Dị Giới Dược Sư
Quyển 6 - Chương 110: Chung kết
Khiết Tạp Tây không hiểu nên hỏi:
- Tại sao? La Địch, chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn vậy thôi sao? Thật không có đạo nghĩa chút nào.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Khi một người té ngã, việc chúng ta cần làm không phải là dìu hắn đứng dậy, mà là phải để cho hắn tự mình đứng lên, bằng không thì lần sau hắn có té ngã nữa tất sẽ không thể nào đứng lên được.
Mộ Dung Thiên thốt ra những lời ấy mà lòng cũng tràn đầy cảm xúc, bởi vì hắn đã từng bị té ngã, thậm chí còn té nặng hơn cả Khoa Tư Mạc nhiều lắm. Tuy nhiên, chẳng những hôm nay hắn đã đứng lên được, mà lại còn đứng rất vững nữa kia.
Đối với những triết lý thâm ảo của địa cầu, Khiếp Tạp Tây có điều hiểu điều không, nhưng nàng mơ hồ nhận ra rằng lời nói vừa rồi của gã bạn cùng phòng cũng có vài phần đạo lý, nên không còn xung động nữa, mà cố gắng giữ bình tĩnh để quan sát mọi diễn biến.
- Tiểu tử thối, chắc ăn gan báo rồi!
Hôm nay, Lợi Áo Ba Đặc đặc biệt nóng nảy, bởi vì không lâu trước đó, gã đã bị “xe buýt công cộng” Đào Thụy Ty bỏ rơi. Nữ nhân đó vốn là một dâm phụ mà ai cũng có thể làm chồng, và tất cả mọi người ở trong học viện đều biết rõ việc này; vả lại, hơn phân nửa số nam nhân đã từng có quan hệ với ả thì sau khi chơi xong đều phủi tay bỏ đi, dù ra đường có gặp lại thì cũng không thèm ngó tới một cái. Nhưng Lợi Áo Ba Đặc thì hết lần này tới lần khác vẫn rất ngây thơ, có lẽ vì gã mê luyến thân hình khêu gợi của Đào Thụy Ty mà tự cho mình là tài xế của chiếc xe "buýt công cộng" đó thay vì chỉ là một hành khách như bao người khác, và rồi gã chỉ muốn sở hữu "nó" để sử dụng riêng. Lẽ đương nhiên, hậu quả của chuyện này có thể nghĩ được, loại nữ nhân lẳng lơ như Đào Thụy Ty sẽ không vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, vì thế mà không lâu sau đó, ả đã kiếm được một tên mặt trắng khác. Người nọ cũng có chút thế lực, và Lợi Áo Ba Đặc cũng tự biết là không thể trêu vào, nên gã chỉ có thể đi kiếm người khác để trút hận mà thôi.
Hôm nay, gã đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực vô cùng, nên đã hẹn mấy tên bằng hữu “xôi thịt” ra ngoài để tìm “con ma” xui xẻo nào đó mà hành hạ cho bõ ghét. Thật không may, gã vừa vặn gặp được Khoa Tư Mạc ở dọc đường. Khoảng hai tháng trước, tên tiểu tử này đã bị gã dọa đến thiếu chút nữa tiểu ra quần, nên Lợi Áo Ba Đặc cũng có chút ấn tượng; và cũng chính vì vậy mà gã lập tức tiến lên khiêu khích ngay khi vừa chạm mặt. Còn Khoa Tư Mạc thì cũng chỉ nói được đôi ba câu, đại loại như là "bạn học, mấy người hãy tha cho ta đi", vv.....Y vốn là người sợ đụng chuyện, nên chỉ mong sao không gây sự là tốt rồi, chứ nói gì tới cãi cọ với người ta. Tuy vậy, vì Lợi Áo Ba Đặc đang giận giữ trong người, và hiển nhiên là đang có ý định gây rối, nên dù Khoa Tư Mạc có khúm núm thế nào thì cũng vô ích. Y lập tức bị cả đám lưu manh kia xông vào đánh đập tới tấp, và bản thân y chỉ có thể lấy hai tay bảo vệ đầu, rồi đau khổ cầu xin bọn chúng bỏ qua cho.
Lợi Áo Ba Đặc thấy thế thì tâm tình vui vẻ như nước thủy triều dâng cao, bao nhiêu phiền muộn cũng được tiêu trừ đi rất nhiều, vì thế nên gã càng hưng phấn, nói:
- Đánh, đánh cho bõ ghét!
