Đẹp Quá Cũng Nguy Hiểm, Sinh Viên Thể Thao Cần Cẩn Thận
Chương 38: Cám dỗ của thanh xuân
Linh cảm của Kình Phong luôn rất chính xác. Anh cảm thấy có mưu mô.
Muốn nói hay là chúng ta để từ từ rồi tính… nhưng nghĩ lại cảm thấy mình cũng chẳng có giá trị gì, thế là vẫn gật đầu: “Chuyện gì?”
Diệp Luân búng tay cái tách trông cực đẹp trai: “Bán da thịt!”
Kình Phong hơi loạng choạng: Quả nhiên… mưu mô quá.
Nếu không vì Diệp Luân đột nhiên nhắc đến thì Kình Phong đã quên chuyện giúp đỡ chụp ảnh hồi tháng trước rồi.
Đó không phải nghề nghiệp của anh, cũng không nằm trong phạm vi sở thích của anh, thế nên vừa qua đi là anh cũng quên béng mất. Còn những phản hồi và kết quả sau đó, như hiệu quả album, bên A có hài lòng hay không, cuối cùng có chọn hay không gì đó, anh vốn chẳng để tâm.
Diệp Luân không nói, anh cũng luôn cho rằng chuyện này đã chấm dứt, hôm nay nhắc đến mới biết hóa ra nửa tháng trước đã có phản hồi rồi.
Điều kiện trời sinh không bằng có chống lưng, cuối cùng bên A gian ác đã chọn ảnh của người thay thế nọ.
Khách hàng là thượng đế, phía phòng làm việc không ý kiến gì; Diệp Luân thì ban đầu còn tức giận, nhưng lâu dần cũng chẳng quan tâm nữa. Chỉ có sâu trong nội tâm là hơi bất an, cảm thấy đã khiến Kình Phong chịu thiệt, vừa làm lỡ thời gian huấn luyện của anh, vừa lãng phí thời gian, thế nên luôn không biết phải nói gì với anh cả.
Cho đến hôm nay nhận được tin nhắn của mẹ Diệp: Bên trung tâm thương mại không có mắt nhìn, nhưng có người khác biết nhìn hàng.
Showroom được tài trợ bởi câu lạc bộ xe sang muốn xuất bản tạp chí cuối năm, một là để tổng kết quá khứ, hai là để tuyên truyền thêm cho họ. Nội dung và tranh ảnh đã được chuẩn bị gần xong, nhưng lật qua lại chỉ có mấy chiếc xe bằng sắt, có thích đến mấy cũng thấy hơi chán.
Ban đầu định tìm một cô gái xinh đẹp làm người mẫu xe để điều chỉnh, nhưng mấy cô gái chủ xe trong câu lạc bộ lại biểu tình tập thể, nằng nặc phải thêm một người mẫu nam vào. Chọn qua chọn lại, không hài lòng người mẫu nổi tiếng của công ty người mẫu mà vừa liếc mắt đã thích anh chàng Kình Phong đang mặc Âu phục giày da, còn lập tức đưa ra đánh giá cực cao: “Chàng trai này có vóc người siêu đẹp, rất hợp với SUV của bọn này!”
Mẹ Diệp giải thích gãy lưỡi cũng chẳng từ chối được, đành nhờ con trai hỏi thăm thử xem sao.
Diệp Luân nghe xong chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, trong lòng tấm tắc khen ngợi mấy người nhiều tiền không có chỗ tiêu cuối cùng cũng xem như biết nhìn hàng, đồng thời lại lôi nhà bán kia ra mắng một phen: Không có văn hóa không mất mặt, không có khiếu thẩm mỹ mới đáng sợ!
…
Tiểu Diệp Tử bao che người phe mình trông cực kỳ đáng yêu.
“Cũng khá gấp, phải chuẩn bị nhiều việc, còn ít nhất một tháng mấy nữa là đến lúc chụp chính thức, cậu có thể suy nghĩ từ từ.” Diệp Luân ngồi xếp bằng bên mép giường, sờ mái tóc ướt đẫm do vừa tắm xong của mình: “Nếu đồng ý thì cứ trải nghiệm thử xem, kiếm ít tiền tiêu; không đồng ý cũng chẳng sao, nói thẳng là được, không cần nghĩ cho tôi và mẹ đâu.”
Kình Phong kéo ghế sang ngồi cạnh giường, cúi đầu lột vỏ quýt, trên vai còn vài giọt nước chưa khô. Nghĩ một lúc mới đáp: “Nếu tôi không đi thì tìm được người thay thế không?”
“Chắc chắn sẽ được.” Diệp Luân lén vươn tay lấy hai múi trong lòng bàn tay anh, chua đến mức híp mắt lại: “Phương án nào cũng có ABC, người mẫu cũng sẽ có dự bị, cậu đi hay không đều không ảnh hưởng, quan trọng là mong muốn của cậu. Mẹ tôi chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, tôi cũng thấy không sao, chỉ cần cậu vui thì mấy chuyện khác chẳng bõ bèn gì.”
Câu cuối cùng rất ấm lòng, Kình Phong cảm động lắm, và có chút do dự. Anh sẽ không dễ dàng gánh vác, hoặc nên nói là không tùy tiện đưa ra lời hứa về những chuyện mà mình không chuyên cũng không chắc chắn.
