Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới
Chương 84: Leo cây đêm tân hôn
Đêm buông xuống bao phủ cả thành phố. Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc, khách mời ra về đều không quên chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới. Một ngày tất bật cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Trên con đường quốc lộ thưa thớt ánh đèn một bóng sáng vụt qua trong vài giây ngắn ngủi. Nếu không nhờ âm thanh xe rú lên chắc rất khó để người khác phát hiện rằng vừa rồi có một chiếc xe đi qua mình. Có thể thấy được tâm trạng của người lái khẩn trương thế nào.
Sau khi về nhà tuy trong người mệt mỏi nhưng nó không tài nào chợp mắt được phải rất muộn mới từ từ chìm vào giấc ngủ, thế nhưng chưa kịp thở đều ngủ sâu đã bị tiếng xe tiến vào trong làm thức giấc. Anh về rồi sao? Chậm rãi vén chăn ra bước khỏi giường từ từ đi xuống dưới phòng khách, đi được nửa quãng đã thấy anh đang thay giày hơi lảo đảo bước vào trong.
Đi đến ghế sofa ngồi xuống cạnh anh, mùi rượu liền xông vào mũi nó chợt nhíu mày “ Anh uống nhiều vậy?”
Anh ôm lấy nó khàn khàn nói “ Có uống một chút”
Không phải nó ghét mùi rượu chỉ là trong người đang không khỏe lắm lại ngửi thấy một mùi hương nồng nặc như vậy quả thực không dễ chịu chút nào.
“ Em đi nấu canh giải rượu cho anh” Dứt lời nó đứng dậy hướng về phía phòng bếp mà đi, nhưng chưa kịp bước bước thứ hai đã bị anh kéo trở lại, nó mất đà ngã vào lòng anh “ Này…”
“ Suỵt … yên lặng nào” Không cho nó cơ hội phản kháng, anh áp môi xuống nhằm chuẩn xác đôi môi đỏ mọng kia mà hôn. Khi cảm thấy bé con trong ngực mềm nhũn anh mới lưu luyến buông ra, vùi đầu vào hõm cổ nó tham lam cuốn lấy hương thơm dịu nhẹ trên đó “ Bà xã.. em phải biết anh rất rất rất yêu em”
Từ trước tới giờ anh chưa từng có bộ dạng say khướt này trước mặt nó, đây chính xác là lần đầu tiên. Nghe nói người say thường nói những điều rất kì quặc nên nó cũng chẳng quan tâm lắm đến lời anh nói chỉ tập trung hít thở đều lấy lại hô hấp “ Em biết.. em biết anh rất thương em. Vậy bây giờ em đi được chưa?”
Nghe vậy càng ôm chặt lấy nó, liền lạnh giọng lại “ Ai cho phép em đi? Em là người của anh, đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi….”
Nó bắt đầu cảm thấy bất lực rồi bèn lấy tay vuốt ve đôi mày đang nhíu lại, nhẹ nhàng rủ rỉ bên tai anh “ Ý em là đi nấu đồ giải rượu cho anh chứ không có đi đâu hết có biết không?”
“ Ừ bà xã anh yêu em, còn em thì sao?” Anh ôm lấy gương mặt nó đối diện với mình
Lại nữa rồi, tình cảnh này không biết khóc hay nên cười đây “ Không yêu thì lấy anh làm gì chứ?”
Anh mỉm cười ôn nhu, xoa nhẹ khuôn mặt nó nhẹ nhàng nói “ Em đó… phải mãi yêu anh có biết không? Dù anh có làm gì thì cũng là tốt cho em, tốt cho con…..” Nói đến đây anh gục xuống bên vai nó.
Những lời anh nói làm nó vô cũng khó hiểu, gì mà tốt cho em, tốt cho con? Vấn đề con cái cô và anh đã dừng lại từ lâu rồi mà tại sao giờ lại nói đến. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đối với chú rể mà nói khoảnh khắc được nhìn thấy cô dâu của mình bước đến sánh vai bên cạnh cùng đọc lời tuyên thệ trăm năm chung sống hạnh phúc có lẽ là điều tuyệt vời nhất. Ngày hôm nay Đức Anh cũng đã được nếm trải mùi vị hạnh phúc đó, đối với người khác có lẽ đã là đủ rồi không còn mong chờ điều gì khác nữa nhưng với Đức Anh thì không…. Điều hạnh phúc nhất cũng là điều anh mong chờ nhất đó là thời khắc này – đêm tân hôn.
