Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 12: Cha con
” Ai? “. Một giọng nam trầm thấp vang lên, tỉ mỉ nghe sẽ phát hiện có hơi giống với giọng của Lạc Tang đến mấy phần.
” Là con, phụ thân “. Lạc Tang lo lắng ôm thân thể nóng hổi của Mục Mộc ở ngoài cửa chờ.
Cửa được mở ra rất nhanh, một vị đại thúc chỉ mặc một cái quần da đen với sắc mặt khó coi đứng ở cửa, đại thúc gần 40 tuổi, da màu lúa mì, trên người căng đầy bắp thịt, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, năm tháng không có làm hao mòn vẻ anh tuấn của ông, ngược lại còn tăng thêm khí tức thâm trầm cho ông.
Một đại thúc khá đẹp trai, lợi ích của đại thúc lãnh đạo.
Lạc Lâm, phụ thân của Lạc Tang, tù trưởng khu Đông của Đông Bộ lạc, một thú nhân mạnh mẽ và lý trí.
Lạc Lâm thấy là Lạc Tang, mở miệng liền mắng: ” Thằng xấu xa, hơn nửa đêm… “.
Tiếng mắng của Lạc Lâm dừng lại, bởi vì ông thấy được Mục Mộc đang được Lạc Tang ôm chặt vào lòng ngực.
” Phụ thân, đây là bạn lữ của con, hắn bị sốt, cần được chữa bệnh “. Lạc Tang tại trước khi đặt câu hỏi liền trả lời luôn, sau đó ôm Mục Mộc bước nhanh tiến vào trong phòng khách, vừa vặn trong phòng cửa mở, một người đàn ông mặc áo ngoài màu trắng lười biếng đi ra.
Người đàn ông mặc áo ngoài màu trắng khoảng 30 tuổi, tóc dài màu nâu, một đôi mắt phượng cùng là màu nâu, da trắng môi hồng, lớn lên khá là tuấn tú, bởi vì tiến hành được một nửa □□ thì bị cắt ngang, cho nên trên người đàn ông còn mang theo khí tức kiều diễm, ở bên cạnh nhìn mà Lạc Lâm âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Văn Sâm Đặc Tư, cha của Lạc Tang, người lớn lên rất đẹp trai mà y thuật cũng rất giỏi, cùng tù trưởng Đông khu Lạc Lâm là một đôi được nhiều người hâm mộ.
” Con trai hư, hơn nửa đêm… “. Mỹ nam nói được nửa câu cũng dừng lại, ông ta nhìn Mục Mộc ở trong lồng ngực của Lạc Tang, qua một hồi lâu đột nhiên hướng Lạc Tang dựng thẳng lên hai cái ngón tay cái, trên mặt lộ ra cười xấu xa: ” Được đó, đều đem người làm cho hôn mê, không hổ là con trai của ta! “.
” Hắn rõ ràng là bị phát sốt mà? ” Lạc Lâm liền phản bác bạn lữ của mình.
Vừa nãy Văn Sâm Đặc Tư chỉ nói đùa thôi, ông ấy liền đi tới đưa tay sờ lên trán của Mục Mộc sau đó đẩy con mắt của hắn lên nhìn một chút, quay người đi đến phòng thuốc, đồng thời ra chỉ thị khác nhau cho hai thú nhân cao to: ” Con hư, con ôm hắn đưa đến phòng của con đi, Lạc Lâm, anh đi nấu nước nóng lên “.
Lạc Tang lập tức ôm Mục Mộc đi đến phòng của y, chính xác là gian phòng này đã từng là của y, từ sau khi y trưởng thành rời khỏi nhà, gian phòng này chỉ có tại thời điểm lễ hội mới ở lại mà thôi.
Cẩn thận đặt Mục Mộc lên giường, Lạc Tang lấy cái chăn mùa thu từ trong tủ ra rồi đắp lên cho hắn, sau đó ngồi ở bên giường lo lắng, sợ hãi chạm vào khuôn mặt đang đỏ lên của hắn.
Làn da của Mục Mộc rất tốt, trơn bóng và mềm mại, Lạc Tang vuốt ve qua lại liền xúc động hơn, vì vậy cúi đầu hôn môi của Mục Mộc một cái, vốn muốn đứng lên, cảm thấy còn chưa đã nghiền, vì vậy liền hôn thêm một cái, lúc này mới thỏa mãn tiếp tục chăm nom hắn.
