Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám
Chương 8
Về mặt lý thuyết, cuộc họp sau bảy mươi hai giờ tại sở cảnh sát cho phép tất cả mọi người có đủ thời gian để đạt được tiến triển nhất định trong một vụ án, nhưng cũng đủ sớm để các đầu mối vẫn còn nóng hổi. Vậy là vào sáng thứ Hai, trong một phòng họp trên lầu hai, đội quân chống tội phạm xuất sắc do thám tử LaGuerta - không gì khuất phục nổi, chỉ đạo lại được tập hợp cho cuộc họp sau bảy mươi hai giờ. Tôi cùng có mặt cùng họ. Tôi nhận được vài cái nhìn, chút ít ghi nhận chân thành từ những cảnh sát biết tôi. Chỉ là những câu đùa vui đơn giản, chẳng hạn, “Này, anh chàng máu, cái chổi quét của cậu đâu rồi?” Những con người tử tế hiếm có, không lâu nữa Deborah của tôi cũng sẽ là một trong số họ. Tôi cảm thấy tự hào và thấy mình thật khiêm nhường khi được ở trong cùng căn phòng đó.
Thật không may, thái độ ấy không phải tất cả những người có mặt trong phòng đều chia sẻ. “Anh làm quái gì ở đây hả?” thượng sĩ Doakes hầm hừ. Anh ta là một anh chàng da đen rất đô con với bộ dạng như thể bị mếch lòng cùng sự thù địch thường trực. Anh ta sở hữu phong cách hung tợn lạnh lùng của riêng mình, một nét tính cách hiển nhiên sẽ rất hữu ích với một người có thú vui như của tôi. Thật xấu hổ khi chúng tôi không thể là bạn bè. Nhưng vì một lý do nào đó, anh ta căm ghét tất cả nhân viên phòng thí nghiệm, cũng vì một lý do bổ sung nào đó, cụ thể người đó luôn là Dexter. Anh ta cũng giữ kỷ lục của sở cảnh sát Metro - Dade về môn nằm ngửa đẩy tạ. Vậy là anh ta ngứa mắt với nụ cười xã giao của tôi.
“Tôi chỉ ghé qua để nghe thôi, thượng sĩ,” tôi nói với anh ta.
“Anh chẳng nhận được cuộc gọi chết tiệt nào yêu cầu phải tới đây cả,” anh ta nói. “Anh nên biến khỏi đây.”
“Anh ta có thể ở lại, thượng sĩ,” LaGuerta nói.
Doakes quắc mắt lên với cô ta. “Để làm cái chết tiệt gì?”
“Tôi không muốn làm bất cứ ai mất vui,” tôi nói, làm bộ định đứng dậy ra cửa trong khi không hề có chút ý định thực sự nào.
“Hoàn toàn không có vấn đề gì đâu,” LaGuerta nở một nụ cười tức thời dành cho tôi. Cô ta quay sang Doakes. “Anh ta có thể ở lại,” cô ta lặp lại.
“Hắn làm tôi sởn gai ốc,” Doakes lẩm bẩm. Tôi bắt đầu tán thưởng những phẩm chất tinh tế hơn của anh ta. Tất nhiên là tôi khiến anh ta nổi gai ốc. Câu hỏi thực sự duy nhất ở đây là tại sao anh ta là kẻ duy nhất trong một căn phòng đầy ắp cớm có đủ linh tính để cảm thấy sởn gai ốc từ sự hiện diện của tôi.
“Chúng ta hãy bắt đầu,” LaGuerta nói, nhẹ nhàng lên giọng, không cho phép ai còn lý do nghi ngờ việc cô ta là người chỉ huy. Doakes ngồi phịch xuống ghế của anh ta, quắc mắt lườm tôi lần cuối cùng.
Phần đầu tiên của cuộc họp là những thủ tục thường quy: báo cáo, những mánh khóe xã giao, tất cả những chi tiết vụn vặt khiến chúng ta trở thành con người. Với những người thực sự thuộc về nhân loại trong chúng ta, ít nhất là thế. LaGuerta dặn dò các nhân viên phụ trách thông tin về những gì họ có thể và không thể tiết lộ cho báo chí. Những điều họ có thể cung cấp bao gồm cả một bức ảnh mới hào nhoáng của LaGuerta mà cô ta đã chuẩn bị cho dịp này. Trông rất nghiêm chỉnh nhưng vẫn hấp dẫn, gay gắt nhưng tinh tế. Trong bức ảnh đó bạn gần như có thể thấy cô ta trở thành trung úy. Giá như Deborah có được sự khôn ngoan trong quảng bá hình ảnh bản thân như thế.
