Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới
Chương 46: Bữa tối của ba người
Tối hôm sau
Thường ngày đi ăn với anh, nó chỉ ăn mặc đơn giản cũng không có trang điểm nếu có cũng chỉ là thoa một chút son dưỡng, phụ kiện lại càng không. Vậy mà hôm nay không hiểu sao máu điệu đà của nó lại trào lên mạnh mẽ. Khoác trên mình chiếc váy trắng trơn xòe phía dưới dài đến đầu gối, chân đi giày búp bê cùng màu với váy, mái tóc dài búi tròn lên cao vòng quanh đó là những hạt ngọc trai nhỏ, đi kèm với một số phụ kiện như đồng hồ bạc đính đá, khuyên tai là hai viên đá trắng nhỏ và không thể thiếu là sợi dây chuyền hình chiếc lá quen thuộc, thêm một chút son đỏ tươi ở môi, mọi thứ đều khiến nó trở lên vô cùng xinh đẹp. Hài lòng ngắm nhìn mình trong gương nó nhanh chân bước xuống dưới nhà.
Anh chờ nó dưới đó nãy giờ trong lòng cảm thấy khá lạ lùng, thường ngày thời gian để nó chuẩn bị đi ra ngoài với anh chỉ mất chính xác là 6 phút, vậy mà hôm nay lại mất tận 35 phút. Chẳng lẽ nó bị làm sao? Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh liền xoay người toan chạy lên tìm nó, chưa kịp đặt chân lên một bậc cầu thang anh đã bắt gặp ngay trước mắt hình ảnh một cô công chúa xinh đẹp.
Bị nó hớp hồn trong khoảng 5 phút, cố gắng lắm anh mới tỉnh táo lại ho khan vài tiếng “ Em đi đám cưới à?”
“ Đâu có” – Nó ngơ ngác lắc đầu
“ Vậy em ăn mặc như vậy làm gì?” – Anh nhíu mày hỏi, anh cực kì khó chịu khi liên tưởng đến ánh mắt của những gã đàn ông kia khi nhìn thấy nó như thế này
“ Ơ…Thì đi ăn tối với anh Phong” – Nó chớp chớp mắt ngây thơ nói
“ Chỉ một bữa cơm tối với anh ta mà em phải ăn mặc lộng lẫy thế này?” – Anh hơi bực mình nói, đi với Phong thì cầu kì, phức tạp còn đi với anh lại đơn giản không điểm nhấn. Nó có coi anh là chồng không nữa, thật là tức chết mà
Nghe anh nhận xét, nó liền cúi đầu nhìn mình một hồi rồi lại ngước lên nhìn anh nói với giọng ngay thơ vô tội “ Em thấy bình thường mà”
Anh nghiến răng ken két “ Em chắc chắn?”
“ À thì…em có chăm chút hơn chút xíu” – Nó cười hồn nhiên
Anh hết nói nổi nó, hiện đang cảm thấy không vui muốn tra hỏi nó rằng tại sao lại thiên vị như vậy, lại bắt gặp bộ dạng ngây ngốc, hồn nhiên của nó thì ngay lập tức lòng lại mềm nhũn, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng rồi khoát tay với nó “ Lại đây”
Nó khẽ giật mình cảnh giác nhìn anh, đứng tại chỗ không nhúc nhích
“ Có nghe anh nói không?” – Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, bộ anh đáng sợ vậy sao?
“ Đừng tưởng em không biết, em mà tới đó là không còn nguyên vẹn để đi ăn nữa, em đẹp chứ không có ngốc” – Nó nắm chặt túi xách bĩu môi nhìn anh nói với giọng ăn vạ
Anh liền bật cười một phen, tự dưng nó lại thông minh không đúng lúc “ Anh có nói là sẽ không để em nguyên vẹn sao?”
Nó hất mặt nhìn anh, đúng là nói một đằng làm một nẻo cái kiểu này nó học thuộc lòng rồi “ Biểu cảm và hành động của anh tố cáo điều đó”
Anh nghiêng đầu hỏi lại “ Thế nào?”
“ Vừa rồi anh có liếc em hai lần, nắm chặt tay ba lần và nghiến răng một lần” – Nó xòe tay ra chạm vào từng ngón kể lể
Anh lại được phen cười lớn
“ Có gì đáng cười?” – Nó nhíu mày nhìn về phía tên không biết giữ hình tượng đứng tại chân cầu thang kia
Anh ho khan cố nén lại tiếng cười rồi nói “ Lại đây, anh thề anh không có làm gì em”
Nó chần chừ “ Em có thể tin anh không?”
