Đẹp Trai Là Số 1
Chương 46
Chu Thời Uẩn gần như chưa từng biết hai chữ hoảng loạn viết thế nào, không chỉ do tính tình của anh mà càng do anh là bác sĩ, điều quan trọng nhất của bác sĩ là bình tĩnh, mỗi ngày anh phải đối mặt với quá nhiều thời khắc sinh tử, nếu anh rối loạn thì sao cứu được người khác chứ.
Nhưng với Tô Căng Bắc, hết lần này đến lần khác anh không còn bình tĩnh.
Khi anh biết một mình cô bị lạc trong đêm mưa, trái tim anh khủng hoảng chẳng rõ nguyên nhân, anh sợ hãi, sợ cô mắc kẹt ở đâu đó không tìm được đường, sợ cô bị lạnh, càng sợ cô bị thương. Anh chưa bao giờ biết mình sẽ sợ nhiều như vậy, ngoại trừ tìm được cô, không còn bất cứ điều gì có thể xoa dịu cơn dày vò này trong anh.
- Sư huynh!
Chu Thời Uẩn đứng ở chỗ mà Lâm Thanh Duy nói, quay người lại hỏi:
- Trước khi đi, cô ấy nói gì?
Lâm Thanh Duy nói:
- Thật sự không có gì cả, chỉ là trở về nhìn xem các anh có tìm được người chưa thôi.
Chu Thời Uẩn cầm đèn pin rọi bốn phía, tối đen như mực, nếu cô không cẩn thận ngã vào trong hầm hố nào đó ngất xỉu thì ai cũng không tìm được!
Đồng nghiệp chạy theo nói:
- Bác sĩ Chu, bác sĩ Lâm, hai người mặc áo mưa trước đi.
Lâm Thanh Duy vừa định nhận lấy, Chu Thời Uẩn đã xoay người đi tìm tiếp:
- Tô Căng Bắc!
Đồng nghiệp vội đuổi theo:
- Bác sĩ Chu, anh mặc áo mưa vào đi, có lo lắng đến mấy cũng phải mặc chứ, bằng không mưa thế này làm sao chịu được.
- Có lẽ cô ấy cũng đang chịu mưa thế này.
Đồng nghiệp sững sờ, chỉ nghe giọng trầm thấp của Chu Thời Uẩn mang theo chút lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, anh nói:
- Cô ấy nhất định rất lạnh.
Lâm Thanh Duy bên cạnh nghe xong, mắt đỏ lên, đều tại mình, nếu lúc đó mình không bảo cô ấy về hoặc về chung với cô ấy thì sẽ không có những chuyện kéo theo này, trời tối như vầy mà mưa lại to thế kia, trên đường đều là đá và bùn đất, một cô gái như cô ấy sẽ thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Mấy người tìm hơn một giờ, mưa dần dần nhỏ xuống, nhưng vẫn chưa tìm được.
- Bác sĩ Chu…
Mọi người nhìn Chu Thời Uẩn:
- Anh ướt cả rồi… hay là anh về thay bộ đồ, chúng ta, chúng ta tìm tiếp.
- Không cần.
- Nhưng…
- Tôi muốn tìm được cô ấy.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng biết không khuyên nổi, chỉ có thể cố sức hô lớn, hi vọng Tô Căng Bắc nghe được.
- Bác sĩ Chu! Bác sĩ Chu!
Đúng lúc này, xa xa có ánh đèn pin chiếu tới, tiếp đó, một đứa trẻ hơn mười tuổi chạy về phía họ:
- Bác sĩ Chu, có phải anh đang tìm chị Tô Căng Bắc không?
Chu Thời Uẩn sững sờ:
- Đúng.
Đứa trẻ nói:
- Chị Tô Căng Bắc ở nhà em. Chị ấy bảo em tới nói cho anh một tiếng.
- Dẫn anh đi!
Tô Căng Bắc lúc này đang ngồi ở nhà của một đứa trong đám trẻ dẫn cô đi tìm Tiểu Nguyên, nhà chỉ có hai người là cậu bé và bà nội.
