Dị Giới Ràng Buộc
Chương 26: Nơi chốn thuộc về
“Thần, ngươi thích con trai hay con gái?” Nằm trên người Sở Thần, Mạc U ngáp một cái, buồn ngủ nhưng vẫn cố chống cự, nhỏ giọng hỏi.
“Ta nghĩ ngươi biết.” Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Mạc U, Sở Thần cười nói
“Ta thích một bé trai giống Tiểu Ưng. Còn ngươi?” Hiển nhiên ai đó không hài lòng với đáp án của Sở Thần
Sở Thần khẽ cười một tiếng, ôn nhu đáp: “Chỉ cần thuộc về ngươi ta đều thích.”
Câu nói này Sở Thần không ít lần nói ra nhưng mỗi lần nghe được Mạc U đều không nén được xúc động. Hôn nhẹ lên môi hắn một chút sau đó bất chợt có chút băn khoăn: “Nếu là một á chủng thì sao?”
“Vậy nếu nó là một người sói giống ta thì sao? Ngươi sẽđểý?”
“Không nha, chỉ cần đừng bại hoại giống ngươi làđược.” Vừa nói vừa khúc khích cười.
Sở Thần cũng dở khóc dở cười, không tranh luận với y nữa, thấp giọng dỗ dành bảo bối nhà mình ngủ.
Kỳ thật hắn không biết chắc con hắn có di truyền gen biến dị hay không, nhưng dẫu có cũng không còn quan trọng. Thế giới này không phải thế giới kia. Chỉ cần hắn và Mạc U yêu thương nó làđược. Những thứ khác không là gì cả.
.
.
.
“Bên này, giường đặt ở phía kia, không, nôi không được đặt ởđó…”
Mạc U ngồi trên ghế bành gỗ, chỉ tay điều khiển Sở Thần sắp xếp phòng cho cục cưng sắp chào đời. Y đã sắp tới ngày sinh, mặc dù có chút hồi hộp nhưng hơn cả là hưng phấn. Y nóng lòng được gặp mặt đứa nhỏ của y và Sở Thần nha!
Sở Thần theo ý bảo bối nhà mình chạy đông rồi lại qua tây, cuối cùng cũng đã sắp xếp xong.
Một cái giường được lót êm ái, một cái nôi tự chế, một kệ chất đầy quần áo, đồ chơi, tã vải. Không thiếu một thứ gì.
Ôm Mạc U ngắm nhìn căn phòng nhỏ của thiên thần sắp chào đời, trong lòng Sở Thần chậm rãi dâng lên niềm hạnh phúc.
.
Hoàng hôn buông xuống cánh rừng tạo nên một quang cảnh lộng lẫy khó tả. Sở Thần dìu Mạc U đi dạo xung quanh, hai người chậm rãi vừa đi vừa ngắm nhìn bầu trời chiều. Không ai nói với ai điều gì cứ thế tựa vào nhau màđi — hài hòa vàấm áp.
.
‘Ư~~~”
Nửa đêm, Sở Thần đang ngủ thì nghe thấy tiếng rên khẽ bên tai, giật mình tỉnh giấc thì thấy Mạc U đang ôm bụng kêu đau, mồ hôi vã ra ướt trán, Sở Thần vội vàng hỏi
“Bảo bối, ngươi sao vậy?”
“Thần… ta…đau quá.”Đứt quãng nói ra một câu, mặt Mạc U trắng bệch, ôm bụng rên rỉ
Sở Thần đưa tay xuống hạ thể y thì thấy ướt sũng. Biết y sắp sanh, hắn vội vã chạy qua phòng bên cạnh, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, nhưng mặt đã tái xanh từ lúc nào.
Đánh thức bà mụ dậy, Sở Thần kéo bà ta về phòng Mạc U, nghe lời bà mụ phân phó chạy đi nấu nước nóng.
Bà mụ là Sở Thần dùng số thù lao lớn thuê một tháng, để bà ta ở ngay bên cạnh phòng, đề phòng Mạc U sanh.
“Gia chủ nên ra ngoài, ở lại không tố…” Thấy Sở Thần không cóýđịnh đi ra, bà mụ lên tiếng nhắc nhở.
