Dị Giới Ràng Buộc
Chương 27: Bầu trời của hùng ưng
“Aaa —”
“Tha … tha cho ta …ta biết lỗi rồi…A…”
Trong góc khuất của khu rừng già hoang vu lũ lượt vang lên những tiếng kêu gào đầy đau đớn.
Thiếu niên tóc dài quăng khúc gỗ loang lổ máu tanh trong tay xuống mặt đất, mỉm cười nhìn đám người đang nằm la liệt trước mặt. Dưới ánh chiều tà, gương mặt thiếu niên kia càng tăng thêm vẻ yêu mị.
“Tiểu Ưng không phải là người các ngươi muốn đánh làđánh, hiểu chưa?”
Ba thiếu niên nằm gục trên mặt đất nghe thấy lời hắn nói thì cơ thể bất giác run rẩy. Mặc dù hắn luôn tươi cười, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rợn người. Tất cảđều tại con nhỏ Hoa Hoa kia, nếu không vì mấy khối bạc của ả bọn họ cũng không thê thảm như vậy. Một tên cao to lực lưỡng giờ phút này mặt mũi bầm dập, gắng gượng nhổm người dậy cuống quít cam đoan với thiếu niên kia:
“Hiểu, hiểu, bọn ta sau này tuyệt không dám đụng vào y nữa, nếu ngươi không tin bọn ta có thể thề….”
“Được rồi, chuyện này dừng ởđây, còn nữa ta hy vọng sẽ không có người thứ năm biết về cuộc gặp gỡ này.”
Bỏ lại một câu như vậy, Sở Thiên quay người bước đi để lại phía sau ba kẻ mừng ngưđiên vìđã thoát nạn.
Đúng vậy, thiếu niên kia chính là Sở Thiên. Mười bảy tuổi, Sở Thiên dường nhưđã lột xác, không còn xinh đẹp âm nhu như khi còn bé, thay vào đó là những đường nét tuấn lãng. Thân mình cao ngất,thon dài, ngũ quan tinh xảo nhưng không thiếu nét dương cương, mái tóc đen dài tới eo tùy tiện buộc lên bằng một sợi dây cũ kỹ. Cả người toát lên khí chất tà hoặc. Có lẽ thứ duy nhất không thay đổi chính là cái tính thích cười, luôn mỉm cười.
Nhìn mặt trời đang khuất dần, Sở Thiên vội bước nhanh hơn. Nghĩ tới tên ngốc nào đó chắc đã dậy, nụ cười bên môi hắn bất giác trở nên cực kỳôn nhu, hoàn toàn khác biệt với sự lãnh khốc ban nãy.
Sở Thiên không quay về nhà mình màđi thẳng vào trong khúc rừng sâu nguy hiểm, về căn chòi cây mà trước đây Sở Thần – ba ba hắn thường nghỉ chân lúc đi săn. Vừa tới trước cửa đã nghe tiếng đổ bể, Sở Thiên vội vàng đẩy cửa bước vào
Quả nhiên —
Nghe thấy tiếng cửa mở, Điền Ưng ngước bộ mặt ngây ngốc lên nhìn Sở Thiên, thấy hắn cau mày thì bĩu môi, trong lòng ấm ức vô cùng — không phải chỉ vôý làm rơi chén nước thôi sao, mắc gì mà cau có với y như vậy chứ.
“Ngu ngốc.” Nhanh chóng chụp lấy bàn tay đang định nhặt mảnh vỡ của y, Sở Thiên vừa bực mình vừa cảm thấy bất đắc dĩ. “Đểđấy chút ta dọn, không phải ta đã bảo không được tùy ý xuống giường sao?”
“Ta muốn uống nước, ngươi lại không cóởđây nên …”Để yên cho hắn ôm về giường, hai má y nóng bừng, tuy rằng không phải lần đầu Sở Thiên ôm y như thế này nhưng y vẫn không sao quen được. Rõ ràng hai người bọn họ xấp xỉ nhau, không hiểu sao Sở Thiên lại mạnh như vậy, vắt tay một cái làôm gọn y. Nghe hắn trách, Điền Ưng vội phân minh nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, giọng nói nhỏ dần, trong lòng êẩm một mảng.
