Dị Giới Thú Y
Chương 306: Quyết tâm vô lại đến cùng
Lời nói vừa dứt, một dáng người mặc đồ trắng từ từ hạ xuống trước mặt Sở Thiên. Mái tóc dài, gương mặt thanh tú, khí chất tiêu diêu của thần tiên. Nếu không phải có ánh mắt sắc cạnh kia thì Sở Thiên đã ngỡ đây là một thi nhân chứ không phải nhân loại đệ nhất cao thủ!
Bố Lãng tiến lên một bước giới thiệu, "Điện hạ, đây chính là chủ nhân của ta, Hồng Nguyệt Thành Ba Đế!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên đã quá quen với việc ra vẻ Thần Côn, mặt không đỏ mà ca ngợi: "Ba Đế tiên sinh uy trấn đại lục, một thanh kiếm Hồng Nguyệt thiên hạ vô song! Hồng Nguyệt Thành đã là nơi tất cả con người tôn thờ! Được gặp tiên sinh, tiểu vương thật là có phúc ba đời!"
Ba Đế cười nhưng không đáp, Bố Lãng thì thần sắc quái lạ. Danh tiếng hiện nay của Bố Lôi Trạch không hề thua kém Hồng Nguyệt Thành nhưng cách chào hỏi của Sở Thiên hình như đang tự hạ thấp thân phận!
Càng khó tin hơn là Sở Thiên chọn cho mình cách xưng "tiểu vương", dùng tước vị quý tộc chứ không dùng điện hạ. Ý tứ bên trong thì càng đáng để suy nghĩ.
Phải biết là mọi quý tộc là con người trên đại lục đều thấp hơn Ba Đế một bậc, vì hắn là thánh nhân trăm quốc gia tôn thờ!
Tự thấp mình thì nhất định có yêu cầu gì đấy! Ba Đế đã sống mấy trăm năm nay tất nhiên hiểu cái đạo lý đó. Vì thế hắn chậm rãi từ tốn khum tay trước ngực, dùng lễ nghi quý tộc nói: "Hầu Tước của Thiên Lỗ Tư vương quốc, Long Kỵ Sĩ Ba Đế hoan nghênh Phất Lạp Địch Nặc Thân Vương!"
Lão già được lắm! Sở Thiên thầm khen một câu. Mình chỉ là dùng thân phận quý tộc còn Ba Đế cái lão quỷ lôi cả tước vị mấy trăm năm trước ra. Xem ra nhất định phải thấp hơn Sở Thiên một bậc mới chịu thôi! Rõ ràng là không cho Sở Thiên có cớ để mở mồm xin xỏ!
"Ha ha, tiên sinh khách khí quá!" Sở Thiên đáp lễ, "Ba Đế tiên sinh đã bảo vệ con người mấy trăm năm thì là tiền bối của ta, vãn bối nên gọi ngài một câu sư phụ rồi!"
Không chờ Ba Đế mở mồm, Sở Thiên than: "Học trò đã nhận được lời mời của sư phụ mấy lần trước, nhưng chỉ tại nhiều việc quá không dứt ra được. Hôm nay học trò đến đây để nhận tội! Đồng thời muốn sư phụ truyền thụ Thượng cổ Thần kỹ!"
Ánh mắt A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ nhìn Ba Đế đã có chút thương hại. Người nào được Sở Thiên gọi là sư phụ hầu như đều không có kết quả gì tốt đẹp. Bao gồm cả An Đông Ni, người mà Sở đại thiếu gia thật sự tôn trọng!
Sở Thiên cũng nghĩ bụng: cứ để lão tiểu tử ngươi làm sư phụ mấy hôm rồi lão tử sẽ chôn ngươi!
Ba Đế không hề vì biểu hiện của Sở Thiên mà thay đổi sắc mặt, từ tốn cười: "Trận chiến Thiên Hải, điện hạ một đao giết mười vạn đại quân làm chấn động thiên hạ. Ta già rồi đâu xứng làm sư phụ của điện hạ!"
"Sao sư phụ còn gọi học trò là điện hạ? Sư phụ gọi một tiếng học trò là được mà!" Sở Thiên mặt dày tiến tới, cười: "Ở quê của học trò có một câu là "biển học vô biên", được theo sư phụ học tập là nguyện vọng cả đời của học trò!"