Nên vẫn chọn cách tạm hoãn: “Vậy để tôi suy nghĩ thêm.” Dứt lời lại như nghĩ đến điều gì: “Cậu nói bảo tôi đồng ý một chuyện là nói chuyện này thôi à?” Vậy thì cũng tùy ý quá, chẳng giống phong cách của “Diệp bắt nạt” chút nào.
Diệp Luân nghe thế bật cười, muốn vươn tay xoa mái tóc ngắn hơi nhám tay của anh: “Ngốc này nghĩ đi đâu vậy, sao có chuyện dễ dàng bỏ qua cho cậu thế được. Đã chuẩn bị xong chưa, cuối tuần ra ngoài làm khổ sai với tôi!”
Kình Phong xin phép nghỉ hai ngày với đội, sau khi kết thúc tiết cuối cùng của chiều thứ Sáu thì thu dọn quần áo sạch, sau đó cùng Diệp Luân đến trạm tàu điện ngầm vào khu trung tâm.
Do là đầu trạm nên trong xe khá rộng rãi, hai người bèn tìm và ngồi ở vị trí phía cuối.
Đến nước này rồi, Kình Phong không thể nhảy xuống xe bỏ chạy được nữa, bấy giờ Diệp Luân mới nhỏ giọng giải thích đầu đuôi với anh về nhiệm vụ khó khăn cực lớn vào cuối tuần này.
Lúc trước có nói, mẹ Diệp cực kỳ hài lòng với Kình Phong. Có lẽ con trai mình nhìn “công tử bột” quá, và mười mấy năm nay nhìn hoài một phong cách nên mới nhớ mãi về anh chàng cường tráng mạnh mẽ này.
Sau đợt chụp ảnh lần trước, mẹ Diệp từng nhiều lần nhắc đến với ngữ điệu nhớ nhung và tiếc nuối, nói nếu có cơ hội thì muốn mời Kình Phong ra trước ống kính lần nữa, đừng để phí hoài vốn điều kiện trời sinh như thế.
Câu trả lời của Diệp Luân lại không rõ ràng. Với hiểu biết của cậu với Kình Phong, đối phương sẽ không thích mấy chuyện lộ mặt như vậy đâu, kỹ thuật cũng không phải dạng chuyên nghiệp nên cậu cũng không xem trọng “lần kế tiếp” này cho lắm.
Bị cậu “phũ” nhiều lần, suy nghĩ đang rục rịch của mẹ Diệp cũng bị nhấn chìm, đến tận tuần trước mới bắt đầu bùng lên lại: vì sắp cuối năm, phòng làm việc bắt đầu chuẩn bị cho năm tới.
Những “chuẩn bị” này bao gồm nhiều phương diện, ví dụ như tổng kết cuối năm, định hướng năm mới, dự đoán trào lưu phong cách vân vân, trong đó có một mục quan trọng vạn năm không đổi đó là tuyên truyền.
Bây giờ đã chẳng còn là thời đại “vàng thật không sợ lửa” nữa rồi, sản phẩm có tốt đến mấy cũng cần đẩy mạnh hình thức bên ngoài, độ danh tiếng và tỷ lệ xuất hiện trước công chúng chiến thắng tất cả. Là một phòng làm việc quay chụp luôn ra mắt cái mới, theo sát trào lưu là những tố chất cơ bản nhất, thế thì poster và sổ tay tuyên truyền cho bộ mặt bên ngoài cũng không được lạc hậu, phải được cập nhật thường xuyên và sớm nhất.
Còn về phong cách chủ đề năm mới, qua cuộc thảo luận kéo dài non nửa tháng, cuối cùng được xác định là “Sức hút của thanh xuân”: ý là sức hút mà cơ thể trẻ trung mang lại, và những cám dỗ lẫn băn khoăn bởi “tình dục” mà nó mang đến.
Nghe vào thấy nghệ thuật ghê gớm, nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng có cảm nhận khác, cả phòng làm việc như vỡ òa bởi những linh cảm ồ ạt, nháo nhào đưa ra cái nhìn và sáng kiến quay chụp khác nhau, mà mấy đề xuất liên quan đến “vẻ đẹp chàng trai” của vài cô nàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đưa ra đã khiến hai mắt mọi người như rực sáng.
Họ cho rằng không thể chỉ vỏn vẹn trong “cơ thể trẻ trung” của con gái được.
Con gái tốt đẹp đấy, nhưng nếu lộ liễu quá thì xét về mặt xấu, nó sẽ khiến tác phẩm ảnh chụp dễ bị gán mác những ám chỉ tiêu cực như “dùng để ‘tiêu khiển’”, hoặc nói cách khác, trọng điểm dễ bị hiểu lệch.
Nếu đổi nhân vật thành con trai, hiệu quả sẽ khác biệt hoàn toàn:
Thứ nhất, tâm thái của người đọc sẽ có thể dừng lại ở mức thưởng thức và bình phẩm; thứ hai, theo truyền thống thẩm mỹ thu hút nhau của anh hùng La Mã cổ và thiếu niên xinh đẹp, vẻ đẹp đàn ông chẳng những có sức hút với con gái mà thậm chí còn rất thu hút sự chú ý của người đồng giới, và như thế thì mọi cám dỗ và băn khoăn do dự đi cùng nó lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chủ đề.
