽ làm cho anh ấy bị mất mặt “.
Mục Mộc lấy tay chống cằm, hắn lặng im nhìn Phỉ Lợi Phổ một lát mới hỏi tiếp anh ta: ” Mất mặt, đây là cách nghĩ của Hạ Nhĩ hay là của anh vậy? “.
Phỉ Lợi Phổ bị Mục Mộc hỏi thì liền sửng sốt, anh ta cúi đầu, qua một lúc lâu mới trả lời: ” Có lẽ… là của cả hai, tuy rằng Hạ Nhĩ chưa nói nhưng tôi cảm thấy anh ấy sẽ có suy nghĩ như vậy… Anh ấy chưa từng dẫn tôi đi ra ngoài, mấy ngày trước tôi đã hỏi anh ấy có muốn cùng tôi đi gặp cha và phụ thân của tôi không nhưng anh ấy từ chối… bảo bận… “.
” Bận việc gì? “.
” Tôi không có hỏi “. Phỉ Lợi Phổ cúi đầu nói, hai bàn tay tràn đầy vết chai bất an bám vào nhau.
Mục Mộc cảm thấy buồn thay cho Phỉ Lợi Phổ, không thể không nói Hạ Nhĩ thực sự ưu tú hơn Phỉ Lợi Phổ rất nhiều, mà hắn đến nay cũng không biết rõ nguyên nhân Hạ Nhĩ lại muốn kết bạn với Phỉ Lợi Phổ nữa, hắn nhìn thấy tình cảnh ở chung của hai người trước đó còn cho rằng Phỉ Lợi Phổ sẽ hạnh phúc.
Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ là không phải rồi.
Mục Mộc nhớ tới hắn đã từng hỏi Hạ Nhĩ có thích Phỉ Lợi Phổ không, Hạ Nhĩ trả lời là: có thể.
Chỉ là có thể.
Mục Mộc suy nghĩ một chút, thử dò hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân anh và Hạ Nhĩ kết bạn được không? Thành thật mà nóithì tôi thật sự rất tò mò, bởi vì hai người kết bạn với nhau quá mức đột ngột, có… à… không hợp lý lắm “.
Phỉ Lợi Phổ quay mặt đi, lỗ tai đỏ lên, Mục Mộc đợi một lúc lâu, thấy anh ta không muốn trả lời, đang định nói ” không thể nói thì thôi đi “, Phỉ Lợi Phổ liền nhỏ giọng nói ra: ” Tôi… dùng thuốc… cưỡng gian… anh ấy… “.
Mục Mộc sửng sờ, tưởng mình đã nghe nhầm: ” Anh sử dụng thuốc mê để cưỡng gian anh ta? Anh là công hả? “.
” Không, không phải, tôi là người nằm dưới “. Phỉ Lợi Phổ ngượng thùng đến mức đỏ bừng cả mặt, sau đó có chút ủ rũ: ” Tôi kém như vậy, làm sao có thể công anh ấy… anh ấy cũng sẽ không muốn… “.
Mục Mộc hiểu ra liền hỏi tiếp: ” Anh thích Hạ Nhĩ? “.
Không đúng lắm, người anh ta thích chẳng lẽ không phải là Lạc Tang sao? Mục Mộc đã biết từ lâu, bởi vì khi Phỉ Lợi Phổ làm ruộng thì sẽ thường xuyên không tự chủ ngẩng đầu nhìn Lạc Tang.
Nhưng vì Phỉ Lợi Phổ không nói nên Mục Mộc cũng không vạch trần ra còn Lạc Tang có biết hay không thì hắn cũng không biết.
Gương mặt của Phỉ Lợi Phổ càng đỏ hơn, anh ta liền nói lắp bắp: ” À, cũng không phải là cực kỳ thích nhưng… rất để ý “.
Ban đầu Phỉ Lợi Phổ chú ý đến Hạ Nhĩ là vì Hạ Nhĩ có đôi mắt màu vàng sậm rất giống với Lạc Tang, dáng người cũng có chút tương tự.
Thế nhưng sau khi hai người kết bạn với nhau thì Phỉ Lợi Phổ lại càng ngày càng chân thành với Hạ Nhĩ, chỉ là ở trong lòng anh thì nam thần thứ nhất vẫn là Lạc Tang, thứ hai vậy mà lại là Mục Mộc còn Hạ Nhĩ chỉ xếp ở vị trí thứ ba thôi.
