Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 272: Văn chương khiến giáo sư kinh hãi
Chậc, chậc, Hoàng Nhất Phong này, bạn tức giận che chở cho cậu ta như thế làm gì, nếu nói giữa hai người không có chuyện gì mờ ám thì ai mà tin đây.
Lam Chi Tình nói với vẻ giễu cợt.
- Lam Chi Tình, bạn có thể sỉ nhục mình sao cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục Dương Tử Mi! Quan hệ giữa mình và bạn ấy chỉ là quan hệ bạn học trong sáng mà thôi!
Hoàng Nhất Phong đỏ mặt nói.
- À ha, tục ngữ có câu, cây ngay không sợ chết đứng, nếu hai người không có quan hệ gì thì bạn cũng không cần vội vàng chứng tỏ như vậy đâu.
Lam Chi Tình cười lạnh nói.
Hoàng Nhất Phong tất nhiên không phải là đối thủ trước một người nhanh mồm nhanh miệng như cô ta, chỉ có thể đỏ mặt đứng đó như trời trồng.
- À thì ra là con chó giữ nhà họ Lam đấy à.
Trần Tiểu Cường mắng một câu, chạy tới, kéo Hoàng Nhất Phong ra nói:
- Nhất Phong, nếu chó cắn bạn, bạn không cần cắn trả lại nó, có vài kẻ thích buôn tin vịt tin vỉa hè, mồm miệng dơ dáy bậy bạ, cứ mặc kệ bọn họ đi ha, coi chừng có ngày bị lở hết mồm ra thôi.
Hoàng Nhất Phong thấy Dương Tử Mi đã đứng đây, hơn nữa vẻ mặt vô cùng hờ hững, có vẻ như không để ý tới lời của Lam Chi Tình, thì cậu cũng chẳng buồn đấu võ mồm nữa mà bước ra ngoài.
- Dương Tử Mi, chúc mừng bạn đạt được hạng nhất.
Hoàng Nhất Phong thật thà nói.
- Cám ơn Nhất Phong.
Dương Từ Mi mỉm cười gật đầu nhìn cậu ta, nhưng ngón tay của cô lại nhẹ nhàng dẫn một chút khí âm sát bắn về phía Lam Chi Tình đang lải nhải không ngừng ở bên kia.
Cô ta cũng sẽ bị giống như lời của Trần Tiểu Cường đã nói, ngày mai đầu lưỡi sẽ bắt đầu đau nhức và nát cả miệng.
- A Nghiên, không đạt được hạng nhất thì có gì phải buồn chứ? Đợi đến ngày hội biểu diễn văn nghệ tốt nghiệp của trường, bạn nhất định sẽ là người nổi bật nhất, chinh phục toàn trường.
Lam Chi Tình an ủi Mộ Dung Nghiên
Trong ánh mắt u buồn của Mộ Dung Nghiên chợt sáng lên, mỗi lần trường học tổ chức ngày hội biểu diễn văn nghệ, đều là cơ hội để cô tỏa sáng, không một ai có thể sánh bằng.
Cô cần gì phải buồn bực vì chuyện này chứ?
Dù cho thành tích của Dương Tử Mi có xuất sắc thật, nhưng cũng xuất thân từ nông thôn, nếu bàn về khả năng nhảy múa biểu diễn, thì khó mà có thể vượt qua một người đã được đưa vào lớp múa từ năm một tuổi như cô ta.
Lúc đó, nhất định cô ta sẽ khiến mọi người ngây ngất, nhất là Mẫn Cương, cô sẽ làm cho cậu hối hận khi không lựa chọn mình.
Cô hừ một tiếng, sau đó cùng Lam Chi Tình rời khỏi đám đông, trở lại lớp học.
Mấy người Dương Tử Mi cũng trở lại lớp học của mình.
Mới bước đến cửa lớp, đã thấy thầy giáo Tần Khải Văn mặt mũi phơi phới đón chào:
- Dương Tử Mi, chúc mừng em đã đoạt giải nhất trong kỳ thi thử lần này.
- Cám ơn thầy, nếu không có công sức dạy dỗ của thầy Tần thì em cũng không có được thành tích thế này đâu.
Dương Tử Mi khiêm tốn nói.