Một lát sau, Lạc Lâm cùng Văn Sâm Đặc Tư lần lượt tiến vào phòng.
Văn Sâm Đặc Tư nhét viên thuốc hạ sốt vào trong miệng của Mục Mộc, sau đó cho uống nước ấm, Mục Mộc mơ mơ màng màng lại nuốt xuống, cũng tiết kiệm luôn trình độ mớm thuốc của ba người.
” Hắn không có sao chứ? “. Lạc Tang sờ sờ trán của Mục Mộc, rất nóng.
” Không có việc gì, uống thuốc xong ra một thân mồ hôi là tốt rồi “. Văn Sâm Đặc Tư trả lời, ông ấy nhìn về phía Lạc Tang, ” Há miệng ra để cha xem một chút, như thế nào mà nói ngọng nghịu vậy “.
Lạc Tang trực tiếp thè đầu lưỡi của y ra để Văn Sâm Đặc Tư nhìn xem, vết thương trên đầu lưỡi đã ngừng chảy máu từ lâu nhưng lưỡi lại bị sưng lên.
Văn Sâm Đặc Tư nhíu mày, hỏi Lạc Tang: ” Sao lại bị như vầy? “.
“… Do con không cẩn thận cắn phải “. Lạc Tang nói dối.
” Có thể cắn thành như vậy? Cha nhìn thấy giống như là bị người dùng dao rạch rách “. Văn Sâm Đặc Tư là y sư nên đôi mắt rất sắc bén, đương nhiên biết rõ Lạc Tang đang nói dối.
Lạc Tang im lặng, y không thể nói là bị Mục Mộc tức giận mà cắt rách, Văn Sâm Đặc Tư thấy y không trả lời cũng không bận tâm hỏi đến cùng, dù sao cũng không phải là vết thương nặng, chỉ là trong tâm đoán được là có liên quan với Mục Mộc.
Văn Sâm Đặc Tư đến phòng thuốc cầm một cây thảo dược màu tím đen đến nhưng cũng không có lập tức đưa cho Lạc Tang ngậm lấy, mà là ha ha cười xấu xa, bắt đầu thẩm vấn Lạc Tang: ” Con hư, đầu lưỡi của con cha cũng không vội mà chữa trị, con trước tiên nói cho cha biết, đầu gỗ con làm thế nào mà đột nhiên lại có thể thông suốt thế hả? Thời gian đi ra ngoài lại có thể biết mang theo người bạn lữ trở về “.
” Dáng dấp còn rất xinh đẹp “. Lạc Lâm rất hài lòng với bề ngoài của Mục Mộc, xứng với thằng con đẹp trai của ông liền thấy con ngươi của Văn Sâm Đặc Tư liếc qua, ông lập tức nói thêm một câu: ” Nhưng Văn Văn đẹp hơn “.
Văn Sâm Đặc Tư cười mỉm liếc nhìn Lạc Lâm một cái, Lạc Lâm nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi Lạc Tang: ” Giống cái này là ở bộ lạc nào? “.
Lạc Tang thành thật trả lời: ” Con không biết “.
” Con không biết? “. Sắc mặt của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư hơi thay đổi.
Lạc Tang liền thẳng thắn kể rõ tình hình: ” Hắn là con nhặt được ở nơi sâu nhất của rừng trung tâm, con ngửi trên người hắn không có mùi của thú nhân khác liền… Thu “.
Lạc Tang còn đang do dự, không biết là có nên nói hay không nói cho hai vị trưởng bối biết là do y lừa lừa gạt và cưỡng ép mới thu được Mục Mộc, dù sao hắn làm ra việc này cũng không được tử tế lắm, bị mắng cũng chẳng sao, chỉ sợ phụ thân xử sự công chính nghiêm minh sẽ dựa theo quy củ mà trục xuất y.
” Sâu trong rừng trung tâm? “. Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư cùng nghi hoặc, ” Ai đã đưa giống cái vào sâu trong rừng trung tâm? Hơn nữa nhìn đứa nhỏ này thì mới trưởng thành không lâu “.
Mục Mộc, hai mươi tuổi nhưng bởi vì khuôn mặt trắng nõn, da dẻ trơn mềm, dưới cái nhìn của bọn họ thì chỉ mới có mười sáu, mười bảy tuổi.