“Ta về trễ, xin lỗi.”Đặt y lên giường, Sở Thiên cúi người nhìn vết thương ở cổ chân Điền Ưng, thấy máu lại rỉ ra thì vô cùng đau lòng, và cả tự trách vội vàng thay băng cho y.
Không phải hắn muốn trách mắng gì y, chỉ là khi vừa đẩy cửa bước vào thấy bộ dạng chật vật ngã sõng xoài trên mặt đất của y, hắn không kiềm được sự lo lắng mới lớn tiếng với y như vậy.
“Đừng nhíu mày, ta không sao mà.” Biết được Sở Thiên đang đau lòng vì y, Điền Ưng vươn tay xoa lên nếp nhăn trên mi tâm hắn, thấp giọng trấn an. Từ nhỏđến lớn, mỗi lần y bị thương hắn đều lộ vẻ mặt này. Y biết vừa rồi hắn nhất định làđãđi tẩn lũ kia một trận, hơn mười năm nay đều như vậy, bất kể là ai thương tổn đến y, hắn đều âm thầm trừng trị. Sở Thiên giấu rất kỹ nhưng y đều biết hết, đều hiểu hết. Sự dịu dàng trân trọng của hắn, sự săn sóc của hắn, và cả…tình yêu của hắn. Có lẽ chính bởi vì vậy nên y đã bất chấp mọi thứ cam tâm tình nguyện sa vào lưới tình hắn dựng nên từ, vạn kiếp bất phục. Mặc dù y vẫn không hiểu vì sao hắn lại chọn y trong khi xung quanh hắn có rất nhiều mỹ nữ, đặc biệt là…Hoa Hoa kia. Y thô thiển, không xinh đẹp, không mềm mại như nàng. Nhớ tới lời nàng ta nói hôm qua, Điền Ưng nhịn không được lại cảm thấy ***g ngực khó chịu. Không phải y không tin hắn,chỉ là…….
Khẽ hôn lên ngón tay Điền Ưng, đôi mắt đen tuyền của Sở Thiên không che giấu gì hết, tràn đầy nhu tình nhìn thẳng vào đôi mắt ưng sáng trong của người trước mặt, cho đến khi người kia xấu hổđỏ mặt nghiêng đầu đi thì mỉm cười, chồm người qua hôn lên môi y.
“Ta yêu ngươi, Tiểu Ưng Nhi của ta.”
Ôn nhu nói ra lời yêu, Sở Thiên không cho y có cơ hội phản ứng lại đã nhanh chóng làm sâu sắc thêm nụ hôn.
“Không…dừng lại..”Điền Ưng vừa thở gấp vừa đưa tay đẩy Sở Thiên ra, nhìn thấy hắn nhướn mày nhìn mình thì hốc mắt không tự chủđược nóng lên, cay xè. Mang theo sựủy khuất, nghẹn ngào: “Ta không thể sinh con được, ta không thể cho ngươi một gia đình hoàn chỉnh, ta không thể…..”
“Ta không cần.” Vươn tay kéo Tiểu Ưng Nhi của mình vào lòng, Sở Thiên đánh gãy mấy lời lung tung của y, vừa vuốt ve dỗ dành vừa báđạo tuyên cáo: “Ta không thích trẻ con, chỉ cần nghĩđến trong cuộc đời của ngươi có thêm một người nào khác là ta muốn phát điên. Ngươi chỉ có thể là của ta.”
“Thật?”
“Thật.”
“Ngươi cũng chỉ có thể là của một mình ta.”Điền Ưng cười rộ lên, tất cả những bất an tồn đọng trong lòng tựa hồđã bị lời tuyên cáo kia của hắn thổi bay, trong lòng y hiện tại ngoại trừ ngọt ngào cũng chỉ là ngọt ngào.
Không nói thêm bất cứ một lời nào nữa, Sở Thiên dùng hành động đáp lại yêu cầu ngọt ngào của y.
Nhất thời trong ngôi nhà nhỏ thấm đẫm một mảnh xuân tình.
============
Trời đã khuya nhưng Sở Thiên vẫn chưa ngủ. Nương theo ánh trăng, Sở Thiên si mê ngắm nhìn người đang cuộn tròn trong lòng mình. Ngón tay khẽ khàng vuốt ve qua lại những vệt hôn ngân đỏ thẫm trên vai, cổ y, thấy y khó chịu hừ hừ vài tiếng nhưng không hề tỉnh giấc thì khóe môi cong lên.
