Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự
Chương 115: Khúc chung
Cuối cùng, vẫn là Trần Mặc ra tay giải quyết khó xử cho Lưu Trang. Phương Trí Viễn ôm Phúc Sinh, buồn cười nhìn Lưu Trang, biết ngay cậu cả ngày muốn phẫn mặt đen nhưng lại mềm lòng mà, thường xuyên phải nhờ Trần Mặc cứu cấp.
Cơm chiều ăn một bữa sủi cảo ngon lành. Sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm hình thù kỳ quái nhưng lại thần kỳ là không bị rách vỏ. Phương Trí Viễn nghĩ ra ý xấu, múc hết sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm vào bát Phúc Sinh và Phúc Vận. Phúc Sinh và Phúc Vận đang vội vã đòi ăn, thấy Phương Trí Viễn bưng bát đi ra liền cười thật tươi với hắn.
Phương Trí Viễn nhìn nụ cười của các con, vừa làm chuyện xấu nên hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến hai đứa luôn quấy rầy hoạt động tích cực tạo người của hắn và Lưu Trang, chột dạ liền biến mất.
Đến khi Phương Trí Viễn đút sủi cảo hình thù kỳ quái, vỏ nhiều nhân ít cho Phúc Sinh và Phúc Vận, hai bé nhìn Tiểu Đoàn Tử ăn sủi cảo trắng trắng tròn tròn, lại nhìn của mình, rõ ràng mất hứng. Phúc Sinh còn chưa nói gì, Phúc Vận đã mở miệng nói: “Ca ca, sủi cảo đẹp, con ăn như ca ca cơ.”
Phúc Vận vừa nói, người trong nhà đều nhìn Phương Trí Viễn. Phương Tằng trực tiếp nhất, vội vàng nói: “Hổ tử, là con lấy sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm đi hả. Cữu còn định ăn thử lần đầu con trai làm mà, sao con không để cho cữu hai cái.” Nói xong từ ái nhìn Tiểu Đoàn Tử.
Phương Trí Viễn rất muốn nói con cữu chỉ làm hai cái, nhưng nhìn cữu cữu rõ ràng là đang nịnh hót cữu ma, Phương Trí Viễn quyết định rộng lượng không so đo với anh, không đôi co với cữu cữu hắn.
Mà Phúc Vận tuy không quá hiểu Phương Tằng đang nói gì, nhưng cũng hiểu được là muốn tranh sủi cảo của bé. Phúc Vận nhìn sủi cảo bé tẹo, nghĩ thà nhỏ còn hơn không có, không đợi Phương Trí Viễn nói gì liền một ngụm cắn vào miệng, ăn trước rồi tính.
Hành vi trêu đùa hai đứa con của Phương Trí Viễn liền chết non. Hắn cảm thấy con hắn đúng là quá ngoan, làm hắn ít bao nhiêu lạc thú. Lúc này, Lưu Trang cầm lấy bát, cười nói với Phương Trí Viễn: “Được rồi, trong sủi cảo có thịt, không thể cho chúng nó ăn quá nhiều. Đệ đút cho, A Viễn, huynh đó, sao mà y như trẻ con vậy hả.”
Nói một người tuổi tâm lý đã gần bốn mươi như hắn giống trẻ con, đây không phải là khen ngợi, Lưu Trang vô thức đá một cước vào ngực Phương Trí Viễn khiến Phương Trí Viễn thật ưu thương. A Trang nhà hắn thật sự không phải là đang trả thù hành vi trêu ghẹo hai con của hắn sao A Trang không yêu hắn, đúng là có con, cha liền đứng sang bên mà. Phương Trí Viễn vì mình mà chảy một dòng lệ chua xót.
Cuộc sống chăm con trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua thêm một năm. Tiểu Đoàn Tử đã đeo túi sách đến tư thục, hai đứa nhỏ không có Tiểu Đoàn Tử trông quả thực là ầm ĩ làm Lưu Trang và Phương Trí Viễn đau đầu. Giây phút mỗi ngày mà Phương Trí Viễn thích nhất chính là lúc Tiểu Đoàn Tử về, hai tiểu yêu tinh trong nhà có Tiểu Đoàn Tử mới có thể yên ổn chút.
Phúc Sinh trước kia không thích nói, còn tưởng là yên tĩnh, đáng tiếc lúc này Phương Trí Viễn mới biết hắn sai mười phần. Phúc Sinh không thích nói chuyện bởi vì bé trực tiếp động thủ. Gà con, vịt con trong nhà bị bé đuổi chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn muốn chơi với dê con. Mà Phúc Vận thì chính là đuôi của ca ca bé, ca ca làm gì, bé liền vui tươi hớn hở làm cùng.