Trước đó cô bị ngã chúi nhủi, khắp người đều là bùn đất, chân còn bị trật nên bọn trẻ dẫn cô đến nhà của đứa gần nhất.
Sau khi đến, Tô Căng Bắc thay bộ quần áo ướt ra, bà nội lục trong tủ lấy quần áo của mẹ cậu bé cách đây rất lâu đưa cho cô. Cô vốn định thông báo cho Chu Thời Uẩn nhưng tín hiệu không tốt, vả lại mưa càng lúc càng lớn, cô cũng không thể bảo đứa trẻ đi dầm mưa. Cuối cùng, cô chỉ có thể đợi mưa dần nhỏ lại mới nhờ cậu bé đi tìm Chu Thời Uẩn.
- Bà nội, chị, cháu về rồi.
Ngoài sân vang lên tiếng cậu bé, Tô Căng Bắc vội ngước mắt nhìn, thấy cậu bé đẩy cửa bước vào, theo sau là Chu Thời Uẩn mà cô muốn gặp nhất.
Cô thở phào nhẹ nhõm:
- Anh cuối cùng cũng tới rồi. Tìm được Tiểu Nguyên chưa?
Tiếng vải vóc chạm nhau, Tô Căng Bắc còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào vòng ôm của anh.
Anh ôm cô rất chặt, tựa như muốn khảm cô vào chính thân thể mình.
Tô Căng Bắc ngẩn người, nhìn đám Lâm Thanh Duy phía sau anh. Im lặng chốc lát, cô đưa tay vỗ vỗ Chu Thời Uẩn:
- Áo anh sao lại ướt đến thế này?
Một bác sĩ nói:
- Bác sĩ Chu dầm mưa tìm cô rất lâu đấy.
Lâm Thanh Duy:
- Căng Bắc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cô ở đây, không phải cô đã về rồi sao?
Tô Căng Bắc khựng lại:
- Xin lỗi xin lỗi, vì dọc đường gặp mấy đứa trẻ có manh mối về Tiểu Nguyên nên tôi đi theo chúng, nhưng không ngờ đường xa quá, sau đó tôi bị ngã…
- Ngã?
Chu Thời Uẩn buông cô ra:
- Ở đâu?
Tô Căng Bắc:
- Vẫn ổn, chỉ là chân hơi đau. Cậu bé dẫn em về nhà, vì đồ em toàn bùn đất với ướt nhẹp hết nên bà nội tốt bụng cho em bộ khác để thay.
Chu Thời Uẩn ngồi xổm xuống, giật giật mắt cá chân cô.
- Ui…
- Vẫn ổn, không tổn thương đến xương, bôi thuốc vào là không sao.
Chu Thời Uẩn đứng dậy đưa lưng về phía cô:
- Lên đi, chúng ta về nhà.
Tô Căng Bắc hơi do dự:
- Chu Thời Uẩn, anh không sao chứ…
Cô cảm thấy anh rất không bình thường.
- Anh không sao.
Sắc mặt Chu Thời Uẩn vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ.
Cuối cùng, Tô Căng Bắc vẫn để anh cõng về. Dọc đường, cô phát hiện bầu không khí của mọi người rất kỳ lạ, yên tĩnh, không ai nói với ai tiếng nào.
- Tiểu Duy, tìm được Tiểu Nguyên rồi?
- Ừ, tìm được rồi.
Tô Căng Bắc ừ một tiếng, muốn hỏi tiếp gì nữa thì thấy Lâm Thanh Duy nháy mắt ra hiệu cô để ý Chu Thời Uẩn. Cô nhìn Chu Thời Uẩn, gò má nghiêng nghiêng của anh hướng về cô, thần sắc rất lạnh.
Chẳng lẽ vì anh nên mọi người mới không dám lên tiếng hó hé gì?
Tô Căng Bắc cau mày:
- Chu Thời Uẩn, em khiến mọi người tìm rất lâu à? Thật sự xin lỗi, muộn thế này còn để mọi người bôn ba bên ngoài.
Một bác sĩ nói:
- Căng Bắc, cô đừng nói vậy, cô cũng là vì tìm đứa trẻ thôi mà.