Đứng từ xa nhìn thấy Khoa Tư Mạc nằm lăn trên đất và bị bọn kia tay đấm chân đá không ngừng, khiến cho y bị mẻ đầu sứt trán, máu chảy ràn rụa. Điều đó khiến cho Khiết Tạp Tây không nhịn được nữa, thốt:
- La Địch, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn thế này thôi sao?
Mộ Dung Thiên vẫn một mực sắt đá:
- Đúng vậy, trên đời này, có những việc mà chúng ta không thể giúp đỡ được.
Trước kia, khi tố chất của hắn còn rất thấp mà vẫn phải liều chết để chiến đấu với ma thú, rồi lại còn những lúc tự luyện hấp thụ yêu khí, vv....Những tình huống như thế so với bây giờ còn tàn khốc hơn nhiều lắm, nhưng cũng chẳng có ai hỗ trợ, hoặc giả lúc cá cược với Ba Tây, hắn cũng phải tự mình thiết lập quỷ kế thì mới khiến cho công việc được thuận lợi. Nếu như nói có ai đó tương trợ hắn thì đó phải là việc Tư Ân đã cung cấp nơi ăn ở miễn phí cho hắn, và việc Lệ Toa và Lạc Na cho mượn một ít kim tệ mà thôi, nhưng hiện tại thì hắn đã trả lại họ gấp trăm lần rồi. Nhận được một chút ân huệ của người thì phải trả lại gấp trăm ngàn lần, do đó, Mộ Dung Thiên không có gì phải hổ thẹn cả. Nhưng nếu như Khoa Tư Mạc vẫn cứ tiếp tục hèn yếu như thế, vậy thì gã sẽ vĩnh viễn có lỗi với song thân của gã, người đã tần tảo hơn nửa cuộc đời để dành dụm đủ tiền cho gã vào học viện và chỉ mong gã được nên người mà thôi.
Chờ cho đến khi bọn lưu manh kia đánh tới mỏi nhừ tay chân rồi mới chịu hùng hùng hổ hổ bỏ đi, còn điều mà Mộ Dung Thiên kỳ vọng sẽ xuất hiện thì lại không hề xảy ra. Gã Khoa Tư Mạc này quả là quá nhu nhược, nhu nhược đến mức không hề nghĩ tới phản kháng một chút nào.
Lúc này, bọn ba người Mộ Dung Thiên mới từ trong chỗ ẩn thân đi ra, Khiết Tạp Tây quan tâm hỏi:
- Khoa Tư Mạc ngươi không sao chứ?
Bị bằng hữu nhìn thấy trò hề như vậy, Khoa Tư Mạc cảm thấy rất mất mặt, vội vàng lau vết máu trên miệng rồi đứng dậy, ấp úng nói:
- Ta....ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Mộ Dung Thiên xoay người, nói:
- Vậy là tốt rồi, Tạp Hy, Lộ Thiến, chúng ta đi thôi.
Khiết Tạp Tây ngạc nhiên hỏi:
- Vậy còn Khoa Tư Mạc…..
Mộ Dung Thiên bước đến trước mặt Khoa Tư Mạc, rồi lạnh lùng nói:
- Khoa Tư Mạc huynh đệ, ngươi thật là không có dũng khí chút nào, nếu như không thay đổi, vậy thì cả đời này ngươi sẽ chỉ là một người nhu nhược mà thôi! Chẳng lẽ ngươi muốn vậy sao? Ngươi có nghĩ đến việc phụ mẫu của ngươi luôn khát vọng nhi tử của họ được thành tài, nhưng rốt cuộc thì hắn lại là một kẻ hèn nhát như thế này không? Ngươi nghĩ họ có đau lòng không?
Trên thực tế, gã vốn có đủ lực để phản kháng, nói không chừng ngay cả đám lưu manh kia cũng đều không phải là đối thủ của gã, vậy mà gã lại không dám phản kháng. So với Mộ Dung Thiên thì Khoa Tư Mạc có điều kiện tốt hơn rất nhiều. Với tên sắc lang này, hắn một khi đã hạ quyết tâm thì dù cho tố chất chiến đấu cực kỳ thấp cũng chưa hề đánh mất đi lòng tự tin, hơn nữa, hắn còn chọn con đường rất gồ ghề và đã từng vấp ngã nhiều lần - chức nghiệp chiến đấu - chứ không phải là trốn tránh. Còn nếu như cứ bám theo cái chức nghiệp sở trường của hắn là dược sư, cho dù hắn có đạt tới đỉnh điểm của chức nghiệp này thì bất kể một nữ nhân nào cũng sẽ vĩnh viễn khinh thường hắn. Cũng giống như Khoa Tư Mạc vậy, khi gã thượng đài thi đấu thì phong quang vô hạn, nhưng rồi khi hạ đài thì vẫn là một đối tượng để cho Lợi Áo Ba Đặc tùy ý vũ nhục như trước kia mà thôi.