” Có phải hay không là… Con của bạn lữ lang thang? “. Văn Sâm Đặc Tư suy đoán, có hai loại bạn lữ lang thang, một loại là đôi phu phu thích du sơn ngoạn thủy, loại này rất ít, loại còn lại là thú nhân cưỡng ép và bắt cóc giống cái cùng trốn ở một nơi nào đó để sinh hoạt ” Bạn lữ “, loại này thì rất nhiều.
Lạc Lâm cũng nghĩ đến điều này, vì vậy ông truy hỏi Lạc Tang: ” Thời điểm con nhặt được hắn, có phát hiện những thú nhân khác ở gần đó hay không? “.
” Không thấy, chỉ có một mình hắn “. Lạc Tang rất chắc chắn, y đã từng tra xét qua, suy nghĩ một chút, y nói thêm: ” Mục Mộc rất xa lạ với thế giới này “.
Nghe đến đó, Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư gần như có thể xác định, Mục Mộc là con cái do một thú nhân nào đó bắt cóc giống cái sinh ra, những đứa trẻ đi theo phụ cha trốn ở nơi nào đó sinh sống thường thường không biết gì về thế giới, mà đoán chừng phụ thân và cha của hắn cũng đều biến mất nên hắn mới có thể một người lưu lạc ở trong rừng.
” Thật đáng thương “. Văn Sâm Đặc Tư thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của Mục Mộc, miệng dặn Lạc Tang: ” Con phải đối xử tốt với hắn “.
” Chắc chắn “. Lạc Tang trả lời cực kỳ nghiêm túc.
Văn Sâm Đặc Tư vốn định hỏi Lạc Tang thêm một vài vấn đề, nhưng ông ấy nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lạc Tang cùng đầu lưỡi đang bị sưng nên nói chuyện không tiện, vì vậy quyết định ngày sau sẽ hỏi lại, ông ấy đem thảo dược nhét vào trong miệng Lạc Tang, để cho y ngậm lấy rồi liền cùng Lạc Lâm trở về phòng đi ngủ.
” Văn Văn, em thấy thế nào? “. Sau khi trở về phòng ngủ, Lạc Lâm nhỏ giọng hỏi Văn Sâm Đặc Tư, con trai mang về một bạn lữ là chuyện tốt, mà làm tù trưởng đã nhiều năm chính nên sức quan sát của ông nhạy hơn người thường, cho nên ông mới thấy được một chi tiết rất nhỏ: khi Văn Sâm Đặc Tư cho Mục Mộc uống thuốc thì Mục Mộc nhíu mày một cái, điều này không có gì nhưng thời điểm Lạc Tang cho Mục Mộc uống nước ấm thì Mục Mộc cũng nhíu mày một cái, đồng thời thân thể hơi ửng hồng không tự chủ được co rúm một chút, đó là…
Phản ứng của sự sợ hãi.
” Rất tốt! “. Trong tâm của Văn Sâm Đặc Tư vui mừng không thể tả, con trai đã thành niên được 8 năm nhưng lại biểu hiện xa lánh giống cái, làm cho ông ấy lo lắng vô cùng, chỉ là…
Hi Nhĩ sẽ khổ sở đi? Văn Sâm Đặc Tư lo lắng nghĩ, ông rất thích đứa bé Hi Nhĩ kia mà trước đó ông cũng đã từng thử tác hợp Lạc Tang cùng Hi Nhĩ.
Lạc Lâm nhìn Văn Sâm Đặc Tư hoàn toàn còn chưa phát giác ra vấn đề, ông vui vẻ bật cười, không dự định nói với ông ấy sự lo lắng của ông, bàn tay to của ông vươn tới đẩy ngã Văn Sâm Đặc Tư xuống giường.
” Văn Văn, chúng ta tiếp tục đi? “. Lạc Lâm nhẹ nhàng cắn lỗ tai của Văn Sâm Đặc Tư, cắn nơi này thì bạn lữ của ông sẽ dễ dàng động tình nhất.
Văn Sâm Đặc Tư ngại ngùng: ” Con trai và con rể ở ngay sát vách đấy… “.
Lạc Lâm đưa gối tới: ” Em cắn cái này “.
Văn Sâm Đặc Tư nhìn cái gối rồi lại nhìn Lạc Lâm đang nằm ở phía trên ông, ông hé miệng nở nụ cười, trở mình nhếch mông mượt mà lên, sau đó đem mặt vùi vào bên trong gối mềm mại.