Phải mất gần một giờ đồng hồ trước khi chúng tôi bắt đầu thực sự đả động tới các vụ án mạng. Nhưng cuối cùng, LaGuerta cũng hỏi tôi các báo cáo về tiến triển trong việc tìm kiếm nhân chứng bí ẩn của cô ta. Chẳng ai có gì để báo cáo. Tôi cố hết sức để trông mình có vẻ ngạc nhiên.
LaGuerta cau mày nhìn cả nhóm người đầy vẻ ra lệnh. “Thôi nào, mọi người,” cô ta nói. “Ở đây cần có người tìm ra được gì đó.” Nhưng chẳng ai tìm thấy gì cả, tiếp sau là một khoảng im lặng, trong khi các thành viên của nhóm ngắm nghía móng tay của mình, sàn nhà, lớp ngói cách âm trên trần.
Deborah hắng giọng. “Tôi, à,” cô em tôi nói và lại hắng giọng lần nữa. “Tôi có, à, một ý tưởng. Một ý tưởng khác. Về việc thử tìm kiếm theo hướng hơi khác một chút.” Cô nói như thể đang trích dẫn lại lời ai đó và quả đúng vậy thật. Tất cả công sức huấn luyện cẩn thận của tôi cũng không giúp cô có được vẻ tự nhiên khi nói ra, nhưng ít nhất cô cũng bám chặt lấy những từ ngữ đã được tôi lựa chọn chu đáo cho hợp với phép xử thế.
LaGuerta nhướng một bên lông mày được kẻ hoàn hào của cô ta lên. “Một ý tưởng? Thật thế sao?” Cô ta trưng ra một bộ mặt phù hợp để thể hiện vẻ ngạc nhiên và vui mừng của mình. “Vậy làm ơn hãy tìm mọi cách chia sẻ với chúng tôi, sĩ quan Ein - ý tôi là sĩ quan Morgan.”
Doakes cười khùng khục. Một con người mới đáng mến làm sao.
Deborah đỏ bừng mặt nhưng vẫn tiếp tục. “Đó là, à, sự kết tinh tế bào. Trên nạn nhân mới nhất. Tôi muốn thực hiện kiểm tra xem có chiếc xe tải đông lạnh nào đã bị báo mất cắp trong khoảng một tuần trở lại đây không.”
Im lặng. Im lặng hoàn toàn, nặng nề. Sự im lặng của một đàn bò sữa. Bọn họ không hiểu được ý tưởng đó, cả một lũ đầu đất và Deborah đã không thể khiến bọn họ nhìn ra. Cô để sự im lặng ngự trị, một sự im lặng được LaGuerta nuôi dưỡng với một cái cau mày thật bắt mắt, một cái liếc mắt đầy vẻ lúng túng khắp quanh phòng để xem còn có ai khác theo dõi ý tưởng mới hay không, rồi sau đó là một cái nhìn lịch sự dành cho Deborah.
“Xe tải... đông lạnh?” LaGuerta nói.
Deborah trông hoàn toàn lúng túng, cô bé tội nghiệp. Đây không phải là một cô gái thích nói trước đám đông. “Đúng vậy,” cô em tôi nói.
LaGuerta để câu nói lơ lửng trong không khí, thích thú nhâm nhi nó. “Ừm - ừm,” cô ta hầm hừ.
Khuôn mặt Deborah tối sầm, không phải là một dấu hiệu hay. Tôi hắng giọng, khi cách này không đi đến đâu, tôi bật ho, đủ to để nhắc cô em tôi giữ bình tĩnh. Cô nhìn tôi. Cả LaGuerta cũng vậy. “Xin lỗi,” tôi nói. “Tôi nghĩ mình bị cảm lạnh.”
Có ai có thể thực sự đòi hỏi một ông anh tốt hơn thế không?
“Cái, ừm, lạnh,” Deborah buột miệng, bám lấy đầu mối tôi cung cấp. “Một chiếc xe tải đông lạnh rất có khả năng đã gây ra kiểu thương tổn mô đó. Nó lại di động, như thế sẽ khó tìm ra hơn. Việc phi tang thi thể cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vì thế, ừm, nếu có một chiếc bị đánh cắp, ý tôi là một chiếc xe tải... đông lạnh… việc đó có thể cho chúng ta một đầu mối.”