Một trận cuồng phong trong người lại nổi nên nhưng anh cố gắng đè nén lại “ Vậy em cứ đứng đó, anh tới nhà hàng trước có lẽ Phong sắp mất kiên nhẫn rồi”nói rồi anh xoay người thông thả đi về phía cửa
“ Chờ em với” – Nó lúc này mới nhanh chân chạy xuống. Nó không biết rằng khi nghe thấy bước chân dồn dập của nó anh đã tức giận đến mức nào, chỉ cần nghe đến “Phong” nó lại phản ứng vô cùng khẩn trương khác hoàn toàn so với lúc vừa rồi nói chuyện với anh. Đang định quay sang tức giận với nó thì nó đã ghé sát vào tai anh thì thào “ Em muốn anh ấy biết anh nuôi em tốt thế nào, với lại không phải anh nói rất thích nhìn em mặc váy trắng sao?” Nói rồi nhanh chóng đi lên trước anh
Nhận được lời giải thích hài lòng, đôi môi bất giác cong lên thành một đường tuyệt đẹp rồi đi lên kéo tay nó lại, nhìn sâu vào mắt nó và thưởng cho nó một nụ hôn “ Đi thôi”
Nhà hàng X
Nó khoác tay anh bước vào bên trong, đúng như anh dự đoán bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng đều đổ dồn về phía nó, quét ánh mắt lạnh băng xung quanh đó rồi bá đạo ôm chặt eo nó bước lên căn phòng Vip tầng hai.
Ngồi chờ một hồi vẫn chưa thấy Phong đến, nó quay sang hỏi anh “ Sao lâu vậy anh ấy chưa tới?”
“ Có lẽ do em chuẩn bị lâu quá nên anh ta bỏ về rồi” – Anh lạnh lùng phun ra một câu khiến nó bực mình ghê gớm
“ Nếu vậy anh ấy phải gọi cho em chứ?” – Nó nhíu mày hỏi lại rồi tự nhủ “ Chắc anh ấy bận việc gì đó chưa đến thôi”
“ Em biết vậy sao còn hỏi?” – Anh nhìn nó nói đều đều
“ Anh…” – Nó cứng họng nhìn anh rồi im lặng
“ Anh đùa em chút thôi, nhìn xem anh ấy đến rồi kìa” – Anh cười cười nhìn nó rồi hất mặt về phía cửa ra vào
Nó bĩu môi quay đầu theo anh mắt của anh, là anh Phong, anh ấy đến rồi, liền đứng bật dậy chạy đến chỗ Phong mà không để ý đến ánh mắt lạnh băng của anh.
Anh ngồi đó ánh mắt âm thầm đánh giá người trước mặt, khôi ngô tuấn tú, dáng người cao, về hình thức nói chung là đạt tiêu chuẩn. Còn về những thứ khác đối với anh vẫn còn là một ẩn số, tuy nhiên theo như anh nhìn nhận thì Phong là người khá bí ẩn.
“ Sao anh tới muộn vậy?” – Nó lay lay tay Phong
“ À…anh bị kẹt xe, thật xin lỗi” – Phong cười hiền. Nó đâu có biết anh đã phải lấy hết can đảm mới có thể đến đây, vốn đã định gọi cho nó rằng sẽ hủy hẹn từ trước nhưng không muốn nó buồn nên bản thân bất chấp một chút.
“ Không có gì đâu, tụi em cũng vừa mới tới mà, còn nghĩ anh về rồi” – Nó cười trừ rồi kéo tay Phong đến chỗ anh “ Giới thiệu với anh đây là anh Tuấn” sau khi nhận được ánh nhìn sắc bén của anh liền bổ dung thêm “ Chồng sắp cưới của em”
Đến lúc nhận lại được nụ cười mỉm và cái gật đầu hài lòng của anh, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong bước lên một bước chủ động bắt tay với anh “ Nghe danh đã lâu, rất vui khi được gặp anh”
“ Tôi cũng vậy” – Anh cũng đứng dậy bắt lấy tay của Phong.
Điều kì lạ ở đây đó là hai người mới gặp nhau lần đầu cho nên sẽ không có thân thiết và càng không có thù oán vậy sao cứ đứng đó bắt tay nhau và không có ý định buông ra, còn nữa ánh mắt hai người này nhìn nhau đều có gì đó phức tạp. Nó đứng trơ mắt nhìn hai người rồi phá tan bầu không gian yên lặng
“ Thật không ngờ hai người lại có thể yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên như vậy” – Nó thất vọng nói một câu rồi thở dài một cái cứ thế lững thững đi đến ngồi xuống bàn ăn. Anh và Phong nghe nó nói vậy liền không hẹn nhau mà cùng thả tay đối phương ra rồi quay sang đồng thanh bắn âm thanh lạnh lẽo về phía nó “ Thích chết không?”