Mục Mộc cũng không hỏi đến cùng nguyên nhân vì sao lúc trước Phỉ Lợi Phổ lại hạ thuốc mê cưỡng gian Hạ Nhĩ, cảm giác tra hỏi bí mật của người khác không tốt chút nào, vì thế hắn truy hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Như vậy hai người các anh kết bạn với nhau, cũng là do anh bức bách Hạ Nhĩ hả? “.
Mục Mộc nghĩ tới đủ loại uy hiếp, ví dụ như Phỉ Lợi Phổ dùng danh tiếng của Hạ Nhĩ để uy hiếp hắn ta khuất phục nhưng khả năng này rất nhỏ, không hề giống với tính cách của Phỉ Lợi Phổ.
Tuy rằng chuyện hạ thuốc cưỡng gian Hạ Nhĩ cũng không phải là chuyện mà một người như Phỉ Lợi Phổ có thể làm ra được.
” Không phải, là Hạ Nhĩ đề nghị “. Phỉ Lợi Phổ ấp úng giải thích: ” Anh ấy nói làm như vậy thì đối với cả hai chúng ta mà nói đều sẽ là một loại hình thức chịu trách nhiệm với nhau “.
Chịu trách nhiệm à, đúng là phong cách của Hạ Nhĩ rồi, hắn ta là người đâu ra đó mà.
Mục Mộc đã hiểu rõ rồi, liền nghiêm túc, phân tích thay cho Phỉ Lợi Phổ: ” Nếu là như vậy thì đúng là có khả năng Hạ Nhĩ chê anh nhưng hắn ta không oán hận chuyện bị anh hạ thuốc rồi cưỡng gian cũng đã là tốt lắm rồi, còn kết bạn với anh, cũng chỉ là do hắn ta bị ràng buộc bởi những tư tưởng đạo đức truyền thống, nếu như sau này hắn ta gặp được người mà mình thực sự thích thì có khả năng hắn ta sẽ cảm thấy rất hối hận chuyện đã kết bạn với anh “.
Phỉ Lợi Phổ nghe xong thì sửng sốt một lúc, Mục Mộc nói xong giơ tay vỗ vỗ vai Phỉ Lợi Phổ, đưa ra giải pháp cho anh ta: ” Nhưng nếu chúng ta cứ ngồi ở chỗ này mà suy đoán cũng không được, hay là anh đi tìm Hạ Nhĩ nói chuyện thẳng thắn đi, nếu như hắn ta cũng không chê anh mà anh cũng thích hắn ta thì liền nhanh chóng nghĩ cách nắm chặt tâm của hắn ta còn nếu như hắn ta chê anh… Vậy thì bản thân anh phải suy xét nên làm như thế nào, tiếp tục sinh sống cùng với hắn ta hay là chia tay thì tự anh hãy quyết định, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh, sống cùng với một người không thích mình, đáy lòng luôn chướng mắt mình thì sẽ rất mệt mỏi, tâm cũng rất mệt mỏi “.
Phỉ Lợi Phổ trầm mặc, anh ta biết rõ Mục Mộc cũng không phải đang chuyện bé xé cho to mà rất nghiêm túc phân tích thay cho mình, nghĩ đến Hạ Nhĩ luôn đi sớm về trễ, cũng chưa từng từng nói với mình lời ngon tiếng ngọt, còn luôn nói mình thế này rồi lại thế kia, anh ta không khỏi nắm chặt nắm đấm.
Mình, đúng là không xứng với Hạ Nhĩ, lúc trước đồng ý kết bạn với Hạ Nhĩ chỉ là vì cô quạnh, cũng muốn nếm thử cảm giác được kết bạn, anh ta cũng không bị tổn thất bất cứ cái gì, còn Hạ Nhĩ thì sao? Anh ấy không chỉ mất đi quyền lợi cùng với giống cái có đời sau, còn bị toàn bộ lạc chỉ trích, đồn đại là có khẩu vị đặc biệt.
Mục Mộc nói rất đúng, Hạ Nhĩ kết bạn với mình cũng không phải là bởi vì thích mình, mà là vì anh ấy đứng đắn quá mức, nếu như sau này anh ấy gặp được giống cái mà mình thích, vậy thì mình có nên buông tay không?
