Đen Trắng Kết Hợp
Chương 55
Edit: Lam Anh
Sau khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau mấy chục giây, Tô Dã Nghi nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Anh… không đi ra một chút sao?”
Nghe lời nói đó của cô, Dịch Tự khẽ nhíu mày: “Đi ra chỗ nào?”
Cằm Tô Dã Nghi di chuyển trong chăn, giọng nói cũng bởi vậy mà rõ ràng: “Em, em muốn đi tắm rửa mà.”
Dịch Tự nhìn cô, gật đầu nói: “Anh biết.”
Tô Dã Nghi không nói nữa, mà là ném ánh mắt “Vậy anh vẫn còn không ra ngoài” cho anh. Cô dám đánh cược, Dịch Tự tuyệt đối hiểu được ánh mắt này, nhưng mà, chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của anh, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy anh nghiêng người tới phía cô, sau đó kéo chăn một cái, lại quấn một cái, cả người cô bị cuốn thành con tằm nhỏ.
Cô mở to hai mắt nhìn về phía Dịch Tự, lại chỉ thấy anh mặt không đỏ tim không đập mạnh ôm cô một cái…
Tô Dã Nghi hoảng sợ, rất muốn vùi gương mặt nóng bừng của mình vào trong chăn, thế nhưng chăn cuốn thật chặt, cô không có cách nào tự do di chuyển, đành phải thôi, nửa khó xử nửa vui mừng nói: “Thật ra… Thật ra không cần ôm.”
Giọng nói của Dịch Tự trong trong mát mát, có hơi thở của sáng sớm: “Đã không đau nữa rồi sao?”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Vốn là không đau.”
“Tối hôm qua em đau đến ngất đi đấy.”
“…”
Tô Dã Nghi lừa Dịch Tự, cũng lừa chính mình. Bởi vì khi cô bị bỏ vào trong bồn tắm lớn cảm thấy rất đau. Thật giống như cảm giác tay bị đứt mà dính vào nước vậy, cảm giác này rất không dễ chịu. Sau khi nằm trong bồn tắm, Tô Dã Nghi cực kỳ tốn công di chuyển mình trong nước, chỉ mong dáng người mình đừng bị Dịch Tự nhìn thấy.
Nhưng mà hiển nhiên, Tô Dã Nghi đã nghĩ nhiều rồi. Bởi vì tại thời điểm cô rối rắm mình có bị nhìn hay không, Dịch Tự đã xoay người rời đi. Khi ra đến cửa, anh vẫn nhắn nhủ một câu: “Anh đi ra ngoài trước.”
Khi nghe thấy như thế, Tô Dã Nghi có chút mâu thuẫn nghĩ, tại sao anh không nhìn cô chứ?
Nghĩ thì nghĩ, Tô Dã Nghi vẫn không quen cảm giác tắm bồn này. Vì thế, sau khi Dịch Tự vừa mới rời đi, Tô Dã Nghi đằng sau liền đứng dậy từ trong bồn tắm. Tiếp theo, cô đi chân trần tới trước vòi hoa sen, mở nước, dòng nước ấm áp chảy trên người cô, cô nhịn không được mở lớn một chút, ngửa đầu dội vài phút, cô chỉ cảm thấy toàn thân dễ chịu, kìm lòng không được phát ra một câu cảm thán: “Vẫn là tắm vòi hoa sen dễ chịu nha.”
Đằng sau có người ho khan một tiếng.
Tô Dã Nghi theo bản năng quay đầu nhìn lại, Dịch Tự đang cầm một chiếc khăn tắm đứng ở cửa nhìn cô.
“A!!!!!!!” Tô Dã Nghi hét lên một tiếng, cũng không kịp làm cái gì, chỉ nhảy vào bồn tắm lớn vừa d;đ'lqđ mới rời đi ngụp đầu xuống nước một cái. Chẳng qua, bởi vì khi chạm đến cạnh bồn tắm, chân trơn trượt một cái, cả người ngã vào trong bồn tắm, bọt nước tung tóe lên cao.