Dù có vài thành viên giữ ý cũ, nhưng đề xuất mới đã nhanh chóng được các nhiếp ảnh gia trẻ tuổi phản ứng và ủng hộ tích cực, cuối cùng dứt khoát chọn luôn phương án này.
Công việc chuẩn bị được tiến hành rộn rã tưng bừng, nhưng về thiết kế ảnh bìa, mẹ Diệp là chủ biên lại chưa tìm được tấm nào hài lòng.
Vì kể từ sau khi xác nhận chủ đề này, có hai bóng dáng thường xuyên xuất hiện trong đầu bà…
Thiếu niên xinh đẹp rảnh tay kéo cà vạt người ta, sau đó bị xoa đầu; và sinh viên Thể thao vẻ mặt vờ hung hãn, nhưng trong mắt lại thoáng ý cười.
“Nên lần này phải chụp ảnh bìa tạp chí à?” Cuối cùng, Kình Phong tổng kết.
Diệp Luân uống một ngụm coca mới đáp: “Đúng vậy.”
Kình Phong chỉ cả hai với vẻ do dự: “Cậu một tấm, tôi một tấm? Cần nhiều vậy sao?”
“Số lượng đúng, một tấm bìa, một tấm bên trong, nhưng nội dung sai.” Diệp Luân nói: “Không phải cậu một tấm tôi một tấm, mà là hai chúng ta chụp chung hai tấm.”
Đây chính là việc mà Kình Phong không tài nào ngờ được. Nghĩ đến chủ đề vừa là “vẻ đẹp chàng trai” rồi lại “đồng tính” và còn “cám dỗ”, anh nhịn không được nghĩ nhiều hơn, giới thời trang bây giờ thoáng vậy sao? Bên cạnh đó còn có đôi chút kinh ngạc: “Chụp chung?”
“Đúng vậy.” Diệp Luân gật cái rụp: “Chụp chung.”
Kình Phong nhướng mày, dáng vẻ “tôi trình độ văn hóa thấp, cậu đừng đùa tôi”, cơ thể thì lùi ra sau vài centimet, nào ngờ ngay sau đó đã bị Diệp Luân tinh ý túm cánh tay lại.
“Cậu đừng mơ chạy, dám chạy tôi làm ma cũng không tha cho cậu!” Tiểu Diệp Tử trợn mắt hung dữ với anh.
Khoa trương vậy sao…
“Là anh em cùng phòng…” Kình Phong định giở bài tình nghĩa bạn bè, còn cam nguyện tự hạ mình xuống làm em trai.
“Không được.” Tiểu Diệp Tử kiên quyết không mềm lòng: “Cậu chạy rồi tôi biết làm sao, tôi không muốn lõa thể một mình đâu.”
Kình Phong chắc chắn mình không nghe nhầm, gân xanh trên trán giật nảy: “Lõa… gì?”
Hai má Diệp Luân nóng bừng, tức thì nhận ra mình nói hớ, vội vã bụm miệng, sợ hãi không nói nữa.
Kình Phong cảm thấy đau đầu: “Cậu cởi hay tôi cởi?”
Tiểu Diệp Tử chớp mắt.
Kình Phong: “…”
Được rồi tôi hiểu rồi, cùng cởi.
Cởi thì cởi thôi, cậu còn đỏ mặt cái gì chứ.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của cậu, Kình Phong chợt không giận nổi nữa. Anh lười gặng hỏi, cũng để mặc Diệp Luân tiếp tục túm lấy cánh tay mình, chỉ vươn một tay khác lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa màn hình.
Anh vốn muốn làm gì đó, đầu ngón tay để hờ trên icon app nổi tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nhấn xuống, chỉ hạ tầm mắt ngây ra nhìn mặt bàn.
Diệp Luân hiếu kỳ trước động tác của anh, bèn rướn người sang nhìn cả buổi trời cũng chẳng hiểu: “Cậu định làm gì vậy?”
Đối phương nghiêng đầu nhìn cậu: “Tôi đang nghĩ có cần tra xem chuyến tàu cao tốc về nhà có còn dư vé không.”
Nhà của Kình Phong không ở đây, nhưng cũng cách không xa, ngồi cao tốc khoảng nửa giờ là đến. Hai thành phố cũng có quan hệ thân thiết thường xuyên qua lại nên lượng xe rất đông, muốn đi là đi được thôi.
Tiểu Diệp Tử nghe thế vui vẻ, biết anh đang nói đùa, thế là hỏi hùa theo: “Muốn bỏ chạy à, dẫn tôi với nhé?”
Lúc hỏi cậu nghĩ, dù thật hay giả, bé sói con chắc chắn sẽ đồng ý.
Nào ngờ Kình Phong lại có phản ứng khác. Anh lắc đầu nói: “Tất nhiên không dẫn theo.” Dứt lời còn vươn tay véo má Diệp Luân trước đôi mắt trợn to của cậu: “Nhóc cậu không có lương tâm.” Ngữ điệu đầy bất đắc dĩ.
Cái véo này hơi dùng sức, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên hai dấu ngón tay.