May mà hai đứa được ân cần dạy bảo không nghịch nước nghịch lửa, Phương Trí Viễn và Lưu Trang mới an tâm chút. Nếu không, cả ngày phải trông hai đứa nhỏ, một khắc cũng không dám thả lỏng. Phương Trí Viễn chắc chắn rằng hắn và A Trang nhà hắn không thể tạo người thành công chính là vì mấy đứa bé sau này biết hai đứa hỗn đản này đã làm bọn họ mệt chết nên chưa đến giúp vui.
Mà Lưu Trang bây giờ hy vọng nhất là Phúc Sinh và Phúc Vận có thể đi tư thục, không nói những việc khác, đi học biết chữ sớm là tốt. Cậu thương lượng với Phương Trí Viễn, hai người đều cảm thấy rất tốt. Nhưng chỉ hai người họ đồng ý thì không được, còn phải Phúc Sinh và Phúc Vận nguyện ý.
Phương Trí Viễn cẩm thấy mình là một phụ huynh tân tiến, vì thế tìm hai đứa nhỏ. Hắn nghĩ con cả trong đầu cong cong nhiễu nhiễu không nhiều, tương đối cố chấp, vì thế hắn hỏi con út dễ lừa hơn: “Phúc Vận, con có muốn đi tư thục với đại ca ca không, ở đó có nhiều bạn nhỏ lắm, con có thể chơi cùng. Ở đó còn có thúc thúc Đại Tráng của con làm tiên sinh, đệ ấy luôn thích hai con. Các con có đi không”
Phúc Vận lắc đầu mơ mơ màng màng, nhìn nhìn ca ca bé, nãi thanh nãi khí nói: “Phụ thân, nhị ca ca có đi không ạ Nhị ca ca đi thì con đi.” Nói xong liền ngóng trông nhìn Phúc Sinh.
Phương Trí Viễn nói: “Đương nhiên nhị ca ca con cũng đi. Phúc Sinh, con có muốn đi không. Nơi đó có nhiều người lắm, con có thể chơi với họ. Đương nhiên, các con phải nghe lời thúc thúc Đại Tráng, không được nghịch ngợm.”
Phúc Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Dạ, chúng con đi.”
Phương Trí Viễn vừa lòng, hôm sau dẫn Phúc Sinh Phúc Vận đi tìm Đại Tráng, phó thác hai đứa cho nó. Đại Tráng càng ngày càng ra dáng nghiêm sư, trẻ con trong thôn đều sợ, chỉ có Tiểu Đoàn Tử và hai đứa nhỏ không sợ. Tất cả là vì ba đứa từng thấy bộ dáng từ ái của Đại Tráng ở Phương gia, biết Đại Tráng là hổ giấy.
Phúc Sinh và Phúc Vận còn quá nhỏ, để không ảnh hưởng đến mấy đứa nhỏ lớn hơn, Đại Tráng để hai bé ngồi trước mặt mình. Hai bé ngồi một lúc, hết nhìn đông tới nhìn tây, ngồi không yên. Hai bé cho rằng đến đây có thể chơi với Tiểu Đoàn Tử cả ngày, không ngờ Tiểu Đoàn Tử còn phải đọc sách, viết chữ, không có nhiều thời gian chơi với hai bé.
Phúc Sinh và Phúc Vận nhàm chán, nhưng đây cũng không phải nhà hai bé, cũng không phải nơi quen thuộc nên buổi sáng cũng coi như thành thật. Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng không phải muốn hai bé học luôn, chỉ là để hai bé bớt nghịch, buổi chiều liền cho hai bé ở nhà ngủ, chơi đùa.
Ngày hôm sau, khi Phương Trí Viễn chuẩn bị cho hai bé đi học, phát hiện hai đứa chết sống không muốn đi. Phương Trí Viễn nhìn Phúc Vận trộm nhìn hắn lại nhanh chóng nhắm mắt lại, không ngờ con hắn cũng biết cách giả bộ để không phải đi học. Phúc Sinh trực tiếp nhắm mắt lại, chỉ là tay chân động không ngừng. Dù sao thì hai huynh đệ cũng nằm ỳ trên giường, Lưu Trang gọi ăn cơm hai bé cũng không dậy.
Phương Trí Viễn vừa tức giận vừa buồn cười, đóng cửa lại, từ khe cửa nhìn thấy Phúc Sinh và Phúc Vận lưu loát bò dậy, nào có chút buồn ngủ nào. Hai bé con khe khẽ nói thầm, cũng không biết đang nói gì.