“Không cần, bà cứ làm chuyện của bà, đừng đểý tới ta.” Lạnh giọng đánh gãy lời bà mụ, Sở Thần liền đi tới bên cạnh Mạc U, nắm lấy tay y, dịu dàng vỗ về
“Bảo bối ngoan, đừng sợ, ta ởđây, nếu đau quá cứ cắn vào tay ta làđược.”
Bà mụ nhìn thấy cảnh này, không nói được gì, đành phải bắt tay vào việc. Bàđỡđẻ cho nhiều nhà nhưng chưa bao giờ thấy một phu quân tốt như thế này, mà người kia lại là một á chủng mới đáng nói.
“Aaaaaa—”
“Dùng sức, sắp ra rồi, đúng vậy, cứ thế.”
Mạc U đau đớn gần như mất tỉnh táo, miệng y bây giờ ngập mùi máu, tay Sở Thần dường như bị y cắn nát. Bên tai vang vọng tiếng gọi ‘Bảo bối’ của Sở Thần, nhưđược tiếp thêm sức lực, y dùng hết sức lực rặn mạnh
“Sanh rồi.” Bà mụ vỗ nhẹ mông đứa nhỏ, tiếng khóc lớn vang lên
“Oaoaoaoa—”
Sở Thần bỏ qua cơn đau ở cánh tay, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán ướt đẫm của người đang ngất đi vì mất sức. Sau đó mới nhận lấy đứa nhỏ từ tay bà mụ, đứa nhỏ như cảm ứng được gì liền nín khóc, mở to đôi mắt đen tròn nhìn Sở Thần, sau đó bật cười khanh khách
“Chúc mừng gia chủ, là một bé trai xinh đẹp.” Bà mụ thật lòng khen tặng, tuy trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sở Thần nhìn đứa nhỏ giống Mạc U đến bảy phần trên tay mình, nhìn thấy nó cười cũng bật cười theo. Đứa nhỏ trắng nõn có mái tóc đen tuyền, đôi mắt cũng đen, to tròn lấp lánh, ngũ quan thì tinh xảo. Quả thật bà mụ nói xinh đẹp cũng không sai, Sở Thần có chút cảm khái — con trai sao lại xinh đẹp thế này cơ chứ, một chút cũng không giống hắn.
Sở Thần hôn con mình một chút, rồi đưa một hộp ngọc trai cho bà mụ, thấp giọng nói: “Vất vả cho bà, đây là thù lao, bà có thểđi, đa tạ.”
Bà mụ nhận lấy hộp ngọc trai mà miệng ngoác tới tận mang tai, thù lao lần này gấp đôi bình thường lận. Rối rít đa tạ Sở Thần rồi rời đi.
Sở Thần đặt đứa nhỏ xuống nôi, vắt ít sữa dê hâm nóng đút nó uống hết, thấy nó ngậm ngón tay lim dim ngủ thì bước qua chỗ Mạc U.
Nhúng khăn ấm cẩn thận lau từng li từng tí khắp cơ thể Mạc U, nhìn vết thương ghê người ở hạ thể y, trái tim Sở Thần co rút lại. Mạc U vốn rất sợđau, lần này y quả thật đã chịu khổ rồi. Cúi đầu khẽ hôn lên môi y một chút, Sở Thần ngồi bệt xuống đất.
Thần kinh căng thẳng phút chốc được thả lỏng khiến toàn thân hắn vô lực, cảm giác đau đớn ở cánh tay mà Mạc U cắn cũng hiện rõ.
Bế bé con đặt bên cạnh Mạc U, bản thân cũng nằm xuống. Nhìn một bảo bối một cục cưng trước mắt, khóe môi Sở Thần khẽ cong lên một đường cong hạnh phúc.
Cuối cùng hắn đã cóđược một gia đình của riêng mình.
Và cuối cùng hắn cũng đã tìm được nơi chốn thuộc về mình.
Có lẽ vận mệnh của hắn đãđược Thượng Đế sắp đặt sẵn — quá khứ càng đau thương để càng thêm quý trọng hạnh phúc của hiện tại.
==================
“Thật xinh đẹp!” Lạc Ô bế Tiểu Ưng nhìn đứa béđang cười khanh khách trong lòng Mạc U, nghi hoặc: “Nó thật là con trai?”
“Thật mà, ngươi nói bậy gìđó!” Mạc U lườm hắn ta một cái, không thèm đểý tới nữa.
