Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 118: Cao Thủ Châm Cứu (2)
Tuy nhiên, đối với Dương Tử Mi mà nói thì không hề gì,
Hai phút trôi qua, Dương Tử Mi rút hết tất cả các kim châm cứu ra. Cô bảo Hoàng Thu Nhàn ngồi thẳng người lại, sau đó dùng hai lòng bàn tay đã được vận nội công áp của mình áp nhẹ lên mặt Hoàng Thu Nhàn. Một lúc sau, cô nói:
- Xong rồi, hai ngày tới, chỉ cần cậu ăn uống thanh đạm, dùng nước ấm rửa mặt, nghỉ ngơi đúng giờ thì mấy nốt mụn kia sẽ biến mất.
Hoàng Thu Nhàn vô cùng vui mừng.
Lúc nãy, khi Dương Tử Mi châm cứu cho cô, cô cảm thấy như có một luồng sức mạnh thần kỳ nào đó đang chạy khắp người khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
- Đơn giản vậy sao? Bình thường xem ti vi, thấy mấy bác sĩ đông y cứ nói là phải chữa trị mấy lần ngoài ra còn kết hợp với uống thuốc nữa. Còn cậu chỉ cần châm châm vài cái là xong rồi sao? Không phải lừa bịp người khác chứ?
Trần Tiểu Cường la lên.
Dương Tử Mi cười nói:
- Có lừa hay không chờ vài ngày nữa xem hiệu quả chữa trị là biết thôi mà. Còn mấy thứ khác, tớ có giải thích cậu cũng không hiểu.
Thông thường, khi châm cứu, cần phải theo một liệu trình nhất định. Nhưng Dương Tử Mi dùng khí để trị liệu nên hiệu quả và thời gian trị liệu của cô cũng khác. Đạo khí thuật mà cô thường luyện hằng ngày vốn đã có tác dụng chữa bệnh. Nếu như không phải là bạn bè thì cô cũng sẽ không tùy tiện dùng.
- Tớ tin Dương Tử Mi. Có hiệu quả hay không, tớ biết rõ nhất. Các cậu đừng nghi ngờ cậu ấy.
Hoàng Thu Nhàn vừa sờ lên mặt mình vừa nói.
- Vậy chờ hai ngày nữa xem sao. Nếu lúc đó mặt cậu hết mụn thì tớ mới tin.
Trần Tiểu Cường lại la lớn.
- Ồn ào cái gì vậy? Chuông vào học reo rồi, còn tụ tập ở đó làm gì?
Đột nhiên tiếng của giáo viên tiếng Anh Cao Ngọc vang lên. Đám đông vội vàng giải tán, ai trở về bàn nấy.
Còn Dương Tử Mi thì cúi đầu thu dọn kim châm cứu lại,
- Đây là gì? Mấy cây kim này ở đâu ra?
Thấy một dãy kim châm cứu đang để trên bàn Dương Tử Mi, Cao Ngọc nghiêm giọng hỏi?
- Dạ, là kim châm cứu của em ạ. Lúc nãy em mới châm cứu giúp bạn.
Dương Tử Mi trả lời.
- Dạ đúng rồi đó cô, Dương Tử Mi lúc nãy châm cứu trị mụn cho Hoàng Thu Nhàn. Lúc trước cậu ấy châm cứu chữa chứng nặng mùi giúp em nên giờ em đã hoàn toàn khỏi bệnh. Giờ em không còn bị nặng mùi nữa cô ạ.
Hoàng Nhất Phong lật đật lên tiếng.
- Hả? Châm cứu có thể làm lung tung như vậy được ssao? Không cẩn thận sẽ chết người đấy?
Cao Ngọc hiếu kỳ nói tiếp.
- Cô ơi, Dương Tử Mi cậu ấy biết châm cứu thật mà. Cậu ấy đã giúp chữa khỏi bệnh nặng mùi cho Hoàng Nhất Phong đấy ạ.
Hạ Muội đứng dậy nói.
