Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám
Chương 26
Trong vài giây, dường như không thật sự cần thiết phải thở. Tôi chỉ nhìn. Những dải băng dính dài, bóng loáng quấn quanh cánh tay và chân Deb. Cô mặc một chiếc quần soóc vải bóng màu vàng và một chiếc áo lụa với hai bên vạt được buộc túm lại trên rốn. Mái tóc cô bị kéo ra sau, buộc chặt lại, đôi mắt mở to tới mức bất thường, mũi đang thở gấp gáp, vì cả miệng cũng đã bị bịt kín bởi một dải băng dính chạy ngang qua môi, kéo dài xuống tận bàn, giữ đầu cô nằm im.
Tôi cố nghĩ tới điều gì đó để nói, nhưng nhận ra miệng mình đang quá khô để có thể nói được, vậy là tôi chỉ nhìn. Deborah nhìn lại. Có rất nhiều điều trong đôi mắt cô, nhưng rõ ràng nhất là sợ hãi, điều đó giữ chân tôi ở đó, trên ngưỡng cửa. Tôi chưa bao giờ thấy cái nhìn đó ở cô trước đây, và không dám chắc nên nghĩ gì về nó. Tôi đi nửa bước về phía Deborah, và cô vùng vẫy dưới những vòng băng dính. Sợ hãi ư? Tất nhiên rồi - nhưng sợ tôi sao? Tôi tới đây để cứu cô, có vẻ như chắc chắn là vậy. Thế thì tại sao cô em tôi lại sợ tôi? Trừ khi...
Chẳng lẽ tôi đã làm chuyện này?
Trong quãng thời gian “chợp mắt” lúc trước trong tối hôm nay, chẳng lẽ Deborah đã tới căn hộ của tôi đúng như hẹn trước và gặp phải Người lữ hành Tối Tăm của tôi ngồi sau tay lái của cỗ máy Dexter? Hoàn toàn không hề hay biết, tôi đã mang cô tới đây, trói lên bàn một cách đầy cám dỗ như thế kia mà không hề ý thức được việc mình làm - một giả thiết chẳng có lý chút nào, đương nhiên rồi. Chẳng lẽ tôi đã hối hả quay về nhà, tự mình để con búp bê Barbie ở đó, sau đó leo lên gác, leo lên giường và bừng tỉnh, lại là “tôi” như trước, như thể vừa trải qua một kiểu chạy tiếp sức gây án mạng vậy? Không thể nào: nhưng...
Nếu không làm thế nào tôi biết mà mò tới chỗ này?
Tôi lắc đầu, không thể có chuyện tôi có khả năng tìm tới đúng cái container lạnh này thay vì bất cứ nơi nào khác ở Miami, trừ khi tôi đã biết trước nó ở đâu. Và tôi đã làm được. Khả năng duy nhất hợp lý là có lẽ tôi đã từng tới đây từ trước. Nếu không phải vào ngay tối nay cùng Deb, thì khi nào, và với ai?
“Tôi gần như tin chắc đúng là chỗ này,” một giọng nói cất lên, một giọng nói giống của tôi tới mức trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ chính mình vừa nói, băn khoăn tự hỏi tôi nói như vậy có ý gì.
Tóc gáy dựng đứng cả lên, tôi hoàn tất nốt nửa bước nữa tới phía Deborah... và hắn ta bước ra khỏi bóng tối. Ánh sáng dìu dịu của mấy cây đèn soi sáng hắn, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Trong giây lát, không gian bên trong chiếc container chao đảo và tôi không còn biết rõ mình đang ở đâu nữa. Ánh mắt tôi đưa đi đưa lại giữa tôi, đang ở gần cửa vào, và hắn, ở bên chiếc bàn mổ tự tạo, tôi trông thấy mình đang nhìn hắn, rồi thấy hắn nhìn tôi. Trong chớp mắt, tôi thấy mình ở dưới sàn, ngồi im không động đậy và không biết hình ảnh ấy có nghĩa là gì. Rất bất an... rồi lại là chính mình, cho dù tôi có phần không chắc chắn liệu ý nghĩa của khái niệm ấy là gì.
“Gần như tin chắc,” hắn lại lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng, đầy hạnh phúc, giống như đứa trẻ hay gây rắc rối của ông Rogers. “Nhưng vì giờ cậu đã ở đây, như thế có nghĩa nơi này chắc chắn là đúng chỗ. Cậu không nghĩ thế sao?”