Rõ ràng là Ba Đế đã đánh giá thấp độ dày của da mặt Sở Thiên, lúc này cũng không kìm được mà cười gượng: "Theo ta được biết thì thực lực của hai ma sủng của điện hạ là Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ đều hơn ta. Lão già ta đây quả thật không còn gì có thể dạy điện hạ!"
Sở Thiên cười khẽ, bước nhanh vài bước đến trước mặt Ba Đế, khum tay nói: "Điều sư phụ có thể dạy học trò nhiều lắm. Học trò hiện giờ có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo sư phụ! À, có liên quan đến kỵ sĩ!"
Ba Đế xuất thân là Long Kỵ Sĩ dù mặt dày thế nào thì cũng không thể không trả lời câu hỏi về kỵ sĩ. Ai bảo hắn từ nhỏ lớn lên dưới sự giáo dục của kỵ sĩ?! Vì thế mà Ba Đế chỉ còn cách cúi người nói: "Mời điện hạ!"
"Hắc hắc, nói ra cũng buồn cười, tuy Khải Tát là quốc gia nhiều kỵ sĩ nhất đại lục, thậm chí Tổng bộ của Công hội Kỵ Sĩ ở ngay Bàng Bối Thành. Nhưng mà hiểu biết của học trò về kỵ sĩ lại không nhiều!" Sở Thiên nhìn Ba Đế với ánh mắt đầy khát vọng, "Học trò vẫn luôn khâm phục phẩm chất tốt đẹp của các kỵ sĩ, không biết là một kỵ sĩ thì phẩm chất quan trọng nhất là gì?"
Các mỹ đức quan trọng của kỵ sĩ, Ba Đế từ nhỏ đã thuộc làu, "Kỵ sĩ có mấy giới luật lớn, trong đó quan trọng nhất là trung thành, biết thương xót, giữ chữ tín…"
Ba Đế bỗng dừng lại không nói nữa, trong bụng nghĩ, Phất Lạp Địch Nặc giảo hoạt quả thật danh bất hư truyền!
"Ồ!" Sở Thiên cười hài lòng, "Học trò nhất định sẽ tuân thủ các mỹ đức ấy. Ừm, bắt đầu từ giữ chữ tín!" ý của câu nói này đó là, kỵ sĩ Ba Đế, ngươi cũng phải giữ lời hứa nhận lão tử là học trò đấy!
Ba Đế cũng cởi mở, biết rõ bị Sở Thiên cho vào tròng nhưng cũng không từ chối nữa, "Cũng được, lão đầu tử ta nhận điện hạ làm học trò ký danh đã vậy!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên gập người bái sư, Ba Đế của Hồng Nguyệt Thành cũng đã bị buộc vào cỗ chiến xa đối kháng với Bào Uy Nhĩ rồi. Đương nhiên, thế này vẫn chưa đủ, Sở Thiên còn muốn rất rất nhiều nữa…
Hồng Nguyệt Thành thực sự xứng đáng với chữ "thành". Tuy là ở dưới mặt đất nhưng quy mô của nó cũng có thể so sánh với thành quách của Khải Tát.
Nhìn từ trên cao, Hồng Nguyệt Thành tròn như vầng trăng. Từ phủ của Thành chủ ở trung tâm, tỏa ra từng hàng từng hàng các công trình kiến trúc với phong cách hoàn toàn khác lạ, gần như là kết hợp mọi loại hình trên đại lục.
A Mạt Kỳ không ngớt gục gặc hệ thống phòng ngự của Hồng Nguyệt Thành không hề thua kém tòa thành Thái Thạch Bảo hàng đầu của Tỉ Nghi đế quốc.
Nếu nói đến điều chưa hoàn hảo của Hồng Nguyệt Thành thì là người quá ít!
Trên đường đi từ cổng thành đến phủ Thành chủ, số người Sở Thiên nhìn thấy không đến một trăm, hơn nữa đa số lại là những đoàn thợ hoặc người hầu.
Phủ của Thành chủ Ba Đế cũng là hình tròn, chính giữa là sân tập luyện, ở tâm đường tròn là một cây kiếm bằng đá cao hơn trăm mét, oai phong lẫm liệt.