- Ha ha, Tử Mi, em khiêm tốn quá rồi, trình độ ngữ văn của em, ngay cả thầy cũng tự nhận thúc ngựa đuổi không kịp nữa là.
Tần Khải Văn rút bài thi của cô ra.
- Bài văn ngôn này của em, dùng từ vô cùng chuẩn xác, ý văn tuyệt vời, quả thực vô cùng tinh diệu, tất cả thầy cô giáo ở tổ văn của thầy xem bài của em xong, đều vỗ bàn khen không ngớt miệng. Tối hôm qua thầy còn đưa cho thầy giáo dạy văn của thầy hồi đại học xem, thầy ấy nói bài văn của em vô cùng xuất sắc, à còn nói thêm, nếu như em muốn thì thầy ấy có thể trực tiếp nói chuyện với trường học, phá cách nhận em làm học trò của thầy ấy, đưa em lên thẳng đại học luôn.
- Hả?
Dương Tử Mi cũng không ngờ, bài văn của mình viết ra ngày đó lại tạo thành phản ứng lớn như vậy.
Suốt mười năm nay, mỗi ngày cô đều đọc những sách vở viết bằng cổ văn, vô cùng quen thuộc với cách hành văn, ngôn ngữ này rồi, nếu bảo cô dùng tiếng phổ thông để viết văn, thì đúng là hơi làm khó cô.
- Tử Mi này, em thấy thế nào? Có muốn nhảy lớp vào học đại học hay không?
Tần Khải Văn hỏi
Dương Tử Mi lắc đầu
- Em xin cảm ơn ý tốt của các thầy, nhưng em muốn chậm mà chắc, huống hồ gì em cũng không muốn nghiên cứu chuyên sâu về cổ ngôn.
- Vậy cũng được.
Tần Khải Văn nghe cô nói như vậy thì gật đầu:
- Đời người luôn cần trải qua từng chút một thì mới tốt.
Lời của thầy giáo, cũng là điều mà Dương Tử Mi nghĩ.
Cả đời này, cô không thiếu gì cả, cũng chỉ muốn bù đắp lại tiếc nuối của kiếp trước, cảm nhận những gì mà bạn bè cùng trang lứa được trải qua ở độ tuổi này thôi.
Lam Chi Tình nói với vẻ giễu cợt.
- Lam Chi Tình, bạn có thể sỉ nhục mình sao cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép sỉ nhục Dương Tử Mi! Quan hệ giữa mình và bạn ấy chỉ là quan hệ bạn học trong sáng mà thôi!
Hoàng Nhất Phong đỏ mặt nói.
- À ha, tục ngữ có câu, cây ngay không sợ chết đứng, nếu hai người không có quan hệ gì thì bạn cũng không cần vội vàng chứng tỏ như vậy đâu.
Lam Chi Tình cười lạnh nói.
Hoàng Nhất Phong tất nhiên không phải là đối thủ trước một người nhanh mồm nhanh miệng như cô ta, chỉ có thể đỏ mặt đứng đó như trời trồng.
- À thì ra là con chó giữ nhà họ Lam đấy à.
Trần Tiểu Cường mắng một câu, chạy tới, kéo Hoàng Nhất Phong ra nói:
- Nhất Phong, nếu chó cắn bạn, bạn không cần cắn trả lại nó, có vài kẻ thích buôn tin vịt tin vỉa hè, mồm miệng dơ dáy bậy bạ, cứ mặc kệ bọn họ đi ha, coi chừng có ngày bị lở hết mồm ra thôi.
Hoàng Nhất Phong thấy Dương Tử Mi đã đứng đây, hơn nữa vẻ mặt vô cùng hờ hững, có vẻ như không để ý tới lời của Lam Chi Tình, thì cậu cũng chẳng buồn đấu võ mồm nữa mà bước ra ngoài.
- Dương Tử Mi, chúc mừng bạn đạt được hạng nhất.
Hoàng Nhất Phong thật thà nói.
- Cám ơn Nhất Phong.
Dương Từ Mi mỉm cười gật đầu nhìn cậu ta, nhưng ngón tay của cô lại nhẹ nhàng dẫn một chút khí âm sát bắn về phía Lam Chi Tình đang lải nhải không ngừng ở bên kia.