…
Viên thuốc hạ sốt của Văn Sâm Đặc Tư rất hữu hiệu, trận sốt cao này Mục Mộc của tới nhanh đi cũng nhanh, chờ lúc sáng sớm hắn tỉnh lại thì nhiệt độ đã hạ xuống.
Mục Mộc ngủ thoải mái, ở trên giường, đạp hai chân vặn thắt lưng mệt mỏi, kết quả chân đụng phải chân của một người khác, Mục Mộc quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lạc Tang, vốn là thần thanh khí sảng thì ngay tức khắc hắn thấy khó chịu.
Nhớ đến lữ trình phi hành hắc ám ngày hôm qua, chính mình đau đớn buộc phải treo ngược ở dưới thân báo đen lớn, Mục Mộc giận tóm lấy cổ áo của Lạc Tang, do mới vừa rời giường gan lớn, giơ tay tát Lạc Tang.
Mục Mộc sớm muốn đánh Lạc Tang, mà trước đây vẫn luôn không dám, sợ Lạc Tang xé hắn ra, nhưng bây giờ trong lòng hắn đã nắm chắc.
Dù sao thì Lạc Tang yêu hắn mà, bị hắn cắt đầu lưỡi cũng không tức giận mà, như vậy bị hắn tát một cái cũng không có vấn đề gì, nói không chừng y cũng thích như vậy?.
Đồ chó, quái vật bỉ ổi, yêu thích cái mông đàn ông chết đi đồ biến thái!.
Mục Mộc mạnh mẽ tát Lạc Tang một cái, chỉ có lòng bàn tay của hắn bị đau nhưng trong lòng thoải mái muốn chết, vì vậy hí ha hí hửng giơ tay tát thêm một cái.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, chỉ thấy một mỹ nam khoác trang phục màu trắng có khí chất xuất chúng bưng khay đi vào.
Mỹ nam khoác trang phục màu trắng vào đột ngột cho nên Mục Mộc không kịp thu tay lại, ngay trước mặt của mỹ nam đánh vào mặt của Lạc Tang một cách mạnh mẽ ” Bốp! “, mỹ nam khoác trang phục màu trắng đang bưng khay liền sững sờ ở trước cửa.
” Là con, phụ thân “. Lạc Tang lo lắng ôm thân thể nóng hổi của Mục Mộc ở ngoài cửa chờ.
Cửa được mở ra rất nhanh, một vị đại thúc chỉ mặc một cái quần da đen với sắc mặt khó coi đứng ở cửa, đại thúc gần 40 tuổi, da màu lúa mì, trên người căng đầy bắp thịt, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, năm tháng không có làm hao mòn vẻ anh tuấn của ông, ngược lại còn tăng thêm khí tức thâm trầm cho ông.
Một đại thúc khá đẹp trai, lợi ích của đại thúc lãnh đạo.
Lạc Lâm, phụ thân của Lạc Tang, tù trưởng khu Đông của Đông Bộ lạc, một thú nhân mạnh mẽ và lý trí.
Lạc Lâm thấy là Lạc Tang, mở miệng liền mắng: ” Thằng xấu xa, hơn nửa đêm… “.
Tiếng mắng của Lạc Lâm dừng lại, bởi vì ông thấy được Mục Mộc đang được Lạc Tang ôm chặt vào lòng ngực.
” Phụ thân, đây là bạn lữ của con, hắn bị sốt, cần được chữa bệnh “. Lạc Tang tại trước khi đặt câu hỏi liền trả lời luôn, sau đó ôm Mục Mộc bước nhanh tiến vào trong phòng khách, vừa vặn trong phòng cửa mở, một người đàn ông mặc áo ngoài màu trắng lười biếng đi ra.
Người đàn ông mặc áo ngoài màu trắng khoảng 30 tuổi, tóc dài màu nâu, một đôi mắt phượng cùng là màu nâu, da trắng môi hồng, lớn lên khá là tuấn tú, bởi vì tiến hành được một nửa □□ thì bị cắt ngang, cho nên trên người đàn ông còn mang theo khí tức kiều diễm, ở bên cạnh nhìn mà Lạc Lâm âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Văn Sâm Đặc Tư, cha của Lạc Tang, người lớn lên rất đẹp trai mà y thuật cũng rất giỏi, cùng tù trưởng Đông khu Lạc Lâm là một đôi được nhiều người hâm mộ.