Trong một căn phòng uống trà, Ba Đế lệnh dâng trà ngon lên cho Sở Thiên, rồi cười: "Điện hạ đi đường chắc mệt, nghỉ ngơi một lát rồi ta bảo Bố Lãng dẫn mọi người đi xem Hồng Nguyệt Thành!"
"Không vội, không vội!" Sở Thiên nhấp ngụm trà, thưởng thức hương vị một lúc mới nói: "Học trò nhiều thời gian lắm, không cần phải vội. Sau này từ từ tham quan được không?"
Ba Đế cau mày, ra hiệu cho Bố Lãng tiếp lời.
Bố Lãng đứng dậy "Nghe ý của điện hạ thì là định ở lại Hồng Nguyệt Thành?"
"Đương nhiên rồi!" Sở Thiên cũng đứng dậy, nói hùng hồn: "Ta đã bái Ba Đế tiên sinh làm sư phụ, đương nhiên phải theo sư phụ tu luyện rồi. Nếu không thành tài ta tuyệt đối không quay về!"
Dù sao thì A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ theo Sở Thiên cũng đã lâu, tự nhiên sẽ phối hợp với ông chủ, nhưng Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa thì còn nhỏ, không cẩn thận nên lỡ lời, "Bọn ta định ở lì ở đây không về nữa đâu, mau chuẩn bị thức ăn và chỗ ở đi!"
Sở Thiên không hề tỏ ra bối rối mà nhìn Ba Đế đầy nhiệt thành, ý tứ rất rõ ràng, lão tử ở lì ra đấy, ngươi có thể làm gì?
"Anh bạn nhỏ đáng yêu quá!"
Sau khi vào thành, mấy người Sở Thiên đã bỏ lớp ngụy trang đi nên Tiểu Hùng Miêu đáng yêu không cưỡng lại được, ngay Ba Đế cũng phải cười, "Anh bạn nhỏ, ngươi tên gì?"
"Đại hiệu ta là Ni Cổ Lạp Tư, tiểu hiệu là Khải Kỳ, tên hiệu gia tộc là Khách Thu Sa, biệt hiệu là Nam Hải Nhất Phiến Lục! Ta cảnh cáo ngươi, không được hôn, đáng yêu không phải lỗi của ta!"
"Anh bạn nhỏ này thú vị thật. Điện hạ, đây là ma sủng của ngài?"
Sở Thiên bế Tiểu Hùng Miêu lên cho một miếng điểm tâm, "Đây là ma sủng học trò mới thu nạp từ Nam Hải. Không có thực lực gì chỉ được cái đáng yêu!"
Bố Lãng quan sát kỹ Tiểu Hùng Miêu, "Điện hạ thật biết nói đùa, không có thực lực gì làm sao vào được Hồng Nguyệt Thành?"
Tiểu Hùng Miêu nhớ lời dặn của Sở Thiên, che mặt, che mông, ngại ngùng: "Vì người ta… người ta đáng yêu mà…"
Đáng yêu là có thể phá vỡ được sự bảo vệ của Hồng Nguyệt Thành sao? Lời nói dối này đến lợn còn không tin, nhưng Ba Đế lại không truy vấn nữa.
Sở Thiên lại hỏi: "Sư phụ, các huynh đệ đâu? Sao không thấy họ? Hắc hắc, phiền sư phụ giới thiệu một chút sau này còn cùng tu luyện!"
"Chúng đều ở trong thành, ngài không cần phải vội, ngày mai ta sẽ giới thiệu!" Ba Đế phẩy tay, "Hôm nay mọi ngươi đi nghỉ trước đi!"
Đuổi được Sở Thiên đi, sắc mặt Ba Đế sầm lại, "Bố Lãng, ngươi đã rõ thực lực của bốn bọn chúng chưa?" Truyện được copy tại Truyện FULL
Bố Lãng cúi đầu "Xin lỗi chủ nhân, một người ta cũng không biết!"
"Ngươi nên tu luyện nhiều hơn!" Ba Đế từ tốn nói, "Khách Thu Sa có lẽ là yếu nhất. Sợi dây chuyền trên cổ hắn ngươi thấy chứ? Ta kiểm tra mấy lần mà đều bị nó ngăn cản!"