Cô ta cũng sẽ bị giống như lời của Trần Tiểu Cường đã nói, ngày mai đầu lưỡi sẽ bắt đầu đau nhức và nát cả miệng.
- A Nghiên, không đạt được hạng nhất thì có gì phải buồn chứ? Đợi đến ngày hội biểu diễn văn nghệ tốt nghiệp của trường, bạn nhất định sẽ là người nổi bật nhất, chinh phục toàn trường.
Lam Chi Tình an ủi Mộ Dung Nghiên
Trong ánh mắt u buồn của Mộ Dung Nghiên chợt sáng lên, mỗi lần trường học tổ chức ngày hội biểu diễn văn nghệ, đều là cơ hội để cô tỏa sáng, không một ai có thể sánh bằng.
Cô cần gì phải buồn bực vì chuyện này chứ?
Dù cho thành tích của Dương Tử Mi có xuất sắc thật, nhưng cũng xuất thân từ nông thôn, nếu bàn về khả năng nhảy múa biểu diễn, thì khó mà có thể vượt qua một người đã được đưa vào lớp múa từ năm một tuổi như cô ta.
Lúc đó, nhất định cô ta sẽ khiến mọi người ngây ngất, nhất là Mẫn Cương, cô sẽ làm cho cậu hối hận khi không lựa chọn mình.
Cô hừ một tiếng, sau đó cùng Lam Chi Tình rời khỏi đám đông, trở lại lớp học.
Mấy người Dương Tử Mi cũng trở lại lớp học của mình.
Mới bước đến cửa lớp, đã thấy thầy giáo Tần Khải Văn mặt mũi phơi phới đón chào:
- Dương Tử Mi, chúc mừng em đã đoạt giải nhất trong kỳ thi thử lần này.
- Cám ơn thầy, nếu không có công sức dạy dỗ của thầy Tần thì em cũng không có được thành tích thế này đâu.
Dương Tử Mi khiêm tốn nói.
- Ha ha, Tử Mi, em khiêm tốn quá rồi, trình độ ngữ văn của em, ngay cả thầy cũng tự nhận thúc ngựa đuổi không kịp nữa là.
Tần Khải Văn rút bài thi của cô ra.
- Bài văn ngôn này của em, dùng từ vô cùng chuẩn xác, ý văn tuyệt vời, quả thực vô cùng tinh diệu, tất cả thầy cô giáo ở tổ văn của thầy xem bài của em xong, đều vỗ bàn khen không ngớt miệng. Tối hôm qua thầy còn đưa cho thầy giáo dạy văn của thầy hồi đại học xem, thầy ấy nói bài văn của em vô cùng xuất sắc, à còn nói thêm, nếu như em muốn thì thầy ấy có thể trực tiếp nói chuyện với trường học, phá cách nhận em làm học trò của thầy ấy, đưa em lên thẳng đại học luôn.
- Hả?
Dương Tử Mi cũng không ngờ, bài văn của mình viết ra ngày đó lại tạo thành phản ứng lớn như vậy.
Suốt mười năm nay, mỗi ngày cô đều đọc những sách vở viết bằng cổ văn, vô cùng quen thuộc với cách hành văn, ngôn ngữ này rồi, nếu bảo cô dùng tiếng phổ thông để viết văn, thì đúng là hơi làm khó cô.
- Tử Mi này, em thấy thế nào? Có muốn nhảy lớp vào học đại học hay không?
Tần Khải Văn hỏi
Dương Tử Mi lắc đầu
- Em xin cảm ơn ý tốt của các thầy, nhưng em muốn chậm mà chắc, huống hồ gì em cũng không muốn nghiên cứu chuyên sâu về cổ ngôn.
- Vậy cũng được.
Tần Khải Văn nghe cô nói như vậy thì gật đầu:
- Đời người luôn cần trải qua từng chút một thì mới tốt.
Lời của thầy giáo, cũng là điều mà Dương Tử Mi nghĩ.
Cả đời này, cô không thiếu gì cả, cũng chỉ muốn bù đắp lại tiếc nuối của kiếp trước, cảm nhận những gì mà bạn bè cùng trang lứa được trải qua ở độ tuổi này thôi.
Tác giả :
Ngải Hề Hề