Hắn biết y lo lắng những gì. Thế tục, miệng đời luôn là lưỡi dao sắt bén, nhưng chỉ cần hắn còn đó thì tuyệt sẽ không để ai tổn thương đến y. Trong mắt Điền Ưng hắn rất ưu tú, từ nhỏđến lớn y luôn đi theo sau hắn, luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. Nhưng y không biết rằng kỳ thật hắn mới chính là người bất an.
Điền Ưng như một con hùng ưng tung hoành ngang dọc. Y hào sảng, y mạnh mẽ, y oai phong, đặc biệt hơn hết là y rất ấm áp. Tuy rằng y nóng tính, hễ bị chọc giận là vung nắm đấm nhưng y chưa bao giờ giận ai quá hai ngày, cũng không biết để bụng là gì. Y luôn ghen vì có nhiều thiếu nữ thầm thích hắn nhưng y lại ngu ngốc không nhận ra có rất nhiều người yêu thích thán phục y. Nhớ lại vẻ mặt sùng bái của một đám người nam nữ cóđủ kia, Sở Thiên lại chau mày. Thật muốn móc hết mắt của bọn chúng mà—
“Ưm~~ Thiên Thiên …..”
Nghe Điền Ưng gọi tên mình, Sở Thiên tưởng mình làm y tỉnh, nào ngờ y chỉđang nói mớ. Bật cười, Sở Thiên ôm chặt y vào lòng, trong đôi ngươi đen càng thêm kiên định.
Thật may khi y cũng yêu hắn. Nếu không cho dù có bẻ gãy đôi cánh của y hắn cũng phải giam y bên cạnh mình. Có lẽ hắn quáích kỷ nhưng bất luận thế nào hắn cũng không buông y ra. Nếu y muốn bay lượn hắn sẽ là khoảng trời của y, mãi mãi chỉ dành riêng cho y, Tiểu hùng ưng của hắn.
********
END
“Tha … tha cho ta …ta biết lỗi rồi…A…”
Trong góc khuất của khu rừng già hoang vu lũ lượt vang lên những tiếng kêu gào đầy đau đớn.
Thiếu niên tóc dài quăng khúc gỗ loang lổ máu tanh trong tay xuống mặt đất, mỉm cười nhìn đám người đang nằm la liệt trước mặt. Dưới ánh chiều tà, gương mặt thiếu niên kia càng tăng thêm vẻ yêu mị.
“Tiểu Ưng không phải là người các ngươi muốn đánh làđánh, hiểu chưa?”
Ba thiếu niên nằm gục trên mặt đất nghe thấy lời hắn nói thì cơ thể bất giác run rẩy. Mặc dù hắn luôn tươi cười, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy rợn người. Tất cảđều tại con nhỏ Hoa Hoa kia, nếu không vì mấy khối bạc của ả bọn họ cũng không thê thảm như vậy. Một tên cao to lực lưỡng giờ phút này mặt mũi bầm dập, gắng gượng nhổm người dậy cuống quít cam đoan với thiếu niên kia:
“Hiểu, hiểu, bọn ta sau này tuyệt không dám đụng vào y nữa, nếu ngươi không tin bọn ta có thể thề….”
“Được rồi, chuyện này dừng ởđây, còn nữa ta hy vọng sẽ không có người thứ năm biết về cuộc gặp gỡ này.”
Bỏ lại một câu như vậy, Sở Thiên quay người bước đi để lại phía sau ba kẻ mừng ngưđiên vìđã thoát nạn.
Đúng vậy, thiếu niên kia chính là Sở Thiên. Mười bảy tuổi, Sở Thiên dường nhưđã lột xác, không còn xinh đẹp âm nhu như khi còn bé, thay vào đó là những đường nét tuấn lãng. Thân mình cao ngất,thon dài, ngũ quan tinh xảo nhưng không thiếu nét dương cương, mái tóc đen dài tới eo tùy tiện buộc lên bằng một sợi dây cũ kỹ. Cả người toát lên khí chất tà hoặc. Có lẽ thứ duy nhất không thay đổi chính là cái tính thích cười, luôn mỉm cười.