Nếu như Khoa Tư Mạc chỉ là một kẻ nhát gan, vậy thì Mộ Dung Thiên cũng không cần kết thâm giao với gã nữa.
Khiết Tạp Tây còn đang do dự thì Mộ Dung Thiên đã quay mình bước đi, Lộ Thiến tất nhiên là cũng theo sau hắn. Khiết Tạp Tây hơi chần chừ chốc lát, rồi dậm dậm chân mấy cái và rốt cuộc cũng chạy theo hắn nốt.
Khoa Tư Mạc nhìn hai người bạn duy nhất tại học viện đi xa dần, gã ngây người ra một lúc lâu, rồi đột nhiên bật khóc thật lớn, một mặt vừa đấm tay xuống đất, một mặt vừa gào lên:
- Không! Ta không phải là người nhu nhược! Ta không phải là người nhu nhược…
oooOooo
Vòng đấu loại nhanh chóng sàng lọc ra được những người yếu và chưa đủ thực lực, rốt cuộc họ đều trở thành những khán giả quan chiến ở dưới đài. Tuy vậy, cũng có vài người có thực lực mạnh mẽ nhưng không may bị thua, đây là vấn đề về vận khí. Tỷ như Tát Á Da Lộ Mộc hệ ma pháp sư là ma chiến sĩ Ốc Thập Lạp Cơ, rồi còn có An Cách La Hy hùng nhân, cuồng chiến sĩ Kham Đông Lợi, kỵ sĩ Phổ Y..…vv....Những người này đều không phải là những người yếu, nhưng họ đã không may và đụng phải những người còn mạnh hơn họ mà thôi. Tình huống xảy ra các trận đấu giữa cường giả với cường giả thế này thì không thể nào tránh khỏi được, và vì có quá nhiều vị trí, nên hết lần này tới lần khác phải dùng tới phương thức rút thăm hên xui để chọn đối thủ, quả thật nhiều năm qua đã chưa gặp phải. Do vòng đấu loại đã có rất nhiều cường giả bị rớt lại, nên những người có thực lực hơi kém một chút hiển nhiên là khấp khởi mừng thầm, bởi vì trên con đường thành danh của họ đã bớt đi không ít chướng ngại vật, và nó cũng bớt gập ghềnh đi rất nhiều.
Trừ những điều đó ra thì còn có một chuyện rất kỳ lạ. Đó là việc năm nay số lượng của những học viên thuộc ban cấp thấp vượt qua được vòng đấu loại cũng tăng lên nhiều so với những năm trước. Tất nhiên, trong việc cả hai học viện thay đổi truyền thống mà mở rộng con số thí sinh ban cấp thấp được dự thi cũng cần phải suy nghĩ, nhưng đã có không ít học viên thuộc ban cấp thấp chiến thắng những học viên của ban cấp cao và cũng được xếp hạng tương đối cao, đây là điều rất hiếm lạ. Trong quá khứ, cứ mỗi lần có hai, ba người đứng đầu ban cấp thấp mà có thể đấu ngang ngửa với những người thuộc ban cấp cao thì đã là tiêu chuẩn cực hạn rồi. Bởi vậy nên có rất nhiều người đã hoài nghi, không biết có phải những học viên của ban cấp thấp đã đồng loạt ăn xuân dược trước khi dự thi hay không, mà rốt cuộc đã khiến cho tố chất của họ bùng nổ cực mạnh, và kết quả là đánh rớt đài rất nhiều người của ban cấp cao.
Hàng năm, sau khi vòng đấu loại kết thúc, số người còn trụ lại được thì chỉ có hơn ngàn người, và cuộc luận võ của hai học viện cũng sẽ bắt đầu bước qua một giai đoạn mới - tổng chung kết. Con hắc mã Mộ Dung Thiên thường ngày vẫn làm cho người ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nay hắn có thể tham gia vào trận tổng chung kết thì đó là một chuyện nằm trong dự liệu rồi, mà hai người đồng bạn của hắn cũng được thuận lợi tấn cấp. Khoa Tư Mạc ở trên đài vẫn như một con mãnh hổ, thậm chí so với lúc trước còn có vẻ điên cuồng hơn nữa. Không biết có phải là do bị sự việc của hôm trước kích thích hay không, nhưng gã đã dựa vào khí thế áp đảo mà đã đánh bại một tên thích khách có thực lực cao hơn gã không ít. Mộ Dung Thiên hơi nghi ngờ, không biết vào lúc đánh bại gã thích khách kia, Khoa Tư Mạc có tự xem đối thủ của gã chính là Lợi Áo Ba Đặc hay không.