Xe vừa về tới anh vội vội vàng vàng bế ngang người Bảo Hân đi lên lầu hai. Đặt cô xuống giường dặn dò cô ngồi yên đợi anh rồi lấy đồ đi tắm trước. Bảo Hân không hiểu anh đang khẩn trương cái gì nhưng cũng mặc kệ gật đầu đồng ý. Ngồi một mình trên chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng, cô bất giác nhìn bộ váy cưới trên người mình khóe miệng cong lên hạnh phúc. Mày rốt cuộc cũng lấy chồng rồi.
Một hồi lâu sau tiếng nước chảy từ nhà tắm vọng ra ngưng lại, Đức Anh bước ra khỏi chỉ với một chiếc khăn quấn ngang eo, phần trên để trần lộ ra thân mình rắn chắc vẫn còn đọng lại nước, chưa kịp nở nụ cười yêu nghiệt với cô, mặt mũi đã sớm đen xì. Anh bảo cô đợi, anh cũng đã tắm với tốc độ nhanh nhất rồi, đứa ngu cũng biết anh tại sao phải làm như thế, chính là muốn tiến nhanh đến khoảnh khắc ngàn vàng đó đó. Vậy mà cô lại không hiểu và có vẻ như cũng không muốn hiểu, cứ thế vô tâm ôm lấy gối của anh ngủ ngon lành. Ngay cả bộ váy cưới vướng víu trên người cũng mặc kệ không thay ra.
Đức Anh nhất thời ê ẩm đi đến bên giường ra sức lay lay bả vai cô “ Gấu Con mau mau thức dậy”
Không phản ứng
“ Gấu Con có chuyện rất quan trọng chúng ta cần giải quyết ngay bây giờ”
Tiếng thở đều đều của cô làm anh điên tiết “ Có cô dâu nào như em, đêm tân hôn lại cho chú rể leo cây thế không? Mau tỉnh dậy cho anh”
Lúc này bạn Gấu Con mới nhức nhích thân thể, đưa tay dụi dụi mắt nũng nịu trách móc “ Làm gì thế? Không thấy người ta đang ngủ sao, đồ bất lịch sự này”
Được, được, rất tốt, có chí khí, còn dám mạnh miệng mắng anh là đồ bất lịch sự, ok vậy thì đừng có trách anh độc ác. Không dây dưa nhiều, anh cúi thẳng xuống bắt đầu kế hoạch cưỡng hôn, bàn tay cũng không hề rảnh rỗi mà bắt đầu mò mẫm khóa kéo.
Cảm giấc đang ngủ mà bị quấy rối phải nói là không gì ức chế hơn. Bảo Hân cũng chỉ là người bình thường, không phải siêu nhân nên đương nhiên tức giận “ Này…. Anh…. Buông ra mau em …em không thở được rồi đây này….”
Đức Anh mặc kệ, coi lời cô nói như gió thoảng bên tai chỉ chuyên tâm vào việc hệ trọng trước mắt
Bảo Hân hoàn toàn bị anh làm cho tỉnh táo thật sự, cũng đâu phải đây là lần đầu sao anh lại như chưa từng được nếm qua thế này. Còn nữa hiện tại cô rất mệt nha, chỉ muốn ngủ thôi mà. Cố gắng tập trung vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để đối phó với anh thì thấp thoáng đâu đó lời nhắc nhở của nó trước khi kết hôn, liền cười ranh ma trong tích tắc.
Đức Anh đang mải mê chơi đùa với chiếc cổ trắng ngần của cô liền cảm thấy có gì không đúng. Cả người cô run lên tiếp theo đó là…… CMN cô khóc rồi. Khóc trong yên lặng.