- Phải phải, chúng tôi cũng không vất vả, tìm được là tốt rồi.
- Thật sự cám ơn mọi người.
Lúc nói chuyện với mọi người, cô luôn quan sát Chu Thời Uẩn, anh vẫn chẳng ừ chẳng hử gì như cũ, khiến người ta hơi bối rối.
Cô được anh cõng về đội y tế của họ, anh mang cô thẳng vào phòng.
Phòng này là phòng đơn, không lớn, nhưng vẫn chỉnh tề như hồi nào tới giờ.
Chu Thời Uẩn đặt cô trên ghế bên cạnh, lấy rượu thuốc trong hòm ra thoa cho cô.
- Khoan thoa thuốc đã, chỗ anh có phòng tắm không? Em muốn tắm trước.
Vì ngã vào trong đất bùn, Tô Căng Bắc cảm thấy không tắm sẽ không hết mùi nước bẩn trên người.
- Chân em ổn chứ?
- Ổn mà.
Tô Căng Bắc dừng lại:
- Còn anh nữa, cũng mau mau đi xối nước nóng đi, nếu không sẽ bệnh đấy.
Chu Thời Uẩn gật đầu, lấy trong rương hành lý của anh ra một bộ đồ sạch sẽ:
- Anh bảo Lai Lai giúp em, em tắm xong thì thay bộ đồ này.
- Ừ.
Chu Thời Uẩn tìm Lai Lai, với sự giúp đỡ của cô ấy, Tô Căng Bắc tắm rửa xong, mặc bộ đồ sạch sẽ vào. Kỳ thực bộ đồ mà bà nội đưa cô cũng rất sạch, chẳng qua quá lâu không mặc nên “mùi đồ cổ” hơi nồng.
Vẫn là đồ của Chu Thời Uẩn thoải mái…
Sau khi tắm, Lai Lai dẫn Tô Căng Bắc về phòng Chu Thời Uẩn. Lúc hai người đẩy cửa vào chỉ thấy anh đã tắm xong, thay một bộ quần áo khác, lúc này đang dựa vào bàn, cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
- Chu Thời Uẩn.
- Ra ngoài đi.
Tô Căng Bắc ngẩn người, tưởng anh bảo cô ra ngoài. Nhưng Lai Lai ở bên cạnh nhanh chóng buông tay cô ra:
- Ơ, Căng Bắc, tôi ra ngoài trước.
- Ờ, cám ơn nha.
- Không cần không cần.
Lai Lai tiện thể giúp họ đóng cửa lại, Chu Thời Uẩn nghe tiếng bèn nhìn về phía Tô Căng Bắc, từ từ đến gần, tay đột nhiên đè lại vai cô.
Cô chưa kịp kêu đau, anh đã cúi đầu xuống cắn vào môi cô, dường như cố ý cắn cô đau, dùng sức gặm rỉa.
Chu Thời Uẩn hơi tách ra, mắt anh nhìn cô hơi hung dữ:
- Em ngốc cỡ nào hả?
Tô Căng Bắc ngớ người:
- A?
- Em đi xem ở gần gần thôi là được, chạy xa như thế làm gì, không tìm được thì quay về, em không biết chạy lung tung bên ngoài rất nguy hiểm à?
Tô Căng Bắc nghẹn:
- Em cũng đâu muốn chạy xa, chuyện này là bất ngờ, hơn nữa vì tìm đứa trẻ, ai mà biết…
Chu Thời Uẩn trầm giọng trách mắng:
- Mạng của ai quan trọng bằng em chứ!
Tô Căng Bắc bị dọa, hồi lâu không phản ứng được. Bây giờ bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhận ra, mắt anh giăng đầy tơ máu.
- Tô Căng Bắc, em rốt cuộc có hiểu hay không hả?
- Em, em hiểu?
Là hiểu rằng rất nguy hiểm, hay hiểu rằng mạng rất quan trọng? Không đúng, trọng điểm bây giờ hẳn là anh đang lo lắng cho cô, anh đang nói rằng, cô là quan trọng nhất.