Thật ra đầu gối va chạm đau, đùi cũng rất đau. Nhưng bây giờ cô bất chấp mình bị thương chỗ nào, cái cô quan tâm chính là người đang đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào cô kia…
Anh, anh thấy thấy hết cô rồi?
Thật ra, Dịch Tự đã từ từ đi đến trước bồn tắm lớn, thuận tay treo khăn tắm trên móc, anh ngồi xổm xuống, nhíu mi nhìn thẳng Tô Dã Nghi, giọng nói kiềm chế: “Ngã rồi?”
Tô Dã Nghi lại lắc đầu như đánh trống: “Không phải không phải!”
“Em trốn cái gì?”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Em… Em cảm thấy… Em cảm thấy, em… Trước kia em chưa từng bị người khác nhìn thấy.”
“…”
Dịch Tự liên tục không nói gì, nhưng hơi thở vẫn đang ở đây, Tô Dã Nghi nghe thấy rõ ràng, càng lúc càng cảm thấy xấu hổ, đầu cũng cúi xuống càng thấp, mắt thấy chóp mũi sắp chạm xuống mặt nước, một bàn tay to vừa lúc kề sát mặt cô, sau đó hơi dùng lực, Tô Dã Nghi bị cỗ sức lực kia kéo lên ngẩng đầu nhìn anh.
Lại là một gương mặt đỏ hồng, đôi mắt giống như được nước gột rửa, óng ánh trong veo. Đành nhịn xuống ham muốn muốn hôn cô, Dịch Tự cười như không cười nói: “Qua tối hôm qua, em vẫn cảm thấy trước kia em chưa từng bị ai nhìn thấy sao?”
Mặt Tô Dã Nghi bị Dịch Tự giữ ở trong tay, vẫn không có cách nào chạy trốn, vốn là màu đỏ hồng, sau khi anh quăng lại câu nhẹ bẫng như vậy, trong nháy mắt biến thành màu gan heo. Cắn chặt răng, cô run rẩy nói: “Anh, anh anh anh…”
“Tối hôm qua không bật đèn, vốn dĩ anh không thấy cái gì. Nhưng mà vừa rồi em chạy tới chạy lui trước mặt anh…” Nói tới đây, Dịch Tự cố ý vô ý rũ mắt nhìn xuống, nước trong bồn tắm lớn cực kỳ rõ ràng, cho nên, xuân sắc dạt dào dễ dàng vào trong đáy mắt.
Tô Dã Nghi theo bản năng muốn đưa tay đi chắn, ai ngờ hai nắm tay không địch lại hai mắt, chắn phía trên rồi không có cách nào chắn phía dưới, dằn vặt không bao lâu cô liền từ bỏ. Bất đắc dĩ thở dài, chép miệng nói: “Anh sẽ không chê dáng người của em không đẹp chứ?”
Dịch Tự nhất thời không bắt kịp nhịp điệu của cô. Nhất thời sửng sốt một hồi, anh đột nhiên bật cười. Nhìn nụ cười kia Tô Dã Nghi càng không hiểu, trong lòng vẫn lo sợ không yên…
Có phải anh cảm thấy ngực cô không đủ lớn hay không? Có phải anh cảm thấy eo cô không đủ nhỏ hay không? Có phải anh cảm thấy da cô không đủ trắng hay không? Có phải anh cảm thấy dáng người cô không đẹp… Một loạt câu hỏi quay cuồng mà đến, trước mắt Tô Dã Nghi đều là mờ mịt và nghi hoặc.
Dịch Tự lại chỉ nhàn nhạt câu khóe môi, ánh mắt băn khoăn chuyển qua mặt cô…
Thật sự là nhịn không được rồi.
Không do dự nhiều nữa làm gì, Dịch Tự nghiêng tay hôn cô.