Sau vài giây ngẩn người Đức Anh mới bắt đầu luống cuống, vụng về dỗ dành “ Ngoan…ngoan nào Gấu Con… đừng..đừng có khóc anh sẽ đau lòng”
Âm thanh nức nở ngày một lớn hơn, dường như cô đã phải chịu ủy khuất rất lớn.
Nâng cả người cô dậy, anh vội ôm chặt cô vào lòng đồng thời lau đi những giọt nước mắt kia “ Mặc dù không biết mình làm sai chuyện gì nhưng anh xin lỗi em… Đừng khóc nữa, giờ em muốn gì anh đáp ứng hết”
Cái tên chồng khốn kiếp này, còn không biết mình làm sai chuyện gì sao, vừa rồi anh khiến cho cô nương mỏng manh như tôi suýt chút nữa là bái bai cuộc đời trong vòng vài ngày tới luôn rồi đó. Trong lòng đang không ngừng gào thét mắng chửi nhưng ngoài mặt Bảo Hân chỉ như một đứa trẻ bị lạc bố mẹ “ Em rất mệt mỏi… vậy mà anh còn không thương em. Hức hức em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.. vậy vậy mà anh còn bắt nạt em nữa…. Em thật đáng thương. Lại lỡ gả cho anh rồi sau này sẽ rất khổ hức hức…”
Nghe cô bé trong lòng mè nheo Đức Anh mới biết mình vừa làm sai cái gì đành thở dài bất lực “ Được rồi, là lỗi của anh, anh không nên thừa lúc em đang mệt mỏi mà nhảy vào ăn thịt… Anh đáng đánh”
Bảo Hân không nói gì chỉ bĩu môi khinh thường, giờ anh mới biết mình làm sai cái gì rồi phải không? Nói cho anh biết bà đây giận thật ròi nhé. Không có dỗ dành gì hết.
Lại là một sự đối lập hoàn toàn, cô chớp đôi mắt ngây thơ đáng thương nhìn anh “ Vậy anh còn như thế nữa không?”
“ Sẽ không” Để thốt ra hai chữ này anh đã phải đấu tranh cả về lí trí lẫn con tim mới có thể đưa ra. Mong cô có thể hiểu thấu những mất mát mà anh đã phải chịu đựng là bù đắp cho anh.
Bảo Hân vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cười tươi hôn lên má anh một cái rồi bước xuống giường.
“ Em đi đâu?”
“ Em đi tắm, chẳng lẽ anh muốn em mặc cái thứ này đi ngủ sao?”
“ Đương nhiên là không, có điều em không mặc gì đi ngủ là tốt nhất”
“ Anh….”
“ Bà xã đêm nay là đêm tân hôn, em như thế này là quá tàn nhẫn với anh”
“ Không nói với anh nữa, em đi tắm đây, anh cứ ngủ trước đi không cần đợi em”
Nhóc con chết tiệt em nói như dễ dàng lắm ấy, làm sao mà không đợi được chứ.
Một hồi lâu sau Bảo Hân mới từ phòng tắm bước ra, trên người mặt một bộ đồ ngủ thoải mái và cũng rất….. kín đáo. Thấy người trên giường đã mắt nhắm nghiền mới thở phào nhẹ nhõm, rón rén vén chăn ra nằm xuống bên cạnh.
Vừa áp lưng xuống giường đã bị cánh tay khác ôm lấy từ đằng sau, điểm đặc biệt là bàn tay còn không đứng đắn làm loạn trên người cô.
Cố gắng nhích ra xa thì nghe thấy giọng anh nói đều đều “ Anh đã hứa sẽ không là gì em nên đừng có tiếp tục giãy giụa nếu không anh cho em đẹp mặt”
Độc ác, quá độc ác, được rồi anh cứ chờ đó cô nương ta một ngày sẽ báo thù.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một đêm trôi qua cả hai cùng khổ sở.