Vòng đấu loại có số lượng thí sinh tham dự rất đông, nên đã được phân tán ra gần trăm sân huấn luyện của hai học viện để cùng tiến hành thi đấu. Nhưng còn đợt tổng chung kết này thì cứ án theo từng năm học mà chia ra thành năm khu tỷ đấu, và năm khu này phải có khả năng chứa được một lượng khán giả đông kinh người. Ngoài các giảng sư và học viên của hai học viện ra, còn có những nhân vật tai to mặt lớn của xã hội bên ngoài đến xem nữa. Họ là những nhân vật cao cấp của các công hội, là những danh môn quý tộc chẳng quản đường xa mà đến quan chiến. Có người đến vì muốn tìm kiếm nhân tài, hoặc đến là vì quan tâm tới các dũng sĩ mầm non mới nổi, thậm chí, có cả những kẻ học làm sang bắt chước các trưởng giả mà đến xem thì cũng nhan nhản khắp nơi. Những trận quyết đấu để quyết định vận mệnh này của Tát Á Da Lộ và An Cách La Hy đều được xem là một thịnh hội hiếm có của đế quốc, chúng đều không phải là những việc vô nghĩa. Ngoài việc hai học viện đã nổi danh lừng lẫy ở Lam Nguyệt và có số lượng học viên đông đảo ra, thì sự hiện diện của các nhân vật cao cấp cũng chính là một nhân tố rất quan trọng để thu hút sự chú ý và quan tâm của hầu hết mọi người tại đế quốc.
Vòng đầu tiên của trận tổng chung kết vẫn là rút thăm để quyết định đối thủ như trước, nhưng đối thủ sẽ không còn là những người có cùng chuyên ngành giống mình nữa, mà có thể là người thuộc bất kỳ chuyên ngành nào khác trong cùng năm học. Mộ Dung Thiên sẽ phải chạm trán với một người là cung tiễn thủ. Kỳ thật, ma võ sĩ là một chuyên ngành rất phức tạp, nó bao gồm ma chiến sĩ, ma kỵ sĩ, ma đạo tặc, ma liệp nhân (thợ săn), ma thích khách......Ngoài ma pháp sư là một chiến đấu chức nghiệp có hơi chút đặc thù ra, thì trên cơ bản, các chức nghiệp khác đều được liệt vào nhóm ma võ sĩ, và tất nhiên cũng có cung tiễn thủ ở trong đó nữa. Bởi vậy nên Mộ Dung Thiên không có gì đáng ngại cả, hơn nữa Bích Dạ là một hảo thủ trong số các cung tiễn thủ, nhờ bị nàng hành hạ trong suốt hơn mười ngày thì hắn đã sớm hiểu rõ các đặc điểm của cung tiễn thủ hết rồi.
Đối thủ của Khiết Tây Tạp là một ma pháp sư, gã coi như cũng là một kẻ không may vì phải đụng với thiếu nữ thiên tài ma pháp sư nổi danh toàn quốc. Cho dù Khiết Tây Tạp vì e ngại bại lộ thân phận mà không thể hiển lộ toàn bộ thực lực của nàng, nhưng dựa vào những hiểu biết sâu sắc về các hệ ma pháp thì các sự công kích của ma pháp sư đối với nàng sẽ rất khó chiếm được ưu thế; có thể nói trận đấu này là cửu tử nhất sinh đối với gã ma pháp sư xấu số kia, không, phải là thập tử vô sinh mới đúng!
Còn đối thủ của Khoa Tư Mạc lại là một tên thích khách. Mộ Dung Thiên có cảm giác là gã thích khách này cũng kém may mắn đây, bởi vì Khoa Tư Mạc có một mối hận sâu dầy đang được đè nén ở trong lòng đối với Lợi Áo Ba Đặc.
Tuy nhiên, vào thời khắc này, Mộ Dung Thiên cũng không còn quan tâm nhiều đến việc của hai người bạn tốt nữa, bởi vì hắn đã dồn hết toàn bộ tâm trí vào một trận đấu khác, mà sự quan trọng của nó thì lại không có gì sánh nổi - cuộc chiến của nàng xử nữ Lộ Thiến, và đó cũng là trận mở màn cho lượt tổng chung kết của tân sinh!