"Sợi dây đó ngăn cản Thần Lực của ngài?" Bố Lãng kinh ngạc.
"Người tài trên đại lục vô số, cái này cũng không có gì lạ!"
Bố Lãng cau mày lại.
"Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ rất mạnh, ít nhất cũng là Thần Lực tầng thứ ba, nhưng chắc chắn chúng có cách che giấu sức mạnh. Trừ phi chúng sử dụng Thần Lực tầng thứ ba, nếu không thì ta cũng không rõ được. Có điều, ta rõ nhất là Phất Lạp Địch Nặc!"
"Theo tin tình báo trước đây, Phất Lạp Địch Nặc là đỉnh phong Thần Lực tầng thứ hai!" Bố Lãng cung kính nói.
"Ta không cảm nhận được sự uy hiếp nào từ Phất Lạp Địch Nặc, có lẽ hắn không phải Thần. Nhưng… rất lạ, vô cùng kỳ lạ…" nói đến đây thì Ba Đế lắc đầu không nói gì.
Bố Lãng không dám hỏi tiếp mà nói sang vấn đề khác, "Chủ nhân, lần này Phất Lạp Địch Nặc đến đây là có mục đích gì?"
"Hắn muốn liên thủ với ta đối phó Bào Uy Nhĩ! Phất Lạp Địch Nặc có thể đoán ra ta có thể che giấu thực lực, cũng khá lắm!"
"Chủ nhân, chúng ta liên thủ với hắn thật sao?"
"Liên thủ? Hừ, chỉ có tên đần Phất Lạp Địch Nặc mới muốn đối phó với Bào Uy Nhĩ, đúng là muốn tìm đến chỗ chết!" ta mới chỉ ẩn thực lực mấy trăm năm, còn thực lực thật sự của Bào Uy Nhĩ thì đã ẩn giấu một vạn năm rồi!"
Trầm ngâm một lúc, Ba Đế dặn dò: "Thông báo với các học trò ngày mai tập hợp ở Thành chủ phủ. Ta muốn giới thiệu Phất Lạp Địch Nặc với chúng!"
"Chủ nhân, Phất Lạp Địch Nặc đã không có ý gì tốt, tại sao…"
"Phất Lạp Địch Nặc muốn lợi dụng ta! Vậy ta cũng không khách khí lợi dụng hắn trước…" Ba Đế lạnh lùng nói.
Bố Lãng tiến lên một bước giới thiệu, "Điện hạ, đây chính là chủ nhân của ta, Hồng Nguyệt Thành Ba Đế!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên đã quá quen với việc ra vẻ Thần Côn, mặt không đỏ mà ca ngợi: "Ba Đế tiên sinh uy trấn đại lục, một thanh kiếm Hồng Nguyệt thiên hạ vô song! Hồng Nguyệt Thành đã là nơi tất cả con người tôn thờ! Được gặp tiên sinh, tiểu vương thật là có phúc ba đời!"
Ba Đế cười nhưng không đáp, Bố Lãng thì thần sắc quái lạ. Danh tiếng hiện nay của Bố Lôi Trạch không hề thua kém Hồng Nguyệt Thành nhưng cách chào hỏi của Sở Thiên hình như đang tự hạ thấp thân phận!
Càng khó tin hơn là Sở Thiên chọn cho mình cách xưng "tiểu vương", dùng tước vị quý tộc chứ không dùng điện hạ. Ý tứ bên trong thì càng đáng để suy nghĩ.
Phải biết là mọi quý tộc là con người trên đại lục đều thấp hơn Ba Đế một bậc, vì hắn là thánh nhân trăm quốc gia tôn thờ!
Tự thấp mình thì nhất định có yêu cầu gì đấy! Ba Đế đã sống mấy trăm năm nay tất nhiên hiểu cái đạo lý đó. Vì thế hắn chậm rãi từ tốn khum tay trước ngực, dùng lễ nghi quý tộc nói: "Hầu Tước của Thiên Lỗ Tư vương quốc, Long Kỵ Sĩ Ba Đế hoan nghênh Phất Lạp Địch Nặc Thân Vương!"