Nó lại được phen há hốc “ Chẳng lẽ hai anh …hai anh thật sự..là..như vậy sao?”
“ Dạo này anh hiền với em quá à vợ?” – Anh đến gần nó nói với giọng điệu chứa đựng sự chết chóc
Nó vội vàng lắc đầu
“ Em dạo này ăn nói có duyên nhỉ Lin?” – Phong “cười hiền” nhìn nó
Nó cũng vội vàng lắc đầu, lúc này cũng nhanh miệng chữa cháy “ Em đùa thôi, mau mau dùng bữa em đói bụng lắm rồi”
Anh hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống cạnh nó, Phong thấy vậy cũng từ từ ngồi xuống vị trí đối diện. Nó cảm nhận được sự chần chừ từ Phong liền hiểu ra vấn đề, hơi nhíu mày rồi tỏ a vui vẻ lên tiếng “ Hai anh mỗi người ngồi ở một đầu bàn đi”
Phong ngạc nhiên nhìn nó, còn anh lại nhíu mày hỏi “ Lí do?”
“ Em là muốn ngồi ở trung tâm” – Nó cười tươi nhìn hai người rồi lay lay tay anh “ Nha?” vì nó biết Phong nhất định sẽ chiều theo ý nó, chỉ có anh mới khó tính thôi.
Phong cười nhẹ một tiếng rồi gật đầu đi đến ngồi tại đầu bàn phía phải nó nhẹ nhàng ngồi xuống nháy mắt một cái với nó, nó cũng cười tươi đáp lại. Còn về phía anh, hành động vừa rồi của Phong làm cho anh cảm thấy rất bực mình, trong lòng xuất hiện một vài nghi vấn. Cuối cùng anh cũng phải đầu hàng với nó, đành ngồi xuống vị trí tại đầu bàn còn lại. Nó cười tít mắt rồi bắt đầu dùng bữa. Cùng ở trong một căn phòng, cùng ngồi chung một bàn ăn, cùng nói chuyện vui vẻ nhưng sâu trong tâm trí mỗi người đều là những suy nghĩ khác nhau về đối phương.
Thường ngày đi ăn với anh, nó chỉ ăn mặc đơn giản cũng không có trang điểm nếu có cũng chỉ là thoa một chút son dưỡng, phụ kiện lại càng không. Vậy mà hôm nay không hiểu sao máu điệu đà của nó lại trào lên mạnh mẽ. Khoác trên mình chiếc váy trắng trơn xòe phía dưới dài đến đầu gối, chân đi giày búp bê cùng màu với váy, mái tóc dài búi tròn lên cao vòng quanh đó là những hạt ngọc trai nhỏ, đi kèm với một số phụ kiện như đồng hồ bạc đính đá, khuyên tai là hai viên đá trắng nhỏ và không thể thiếu là sợi dây chuyền hình chiếc lá quen thuộc, thêm một chút son đỏ tươi ở môi, mọi thứ đều khiến nó trở lên vô cùng xinh đẹp. Hài lòng ngắm nhìn mình trong gương nó nhanh chân bước xuống dưới nhà.
Anh chờ nó dưới đó nãy giờ trong lòng cảm thấy khá lạ lùng, thường ngày thời gian để nó chuẩn bị đi ra ngoài với anh chỉ mất chính xác là 6 phút, vậy mà hôm nay lại mất tận 35 phút. Chẳng lẽ nó bị làm sao? Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh liền xoay người toan chạy lên tìm nó, chưa kịp đặt chân lên một bậc cầu thang anh đã bắt gặp ngay trước mắt hình ảnh một cô công chúa xinh đẹp.
Bị nó hớp hồn trong khoảng 5 phút, cố gắng lắm anh mới tỉnh táo lại ho khan vài tiếng “ Em đi đám cưới à?”
“ Đâu có” – Nó ngơ ngác lắc đầu
“ Vậy em ăn mặc như vậy làm gì?” – Anh nhíu mày hỏi, anh cực kì khó chịu khi liên tưởng đến ánh mắt của những gã đàn ông kia khi nhìn thấy nó như thế này
“ Ơ…Thì đi ăn tối với anh Phong” – Nó chớp chớp mắt ngây thơ nói
“ Chỉ một bữa cơm tối với anh ta mà em phải ăn mặc lộng lẫy thế này?” – Anh hơi bực mình nói, đi với Phong thì cầu kì, phức tạp còn đi với anh lại đơn giản không điểm nhấn. Nó có coi anh là chồng không nữa, thật là tức chết mà
Nghe anh nhận xét, nó liền cúi đầu nhìn mình một hồi rồi lại ngước lên nhìn anh nói với giọng ngay thơ vô tội “ Em thấy bình thường mà”
Anh nghiến răng ken két “ Em chắc chắn?”