Chẳng có cách nào hay ho cho tôi để nói điều này, nhưng sự thật là tôi nhìn hắn chằm chằm với cái mồm há hốc. Tôi dám chắc mình đã gần như xều bọt xều dãi. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm. Đó là hắn. Không nghi ngờ gì nữa. Đây chính là gã đàn ông trong những bức hình chúng tôi tìm thấy nhờ chiếc webcam, kẻ mà cả Deb và tôi đều từng nghĩ rất có thể chính là tôi.
Ở gần như lúc này, tôi có thể thấy kỳ thực hắn không phải là tôi; không hẳn, và tôi cảm thấy một chút cảm giác biết ơn nho nhỏ khi nhận ra điều đó. Hoan hô - tôi là một ai khác. Tôi vẫn chưa hoàn toàn điên. Một kẻ yếm thế nghiêm trọng, hẳn nhiên rồi và theo cách nào đó, thỉnh thoảng cũng là kẻ sát nhân, nhưng điều này thì chẳng hề sai. Nhưng tôi không điên. Có một kẻ khác, hắn không phải là tôi. Ba lần hoan hô cho bộ óc của Dexter.
Nhưng hắn rất giống tôi. Có lẽ cao hơn một hay hai inch, vai và ngực nở nang hơn, như thể hắn đã tập tạ rất nhiều. Điều đó, cộng với vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt của hắn, khiến tôi nghĩ có thể gần đây hắn từng ngồi tù. Tuy vậy, đằng sau vẻ nhợt nhạt đó, khuôn mặt hắn rất giống khuôn mặt của tôi; cũng cái mũi và gò má đó, cùng cái nhìn trong đôi mắt cho hay đèn vẫn sáng nhưng không có ai ở nhà. Thậm chí cả mái tóc của hắn cũng có nét lượn sóng nửa vời, lúng túng, ngượng nghịu. Trông hắn không thực sự giống hệt tôi, nhưng rất giống.
“Phải,” hắn nói. “Có chút gì đó như cú sốc của lần đầu tiên, phải không nào?”
“Chỉ một chút thôi,” tôi nói. “Mày là ai? Và tại sao tất cả chuyện này lại...” tôi để lửng câu nói không kết thúc hẳn, bởi vì tôi không biết tất cả chuyện này là gì.
Hắn nhăn mặt, một khuôn mặt thất vọng rất Dexter. “Ôi, trời ơi. Vậy mà tôi đã chắc mẩm cậu đã hiểu ra.”
Tôi lắc đầu. “Tao còn không biết tao tới đây bằng cách nào,” tôi nói.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng. “Ai đó đã lái xe tối nay phải không?” Trong lúc tóc gáy tôi dựng đứng lên, hắn hơi khẽ tặc lưỡi, một âm thanh cơ học chẳng đáng đề cập đến - ngoại trừ việc giọng nói từ trong tiềm thức dưới đáy bộ não của tôi lại giống nó tới từng âm điệu một. “Và thậm chí còn chưa tới trăng tròn, phải vậy không?”
“Nhưng thực tế cũng chẳng phải là một đêm không trăng,” tôi nói. Khó có thể coi là tài trí tuyệt đỉnh, nhưng ít nhất cũng là một kiểu cố gắng, có thể coi là đáng kể trong hoàn cảnh này. Rồi tôi nhận ra mình đang có phần say sưa chếnh choáng với ý thức rằng ở đây cuối cùng cũng có ai đó biết. Không phải hắn đang đưa ra những nhận xét bâng quơ nhưng tình cờ lại đâm trúng vào những tâm tư cá nhân sâu kín nhất của tôi. Vì chúng cũng là tâm tư của hắn nữa. Hắn biết. Lần đầu tiên tôi có thể nhìn qua vực thẳm khổng lồ giữa đôi mắt mình và đôi mắt của một ai khác rồi nói không chút lo lắng, Hắn giống mình.
Cho dù tôi có là cái gì đi nữa, hắn cũng là thứ tương tự.
“Nhưng nói một cách nghiêm túc,” tôi nói. “Mày là ai?”
