Dị Loại
Chương 29
Lão tao hóa, đừng quên hôm nay cùng tôi đi bơi đấy.
Phó Nghị ngồi trên ghế tổng tài, nhìn tin nhắn tới mà nhức đầu không thôi.
Hắn đến tận bây giờ có thể nói là lần đầu tiên ngắm cảnh bể bơi.
Hồi đó trong lớp hắn là nam sinh cao hơn mặt biển, vóc người trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa, huống chi da dẻ màu đồng cổ người Âu Mỹ cực hâm mộ, nhìn sao cũng thấy hòa hợp với cát trắng biển rộng nắng chói chang.
Nhưng hắn thật sự không-biết-bơi.
Phó Nghị nhớ mẹ hắn từng nói khi còn bé không cẩn thận ngã xuống nước, suýt chút chết đuối, cho nên sinh ra cảm giác sợ hãi đối với bơi lội.
Hắn đã từng nỗ lực thử quay người, nhưng một khắc tiến vào nước xong, thính giác mơ hồ dần, áp lực nước cưỡng bức hắn cảm giác mỗi giây đều hít thở không thông, vội vã thoát thân há miệng thở dốc, sau đó hai chân nhũn ra bò lên bờ.
"Cmn chú thật sự không biết bơi?" Giang Kha đứng bên xe thể thao, chống hông căm tức hắn, hiển nhiên đã cho lời từ chối lần trước của hắn là đùa giỡn.
Phó Nghị không dám nhìn đối phương, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, "Tôi thật sự... rất sợ bơi lội."
"Màu da này mà còn nói với tiểu gia là sợ bơi lội?" Giang Kha quan sát cơ ngực hắn, vẫn không thể tin được.
"Thật mà, cậu nghe tôi nói đã..."
Bơi lội là môn bắt buộc cấp 3, Phó Nghị không muốn trở thành trò cười cho bạn học, kiếm cớ bỏ học một năm, lớp 11 mới quay lại học chung với đám học đệ.
Kết quả tiết thứ nhất hắn suýt chút nữa đã chết đuối ở khu vực lặn rồ.
"Tiết đầu tiên đã cho chú vào khu vực lặn?" Giang Kha nghe hắn kể, bán tín bán nghi.
"Thầy giáo tưởng tôi đã biết rồi, cho nên không quản tôi." Nhớ lại đoạn hồi ức kia, Phó Nghị lại lộ ra nụ cười khổ sở.
Lúc đó mười sáu tuổi, Phó Nghị ôm bảng nhựa nổi, bám lấy thành hồ bơi, run cầm cập đi tới khu vực lặn, quay đầu lại chỉ thấy thầy giáo đang bận dạy cho các học đệ, quay lưng lại với mình, căn bản chẳng bận tâm tới hắn, vì vậy hắn bèn lấy hết dũng khí, cầm bảng nhựa thật cẩn thận, chân đạp thành bể, hít sâu một hơi đâm đầu vào làn nước.
Nhưng hình như hắn nặng quá hay sao ấy, tấm bảng nhựa căn bản không đủ giữ hắn nổi lên mặt nước, Phó Nghị hoảng hốt, nhẹ buông tay, vật duy nhất để dựa vào trôi đi, cả người chìm sâu xuống nước.
Loại cảm giác đè nén sợ hãi khiến hắn khua loạn tay chân trong nước rất tức cười, không tới 5 giây đã không nhịn thở nổi nữa, uống một hớp nước lớn.
Ngay lúc Phó Nghị nghĩ mình sắp chết đuối tới nơi, có người bắt được cánh tay hoảng loạn của hắn, hắn lập tức bám lấy nhánh cỏ cứu mạng này nhô đầu ra khỏi nước.
"Nắm lấy thành bể, mau lên", người kia nói.
Phó Nghị nhanh chóng làm theo, ho khan phun nước ra, vô cùng chật vật.
"Không sao chứ?" Người kia hỏi, tháo kính bơi đã mông lung sương mờ.
Phó Nghị lúng túng lắc đầu, giương mắt muốn nhìn bộ dáng ân nhân cứu mạng, kết quả vừa nhìn thấy liền biết mọi sự đã không thể vãn hồi.
Kia chính là học đệ mình tương tư 10 năm.
Đương nhiên, câu nói này hắn chưa từng nói cho Giang Kha biết.