” Con trai hư, hơn nửa đêm… “. Mỹ nam nói được nửa câu cũng dừng lại, ông ta nhìn Mục Mộc ở trong lồng ngực của Lạc Tang, qua một hồi lâu đột nhiên hướng Lạc Tang dựng thẳng lên hai cái ngón tay cái, trên mặt lộ ra cười xấu xa: ” Được đó, đều đem người làm cho hôn mê, không hổ là con trai của ta! “.
” Hắn rõ ràng là bị phát sốt mà? ” Lạc Lâm liền phản bác bạn lữ của mình.
Vừa nãy Văn Sâm Đặc Tư chỉ nói đùa thôi, ông ấy liền đi tới đưa tay sờ lên trán của Mục Mộc sau đó đẩy con mắt của hắn lên nhìn một chút, quay người đi đến phòng thuốc, đồng thời ra chỉ thị khác nhau cho hai thú nhân cao to: ” Con hư, con ôm hắn đưa đến phòng của con đi, Lạc Lâm, anh đi nấu nước nóng lên “.
Lạc Tang lập tức ôm Mục Mộc đi đến phòng của y, chính xác là gian phòng này đã từng là của y, từ sau khi y trưởng thành rời khỏi nhà, gian phòng này chỉ có tại thời điểm lễ hội mới ở lại mà thôi.
Cẩn thận đặt Mục Mộc lên giường, Lạc Tang lấy cái chăn mùa thu từ trong tủ ra rồi đắp lên cho hắn, sau đó ngồi ở bên giường lo lắng, sợ hãi chạm vào khuôn mặt đang đỏ lên của hắn.
Làn da của Mục Mộc rất tốt, trơn bóng và mềm mại, Lạc Tang vuốt ve qua lại liền xúc động hơn, vì vậy cúi đầu hôn môi của Mục Mộc một cái, vốn muốn đứng lên, cảm thấy còn chưa đã nghiền, vì vậy liền hôn thêm một cái, lúc này mới thỏa mãn tiếp tục chăm nom hắn.
Một lát sau, Lạc Lâm cùng Văn Sâm Đặc Tư lần lượt tiến vào phòng.
Văn Sâm Đặc Tư nhét viên thuốc hạ sốt vào trong miệng của Mục Mộc, sau đó cho uống nước ấm, Mục Mộc mơ mơ màng màng lại nuốt xuống, cũng tiết kiệm luôn trình độ mớm thuốc của ba người.
” Hắn không có sao chứ? “. Lạc Tang sờ sờ trán của Mục Mộc, rất nóng.
” Không có việc gì, uống thuốc xong ra một thân mồ hôi là tốt rồi “. Văn Sâm Đặc Tư trả lời, ông ấy nhìn về phía Lạc Tang, ” Há miệng ra để cha xem một chút, như thế nào mà nói ngọng nghịu vậy “.
Lạc Tang trực tiếp thè đầu lưỡi của y ra để Văn Sâm Đặc Tư nhìn xem, vết thương trên đầu lưỡi đã ngừng chảy máu từ lâu nhưng lưỡi lại bị sưng lên.
Văn Sâm Đặc Tư nhíu mày, hỏi Lạc Tang: ” Sao lại bị như vầy? “.
“… Do con không cẩn thận cắn phải “. Lạc Tang nói dối.
” Có thể cắn thành như vậy? Cha nhìn thấy giống như là bị người dùng dao rạch rách “. Văn Sâm Đặc Tư là y sư nên đôi mắt rất sắc bén, đương nhiên biết rõ Lạc Tang đang nói dối.
Lạc Tang im lặng, y không thể nói là bị Mục Mộc tức giận mà cắt rách, Văn Sâm Đặc Tư thấy y không trả lời cũng không bận tâm hỏi đến cùng, dù sao cũng không phải là vết thương nặng, chỉ là trong tâm đoán được là có liên quan với Mục Mộc.
Văn Sâm Đặc Tư đến phòng thuốc cầm một cây thảo dược màu tím đen đến nhưng cũng không có lập tức đưa cho Lạc Tang ngậm lấy, mà là ha ha cười xấu xa, bắt đầu thẩm vấn Lạc Tang: ” Con hư, đầu lưỡi của con cha cũng không vội mà chữa trị, con trước tiên nói cho cha biết, đầu gỗ con làm thế nào mà đột nhiên lại có thể thông suốt thế hả? Thời gian đi ra ngoài lại có thể biết mang theo người bạn lữ trở về “.