Nhìn mặt trời đang khuất dần, Sở Thiên vội bước nhanh hơn. Nghĩ tới tên ngốc nào đó chắc đã dậy, nụ cười bên môi hắn bất giác trở nên cực kỳôn nhu, hoàn toàn khác biệt với sự lãnh khốc ban nãy.
Sở Thiên không quay về nhà mình màđi thẳng vào trong khúc rừng sâu nguy hiểm, về căn chòi cây mà trước đây Sở Thần – ba ba hắn thường nghỉ chân lúc đi săn. Vừa tới trước cửa đã nghe tiếng đổ bể, Sở Thiên vội vàng đẩy cửa bước vào
Quả nhiên —
Nghe thấy tiếng cửa mở, Điền Ưng ngước bộ mặt ngây ngốc lên nhìn Sở Thiên, thấy hắn cau mày thì bĩu môi, trong lòng ấm ức vô cùng — không phải chỉ vôý làm rơi chén nước thôi sao, mắc gì mà cau có với y như vậy chứ.
“Ngu ngốc.” Nhanh chóng chụp lấy bàn tay đang định nhặt mảnh vỡ của y, Sở Thiên vừa bực mình vừa cảm thấy bất đắc dĩ. “Đểđấy chút ta dọn, không phải ta đã bảo không được tùy ý xuống giường sao?”
“Ta muốn uống nước, ngươi lại không cóởđây nên …”Để yên cho hắn ôm về giường, hai má y nóng bừng, tuy rằng không phải lần đầu Sở Thiên ôm y như thế này nhưng y vẫn không sao quen được. Rõ ràng hai người bọn họ xấp xỉ nhau, không hiểu sao Sở Thiên lại mạnh như vậy, vắt tay một cái làôm gọn y. Nghe hắn trách, Điền Ưng vội phân minh nhưng khi nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, giọng nói nhỏ dần, trong lòng êẩm một mảng.
“Ta về trễ, xin lỗi.”Đặt y lên giường, Sở Thiên cúi người nhìn vết thương ở cổ chân Điền Ưng, thấy máu lại rỉ ra thì vô cùng đau lòng, và cả tự trách vội vàng thay băng cho y.
Không phải hắn muốn trách mắng gì y, chỉ là khi vừa đẩy cửa bước vào thấy bộ dạng chật vật ngã sõng xoài trên mặt đất của y, hắn không kiềm được sự lo lắng mới lớn tiếng với y như vậy.
“Đừng nhíu mày, ta không sao mà.” Biết được Sở Thiên đang đau lòng vì y, Điền Ưng vươn tay xoa lên nếp nhăn trên mi tâm hắn, thấp giọng trấn an. Từ nhỏđến lớn, mỗi lần y bị thương hắn đều lộ vẻ mặt này. Y biết vừa rồi hắn nhất định làđãđi tẩn lũ kia một trận, hơn mười năm nay đều như vậy, bất kể là ai thương tổn đến y, hắn đều âm thầm trừng trị. Sở Thiên giấu rất kỹ nhưng y đều biết hết, đều hiểu hết. Sự dịu dàng trân trọng của hắn, sự săn sóc của hắn, và cả…tình yêu của hắn. Có lẽ chính bởi vì vậy nên y đã bất chấp mọi thứ cam tâm tình nguyện sa vào lưới tình hắn dựng nên từ, vạn kiếp bất phục. Mặc dù y vẫn không hiểu vì sao hắn lại chọn y trong khi xung quanh hắn có rất nhiều mỹ nữ, đặc biệt là…Hoa Hoa kia. Y thô thiển, không xinh đẹp, không mềm mại như nàng. Nhớ tới lời nàng ta nói hôm qua, Điền Ưng nhịn không được lại cảm thấy ***g ngực khó chịu. Không phải y không tin hắn,chỉ là…….
Khẽ hôn lên ngón tay Điền Ưng, đôi mắt đen tuyền của Sở Thiên không che giấu gì hết, tràn đầy nhu tình nhìn thẳng vào đôi mắt ưng sáng trong của người trước mặt, cho đến khi người kia xấu hổđỏ mặt nghiêng đầu đi thì mỉm cười, chồm người qua hôn lên môi y.