Tô Căng Bắc vui vẻ trong bụng, còn chưa mở miệng, anh lại hôn tiếp. Lần này, cô không hề do dự, đưa tay ôm lấy cổ anh, ra sức đáp lại anh.
Cô có thể cảm nhận được anh khác với trước đây, anh hung dữ, rất hung dữ, tay anh đặt bên hông cô dùng sức khiến cô hơi đau.
Cô mê mệt trong sự mạnh mẽ của anh, cảm thấy đêm nay hơi điên cuồng.
Chu Thời Uẩn cũng cảm thấy rất điên cuồng, nhưng anh không khống chế được bản thân.
Không ai biết trong một tiếng tìm cô, anh đã trải qua thế nào, anh nỗ lực tìm kiếm, nỗ lực an ủi chính mình, nhủ rằng cô chắc chắn sẽ không sao, nhưng dù an ủi thế nào, đáy lòng vẫn không tự chủ nghĩ đến kết quả tệ hại nhất, nó nhiều lần chà đạp tinh thần anh, nhắc nhở anh khiến anh sắp sụp đổ.
Hiện tại cô ở ngay trước mắt anh, anh đột nhiên có chút hận, hận cô sao có thể khống chế tinh thần người khác như thế chứ.
- A…
Cô không kiềm được kêu lên, Chu Thời Uẩn hơi dừng tay lại, khôi phục chút lý trí, ngước mắt nhìn cô.
Hồi lâu, anh nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Anh buông đôi tay khống chế cô, lùi về sau một bước.
- Đừng nói xin lỗi với em.
Tô Căng Bắc bước lên, nhìn anh chăm chú, tay cô lại trượt lên vai anh:
- Chu Thời Uẩn, anh đang lo cho em, đúng không?
Anh dừng lại:
- Lần sau đừng như vậy.
- Ừ.
Giọng Tô Căng Bắc hơi nghẹn ngào, cái chân không bị thương ra sức nhón lên:
- Em sẽ không như vậy nữa đâu…
- Ừ…
- Vậy, chúng ta tiếp tục nhé?
Lời tác giả: Chu bảo bối, biết Bắc Bắc nhà chúng ta chiếm vị trí nào trong lòng rồi chứ? Hố hố hố ~~
Lam: Chương sau có H ~~~
Nhưng với Tô Căng Bắc, hết lần này đến lần khác anh không còn bình tĩnh.
Khi anh biết một mình cô bị lạc trong đêm mưa, trái tim anh khủng hoảng chẳng rõ nguyên nhân, anh sợ hãi, sợ cô mắc kẹt ở đâu đó không tìm được đường, sợ cô bị lạnh, càng sợ cô bị thương. Anh chưa bao giờ biết mình sẽ sợ nhiều như vậy, ngoại trừ tìm được cô, không còn bất cứ điều gì có thể xoa dịu cơn dày vò này trong anh.
- Sư huynh!
Chu Thời Uẩn đứng ở chỗ mà Lâm Thanh Duy nói, quay người lại hỏi:
- Trước khi đi, cô ấy nói gì?
Lâm Thanh Duy nói:
- Thật sự không có gì cả, chỉ là trở về nhìn xem các anh có tìm được người chưa thôi.
Chu Thời Uẩn cầm đèn pin rọi bốn phía, tối đen như mực, nếu cô không cẩn thận ngã vào trong hầm hố nào đó ngất xỉu thì ai cũng không tìm được!
Đồng nghiệp chạy theo nói:
- Bác sĩ Chu, bác sĩ Lâm, hai người mặc áo mưa trước đi.
Lâm Thanh Duy vừa định nhận lấy, Chu Thời Uẩn đã xoay người đi tìm tiếp:
- Tô Căng Bắc!
Đồng nghiệp vội đuổi theo:
- Bác sĩ Chu, anh mặc áo mưa vào đi, có lo lắng đến mấy cũng phải mặc chứ, bằng không mưa thế này làm sao chịu được.
- Có lẽ cô ấy cũng đang chịu mưa thế này.
Đồng nghiệp sững sờ, chỉ nghe giọng trầm thấp của Chu Thời Uẩn mang theo chút lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, anh nói:
- Cô ấy nhất định rất lạnh.