À, thế là gần xong rồi, cô em tôi đã tạo ra được sự chú ý. Một hai cái cau mày nghĩ ngợi xuất hiện trong phòng. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng các bánh răng chuyển động.
Nhưng LaGuerta chỉ gật đầu. “Đó là một suy nghĩ rất... đáng quan tâm, sĩ quan,” cô ta nói. Cô ta chỉ khẽ nhấn mạnh vào hai từ sĩ quan, để nhắc tất cả chúng tôi rằng đây là một nền dân chủ nơi tất cả mọi người đều có thể lên tiếng, nhưng kỳ thực… “Nhưng tôi vẫn tin cơ hội tốt nhất của chúng ta là tìm ra nhân chứng. Chúng ta biết anh ta đang ở ngoài kia.” Cô ta mỉm cười, một nụ cười dè dặt đầy thủ thuật xã giao. “Hay cô ta,” cô ta tiếp, để tỏ ra mình có thể sắc sảo nếu cần. “Nhưng đã có ai đó nhìn thấy gì đó. Chúng ta biết như vậy từ bằng chứng. Vậy hãy tập trung vào hướng này và để chuyện đoán mò cho đám bên Broward, được chứ?” Cô ta ngừng lời, đợi đến khi một tràng cười khúc khích khe khẽ đã kịp chạy vòng quanh phòng. “Nhưng sĩ quan Morgan, tôi sẽ đánh giá rất cao nếu cô tiếp tục giúp chúng tôi nói chuyện với đám gái đứng đường. Bọn họ đã quen cô ở dưới đó.”
Chúa ơi, cô ta quả là khá. Cô ta đã làm rụt vòi bất cứ ai khỏi dự định thử suy nghĩ theo ý tưởng của Deb, đẩy Deb về chỗ cũ của cô, thu phục cả nhóm điều tra về sau lưng mình với câu đùa cợt về sự kình địch của chúng tôi với quận Broward. Tất cả chỉ sau vài lời ngắn ngủi. Tôi cảm thấy muốn vỗ tay hoan hô.
Ngoại trừ, tất nhiên rồi, tôi lại đứng về bên Deborah tội nghiệp, cô em tôi vừa bị làm cho xẹp lép. Cô há hốc miệng ra một lúc, rồi khép lại, tôi quan sát các múi cơ hàm của cô căng ra trong khi cẩn thận chuyển khuôn mặt mình về trạng thái cảnh sát Trung tính. Bản thân nó quả là một màn thể hiện không tồi theo cách của mình, nhưng quả thực không thể bằng của LaGuerta.
Phần còn lại của cuộc họp không có điều gì đáng chú ý diễn ra nữa. Quả thực chẳng có thêm gì để nói ngoài những gì đã được nói ra. Vậy là chỉ một lát sau màn kết bậc thầy của LaGuerta, cuộc họp giải tán và chúng tôi đã lại ở ngoài tiền sảnh.
“Quỷ tha ma bắt cô ta đi,” Deborah khẽ lẩm bẩm. “Đồ chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
“Chắc chắn rồi,” tôi đồng ý.
Cô liếc mắt sang tôi. “Cám ơn, anh trai. Anh quả là hữu ích.”
Tôi nhướng mày nhìn cô. “Nhưng chúng ta đã thống nhất anh sẽ đứng ngoài chuyện này. Như thế em sẽ lập được công trạng.”
Cô gằn giọng. “Ít nhiều. Cô ta làm em trông giống một con ngốc.”
“Với tất cả sự tôn trọng, em gái yêu quý, em đã ngáng giữa đường cô ta.”
Deborah nhìn tôi, nhìn lảng đi, rồi bực bội giơ tay lên. “Vậy em phải nói thế nào đây? Thậm chí em còn không ở trong đội điều tra. Em có mặt ở đó chỉ vì ông đại úy nói họ nhất thiết phải cho em tham gia.”
“Và ông ấy không hề nói họ cần lắng nghe em,” tôi nói.
“Họ không nghe. Và sẽ không nghe,” Deborah cay đắng nói. “Thay vì đưa em tới Ban Án mạng, vụ này sẽ bóp chết sự nghiệp của em. Em sẽ chết dần chết mòn khi đi viết giấy phạt đỗ xe trái phép, Dexter.”