"Chính là bộ dáng này, sau đó cha tôi biết chuyện, liền dốc lòng tìm quan hệ lấy giấy chứng nhận, tôi cũng không cần đi học khóa bơi lội nào nữa."
Giang Kha nghe xong biểu tình thúi hớn, "Lão tao hóa, chú bị ngu à, không biết bơi còn không chịu học, lỡ sau này ngã xuống nước thì phải làm sao?"
"Theo thống kế, người chết đuối thường là những người biết bơi..."
"Thúi lắm! Không biết bơi vào nước trăm phần trăm là ngỏm củ tỏi, Giang Kha vỗ đầu hắn cái: "Hôm nay nhiệm vụ của tiểu gia chính là dạy cho chú."
"Không thể nào, tôi đã 30 năm rồi còn không học được," Phó Nghị nói xong cũng tự thấy mất mặt, "Tôi kiếm phao ngồi chờ chỗ nước cạn là được, đừng làm chậm trễ thời gian tập thể hình của cậu."
"Vào bể bơi lớn nhất lại đòi ngồi ngâm ở khu nước cạn, chú không ngại lãng phí a."
"Trong bể bơi có nhiều người, giảng dạy cũng phiền phức, thôi quên đi." Phó Nghị vừa tưởng tượng mình học bơi trước mặt một đám người liền thấy xấu hổ vô cùng.
"Có thể có ai nào, chỉ có hai chúng ta thôi."
"A?"
"Chị tôi đi công tác bên Nhật, dùng bể bơi nhà nàng."
Phó Nghị sững sờ nhìn Giang Kha mở cửa xe, sau khi tiến vào thấy hắn vẫn còn ở chỗ cũ thì trừng mắt: "Chắn đường làm gì, lên xe."
Bể bơi biệt thự của Giang HInh nằm trên tầng cao nhất, mái vòm pha lê, nước hồ tinh khiết phản chiếu ánh nắng, bên hồ còn trồng vài loại cây rất phù hợp khung cảnh, còn có ghế sô pha nhỏ kiểu Nhật nữa.
"Chị cậu rất biết thưởng thức đó." Phó Nghị nghĩ đến cái hồ bơi lộ thiên nhà mình, không nhịn được cảm khái.
"Chú thấy ưa nhìn?" Giang Kha từ dưới nước ngoi lên hỏi.
"Có phong cách, chỉ là mỗi lần vệ sinh chắc tốn không ít nhân lực," Phó Nghị ngồi xuống bên bể bơi, đánh giá kiến trúc nơi này, "Có thể xây một bể bơi tư nhân ở Thượng Hải thế này, thật sự rất lợi hại.
Giang Kha không phục nhún vài, "Chờ tiểu gia đến tuổi của nàng, sẽ mua cái tốt hơn nữa."
"Cậu chắc chắn sẽ làm được."
Giang Kha nở nụ cười, nhấc kính bơi lên trán, vỗ đùi lớn của hắn một cái, "Mau xuống nước."
"Chỗ này sâu quá à."
"Không sâu, có 2m thôi."
Phó Nghị đi tới eo thân đã run cả lên, liền dịch lên bờ, "Ở đây, có áo phao không?"
"Bọn tôi chưa bao giờ dùng tới vật kia."
"Nhưng tôi không biết bơi chút nào hết, có nó chống đỡ vẫn an toàn hơn."
"Tôi chính là áo phao này, xuống đây đi." Giang Kha nhìn hắn nhích tay rụt chân nhịn cười nói.
Phó Nghị bám chặt thành bể cẩn thân xuống nước, nhìn mặt nước mỹ lệ như lâm đại dịch, Giang Kha bơi tới sau lưng hắn, hai tay vòng lấy eo hắn kéo vào trong lồng ngực, thấp giọng cười: "Buông tay đi."
"Tôi, tôi rất nặng đó." Phó Nghị sốt sắng.
"Khí lực tiểu gia thế nào còn chưa rõ sao?"
"Biết đâu cậu mệt thì sao?"
"Không mệt." Giang Kha hôn sau gáy hắn, "Chúng ta luyện quay người trước."
Không biết là do ánh mặt trời quá gắt, hay do thân thể hắn nóng, Phó Nghị chỉ biết là vành tai hắn chắc chắn đỏ lên rồi. Hắn thả thành bể ra, cảm giác thân thể bị người phía sau vững vàng nâng lên, thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy hơi, chậm rãi ngụp xuống nước.