Lâm Thanh Duy bên cạnh nghe xong, mắt đỏ lên, đều tại mình, nếu lúc đó mình không bảo cô ấy về hoặc về chung với cô ấy thì sẽ không có những chuyện kéo theo này, trời tối như vầy mà mưa lại to thế kia, trên đường đều là đá và bùn đất, một cô gái như cô ấy sẽ thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Mấy người tìm hơn một giờ, mưa dần dần nhỏ xuống, nhưng vẫn chưa tìm được.
- Bác sĩ Chu…
Mọi người nhìn Chu Thời Uẩn:
- Anh ướt cả rồi… hay là anh về thay bộ đồ, chúng ta, chúng ta tìm tiếp.
- Không cần.
- Nhưng…
- Tôi muốn tìm được cô ấy.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng biết không khuyên nổi, chỉ có thể cố sức hô lớn, hi vọng Tô Căng Bắc nghe được.
- Bác sĩ Chu! Bác sĩ Chu!
Đúng lúc này, xa xa có ánh đèn pin chiếu tới, tiếp đó, một đứa trẻ hơn mười tuổi chạy về phía họ:
- Bác sĩ Chu, có phải anh đang tìm chị Tô Căng Bắc không?
Chu Thời Uẩn sững sờ:
- Đúng.
Đứa trẻ nói:
- Chị Tô Căng Bắc ở nhà em. Chị ấy bảo em tới nói cho anh một tiếng.
- Dẫn anh đi!
Tô Căng Bắc lúc này đang ngồi ở nhà của một đứa trong đám trẻ dẫn cô đi tìm Tiểu Nguyên, nhà chỉ có hai người là cậu bé và bà nội.
Trước đó cô bị ngã chúi nhủi, khắp người đều là bùn đất, chân còn bị trật nên bọn trẻ dẫn cô đến nhà của đứa gần nhất.
Sau khi đến, Tô Căng Bắc thay bộ quần áo ướt ra, bà nội lục trong tủ lấy quần áo của mẹ cậu bé cách đây rất lâu đưa cho cô. Cô vốn định thông báo cho Chu Thời Uẩn nhưng tín hiệu không tốt, vả lại mưa càng lúc càng lớn, cô cũng không thể bảo đứa trẻ đi dầm mưa. Cuối cùng, cô chỉ có thể đợi mưa dần nhỏ lại mới nhờ cậu bé đi tìm Chu Thời Uẩn.
- Bà nội, chị, cháu về rồi.
Ngoài sân vang lên tiếng cậu bé, Tô Căng Bắc vội ngước mắt nhìn, thấy cậu bé đẩy cửa bước vào, theo sau là Chu Thời Uẩn mà cô muốn gặp nhất.
Cô thở phào nhẹ nhõm:
- Anh cuối cùng cũng tới rồi. Tìm được Tiểu Nguyên chưa?
Tiếng vải vóc chạm nhau, Tô Căng Bắc còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào vòng ôm của anh.
Anh ôm cô rất chặt, tựa như muốn khảm cô vào chính thân thể mình.
Tô Căng Bắc ngẩn người, nhìn đám Lâm Thanh Duy phía sau anh. Im lặng chốc lát, cô đưa tay vỗ vỗ Chu Thời Uẩn:
- Áo anh sao lại ướt đến thế này?
Một bác sĩ nói:
- Bác sĩ Chu dầm mưa tìm cô rất lâu đấy.
Lâm Thanh Duy:
- Căng Bắc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao cô ở đây, không phải cô đã về rồi sao?
Tô Căng Bắc khựng lại:
- Xin lỗi xin lỗi, vì dọc đường gặp mấy đứa trẻ có manh mối về Tiểu Nguyên nên tôi đi theo chúng, nhưng không ngờ đường xa quá, sau đó tôi bị ngã…
- Ngã?
Chu Thời Uẩn buông cô ra:
- Ở đâu?
Tô Căng Bắc:
- Vẫn ổn, chỉ là chân hơi đau. Cậu bé dẫn em về nhà, vì đồ em toàn bùn đất với ướt nhẹp hết nên bà nội tốt bụng cho em bộ khác để thay.