Lưu Trang thấy Phương Trí Viễn không gọi được con dậy, nói với Phương Trí Viễn: “Lát nữa Tiểu Đoàn Tử sẽ sang đây đi cùng Phúc Sinh và Phúc Vận, sao huynh không gọi hai đứa.”
Phương Trí Viễn nói lại chuyện vừa nãy, Lưu Trang cũng không nói gì. Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ, nói: “Con còn nhỏ, ta thấy nếu chúng không thích đi thì thôi, chờ đến sáu tuổi như Tiểu Đoàn Tử rồi đi cũng được, nhờ cữu ma rảnh rỗi dạy chúng nó trước.”
Lưu Trang ngẫm cũng đúng, ba tuổi vẫn là quá nhỏ. Cậu cũng không yên tâm để con ở tư thục, ngày hôm qua vài lần cố ý đi ngang qua trường, chỉ sợ hai đứa nghịch ngợm gây phiền toái, càng sợ hai đứa bị thương.
Phúc Sinh và Phúc Vận cuối cùng cũng dậy, nhưng cực kỳ ngoan, thấy Phương Trí Viễn và Lưu Trang không đề cập đến chuyện đi học, chốc lát hai đứa đã quên, nghịch ngợm như ngày thường, làm ầm ĩ đến Phương Trí Viễn hối hận, ảo não trong lòng, sao hắn lại mềm lòng để hai tiểu yêu tinh ở nhà hành hạ mình chứ. Hắn hẳn là nên đưa hai đứa đi học, hành hạ người ngoài.
Dưa hồng ngoài ruộng chín, Phương Trí Viễn đi hái không ít, còn mang cả dưa hấu về. Mấy năm nay bọn họ đều làm dưa hấu sương trong căn nhà ở Lưu gia thôn. Chiến tranh đã kết thúc, đã có thể làm chè, thêm dưa hấu sương, hàng năm hai nhà Phương Trí Viễn và Phương Tằng thu được không ít bạc. Vì trong nhà nhiều trẻ con nên ngoài rau dưa theo mùa thì trái cây cũng phải trồng khá nhiều.
Bây giờ, chuyện bận rộn nhất hàng năm của Phương Trí Viễn và Phương Tằng là hai lần thu địa tô. Trong nhà đủ lương thực nên hai khối đất của Phương gia và vườn rau sau nhà Phương Trí Viễn đều trồng hoa quả. Phương Trí Viễn gùi dưa hấu dưa hồng về nhà, vừa vào cửa liền thấy Lưu Trang đã nấu xong cơm, đang đợi hắn.
Nhìn Lưu Trang dắt Phúc Sinh và Phúc Vận đi về phía hắn, Phương Trí Viễn đầy thỏa mãn, cảm ơn trời cao đã cho hắn đến đây để tìm được hạnh phúc của chính mình.
Lý gia thôn, Lý Phú đang làm việc dưới ruộng, trong nhà bây giờ đều là mình y làm. Thẩm Quý bị y đuổi đi, tuy thường đến dây dưa nhưng Lý Phú cũng không dễ chọc, Thẩm Quý không có biện pháp, chỉ có thể đáp một căn nhà tranh ở rìa Lý gia thôn, thuê một mẫu ruộng để trồng.
Từ đợt trưng binh, Lý Phú và Thẩm Quý đã xé rách mặt, cho dù Phùng Mai nhiều lần hòa giải nhưng Lý gia bán ruộng mà hết tất cả bạc tích cóp, Lý Phú hận cả Phùng Mai, tất nhiên sẽ không hòa nhã với Thẩm Quý. Nhất là đứa con út của y càng ngày càng yếu, tiền phải dùng để mua thuốc, càng ngày càng túng quẫn. Mỗi khi nghĩ đến cái giấy vay nợ ba mươi lượng kia, Lý Phú đều hận mắng Phùng Mai một trận, có lúc còn động chân động tay.
Thẩm Quý đã đến tuổi đón dâu, Lý Phú không muốn quản, Phùng Mai không thể quản. Thẩm Quý nhìn người khác hoan hoan hỉ hỉ cưới phu lang sinh con, chỉ có mình hắn cô đơn, vừa tức giận vừa ảo não, bất mãn với Lý Phú, làm việc chậm chạp, hở một cái liền làm ầm ĩ, làm người trong thôn được dịp xem trò cười.
