Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
Quyển 2 - Chương 19: Yến hội
Gió đông lạnh thấu xương, khiến cho buổi tối của Mộc Triệt quốc thủ đô lạnh lùng yên ắng, trên đường thưa thớt bóng người, thường thường có một trận gió lạnh thổi qua, làm cho người đi đường run rẩy hai tay ôm chặt thân mình, run cầm cập bước nhanh về phía nhà mình, khát vọng có thể uống một chén trà nóng hầm hập, làm ấm áp lòng mình.
Mà lúc này, mọi ngõ ngách của hoàng cung Mộc Triệt quốc hoàn toàn bất đồng, ở tiểu viện tử diện tích hơn bốn trăm thước vuông, nơi đó có sắp xếp dãy bàn cùng ghế dựa, mà trên bàn còn có hai cái mâm tạo hình hoa lệ, một đám cung nữ nhỏ xinh trên tay vững vàng bưng món ngon mỹ vị cùng rượu ngon hương thơm bốn phía từng món bày ra trên bàn, bên trong chật ních quan to quý tộc, rất là náo nhiệt ồn ào, rất nhiều nhân vật Mộc Triệt quốc nổi danh đều có mặt, bên người bọn họ cũng mang theo các thiếu gia phiên phiên như giai công tử cùng các tiểu thư mĩ lệ đoan trang cùng, mỗi người ăn mặc lộng lẫy, ai cũng không thua ai, gặp được người quen hoặc không quen đều câu có câu không tán gẫu, đại yến hội trừ bỏ vui vẻ, còn có tác dụng thứ hai chính là các đại nhân vật tụ hợp về một chỗ chia sẻ quan hệ nhân mạch của bản thân, tạo mạng lưới quan hệ cá nhân. Tác dụng thứ ba đương nhiên trong phần đông số quý tộc, là nơi thật tốt để các tiểu thư xinh đẹp kiểu tình chọn vị hôn phu tương lai.
Hôm nay nhân vật chính Quốc sư Lâm Tịch cũng là mặc một chiếc áo mãng bào màu trắng hoa mỹ cao quý, trên đầu đội ngọc quan tạo hình tinh xảo, ngũ quan xinh xắn, sắc mặt cũng là khó nén vui mừng, nhìn lại thật sự là hảo một phiên phiên mỹ nam tử.
Lâm Tịch dựa sát vào bên cạnh một vị nữ tử xinh đẹp đoan trang, trên người cũng là mặc y phục màu trắng phối hợp cùng Lâm Tịch, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, hai người đều là xinh đẹp tuyệt vời, đứng chung một chỗ liền giống như Kim Đồng Ngọc Nữ hạ phàm làm cho người ta không dời được tầm mắt, Lâm Tịch tiến vào nội viện hoàng gia, lập tức có rất nhiều quan nhân đi lên chào hỏi, chúc tụng, làm cho người hầu lấy lễ vật sinh nhật đưa cho Quốc sư, Lâm Tịch ở một bên thần tình ý cười đáp rồi uống, tùy ý cùng bọn họ câu được câu không trò chuyện.
Mà Quốc sư phu nhân bị một đám phu nhân của các quan to, tầng tầng vây quanh, nói xong một ít lời khen tặng khách sáo, tất cả mọi người biết Quốc sư ở trong triều đảm đương chức vị không thể thiếu, là người tâm phúc bên cạnh bệ hạ, cũng chỉ có Quốc sư đại nhân mới có can đảm chống đối bệ hạ mà không bị phạt, Quốc sư đại nhân lại là một vị tuấn mỹ nam tử hiếm có, ngày Quốc sư thành thân, chính là tan nát tâm không biết bao nhiêu tiểu thư a, đả kích không phải bình thường a. Cho nên có thể nghĩ, có bao nhiêu người khen tặng Quốc sư phu nhân, thì cũng có bấy nhiêu người đang ghen tỵ.
Tiểu Bạch nhìn thấy trong hoàng gia đại viện, giữa không trung sắp xếp một loạt đèn ***g nhiều không đếm được, mặt trên dùng màu đỏ viết một chữ “Khánh” thật to, bên trong là một mảnh ánh sáng màu vàng, chiếu sáng một khoảng không lớn. Dưới đèn ***g đều là bọn quan viên khoe khoang phú khí, nhưng Tiểu Bạch hoàn toàn không thèm để ý có bao nhiêu người, Tiểu Bạch chỉ chú ý tới trên bàn càng bày càng nhiều điểm tâm cùng hoa quả.