Khi y tỉnh dậy đã thấy Sở Thần ngủ say bên cạnh, ở giữa hai người bọn họ là một đứa nhỏ cực kỳđáng yêu đang tròn mắt nhìn y. Phải mất một lúc y mới nhận ra nó là con của mình và Sở Thần.
Đứa nhỏ này thích cười, gặp ai cũng cười, gương mặt xinh xắn nên cười rộ lên vô cùng đáng yêu. Sở Thần và y quyết định đặt tên cho cục cưng là Sở Thiên.
Hôm nay là đầy tháng của Thiên Thiên, bọn họ cũng không mời ai chỉ mời gia đình Điền Ưu đến dự tiệc.
Tiểu Ưng mập mạp rất thích Thiên Thiên, xa Thiên Thiên là khóc tức tưởi, mà Thiên Thiên lại rất thích ngậm tay Tiểu Ưng.
Lạc Ô ngồi bên cạnh nhìn hai đứa nhỏôm nhau ngủ, cười cười nói với Sở Thần và Mạc U:
“Hay là hai người dứt khoát gả Thiên Thiên cho Tiểu Ưng nhà ta, ta không đểý việc Thiên Thiên là nam đâu.”
“Có gả thì phải là Tiểu Ưng gả qua.” Mạc U ngay tức khắc phản bác.
Hai người ngồi tranh cãi ầm ĩ, Điền Ưu ngồi bên chỉ biết cười khổ.
Sở Thần nhìn con sói con nhà mình, khẽ nhếch môi.
.
.
.
Năm năm sau, trong vườn hoa A La, một bé trai mập mạp ngượng nghịu chìa một cành hoa trước mặt một đứa bé tóc đen dài cực kỳ xinh đẹp:
“Thiên Thiên, sau này ngươi gả cho ta nha!”
Đứa bé xinh đẹp kia mỉm cười, đôi mắt phượng khẽ cong lên nhìn tên nhóc mặt đỏ bừng trước mắt, vươn tay nhận lấy cành hoa, đồng thời giơ ngón tay út ra
“Được, nói phải giữ lời, ngoéo tay.”
“Ngoéo tay.”
Vòng xoay vận mệnh lại một lần nữa chuyển động.
*********
Hết chính văn.
“Ta nghĩ ngươi biết.” Nhẹ nhàng vuốt ve lưng Mạc U, Sở Thần cười nói
“Ta thích một bé trai giống Tiểu Ưng. Còn ngươi?” Hiển nhiên ai đó không hài lòng với đáp án của Sở Thần
Sở Thần khẽ cười một tiếng, ôn nhu đáp: “Chỉ cần thuộc về ngươi ta đều thích.”
Câu nói này Sở Thần không ít lần nói ra nhưng mỗi lần nghe được Mạc U đều không nén được xúc động. Hôn nhẹ lên môi hắn một chút sau đó bất chợt có chút băn khoăn: “Nếu là một á chủng thì sao?”
“Vậy nếu nó là một người sói giống ta thì sao? Ngươi sẽđểý?”
“Không nha, chỉ cần đừng bại hoại giống ngươi làđược.” Vừa nói vừa khúc khích cười.
Sở Thần cũng dở khóc dở cười, không tranh luận với y nữa, thấp giọng dỗ dành bảo bối nhà mình ngủ.
Kỳ thật hắn không biết chắc con hắn có di truyền gen biến dị hay không, nhưng dẫu có cũng không còn quan trọng. Thế giới này không phải thế giới kia. Chỉ cần hắn và Mạc U yêu thương nó làđược. Những thứ khác không là gì cả.
.
.
.
“Bên này, giường đặt ở phía kia, không, nôi không được đặt ởđó…”
Mạc U ngồi trên ghế bành gỗ, chỉ tay điều khiển Sở Thần sắp xếp phòng cho cục cưng sắp chào đời. Y đã sắp tới ngày sinh, mặc dù có chút hồi hộp nhưng hơn cả là hưng phấn. Y nóng lòng được gặp mặt đứa nhỏ của y và Sở Thần nha!
Sở Thần theo ý bảo bối nhà mình chạy đông rồi lại qua tây, cuối cùng cũng đã sắp xếp xong.
Một cái giường được lót êm ái, một cái nôi tự chế, một kệ chất đầy quần áo, đồ chơi, tã vải. Không thiếu một thứ gì.