Tính tình Lý Phú vốn không tốt, trực tiếp đuổi đi. Thẩm Quý vốn tưởng rời Lý gia hắn có thể tiêu diêu tự tại sống một mình, không ngờ không ruộng không đất không nhà, phải ngủ ở miếu hoang. Sau này Phùng Mai cho hắn năm trăm đồng tiền để hắn làm nhà cỏ lại thuê một mẫu ruộng, như vậy cũng chỉ có thể giúp Thẩm Quý không chết đói mà thôi.
Lý gia chỉ có một mình Lý Phú làm, không làm xuể hai mẫu, Phùng Mai cũng phải ra đồng, chưa đến hai năm, Phùng Mai đã không còn tư sắc thanh tú ngày xưa, trông y hệt một phu lang trung niên ở nông thôn.
Vì thường bị Lý Phú đánh chửi nên Phùng Mai cũng không còn kiên nhẫn như xưa, hai người cuối cùng vẫn thành phu phu đồng sàng dị mộng. Lý Phú nhớ đến cuộc sống đầy đủ ngày xưa, nhớ đến bản thân được Phương Thăng phủng như lão gia, nhớ tới trước kia được người trong thôn coi trọng, lại nhìn Phùng Mai, nghĩ đến cuộc sống bây giờ, Lý Phú sẽ không tự giác được mà nghĩ, nếu năm đó y không có tư tình với Phùng Mai, không làm Phương Thăng tức chết thì ngày hôm nay sẽ như thế nào.
Lý Phú càng nghĩ càng bất mãn với Phùng Mai. Phùng Mai cũng không ngốc, nhìn bộ dáng Lý Phú sao lại không hiểu y đang nghĩ gì. Phùng Mai cũng rất uất ức, rõ ràng nghĩ Lý Phú là người giỏi giang, có thể cho mình một bước lên trời, sống cuộc sống đầy đủ nên mình mới mặt dày dùng thủ đoạn vào Lý gia. Nhưng gả vào mới biết Lý Phú chỉ là tên dựa dập vào phu lang. Không có Phươn Thăng, Lý Phú không khác gì nông dân bình thường, thậm chí còn kém vài hán tử có khả năng. Năm đó Phùng Mai tuy thủ tiết nhưng trẻ tuổi xinh đẹp, cũng không ít người thích y, hiện tại ngẫm lại không hề ít người giỏi hơn Lý Phú nhiều.
Năm đó Lý gia không giàu có như y tưởng nhưng Lý Phú đối với y rất tốt, y còn có thể an ủi bản thân là tìm được người tốt với mình. Bây giờ mở miệng liền mắng, động một cái là đánh, y đúng là mù mới chọn loại người như Lý Phú làm đương gia.
Hai người đều hối hận với lựa chọn trước kia, chỉ là với tình hình bây giờ không thể không chấp nhận.
Hai người bọn họ vốn nghĩ cứ như thế đến lúc già, không ngờ Thẩm Quý dẫn phu lang người ta bỏ trốn, nhà đó tìm tới cửa đánh. Lý Phú bị thương ở đầu, mấy ngày sau liền chết. Trước khi chết, Lý Phú mời lý chính và tộc nhân đến, đưa cho địa khế và phòng khế cho lý chính bảo quản, nói chờ đến khi con út y đủ mười tám tuổi thì đưa cho nó, lại phó thác con mình cho đệ đệ nuôi, đưa năm lượng bạc mà mình tích cóp mấy năm nay cho đệ đệ, cũng nói địa tô hai mẫu đất trong nhà đưa cho đệ đệ nuôi con đến khi nó đủ mười tám tuổi. Cuối cùng, ngoài dự đoán, y hưu Phùng Mai.
Nguyên nhân rất đơn giản, y sợ Phùng Mai trộm gia sản của y bỏ trốn, con út sẽ không có nơi nương tựa. Làm xong chuyện, Lý Phú liền đi. Phùng Mai choáng váng, con lớn của y đi tha hương, con út ốm đau bệnh tật, y lại bị Lý Phú hưu, trời đất rộng lớn nhưng Phùng Mai lại không biết đi đâu.
Khi Phương Trí Viễn biết tin, đi đốt hương cho Phương Thăng, âm thầm nói trong lòng: Hai người có thể an tâm, những người hại các ngươi đều đã bị báo ứng.
Về đến nhà, Lưu Trang dắt hai con đứng ở cửa chờ, mỉm cười với Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn hơi dừng lại rồi lại bước tiếp. Người yêu của hắn, con của hắn, đời này của hắn đã đủ rồi.