"Tiến vào nước rồi chậm rãi thở ra, không cần gấp gáp."
"... Không, không được." Phó Nghị vừa vào nước không quá 3 giây đã nhịn hết nổi, ngoi lên hô hấp từng ngụm từng ngụm dưỡng khí, "Tôi thật sự không quen ở trong nước... Giang Kha, cậu cứ đi bơi đi."
"Có kiểu sợ này nữa à." Giang Kha nhìn vẻ mặt hắn, hơi kinh ngạc, "Có muốn dùng máy trợ thính không."
"Tôi thử rồi, không hiệu quả gì hết."
"Vậy qua khu cạn trước đi."
Giang Kha kiên trì không ngừng kéo hắn đến bên bờ, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt có chút tái nhợt của Phó Nghị.
"Lên tinh thần đi lão tao hóa, trước tiên nhịn thở trong nước 5 giây, tiểu gia ở đây, chú không chết được đâu."
"Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng." Phó Nghị thấy đối phương kèm cặp nghiêm túc, không khỏi vỗ ngực tự động viên mình, sau đó một lần nữa đeo kính bơi, khom lưng như con tôm rồi chìm vào trong nước.
Áp lực nước như ma quỷ bao vây lấy hắn, ngũ quan Phó Nghị sợ hãi nhăn lại, mũi phun ra khí ùng ục ùng ục làm mờ tầm mắt, không tới 3 giây đã chịu không nổi nữa.
"Đừng ngoi lên, chìm xuống cho tiểu gia!"
"A..." Phó Nghị bị đè xuống, suýt thì sặc nước. Giang Kha ấn vai hắn dùng sức đè xuống, đếm ngược thật to, mỗi lần đếm là một lần giày vò: "Ba, hai, một, được rồi."
Phó Nghị chật vật lau nước trên mặt, phun nước không cẩn thận chảy vào miệng ra, mặt bơ phờ như trở về từ cõi chết.
"Chú đúng là lão túng hóa, có tí nước đã sợ đến vậy rồi."
"Tôi vẫn thấy trong nước là chuyện đáng sợ mà," Phó Nghị tỉnh táo lại đáp, "Chìm vào nước rồi sẽ không nghe thấy gì nữa, nhìn gì cũng mờ mờ, còn cảm giác bị tách biệt với thế gian nữa chứ."
"Nước rõ ràng là cho người ta cảm giác an toàn." Giang Kha phản bác, "Con người vốn tiến hóa từ nước mà ra."
"Nhưng, tôi vẫn thấy hốc cây còn an toàn hơn."
"Chú với cái hốc cây rốt cuộc có tình cảm gì, đến cả trong mơ cũng muốn ngủ ở hốc cây?" Giang Kha cười to, "Chú nghĩ mình là cô nương ngón tay cái à."
"Dĩ nhiên không phải, chẳng qua tôi cảm thấy... Chúng ta tiếp tục đi." Phó Nghị nhanh chóng ngượng ngùng gạt đề tài kia qua một bên.
"Được, lần này 10 giây."
"Lâu vậy, 7 giây thôi được không?"
"Không được."
"Vậy, tôi thử xem."
Phó Nghị ngoan ngoãn hít một hơi, bịp lỗ tai chậm rãi lặn xuống, Giang Kha lập tức đè lại bờ vai không cho hắn lộn xộn, ra lệnh: "Nhà khí, chậm rãi nhả ra, đúng thế..."
Đang đem dưỡng khí trong phổi nhả ra hết xong, Phó Nghị nhất thời cảm giác như thân thể bị vét sạch, không hít được khí cũng không nhả được khí nữa, tắt thở mất.
"Còn 5 giây... Cố chịu, đừng nhúc nhích, từ từ cảm nhận!" Giang Kha hình như ngắt cổ hắn hận rèn sắt không thành thép nói.
Phó Nghị mở to hai mắt nhìn đáy bể chằm chằm, cảm giác mình lại giống con tôm nửa nổi vời trong nước, cả người cứng ngắc không nhúc nhích được. Được đối phương kéo lên, nhìn cảnh tượng xung quanh, phảng phất đã cách một thế hệ.
"Giang Kha, cậu, cậu tha cho tôi đi." Hắn xụi lơ dựa vào thành bể.
"Thêm lần nữa, 15 giây."