“ Thành công chứ?” Nó cười tự tin nhìn người đối diện
Bảo Hân nhảy dựng lên “ Thành công con khỉ, mày biết không kế hoạch chỉ vỏn vẹn có tác dụng trong vòng chưa đầy mười phút. Quá đáng sợ”
Nó đăm chiêu nói “ Sao thế được nhỉ, rõ ràng anh ấy rất sợ con gái rơi nước mắt mà. Nhớ hồi nhỏ anh ấy với tao lúc nào cũng chí chóe nhau, mẹ mới mách cho bí mật này nên từ đó cũng mỗi lần anh ấy định mở miệng tao lại khóc toáng lên rồi thấy anh ấy luống cuống xin lỗi, và cũng phải là một khoảng lâu sau đó ngay cả gặp tao anh ấy cũng chẳng dám”
Bảo Hân buồn cười nói “ Thật sự nước mắt đáng sợ đến thế sao?”
Nó lắc đầu “ Thật ra sau này tao mới biết đó là do anh ấy ghét cảm giác khiến người khác vì mình mà chịu uất ức. Thế nào có thấy tự hào không?”
Cô chỉ cười trừ “ Nói như vậy chuyện hôm qua tao thật có lỗi rồi. Nhưng tao không có ngu mà vác mặt đi xin lỗi để rồi hi sinh không một lời từ biệt”
“ Anh cũng thấy em rất thông minh” Đức Anh không biết đến từ đâu và khi nào lại có mặt ở đây, trước mặt người khác thì có vẻ như đang thân mật ôm lấy vai vợ nhưng thực tế là đang lén dùng sức.
Nó không hề tỏ ra ngạc nhiên ngược lại còn phóng khoáng nói “ Anh đến rồi à? May quá mau đưa nó về đi, nó nói có chuyện nhất định phải tâm sự với anh đó…. Em về trước đây,còn nữa chăm sóc nó tốt vào anh nhé. ” Dứt lời liền cầm lấy túi xách bước ra khỏi nhà hàng
Bảo Hân tức đến nổ đom đóm mắt nhưng không làm được gì, hiện tại chỉ biết quay sang anh lấy lòng “ Ông xã…”
“ Suỵt… Chúng ta về nhà tâm sự” Sao mà giọng anh "ngọt" quá vậy?
Mẹ ơi, con đang gặp nguy hiểm, mau mau đến cứu.
Trên con đường quốc lộ thưa thớt ánh đèn một bóng sáng vụt qua trong vài giây ngắn ngủi. Nếu không nhờ âm thanh xe rú lên chắc rất khó để người khác phát hiện rằng vừa rồi có một chiếc xe đi qua mình. Có thể thấy được tâm trạng của người lái khẩn trương thế nào.
Sau khi về nhà tuy trong người mệt mỏi nhưng nó không tài nào chợp mắt được phải rất muộn mới từ từ chìm vào giấc ngủ, thế nhưng chưa kịp thở đều ngủ sâu đã bị tiếng xe tiến vào trong làm thức giấc. Anh về rồi sao? Chậm rãi vén chăn ra bước khỏi giường từ từ đi xuống dưới phòng khách, đi được nửa quãng đã thấy anh đang thay giày hơi lảo đảo bước vào trong.
Đi đến ghế sofa ngồi xuống cạnh anh, mùi rượu liền xông vào mũi nó chợt nhíu mày “ Anh uống nhiều vậy?”
Anh ôm lấy nó khàn khàn nói “ Có uống một chút”
Không phải nó ghét mùi rượu chỉ là trong người đang không khỏe lắm lại ngửi thấy một mùi hương nồng nặc như vậy quả thực không dễ chịu chút nào.
“ Em đi nấu canh giải rượu cho anh” Dứt lời nó đứng dậy hướng về phía phòng bếp mà đi, nhưng chưa kịp bước bước thứ hai đã bị anh kéo trở lại, nó mất đà ngã vào lòng anh “ Này…”
“ Suỵt … yên lặng nào” Không cho nó cơ hội phản kháng, anh áp môi xuống nhằm chuẩn xác đôi môi đỏ mọng kia mà hôn. Khi cảm thấy bé con trong ngực mềm nhũn anh mới lưu luyến buông ra, vùi đầu vào hõm cổ nó tham lam cuốn lấy hương thơm dịu nhẹ trên đó “ Bà xã.. em phải biết anh rất rất rất yêu em”
Từ trước tới giờ anh chưa từng có bộ dạng say khướt này trước mặt nó, đây chính xác là lần đầu tiên. Nghe nói người say thường nói những điều rất kì quặc nên nó cũng chẳng quan tâm lắm đến lời anh nói chỉ tập trung hít thở đều lấy lại hô hấp “ Em biết.. em biết anh rất thương em. Vậy bây giờ em đi được chưa?”