” Dáng dấp còn rất xinh đẹp “. Lạc Lâm rất hài lòng với bề ngoài của Mục Mộc, xứng với thằng con đẹp trai của ông liền thấy con ngươi của Văn Sâm Đặc Tư liếc qua, ông lập tức nói thêm một câu: ” Nhưng Văn Văn đẹp hơn “.
Văn Sâm Đặc Tư cười mỉm liếc nhìn Lạc Lâm một cái, Lạc Lâm nghiêm mặt, nghiêm túc hỏi Lạc Tang: ” Giống cái này là ở bộ lạc nào? “.
Lạc Tang thành thật trả lời: ” Con không biết “.
” Con không biết? “. Sắc mặt của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư hơi thay đổi.
Lạc Tang liền thẳng thắn kể rõ tình hình: ” Hắn là con nhặt được ở nơi sâu nhất của rừng trung tâm, con ngửi trên người hắn không có mùi của thú nhân khác liền… Thu “.
Lạc Tang còn đang do dự, không biết là có nên nói hay không nói cho hai vị trưởng bối biết là do y lừa lừa gạt và cưỡng ép mới thu được Mục Mộc, dù sao hắn làm ra việc này cũng không được tử tế lắm, bị mắng cũng chẳng sao, chỉ sợ phụ thân xử sự công chính nghiêm minh sẽ dựa theo quy củ mà trục xuất y.
” Sâu trong rừng trung tâm? “. Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư cùng nghi hoặc, ” Ai đã đưa giống cái vào sâu trong rừng trung tâm? Hơn nữa nhìn đứa nhỏ này thì mới trưởng thành không lâu “.
Mục Mộc, hai mươi tuổi nhưng bởi vì khuôn mặt trắng nõn, da dẻ trơn mềm, dưới cái nhìn của bọn họ thì chỉ mới có mười sáu, mười bảy tuổi.
” Có phải hay không là… Con của bạn lữ lang thang? “. Văn Sâm Đặc Tư suy đoán, có hai loại bạn lữ lang thang, một loại là đôi phu phu thích du sơn ngoạn thủy, loại này rất ít, loại còn lại là thú nhân cưỡng ép và bắt cóc giống cái cùng trốn ở một nơi nào đó để sinh hoạt ” Bạn lữ “, loại này thì rất nhiều.
Lạc Lâm cũng nghĩ đến điều này, vì vậy ông truy hỏi Lạc Tang: ” Thời điểm con nhặt được hắn, có phát hiện những thú nhân khác ở gần đó hay không? “.
” Không thấy, chỉ có một mình hắn “. Lạc Tang rất chắc chắn, y đã từng tra xét qua, suy nghĩ một chút, y nói thêm: ” Mục Mộc rất xa lạ với thế giới này “.
Nghe đến đó, Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư gần như có thể xác định, Mục Mộc là con cái do một thú nhân nào đó bắt cóc giống cái sinh ra, những đứa trẻ đi theo phụ cha trốn ở nơi nào đó sinh sống thường thường không biết gì về thế giới, mà đoán chừng phụ thân và cha của hắn cũng đều biến mất nên hắn mới có thể một người lưu lạc ở trong rừng.
” Thật đáng thương “. Văn Sâm Đặc Tư thương tiếc vuốt ve khuôn mặt của Mục Mộc, miệng dặn Lạc Tang: ” Con phải đối xử tốt với hắn “.
” Chắc chắn “. Lạc Tang trả lời cực kỳ nghiêm túc.
Văn Sâm Đặc Tư vốn định hỏi Lạc Tang thêm một vài vấn đề, nhưng ông ấy nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Lạc Tang cùng đầu lưỡi đang bị sưng nên nói chuyện không tiện, vì vậy quyết định ngày sau sẽ hỏi lại, ông ấy đem thảo dược nhét vào trong miệng Lạc Tang, để cho y ngậm lấy rồi liền cùng Lạc Lâm trở về phòng đi ngủ.