Tiểu Diệp Tử thả bàn tay đang túm anh, hậm hực xoa mặt, “ồ” một tiếng rồi quay mặt đi như đang không vui, không thèm để tâm đến anh nữa.
Kình Phong thấy dáng vẻ giận dỗi của cậu, hơi buồn cười nhưng không nói gì.
Mấy trạm sau đó, hai người đều chơi trò im lặng. Diệp Luân ngơ ngác nhìn tấm bảng đứng ngoài cửa xe, cảm thấy vô vị, sau đó cúi đầu chơi điện thoại, nhưng tín hiệu không tốt nên chỉ có thể xem tin tức.
Hai người ngồi im ắng, không nói chuyện với nhau, cố gắng diễn vai “người xa lạ thân thuộc nhất”. Đến tận khi không biết từ bao giờ, tay của Kình Phong đã rút khỏi cặp, cầm lấy đồ treo móc khóa sói con trên cặp Diệp Luân búng vài cái rồi buông, khiến eo cậu ngưa ngứa.
Tiểu Diệp Tử nghiêng đầu, dùng ánh mắt vẫn chưa hết giận hỏi: Làm gì vậy?
Kình Phong hạ tầm mắt như đang suy nghĩ điều. Hồi lâu sau mới bỗng dưng nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi cảm thấy hơi thiệt thòi.”
Diệp Luân không đáp. Cậu tưởng đối phương sẽ không toan tính chuyện này…
Kình Phong nói tiếp: “Nhưng nếu chụp cùng cậu thì tôi không ý kiến.”
Diệp Luân sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm anh với ánh mắt nóng bỏng.
Kình Phong nói thật. Thực ra anh cũng không phản cảm chuyện chụp ảnh, sở dĩ ra vẻ “hoảng sợ” như thế chỉ vì lo lắng trong lúc chụp mình sẽ lúng túng, biểu hiện kém quá làm Diệp Luân mất mặt, cũng có lỗi với mẹ Diệp đã xem trọng mình, còn lãng phí thời gian của toàn thể nhân viên.
Nếu đối phương đã không để bụng, vẫn bằng lòng tin tưởng vào sự cố gắng của anh, thế thì cớ gì Kình Phong lại từ chối nữa chứ, từ chối nữa trông có vẻ huênh hoang quá.
Huống chi còn được chụp chung với Diệp Luân.
Ngoại hình của Tiểu Diệp Tử xuất sắc như thế, khí chất hoạt bát như thế, anh rất rõ điểm này. Trong mắt Kình Phong, đại đa số người sẽ bị thiếu niên thu hút đầu tiên, còn mình quá lắm chỉ là một phông nền hình người, không hút nhiều sự chú ý.
Cũng chẳng cần thiết phải trốn tránh.
Nhưng, nói thật, Tiểu Diệp Tử cũng đã đào cho anh một cái hố hơi sâu.
Kình Phong cảm thấy mình hy sinh lớn như vậy, đáng lý cũng phải chiếm chút hời chứ.
“Nên cậu phải bồi thường một chút cho tôi.” Đuôi của bé sói con lại vung vẩy.
Bị anh đánh cho một roi rồi lại cho viên kẹo, Diệp Luân không theo kịp tiết tấu, bấy giờ cũng lười suy nghĩ, không từ chối nữa.
Chỉ mở to mắt hỏi: “Bồi thường gì?” Gấp đôi tiền chụp được không?
Kình Phong vẫn dửng dưng, trông như không cần, chỉ đánh giá cậu qua ánh mắt: “Tặng một bộ ảnh chụp lõa thể của cậu cho tôi.”
Tiểu Diệp Tử há hốc mồm, hoài nghi mình nghe nhầm: “Cái… cái gì?”
Đối phương vẫn chưa thôi: “In một tấm poster, muốn tấm phim gốc nữa.”
Má Diệp Luân nóng bừng, tay chân sượng cứng muốn đánh người.
Như sợ mình thả thính chưa đủ, cuối cùng Kình Phong còn chống đỡ áp lực bị diệt khẩu ngay tại chỗ, bổ sung:”In to một chút, tốt nhất là bằng người thật… Đúng rồi, làm thêm cái gối ôm.” Nói đoạn, còn diễn tả kích cỡ của gối ôm, bảo phải cao bằng người thật.
Tiểu Diệp Tử nhìn thấy thì toàn thân như bị thiêu cháy, một nửa là tức, một nửa là ngượng. Không biết vì sao, cậu đột nhiên nhớ ra chuyện mấy tháng trước Kình Phong đã “ác ý” giấu đi đống poster kia của cậu, và tiếng kêu thảm thiết thấu trời của Chu Dật trong wechat:
Anh Phong nói cậu ấy phải cầm đi sục!
…
…
…
Diệp Luân có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ khó diễn tả nhường nào, gương mặt vóc dáng của Kình Phong, ánh mắt khi thở dốc, chỉ “sục” thôi đã đầy chấn động rồi, nếu thêm đống đạo cụ phía trên nữa… mấy bộ phim tầm thường kia cũng chẳng dám quay như vậy đâu.
Cậu chỉ muốn phát biểu một câu về việc này:
Sục cái đầu cậu đấy! 凸!