**
Zổ: hoàn chính văn ~ còn 10c phiên ngoại nữa, trời nóng đề nghị mọi ng té nước thay tát hoa ~
Tối qua đọc lại mấy chương đầu thấy reader nhà toàn gái già và ế, hết cv rồi các cô mau ngoi lên điểm danh nào~
– Phiên ngoại –
Cơm chiều ăn một bữa sủi cảo ngon lành. Sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm hình thù kỳ quái nhưng lại thần kỳ là không bị rách vỏ. Phương Trí Viễn nghĩ ra ý xấu, múc hết sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm vào bát Phúc Sinh và Phúc Vận. Phúc Sinh và Phúc Vận đang vội vã đòi ăn, thấy Phương Trí Viễn bưng bát đi ra liền cười thật tươi với hắn.
Phương Trí Viễn nhìn nụ cười của các con, vừa làm chuyện xấu nên hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến hai đứa luôn quấy rầy hoạt động tích cực tạo người của hắn và Lưu Trang, chột dạ liền biến mất.
Đến khi Phương Trí Viễn đút sủi cảo hình thù kỳ quái, vỏ nhiều nhân ít cho Phúc Sinh và Phúc Vận, hai bé nhìn Tiểu Đoàn Tử ăn sủi cảo trắng trắng tròn tròn, lại nhìn của mình, rõ ràng mất hứng. Phúc Sinh còn chưa nói gì, Phúc Vận đã mở miệng nói: “Ca ca, sủi cảo đẹp, con ăn như ca ca cơ.”
Phúc Vận vừa nói, người trong nhà đều nhìn Phương Trí Viễn. Phương Tằng trực tiếp nhất, vội vàng nói: “Hổ tử, là con lấy sủi cảo Tiểu Đoàn Tử làm đi hả. Cữu còn định ăn thử lần đầu con trai làm mà, sao con không để cho cữu hai cái.” Nói xong từ ái nhìn Tiểu Đoàn Tử.
Phương Trí Viễn rất muốn nói con cữu chỉ làm hai cái, nhưng nhìn cữu cữu rõ ràng là đang nịnh hót cữu ma, Phương Trí Viễn quyết định rộng lượng không so đo với anh, không đôi co với cữu cữu hắn.
Mà Phúc Vận tuy không quá hiểu Phương Tằng đang nói gì, nhưng cũng hiểu được là muốn tranh sủi cảo của bé. Phúc Vận nhìn sủi cảo bé tẹo, nghĩ thà nhỏ còn hơn không có, không đợi Phương Trí Viễn nói gì liền một ngụm cắn vào miệng, ăn trước rồi tính.
Hành vi trêu đùa hai đứa con của Phương Trí Viễn liền chết non. Hắn cảm thấy con hắn đúng là quá ngoan, làm hắn ít bao nhiêu lạc thú. Lúc này, Lưu Trang cầm lấy bát, cười nói với Phương Trí Viễn: “Được rồi, trong sủi cảo có thịt, không thể cho chúng nó ăn quá nhiều. Đệ đút cho, A Viễn, huynh đó, sao mà y như trẻ con vậy hả.”
Nói một người tuổi tâm lý đã gần bốn mươi như hắn giống trẻ con, đây không phải là khen ngợi, Lưu Trang vô thức đá một cước vào ngực Phương Trí Viễn khiến Phương Trí Viễn thật ưu thương. A Trang nhà hắn thật sự không phải là đang trả thù hành vi trêu ghẹo hai con của hắn sao A Trang không yêu hắn, đúng là có con, cha liền đứng sang bên mà. Phương Trí Viễn vì mình mà chảy một dòng lệ chua xót.
Cuộc sống chăm con trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua thêm một năm. Tiểu Đoàn Tử đã đeo túi sách đến tư thục, hai đứa nhỏ không có Tiểu Đoàn Tử trông quả thực là ầm ĩ làm Lưu Trang và Phương Trí Viễn đau đầu. Giây phút mỗi ngày mà Phương Trí Viễn thích nhất chính là lúc Tiểu Đoàn Tử về, hai tiểu yêu tinh trong nhà có Tiểu Đoàn Tử mới có thể yên ổn chút.
Phúc Sinh trước kia không thích nói, còn tưởng là yên tĩnh, đáng tiếc lúc này Phương Trí Viễn mới biết hắn sai mười phần. Phúc Sinh không thích nói chuyện bởi vì bé trực tiếp động thủ. Gà con, vịt con trong nhà bị bé đuổi chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn muốn chơi với dê con. Mà Phúc Vận thì chính là đuôi của ca ca bé, ca ca làm gì, bé liền vui tươi hớn hở làm cùng.