"Tôi nói thật đấy..."
"Lấy hơi!"
Phó Nghị run cầm cập lần thứ hai chìm xuống, nhưng nỗi sợ hãi trong tiềm thức vẫn chiến thắng quyết tâm học bơi lội, lúc sắp được 10 giây đã sặc nước ngoi lên, tay chân đập loạn tránh thoát ràng buộc của Giang Kha, chạy ôm thành bể lớn tiếng ho khan.
"Xin lỗi, tôi thực sự không được... Khụ khụ."
Giang Kha không nói nhìn hắn, nhấc chân đá mông nam nhân kia một cái: "Mắc cỡ chết người."
Tôi cũng thấy vậy, Phó Nghị đưa lưng về phía đối phương nghĩ.
"Vậy quên đi, chú cứ ở đó mà ngâm mình đi, tiểu gia bơi mấy vòng đã."
Phó Nghị thở phào nhẹ nhõm, ở trong nước một lát rồi bò lên bờ, thấy Giang Kha bơi nổi đầy mạnh mẽ, liền quay lại lấy ly nước trái cây, lấy kẹo que đối phương thích nhất trở về bên thành bể.
Giang Kha bơi mệt ghé lại bên bờ, liếc mắt thấy Phó Nghị đang uống nước trái cây nhìn mình.
"Cho tôi một ly."
Phó Nghị cầm một ly qua, đưa ống hút đến bên miệng Giang Kha, người kia hút hai cái, lại hỏi: "Của chú vị gì vậy?"
"Tôi bỏ ít dâu tây."
"Đưa tôi nếm thử."
"Uống hết rồi, tôi làm ly khác cho câu nha."
"Không cần."
Giang Kha ngoắc ngón tay gọi hắn, nhìn Phó Nghị ngơ ngác liền bị nắm cằm, hé miệng ngậm lấy đôi môi kia, đem vị ngọt còn lưu lại mút sạch sẽ, đầu lưỡi luồn vào quét một vòng. Phó Nghị nắm chặt ly thủy tinh, nửa quỳ bên bờ hé miệng mặc y đùa bỡn, mí mắt hơi rung động vì bị đầu lưỡi xâm phạm.
Phó Nghị ngồi trên ghế tổng tài, nhìn tin nhắn tới mà nhức đầu không thôi.
Hắn đến tận bây giờ có thể nói là lần đầu tiên ngắm cảnh bể bơi.
Hồi đó trong lớp hắn là nam sinh cao hơn mặt biển, vóc người trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa, huống chi da dẻ màu đồng cổ người Âu Mỹ cực hâm mộ, nhìn sao cũng thấy hòa hợp với cát trắng biển rộng nắng chói chang.
Nhưng hắn thật sự không-biết-bơi.
Phó Nghị nhớ mẹ hắn từng nói khi còn bé không cẩn thận ngã xuống nước, suýt chút chết đuối, cho nên sinh ra cảm giác sợ hãi đối với bơi lội.
Hắn đã từng nỗ lực thử quay người, nhưng một khắc tiến vào nước xong, thính giác mơ hồ dần, áp lực nước cưỡng bức hắn cảm giác mỗi giây đều hít thở không thông, vội vã thoát thân há miệng thở dốc, sau đó hai chân nhũn ra bò lên bờ.
"Cmn chú thật sự không biết bơi?" Giang Kha đứng bên xe thể thao, chống hông căm tức hắn, hiển nhiên đã cho lời từ chối lần trước của hắn là đùa giỡn.
Phó Nghị không dám nhìn đối phương, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, "Tôi thật sự... rất sợ bơi lội."
"Màu da này mà còn nói với tiểu gia là sợ bơi lội?" Giang Kha quan sát cơ ngực hắn, vẫn không thể tin được.
"Thật mà, cậu nghe tôi nói đã..."
Bơi lội là môn bắt buộc cấp 3, Phó Nghị không muốn trở thành trò cười cho bạn học, kiếm cớ bỏ học một năm, lớp 11 mới quay lại học chung với đám học đệ.
Kết quả tiết thứ nhất hắn suýt chút nữa đã chết đuối ở khu vực lặn rồ.
"Tiết đầu tiên đã cho chú vào khu vực lặn?" Giang Kha nghe hắn kể, bán tín bán nghi.