Muốn nói hay là chúng ta để từ từ rồi tính… nhưng nghĩ lại cảm thấy mình cũng chẳng có giá trị gì, thế là vẫn gật đầu: “Chuyện gì?”
Diệp Luân búng tay cái tách trông cực đẹp trai: “Bán da thịt!”
Kình Phong hơi loạng choạng: Quả nhiên… mưu mô quá.
Nếu không vì Diệp Luân đột nhiên nhắc đến thì Kình Phong đã quên chuyện giúp đỡ chụp ảnh hồi tháng trước rồi.
Đó không phải nghề nghiệp của anh, cũng không nằm trong phạm vi sở thích của anh, thế nên vừa qua đi là anh cũng quên béng mất. Còn những phản hồi và kết quả sau đó, như hiệu quả album, bên A có hài lòng hay không, cuối cùng có chọn hay không gì đó, anh vốn chẳng để tâm.
Diệp Luân không nói, anh cũng luôn cho rằng chuyện này đã chấm dứt, hôm nay nhắc đến mới biết hóa ra nửa tháng trước đã có phản hồi rồi.
Điều kiện trời sinh không bằng có chống lưng, cuối cùng bên A gian ác đã chọn ảnh của người thay thế nọ.
Khách hàng là thượng đế, phía phòng làm việc không ý kiến gì; Diệp Luân thì ban đầu còn tức giận, nhưng lâu dần cũng chẳng quan tâm nữa. Chỉ có sâu trong nội tâm là hơi bất an, cảm thấy đã khiến Kình Phong chịu thiệt, vừa làm lỡ thời gian huấn luyện của anh, vừa lãng phí thời gian, thế nên luôn không biết phải nói gì với anh cả.
Cho đến hôm nay nhận được tin nhắn của mẹ Diệp: Bên trung tâm thương mại không có mắt nhìn, nhưng có người khác biết nhìn hàng.
Showroom được tài trợ bởi câu lạc bộ xe sang muốn xuất bản tạp chí cuối năm, một là để tổng kết quá khứ, hai là để tuyên truyền thêm cho họ. Nội dung và tranh ảnh đã được chuẩn bị gần xong, nhưng lật qua lại chỉ có mấy chiếc xe bằng sắt, có thích đến mấy cũng thấy hơi chán.
Ban đầu định tìm một cô gái xinh đẹp làm người mẫu xe để điều chỉnh, nhưng mấy cô gái chủ xe trong câu lạc bộ lại biểu tình tập thể, nằng nặc phải thêm một người mẫu nam vào. Chọn qua chọn lại, không hài lòng người mẫu nổi tiếng của công ty người mẫu mà vừa liếc mắt đã thích anh chàng Kình Phong đang mặc Âu phục giày da, còn lập tức đưa ra đánh giá cực cao: “Chàng trai này có vóc người siêu đẹp, rất hợp với SUV của bọn này!”
Mẹ Diệp giải thích gãy lưỡi cũng chẳng từ chối được, đành nhờ con trai hỏi thăm thử xem sao.
Diệp Luân nghe xong chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, trong lòng tấm tắc khen ngợi mấy người nhiều tiền không có chỗ tiêu cuối cùng cũng xem như biết nhìn hàng, đồng thời lại lôi nhà bán kia ra mắng một phen: Không có văn hóa không mất mặt, không có khiếu thẩm mỹ mới đáng sợ!
…
Tiểu Diệp Tử bao che người phe mình trông cực kỳ đáng yêu.
“Cũng khá gấp, phải chuẩn bị nhiều việc, còn ít nhất một tháng mấy nữa là đến lúc chụp chính thức, cậu có thể suy nghĩ từ từ.” Diệp Luân ngồi xếp bằng bên mép giường, sờ mái tóc ướt đẫm do vừa tắm xong của mình: “Nếu đồng ý thì cứ trải nghiệm thử xem, kiếm ít tiền tiêu; không đồng ý cũng chẳng sao, nói thẳng là được, không cần nghĩ cho tôi và mẹ đâu.”
Kình Phong kéo ghế sang ngồi cạnh giường, cúi đầu lột vỏ quýt, trên vai còn vài giọt nước chưa khô. Nghĩ một lúc mới đáp: “Nếu tôi không đi thì tìm được người thay thế không?”
“Chắc chắn sẽ được.” Diệp Luân lén vươn tay lấy hai múi trong lòng bàn tay anh, chua đến mức híp mắt lại: “Phương án nào cũng có ABC, người mẫu cũng sẽ có dự bị, cậu đi hay không đều không ảnh hưởng, quan trọng là mong muốn của cậu. Mẹ tôi chưa bao giờ miễn cưỡng người khác, tôi cũng thấy không sao, chỉ cần cậu vui thì mấy chuyện khác chẳng bõ bèn gì.”
Câu cuối cùng rất ấm lòng, Kình Phong cảm động lắm, và có chút do dự. Anh sẽ không dễ dàng gánh vác, hoặc nên nói là không tùy tiện đưa ra lời hứa về những chuyện mà mình không chuyên cũng không chắc chắn.