Lão già được lắm! Sở Thiên thầm khen một câu. Mình chỉ là dùng thân phận quý tộc còn Ba Đế cái lão quỷ lôi cả tước vị mấy trăm năm trước ra. Xem ra nhất định phải thấp hơn Sở Thiên một bậc mới chịu thôi! Rõ ràng là không cho Sở Thiên có cớ để mở mồm xin xỏ!
"Ha ha, tiên sinh khách khí quá!" Sở Thiên đáp lễ, "Ba Đế tiên sinh đã bảo vệ con người mấy trăm năm thì là tiền bối của ta, vãn bối nên gọi ngài một câu sư phụ rồi!"
Không chờ Ba Đế mở mồm, Sở Thiên than: "Học trò đã nhận được lời mời của sư phụ mấy lần trước, nhưng chỉ tại nhiều việc quá không dứt ra được. Hôm nay học trò đến đây để nhận tội! Đồng thời muốn sư phụ truyền thụ Thượng cổ Thần kỹ!"
Ánh mắt A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ nhìn Ba Đế đã có chút thương hại. Người nào được Sở Thiên gọi là sư phụ hầu như đều không có kết quả gì tốt đẹp. Bao gồm cả An Đông Ni, người mà Sở đại thiếu gia thật sự tôn trọng!
Sở Thiên cũng nghĩ bụng: cứ để lão tiểu tử ngươi làm sư phụ mấy hôm rồi lão tử sẽ chôn ngươi!
Ba Đế không hề vì biểu hiện của Sở Thiên mà thay đổi sắc mặt, từ tốn cười: "Trận chiến Thiên Hải, điện hạ một đao giết mười vạn đại quân làm chấn động thiên hạ. Ta già rồi đâu xứng làm sư phụ của điện hạ!"
"Sao sư phụ còn gọi học trò là điện hạ? Sư phụ gọi một tiếng học trò là được mà!" Sở Thiên mặt dày tiến tới, cười: "Ở quê của học trò có một câu là "biển học vô biên", được theo sư phụ học tập là nguyện vọng cả đời của học trò!"
Rõ ràng là Ba Đế đã đánh giá thấp độ dày của da mặt Sở Thiên, lúc này cũng không kìm được mà cười gượng: "Theo ta được biết thì thực lực của hai ma sủng của điện hạ là Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ đều hơn ta. Lão già ta đây quả thật không còn gì có thể dạy điện hạ!"
Sở Thiên cười khẽ, bước nhanh vài bước đến trước mặt Ba Đế, khum tay nói: "Điều sư phụ có thể dạy học trò nhiều lắm. Học trò hiện giờ có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo sư phụ! À, có liên quan đến kỵ sĩ!"
Ba Đế xuất thân là Long Kỵ Sĩ dù mặt dày thế nào thì cũng không thể không trả lời câu hỏi về kỵ sĩ. Ai bảo hắn từ nhỏ lớn lên dưới sự giáo dục của kỵ sĩ?! Vì thế mà Ba Đế chỉ còn cách cúi người nói: "Mời điện hạ!"
"Hắc hắc, nói ra cũng buồn cười, tuy Khải Tát là quốc gia nhiều kỵ sĩ nhất đại lục, thậm chí Tổng bộ của Công hội Kỵ Sĩ ở ngay Bàng Bối Thành. Nhưng mà hiểu biết của học trò về kỵ sĩ lại không nhiều!" Sở Thiên nhìn Ba Đế với ánh mắt đầy khát vọng, "Học trò vẫn luôn khâm phục phẩm chất tốt đẹp của các kỵ sĩ, không biết là một kỵ sĩ thì phẩm chất quan trọng nhất là gì?"
Các mỹ đức quan trọng của kỵ sĩ, Ba Đế từ nhỏ đã thuộc làu, "Kỵ sĩ có mấy giới luật lớn, trong đó quan trọng nhất là trung thành, biết thương xót, giữ chữ tín…"
Ba Đế bỗng dừng lại không nói nữa, trong bụng nghĩ, Phất Lạp Địch Nặc giảo hoạt quả thật danh bất hư truyền!
"Ồ!" Sở Thiên cười hài lòng, "Học trò nhất định sẽ tuân thủ các mỹ đức ấy. Ừm, bắt đầu từ giữ chữ tín!" ý của câu nói này đó là, kỵ sĩ Ba Đế, ngươi cũng phải giữ lời hứa nhận lão tử là học trò đấy!
