Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 252: Chậm một bước bực bội khôn cùng
Ánh mắt của Dương Tử Mi đảo qua từng khối đá một.
Khối nào có ánh sáng, khối nào không có, căn bản cô vừa xem qua là biết ngay.
Cô phát hiện, tố chất tổng thể của mớ đá lần này tương đối khá, tổng cộng có hơn ba mươi khối có thể có phỉ thúy, chừng năm khối có thể có phỉ thúy cao cấp, trong đó có một khối phát ra ánh sáng khá kỳ lạ, vừa có màu xanh biếc, lại có cả màu tím nhẹ, xen thêm màu đỏ tổ hợp lại với nhau.
Bởi vậy, cô không cần nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng về phía khối đá thô to cỡ chừng cái hộp nhỏ đó.
Nào ngờ, cô còn chưa tới gần thì đã có người tới chỗ tảng đá đó trước cô.
Chơi đá có một quy tắc thế này, chính là ai thấy trước người đó được, người đến sau sẽ phải chờ người đầu tiên bỏ qua thì mới được lấy.
Người này Dương Tử Mi không quen biết, là một ông chú trung niên, chỉ thấy ông ta trông có vẻ rất chuyên nghiệp, tay cầm một chiếc kính lúp điện cầm tay có đèn pin cẩn thận thẩm định mỗi một tấc của khối đá này.
Dương Tử Mi cảm thấy bất đắc dĩ, cô chỉ có thể chờ ông ta từ bỏ mà thôi.
Nếu ông ấy mà chọn khối đá này thì cô cũng đành ôm nuối tiếc.
Vậy nên, cô lại chuyển mục tiêu sang một khối đá cũng phát ra ánh sáng màu đỏ khác.
Sắp đến sinh nhật của bà rồi, cô đang lo lắng không biết nên tặng món quà gì cho phải.
Nếu như đó là một khối phỉ thúy đỏ cực phẩm thì đúng lúc có thể khắc thành một chiếc vòng tay, sau đó cô lại làm phép truyền thêm vào khí cát tường để hộ thân trừ tà, bởi vì bà thích màu đỏ nhất, mặc dù tuổi đã cao, nhưng bình thường bà vẫn thích mặc quần áo màu đỏ.
Cô vừa mới quyết định xong, kết quả vừa mới đi tới thì lại bị người ta đi trước một bước.
Người lần này thì cô có quen, đó chính là Trường Hoàng Minh.
Trong lòng cô cảm thấy rất buồn bực!
Chẳng lẽ hôm nay lại thành kẻ đến sau mãi như thế à?
Cô lại không thể đi tới chỗ mục tiêu quá nhanh, tránh để bị người khác nghi ngờ.
Cô thầm thở dài một hơi, lại nhìn ông chú trung niên nọ, xem ông ta có ý định từ bỏ hay không.
Kết quả lại thấy ông ta đang xoay khối đá kia nhìn kỹ từng chút một, như thể muốn xem kỹ càng không bỏ sót một tí xíu nào, hơn nữa, nhìn bộ dạng ông ta không giống như sẽ từ bỏ chút nào.
Thôi vậy, mình cũng không thể chỉ dựa vào phần thiên phú đặc biệt này để cướp đoạt được, bằng không sẽ bị trời phạt mất.
Thế nên cô đành phải quay sang nhìn một khối đá thô có phỉ thúy khác.
Lần này may mắn cô đến trước một bước, bằng không sẽ bị Hoàng Hùng Viễn giành mất rồi.
Hoàng Hùng Viễn mỉm cười bước lên nói:
- Hóa ra Dương tiểu thư cũng muốn xem khối đá thô này à.
Dương Tử Mi gật đầu, vờ vịt sờ soạng vài cái cho có, lòng bàn tay cảm nhận được sự ôn nhuận đặc biệt của phỉ thúy tỏa ra từ bên trong khối đá rõ ràng hơn trước kia.