Chu Thời Uẩn ngồi xổm xuống, giật giật mắt cá chân cô.
- Ui…
- Vẫn ổn, không tổn thương đến xương, bôi thuốc vào là không sao.
Chu Thời Uẩn đứng dậy đưa lưng về phía cô:
- Lên đi, chúng ta về nhà.
Tô Căng Bắc hơi do dự:
- Chu Thời Uẩn, anh không sao chứ…
Cô cảm thấy anh rất không bình thường.
- Anh không sao.
Sắc mặt Chu Thời Uẩn vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ.
Cuối cùng, Tô Căng Bắc vẫn để anh cõng về. Dọc đường, cô phát hiện bầu không khí của mọi người rất kỳ lạ, yên tĩnh, không ai nói với ai tiếng nào.
- Tiểu Duy, tìm được Tiểu Nguyên rồi?
- Ừ, tìm được rồi.
Tô Căng Bắc ừ một tiếng, muốn hỏi tiếp gì nữa thì thấy Lâm Thanh Duy nháy mắt ra hiệu cô để ý Chu Thời Uẩn. Cô nhìn Chu Thời Uẩn, gò má nghiêng nghiêng của anh hướng về cô, thần sắc rất lạnh.
Chẳng lẽ vì anh nên mọi người mới không dám lên tiếng hó hé gì?
Tô Căng Bắc cau mày:
- Chu Thời Uẩn, em khiến mọi người tìm rất lâu à? Thật sự xin lỗi, muộn thế này còn để mọi người bôn ba bên ngoài.
Một bác sĩ nói:
- Căng Bắc, cô đừng nói vậy, cô cũng là vì tìm đứa trẻ thôi mà.
- Phải phải, chúng tôi cũng không vất vả, tìm được là tốt rồi.
- Thật sự cám ơn mọi người.
Lúc nói chuyện với mọi người, cô luôn quan sát Chu Thời Uẩn, anh vẫn chẳng ừ chẳng hử gì như cũ, khiến người ta hơi bối rối.
Cô được anh cõng về đội y tế của họ, anh mang cô thẳng vào phòng.
Phòng này là phòng đơn, không lớn, nhưng vẫn chỉnh tề như hồi nào tới giờ.
Chu Thời Uẩn đặt cô trên ghế bên cạnh, lấy rượu thuốc trong hòm ra thoa cho cô.
- Khoan thoa thuốc đã, chỗ anh có phòng tắm không? Em muốn tắm trước.
Vì ngã vào trong đất bùn, Tô Căng Bắc cảm thấy không tắm sẽ không hết mùi nước bẩn trên người.
- Chân em ổn chứ?
- Ổn mà.
Tô Căng Bắc dừng lại:
- Còn anh nữa, cũng mau mau đi xối nước nóng đi, nếu không sẽ bệnh đấy.
Chu Thời Uẩn gật đầu, lấy trong rương hành lý của anh ra một bộ đồ sạch sẽ:
- Anh bảo Lai Lai giúp em, em tắm xong thì thay bộ đồ này.
- Ừ.
Chu Thời Uẩn tìm Lai Lai, với sự giúp đỡ của cô ấy, Tô Căng Bắc tắm rửa xong, mặc bộ đồ sạch sẽ vào. Kỳ thực bộ đồ mà bà nội đưa cô cũng rất sạch, chẳng qua quá lâu không mặc nên “mùi đồ cổ” hơi nồng.
Vẫn là đồ của Chu Thời Uẩn thoải mái…
Sau khi tắm, Lai Lai dẫn Tô Căng Bắc về phòng Chu Thời Uẩn. Lúc hai người đẩy cửa vào chỉ thấy anh đã tắm xong, thay một bộ quần áo khác, lúc này đang dựa vào bàn, cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
- Chu Thời Uẩn.
- Ra ngoài đi.
Tô Căng Bắc ngẩn người, tưởng anh bảo cô ra ngoài. Nhưng Lai Lai ở bên cạnh nhanh chóng buông tay cô ra:
- Ơ, Căng Bắc, tôi ra ngoài trước.