“ À thì…em có chăm chút hơn chút xíu” – Nó cười hồn nhiên
Anh hết nói nổi nó, hiện đang cảm thấy không vui muốn tra hỏi nó rằng tại sao lại thiên vị như vậy, lại bắt gặp bộ dạng ngây ngốc, hồn nhiên của nó thì ngay lập tức lòng lại mềm nhũn, chỉ đơn giản hừ lạnh một tiếng rồi khoát tay với nó “ Lại đây”
Nó khẽ giật mình cảnh giác nhìn anh, đứng tại chỗ không nhúc nhích
“ Có nghe anh nói không?” – Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, bộ anh đáng sợ vậy sao?
“ Đừng tưởng em không biết, em mà tới đó là không còn nguyên vẹn để đi ăn nữa, em đẹp chứ không có ngốc” – Nó nắm chặt túi xách bĩu môi nhìn anh nói với giọng ăn vạ
Anh liền bật cười một phen, tự dưng nó lại thông minh không đúng lúc “ Anh có nói là sẽ không để em nguyên vẹn sao?”
Nó hất mặt nhìn anh, đúng là nói một đằng làm một nẻo cái kiểu này nó học thuộc lòng rồi “ Biểu cảm và hành động của anh tố cáo điều đó”
Anh nghiêng đầu hỏi lại “ Thế nào?”
“ Vừa rồi anh có liếc em hai lần, nắm chặt tay ba lần và nghiến răng một lần” – Nó xòe tay ra chạm vào từng ngón kể lể
Anh lại được phen cười lớn
“ Có gì đáng cười?” – Nó nhíu mày nhìn về phía tên không biết giữ hình tượng đứng tại chân cầu thang kia
Anh ho khan cố nén lại tiếng cười rồi nói “ Lại đây, anh thề anh không có làm gì em”
Nó chần chừ “ Em có thể tin anh không?”
Một trận cuồng phong trong người lại nổi nên nhưng anh cố gắng đè nén lại “ Vậy em cứ đứng đó, anh tới nhà hàng trước có lẽ Phong sắp mất kiên nhẫn rồi”nói rồi anh xoay người thông thả đi về phía cửa
“ Chờ em với” – Nó lúc này mới nhanh chân chạy xuống. Nó không biết rằng khi nghe thấy bước chân dồn dập của nó anh đã tức giận đến mức nào, chỉ cần nghe đến “Phong” nó lại phản ứng vô cùng khẩn trương khác hoàn toàn so với lúc vừa rồi nói chuyện với anh. Đang định quay sang tức giận với nó thì nó đã ghé sát vào tai anh thì thào “ Em muốn anh ấy biết anh nuôi em tốt thế nào, với lại không phải anh nói rất thích nhìn em mặc váy trắng sao?” Nói rồi nhanh chóng đi lên trước anh
Nhận được lời giải thích hài lòng, đôi môi bất giác cong lên thành một đường tuyệt đẹp rồi đi lên kéo tay nó lại, nhìn sâu vào mắt nó và thưởng cho nó một nụ hôn “ Đi thôi”
Nhà hàng X
Nó khoác tay anh bước vào bên trong, đúng như anh dự đoán bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng đều đổ dồn về phía nó, quét ánh mắt lạnh băng xung quanh đó rồi bá đạo ôm chặt eo nó bước lên căn phòng Vip tầng hai.
Ngồi chờ một hồi vẫn chưa thấy Phong đến, nó quay sang hỏi anh “ Sao lâu vậy anh ấy chưa tới?”
“ Có lẽ do em chuẩn bị lâu quá nên anh ta bỏ về rồi” – Anh lạnh lùng phun ra một câu khiến nó bực mình ghê gớm
“ Nếu vậy anh ấy phải gọi cho em chứ?” – Nó nhíu mày hỏi lại rồi tự nhủ “ Chắc anh ấy bận việc gì đó chưa đến thôi”
“ Em biết vậy sao còn hỏi?” – Anh nhìn nó nói đều đều
“ Anh…” – Nó cứng họng nhìn anh rồi im lặng
“ Anh đùa em chút thôi, nhìn xem anh ấy đến rồi kìa” – Anh cười cười nhìn nó rồi hất mặt về phía cửa ra vào
Nó bĩu môi quay đầu theo anh mắt của anh, là anh Phong, anh ấy đến rồi, liền đứng bật dậy chạy đến chỗ Phong mà không để ý đến ánh mắt lạnh băng của anh.