Hoàng Hùng Viễn đứng bên cạnh nhìn với vẻ tò mò, nhịn không được bèn hỏi:
- Dương tiểu thư này, cháu có thể nhìn ra được khối nào có phỉ thúy hay không?
Dương Tử Mi mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không thể rồi ạ.
- Vậy ngày hôm đó tại sao cháu lại có thể đoán ra là chú sẽ có được phỉ thúy? Hơn nữa còn bảo chú phải mua khối đá thô đó?
- Cũng không phải cháu có thể đoán ra được khối đá thô nào có phỉ thúy đâu, mà bởi vì cháu tính ra được quá trình đổ thạch của chú hôm đó.
Dương Tử Mi cố ý nói:
- Nếu như cháu có thể nhìn ra được bên trong khối đá nào có phỉ thúy thì cháu đã chuyển sang nghề chơi đá chuyên nghiệp để làm giàu luôn rồi.
- Cúng đúng nhỉ. Ngay cả khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể dò ra được khối đá nào có phỉ thủy thì sao cháu có thể nhìn ra được chứ? Chú đúng là đồ ngốc mà, chỉ toàn hỏi mấy chuyện vớ vẩn.
Hoàng Hùng Viễn xấu hổ cười gượng nói với cô.
Dương Tử Mi chỉ mỉm cười.
- Vậy Dương đại sư này, cháu có thể đoán được quá trình chơi đá của chú hôm nay không?
Hoàng Hùng Viễn hỏi với vẻ mong chờ.
- Mỗi ngày cháu chỉ có thể xem bói cho một người mà thôi, hôm nay đã lỡ xem cho người ta mất rồi, thật ngại quá.
Dương Tử Mi cười nói.
Nếu như không phải lúc cần kíp hoặc bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn tùy tiện dùng tới thiên nhãn, khiến bản thân phá hỏng thiên cơ rồi dễ dẫn đến trời phạt chút nào.
Khối nào có ánh sáng, khối nào không có, căn bản cô vừa xem qua là biết ngay.
Cô phát hiện, tố chất tổng thể của mớ đá lần này tương đối khá, tổng cộng có hơn ba mươi khối có thể có phỉ thúy, chừng năm khối có thể có phỉ thúy cao cấp, trong đó có một khối phát ra ánh sáng khá kỳ lạ, vừa có màu xanh biếc, lại có cả màu tím nhẹ, xen thêm màu đỏ tổ hợp lại với nhau.
Bởi vậy, cô không cần nghĩ nhiều, trực tiếp đi thẳng về phía khối đá thô to cỡ chừng cái hộp nhỏ đó.
Nào ngờ, cô còn chưa tới gần thì đã có người tới chỗ tảng đá đó trước cô.
Chơi đá có một quy tắc thế này, chính là ai thấy trước người đó được, người đến sau sẽ phải chờ người đầu tiên bỏ qua thì mới được lấy.
Người này Dương Tử Mi không quen biết, là một ông chú trung niên, chỉ thấy ông ta trông có vẻ rất chuyên nghiệp, tay cầm một chiếc kính lúp điện cầm tay có đèn pin cẩn thận thẩm định mỗi một tấc của khối đá này.
Dương Tử Mi cảm thấy bất đắc dĩ, cô chỉ có thể chờ ông ta từ bỏ mà thôi.
Nếu ông ấy mà chọn khối đá này thì cô cũng đành ôm nuối tiếc.
Vậy nên, cô lại chuyển mục tiêu sang một khối đá cũng phát ra ánh sáng màu đỏ khác.
Sắp đến sinh nhật của bà rồi, cô đang lo lắng không biết nên tặng món quà gì cho phải.