Nghe vậy càng ôm chặt lấy nó, liền lạnh giọng lại “ Ai cho phép em đi? Em là người của anh, đừng hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi….”
Nó bắt đầu cảm thấy bất lực rồi bèn lấy tay vuốt ve đôi mày đang nhíu lại, nhẹ nhàng rủ rỉ bên tai anh “ Ý em là đi nấu đồ giải rượu cho anh chứ không có đi đâu hết có biết không?”
“ Ừ bà xã anh yêu em, còn em thì sao?” Anh ôm lấy gương mặt nó đối diện với mình
Lại nữa rồi, tình cảnh này không biết khóc hay nên cười đây “ Không yêu thì lấy anh làm gì chứ?”
Anh mỉm cười ôn nhu, xoa nhẹ khuôn mặt nó nhẹ nhàng nói “ Em đó… phải mãi yêu anh có biết không? Dù anh có làm gì thì cũng là tốt cho em, tốt cho con…..” Nói đến đây anh gục xuống bên vai nó.
Những lời anh nói làm nó vô cũng khó hiểu, gì mà tốt cho em, tốt cho con? Vấn đề con cái cô và anh đã dừng lại từ lâu rồi mà tại sao giờ lại nói đến. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đối với chú rể mà nói khoảnh khắc được nhìn thấy cô dâu của mình bước đến sánh vai bên cạnh cùng đọc lời tuyên thệ trăm năm chung sống hạnh phúc có lẽ là điều tuyệt vời nhất. Ngày hôm nay Đức Anh cũng đã được nếm trải mùi vị hạnh phúc đó, đối với người khác có lẽ đã là đủ rồi không còn mong chờ điều gì khác nữa nhưng với Đức Anh thì không…. Điều hạnh phúc nhất cũng là điều anh mong chờ nhất đó là thời khắc này – đêm tân hôn.
Xe vừa về tới anh vội vội vàng vàng bế ngang người Bảo Hân đi lên lầu hai. Đặt cô xuống giường dặn dò cô ngồi yên đợi anh rồi lấy đồ đi tắm trước. Bảo Hân không hiểu anh đang khẩn trương cái gì nhưng cũng mặc kệ gật đầu đồng ý. Ngồi một mình trên chiếc giường phủ đầy cánh hoa hồng, cô bất giác nhìn bộ váy cưới trên người mình khóe miệng cong lên hạnh phúc. Mày rốt cuộc cũng lấy chồng rồi.
Một hồi lâu sau tiếng nước chảy từ nhà tắm vọng ra ngưng lại, Đức Anh bước ra khỏi chỉ với một chiếc khăn quấn ngang eo, phần trên để trần lộ ra thân mình rắn chắc vẫn còn đọng lại nước, chưa kịp nở nụ cười yêu nghiệt với cô, mặt mũi đã sớm đen xì. Anh bảo cô đợi, anh cũng đã tắm với tốc độ nhanh nhất rồi, đứa ngu cũng biết anh tại sao phải làm như thế, chính là muốn tiến nhanh đến khoảnh khắc ngàn vàng đó đó. Vậy mà cô lại không hiểu và có vẻ như cũng không muốn hiểu, cứ thế vô tâm ôm lấy gối của anh ngủ ngon lành. Ngay cả bộ váy cưới vướng víu trên người cũng mặc kệ không thay ra.
