Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 275: Có người ghen như vậy sao
Dương Tử Hi vui sướng như phát điên lên được, ôm máy tính không chịu buông tay.
Dương Thanh đúng là cũng cần một cái laptop, gần đây nhà trường đã bắt đầu mở một đợt cải cách mới, muốn hiện đại hóa phòng học, hiệu trưởng đã mạnh mẽ kiến nghị trong cuộc họp giáo viên, hi vọng mọi người có thể bắt kịp thời đại, không sử dụng phấn trắng bảng đen như trước nữa, nên bắt đầu học tập công nghệ mới, để có thể kích thích tinh thần học tập cũng như sự tò mò của học sinh
Mấy ngày nay, ông cũng tính mua một cái máy tính, không ngờ con gái đã mua giúp cho mình rồi.
Ông vô cùng vui vẻ, nhưng mà loại máy tính xách tay này, nhìn qua đã biết vô cùng đắt tiền rồi.
- Con gái à, con mua máy tính đắt tiền như vậy làm gì? Lại còn mua tận ba cái thế này, lãng phí tiền bạc quá đấy.
Ông nói với vẻ trách móc.
- Đúng vậy, máy tính cũng có ăn được đâu mà, con mua nhiều như vậy làm gì? Nếu có tiền như thế sao con không mua một cái máy mát xa cho ông nội đi? Mấy ông bạn già ai cũng kể trong nhà có một cái giường mát xa, mỗi ngày đều mát xa, sung sướng như thần tiên vậy.
Dương Bách bên cạnh cũng nói chen vào.
- Ông nội, ông yên tâm đi, con sẽ mua cho ông và bà nội mỗi người một cái.
Dương Tử Mi dịu giọng nói.
Dương Bách nghe vậy thì toét miệng cười toe.
Ở trong câu lạc bộ người cao tuổi của ông, không ít người biết được chuyện cô gái được gọi là nữ thầy bói thiên tài kia chính là cháu gái của ông, nên ông rất được kính nể, đi đến đâu cũng có người nhiệt tình chào hỏi làm quen, khiến cho lòng hư vinh của ông được thỏa mãn dữ lắm.
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Tử Mi kiếm được càng nhiều tiền, thì tiếng nói của cô trong nhà càng lớn, ông cũng rất lo lắng.
Lúc này, mình đã không còn khả năng quản thúc con gái nữa rồi.
...
Trở về phòng của mình, Dương Tử Mi mở máy ra, dựa theo bản hướng dẫn, mày mò một ít chức năng của nó, cô nhận ra sử dụng máy tính cũng không quá khó, chỉ trong vòng nửa giờ, cô đã có thể nắm sơ qua cách sử dụng.
Ngày mai, cô chuẩn bị liên hệ bên nhà mạng để nối mạng về nhà mình, chỉ cần như vậy thì cô đã có chút vốn liếng lên mạng với giang hồ rồi.
Nghĩ như vậy, cô nhịn không được bèn phì cười một mình.
- Đang cười gì thế? Có phải nhớ anh hay không?
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một cái đầu nhô lên, nói khẽ.
Dương Tử Mi quay đầu lại, thấy Long Trục Thiên đang ngậm một cành hoa hồng trên miệng, hai tay chống thanh cửa sổ leo lên.
Cô liếc Long Trục Thiên một cái nói:
- Ai rảnh mà đi nhớ anh!
- Không rảnh nhớ anh hả? Vậy em đang nhớ anh nào thế?
Long Trục Thiên giả bộ nói với vẻ ghen tuông.
- Nhớ ai cũng không thèm nhớ tới anh.
- Vậy anh ghen nhá!!
- Ha ha.
Dương Tử Mi nhịn không được bèn bật cười
- Có ai ghen như anh không?
- Vậy phải ghen thế nào đây?
- Em không biết.
Dương Tử Mi liếc anh ấy một cái.
- Chuyện này phải hỏi anh chứ, dù sao em cũng chưa từng ghen tuông với ai cả, hơn nữa, em cũng sẽ không cho phép anh khiến em ghen đâu!
- Tất nhiên rồi, trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ có một mình em, làm sao mà em có cơ hội ghen được chứ?
Long Trực Thiên nhìn cô, trong đôi mắt phượng hẹp dài của anh chỉ có duy nhất một mình hình bóng của cô.
Mặt của Dương Tử Mi đỏ rần lên, cầm lấy cành hoa hồng trong tay anh, đứng dậy, thay cành hoa đã héo tàn bên trong bình xuống bằng một cánh hoa mới tươi rói này.
- Em mới mua máy tính à?
Ngón tay của Long Trục Thiên tùy ý nghịch ngợm máy tính của cô.
Dương Tử Mi cũng gật đầu:
- Mua để em lên mạng học tiếng Anh.
- Học tiếng Anh để anh dạy cho.
- Anh biết tiếng Anh à?
Dương Tử Mi hỏi lại với vẻ hoài nghi.
- Anh từng sống ở Hoa Kỳ mười năm đấy.
Long Trục Thiên dứt câu, tiện mồm chém ra vài câu tiếng Anh đúng chuẩn giọng Mỹ.
Kỹ năng nghe của Dương Tử Mi không được tốt cho lắm, cũng không hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng mà mấy từ tiếng Anh đó được Long Trục Thiên dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của mình đọc lên, lại có cảm giác thích tai xen lẫn gợi cảm khó tả, khiến cho cô cảm thấy mê say.