"Thầy giáo tưởng tôi đã biết rồi, cho nên không quản tôi." Nhớ lại đoạn hồi ức kia, Phó Nghị lại lộ ra nụ cười khổ sở.
Lúc đó mười sáu tuổi, Phó Nghị ôm bảng nhựa nổi, bám lấy thành hồ bơi, run cầm cập đi tới khu vực lặn, quay đầu lại chỉ thấy thầy giáo đang bận dạy cho các học đệ, quay lưng lại với mình, căn bản chẳng bận tâm tới hắn, vì vậy hắn bèn lấy hết dũng khí, cầm bảng nhựa thật cẩn thận, chân đạp thành bể, hít sâu một hơi đâm đầu vào làn nước.
Nhưng hình như hắn nặng quá hay sao ấy, tấm bảng nhựa căn bản không đủ giữ hắn nổi lên mặt nước, Phó Nghị hoảng hốt, nhẹ buông tay, vật duy nhất để dựa vào trôi đi, cả người chìm sâu xuống nước.
Loại cảm giác đè nén sợ hãi khiến hắn khua loạn tay chân trong nước rất tức cười, không tới 5 giây đã không nhịn thở nổi nữa, uống một hớp nước lớn.
Ngay lúc Phó Nghị nghĩ mình sắp chết đuối tới nơi, có người bắt được cánh tay hoảng loạn của hắn, hắn lập tức bám lấy nhánh cỏ cứu mạng này nhô đầu ra khỏi nước.
"Nắm lấy thành bể, mau lên", người kia nói.
Phó Nghị nhanh chóng làm theo, ho khan phun nước ra, vô cùng chật vật.
"Không sao chứ?" Người kia hỏi, tháo kính bơi đã mông lung sương mờ.
Phó Nghị lúng túng lắc đầu, giương mắt muốn nhìn bộ dáng ân nhân cứu mạng, kết quả vừa nhìn thấy liền biết mọi sự đã không thể vãn hồi.
Kia chính là học đệ mình tương tư 10 năm.
Đương nhiên, câu nói này hắn chưa từng nói cho Giang Kha biết.
"Chính là bộ dáng này, sau đó cha tôi biết chuyện, liền dốc lòng tìm quan hệ lấy giấy chứng nhận, tôi cũng không cần đi học khóa bơi lội nào nữa."
Giang Kha nghe xong biểu tình thúi hớn, "Lão tao hóa, chú bị ngu à, không biết bơi còn không chịu học, lỡ sau này ngã xuống nước thì phải làm sao?"
"Theo thống kế, người chết đuối thường là những người biết bơi..."
"Thúi lắm! Không biết bơi vào nước trăm phần trăm là ngỏm củ tỏi, Giang Kha vỗ đầu hắn cái: "Hôm nay nhiệm vụ của tiểu gia chính là dạy cho chú."
"Không thể nào, tôi đã 30 năm rồi còn không học được," Phó Nghị nói xong cũng tự thấy mất mặt, "Tôi kiếm phao ngồi chờ chỗ nước cạn là được, đừng làm chậm trễ thời gian tập thể hình của cậu."
"Vào bể bơi lớn nhất lại đòi ngồi ngâm ở khu nước cạn, chú không ngại lãng phí a."
"Trong bể bơi có nhiều người, giảng dạy cũng phiền phức, thôi quên đi." Phó Nghị vừa tưởng tượng mình học bơi trước mặt một đám người liền thấy xấu hổ vô cùng.
"Có thể có ai nào, chỉ có hai chúng ta thôi."
"A?"
"Chị tôi đi công tác bên Nhật, dùng bể bơi nhà nàng."
Phó Nghị sững sờ nhìn Giang Kha mở cửa xe, sau khi tiến vào thấy hắn vẫn còn ở chỗ cũ thì trừng mắt: "Chắn đường làm gì, lên xe."
Bể bơi biệt thự của Giang HInh nằm trên tầng cao nhất, mái vòm pha lê, nước hồ tinh khiết phản chiếu ánh nắng, bên hồ còn trồng vài loại cây rất phù hợp khung cảnh, còn có ghế sô pha nhỏ kiểu Nhật nữa.
"Chị cậu rất biết thưởng thức đó." Phó Nghị nghĩ đến cái hồ bơi lộ thiên nhà mình, không nhịn được cảm khái.
"Chú thấy ưa nhìn?" Giang Kha từ dưới nước ngoi lên hỏi.