Ba Đế cũng cởi mở, biết rõ bị Sở Thiên cho vào tròng nhưng cũng không từ chối nữa, "Cũng được, lão đầu tử ta nhận điện hạ làm học trò ký danh đã vậy!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên gập người bái sư, Ba Đế của Hồng Nguyệt Thành cũng đã bị buộc vào cỗ chiến xa đối kháng với Bào Uy Nhĩ rồi. Đương nhiên, thế này vẫn chưa đủ, Sở Thiên còn muốn rất rất nhiều nữa…
Hồng Nguyệt Thành thực sự xứng đáng với chữ "thành". Tuy là ở dưới mặt đất nhưng quy mô của nó cũng có thể so sánh với thành quách của Khải Tát.
Nhìn từ trên cao, Hồng Nguyệt Thành tròn như vầng trăng. Từ phủ của Thành chủ ở trung tâm, tỏa ra từng hàng từng hàng các công trình kiến trúc với phong cách hoàn toàn khác lạ, gần như là kết hợp mọi loại hình trên đại lục.
A Mạt Kỳ không ngớt gục gặc hệ thống phòng ngự của Hồng Nguyệt Thành không hề thua kém tòa thành Thái Thạch Bảo hàng đầu của Tỉ Nghi đế quốc.
Nếu nói đến điều chưa hoàn hảo của Hồng Nguyệt Thành thì là người quá ít!
Trên đường đi từ cổng thành đến phủ Thành chủ, số người Sở Thiên nhìn thấy không đến một trăm, hơn nữa đa số lại là những đoàn thợ hoặc người hầu.
Phủ của Thành chủ Ba Đế cũng là hình tròn, chính giữa là sân tập luyện, ở tâm đường tròn là một cây kiếm bằng đá cao hơn trăm mét, oai phong lẫm liệt.
Trong một căn phòng uống trà, Ba Đế lệnh dâng trà ngon lên cho Sở Thiên, rồi cười: "Điện hạ đi đường chắc mệt, nghỉ ngơi một lát rồi ta bảo Bố Lãng dẫn mọi người đi xem Hồng Nguyệt Thành!"
"Không vội, không vội!" Sở Thiên nhấp ngụm trà, thưởng thức hương vị một lúc mới nói: "Học trò nhiều thời gian lắm, không cần phải vội. Sau này từ từ tham quan được không?"
Ba Đế cau mày, ra hiệu cho Bố Lãng tiếp lời.
Bố Lãng đứng dậy "Nghe ý của điện hạ thì là định ở lại Hồng Nguyệt Thành?"
"Đương nhiên rồi!" Sở Thiên cũng đứng dậy, nói hùng hồn: "Ta đã bái Ba Đế tiên sinh làm sư phụ, đương nhiên phải theo sư phụ tu luyện rồi. Nếu không thành tài ta tuyệt đối không quay về!"
Dù sao thì A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ theo Sở Thiên cũng đã lâu, tự nhiên sẽ phối hợp với ông chủ, nhưng Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa thì còn nhỏ, không cẩn thận nên lỡ lời, "Bọn ta định ở lì ở đây không về nữa đâu, mau chuẩn bị thức ăn và chỗ ở đi!"
Sở Thiên không hề tỏ ra bối rối mà nhìn Ba Đế đầy nhiệt thành, ý tứ rất rõ ràng, lão tử ở lì ra đấy, ngươi có thể làm gì?
"Anh bạn nhỏ đáng yêu quá!"
Sau khi vào thành, mấy người Sở Thiên đã bỏ lớp ngụy trang đi nên Tiểu Hùng Miêu đáng yêu không cưỡng lại được, ngay Ba Đế cũng phải cười, "Anh bạn nhỏ, ngươi tên gì?"
"Đại hiệu ta là Ni Cổ Lạp Tư, tiểu hiệu là Khải Kỳ, tên hiệu gia tộc là Khách Thu Sa, biệt hiệu là Nam Hải Nhất Phiến Lục! Ta cảnh cáo ngươi, không được hôn, đáng yêu không phải lỗi của ta!"
"Anh bạn nhỏ này thú vị thật. Điện hạ, đây là ma sủng của ngài?"