Khuôn mặt hắn giãn ra thành một nụ cười đúng kiểu Dexter - chú - mèo - Cheshire[56], nhưng vì nó rất giống với của chính tôi, tôi có thể thấy đằng sau nó không hề có chút hạnh phúc thực sự nào. “Cậu có nhớ gì về trước đây không?” hắn nói. Và tiếng vọng của câu hỏi đó ngân lên trên các bức thành container, gần như làm bộ óc tôi vỡ tung ra.
Tôi cố nghĩ tới điều gì đó để nói, nhưng nhận ra miệng mình đang quá khô để có thể nói được, vậy là tôi chỉ nhìn. Deborah nhìn lại. Có rất nhiều điều trong đôi mắt cô, nhưng rõ ràng nhất là sợ hãi, điều đó giữ chân tôi ở đó, trên ngưỡng cửa. Tôi chưa bao giờ thấy cái nhìn đó ở cô trước đây, và không dám chắc nên nghĩ gì về nó. Tôi đi nửa bước về phía Deborah, và cô vùng vẫy dưới những vòng băng dính. Sợ hãi ư? Tất nhiên rồi - nhưng sợ tôi sao? Tôi tới đây để cứu cô, có vẻ như chắc chắn là vậy. Thế thì tại sao cô em tôi lại sợ tôi? Trừ khi...
Chẳng lẽ tôi đã làm chuyện này?
Trong quãng thời gian “chợp mắt” lúc trước trong tối hôm nay, chẳng lẽ Deborah đã tới căn hộ của tôi đúng như hẹn trước và gặp phải Người lữ hành Tối Tăm của tôi ngồi sau tay lái của cỗ máy Dexter? Hoàn toàn không hề hay biết, tôi đã mang cô tới đây, trói lên bàn một cách đầy cám dỗ như thế kia mà không hề ý thức được việc mình làm - một giả thiết chẳng có lý chút nào, đương nhiên rồi. Chẳng lẽ tôi đã hối hả quay về nhà, tự mình để con búp bê Barbie ở đó, sau đó leo lên gác, leo lên giường và bừng tỉnh, lại là “tôi” như trước, như thể vừa trải qua một kiểu chạy tiếp sức gây án mạng vậy? Không thể nào: nhưng...
Nếu không làm thế nào tôi biết mà mò tới chỗ này?
Tôi lắc đầu, không thể có chuyện tôi có khả năng tìm tới đúng cái container lạnh này thay vì bất cứ nơi nào khác ở Miami, trừ khi tôi đã biết trước nó ở đâu. Và tôi đã làm được. Khả năng duy nhất hợp lý là có lẽ tôi đã từng tới đây từ trước. Nếu không phải vào ngay tối nay cùng Deb, thì khi nào, và với ai?
“Tôi gần như tin chắc đúng là chỗ này,” một giọng nói cất lên, một giọng nói giống của tôi tới mức trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ chính mình vừa nói, băn khoăn tự hỏi tôi nói như vậy có ý gì.
Tóc gáy dựng đứng cả lên, tôi hoàn tất nốt nửa bước nữa tới phía Deborah... và hắn ta bước ra khỏi bóng tối. Ánh sáng dìu dịu của mấy cây đèn soi sáng hắn, ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Trong giây lát, không gian bên trong chiếc container chao đảo và tôi không còn biết rõ mình đang ở đâu nữa. Ánh mắt tôi đưa đi đưa lại giữa tôi, đang ở gần cửa vào, và hắn, ở bên chiếc bàn mổ tự tạo, tôi trông thấy mình đang nhìn hắn, rồi thấy hắn nhìn tôi. Trong chớp mắt, tôi thấy mình ở dưới sàn, ngồi im không động đậy và không biết hình ảnh ấy có nghĩa là gì. Rất bất an... rồi lại là chính mình, cho dù tôi có phần không chắc chắn liệu ý nghĩa của khái niệm ấy là gì.
“Gần như tin chắc,” hắn lại lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng, đầy hạnh phúc, giống như đứa trẻ hay gây rắc rối của ông Rogers. “Nhưng vì giờ cậu đã ở đây, như thế có nghĩa nơi này chắc chắn là đúng chỗ. Cậu không nghĩ thế sao?”
Chẳng có cách nào hay ho cho tôi để nói điều này, nhưng sự thật là tôi nhìn hắn chằm chằm với cái mồm há hốc. Tôi dám chắc mình đã gần như xều bọt xều dãi. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm. Đó là hắn. Không nghi ngờ gì nữa. Đây chính là gã đàn ông trong những bức hình chúng tôi tìm thấy nhờ chiếc webcam, kẻ mà cả Deb và tôi đều từng nghĩ rất có thể chính là tôi.
Ở gần như lúc này, tôi có thể thấy kỳ thực hắn không phải là tôi; không hẳn, và tôi cảm thấy một chút cảm giác biết ơn nho nhỏ khi nhận ra điều đó. Hoan hô - tôi là một ai khác. Tôi vẫn chưa hoàn toàn điên. Một kẻ yếm thế nghiêm trọng, hẳn nhiên rồi và theo cách nào đó, thỉnh thoảng cũng là kẻ sát nhân, nhưng điều này thì chẳng hề sai. Nhưng tôi không điên. Có một kẻ khác, hắn không phải là tôi. Ba lần hoan hô cho bộ óc của Dexter.
Nhưng hắn rất giống tôi. Có lẽ cao hơn một hay hai inch, vai và ngực nở nang hơn, như thể hắn đã tập tạ rất nhiều. Điều đó, cộng với vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt của hắn, khiến tôi nghĩ có thể gần đây hắn từng ngồi tù. Tuy vậy, đằng sau vẻ nhợt nhạt đó, khuôn mặt hắn rất giống khuôn mặt của tôi; cũng cái mũi và gò má đó, cùng cái nhìn trong đôi mắt cho hay đèn vẫn sáng nhưng không có ai ở nhà. Thậm chí cả mái tóc của hắn cũng có nét lượn sóng nửa vời, lúng túng, ngượng nghịu. Trông hắn không thực sự giống hệt tôi, nhưng rất giống.
“Phải,” hắn nói. “Có chút gì đó như cú sốc của lần đầu tiên, phải không nào?”
“Chỉ một chút thôi,” tôi nói. “Mày là ai? Và tại sao tất cả chuyện này lại...” tôi để lửng câu nói không kết thúc hẳn, bởi vì tôi không biết tất cả chuyện này là gì.
Hắn nhăn mặt, một khuôn mặt thất vọng rất Dexter. “Ôi, trời ơi. Vậy mà tôi đã chắc mẩm cậu đã hiểu ra.”
Tôi lắc đầu. “Tao còn không biết tao tới đây bằng cách nào,” tôi nói.
Hắn mỉm cười nhẹ nhàng. “Ai đó đã lái xe tối nay phải không?” Trong lúc tóc gáy tôi dựng đứng lên, hắn hơi khẽ tặc lưỡi, một âm thanh cơ học chẳng đáng đề cập đến - ngoại trừ việc giọng nói từ trong tiềm thức dưới đáy bộ não của tôi lại giống nó tới từng âm điệu một. “Và thậm chí còn chưa tới trăng tròn, phải vậy không?”
“Nhưng thực tế cũng chẳng phải là một đêm không trăng,” tôi nói. Khó có thể coi là tài trí tuyệt đỉnh, nhưng ít nhất cũng là một kiểu cố gắng, có thể coi là đáng kể trong hoàn cảnh này. Rồi tôi nhận ra mình đang có phần say sưa chếnh choáng với ý thức rằng ở đây cuối cùng cũng có ai đó biết. Không phải hắn đang đưa ra những nhận xét bâng quơ nhưng tình cờ lại đâm trúng vào những tâm tư cá nhân sâu kín nhất của tôi. Vì chúng cũng là tâm tư của hắn nữa. Hắn biết. Lần đầu tiên tôi có thể nhìn qua vực thẳm khổng lồ giữa đôi mắt mình và đôi mắt của một ai khác rồi nói không chút lo lắng, Hắn giống mình.
Cho dù tôi có là cái gì đi nữa, hắn cũng là thứ tương tự.
“Nhưng nói một cách nghiêm túc,” tôi nói. “Mày là ai?”
Khuôn mặt hắn giãn ra thành một nụ cười đúng kiểu Dexter - chú - mèo - Cheshire[56], nhưng vì nó rất giống với của chính tôi, tôi có thể thấy đằng sau nó không hề có chút hạnh phúc thực sự nào. “Cậu có nhớ gì về trước đây không?” hắn nói. Và tiếng vọng của câu hỏi đó ngân lên trên các bức thành container, gần như làm bộ óc tôi vỡ tung ra.
Tác giả :
Jeff Lindsay