Nếu như đó là một khối phỉ thúy đỏ cực phẩm thì đúng lúc có thể khắc thành một chiếc vòng tay, sau đó cô lại làm phép truyền thêm vào khí cát tường để hộ thân trừ tà, bởi vì bà thích màu đỏ nhất, mặc dù tuổi đã cao, nhưng bình thường bà vẫn thích mặc quần áo màu đỏ.
Cô vừa mới quyết định xong, kết quả vừa mới đi tới thì lại bị người ta đi trước một bước.
Người lần này thì cô có quen, đó chính là Trường Hoàng Minh.
Trong lòng cô cảm thấy rất buồn bực!
Chẳng lẽ hôm nay lại thành kẻ đến sau mãi như thế à?
Cô lại không thể đi tới chỗ mục tiêu quá nhanh, tránh để bị người khác nghi ngờ.
Cô thầm thở dài một hơi, lại nhìn ông chú trung niên nọ, xem ông ta có ý định từ bỏ hay không.
Kết quả lại thấy ông ta đang xoay khối đá kia nhìn kỹ từng chút một, như thể muốn xem kỹ càng không bỏ sót một tí xíu nào, hơn nữa, nhìn bộ dạng ông ta không giống như sẽ từ bỏ chút nào.
Thôi vậy, mình cũng không thể chỉ dựa vào phần thiên phú đặc biệt này để cướp đoạt được, bằng không sẽ bị trời phạt mất.
Thế nên cô đành phải quay sang nhìn một khối đá thô có phỉ thúy khác.
Lần này may mắn cô đến trước một bước, bằng không sẽ bị Hoàng Hùng Viễn giành mất rồi.
Hoàng Hùng Viễn mỉm cười bước lên nói:
- Hóa ra Dương tiểu thư cũng muốn xem khối đá thô này à.
Dương Tử Mi gật đầu, vờ vịt sờ soạng vài cái cho có, lòng bàn tay cảm nhận được sự ôn nhuận đặc biệt của phỉ thúy tỏa ra từ bên trong khối đá rõ ràng hơn trước kia.
Hoàng Hùng Viễn đứng bên cạnh nhìn với vẻ tò mò, nhịn không được bèn hỏi:
- Dương tiểu thư này, cháu có thể nhìn ra được khối nào có phỉ thúy hay không?
Dương Tử Mi mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không thể rồi ạ.
- Vậy ngày hôm đó tại sao cháu lại có thể đoán ra là chú sẽ có được phỉ thúy? Hơn nữa còn bảo chú phải mua khối đá thô đó?
- Cũng không phải cháu có thể đoán ra được khối đá thô nào có phỉ thúy đâu, mà bởi vì cháu tính ra được quá trình đổ thạch của chú hôm đó.
Dương Tử Mi cố ý nói:
- Nếu như cháu có thể nhìn ra được bên trong khối đá nào có phỉ thúy thì cháu đã chuyển sang nghề chơi đá chuyên nghiệp để làm giàu luôn rồi.
- Cúng đúng nhỉ. Ngay cả khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể dò ra được khối đá nào có phỉ thủy thì sao cháu có thể nhìn ra được chứ? Chú đúng là đồ ngốc mà, chỉ toàn hỏi mấy chuyện vớ vẩn.
Hoàng Hùng Viễn xấu hổ cười gượng nói với cô.
Dương Tử Mi chỉ mỉm cười.
- Vậy Dương đại sư này, cháu có thể đoán được quá trình chơi đá của chú hôm nay không?
Hoàng Hùng Viễn hỏi với vẻ mong chờ.
- Mỗi ngày cháu chỉ có thể xem bói cho một người mà thôi, hôm nay đã lỡ xem cho người ta mất rồi, thật ngại quá.
Dương Tử Mi cười nói.
Nếu như không phải lúc cần kíp hoặc bất đắc dĩ thì cô cũng không muốn tùy tiện dùng tới thiên nhãn, khiến bản thân phá hỏng thiên cơ rồi dễ dẫn đến trời phạt chút nào.
Tác giả :
Ngải Hề Hề