Nên vẫn chọn cách tạm hoãn: “Vậy để tôi suy nghĩ thêm.” Dứt lời lại như nghĩ đến điều gì: “Cậu nói bảo tôi đồng ý một chuyện là nói chuyện này thôi à?” Vậy thì cũng tùy ý quá, chẳng giống phong cách của “Diệp bắt nạt” chút nào.
Diệp Luân nghe thế bật cười, muốn vươn tay xoa mái tóc ngắn hơi nhám tay của anh: “Ngốc này nghĩ đi đâu vậy, sao có chuyện dễ dàng bỏ qua cho cậu thế được. Đã chuẩn bị xong chưa, cuối tuần ra ngoài làm khổ sai với tôi!”
Kình Phong xin phép nghỉ hai ngày với đội, sau khi kết thúc tiết cuối cùng của chiều thứ Sáu thì thu dọn quần áo sạch, sau đó cùng Diệp Luân đến trạm tàu điện ngầm vào khu trung tâm.
Do là đầu trạm nên trong xe khá rộng rãi, hai người bèn tìm và ngồi ở vị trí phía cuối.
Đến nước này rồi, Kình Phong không thể nhảy xuống xe bỏ chạy được nữa, bấy giờ Diệp Luân mới nhỏ giọng giải thích đầu đuôi với anh về nhiệm vụ khó khăn cực lớn vào cuối tuần này.
Lúc trước có nói, mẹ Diệp cực kỳ hài lòng với Kình Phong. Có lẽ con trai mình nhìn “công tử bột” quá, và mười mấy năm nay nhìn hoài một phong cách nên mới nhớ mãi về anh chàng cường tráng mạnh mẽ này.
Sau đợt chụp ảnh lần trước, mẹ Diệp từng nhiều lần nhắc đến với ngữ điệu nhớ nhung và tiếc nuối, nói nếu có cơ hội thì muốn mời Kình Phong ra trước ống kính lần nữa, đừng để phí hoài vốn điều kiện trời sinh như thế.
Câu trả lời của Diệp Luân lại không rõ ràng. Với hiểu biết của cậu với Kình Phong, đối phương sẽ không thích mấy chuyện lộ mặt như vậy đâu, kỹ thuật cũng không phải dạng chuyên nghiệp nên cậu cũng không xem trọng “lần kế tiếp” này cho lắm.
Bị cậu “phũ” nhiều lần, suy nghĩ đang rục rịch của mẹ Diệp cũng bị nhấn chìm, đến tận tuần trước mới bắt đầu bùng lên lại: vì sắp cuối năm, phòng làm việc bắt đầu chuẩn bị cho năm tới.
Những “chuẩn bị” này bao gồm nhiều phương diện, ví dụ như tổng kết cuối năm, định hướng năm mới, dự đoán trào lưu phong cách vân vân, trong đó có một mục quan trọng vạn năm không đổi đó là tuyên truyền.
Bây giờ đã chẳng còn là thời đại “vàng thật không sợ lửa” nữa rồi, sản phẩm có tốt đến mấy cũng cần đẩy mạnh hình thức bên ngoài, độ danh tiếng và tỷ lệ xuất hiện trước công chúng chiến thắng tất cả. Là một phòng làm việc quay chụp luôn ra mắt cái mới, theo sát trào lưu là những tố chất cơ bản nhất, thế thì poster và sổ tay tuyên truyền cho bộ mặt bên ngoài cũng không được lạc hậu, phải được cập nhật thường xuyên và sớm nhất.
Còn về phong cách chủ đề năm mới, qua cuộc thảo luận kéo dài non nửa tháng, cuối cùng được xác định là “Sức hút của thanh xuân”: ý là sức hút mà cơ thể trẻ trung mang lại, và những cám dỗ lẫn băn khoăn bởi “tình dục” mà nó mang đến.
Nghe vào thấy nghệ thuật ghê gớm, nhưng ngẫm kỹ lại thì cũng có cảm nhận khác, cả phòng làm việc như vỡ òa bởi những linh cảm ồ ạt, nháo nhào đưa ra cái nhìn và sáng kiến quay chụp khác nhau, mà mấy đề xuất liên quan đến “vẻ đẹp chàng trai” của vài cô nàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi đưa ra đã khiến hai mắt mọi người như rực sáng.
Họ cho rằng không thể chỉ vỏn vẹn trong “cơ thể trẻ trung” của con gái được.
Con gái tốt đẹp đấy, nhưng nếu lộ liễu quá thì xét về mặt xấu, nó sẽ khiến tác phẩm ảnh chụp dễ bị gán mác những ám chỉ tiêu cực như “dùng để ‘tiêu khiển’”, hoặc nói cách khác, trọng điểm dễ bị hiểu lệch.
Nếu đổi nhân vật thành con trai, hiệu quả sẽ khác biệt hoàn toàn:
Thứ nhất, tâm thái của người đọc sẽ có thể dừng lại ở mức thưởng thức và bình phẩm; thứ hai, theo truyền thống thẩm mỹ thu hút nhau của anh hùng La Mã cổ và thiếu niên xinh đẹp, vẻ đẹp đàn ông chẳng những có sức hút với con gái mà thậm chí còn rất thu hút sự chú ý của người đồng giới, và như thế thì mọi cám dỗ và băn khoăn do dự đi cùng nó lại hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chủ đề.