Đức Anh nhất thời ê ẩm đi đến bên giường ra sức lay lay bả vai cô “ Gấu Con mau mau thức dậy”
Không phản ứng
“ Gấu Con có chuyện rất quan trọng chúng ta cần giải quyết ngay bây giờ”
Tiếng thở đều đều của cô làm anh điên tiết “ Có cô dâu nào như em, đêm tân hôn lại cho chú rể leo cây thế không? Mau tỉnh dậy cho anh”
Lúc này bạn Gấu Con mới nhức nhích thân thể, đưa tay dụi dụi mắt nũng nịu trách móc “ Làm gì thế? Không thấy người ta đang ngủ sao, đồ bất lịch sự này”
Được, được, rất tốt, có chí khí, còn dám mạnh miệng mắng anh là đồ bất lịch sự, ok vậy thì đừng có trách anh độc ác. Không dây dưa nhiều, anh cúi thẳng xuống bắt đầu kế hoạch cưỡng hôn, bàn tay cũng không hề rảnh rỗi mà bắt đầu mò mẫm khóa kéo.
Cảm giấc đang ngủ mà bị quấy rối phải nói là không gì ức chế hơn. Bảo Hân cũng chỉ là người bình thường, không phải siêu nhân nên đương nhiên tức giận “ Này…. Anh…. Buông ra mau em …em không thở được rồi đây này….”
Đức Anh mặc kệ, coi lời cô nói như gió thoảng bên tai chỉ chuyên tâm vào việc hệ trọng trước mắt
Bảo Hân hoàn toàn bị anh làm cho tỉnh táo thật sự, cũng đâu phải đây là lần đầu sao anh lại như chưa từng được nếm qua thế này. Còn nữa hiện tại cô rất mệt nha, chỉ muốn ngủ thôi mà. Cố gắng tập trung vắt óc suy nghĩ xem làm thế nào để đối phó với anh thì thấp thoáng đâu đó lời nhắc nhở của nó trước khi kết hôn, liền cười ranh ma trong tích tắc.
Đức Anh đang mải mê chơi đùa với chiếc cổ trắng ngần của cô liền cảm thấy có gì không đúng. Cả người cô run lên tiếp theo đó là…… CMN cô khóc rồi. Khóc trong yên lặng.
Sau vài giây ngẩn người Đức Anh mới bắt đầu luống cuống, vụng về dỗ dành “ Ngoan…ngoan nào Gấu Con… đừng..đừng có khóc anh sẽ đau lòng”
Âm thanh nức nở ngày một lớn hơn, dường như cô đã phải chịu ủy khuất rất lớn.
Nâng cả người cô dậy, anh vội ôm chặt cô vào lòng đồng thời lau đi những giọt nước mắt kia “ Mặc dù không biết mình làm sai chuyện gì nhưng anh xin lỗi em… Đừng khóc nữa, giờ em muốn gì anh đáp ứng hết”
Cái tên chồng khốn kiếp này, còn không biết mình làm sai chuyện gì sao, vừa rồi anh khiến cho cô nương mỏng manh như tôi suýt chút nữa là bái bai cuộc đời trong vòng vài ngày tới luôn rồi đó. Trong lòng đang không ngừng gào thét mắng chửi nhưng ngoài mặt Bảo Hân chỉ như một đứa trẻ bị lạc bố mẹ “ Em rất mệt mỏi… vậy mà anh còn không thương em. Hức hức em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.. vậy vậy mà anh còn bắt nạt em nữa…. Em thật đáng thương. Lại lỡ gả cho anh rồi sau này sẽ rất khổ hức hức…”
Nghe cô bé trong lòng mè nheo Đức Anh mới biết mình vừa làm sai cái gì đành thở dài bất lực “ Được rồi, là lỗi của anh, anh không nên thừa lúc em đang mệt mỏi mà nhảy vào ăn thịt… Anh đáng đánh”
Bảo Hân không nói gì chỉ bĩu môi khinh thường, giờ anh mới biết mình làm sai cái gì rồi phải không? Nói cho anh biết bà đây giận thật ròi nhé. Không có dỗ dành gì hết.
Lại là một sự đối lập hoàn toàn, cô chớp đôi mắt ngây thơ đáng thương nhìn anh “ Vậy anh còn như thế nữa không?”
“ Sẽ không” Để thốt ra hai chữ này anh đã phải đấu tranh cả về lí trí lẫn con tim mới có thể đưa ra. Mong cô có thể hiểu thấu những mất mát mà anh đã phải chịu đựng là bù đắp cho anh.