Hết
- Tại sao? La Địch, chúng ta chỉ khoanh tay đứng nhìn vậy thôi sao? Thật không có đạo nghĩa chút nào.
Mộ Dung Thiên thở dài nói:
- Khi một người té ngã, việc chúng ta cần làm không phải là dìu hắn đứng dậy, mà là phải để cho hắn tự mình đứng lên, bằng không thì lần sau hắn có té ngã nữa tất sẽ không thể nào đứng lên được.
Mộ Dung Thiên thốt ra những lời ấy mà lòng cũng tràn đầy cảm xúc, bởi vì hắn đã từng bị té ngã, thậm chí còn té nặng hơn cả Khoa Tư Mạc nhiều lắm. Tuy nhiên, chẳng những hôm nay hắn đã đứng lên được, mà lại còn đứng rất vững nữa kia.
Đối với những triết lý thâm ảo của địa cầu, Khiếp Tạp Tây có điều hiểu điều không, nhưng nàng mơ hồ nhận ra rằng lời nói vừa rồi của gã bạn cùng phòng cũng có vài phần đạo lý, nên không còn xung động nữa, mà cố gắng giữ bình tĩnh để quan sát mọi diễn biến.
- Tiểu tử thối, chắc ăn gan báo rồi!
Hôm nay, Lợi Áo Ba Đặc đặc biệt nóng nảy, bởi vì không lâu trước đó, gã đã bị “xe buýt công cộng” Đào Thụy Ty bỏ rơi. Nữ nhân đó vốn là một dâm phụ mà ai cũng có thể làm chồng, và tất cả mọi người ở trong học viện đều biết rõ việc này; vả lại, hơn phân nửa số nam nhân đã từng có quan hệ với ả thì sau khi chơi xong đều phủi tay bỏ đi, dù ra đường có gặp lại thì cũng không thèm ngó tới một cái. Nhưng Lợi Áo Ba Đặc thì hết lần này tới lần khác vẫn rất ngây thơ, có lẽ vì gã mê luyến thân hình khêu gợi của Đào Thụy Ty mà tự cho mình là tài xế của chiếc xe "buýt công cộng" đó thay vì chỉ là một hành khách như bao người khác, và rồi gã chỉ muốn sở hữu "nó" để sử dụng riêng. Lẽ đương nhiên, hậu quả của chuyện này có thể nghĩ được, loại nữ nhân lẳng lơ như Đào Thụy Ty sẽ không vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng, vì thế mà không lâu sau đó, ả đã kiếm được một tên mặt trắng khác. Người nọ cũng có chút thế lực, và Lợi Áo Ba Đặc cũng tự biết là không thể trêu vào, nên gã chỉ có thể đi kiếm người khác để trút hận mà thôi.
Hôm nay, gã đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực vô cùng, nên đã hẹn mấy tên bằng hữu “xôi thịt” ra ngoài để tìm “con ma” xui xẻo nào đó mà hành hạ cho bõ ghét. Thật không may, gã vừa vặn gặp được Khoa Tư Mạc ở dọc đường. Khoảng hai tháng trước, tên tiểu tử này đã bị gã dọa đến thiếu chút nữa tiểu ra quần, nên Lợi Áo Ba Đặc cũng có chút ấn tượng; và cũng chính vì vậy mà gã lập tức tiến lên khiêu khích ngay khi vừa chạm mặt. Còn Khoa Tư Mạc thì cũng chỉ nói được đôi ba câu, đại loại như là "bạn học, mấy người hãy tha cho ta đi", vv.....Y vốn là người sợ đụng chuyện, nên chỉ mong sao không gây sự là tốt rồi, chứ nói gì tới cãi cọ với người ta. Tuy vậy, vì Lợi Áo Ba Đặc đang giận giữ trong người, và hiển nhiên là đang có ý định gây rối, nên dù Khoa Tư Mạc có khúm núm thế nào thì cũng vô ích. Y lập tức bị cả đám lưu manh kia xông vào đánh đập tới tấp, và bản thân y chỉ có thể lấy hai tay bảo vệ đầu, rồi đau khổ cầu xin bọn chúng bỏ qua cho.
Lợi Áo Ba Đặc thấy thế thì tâm tình vui vẻ như nước thủy triều dâng cao, bao nhiêu phiền muộn cũng được tiêu trừ đi rất nhiều, vì thế nên gã càng hưng phấn, nói:
- Đánh, đánh cho bõ ghét!