“Có một lối thoát, Deb,” tôi nói và cái nhìn cô hướng về tôi lúc này chỉ có chừng một phần ba hy vọng.
“Là gì,” cô hỏi.
Tôi mỉm cười, nụ cười trấn an thách thức đậm chất anh - thực - sự - không - phải - là - một - con - cá - mập. “Tìm ra cái xe tải,” tôi nói.
Phải ba ngày sau tôi mới lại được nghe tiếng cô em nuôi, khoảng thời gian dài nhất cô chịu đựng được mà không trò chuyện với tôi. Cô tìm tới phòng làm việc của tôi ngay sau giờ ăn trưa ngày thứ Năm, trông có vẻ ủ rũ. “Em tìm ra nó rồi,” cô nói và tôi không hiểu đó có nghĩa là gì.
“Tìm ra cái gì cơ, Deb,” tôi hỏi. “Suối nguồn Cấm Cẳn ư?”
“Chiếc xe tải,” cô nói. “Chiếc xe tải đông lạnh.”
“Nhưng đó là tin tuyệt vời,” tôi nói. “Vậy sao trông em cứ như đang tìm ai để nện thế?”
“Bởi vì đúng thế đấy,” cô em tôi đáp lại, rồi ném lên mặt bàn tôi bốn hay năm trang giấy được ghim lại. “Thử nhìn xem.”
Tôi nhặt lên và liếc qua tờ trên cùng. “Ồ,” tôi ngạc nhiên. “Tất cả có bao nhiêu?”
“Hai mươi ba,” cô nói. “Trong tháng trước, có hai mươi ba chiếc xe tải đông lạnh bị báo mất. Đám bên giao thông nói phần lớn chúng được tìm thấy dưới các con kênh, bị ném xuống để kiếm tiền bảo hiểm. Chẳng ai bận tâm quá nhiều để tìm ra chúng. Vậy là chẳng có ai được phân công điều tra những vụ như thế, sẽ chẳng có ai hết.”
“Chào mừng tới Miami,” tôi nói.
Deborah thở dài, cầm lại tập giấy từ tay tôi, ngồi phịch xuống chiếc ghế còn lại của tôi như thể đã mất sạch xương. “Em không thể nào kiểm tra được hết tất cả, một mình em thì không. Việc đó sẽ mất hằng tháng. Quỷ tha ma bắt nó đi, Dex,” cô thốt lên. “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Tôi lắc đầu. “Anh xin lỗi, Deb,” tôi nói. “Nhưng giờ chúng ta đành phải đợi.”
“Vậy sao? Chỉ đợi thôi sao?”
“Đúng thế,” tôi trả lời.
Đúng là vậy. Trong hai tuần tiếp sau đó, chỉ có thế. Chúng tôi đợi.
Và rồi...
Thật không may, thái độ ấy không phải tất cả những người có mặt trong phòng đều chia sẻ. “Anh làm quái gì ở đây hả?” thượng sĩ Doakes hầm hừ. Anh ta là một anh chàng da đen rất đô con với bộ dạng như thể bị mếch lòng cùng sự thù địch thường trực. Anh ta sở hữu phong cách hung tợn lạnh lùng của riêng mình, một nét tính cách hiển nhiên sẽ rất hữu ích với một người có thú vui như của tôi. Thật xấu hổ khi chúng tôi không thể là bạn bè. Nhưng vì một lý do nào đó, anh ta căm ghét tất cả nhân viên phòng thí nghiệm, cũng vì một lý do bổ sung nào đó, cụ thể người đó luôn là Dexter. Anh ta cũng giữ kỷ lục của sở cảnh sát Metro - Dade về môn nằm ngửa đẩy tạ. Vậy là anh ta ngứa mắt với nụ cười xã giao của tôi.
“Tôi chỉ ghé qua để nghe thôi, thượng sĩ,” tôi nói với anh ta.
“Anh chẳng nhận được cuộc gọi chết tiệt nào yêu cầu phải tới đây cả,” anh ta nói. “Anh nên biến khỏi đây.”
“Anh ta có thể ở lại, thượng sĩ,” LaGuerta nói.
Doakes quắc mắt lên với cô ta. “Để làm cái chết tiệt gì?”
“Tôi không muốn làm bất cứ ai mất vui,” tôi nói, làm bộ định đứng dậy ra cửa trong khi không hề có chút ý định thực sự nào.