Hôm nay tuy rằng là ngày sinh nhật của Lâm Tịch, nhưng mấy người Mộ Dung Lâm Phong vẫn là y phục bình thường, tuy không có có vẻ quá mức mộc mạc đơn điệu, nhưng trong chỗ tất cả mọi người đều là phục trang đẹp đẽ này, liền có vẻ có chút không hợp, nhưng ba người bọn họ cũng không để ý ánh mắt của người khác, vẫn là chính bản thân.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vừa tiến vào hoàng gia đại viện tầm mắt liền hoàn toàn chặt chẽ nhìn chằm chằm mỹ thực trên bàn, nhẹ nhàng nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, điểm tâm này phải đợi một chút mới có thể ăn nha.”
Tiểu Bạch đang nghĩ ngợi, lúc lôi kéo Mộ Dung Lâm Phong hướng về cái bàn phía bên kia, vừa nghe thấy tạm thời không thể ăn, liền nghi hoặc hỏi: “Sư phụ...... Kia phải chờ tới khi nào thì, Tiểu Bạch mới có thể ăn a?”
“Đợi cho bệ hạ tới, yến hội bắt đầu thì mới được......” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch nói.
Đang lúc Tiểu Bạch muốn hỏi bệ hạ khi nào thì mới đến, ngoài đại viện liền vang lên một tiếng nói bén nhọn......
“Bệ hạ giá lâm”
Vừa dứt lời, toàn bộ quan to quý tộc đang nói chuyện liền lập tức dừng lại, toàn bộ xoay người nhìn về phía đại viện, hơi hơi cúi thân, đồng thời cung kính kêu lên: “Bệ hạ”
Triệt Việt vừa tiến đến liền thấy được Lâm Tịch bị đàn đàn vây quanh, hôm nay khó được tươi cười như hoa với hắn, đang lúc chuyển tầm mắt, lơ đãng liền ngắm đến Tiểu Bạch ngoan ngoãn đứng bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong, lúc này đang vẻ mặt hưng phấn nhìn hắn, khuôn mặt tươi cười thật to với hắn, tươi cười không hề tạp chất mà đơn thuần, không biết vì sao trái tim trong nháy mắt không có quy tắc đập loạn không ngừng, Triệt Việt nở nụ cười với Tiểu Bạch một chút liền vội vàng chuyển tầm mắt.
Nhưng là vừa tiếp xúc với tầm mắt Mộ Dung Lâm Phong, tuy rằng cũng là vẻ mặt ý cười đối với hắn, nhưng không biết vì sao luôn có một cảm giác xa cách như ẩn như hiện. Triệt Việt bình ổn một chút trái tim không biết vì sao đập nhanh của mình lại, liền đối với trước mắt phần đông các quý tộc được mời tới nói: “Mọi người không cần khách khí, hôm nay là sinh nhật Quốc sư Lâm Tịch, không cần quá mức bó buộc, mọi người trước về chỗ của mình ngồi đi, trẫm hôm nay chuẩn bị một ít tiết mục, mọi người hãy cùng ngồi xuống chậm rãi thưởng thức......”
Triệt Việt sau khi nói xong, sẽ mặc quá mọi người tản ra một con đường, đi lên cùng Lâm Tịch ngồi trên hai cái ghế phủ nệm, vừa ngồi xuống liền nói với Lâm Tịch bên cạnh: “Lâm Tịch hôm nay cần phải vui vẻ tận hứng chút, không cần cô phụ một phen tâm ý của trẫm.”
Lâm Tịch thế nhưng quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Triệt Việt, nhìn gương mặt đối diện bản thân y nhìn mười mấy năm vẫn khiến cho y mê luyến, trước kia mỗi lần đến sinh nhật của y, Triệt Việt sẽ bày yến hội trong hoàng cung bãi yến chúc mừng y, khi đó bọn họ là hạnh phúc đến mức nào. Nhưng nghĩ đến trước đây không lâu thiếu chút nữa bị thích khách sát hại, Lâm Tịch lại vẻ mặt tuyệt vọng hận ý, đối với Triệt Việt muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Đột nhiên phía dưới truyền đến từng đợt tiếng nhạc dễ nghe, tiếng đàn thanh thúy, mười mấy nữ tử xinh đẹp lần lượt lên sân khấu, đong đưa ống tay áo thật dài, bắt đầu nhãy múa, dáng người tinh tế mềm mại, làm cho điệu múa của bọn họ càng thêm tuyệt vời động lòng người.