- Ờ, cám ơn nha.
- Không cần không cần.
Lai Lai tiện thể giúp họ đóng cửa lại, Chu Thời Uẩn nghe tiếng bèn nhìn về phía Tô Căng Bắc, từ từ đến gần, tay đột nhiên đè lại vai cô.
Cô chưa kịp kêu đau, anh đã cúi đầu xuống cắn vào môi cô, dường như cố ý cắn cô đau, dùng sức gặm rỉa.
Chu Thời Uẩn hơi tách ra, mắt anh nhìn cô hơi hung dữ:
- Em ngốc cỡ nào hả?
Tô Căng Bắc ngớ người:
- A?
- Em đi xem ở gần gần thôi là được, chạy xa như thế làm gì, không tìm được thì quay về, em không biết chạy lung tung bên ngoài rất nguy hiểm à?
Tô Căng Bắc nghẹn:
- Em cũng đâu muốn chạy xa, chuyện này là bất ngờ, hơn nữa vì tìm đứa trẻ, ai mà biết…
Chu Thời Uẩn trầm giọng trách mắng:
- Mạng của ai quan trọng bằng em chứ!
Tô Căng Bắc bị dọa, hồi lâu không phản ứng được. Bây giờ bốn mắt nhìn nhau, cô mới nhận ra, mắt anh giăng đầy tơ máu.
- Tô Căng Bắc, em rốt cuộc có hiểu hay không hả?
- Em, em hiểu?
Là hiểu rằng rất nguy hiểm, hay hiểu rằng mạng rất quan trọng? Không đúng, trọng điểm bây giờ hẳn là anh đang lo lắng cho cô, anh đang nói rằng, cô là quan trọng nhất.
Tô Căng Bắc vui vẻ trong bụng, còn chưa mở miệng, anh lại hôn tiếp. Lần này, cô không hề do dự, đưa tay ôm lấy cổ anh, ra sức đáp lại anh.
Cô có thể cảm nhận được anh khác với trước đây, anh hung dữ, rất hung dữ, tay anh đặt bên hông cô dùng sức khiến cô hơi đau.
Cô mê mệt trong sự mạnh mẽ của anh, cảm thấy đêm nay hơi điên cuồng.
Chu Thời Uẩn cũng cảm thấy rất điên cuồng, nhưng anh không khống chế được bản thân.
Không ai biết trong một tiếng tìm cô, anh đã trải qua thế nào, anh nỗ lực tìm kiếm, nỗ lực an ủi chính mình, nhủ rằng cô chắc chắn sẽ không sao, nhưng dù an ủi thế nào, đáy lòng vẫn không tự chủ nghĩ đến kết quả tệ hại nhất, nó nhiều lần chà đạp tinh thần anh, nhắc nhở anh khiến anh sắp sụp đổ.
Hiện tại cô ở ngay trước mắt anh, anh đột nhiên có chút hận, hận cô sao có thể khống chế tinh thần người khác như thế chứ.
- A…
Cô không kiềm được kêu lên, Chu Thời Uẩn hơi dừng tay lại, khôi phục chút lý trí, ngước mắt nhìn cô.
Hồi lâu, anh nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi.
Anh buông đôi tay khống chế cô, lùi về sau một bước.
- Đừng nói xin lỗi với em.
Tô Căng Bắc bước lên, nhìn anh chăm chú, tay cô lại trượt lên vai anh:
- Chu Thời Uẩn, anh đang lo cho em, đúng không?
Anh dừng lại:
- Lần sau đừng như vậy.
- Ừ.
Giọng Tô Căng Bắc hơi nghẹn ngào, cái chân không bị thương ra sức nhón lên:
- Em sẽ không như vậy nữa đâu…
- Ừ…
- Vậy, chúng ta tiếp tục nhé?
Lời tác giả: Chu bảo bối, biết Bắc Bắc nhà chúng ta chiếm vị trí nào trong lòng rồi chứ? Hố hố hố ~~
Lam: Chương sau có H ~~~
Tác giả :
Lục Mang Tinh