“Hoàn toàn không có vấn đề gì đâu,” LaGuerta nở một nụ cười tức thời dành cho tôi. Cô ta quay sang Doakes. “Anh ta có thể ở lại,” cô ta lặp lại.
“Hắn làm tôi sởn gai ốc,” Doakes lẩm bẩm. Tôi bắt đầu tán thưởng những phẩm chất tinh tế hơn của anh ta. Tất nhiên là tôi khiến anh ta nổi gai ốc. Câu hỏi thực sự duy nhất ở đây là tại sao anh ta là kẻ duy nhất trong một căn phòng đầy ắp cớm có đủ linh tính để cảm thấy sởn gai ốc từ sự hiện diện của tôi.
“Chúng ta hãy bắt đầu,” LaGuerta nói, nhẹ nhàng lên giọng, không cho phép ai còn lý do nghi ngờ việc cô ta là người chỉ huy. Doakes ngồi phịch xuống ghế của anh ta, quắc mắt lườm tôi lần cuối cùng.
Phần đầu tiên của cuộc họp là những thủ tục thường quy: báo cáo, những mánh khóe xã giao, tất cả những chi tiết vụn vặt khiến chúng ta trở thành con người. Với những người thực sự thuộc về nhân loại trong chúng ta, ít nhất là thế. LaGuerta dặn dò các nhân viên phụ trách thông tin về những gì họ có thể và không thể tiết lộ cho báo chí. Những điều họ có thể cung cấp bao gồm cả một bức ảnh mới hào nhoáng của LaGuerta mà cô ta đã chuẩn bị cho dịp này. Trông rất nghiêm chỉnh nhưng vẫn hấp dẫn, gay gắt nhưng tinh tế. Trong bức ảnh đó bạn gần như có thể thấy cô ta trở thành trung úy. Giá như Deborah có được sự khôn ngoan trong quảng bá hình ảnh bản thân như thế.
Phải mất gần một giờ đồng hồ trước khi chúng tôi bắt đầu thực sự đả động tới các vụ án mạng. Nhưng cuối cùng, LaGuerta cũng hỏi tôi các báo cáo về tiến triển trong việc tìm kiếm nhân chứng bí ẩn của cô ta. Chẳng ai có gì để báo cáo. Tôi cố hết sức để trông mình có vẻ ngạc nhiên.
LaGuerta cau mày nhìn cả nhóm người đầy vẻ ra lệnh. “Thôi nào, mọi người,” cô ta nói. “Ở đây cần có người tìm ra được gì đó.” Nhưng chẳng ai tìm thấy gì cả, tiếp sau là một khoảng im lặng, trong khi các thành viên của nhóm ngắm nghía móng tay của mình, sàn nhà, lớp ngói cách âm trên trần.
Deborah hắng giọng. “Tôi, à,” cô em tôi nói và lại hắng giọng lần nữa. “Tôi có, à, một ý tưởng. Một ý tưởng khác. Về việc thử tìm kiếm theo hướng hơi khác một chút.” Cô nói như thể đang trích dẫn lại lời ai đó và quả đúng vậy thật. Tất cả công sức huấn luyện cẩn thận của tôi cũng không giúp cô có được vẻ tự nhiên khi nói ra, nhưng ít nhất cô cũng bám chặt lấy những từ ngữ đã được tôi lựa chọn chu đáo cho hợp với phép xử thế.
LaGuerta nhướng một bên lông mày được kẻ hoàn hào của cô ta lên. “Một ý tưởng? Thật thế sao?” Cô ta trưng ra một bộ mặt phù hợp để thể hiện vẻ ngạc nhiên và vui mừng của mình. “Vậy làm ơn hãy tìm mọi cách chia sẻ với chúng tôi, sĩ quan Ein - ý tôi là sĩ quan Morgan.”
Doakes cười khùng khục. Một con người mới đáng mến làm sao.
Deborah đỏ bừng mặt nhưng vẫn tiếp tục. “Đó là, à, sự kết tinh tế bào. Trên nạn nhân mới nhất. Tôi muốn thực hiện kiểm tra xem có chiếc xe tải đông lạnh nào đã bị báo mất cắp trong khoảng một tuần trở lại đây không.”