” Văn Văn, em thấy thế nào? “. Sau khi trở về phòng ngủ, Lạc Lâm nhỏ giọng hỏi Văn Sâm Đặc Tư, con trai mang về một bạn lữ là chuyện tốt, mà làm tù trưởng đã nhiều năm chính nên sức quan sát của ông nhạy hơn người thường, cho nên ông mới thấy được một chi tiết rất nhỏ: khi Văn Sâm Đặc Tư cho Mục Mộc uống thuốc thì Mục Mộc nhíu mày một cái, điều này không có gì nhưng thời điểm Lạc Tang cho Mục Mộc uống nước ấm thì Mục Mộc cũng nhíu mày một cái, đồng thời thân thể hơi ửng hồng không tự chủ được co rúm một chút, đó là…
Phản ứng của sự sợ hãi.
” Rất tốt! “. Trong tâm của Văn Sâm Đặc Tư vui mừng không thể tả, con trai đã thành niên được 8 năm nhưng lại biểu hiện xa lánh giống cái, làm cho ông ấy lo lắng vô cùng, chỉ là…
Hi Nhĩ sẽ khổ sở đi? Văn Sâm Đặc Tư lo lắng nghĩ, ông rất thích đứa bé Hi Nhĩ kia mà trước đó ông cũng đã từng thử tác hợp Lạc Tang cùng Hi Nhĩ.
Lạc Lâm nhìn Văn Sâm Đặc Tư hoàn toàn còn chưa phát giác ra vấn đề, ông vui vẻ bật cười, không dự định nói với ông ấy sự lo lắng của ông, bàn tay to của ông vươn tới đẩy ngã Văn Sâm Đặc Tư xuống giường.
” Văn Văn, chúng ta tiếp tục đi? “. Lạc Lâm nhẹ nhàng cắn lỗ tai của Văn Sâm Đặc Tư, cắn nơi này thì bạn lữ của ông sẽ dễ dàng động tình nhất.
Văn Sâm Đặc Tư ngại ngùng: ” Con trai và con rể ở ngay sát vách đấy… “.
Lạc Lâm đưa gối tới: ” Em cắn cái này “.
Văn Sâm Đặc Tư nhìn cái gối rồi lại nhìn Lạc Lâm đang nằm ở phía trên ông, ông hé miệng nở nụ cười, trở mình nhếch mông mượt mà lên, sau đó đem mặt vùi vào bên trong gối mềm mại.
…
Viên thuốc hạ sốt của Văn Sâm Đặc Tư rất hữu hiệu, trận sốt cao này Mục Mộc của tới nhanh đi cũng nhanh, chờ lúc sáng sớm hắn tỉnh lại thì nhiệt độ đã hạ xuống.
Mục Mộc ngủ thoải mái, ở trên giường, đạp hai chân vặn thắt lưng mệt mỏi, kết quả chân đụng phải chân của một người khác, Mục Mộc quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lạc Tang, vốn là thần thanh khí sảng thì ngay tức khắc hắn thấy khó chịu.
Nhớ đến lữ trình phi hành hắc ám ngày hôm qua, chính mình đau đớn buộc phải treo ngược ở dưới thân báo đen lớn, Mục Mộc giận tóm lấy cổ áo của Lạc Tang, do mới vừa rời giường gan lớn, giơ tay tát Lạc Tang.
Mục Mộc sớm muốn đánh Lạc Tang, mà trước đây vẫn luôn không dám, sợ Lạc Tang xé hắn ra, nhưng bây giờ trong lòng hắn đã nắm chắc.
Dù sao thì Lạc Tang yêu hắn mà, bị hắn cắt đầu lưỡi cũng không tức giận mà, như vậy bị hắn tát một cái cũng không có vấn đề gì, nói không chừng y cũng thích như vậy?.
Đồ chó, quái vật bỉ ổi, yêu thích cái mông đàn ông chết đi đồ biến thái!.
Mục Mộc mạnh mẽ tát Lạc Tang một cái, chỉ có lòng bàn tay của hắn bị đau nhưng trong lòng thoải mái muốn chết, vì vậy hí ha hí hửng giơ tay tát thêm một cái.
Cửa phòng bất ngờ mở ra, chỉ thấy một mỹ nam khoác trang phục màu trắng có khí chất xuất chúng bưng khay đi vào.
Mỹ nam khoác trang phục màu trắng vào đột ngột cho nên Mục Mộc không kịp thu tay lại, ngay trước mặt của mỹ nam đánh vào mặt của Lạc Tang một cách mạnh mẽ ” Bốp! “, mỹ nam khoác trang phục màu trắng đang bưng khay liền sững sờ ở trước cửa.
Tác giả :
Thương Thử Đồ Long