May mà hai đứa được ân cần dạy bảo không nghịch nước nghịch lửa, Phương Trí Viễn và Lưu Trang mới an tâm chút. Nếu không, cả ngày phải trông hai đứa nhỏ, một khắc cũng không dám thả lỏng. Phương Trí Viễn chắc chắn rằng hắn và A Trang nhà hắn không thể tạo người thành công chính là vì mấy đứa bé sau này biết hai đứa hỗn đản này đã làm bọn họ mệt chết nên chưa đến giúp vui.
Mà Lưu Trang bây giờ hy vọng nhất là Phúc Sinh và Phúc Vận có thể đi tư thục, không nói những việc khác, đi học biết chữ sớm là tốt. Cậu thương lượng với Phương Trí Viễn, hai người đều cảm thấy rất tốt. Nhưng chỉ hai người họ đồng ý thì không được, còn phải Phúc Sinh và Phúc Vận nguyện ý.
Phương Trí Viễn cẩm thấy mình là một phụ huynh tân tiến, vì thế tìm hai đứa nhỏ. Hắn nghĩ con cả trong đầu cong cong nhiễu nhiễu không nhiều, tương đối cố chấp, vì thế hắn hỏi con út dễ lừa hơn: “Phúc Vận, con có muốn đi tư thục với đại ca ca không, ở đó có nhiều bạn nhỏ lắm, con có thể chơi cùng. Ở đó còn có thúc thúc Đại Tráng của con làm tiên sinh, đệ ấy luôn thích hai con. Các con có đi không”
Phúc Vận lắc đầu mơ mơ màng màng, nhìn nhìn ca ca bé, nãi thanh nãi khí nói: “Phụ thân, nhị ca ca có đi không ạ Nhị ca ca đi thì con đi.” Nói xong liền ngóng trông nhìn Phúc Sinh.
Phương Trí Viễn nói: “Đương nhiên nhị ca ca con cũng đi. Phúc Sinh, con có muốn đi không. Nơi đó có nhiều người lắm, con có thể chơi với họ. Đương nhiên, các con phải nghe lời thúc thúc Đại Tráng, không được nghịch ngợm.”
Phúc Sinh nghĩ nghĩ, nói: “Dạ, chúng con đi.”
Phương Trí Viễn vừa lòng, hôm sau dẫn Phúc Sinh Phúc Vận đi tìm Đại Tráng, phó thác hai đứa cho nó. Đại Tráng càng ngày càng ra dáng nghiêm sư, trẻ con trong thôn đều sợ, chỉ có Tiểu Đoàn Tử và hai đứa nhỏ không sợ. Tất cả là vì ba đứa từng thấy bộ dáng từ ái của Đại Tráng ở Phương gia, biết Đại Tráng là hổ giấy.
Phúc Sinh và Phúc Vận còn quá nhỏ, để không ảnh hưởng đến mấy đứa nhỏ lớn hơn, Đại Tráng để hai bé ngồi trước mặt mình. Hai bé ngồi một lúc, hết nhìn đông tới nhìn tây, ngồi không yên. Hai bé cho rằng đến đây có thể chơi với Tiểu Đoàn Tử cả ngày, không ngờ Tiểu Đoàn Tử còn phải đọc sách, viết chữ, không có nhiều thời gian chơi với hai bé.
Phúc Sinh và Phúc Vận nhàm chán, nhưng đây cũng không phải nhà hai bé, cũng không phải nơi quen thuộc nên buổi sáng cũng coi như thành thật. Phương Trí Viễn và Lưu Trang cũng không phải muốn hai bé học luôn, chỉ là để hai bé bớt nghịch, buổi chiều liền cho hai bé ở nhà ngủ, chơi đùa.
Ngày hôm sau, khi Phương Trí Viễn chuẩn bị cho hai bé đi học, phát hiện hai đứa chết sống không muốn đi. Phương Trí Viễn nhìn Phúc Vận trộm nhìn hắn lại nhanh chóng nhắm mắt lại, không ngờ con hắn cũng biết cách giả bộ để không phải đi học. Phúc Sinh trực tiếp nhắm mắt lại, chỉ là tay chân động không ngừng. Dù sao thì hai huynh đệ cũng nằm ỳ trên giường, Lưu Trang gọi ăn cơm hai bé cũng không dậy.
Phương Trí Viễn vừa tức giận vừa buồn cười, đóng cửa lại, từ khe cửa nhìn thấy Phúc Sinh và Phúc Vận lưu loát bò dậy, nào có chút buồn ngủ nào. Hai bé con khe khẽ nói thầm, cũng không biết đang nói gì.
Lưu Trang thấy Phương Trí Viễn không gọi được con dậy, nói với Phương Trí Viễn: “Lát nữa Tiểu Đoàn Tử sẽ sang đây đi cùng Phúc Sinh và Phúc Vận, sao huynh không gọi hai đứa.”