Thấy Hạ Muội cũng lên tiếng nên Cao Ngọc cũng không nghi ngờ như lúc nãy nữa.
Hạ Muội là học trò cưng của Cao Ngọc. Bình thường, thái độ cũng như cách cư xử của Hạ Muội rất nhiệt tình và thân thiện, lại hết sức công bằng nên Cao Ngọc rất thích. Vì thế lời nói của Hạ Muội cũng rất được tin tưởng.
Tuy nhiên, Cao Ngọc vẫn không thể tin là một cô bé còn nhỏ tuổi như Dương Tử Mi lại biết châm cứu.
“
Bản thân Cao Ngọc cũng bị một số bệnh, theo tây y chữa mãi mà không hết. Đến giờ, bà vẫn đang tìm bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mình nhưng tìm hoài không thấy.
Chứng nặng mùi của Hoàng Nhất Phong bà cũng biết. Trước đây, chưa đi đến gần chỗ ngồi của Hoàng Nhất Phong là mùi hôi kia lập tức xộc vào mũi bà. Nhưng giờ, hình như mùi hôi đó không còn nữa, chẳng lẽ Hoàng Nhất Phong đã khỏi bệnh thật sao?
Mắt Cao Ngọc bỗng nhiên sáng lên, sau đó bà ho khẽ một tiếng rồi đưa tay gõ gõ lên bàn của Dương Tử Mi nói:
- Dương Tử Mi à, mời em đến văn phòng của cô một chút, cô có tài liệu muốn đưa cho em.
- Dạ.
Dương Tử Mi nhanh chóng đứng dậy và đi theo Cao Ngọc đến văn phòng.
Sau khi vào phòng, Cao Ngọc mới hỏi khẽ:
- Dương Tử Mi à, em biết châm cứu thật sao?
Dương Tử Mi gật đầu. Lúc này, thông qua sắc mặt của Cao Ngọc, cô cũng biết là bà bị bệnh gì và cũng đoán biết được mục đích bà gọi cô đến văn phòng.
Hai phút trôi qua, Dương Tử Mi rút hết tất cả các kim châm cứu ra. Cô bảo Hoàng Thu Nhàn ngồi thẳng người lại, sau đó dùng hai lòng bàn tay đã được vận nội công áp của mình áp nhẹ lên mặt Hoàng Thu Nhàn. Một lúc sau, cô nói:
- Xong rồi, hai ngày tới, chỉ cần cậu ăn uống thanh đạm, dùng nước ấm rửa mặt, nghỉ ngơi đúng giờ thì mấy nốt mụn kia sẽ biến mất.
Hoàng Thu Nhàn vô cùng vui mừng.
Lúc nãy, khi Dương Tử Mi châm cứu cho cô, cô cảm thấy như có một luồng sức mạnh thần kỳ nào đó đang chạy khắp người khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
- Đơn giản vậy sao? Bình thường xem ti vi, thấy mấy bác sĩ đông y cứ nói là phải chữa trị mấy lần ngoài ra còn kết hợp với uống thuốc nữa. Còn cậu chỉ cần châm châm vài cái là xong rồi sao? Không phải lừa bịp người khác chứ?
Trần Tiểu Cường la lên.
Dương Tử Mi cười nói:
- Có lừa hay không chờ vài ngày nữa xem hiệu quả chữa trị là biết thôi mà. Còn mấy thứ khác, tớ có giải thích cậu cũng không hiểu.
Thông thường, khi châm cứu, cần phải theo một liệu trình nhất định. Nhưng Dương Tử Mi dùng khí để trị liệu nên hiệu quả và thời gian trị liệu của cô cũng khác. Đạo khí thuật mà cô thường luyện hằng ngày vốn đã có tác dụng chữa bệnh. Nếu như không phải là bạn bè thì cô cũng sẽ không tùy tiện dùng.
- Tớ tin Dương Tử Mi. Có hiệu quả hay không, tớ biết rõ nhất. Các cậu đừng nghi ngờ cậu ấy.