“Ta yêu ngươi, Tiểu Ưng Nhi của ta.”
Ôn nhu nói ra lời yêu, Sở Thiên không cho y có cơ hội phản ứng lại đã nhanh chóng làm sâu sắc thêm nụ hôn.
“Không…dừng lại..”Điền Ưng vừa thở gấp vừa đưa tay đẩy Sở Thiên ra, nhìn thấy hắn nhướn mày nhìn mình thì hốc mắt không tự chủđược nóng lên, cay xè. Mang theo sựủy khuất, nghẹn ngào: “Ta không thể sinh con được, ta không thể cho ngươi một gia đình hoàn chỉnh, ta không thể…..”
“Ta không cần.” Vươn tay kéo Tiểu Ưng Nhi của mình vào lòng, Sở Thiên đánh gãy mấy lời lung tung của y, vừa vuốt ve dỗ dành vừa báđạo tuyên cáo: “Ta không thích trẻ con, chỉ cần nghĩđến trong cuộc đời của ngươi có thêm một người nào khác là ta muốn phát điên. Ngươi chỉ có thể là của ta.”
“Thật?”
“Thật.”
“Ngươi cũng chỉ có thể là của một mình ta.”Điền Ưng cười rộ lên, tất cả những bất an tồn đọng trong lòng tựa hồđã bị lời tuyên cáo kia của hắn thổi bay, trong lòng y hiện tại ngoại trừ ngọt ngào cũng chỉ là ngọt ngào.
Không nói thêm bất cứ một lời nào nữa, Sở Thiên dùng hành động đáp lại yêu cầu ngọt ngào của y.
Nhất thời trong ngôi nhà nhỏ thấm đẫm một mảnh xuân tình.
============
Trời đã khuya nhưng Sở Thiên vẫn chưa ngủ. Nương theo ánh trăng, Sở Thiên si mê ngắm nhìn người đang cuộn tròn trong lòng mình. Ngón tay khẽ khàng vuốt ve qua lại những vệt hôn ngân đỏ thẫm trên vai, cổ y, thấy y khó chịu hừ hừ vài tiếng nhưng không hề tỉnh giấc thì khóe môi cong lên.
Hắn biết y lo lắng những gì. Thế tục, miệng đời luôn là lưỡi dao sắt bén, nhưng chỉ cần hắn còn đó thì tuyệt sẽ không để ai tổn thương đến y. Trong mắt Điền Ưng hắn rất ưu tú, từ nhỏđến lớn y luôn đi theo sau hắn, luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. Nhưng y không biết rằng kỳ thật hắn mới chính là người bất an.
Điền Ưng như một con hùng ưng tung hoành ngang dọc. Y hào sảng, y mạnh mẽ, y oai phong, đặc biệt hơn hết là y rất ấm áp. Tuy rằng y nóng tính, hễ bị chọc giận là vung nắm đấm nhưng y chưa bao giờ giận ai quá hai ngày, cũng không biết để bụng là gì. Y luôn ghen vì có nhiều thiếu nữ thầm thích hắn nhưng y lại ngu ngốc không nhận ra có rất nhiều người yêu thích thán phục y. Nhớ lại vẻ mặt sùng bái của một đám người nam nữ cóđủ kia, Sở Thiên lại chau mày. Thật muốn móc hết mắt của bọn chúng mà—
“Ưm~~ Thiên Thiên …..”
Nghe Điền Ưng gọi tên mình, Sở Thiên tưởng mình làm y tỉnh, nào ngờ y chỉđang nói mớ. Bật cười, Sở Thiên ôm chặt y vào lòng, trong đôi ngươi đen càng thêm kiên định.
Thật may khi y cũng yêu hắn. Nếu không cho dù có bẻ gãy đôi cánh của y hắn cũng phải giam y bên cạnh mình. Có lẽ hắn quáích kỷ nhưng bất luận thế nào hắn cũng không buông y ra. Nếu y muốn bay lượn hắn sẽ là khoảng trời của y, mãi mãi chỉ dành riêng cho y, Tiểu hùng ưng của hắn.
********
END
Tác giả :
Băng Vy