Dương Thanh đúng là cũng cần một cái laptop, gần đây nhà trường đã bắt đầu mở một đợt cải cách mới, muốn hiện đại hóa phòng học, hiệu trưởng đã mạnh mẽ kiến nghị trong cuộc họp giáo viên, hi vọng mọi người có thể bắt kịp thời đại, không sử dụng phấn trắng bảng đen như trước nữa, nên bắt đầu học tập công nghệ mới, để có thể kích thích tinh thần học tập cũng như sự tò mò của học sinh
Mấy ngày nay, ông cũng tính mua một cái máy tính, không ngờ con gái đã mua giúp cho mình rồi.
Ông vô cùng vui vẻ, nhưng mà loại máy tính xách tay này, nhìn qua đã biết vô cùng đắt tiền rồi.
- Con gái à, con mua máy tính đắt tiền như vậy làm gì? Lại còn mua tận ba cái thế này, lãng phí tiền bạc quá đấy.
Ông nói với vẻ trách móc.
- Đúng vậy, máy tính cũng có ăn được đâu mà, con mua nhiều như vậy làm gì? Nếu có tiền như thế sao con không mua một cái máy mát xa cho ông nội đi? Mấy ông bạn già ai cũng kể trong nhà có một cái giường mát xa, mỗi ngày đều mát xa, sung sướng như thần tiên vậy.
Dương Bách bên cạnh cũng nói chen vào.
- Ông nội, ông yên tâm đi, con sẽ mua cho ông và bà nội mỗi người một cái.
Dương Tử Mi dịu giọng nói.
Dương Bách nghe vậy thì toét miệng cười toe.
Ở trong câu lạc bộ người cao tuổi của ông, không ít người biết được chuyện cô gái được gọi là nữ thầy bói thiên tài kia chính là cháu gái của ông, nên ông rất được kính nể, đi đến đâu cũng có người nhiệt tình chào hỏi làm quen, khiến cho lòng hư vinh của ông được thỏa mãn dữ lắm.
Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Tử Mi kiếm được càng nhiều tiền, thì tiếng nói của cô trong nhà càng lớn, ông cũng rất lo lắng.
Lúc này, mình đã không còn khả năng quản thúc con gái nữa rồi.
...
Trở về phòng của mình, Dương Tử Mi mở máy ra, dựa theo bản hướng dẫn, mày mò một ít chức năng của nó, cô nhận ra sử dụng máy tính cũng không quá khó, chỉ trong vòng nửa giờ, cô đã có thể nắm sơ qua cách sử dụng.
Ngày mai, cô chuẩn bị liên hệ bên nhà mạng để nối mạng về nhà mình, chỉ cần như vậy thì cô đã có chút vốn liếng lên mạng với giang hồ rồi.
Nghĩ như vậy, cô nhịn không được bèn phì cười một mình.
- Đang cười gì thế? Có phải nhớ anh hay không?
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có một cái đầu nhô lên, nói khẽ.
Dương Tử Mi quay đầu lại, thấy Long Trục Thiên đang ngậm một cành hoa hồng trên miệng, hai tay chống thanh cửa sổ leo lên.
Cô liếc Long Trục Thiên một cái nói:
- Ai rảnh mà đi nhớ anh!
- Không rảnh nhớ anh hả? Vậy em đang nhớ anh nào thế?
Long Trục Thiên giả bộ nói với vẻ ghen tuông.
- Nhớ ai cũng không thèm nhớ tới anh.
- Vậy anh ghen nhá!!
- Ha ha.
Dương Tử Mi nhịn không được bèn bật cười
- Có ai ghen như anh không?
- Vậy phải ghen thế nào đây?
- Em không biết.
Dương Tử Mi liếc anh ấy một cái.
- Chuyện này phải hỏi anh chứ, dù sao em cũng chưa từng ghen tuông với ai cả, hơn nữa, em cũng sẽ không cho phép anh khiến em ghen đâu!
- Tất nhiên rồi, trong mắt anh, trong lòng anh, chỉ có một mình em, làm sao mà em có cơ hội ghen được chứ?
Long Trực Thiên nhìn cô, trong đôi mắt phượng hẹp dài của anh chỉ có duy nhất một mình hình bóng của cô.
Mặt của Dương Tử Mi đỏ rần lên, cầm lấy cành hoa hồng trong tay anh, đứng dậy, thay cành hoa đã héo tàn bên trong bình xuống bằng một cánh hoa mới tươi rói này.
- Em mới mua máy tính à?
Ngón tay của Long Trục Thiên tùy ý nghịch ngợm máy tính của cô.
Dương Tử Mi cũng gật đầu:
- Mua để em lên mạng học tiếng Anh.
- Học tiếng Anh để anh dạy cho.
- Anh biết tiếng Anh à?
Dương Tử Mi hỏi lại với vẻ hoài nghi.
- Anh từng sống ở Hoa Kỳ mười năm đấy.
Long Trục Thiên dứt câu, tiện mồm chém ra vài câu tiếng Anh đúng chuẩn giọng Mỹ.
Kỹ năng nghe của Dương Tử Mi không được tốt cho lắm, cũng không hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng mà mấy từ tiếng Anh đó được Long Trục Thiên dùng giọng nói trầm thấp đầy từ tính của mình đọc lên, lại có cảm giác thích tai xen lẫn gợi cảm khó tả, khiến cho cô cảm thấy mê say.
Tác giả :
Ngải Hề Hề