Hoàng Thu Nhàn vừa sờ lên mặt mình vừa nói.
- Vậy chờ hai ngày nữa xem sao. Nếu lúc đó mặt cậu hết mụn thì tớ mới tin.
Trần Tiểu Cường lại la lớn.
- Ồn ào cái gì vậy? Chuông vào học reo rồi, còn tụ tập ở đó làm gì?
Đột nhiên tiếng của giáo viên tiếng Anh Cao Ngọc vang lên. Đám đông vội vàng giải tán, ai trở về bàn nấy.
Còn Dương Tử Mi thì cúi đầu thu dọn kim châm cứu lại,
- Đây là gì? Mấy cây kim này ở đâu ra?
Thấy một dãy kim châm cứu đang để trên bàn Dương Tử Mi, Cao Ngọc nghiêm giọng hỏi?
- Dạ, là kim châm cứu của em ạ. Lúc nãy em mới châm cứu giúp bạn.
Dương Tử Mi trả lời.
- Dạ đúng rồi đó cô, Dương Tử Mi lúc nãy châm cứu trị mụn cho Hoàng Thu Nhàn. Lúc trước cậu ấy châm cứu chữa chứng nặng mùi giúp em nên giờ em đã hoàn toàn khỏi bệnh. Giờ em không còn bị nặng mùi nữa cô ạ.
Hoàng Nhất Phong lật đật lên tiếng.
- Hả? Châm cứu có thể làm lung tung như vậy được ssao? Không cẩn thận sẽ chết người đấy?
Cao Ngọc hiếu kỳ nói tiếp.
- Cô ơi, Dương Tử Mi cậu ấy biết châm cứu thật mà. Cậu ấy đã giúp chữa khỏi bệnh nặng mùi cho Hoàng Nhất Phong đấy ạ.
Hạ Muội đứng dậy nói.
Thấy Hạ Muội cũng lên tiếng nên Cao Ngọc cũng không nghi ngờ như lúc nãy nữa.
Hạ Muội là học trò cưng của Cao Ngọc. Bình thường, thái độ cũng như cách cư xử của Hạ Muội rất nhiệt tình và thân thiện, lại hết sức công bằng nên Cao Ngọc rất thích. Vì thế lời nói của Hạ Muội cũng rất được tin tưởng.
Tuy nhiên, Cao Ngọc vẫn không thể tin là một cô bé còn nhỏ tuổi như Dương Tử Mi lại biết châm cứu.
“
Bản thân Cao Ngọc cũng bị một số bệnh, theo tây y chữa mãi mà không hết. Đến giờ, bà vẫn đang tìm bác sĩ giỏi để chữa bệnh cho mình nhưng tìm hoài không thấy.
Chứng nặng mùi của Hoàng Nhất Phong bà cũng biết. Trước đây, chưa đi đến gần chỗ ngồi của Hoàng Nhất Phong là mùi hôi kia lập tức xộc vào mũi bà. Nhưng giờ, hình như mùi hôi đó không còn nữa, chẳng lẽ Hoàng Nhất Phong đã khỏi bệnh thật sao?
Mắt Cao Ngọc bỗng nhiên sáng lên, sau đó bà ho khẽ một tiếng rồi đưa tay gõ gõ lên bàn của Dương Tử Mi nói:
- Dương Tử Mi à, mời em đến văn phòng của cô một chút, cô có tài liệu muốn đưa cho em.
- Dạ.
Dương Tử Mi nhanh chóng đứng dậy và đi theo Cao Ngọc đến văn phòng.
Sau khi vào phòng, Cao Ngọc mới hỏi khẽ:
- Dương Tử Mi à, em biết châm cứu thật sao?
Dương Tử Mi gật đầu. Lúc này, thông qua sắc mặt của Cao Ngọc, cô cũng biết là bà bị bệnh gì và cũng đoán biết được mục đích bà gọi cô đến văn phòng.
Tác giả :
Ngải Hề Hề