Dù có vài thành viên giữ ý cũ, nhưng đề xuất mới đã nhanh chóng được các nhiếp ảnh gia trẻ tuổi phản ứng và ủng hộ tích cực, cuối cùng dứt khoát chọn luôn phương án này.
Công việc chuẩn bị được tiến hành rộn rã tưng bừng, nhưng về thiết kế ảnh bìa, mẹ Diệp là chủ biên lại chưa tìm được tấm nào hài lòng.
Vì kể từ sau khi xác nhận chủ đề này, có hai bóng dáng thường xuyên xuất hiện trong đầu bà…
Thiếu niên xinh đẹp rảnh tay kéo cà vạt người ta, sau đó bị xoa đầu; và sinh viên Thể thao vẻ mặt vờ hung hãn, nhưng trong mắt lại thoáng ý cười.
“Nên lần này phải chụp ảnh bìa tạp chí à?” Cuối cùng, Kình Phong tổng kết.
Diệp Luân uống một ngụm coca mới đáp: “Đúng vậy.”
Kình Phong chỉ cả hai với vẻ do dự: “Cậu một tấm, tôi một tấm? Cần nhiều vậy sao?”
“Số lượng đúng, một tấm bìa, một tấm bên trong, nhưng nội dung sai.” Diệp Luân nói: “Không phải cậu một tấm tôi một tấm, mà là hai chúng ta chụp chung hai tấm.”
Đây chính là việc mà Kình Phong không tài nào ngờ được. Nghĩ đến chủ đề vừa là “vẻ đẹp chàng trai” rồi lại “đồng tính” và còn “cám dỗ”, anh nhịn không được nghĩ nhiều hơn, giới thời trang bây giờ thoáng vậy sao? Bên cạnh đó còn có đôi chút kinh ngạc: “Chụp chung?”
“Đúng vậy.” Diệp Luân gật cái rụp: “Chụp chung.”
Kình Phong nhướng mày, dáng vẻ “tôi trình độ văn hóa thấp, cậu đừng đùa tôi”, cơ thể thì lùi ra sau vài centimet, nào ngờ ngay sau đó đã bị Diệp Luân tinh ý túm cánh tay lại.
“Cậu đừng mơ chạy, dám chạy tôi làm ma cũng không tha cho cậu!” Tiểu Diệp Tử trợn mắt hung dữ với anh.
Khoa trương vậy sao…
“Là anh em cùng phòng…” Kình Phong định giở bài tình nghĩa bạn bè, còn cam nguyện tự hạ mình xuống làm em trai.
“Không được.” Tiểu Diệp Tử kiên quyết không mềm lòng: “Cậu chạy rồi tôi biết làm sao, tôi không muốn lõa thể một mình đâu.”
Kình Phong chắc chắn mình không nghe nhầm, gân xanh trên trán giật nảy: “Lõa… gì?”
Hai má Diệp Luân nóng bừng, tức thì nhận ra mình nói hớ, vội vã bụm miệng, sợ hãi không nói nữa.
Kình Phong cảm thấy đau đầu: “Cậu cởi hay tôi cởi?”
Tiểu Diệp Tử chớp mắt.
Kình Phong: “…”
Được rồi tôi hiểu rồi, cùng cởi.
Cởi thì cởi thôi, cậu còn đỏ mặt cái gì chứ.
Nhìn dáng vẻ chột dạ của cậu, Kình Phong chợt không giận nổi nữa. Anh lười gặng hỏi, cũng để mặc Diệp Luân tiếp tục túm lấy cánh tay mình, chỉ vươn một tay khác lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa màn hình.
Anh vốn muốn làm gì đó, đầu ngón tay để hờ trên icon app nổi tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nhấn xuống, chỉ hạ tầm mắt ngây ra nhìn mặt bàn.
Diệp Luân hiếu kỳ trước động tác của anh, bèn rướn người sang nhìn cả buổi trời cũng chẳng hiểu: “Cậu định làm gì vậy?”
Đối phương nghiêng đầu nhìn cậu: “Tôi đang nghĩ có cần tra xem chuyến tàu cao tốc về nhà có còn dư vé không.”
Nhà của Kình Phong không ở đây, nhưng cũng cách không xa, ngồi cao tốc khoảng nửa giờ là đến. Hai thành phố cũng có quan hệ thân thiết thường xuyên qua lại nên lượng xe rất đông, muốn đi là đi được thôi.
Tiểu Diệp Tử nghe thế vui vẻ, biết anh đang nói đùa, thế là hỏi hùa theo: “Muốn bỏ chạy à, dẫn tôi với nhé?”
Lúc hỏi cậu nghĩ, dù thật hay giả, bé sói con chắc chắn sẽ đồng ý.
Nào ngờ Kình Phong lại có phản ứng khác. Anh lắc đầu nói: “Tất nhiên không dẫn theo.” Dứt lời còn vươn tay véo má Diệp Luân trước đôi mắt trợn to của cậu: “Nhóc cậu không có lương tâm.” Ngữ điệu đầy bất đắc dĩ.
Cái véo này hơi dùng sức, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên hai dấu ngón tay.