Mà lúc này, mọi ngõ ngách của hoàng cung Mộc Triệt quốc hoàn toàn bất đồng, ở tiểu viện tử diện tích hơn bốn trăm thước vuông, nơi đó có sắp xếp dãy bàn cùng ghế dựa, mà trên bàn còn có hai cái mâm tạo hình hoa lệ, một đám cung nữ nhỏ xinh trên tay vững vàng bưng món ngon mỹ vị cùng rượu ngon hương thơm bốn phía từng món bày ra trên bàn, bên trong chật ních quan to quý tộc, rất là náo nhiệt ồn ào, rất nhiều nhân vật Mộc Triệt quốc nổi danh đều có mặt, bên người bọn họ cũng mang theo các thiếu gia phiên phiên như giai công tử cùng các tiểu thư mĩ lệ đoan trang cùng, mỗi người ăn mặc lộng lẫy, ai cũng không thua ai, gặp được người quen hoặc không quen đều câu có câu không tán gẫu, đại yến hội trừ bỏ vui vẻ, còn có tác dụng thứ hai chính là các đại nhân vật tụ hợp về một chỗ chia sẻ quan hệ nhân mạch của bản thân, tạo mạng lưới quan hệ cá nhân. Tác dụng thứ ba đương nhiên trong phần đông số quý tộc, là nơi thật tốt để các tiểu thư xinh đẹp kiểu tình chọn vị hôn phu tương lai.
Hôm nay nhân vật chính Quốc sư Lâm Tịch cũng là mặc một chiếc áo mãng bào màu trắng hoa mỹ cao quý, trên đầu đội ngọc quan tạo hình tinh xảo, ngũ quan xinh xắn, sắc mặt cũng là khó nén vui mừng, nhìn lại thật sự là hảo một phiên phiên mỹ nam tử.
Lâm Tịch dựa sát vào bên cạnh một vị nữ tử xinh đẹp đoan trang, trên người cũng là mặc y phục màu trắng phối hợp cùng Lâm Tịch, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, hai người đều là xinh đẹp tuyệt vời, đứng chung một chỗ liền giống như Kim Đồng Ngọc Nữ hạ phàm làm cho người ta không dời được tầm mắt, Lâm Tịch tiến vào nội viện hoàng gia, lập tức có rất nhiều quan nhân đi lên chào hỏi, chúc tụng, làm cho người hầu lấy lễ vật sinh nhật đưa cho Quốc sư, Lâm Tịch ở một bên thần tình ý cười đáp rồi uống, tùy ý cùng bọn họ câu được câu không trò chuyện.
Mà Quốc sư phu nhân bị một đám phu nhân của các quan to, tầng tầng vây quanh, nói xong một ít lời khen tặng khách sáo, tất cả mọi người biết Quốc sư ở trong triều đảm đương chức vị không thể thiếu, là người tâm phúc bên cạnh bệ hạ, cũng chỉ có Quốc sư đại nhân mới có can đảm chống đối bệ hạ mà không bị phạt, Quốc sư đại nhân lại là một vị tuấn mỹ nam tử hiếm có, ngày Quốc sư thành thân, chính là tan nát tâm không biết bao nhiêu tiểu thư a, đả kích không phải bình thường a. Cho nên có thể nghĩ, có bao nhiêu người khen tặng Quốc sư phu nhân, thì cũng có bấy nhiêu người đang ghen tỵ.
Tiểu Bạch nhìn thấy trong hoàng gia đại viện, giữa không trung sắp xếp một loạt đèn ***g nhiều không đếm được, mặt trên dùng màu đỏ viết một chữ “Khánh” thật to, bên trong là một mảnh ánh sáng màu vàng, chiếu sáng một khoảng không lớn. Dưới đèn ***g đều là bọn quan viên khoe khoang phú khí, nhưng Tiểu Bạch hoàn toàn không thèm để ý có bao nhiêu người, Tiểu Bạch chỉ chú ý tới trên bàn càng bày càng nhiều điểm tâm cùng hoa quả.