Phương Trí Viễn nói lại chuyện vừa nãy, Lưu Trang cũng không nói gì. Phương Trí Viễn ngẫm nghĩ, nói: “Con còn nhỏ, ta thấy nếu chúng không thích đi thì thôi, chờ đến sáu tuổi như Tiểu Đoàn Tử rồi đi cũng được, nhờ cữu ma rảnh rỗi dạy chúng nó trước.”
Lưu Trang ngẫm cũng đúng, ba tuổi vẫn là quá nhỏ. Cậu cũng không yên tâm để con ở tư thục, ngày hôm qua vài lần cố ý đi ngang qua trường, chỉ sợ hai đứa nghịch ngợm gây phiền toái, càng sợ hai đứa bị thương.
Phúc Sinh và Phúc Vận cuối cùng cũng dậy, nhưng cực kỳ ngoan, thấy Phương Trí Viễn và Lưu Trang không đề cập đến chuyện đi học, chốc lát hai đứa đã quên, nghịch ngợm như ngày thường, làm ầm ĩ đến Phương Trí Viễn hối hận, ảo não trong lòng, sao hắn lại mềm lòng để hai tiểu yêu tinh ở nhà hành hạ mình chứ. Hắn hẳn là nên đưa hai đứa đi học, hành hạ người ngoài.
Dưa hồng ngoài ruộng chín, Phương Trí Viễn đi hái không ít, còn mang cả dưa hấu về. Mấy năm nay bọn họ đều làm dưa hấu sương trong căn nhà ở Lưu gia thôn. Chiến tranh đã kết thúc, đã có thể làm chè, thêm dưa hấu sương, hàng năm hai nhà Phương Trí Viễn và Phương Tằng thu được không ít bạc. Vì trong nhà nhiều trẻ con nên ngoài rau dưa theo mùa thì trái cây cũng phải trồng khá nhiều.
Bây giờ, chuyện bận rộn nhất hàng năm của Phương Trí Viễn và Phương Tằng là hai lần thu địa tô. Trong nhà đủ lương thực nên hai khối đất của Phương gia và vườn rau sau nhà Phương Trí Viễn đều trồng hoa quả. Phương Trí Viễn gùi dưa hấu dưa hồng về nhà, vừa vào cửa liền thấy Lưu Trang đã nấu xong cơm, đang đợi hắn.
Nhìn Lưu Trang dắt Phúc Sinh và Phúc Vận đi về phía hắn, Phương Trí Viễn đầy thỏa mãn, cảm ơn trời cao đã cho hắn đến đây để tìm được hạnh phúc của chính mình.
Lý gia thôn, Lý Phú đang làm việc dưới ruộng, trong nhà bây giờ đều là mình y làm. Thẩm Quý bị y đuổi đi, tuy thường đến dây dưa nhưng Lý Phú cũng không dễ chọc, Thẩm Quý không có biện pháp, chỉ có thể đáp một căn nhà tranh ở rìa Lý gia thôn, thuê một mẫu ruộng để trồng.
Từ đợt trưng binh, Lý Phú và Thẩm Quý đã xé rách mặt, cho dù Phùng Mai nhiều lần hòa giải nhưng Lý gia bán ruộng mà hết tất cả bạc tích cóp, Lý Phú hận cả Phùng Mai, tất nhiên sẽ không hòa nhã với Thẩm Quý. Nhất là đứa con út của y càng ngày càng yếu, tiền phải dùng để mua thuốc, càng ngày càng túng quẫn. Mỗi khi nghĩ đến cái giấy vay nợ ba mươi lượng kia, Lý Phú đều hận mắng Phùng Mai một trận, có lúc còn động chân động tay.
Thẩm Quý đã đến tuổi đón dâu, Lý Phú không muốn quản, Phùng Mai không thể quản. Thẩm Quý nhìn người khác hoan hoan hỉ hỉ cưới phu lang sinh con, chỉ có mình hắn cô đơn, vừa tức giận vừa ảo não, bất mãn với Lý Phú, làm việc chậm chạp, hở một cái liền làm ầm ĩ, làm người trong thôn được dịp xem trò cười.
Tính tình Lý Phú vốn không tốt, trực tiếp đuổi đi. Thẩm Quý vốn tưởng rời Lý gia hắn có thể tiêu diêu tự tại sống một mình, không ngờ không ruộng không đất không nhà, phải ngủ ở miếu hoang. Sau này Phùng Mai cho hắn năm trăm đồng tiền để hắn làm nhà cỏ lại thuê một mẫu ruộng, như vậy cũng chỉ có thể giúp Thẩm Quý không chết đói mà thôi.