Ôm Mạc U ngắm nhìn căn phòng nhỏ của thiên thần sắp chào đời, trong lòng Sở Thần chậm rãi dâng lên niềm hạnh phúc.
.
Hoàng hôn buông xuống cánh rừng tạo nên một quang cảnh lộng lẫy khó tả. Sở Thần dìu Mạc U đi dạo xung quanh, hai người chậm rãi vừa đi vừa ngắm nhìn bầu trời chiều. Không ai nói với ai điều gì cứ thế tựa vào nhau màđi — hài hòa vàấm áp.
.
‘Ư~~~”
Nửa đêm, Sở Thần đang ngủ thì nghe thấy tiếng rên khẽ bên tai, giật mình tỉnh giấc thì thấy Mạc U đang ôm bụng kêu đau, mồ hôi vã ra ướt trán, Sở Thần vội vàng hỏi
“Bảo bối, ngươi sao vậy?”
“Thần… ta…đau quá.”Đứt quãng nói ra một câu, mặt Mạc U trắng bệch, ôm bụng rên rỉ
Sở Thần đưa tay xuống hạ thể y thì thấy ướt sũng. Biết y sắp sanh, hắn vội vã chạy qua phòng bên cạnh, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân, nhưng mặt đã tái xanh từ lúc nào.
Đánh thức bà mụ dậy, Sở Thần kéo bà ta về phòng Mạc U, nghe lời bà mụ phân phó chạy đi nấu nước nóng.
Bà mụ là Sở Thần dùng số thù lao lớn thuê một tháng, để bà ta ở ngay bên cạnh phòng, đề phòng Mạc U sanh.
“Gia chủ nên ra ngoài, ở lại không tố…” Thấy Sở Thần không cóýđịnh đi ra, bà mụ lên tiếng nhắc nhở.
“Không cần, bà cứ làm chuyện của bà, đừng đểý tới ta.” Lạnh giọng đánh gãy lời bà mụ, Sở Thần liền đi tới bên cạnh Mạc U, nắm lấy tay y, dịu dàng vỗ về
“Bảo bối ngoan, đừng sợ, ta ởđây, nếu đau quá cứ cắn vào tay ta làđược.”
Bà mụ nhìn thấy cảnh này, không nói được gì, đành phải bắt tay vào việc. Bàđỡđẻ cho nhiều nhà nhưng chưa bao giờ thấy một phu quân tốt như thế này, mà người kia lại là một á chủng mới đáng nói.
“Aaaaaa—”
“Dùng sức, sắp ra rồi, đúng vậy, cứ thế.”
Mạc U đau đớn gần như mất tỉnh táo, miệng y bây giờ ngập mùi máu, tay Sở Thần dường như bị y cắn nát. Bên tai vang vọng tiếng gọi ‘Bảo bối’ của Sở Thần, nhưđược tiếp thêm sức lực, y dùng hết sức lực rặn mạnh
“Sanh rồi.” Bà mụ vỗ nhẹ mông đứa nhỏ, tiếng khóc lớn vang lên
“Oaoaoaoa—”
Sở Thần bỏ qua cơn đau ở cánh tay, cúi đầu hôn nhẹ lên vầng trán ướt đẫm của người đang ngất đi vì mất sức. Sau đó mới nhận lấy đứa nhỏ từ tay bà mụ, đứa nhỏ như cảm ứng được gì liền nín khóc, mở to đôi mắt đen tròn nhìn Sở Thần, sau đó bật cười khanh khách
“Chúc mừng gia chủ, là một bé trai xinh đẹp.” Bà mụ thật lòng khen tặng, tuy trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sở Thần nhìn đứa nhỏ giống Mạc U đến bảy phần trên tay mình, nhìn thấy nó cười cũng bật cười theo. Đứa nhỏ trắng nõn có mái tóc đen tuyền, đôi mắt cũng đen, to tròn lấp lánh, ngũ quan thì tinh xảo. Quả thật bà mụ nói xinh đẹp cũng không sai, Sở Thần có chút cảm khái — con trai sao lại xinh đẹp thế này cơ chứ, một chút cũng không giống hắn.
Sở Thần hôn con mình một chút, rồi đưa một hộp ngọc trai cho bà mụ, thấp giọng nói: “Vất vả cho bà, đây là thù lao, bà có thểđi, đa tạ.”