Hôm nay tuy rằng là ngày sinh nhật của Lâm Tịch, nhưng mấy người Mộ Dung Lâm Phong vẫn là y phục bình thường, tuy không có có vẻ quá mức mộc mạc đơn điệu, nhưng trong chỗ tất cả mọi người đều là phục trang đẹp đẽ này, liền có vẻ có chút không hợp, nhưng ba người bọn họ cũng không để ý ánh mắt của người khác, vẫn là chính bản thân.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch vừa tiến vào hoàng gia đại viện tầm mắt liền hoàn toàn chặt chẽ nhìn chằm chằm mỹ thực trên bàn, nhẹ nhàng nói với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, điểm tâm này phải đợi một chút mới có thể ăn nha.”
Tiểu Bạch đang nghĩ ngợi, lúc lôi kéo Mộ Dung Lâm Phong hướng về cái bàn phía bên kia, vừa nghe thấy tạm thời không thể ăn, liền nghi hoặc hỏi: “Sư phụ...... Kia phải chờ tới khi nào thì, Tiểu Bạch mới có thể ăn a?”
“Đợi cho bệ hạ tới, yến hội bắt đầu thì mới được......” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ tóc Tiểu Bạch nói.
Đang lúc Tiểu Bạch muốn hỏi bệ hạ khi nào thì mới đến, ngoài đại viện liền vang lên một tiếng nói bén nhọn......
“Bệ hạ giá lâm”
Vừa dứt lời, toàn bộ quan to quý tộc đang nói chuyện liền lập tức dừng lại, toàn bộ xoay người nhìn về phía đại viện, hơi hơi cúi thân, đồng thời cung kính kêu lên: “Bệ hạ”
Triệt Việt vừa tiến đến liền thấy được Lâm Tịch bị đàn đàn vây quanh, hôm nay khó được tươi cười như hoa với hắn, đang lúc chuyển tầm mắt, lơ đãng liền ngắm đến Tiểu Bạch ngoan ngoãn đứng bên cạnh Mộ Dung Lâm Phong, lúc này đang vẻ mặt hưng phấn nhìn hắn, khuôn mặt tươi cười thật to với hắn, tươi cười không hề tạp chất mà đơn thuần, không biết vì sao trái tim trong nháy mắt không có quy tắc đập loạn không ngừng, Triệt Việt nở nụ cười với Tiểu Bạch một chút liền vội vàng chuyển tầm mắt.
Nhưng là vừa tiếp xúc với tầm mắt Mộ Dung Lâm Phong, tuy rằng cũng là vẻ mặt ý cười đối với hắn, nhưng không biết vì sao luôn có một cảm giác xa cách như ẩn như hiện. Triệt Việt bình ổn một chút trái tim không biết vì sao đập nhanh của mình lại, liền đối với trước mắt phần đông các quý tộc được mời tới nói: “Mọi người không cần khách khí, hôm nay là sinh nhật Quốc sư Lâm Tịch, không cần quá mức bó buộc, mọi người trước về chỗ của mình ngồi đi, trẫm hôm nay chuẩn bị một ít tiết mục, mọi người hãy cùng ngồi xuống chậm rãi thưởng thức......”
Triệt Việt sau khi nói xong, sẽ mặc quá mọi người tản ra một con đường, đi lên cùng Lâm Tịch ngồi trên hai cái ghế phủ nệm, vừa ngồi xuống liền nói với Lâm Tịch bên cạnh: “Lâm Tịch hôm nay cần phải vui vẻ tận hứng chút, không cần cô phụ một phen tâm ý của trẫm.”
Lâm Tịch thế nhưng quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Triệt Việt, nhìn gương mặt đối diện bản thân y nhìn mười mấy năm vẫn khiến cho y mê luyến, trước kia mỗi lần đến sinh nhật của y, Triệt Việt sẽ bày yến hội trong hoàng cung bãi yến chúc mừng y, khi đó bọn họ là hạnh phúc đến mức nào. Nhưng nghĩ đến trước đây không lâu thiếu chút nữa bị thích khách sát hại, Lâm Tịch lại vẻ mặt tuyệt vọng hận ý, đối với Triệt Việt muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng chưa nói.
Đột nhiên phía dưới truyền đến từng đợt tiếng nhạc dễ nghe, tiếng đàn thanh thúy, mười mấy nữ tử xinh đẹp lần lượt lên sân khấu, đong đưa ống tay áo thật dài, bắt đầu nhãy múa, dáng người tinh tế mềm mại, làm cho điệu múa của bọn họ càng thêm tuyệt vời động lòng người.
Tác giả :
Du Tai Nhân