Lý gia chỉ có một mình Lý Phú làm, không làm xuể hai mẫu, Phùng Mai cũng phải ra đồng, chưa đến hai năm, Phùng Mai đã không còn tư sắc thanh tú ngày xưa, trông y hệt một phu lang trung niên ở nông thôn.
Vì thường bị Lý Phú đánh chửi nên Phùng Mai cũng không còn kiên nhẫn như xưa, hai người cuối cùng vẫn thành phu phu đồng sàng dị mộng. Lý Phú nhớ đến cuộc sống đầy đủ ngày xưa, nhớ đến bản thân được Phương Thăng phủng như lão gia, nhớ tới trước kia được người trong thôn coi trọng, lại nhìn Phùng Mai, nghĩ đến cuộc sống bây giờ, Lý Phú sẽ không tự giác được mà nghĩ, nếu năm đó y không có tư tình với Phùng Mai, không làm Phương Thăng tức chết thì ngày hôm nay sẽ như thế nào.
Lý Phú càng nghĩ càng bất mãn với Phùng Mai. Phùng Mai cũng không ngốc, nhìn bộ dáng Lý Phú sao lại không hiểu y đang nghĩ gì. Phùng Mai cũng rất uất ức, rõ ràng nghĩ Lý Phú là người giỏi giang, có thể cho mình một bước lên trời, sống cuộc sống đầy đủ nên mình mới mặt dày dùng thủ đoạn vào Lý gia. Nhưng gả vào mới biết Lý Phú chỉ là tên dựa dập vào phu lang. Không có Phươn Thăng, Lý Phú không khác gì nông dân bình thường, thậm chí còn kém vài hán tử có khả năng. Năm đó Phùng Mai tuy thủ tiết nhưng trẻ tuổi xinh đẹp, cũng không ít người thích y, hiện tại ngẫm lại không hề ít người giỏi hơn Lý Phú nhiều.
Năm đó Lý gia không giàu có như y tưởng nhưng Lý Phú đối với y rất tốt, y còn có thể an ủi bản thân là tìm được người tốt với mình. Bây giờ mở miệng liền mắng, động một cái là đánh, y đúng là mù mới chọn loại người như Lý Phú làm đương gia.
Hai người đều hối hận với lựa chọn trước kia, chỉ là với tình hình bây giờ không thể không chấp nhận.
Hai người bọn họ vốn nghĩ cứ như thế đến lúc già, không ngờ Thẩm Quý dẫn phu lang người ta bỏ trốn, nhà đó tìm tới cửa đánh. Lý Phú bị thương ở đầu, mấy ngày sau liền chết. Trước khi chết, Lý Phú mời lý chính và tộc nhân đến, đưa cho địa khế và phòng khế cho lý chính bảo quản, nói chờ đến khi con út y đủ mười tám tuổi thì đưa cho nó, lại phó thác con mình cho đệ đệ nuôi, đưa năm lượng bạc mà mình tích cóp mấy năm nay cho đệ đệ, cũng nói địa tô hai mẫu đất trong nhà đưa cho đệ đệ nuôi con đến khi nó đủ mười tám tuổi. Cuối cùng, ngoài dự đoán, y hưu Phùng Mai.
Nguyên nhân rất đơn giản, y sợ Phùng Mai trộm gia sản của y bỏ trốn, con út sẽ không có nơi nương tựa. Làm xong chuyện, Lý Phú liền đi. Phùng Mai choáng váng, con lớn của y đi tha hương, con út ốm đau bệnh tật, y lại bị Lý Phú hưu, trời đất rộng lớn nhưng Phùng Mai lại không biết đi đâu.
Khi Phương Trí Viễn biết tin, đi đốt hương cho Phương Thăng, âm thầm nói trong lòng: Hai người có thể an tâm, những người hại các ngươi đều đã bị báo ứng.
Về đến nhà, Lưu Trang dắt hai con đứng ở cửa chờ, mỉm cười với Phương Trí Viễn.
Phương Trí Viễn hơi dừng lại rồi lại bước tiếp. Người yêu của hắn, con của hắn, đời này của hắn đã đủ rồi.
**
Zổ: hoàn chính văn ~ còn 10c phiên ngoại nữa, trời nóng đề nghị mọi ng té nước thay tát hoa ~
Tối qua đọc lại mấy chương đầu thấy reader nhà toàn gái già và ế, hết cv rồi các cô mau ngoi lên điểm danh nào~
– Phiên ngoại –
Tác giả :
Lãng Lãng Minh Nhật