Sở Thiên bế Tiểu Hùng Miêu lên cho một miếng điểm tâm, "Đây là ma sủng học trò mới thu nạp từ Nam Hải. Không có thực lực gì chỉ được cái đáng yêu!"
Bố Lãng quan sát kỹ Tiểu Hùng Miêu, "Điện hạ thật biết nói đùa, không có thực lực gì làm sao vào được Hồng Nguyệt Thành?"
Tiểu Hùng Miêu nhớ lời dặn của Sở Thiên, che mặt, che mông, ngại ngùng: "Vì người ta… người ta đáng yêu mà…"
Đáng yêu là có thể phá vỡ được sự bảo vệ của Hồng Nguyệt Thành sao? Lời nói dối này đến lợn còn không tin, nhưng Ba Đế lại không truy vấn nữa.
Sở Thiên lại hỏi: "Sư phụ, các huynh đệ đâu? Sao không thấy họ? Hắc hắc, phiền sư phụ giới thiệu một chút sau này còn cùng tu luyện!"
"Chúng đều ở trong thành, ngài không cần phải vội, ngày mai ta sẽ giới thiệu!" Ba Đế phẩy tay, "Hôm nay mọi ngươi đi nghỉ trước đi!"
Đuổi được Sở Thiên đi, sắc mặt Ba Đế sầm lại, "Bố Lãng, ngươi đã rõ thực lực của bốn bọn chúng chưa?" Truyện được copy tại Truyện FULL
Bố Lãng cúi đầu "Xin lỗi chủ nhân, một người ta cũng không biết!"
"Ngươi nên tu luyện nhiều hơn!" Ba Đế từ tốn nói, "Khách Thu Sa có lẽ là yếu nhất. Sợi dây chuyền trên cổ hắn ngươi thấy chứ? Ta kiểm tra mấy lần mà đều bị nó ngăn cản!"
"Sợi dây đó ngăn cản Thần Lực của ngài?" Bố Lãng kinh ngạc.
"Người tài trên đại lục vô số, cái này cũng không có gì lạ!"
Bố Lãng cau mày lại.
"Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ rất mạnh, ít nhất cũng là Thần Lực tầng thứ ba, nhưng chắc chắn chúng có cách che giấu sức mạnh. Trừ phi chúng sử dụng Thần Lực tầng thứ ba, nếu không thì ta cũng không rõ được. Có điều, ta rõ nhất là Phất Lạp Địch Nặc!"
"Theo tin tình báo trước đây, Phất Lạp Địch Nặc là đỉnh phong Thần Lực tầng thứ hai!" Bố Lãng cung kính nói.
"Ta không cảm nhận được sự uy hiếp nào từ Phất Lạp Địch Nặc, có lẽ hắn không phải Thần. Nhưng… rất lạ, vô cùng kỳ lạ…" nói đến đây thì Ba Đế lắc đầu không nói gì.
Bố Lãng không dám hỏi tiếp mà nói sang vấn đề khác, "Chủ nhân, lần này Phất Lạp Địch Nặc đến đây là có mục đích gì?"
"Hắn muốn liên thủ với ta đối phó Bào Uy Nhĩ! Phất Lạp Địch Nặc có thể đoán ra ta có thể che giấu thực lực, cũng khá lắm!"
"Chủ nhân, chúng ta liên thủ với hắn thật sao?"
"Liên thủ? Hừ, chỉ có tên đần Phất Lạp Địch Nặc mới muốn đối phó với Bào Uy Nhĩ, đúng là muốn tìm đến chỗ chết!" ta mới chỉ ẩn thực lực mấy trăm năm, còn thực lực thật sự của Bào Uy Nhĩ thì đã ẩn giấu một vạn năm rồi!"
Trầm ngâm một lúc, Ba Đế dặn dò: "Thông báo với các học trò ngày mai tập hợp ở Thành chủ phủ. Ta muốn giới thiệu Phất Lạp Địch Nặc với chúng!"
"Chủ nhân, Phất Lạp Địch Nặc đã không có ý gì tốt, tại sao…"
"Phất Lạp Địch Nặc muốn lợi dụng ta! Vậy ta cũng không khách khí lợi dụng hắn trước…" Ba Đế lạnh lùng nói.
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử