Đều Là Lỗi Của Ngươi
Chương 6: Phiên ngoại: Hiếu kỳ không phải là chuyện tốt
Lại là nửa đêm ngày thứ hai.
Âm thầm thở dài, Triển Chiêu lúc này mặc cho con chuột trắng chẳng hề e dè chút nào kia chui vào chăn mình.
Trong lòng không khỏi âm thầm hoài nghi, mình có nên kiểm điểm với tứ đại kim cương về công tác cảnh giới phòng vệ của phủ Khai Phong hay không. Vì làm sao mà con chuột này cứ ra vào phủ Khai Phong tự nhiên y như ra vào nhà bếp nhà mình thế này chứ?!
Không đúng, con chuột ngày hôm nay có gì đó hơi lạ! Ánh mắt quá sáng lóa, nụ cười quá rực rỡ, tất cả những thứ này đều công khai một chuyện ── hắn có âm mưu!
“Ta mang đến một thứ tốt cho ngươi rồi đây!”
Nói đoạn lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sách đưa cho Triển Chiêu, còn lấy thêm một viên dạ minh châu ── chờ chút! Cảnh tượng này sao lại quen đến vậy! Đúng rồi, hôm đó, chính là cái hôm con chuột lừa y lần đầu tiên! (Mỗ Du: Miêu Nhi a, đã nói mấy lần rồi, kia không tính là lần đầu của ngươi! Có điều đón chờ đi… ^&^) Hắn còn muốn giở trò cũ?!
Cố ý nghiêm mặt, Triển Chiêu lời lẽ đanh thép nói: “Đừng tiếp tục lấy những thứ tẻ nhạt này nữa! Ta đã không cần!!”
“Ha ha, ngươi chắc chắn chứ?” Tiểu lão thử cười đến mức chỉ thấy lông mày chẳng thấy mắt, “Ngươi còn chưa xem đây là cái gì mà! Đừng có kết luận quá sớm!”
Xuất phát từ sự tò mò, Triển Chiêu vẫn nhìn bìa ngoài một chút, chỉ liếc một cái cũng không có gì quan trọng lắm, nhìn rõ ràng chữ trên bìa ngoài thì y một hơi thở không nổi xém chút nữa lăn ra bất tỉnh!
Chỉ thấy trên sách viết mấy chữ to đùng ── Nam nam bí hí đồ!!
“Thế nào, thế nào! Giật mình đi! Ngay cả Bạch Ngũ gia ta kiến thức rộng rãi cũng là lần đầu tiên thấy!” Bạch Ngọc Đường khoe khoang phong công vĩ nghiệp của mình, “Hại ta lục tung cả Tàng Trân các tìm nguyên một buổi tối, mệt gần chết mới moi ra được nó từ trong một đống tuyệt bản kỳ thư! Đừng trông nó không đáng chú ý, vẫn là đồ cổ Hán triều đó!! (Hán triều lưu hành nhất cái gì nói vậy mọi người đều biết rồi ha! ^0^) Tàng Trân các thật nên hảo hảo thu dọn một phen, tìm đồ quá bất tiện!”
Triển Chiêu một câu cũng không nói nổi, hoặc là không biết nên nói cái gì. So với Tàng Trân các đáng thương ba ngày hai hôm lại bị “nạn chuột” phá một lần thì y lại để ý đến quyển sách trên tay mình hơn!
Nhìn chằm chằm quyển sách kia, y thực sự tò mò không biết bên trong rốt cuộc vẽ cái gì? Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể giống như nam nữ làm được chuyện thân mật không kẽ hở, hòa hợp gắn bó như vậy sao? Nhưng… sao mà cứ thấy đây giống như một cái bẫy! Nếu như xem, sẽ không lại giống như hôm đó…
Xem, hay là không xem???
Bạch Ngọc Đường đứng bên cười định liệu trước.
Mèo không chỉ có chín cái mạng, mà lòng hiếu kỳ còn có nhiều hơn!
Con mèo nhỏ này cũng không phải là ngoại lệ, đối với những chuyện không hiểu y có nhiệt tình làm rõ hơn bất kỳ ai khác.
Điều này giúp cho y phá được không ít kỳ án, chọc vào không ít phiền phức không nên dây, khiến mình gánh chịu không biết bao tâm tư, thế nhưng y vẫn chết không hối cải, hôm nay, để cho y rõ ràng có đôi khi hiếu kỳ quá cũng không phải là một chuyện tốt…
Cắn răng một cái, quyết tâm, Triển Chiêu không thèm đến xỉa! Xem đi! Nếu không mình sẽ cứ vô cùng tò mò, khó chịu! Lại nói, lại nói làm loại chuyện đó cũng không phải lần đầu tiên (Miêu Miêu nha, ngươi sa đọa >_<~~~~~)!
Đỏ mặt, tay run run, sau khi mở “Tuyệt thế kỳ thư” kia ra y thật sự hối hận không ngớt chỉ muốn xé tan thành từng mảnh ──
Ông trời của ta ơi! Không thể nào! Sao có thể như vậy! Triển Chiêu trong lòng chỉ có thể phát sinh ra những thán từ này, càng xem càng cảm thấy khó mà tin nổi, thực sự không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn con chuột, bấy giờ y mới phát hiện mình vô tình đã rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm ──
Chẳng biết từ lúc nào con chuột lớn kia đã đặt chân ở trên chân của mình, không quá dùng lực, chỉ có điều khiến cho mình khá không dễ dàng vươn mình mà thôi; để tay lên ma huyệt mềm mại của mình, không dùng bao nhiêu chân khí, chỉ có điều khiến cho mình khó vận chân khí mà thôi; nét cười của hắn vẫn tuấn lãng như vậy, chỉ có điều khiến cho mình nghĩ đến chồn hôi đi chúc tết gà mà thôi…
“Miêu Nhi, có muốn thử một chút không?” Âm thanh nhu tình như nước.
“Không thử!” Âm thanh lạnh như hàn băng.
“Thử chút đi!” Ngữ khí thương lượng, cùng lúc đó tay càng thêm linh hoạt…
“Ngươi, ngươi cút ngay cho ta!” Âm thanh đã hơi run…
“Đừng lạnh lùng như thế mà, nể tình ta vì nó bôn ba khổ cực như vậy, cũng phải để nó trở thành vật có giá trị đi mà!” Giọng điệu oan ức phối hợp với hai tay tuyệt đối giữ lấy quyền chủ động, biểu đạt gian xảo của “bọn chuột nhắt” vô cùng nhuần nguyễn!
“Ngươi… Ưm…” Lúc này ngay cả quyền phát ngôn cũng bị tước đoạt.
Hồi lâu sau ──
“Ngươi không trả lời ta coi như là ngươi đáp ứng đi.” Giọng điệu tuyệt đối thân sĩ.
Con mèo nào đó đang vô cùng vất vả cố gắng hấp thu dưỡng khí.
“Miêu Nhi, ngươi thật tốt!” Khẩu khí cảm động cực điểm.
“Ngươi đi… Ưm…”
… … … …
… … … …
Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo ── Ngạn ngữ
Lòng hiếu kỳ còn có thể khiến một con mèo thất thân ── Mỗ Du
───────── HOÀN ─────────
Âm thầm thở dài, Triển Chiêu lúc này mặc cho con chuột trắng chẳng hề e dè chút nào kia chui vào chăn mình.
Trong lòng không khỏi âm thầm hoài nghi, mình có nên kiểm điểm với tứ đại kim cương về công tác cảnh giới phòng vệ của phủ Khai Phong hay không. Vì làm sao mà con chuột này cứ ra vào phủ Khai Phong tự nhiên y như ra vào nhà bếp nhà mình thế này chứ?!
Không đúng, con chuột ngày hôm nay có gì đó hơi lạ! Ánh mắt quá sáng lóa, nụ cười quá rực rỡ, tất cả những thứ này đều công khai một chuyện ── hắn có âm mưu!
“Ta mang đến một thứ tốt cho ngươi rồi đây!”
Nói đoạn lấy từ trong lồng ngực ra một quyển sách đưa cho Triển Chiêu, còn lấy thêm một viên dạ minh châu ── chờ chút! Cảnh tượng này sao lại quen đến vậy! Đúng rồi, hôm đó, chính là cái hôm con chuột lừa y lần đầu tiên! (Mỗ Du: Miêu Nhi a, đã nói mấy lần rồi, kia không tính là lần đầu của ngươi! Có điều đón chờ đi… ^&^) Hắn còn muốn giở trò cũ?!
Cố ý nghiêm mặt, Triển Chiêu lời lẽ đanh thép nói: “Đừng tiếp tục lấy những thứ tẻ nhạt này nữa! Ta đã không cần!!”
“Ha ha, ngươi chắc chắn chứ?” Tiểu lão thử cười đến mức chỉ thấy lông mày chẳng thấy mắt, “Ngươi còn chưa xem đây là cái gì mà! Đừng có kết luận quá sớm!”
Xuất phát từ sự tò mò, Triển Chiêu vẫn nhìn bìa ngoài một chút, chỉ liếc một cái cũng không có gì quan trọng lắm, nhìn rõ ràng chữ trên bìa ngoài thì y một hơi thở không nổi xém chút nữa lăn ra bất tỉnh!
Chỉ thấy trên sách viết mấy chữ to đùng ── Nam nam bí hí đồ!!
“Thế nào, thế nào! Giật mình đi! Ngay cả Bạch Ngũ gia ta kiến thức rộng rãi cũng là lần đầu tiên thấy!” Bạch Ngọc Đường khoe khoang phong công vĩ nghiệp của mình, “Hại ta lục tung cả Tàng Trân các tìm nguyên một buổi tối, mệt gần chết mới moi ra được nó từ trong một đống tuyệt bản kỳ thư! Đừng trông nó không đáng chú ý, vẫn là đồ cổ Hán triều đó!! (Hán triều lưu hành nhất cái gì nói vậy mọi người đều biết rồi ha! ^0^) Tàng Trân các thật nên hảo hảo thu dọn một phen, tìm đồ quá bất tiện!”
Triển Chiêu một câu cũng không nói nổi, hoặc là không biết nên nói cái gì. So với Tàng Trân các đáng thương ba ngày hai hôm lại bị “nạn chuột” phá một lần thì y lại để ý đến quyển sách trên tay mình hơn!
Nhìn chằm chằm quyển sách kia, y thực sự tò mò không biết bên trong rốt cuộc vẽ cái gì? Nam nhân cùng nam nhân cũng có thể giống như nam nữ làm được chuyện thân mật không kẽ hở, hòa hợp gắn bó như vậy sao? Nhưng… sao mà cứ thấy đây giống như một cái bẫy! Nếu như xem, sẽ không lại giống như hôm đó…
Xem, hay là không xem???
Bạch Ngọc Đường đứng bên cười định liệu trước.
Mèo không chỉ có chín cái mạng, mà lòng hiếu kỳ còn có nhiều hơn!
Con mèo nhỏ này cũng không phải là ngoại lệ, đối với những chuyện không hiểu y có nhiệt tình làm rõ hơn bất kỳ ai khác.
Điều này giúp cho y phá được không ít kỳ án, chọc vào không ít phiền phức không nên dây, khiến mình gánh chịu không biết bao tâm tư, thế nhưng y vẫn chết không hối cải, hôm nay, để cho y rõ ràng có đôi khi hiếu kỳ quá cũng không phải là một chuyện tốt…
Cắn răng một cái, quyết tâm, Triển Chiêu không thèm đến xỉa! Xem đi! Nếu không mình sẽ cứ vô cùng tò mò, khó chịu! Lại nói, lại nói làm loại chuyện đó cũng không phải lần đầu tiên (Miêu Miêu nha, ngươi sa đọa >_<~~~~~)!
Đỏ mặt, tay run run, sau khi mở “Tuyệt thế kỳ thư” kia ra y thật sự hối hận không ngớt chỉ muốn xé tan thành từng mảnh ──
Ông trời của ta ơi! Không thể nào! Sao có thể như vậy! Triển Chiêu trong lòng chỉ có thể phát sinh ra những thán từ này, càng xem càng cảm thấy khó mà tin nổi, thực sự không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn con chuột, bấy giờ y mới phát hiện mình vô tình đã rơi vào tình huống vô cùng nguy hiểm ──
Chẳng biết từ lúc nào con chuột lớn kia đã đặt chân ở trên chân của mình, không quá dùng lực, chỉ có điều khiến cho mình khá không dễ dàng vươn mình mà thôi; để tay lên ma huyệt mềm mại của mình, không dùng bao nhiêu chân khí, chỉ có điều khiến cho mình khó vận chân khí mà thôi; nét cười của hắn vẫn tuấn lãng như vậy, chỉ có điều khiến cho mình nghĩ đến chồn hôi đi chúc tết gà mà thôi…
“Miêu Nhi, có muốn thử một chút không?” Âm thanh nhu tình như nước.
“Không thử!” Âm thanh lạnh như hàn băng.
“Thử chút đi!” Ngữ khí thương lượng, cùng lúc đó tay càng thêm linh hoạt…
“Ngươi, ngươi cút ngay cho ta!” Âm thanh đã hơi run…
“Đừng lạnh lùng như thế mà, nể tình ta vì nó bôn ba khổ cực như vậy, cũng phải để nó trở thành vật có giá trị đi mà!” Giọng điệu oan ức phối hợp với hai tay tuyệt đối giữ lấy quyền chủ động, biểu đạt gian xảo của “bọn chuột nhắt” vô cùng nhuần nguyễn!
“Ngươi… Ưm…” Lúc này ngay cả quyền phát ngôn cũng bị tước đoạt.
Hồi lâu sau ──
“Ngươi không trả lời ta coi như là ngươi đáp ứng đi.” Giọng điệu tuyệt đối thân sĩ.
Con mèo nào đó đang vô cùng vất vả cố gắng hấp thu dưỡng khí.
“Miêu Nhi, ngươi thật tốt!” Khẩu khí cảm động cực điểm.
“Ngươi đi… Ưm…”
… … … …
… … … …
Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo ── Ngạn ngữ
Lòng hiếu kỳ còn có thể khiến một con mèo thất thân ── Mỗ Du
───────── HOÀN ─────────
Tác giả :
Đồng Quân Du