Đứng từ xa nhìn thấy Khoa Tư Mạc nằm lăn trên đất và bị bọn kia tay đấm chân đá không ngừng, khiến cho y bị mẻ đầu sứt trán, máu chảy ràn rụa. Điều đó khiến cho Khiết Tạp Tây không nhịn được nữa, thốt:
- La Địch, chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn thế này thôi sao?
Mộ Dung Thiên vẫn một mực sắt đá:
- Đúng vậy, trên đời này, có những việc mà chúng ta không thể giúp đỡ được.
Trước kia, khi tố chất của hắn còn rất thấp mà vẫn phải liều chết để chiến đấu với ma thú, rồi lại còn những lúc tự luyện hấp thụ yêu khí, vv....Những tình huống như thế so với bây giờ còn tàn khốc hơn nhiều lắm, nhưng cũng chẳng có ai hỗ trợ, hoặc giả lúc cá cược với Ba Tây, hắn cũng phải tự mình thiết lập quỷ kế thì mới khiến cho công việc được thuận lợi. Nếu như nói có ai đó tương trợ hắn thì đó phải là việc Tư Ân đã cung cấp nơi ăn ở miễn phí cho hắn, và việc Lệ Toa và Lạc Na cho mượn một ít kim tệ mà thôi, nhưng hiện tại thì hắn đã trả lại họ gấp trăm lần rồi. Nhận được một chút ân huệ của người thì phải trả lại gấp trăm ngàn lần, do đó, Mộ Dung Thiên không có gì phải hổ thẹn cả. Nhưng nếu như Khoa Tư Mạc vẫn cứ tiếp tục hèn yếu như thế, vậy thì gã sẽ vĩnh viễn có lỗi với song thân của gã, người đã tần tảo hơn nửa cuộc đời để dành dụm đủ tiền cho gã vào học viện và chỉ mong gã được nên người mà thôi.
Chờ cho đến khi bọn lưu manh kia đánh tới mỏi nhừ tay chân rồi mới chịu hùng hùng hổ hổ bỏ đi, còn điều mà Mộ Dung Thiên kỳ vọng sẽ xuất hiện thì lại không hề xảy ra. Gã Khoa Tư Mạc này quả là quá nhu nhược, nhu nhược đến mức không hề nghĩ tới phản kháng một chút nào.
Lúc này, bọn ba người Mộ Dung Thiên mới từ trong chỗ ẩn thân đi ra, Khiết Tạp Tây quan tâm hỏi:
- Khoa Tư Mạc ngươi không sao chứ?
Bị bằng hữu nhìn thấy trò hề như vậy, Khoa Tư Mạc cảm thấy rất mất mặt, vội vàng lau vết máu trên miệng rồi đứng dậy, ấp úng nói:
- Ta....ta không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
Mộ Dung Thiên xoay người, nói:
- Vậy là tốt rồi, Tạp Hy, Lộ Thiến, chúng ta đi thôi.
Khiết Tạp Tây ngạc nhiên hỏi:
- Vậy còn Khoa Tư Mạc…..
Mộ Dung Thiên bước đến trước mặt Khoa Tư Mạc, rồi lạnh lùng nói:
- Khoa Tư Mạc huynh đệ, ngươi thật là không có dũng khí chút nào, nếu như không thay đổi, vậy thì cả đời này ngươi sẽ chỉ là một người nhu nhược mà thôi! Chẳng lẽ ngươi muốn vậy sao? Ngươi có nghĩ đến việc phụ mẫu của ngươi luôn khát vọng nhi tử của họ được thành tài, nhưng rốt cuộc thì hắn lại là một kẻ hèn nhát như thế này không? Ngươi nghĩ họ có đau lòng không?
Trên thực tế, gã vốn có đủ lực để phản kháng, nói không chừng ngay cả đám lưu manh kia cũng đều không phải là đối thủ của gã, vậy mà gã lại không dám phản kháng. So với Mộ Dung Thiên thì Khoa Tư Mạc có điều kiện tốt hơn rất nhiều. Với tên sắc lang này, hắn một khi đã hạ quyết tâm thì dù cho tố chất chiến đấu cực kỳ thấp cũng chưa hề đánh mất đi lòng tự tin, hơn nữa, hắn còn chọn con đường rất gồ ghề và đã từng vấp ngã nhiều lần - chức nghiệp chiến đấu - chứ không phải là trốn tránh. Còn nếu như cứ bám theo cái chức nghiệp sở trường của hắn là dược sư, cho dù hắn có đạt tới đỉnh điểm của chức nghiệp này thì bất kể một nữ nhân nào cũng sẽ vĩnh viễn khinh thường hắn. Cũng giống như Khoa Tư Mạc vậy, khi gã thượng đài thi đấu thì phong quang vô hạn, nhưng rồi khi hạ đài thì vẫn là một đối tượng để cho Lợi Áo Ba Đặc tùy ý vũ nhục như trước kia mà thôi.