Anh ngồi đó ánh mắt âm thầm đánh giá người trước mặt, khôi ngô tuấn tú, dáng người cao, về hình thức nói chung là đạt tiêu chuẩn. Còn về những thứ khác đối với anh vẫn còn là một ẩn số, tuy nhiên theo như anh nhìn nhận thì Phong là người khá bí ẩn.
“ Sao anh tới muộn vậy?” – Nó lay lay tay Phong
“ À…anh bị kẹt xe, thật xin lỗi” – Phong cười hiền. Nó đâu có biết anh đã phải lấy hết can đảm mới có thể đến đây, vốn đã định gọi cho nó rằng sẽ hủy hẹn từ trước nhưng không muốn nó buồn nên bản thân bất chấp một chút.
“ Không có gì đâu, tụi em cũng vừa mới tới mà, còn nghĩ anh về rồi” – Nó cười trừ rồi kéo tay Phong đến chỗ anh “ Giới thiệu với anh đây là anh Tuấn” sau khi nhận được ánh nhìn sắc bén của anh liền bổ dung thêm “ Chồng sắp cưới của em”
Đến lúc nhận lại được nụ cười mỉm và cái gật đầu hài lòng của anh, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong bước lên một bước chủ động bắt tay với anh “ Nghe danh đã lâu, rất vui khi được gặp anh”
“ Tôi cũng vậy” – Anh cũng đứng dậy bắt lấy tay của Phong.
Điều kì lạ ở đây đó là hai người mới gặp nhau lần đầu cho nên sẽ không có thân thiết và càng không có thù oán vậy sao cứ đứng đó bắt tay nhau và không có ý định buông ra, còn nữa ánh mắt hai người này nhìn nhau đều có gì đó phức tạp. Nó đứng trơ mắt nhìn hai người rồi phá tan bầu không gian yên lặng
“ Thật không ngờ hai người lại có thể yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên như vậy” – Nó thất vọng nói một câu rồi thở dài một cái cứ thế lững thững đi đến ngồi xuống bàn ăn. Anh và Phong nghe nó nói vậy liền không hẹn nhau mà cùng thả tay đối phương ra rồi quay sang đồng thanh bắn âm thanh lạnh lẽo về phía nó “ Thích chết không?”
Nó lại được phen há hốc “ Chẳng lẽ hai anh …hai anh thật sự..là..như vậy sao?”
“ Dạo này anh hiền với em quá à vợ?” – Anh đến gần nó nói với giọng điệu chứa đựng sự chết chóc
Nó vội vàng lắc đầu
“ Em dạo này ăn nói có duyên nhỉ Lin?” – Phong “cười hiền” nhìn nó
Nó cũng vội vàng lắc đầu, lúc này cũng nhanh miệng chữa cháy “ Em đùa thôi, mau mau dùng bữa em đói bụng lắm rồi”
Anh hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống cạnh nó, Phong thấy vậy cũng từ từ ngồi xuống vị trí đối diện. Nó cảm nhận được sự chần chừ từ Phong liền hiểu ra vấn đề, hơi nhíu mày rồi tỏ a vui vẻ lên tiếng “ Hai anh mỗi người ngồi ở một đầu bàn đi”
Phong ngạc nhiên nhìn nó, còn anh lại nhíu mày hỏi “ Lí do?”
“ Em là muốn ngồi ở trung tâm” – Nó cười tươi nhìn hai người rồi lay lay tay anh “ Nha?” vì nó biết Phong nhất định sẽ chiều theo ý nó, chỉ có anh mới khó tính thôi.
Phong cười nhẹ một tiếng rồi gật đầu đi đến ngồi tại đầu bàn phía phải nó nhẹ nhàng ngồi xuống nháy mắt một cái với nó, nó cũng cười tươi đáp lại. Còn về phía anh, hành động vừa rồi của Phong làm cho anh cảm thấy rất bực mình, trong lòng xuất hiện một vài nghi vấn. Cuối cùng anh cũng phải đầu hàng với nó, đành ngồi xuống vị trí tại đầu bàn còn lại. Nó cười tít mắt rồi bắt đầu dùng bữa. Cùng ở trong một căn phòng, cùng ngồi chung một bàn ăn, cùng nói chuyện vui vẻ nhưng sâu trong tâm trí mỗi người đều là những suy nghĩ khác nhau về đối phương.
Tác giả :
Đỗ Hồng