Bảo Hân vô cùng hài lòng với câu trả lời này, cười tươi hôn lên má anh một cái rồi bước xuống giường.
“ Em đi đâu?”
“ Em đi tắm, chẳng lẽ anh muốn em mặc cái thứ này đi ngủ sao?”
“ Đương nhiên là không, có điều em không mặc gì đi ngủ là tốt nhất”
“ Anh….”
“ Bà xã đêm nay là đêm tân hôn, em như thế này là quá tàn nhẫn với anh”
“ Không nói với anh nữa, em đi tắm đây, anh cứ ngủ trước đi không cần đợi em”
Nhóc con chết tiệt em nói như dễ dàng lắm ấy, làm sao mà không đợi được chứ.
Một hồi lâu sau Bảo Hân mới từ phòng tắm bước ra, trên người mặt một bộ đồ ngủ thoải mái và cũng rất….. kín đáo. Thấy người trên giường đã mắt nhắm nghiền mới thở phào nhẹ nhõm, rón rén vén chăn ra nằm xuống bên cạnh.
Vừa áp lưng xuống giường đã bị cánh tay khác ôm lấy từ đằng sau, điểm đặc biệt là bàn tay còn không đứng đắn làm loạn trên người cô.
Cố gắng nhích ra xa thì nghe thấy giọng anh nói đều đều “ Anh đã hứa sẽ không là gì em nên đừng có tiếp tục giãy giụa nếu không anh cho em đẹp mặt”
Độc ác, quá độc ác, được rồi anh cứ chờ đó cô nương ta một ngày sẽ báo thù.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một đêm trôi qua cả hai cùng khổ sở.
“ Thành công chứ?” Nó cười tự tin nhìn người đối diện
Bảo Hân nhảy dựng lên “ Thành công con khỉ, mày biết không kế hoạch chỉ vỏn vẹn có tác dụng trong vòng chưa đầy mười phút. Quá đáng sợ”
Nó đăm chiêu nói “ Sao thế được nhỉ, rõ ràng anh ấy rất sợ con gái rơi nước mắt mà. Nhớ hồi nhỏ anh ấy với tao lúc nào cũng chí chóe nhau, mẹ mới mách cho bí mật này nên từ đó cũng mỗi lần anh ấy định mở miệng tao lại khóc toáng lên rồi thấy anh ấy luống cuống xin lỗi, và cũng phải là một khoảng lâu sau đó ngay cả gặp tao anh ấy cũng chẳng dám”
Bảo Hân buồn cười nói “ Thật sự nước mắt đáng sợ đến thế sao?”
Nó lắc đầu “ Thật ra sau này tao mới biết đó là do anh ấy ghét cảm giác khiến người khác vì mình mà chịu uất ức. Thế nào có thấy tự hào không?”
Cô chỉ cười trừ “ Nói như vậy chuyện hôm qua tao thật có lỗi rồi. Nhưng tao không có ngu mà vác mặt đi xin lỗi để rồi hi sinh không một lời từ biệt”
“ Anh cũng thấy em rất thông minh” Đức Anh không biết đến từ đâu và khi nào lại có mặt ở đây, trước mặt người khác thì có vẻ như đang thân mật ôm lấy vai vợ nhưng thực tế là đang lén dùng sức.
Nó không hề tỏ ra ngạc nhiên ngược lại còn phóng khoáng nói “ Anh đến rồi à? May quá mau đưa nó về đi, nó nói có chuyện nhất định phải tâm sự với anh đó…. Em về trước đây,còn nữa chăm sóc nó tốt vào anh nhé. ” Dứt lời liền cầm lấy túi xách bước ra khỏi nhà hàng
Bảo Hân tức đến nổ đom đóm mắt nhưng không làm được gì, hiện tại chỉ biết quay sang anh lấy lòng “ Ông xã…”
“ Suỵt… Chúng ta về nhà tâm sự” Sao mà giọng anh "ngọt" quá vậy?
Mẹ ơi, con đang gặp nguy hiểm, mau mau đến cứu.
Tác giả :
Đỗ Hồng