Im lặng. Im lặng hoàn toàn, nặng nề. Sự im lặng của một đàn bò sữa. Bọn họ không hiểu được ý tưởng đó, cả một lũ đầu đất và Deborah đã không thể khiến bọn họ nhìn ra. Cô để sự im lặng ngự trị, một sự im lặng được LaGuerta nuôi dưỡng với một cái cau mày thật bắt mắt, một cái liếc mắt đầy vẻ lúng túng khắp quanh phòng để xem còn có ai khác theo dõi ý tưởng mới hay không, rồi sau đó là một cái nhìn lịch sự dành cho Deborah.
“Xe tải... đông lạnh?” LaGuerta nói.
Deborah trông hoàn toàn lúng túng, cô bé tội nghiệp. Đây không phải là một cô gái thích nói trước đám đông. “Đúng vậy,” cô em tôi nói.
LaGuerta để câu nói lơ lửng trong không khí, thích thú nhâm nhi nó. “Ừm - ừm,” cô ta hầm hừ.
Khuôn mặt Deborah tối sầm, không phải là một dấu hiệu hay. Tôi hắng giọng, khi cách này không đi đến đâu, tôi bật ho, đủ to để nhắc cô em tôi giữ bình tĩnh. Cô nhìn tôi. Cả LaGuerta cũng vậy. “Xin lỗi,” tôi nói. “Tôi nghĩ mình bị cảm lạnh.”
Có ai có thể thực sự đòi hỏi một ông anh tốt hơn thế không?
“Cái, ừm, lạnh,” Deborah buột miệng, bám lấy đầu mối tôi cung cấp. “Một chiếc xe tải đông lạnh rất có khả năng đã gây ra kiểu thương tổn mô đó. Nó lại di động, như thế sẽ khó tìm ra hơn. Việc phi tang thi thể cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Vì thế, ừm, nếu có một chiếc bị đánh cắp, ý tôi là một chiếc xe tải... đông lạnh… việc đó có thể cho chúng ta một đầu mối.”
À, thế là gần xong rồi, cô em tôi đã tạo ra được sự chú ý. Một hai cái cau mày nghĩ ngợi xuất hiện trong phòng. Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng các bánh răng chuyển động.
Nhưng LaGuerta chỉ gật đầu. “Đó là một suy nghĩ rất... đáng quan tâm, sĩ quan,” cô ta nói. Cô ta chỉ khẽ nhấn mạnh vào hai từ sĩ quan, để nhắc tất cả chúng tôi rằng đây là một nền dân chủ nơi tất cả mọi người đều có thể lên tiếng, nhưng kỳ thực… “Nhưng tôi vẫn tin cơ hội tốt nhất của chúng ta là tìm ra nhân chứng. Chúng ta biết anh ta đang ở ngoài kia.” Cô ta mỉm cười, một nụ cười dè dặt đầy thủ thuật xã giao. “Hay cô ta,” cô ta tiếp, để tỏ ra mình có thể sắc sảo nếu cần. “Nhưng đã có ai đó nhìn thấy gì đó. Chúng ta biết như vậy từ bằng chứng. Vậy hãy tập trung vào hướng này và để chuyện đoán mò cho đám bên Broward, được chứ?” Cô ta ngừng lời, đợi đến khi một tràng cười khúc khích khe khẽ đã kịp chạy vòng quanh phòng. “Nhưng sĩ quan Morgan, tôi sẽ đánh giá rất cao nếu cô tiếp tục giúp chúng tôi nói chuyện với đám gái đứng đường. Bọn họ đã quen cô ở dưới đó.”
Chúa ơi, cô ta quả là khá. Cô ta đã làm rụt vòi bất cứ ai khỏi dự định thử suy nghĩ theo ý tưởng của Deb, đẩy Deb về chỗ cũ của cô, thu phục cả nhóm điều tra về sau lưng mình với câu đùa cợt về sự kình địch của chúng tôi với quận Broward. Tất cả chỉ sau vài lời ngắn ngủi. Tôi cảm thấy muốn vỗ tay hoan hô.
Ngoại trừ, tất nhiên rồi, tôi lại đứng về bên Deborah tội nghiệp, cô em tôi vừa bị làm cho xẹp lép. Cô há hốc miệng ra một lúc, rồi khép lại, tôi quan sát các múi cơ hàm của cô căng ra trong khi cẩn thận chuyển khuôn mặt mình về trạng thái cảnh sát Trung tính. Bản thân nó quả là một màn thể hiện không tồi theo cách của mình, nhưng quả thực không thể bằng của LaGuerta.