Nếu như Khoa Tư Mạc chỉ là một kẻ nhát gan, vậy thì Mộ Dung Thiên cũng không cần kết thâm giao với gã nữa.
Khiết Tạp Tây còn đang do dự thì Mộ Dung Thiên đã quay mình bước đi, Lộ Thiến tất nhiên là cũng theo sau hắn. Khiết Tạp Tây hơi chần chừ chốc lát, rồi dậm dậm chân mấy cái và rốt cuộc cũng chạy theo hắn nốt.
Khoa Tư Mạc nhìn hai người bạn duy nhất tại học viện đi xa dần, gã ngây người ra một lúc lâu, rồi đột nhiên bật khóc thật lớn, một mặt vừa đấm tay xuống đất, một mặt vừa gào lên:
- Không! Ta không phải là người nhu nhược! Ta không phải là người nhu nhược…
oooOooo
Vòng đấu loại nhanh chóng sàng lọc ra được những người yếu và chưa đủ thực lực, rốt cuộc họ đều trở thành những khán giả quan chiến ở dưới đài. Tuy vậy, cũng có vài người có thực lực mạnh mẽ nhưng không may bị thua, đây là vấn đề về vận khí. Tỷ như Tát Á Da Lộ Mộc hệ ma pháp sư là ma chiến sĩ Ốc Thập Lạp Cơ, rồi còn có An Cách La Hy hùng nhân, cuồng chiến sĩ Kham Đông Lợi, kỵ sĩ Phổ Y..…vv....Những người này đều không phải là những người yếu, nhưng họ đã không may và đụng phải những người còn mạnh hơn họ mà thôi. Tình huống xảy ra các trận đấu giữa cường giả với cường giả thế này thì không thể nào tránh khỏi được, và vì có quá nhiều vị trí, nên hết lần này tới lần khác phải dùng tới phương thức rút thăm hên xui để chọn đối thủ, quả thật nhiều năm qua đã chưa gặp phải. Do vòng đấu loại đã có rất nhiều cường giả bị rớt lại, nên những người có thực lực hơi kém một chút hiển nhiên là khấp khởi mừng thầm, bởi vì trên con đường thành danh của họ đã bớt đi không ít chướng ngại vật, và nó cũng bớt gập ghềnh đi rất nhiều.
Trừ những điều đó ra thì còn có một chuyện rất kỳ lạ. Đó là việc năm nay số lượng của những học viên thuộc ban cấp thấp vượt qua được vòng đấu loại cũng tăng lên nhiều so với những năm trước. Tất nhiên, trong việc cả hai học viện thay đổi truyền thống mà mở rộng con số thí sinh ban cấp thấp được dự thi cũng cần phải suy nghĩ, nhưng đã có không ít học viên thuộc ban cấp thấp chiến thắng những học viên của ban cấp cao và cũng được xếp hạng tương đối cao, đây là điều rất hiếm lạ. Trong quá khứ, cứ mỗi lần có hai, ba người đứng đầu ban cấp thấp mà có thể đấu ngang ngửa với những người thuộc ban cấp cao thì đã là tiêu chuẩn cực hạn rồi. Bởi vậy nên có rất nhiều người đã hoài nghi, không biết có phải những học viên của ban cấp thấp đã đồng loạt ăn xuân dược trước khi dự thi hay không, mà rốt cuộc đã khiến cho tố chất của họ bùng nổ cực mạnh, và kết quả là đánh rớt đài rất nhiều người của ban cấp cao.
Hàng năm, sau khi vòng đấu loại kết thúc, số người còn trụ lại được thì chỉ có hơn ngàn người, và cuộc luận võ của hai học viện cũng sẽ bắt đầu bước qua một giai đoạn mới - tổng chung kết. Con hắc mã Mộ Dung Thiên thường ngày vẫn làm cho người ta đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nay hắn có thể tham gia vào trận tổng chung kết thì đó là một chuyện nằm trong dự liệu rồi, mà hai người đồng bạn của hắn cũng được thuận lợi tấn cấp. Khoa Tư Mạc ở trên đài vẫn như một con mãnh hổ, thậm chí so với lúc trước còn có vẻ điên cuồng hơn nữa. Không biết có phải là do bị sự việc của hôm trước kích thích hay không, nhưng gã đã dựa vào khí thế áp đảo mà đã đánh bại một tên thích khách có thực lực cao hơn gã không ít. Mộ Dung Thiên hơi nghi ngờ, không biết vào lúc đánh bại gã thích khách kia, Khoa Tư Mạc có tự xem đối thủ của gã chính là Lợi Áo Ba Đặc hay không.