"Có phong cách, chỉ là mỗi lần vệ sinh chắc tốn không ít nhân lực," Phó Nghị ngồi xuống bên bể bơi, đánh giá kiến trúc nơi này, "Có thể xây một bể bơi tư nhân ở Thượng Hải thế này, thật sự rất lợi hại.
Giang Kha không phục nhún vài, "Chờ tiểu gia đến tuổi của nàng, sẽ mua cái tốt hơn nữa."
"Cậu chắc chắn sẽ làm được."
Giang Kha nở nụ cười, nhấc kính bơi lên trán, vỗ đùi lớn của hắn một cái, "Mau xuống nước."
"Chỗ này sâu quá à."
"Không sâu, có 2m thôi."
Phó Nghị đi tới eo thân đã run cả lên, liền dịch lên bờ, "Ở đây, có áo phao không?"
"Bọn tôi chưa bao giờ dùng tới vật kia."
"Nhưng tôi không biết bơi chút nào hết, có nó chống đỡ vẫn an toàn hơn."
"Tôi chính là áo phao này, xuống đây đi." Giang Kha nhìn hắn nhích tay rụt chân nhịn cười nói.
Phó Nghị bám chặt thành bể cẩn thân xuống nước, nhìn mặt nước mỹ lệ như lâm đại dịch, Giang Kha bơi tới sau lưng hắn, hai tay vòng lấy eo hắn kéo vào trong lồng ngực, thấp giọng cười: "Buông tay đi."
"Tôi, tôi rất nặng đó." Phó Nghị sốt sắng.
"Khí lực tiểu gia thế nào còn chưa rõ sao?"
"Biết đâu cậu mệt thì sao?"
"Không mệt." Giang Kha hôn sau gáy hắn, "Chúng ta luyện quay người trước."
Không biết là do ánh mặt trời quá gắt, hay do thân thể hắn nóng, Phó Nghị chỉ biết là vành tai hắn chắc chắn đỏ lên rồi. Hắn thả thành bể ra, cảm giác thân thể bị người phía sau vững vàng nâng lên, thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy hơi, chậm rãi ngụp xuống nước.
"Tiến vào nước rồi chậm rãi thở ra, không cần gấp gáp."
"... Không, không được." Phó Nghị vừa vào nước không quá 3 giây đã nhịn hết nổi, ngoi lên hô hấp từng ngụm từng ngụm dưỡng khí, "Tôi thật sự không quen ở trong nước... Giang Kha, cậu cứ đi bơi đi."
"Có kiểu sợ này nữa à." Giang Kha nhìn vẻ mặt hắn, hơi kinh ngạc, "Có muốn dùng máy trợ thính không."
"Tôi thử rồi, không hiệu quả gì hết."
"Vậy qua khu cạn trước đi."
Giang Kha kiên trì không ngừng kéo hắn đến bên bờ, sau đó vỗ vỗ khuôn mặt có chút tái nhợt của Phó Nghị.
"Lên tinh thần đi lão tao hóa, trước tiên nhịn thở trong nước 5 giây, tiểu gia ở đây, chú không chết được đâu."
"Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng." Phó Nghị thấy đối phương kèm cặp nghiêm túc, không khỏi vỗ ngực tự động viên mình, sau đó một lần nữa đeo kính bơi, khom lưng như con tôm rồi chìm vào trong nước.
Áp lực nước như ma quỷ bao vây lấy hắn, ngũ quan Phó Nghị sợ hãi nhăn lại, mũi phun ra khí ùng ục ùng ục làm mờ tầm mắt, không tới 3 giây đã chịu không nổi nữa.
"Đừng ngoi lên, chìm xuống cho tiểu gia!"
"A..." Phó Nghị bị đè xuống, suýt thì sặc nước. Giang Kha ấn vai hắn dùng sức đè xuống, đếm ngược thật to, mỗi lần đếm là một lần giày vò: "Ba, hai, một, được rồi."
Phó Nghị chật vật lau nước trên mặt, phun nước không cẩn thận chảy vào miệng ra, mặt bơ phờ như trở về từ cõi chết.
"Chú đúng là lão túng hóa, có tí nước đã sợ đến vậy rồi."