Phần còn lại của cuộc họp không có điều gì đáng chú ý diễn ra nữa. Quả thực chẳng có thêm gì để nói ngoài những gì đã được nói ra. Vậy là chỉ một lát sau màn kết bậc thầy của LaGuerta, cuộc họp giải tán và chúng tôi đã lại ở ngoài tiền sảnh.
“Quỷ tha ma bắt cô ta đi,” Deborah khẽ lẩm bẩm. “Đồ chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
“Chắc chắn rồi,” tôi đồng ý.
Cô liếc mắt sang tôi. “Cám ơn, anh trai. Anh quả là hữu ích.”
Tôi nhướng mày nhìn cô. “Nhưng chúng ta đã thống nhất anh sẽ đứng ngoài chuyện này. Như thế em sẽ lập được công trạng.”
Cô gằn giọng. “Ít nhiều. Cô ta làm em trông giống một con ngốc.”
“Với tất cả sự tôn trọng, em gái yêu quý, em đã ngáng giữa đường cô ta.”
Deborah nhìn tôi, nhìn lảng đi, rồi bực bội giơ tay lên. “Vậy em phải nói thế nào đây? Thậm chí em còn không ở trong đội điều tra. Em có mặt ở đó chỉ vì ông đại úy nói họ nhất thiết phải cho em tham gia.”
“Và ông ấy không hề nói họ cần lắng nghe em,” tôi nói.
“Họ không nghe. Và sẽ không nghe,” Deborah cay đắng nói. “Thay vì đưa em tới Ban Án mạng, vụ này sẽ bóp chết sự nghiệp của em. Em sẽ chết dần chết mòn khi đi viết giấy phạt đỗ xe trái phép, Dexter.”
“Có một lối thoát, Deb,” tôi nói và cái nhìn cô hướng về tôi lúc này chỉ có chừng một phần ba hy vọng.
“Là gì,” cô hỏi.
Tôi mỉm cười, nụ cười trấn an thách thức đậm chất anh - thực - sự - không - phải - là - một - con - cá - mập. “Tìm ra cái xe tải,” tôi nói.
Phải ba ngày sau tôi mới lại được nghe tiếng cô em nuôi, khoảng thời gian dài nhất cô chịu đựng được mà không trò chuyện với tôi. Cô tìm tới phòng làm việc của tôi ngay sau giờ ăn trưa ngày thứ Năm, trông có vẻ ủ rũ. “Em tìm ra nó rồi,” cô nói và tôi không hiểu đó có nghĩa là gì.
“Tìm ra cái gì cơ, Deb,” tôi hỏi. “Suối nguồn Cấm Cẳn ư?”
“Chiếc xe tải,” cô nói. “Chiếc xe tải đông lạnh.”
“Nhưng đó là tin tuyệt vời,” tôi nói. “Vậy sao trông em cứ như đang tìm ai để nện thế?”
“Bởi vì đúng thế đấy,” cô em tôi đáp lại, rồi ném lên mặt bàn tôi bốn hay năm trang giấy được ghim lại. “Thử nhìn xem.”
Tôi nhặt lên và liếc qua tờ trên cùng. “Ồ,” tôi ngạc nhiên. “Tất cả có bao nhiêu?”
“Hai mươi ba,” cô nói. “Trong tháng trước, có hai mươi ba chiếc xe tải đông lạnh bị báo mất. Đám bên giao thông nói phần lớn chúng được tìm thấy dưới các con kênh, bị ném xuống để kiếm tiền bảo hiểm. Chẳng ai bận tâm quá nhiều để tìm ra chúng. Vậy là chẳng có ai được phân công điều tra những vụ như thế, sẽ chẳng có ai hết.”
“Chào mừng tới Miami,” tôi nói.
Deborah thở dài, cầm lại tập giấy từ tay tôi, ngồi phịch xuống chiếc ghế còn lại của tôi như thể đã mất sạch xương. “Em không thể nào kiểm tra được hết tất cả, một mình em thì không. Việc đó sẽ mất hằng tháng. Quỷ tha ma bắt nó đi, Dex,” cô thốt lên. “Giờ chúng ta làm gì đây?”
Tôi lắc đầu. “Anh xin lỗi, Deb,” tôi nói. “Nhưng giờ chúng ta đành phải đợi.”
“Vậy sao? Chỉ đợi thôi sao?”
“Đúng thế,” tôi trả lời.
Đúng là vậy. Trong hai tuần tiếp sau đó, chỉ có thế. Chúng tôi đợi.
Và rồi...
Tác giả :
Jeff Lindsay