Vòng đấu loại có số lượng thí sinh tham dự rất đông, nên đã được phân tán ra gần trăm sân huấn luyện của hai học viện để cùng tiến hành thi đấu. Nhưng còn đợt tổng chung kết này thì cứ án theo từng năm học mà chia ra thành năm khu tỷ đấu, và năm khu này phải có khả năng chứa được một lượng khán giả đông kinh người. Ngoài các giảng sư và học viên của hai học viện ra, còn có những nhân vật tai to mặt lớn của xã hội bên ngoài đến xem nữa. Họ là những nhân vật cao cấp của các công hội, là những danh môn quý tộc chẳng quản đường xa mà đến quan chiến. Có người đến vì muốn tìm kiếm nhân tài, hoặc đến là vì quan tâm tới các dũng sĩ mầm non mới nổi, thậm chí, có cả những kẻ học làm sang bắt chước các trưởng giả mà đến xem thì cũng nhan nhản khắp nơi. Những trận quyết đấu để quyết định vận mệnh này của Tát Á Da Lộ và An Cách La Hy đều được xem là một thịnh hội hiếm có của đế quốc, chúng đều không phải là những việc vô nghĩa. Ngoài việc hai học viện đã nổi danh lừng lẫy ở Lam Nguyệt và có số lượng học viên đông đảo ra, thì sự hiện diện của các nhân vật cao cấp cũng chính là một nhân tố rất quan trọng để thu hút sự chú ý và quan tâm của hầu hết mọi người tại đế quốc.
Vòng đầu tiên của trận tổng chung kết vẫn là rút thăm để quyết định đối thủ như trước, nhưng đối thủ sẽ không còn là những người có cùng chuyên ngành giống mình nữa, mà có thể là người thuộc bất kỳ chuyên ngành nào khác trong cùng năm học. Mộ Dung Thiên sẽ phải chạm trán với một người là cung tiễn thủ. Kỳ thật, ma võ sĩ là một chuyên ngành rất phức tạp, nó bao gồm ma chiến sĩ, ma kỵ sĩ, ma đạo tặc, ma liệp nhân (thợ săn), ma thích khách......Ngoài ma pháp sư là một chiến đấu chức nghiệp có hơi chút đặc thù ra, thì trên cơ bản, các chức nghiệp khác đều được liệt vào nhóm ma võ sĩ, và tất nhiên cũng có cung tiễn thủ ở trong đó nữa. Bởi vậy nên Mộ Dung Thiên không có gì đáng ngại cả, hơn nữa Bích Dạ là một hảo thủ trong số các cung tiễn thủ, nhờ bị nàng hành hạ trong suốt hơn mười ngày thì hắn đã sớm hiểu rõ các đặc điểm của cung tiễn thủ hết rồi.
Đối thủ của Khiết Tây Tạp là một ma pháp sư, gã coi như cũng là một kẻ không may vì phải đụng với thiếu nữ thiên tài ma pháp sư nổi danh toàn quốc. Cho dù Khiết Tây Tạp vì e ngại bại lộ thân phận mà không thể hiển lộ toàn bộ thực lực của nàng, nhưng dựa vào những hiểu biết sâu sắc về các hệ ma pháp thì các sự công kích của ma pháp sư đối với nàng sẽ rất khó chiếm được ưu thế; có thể nói trận đấu này là cửu tử nhất sinh đối với gã ma pháp sư xấu số kia, không, phải là thập tử vô sinh mới đúng!
Còn đối thủ của Khoa Tư Mạc lại là một tên thích khách. Mộ Dung Thiên có cảm giác là gã thích khách này cũng kém may mắn đây, bởi vì Khoa Tư Mạc có một mối hận sâu dầy đang được đè nén ở trong lòng đối với Lợi Áo Ba Đặc.
Tuy nhiên, vào thời khắc này, Mộ Dung Thiên cũng không còn quan tâm nhiều đến việc của hai người bạn tốt nữa, bởi vì hắn đã dồn hết toàn bộ tâm trí vào một trận đấu khác, mà sự quan trọng của nó thì lại không có gì sánh nổi - cuộc chiến của nàng xử nữ Lộ Thiến, và đó cũng là trận mở màn cho lượt tổng chung kết của tân sinh!
Hết
Tác giả :
Vô Xỉ Đạo Tặc