"Tôi vẫn thấy trong nước là chuyện đáng sợ mà," Phó Nghị tỉnh táo lại đáp, "Chìm vào nước rồi sẽ không nghe thấy gì nữa, nhìn gì cũng mờ mờ, còn cảm giác bị tách biệt với thế gian nữa chứ."
"Nước rõ ràng là cho người ta cảm giác an toàn." Giang Kha phản bác, "Con người vốn tiến hóa từ nước mà ra."
"Nhưng, tôi vẫn thấy hốc cây còn an toàn hơn."
"Chú với cái hốc cây rốt cuộc có tình cảm gì, đến cả trong mơ cũng muốn ngủ ở hốc cây?" Giang Kha cười to, "Chú nghĩ mình là cô nương ngón tay cái à."
"Dĩ nhiên không phải, chẳng qua tôi cảm thấy... Chúng ta tiếp tục đi." Phó Nghị nhanh chóng ngượng ngùng gạt đề tài kia qua một bên.
"Được, lần này 10 giây."
"Lâu vậy, 7 giây thôi được không?"
"Không được."
"Vậy, tôi thử xem."
Phó Nghị ngoan ngoãn hít một hơi, bịp lỗ tai chậm rãi lặn xuống, Giang Kha lập tức đè lại bờ vai không cho hắn lộn xộn, ra lệnh: "Nhà khí, chậm rãi nhả ra, đúng thế..."
Đang đem dưỡng khí trong phổi nhả ra hết xong, Phó Nghị nhất thời cảm giác như thân thể bị vét sạch, không hít được khí cũng không nhả được khí nữa, tắt thở mất.
"Còn 5 giây... Cố chịu, đừng nhúc nhích, từ từ cảm nhận!" Giang Kha hình như ngắt cổ hắn hận rèn sắt không thành thép nói.
Phó Nghị mở to hai mắt nhìn đáy bể chằm chằm, cảm giác mình lại giống con tôm nửa nổi vời trong nước, cả người cứng ngắc không nhúc nhích được. Được đối phương kéo lên, nhìn cảnh tượng xung quanh, phảng phất đã cách một thế hệ.
"Giang Kha, cậu, cậu tha cho tôi đi." Hắn xụi lơ dựa vào thành bể.
"Thêm lần nữa, 15 giây."
"Tôi nói thật đấy..."
"Lấy hơi!"
Phó Nghị run cầm cập lần thứ hai chìm xuống, nhưng nỗi sợ hãi trong tiềm thức vẫn chiến thắng quyết tâm học bơi lội, lúc sắp được 10 giây đã sặc nước ngoi lên, tay chân đập loạn tránh thoát ràng buộc của Giang Kha, chạy ôm thành bể lớn tiếng ho khan.
"Xin lỗi, tôi thực sự không được... Khụ khụ."
Giang Kha không nói nhìn hắn, nhấc chân đá mông nam nhân kia một cái: "Mắc cỡ chết người."
Tôi cũng thấy vậy, Phó Nghị đưa lưng về phía đối phương nghĩ.
"Vậy quên đi, chú cứ ở đó mà ngâm mình đi, tiểu gia bơi mấy vòng đã."
Phó Nghị thở phào nhẹ nhõm, ở trong nước một lát rồi bò lên bờ, thấy Giang Kha bơi nổi đầy mạnh mẽ, liền quay lại lấy ly nước trái cây, lấy kẹo que đối phương thích nhất trở về bên thành bể.
Giang Kha bơi mệt ghé lại bên bờ, liếc mắt thấy Phó Nghị đang uống nước trái cây nhìn mình.
"Cho tôi một ly."
Phó Nghị cầm một ly qua, đưa ống hút đến bên miệng Giang Kha, người kia hút hai cái, lại hỏi: "Của chú vị gì vậy?"
"Tôi bỏ ít dâu tây."
"Đưa tôi nếm thử."
"Uống hết rồi, tôi làm ly khác cho câu nha."
"Không cần."
Giang Kha ngoắc ngón tay gọi hắn, nhìn Phó Nghị ngơ ngác liền bị nắm cằm, hé miệng ngậm lấy đôi môi kia, đem vị ngọt còn lưu lại mút sạch sẽ, đầu lưỡi luồn vào quét một vòng. Phó Nghị nắm chặt ly thủy tinh, nửa quỳ bên bờ hé miệng mặc y đùa bỡn, mí mắt hơi rung động vì bị đầu lưỡi xâm phạm.
Tác giả :
Phong Tử Mao