Một cánh tay vẫy qua lại trước mắt Phỉ Lợi Phổ làm Phỉ Lợi Phổ phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Mục Mộc bình tĩnh nhìn mình: ” Không nên suy nghĩ lung tung, đi tìm Hạ Nhĩ nói chuyện, cùng hắn ta trao đổi để biết được ý nghĩ thực sự của hắn ta là gì “.
Phỉ Lợi Phổ nhìn thẳng mặt Mục Mộc thì Mục Mộc liền tuôn ra một câu danh ngôn: ” Nếu như không phá vỡ sự im lặng thì bạn sẽ chết trong sự im lặng “.
Phỉ Lợi Phổ nở nụ cười, đáy lòng cảm thấy ấm áp, Mục Mộc là người đầu tiên suy nghĩ cho mình nhiều đến vậy, chỉ là…
Có lẽ mình không đủ can đảm để nói chuyện với Hạ Nhĩ.
Mặc kệ ra sao, Phỉ Lợi Phổ vẫn đứng dậy, nói với Mục Mộc: ” Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ “.
” Ừm “. Mục Mộc gật đầu, lần nữa nói tiếng cám ơn với Phỉ Lợi Phổ: ” Cám ơn anh đã tặng trà lài và mật ong, tôi sẽ pha nó để uống “.
Phỉ Lợi Phổ nhếch miệng cười cười, quay người đi, vừa đi vừa nghĩ đến những lời của Mục Mộc, y không biết lúc nào lại về tới nhà, kinh ngạc nhìn thấy Hạ Nhĩ đang trò chuyện với một giống cái ở trước cửa nhà.
Giống cái đó cầm bọc giấy to ở trên tay đưa cho Hạ Nhĩ, Phỉ Lợi Phổ dựa vào thính giác nhạy bén của loài sói, nghe được giống cái nói: ” Cái này là thịt khô, phụ thân em bảo em mang tới cho anh “.
” Cảm ơn “. Hạ Nhĩ bình tĩnh trả lời, vẻ mặt vẫn luôn tỏ vẻ nghiêm túc và thận trọng, chỉ có giọng nói là nhu hòa.
Phỉ Lợi Phổ chưa từng nghe thấy Hạ Nhĩ dùng giọng điệu nhu hòa như vậy để nói chuyện với mình.
” Không có gì “. Giống cái đó liền nở nụ cười với Hạ Nhĩ rồi xoay người rời đi.
Cuộc đối thoại rất bình thường, không có chỗ nào đáng ngờ cả nhưng trong lòng Phỉ Lợi Phổ lại cảm thấy có chút khó chịu.
Lúc này, Hạ Nhĩ quay đầu nhìn về phía Phỉ Lợi Phổ, từ xa gọi y: ” Lại đây “.
Phỉ Lợi Phổ sửng sốt một lát liền chạy tới, Hạ Nhĩ nắm tay y dắt vào nhà, hỏi y: ” Đi đâu vậy? “.
” Trong ruộng… “. Phỉ Lợi Phổ nhỏ giọng trả lời.
Chân mày Hạ Nhĩ liền cau lại, không vui nói: ” Bây giờ là mùa đông, cũng không có trồng rau còn chạy vào trong ruộng làm gì? “.
” Đến thăm Mục Mộc… “.
Hạ Nhĩ lạnh lùng nói: ” Tôi thấy hẳn là đến gặp thăm Lạc Tang thì có? “.
Phỉ Lợi Phổ mím môi, hắn nhớ tới câu nói nọ của Mục Mộc: nếu như không phá vỡ sự im lặng thì bạn sẽ chết trong sự im lặng.
Y thích Lạc Tang còn hắn thì thích Mục Mộc.
Vậy có cái gì sai? Y chỉ là thích, cũng không có làm cái gì.
Phỉ Lợi Phổ thình lình rút tay mình ra khỏi tay Hạ Nhĩ khiến Hạ Nhĩ sững người nên quay đầu lại nhìn Phỉ Lợi Phổ không ngờ lại thấy Phỉ Lợi Phổ chạy đi rất nhanh.
Tác giả :
Thương Thử Đồ Long