Tiểu Diệp Tử thả bàn tay đang túm anh, hậm hực xoa mặt, “ồ” một tiếng rồi quay mặt đi như đang không vui, không thèm để tâm đến anh nữa.
Kình Phong thấy dáng vẻ giận dỗi của cậu, hơi buồn cười nhưng không nói gì.
Mấy trạm sau đó, hai người đều chơi trò im lặng. Diệp Luân ngơ ngác nhìn tấm bảng đứng ngoài cửa xe, cảm thấy vô vị, sau đó cúi đầu chơi điện thoại, nhưng tín hiệu không tốt nên chỉ có thể xem tin tức.
Hai người ngồi im ắng, không nói chuyện với nhau, cố gắng diễn vai “người xa lạ thân thuộc nhất”. Đến tận khi không biết từ bao giờ, tay của Kình Phong đã rút khỏi cặp, cầm lấy đồ treo móc khóa sói con trên cặp Diệp Luân búng vài cái rồi buông, khiến eo cậu ngưa ngứa.
Tiểu Diệp Tử nghiêng đầu, dùng ánh mắt vẫn chưa hết giận hỏi: Làm gì vậy?
Kình Phong hạ tầm mắt như đang suy nghĩ điều. Hồi lâu sau mới bỗng dưng nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi cảm thấy hơi thiệt thòi.”
Diệp Luân không đáp. Cậu tưởng đối phương sẽ không toan tính chuyện này…
Kình Phong nói tiếp: “Nhưng nếu chụp cùng cậu thì tôi không ý kiến.”
Diệp Luân sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm anh với ánh mắt nóng bỏng.
Kình Phong nói thật. Thực ra anh cũng không phản cảm chuyện chụp ảnh, sở dĩ ra vẻ “hoảng sợ” như thế chỉ vì lo lắng trong lúc chụp mình sẽ lúng túng, biểu hiện kém quá làm Diệp Luân mất mặt, cũng có lỗi với mẹ Diệp đã xem trọng mình, còn lãng phí thời gian của toàn thể nhân viên.
Nếu đối phương đã không để bụng, vẫn bằng lòng tin tưởng vào sự cố gắng của anh, thế thì cớ gì Kình Phong lại từ chối nữa chứ, từ chối nữa trông có vẻ huênh hoang quá.
Huống chi còn được chụp chung với Diệp Luân.
Ngoại hình của Tiểu Diệp Tử xuất sắc như thế, khí chất hoạt bát như thế, anh rất rõ điểm này. Trong mắt Kình Phong, đại đa số người sẽ bị thiếu niên thu hút đầu tiên, còn mình quá lắm chỉ là một phông nền hình người, không hút nhiều sự chú ý.
Cũng chẳng cần thiết phải trốn tránh.
Nhưng, nói thật, Tiểu Diệp Tử cũng đã đào cho anh một cái hố hơi sâu.
Kình Phong cảm thấy mình hy sinh lớn như vậy, đáng lý cũng phải chiếm chút hời chứ.
“Nên cậu phải bồi thường một chút cho tôi.” Đuôi của bé sói con lại vung vẩy.
Bị anh đánh cho một roi rồi lại cho viên kẹo, Diệp Luân không theo kịp tiết tấu, bấy giờ cũng lười suy nghĩ, không từ chối nữa.
Chỉ mở to mắt hỏi: “Bồi thường gì?” Gấp đôi tiền chụp được không?
Kình Phong vẫn dửng dưng, trông như không cần, chỉ đánh giá cậu qua ánh mắt: “Tặng một bộ ảnh chụp lõa thể của cậu cho tôi.”
Tiểu Diệp Tử há hốc mồm, hoài nghi mình nghe nhầm: “Cái… cái gì?”
Đối phương vẫn chưa thôi: “In một tấm poster, muốn tấm phim gốc nữa.”
Má Diệp Luân nóng bừng, tay chân sượng cứng muốn đánh người.
Như sợ mình thả thính chưa đủ, cuối cùng Kình Phong còn chống đỡ áp lực bị diệt khẩu ngay tại chỗ, bổ sung:”In to một chút, tốt nhất là bằng người thật… Đúng rồi, làm thêm cái gối ôm.” Nói đoạn, còn diễn tả kích cỡ của gối ôm, bảo phải cao bằng người thật.
Tiểu Diệp Tử nhìn thấy thì toàn thân như bị thiêu cháy, một nửa là tức, một nửa là ngượng. Không biết vì sao, cậu đột nhiên nhớ ra chuyện mấy tháng trước Kình Phong đã “ác ý” giấu đi đống poster kia của cậu, và tiếng kêu thảm thiết thấu trời của Chu Dật trong wechat:
Anh Phong nói cậu ấy phải cầm đi sục!
…
…
…
Diệp Luân có thể tưởng tượng được cảnh tượng đó sẽ khó diễn tả nhường nào, gương mặt vóc dáng của Kình Phong, ánh mắt khi thở dốc, chỉ “sục” thôi đã đầy chấn động rồi, nếu thêm đống đạo cụ phía trên nữa… mấy bộ phim tầm thường kia cũng chẳng dám quay như vậy đâu.
Cậu chỉ muốn phát biểu một câu về việc này:
Sục cái đầu cậu đấy! 凸!
Tác giả :
Thiên Sơn Táp Đạp