Bà mụ nhận lấy hộp ngọc trai mà miệng ngoác tới tận mang tai, thù lao lần này gấp đôi bình thường lận. Rối rít đa tạ Sở Thần rồi rời đi.
Sở Thần đặt đứa nhỏ xuống nôi, vắt ít sữa dê hâm nóng đút nó uống hết, thấy nó ngậm ngón tay lim dim ngủ thì bước qua chỗ Mạc U.
Nhúng khăn ấm cẩn thận lau từng li từng tí khắp cơ thể Mạc U, nhìn vết thương ghê người ở hạ thể y, trái tim Sở Thần co rút lại. Mạc U vốn rất sợđau, lần này y quả thật đã chịu khổ rồi. Cúi đầu khẽ hôn lên môi y một chút, Sở Thần ngồi bệt xuống đất.
Thần kinh căng thẳng phút chốc được thả lỏng khiến toàn thân hắn vô lực, cảm giác đau đớn ở cánh tay mà Mạc U cắn cũng hiện rõ.
Bế bé con đặt bên cạnh Mạc U, bản thân cũng nằm xuống. Nhìn một bảo bối một cục cưng trước mắt, khóe môi Sở Thần khẽ cong lên một đường cong hạnh phúc.
Cuối cùng hắn đã cóđược một gia đình của riêng mình.
Và cuối cùng hắn cũng đã tìm được nơi chốn thuộc về mình.
Có lẽ vận mệnh của hắn đãđược Thượng Đế sắp đặt sẵn — quá khứ càng đau thương để càng thêm quý trọng hạnh phúc của hiện tại.
==================
“Thật xinh đẹp!” Lạc Ô bế Tiểu Ưng nhìn đứa béđang cười khanh khách trong lòng Mạc U, nghi hoặc: “Nó thật là con trai?”
“Thật mà, ngươi nói bậy gìđó!” Mạc U lườm hắn ta một cái, không thèm đểý tới nữa.
Khi y tỉnh dậy đã thấy Sở Thần ngủ say bên cạnh, ở giữa hai người bọn họ là một đứa nhỏ cực kỳđáng yêu đang tròn mắt nhìn y. Phải mất một lúc y mới nhận ra nó là con của mình và Sở Thần.
Đứa nhỏ này thích cười, gặp ai cũng cười, gương mặt xinh xắn nên cười rộ lên vô cùng đáng yêu. Sở Thần và y quyết định đặt tên cho cục cưng là Sở Thiên.
Hôm nay là đầy tháng của Thiên Thiên, bọn họ cũng không mời ai chỉ mời gia đình Điền Ưu đến dự tiệc.
Tiểu Ưng mập mạp rất thích Thiên Thiên, xa Thiên Thiên là khóc tức tưởi, mà Thiên Thiên lại rất thích ngậm tay Tiểu Ưng.
Lạc Ô ngồi bên cạnh nhìn hai đứa nhỏôm nhau ngủ, cười cười nói với Sở Thần và Mạc U:
“Hay là hai người dứt khoát gả Thiên Thiên cho Tiểu Ưng nhà ta, ta không đểý việc Thiên Thiên là nam đâu.”
“Có gả thì phải là Tiểu Ưng gả qua.” Mạc U ngay tức khắc phản bác.
Hai người ngồi tranh cãi ầm ĩ, Điền Ưu ngồi bên chỉ biết cười khổ.
Sở Thần nhìn con sói con nhà mình, khẽ nhếch môi.
.
.
.
Năm năm sau, trong vườn hoa A La, một bé trai mập mạp ngượng nghịu chìa một cành hoa trước mặt một đứa bé tóc đen dài cực kỳ xinh đẹp:
“Thiên Thiên, sau này ngươi gả cho ta nha!”
Đứa bé xinh đẹp kia mỉm cười, đôi mắt phượng khẽ cong lên nhìn tên nhóc mặt đỏ bừng trước mắt, vươn tay nhận lấy cành hoa, đồng thời giơ ngón tay út ra
“Được, nói phải giữ lời, ngoéo tay.”
“Ngoéo tay.”
Vòng xoay vận mệnh lại một lần nữa chuyển động.
*********
Hết chính văn.
Tác giả :
Băng Vy