Tô Dã Nghi vốn bị hành động đột ngột xảy ra của anh làm cho kinh sợ, lại bị nụ hôn của anh khéo léo mê hoặc, sau cùng bị nụ hôn mạnh mẽ kéo dài của anh làm cho chân tay rã rời, cả người trượt xuống từ bồn tắm, xuất phát từ bản năng con người, cô vẫn chụp lấy mặt nước để bày tỏ tình hình hiện tại của mình. Dịch Tự nhận được sự cầu cứu của cô, cực kỳ thuận tiện đưa tay vớt cô lên, sau đó ôm cô lên, trên môi lại vẫn lưu luyến không rời, Tô Dã Nghi bị anh ôm lấy thật cao, hoảng sợ ôm lấy cổ của anh, say mê tiếp nhận nụ hôn của anh.
Đứng lơ lửng giữa không trung, Dịch Tự vẫn ôm cô, hôn môi như vậy rất nhanh khiến anh cảm thấy không dễ chịu, không cân nhắc thừa thãi, Dịch Tự ôm Tô Dã Nghi đi nhanh từ phòng tắm ra ngoài, giữa phòng lớn là cái giường khác của Dịch Tự, bởi vì đêm lam-anh/ hôm qua hai người ngủ trên giường của Tô Dã Nghi, cho nên giờ này khắc này, giường Dịch Tự vẫn gọn gàng sạch sẽ, đương nhiên, chỉ là trước khi Tô Dã Nghi bị đặt trên giường mà thôi.
Sau khi bị đặt xuống, Tô Dã Nghi mới phát hiện tình cảnh vị trí của mình giờ phút này. Nhất thời xấu hổ, cô ngượng ngùng ôm lấy Dịch Tự đang hôn vành tai mình, vừa khó khăn hít thở vừa nói: “Này… Như vậy… Có phải… Không tốt hay không?”
Dịch Tự từ trong bận rộn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo kia lúc này lại giống như ngọn lửa lớn cháy sáng hừng hực, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy trái tim mình bị ngọn lửa lớn kia ảnh hưởng, hâm nóng cô lên. Thời gian nhìn cô cực kỳ ngắn, thời gian hôn cô lại cực kỳ dài, khi Tô Dã Nghi bị hôn đến choáng váng, Dịch Tự thuận tiện nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo của mình…
Một cỗ trọng lực rõ ràng đè xuống cô, hơi thở Tô Dã Nghi khó khăn ổn định, vươn tay cảm nhận nơi phát ra sức lực kia, chạm vào tay lại là những mảng da thịt bóng loáng, cô tìm một góc độ có thể dùng lực được, ôm chặt lấy anh.
Bởi vì là sáng sớm, hơn nữa Dịch Tự đang chuyên chú tại địa phương khác của cô, suy nghĩ của Tô Dã Nghi rõ ràng hiếm có. Cô rất rõ ràng cảm nhận được trên người Dịch Tự truyền đến nhiệt độ, chỉ có thể dùng hai chữ nóng bỏng để hình dung. Tô Dã Nghi bị nụ hôn của anh làm loạn xung quanh khiêu khích đến khó thở, vài lần đều chỉ có thể âm thầm bắt lấy cánh tay của anh…
Cô còn ngoài ý muốn nhận ra sự biến hóa của một bộ phận nào đó trên người Dịch Tự, phát hiện này khiến mặt Tô Dã Nghi nóng vô cùng, tim đập trong nháy mắt tăng lên giá trị cao nhất. Cô nuốt nước miếng, rất xấu hổ nghĩ, tối hôm qua khiến cô đau đến ngất đi chính là chỗ đó…
Cô có chút tò mò dáng vẻ của nó.
Thật ra cô đã từng xem bộ phim liên quan, khi học năm hai, Chu Nhất Nặc gián tiếp từ nam sinh nơi đó làm rất nhiều “tài liệu”, kêu gọi nữ sinh cả lớp tiến hành phổ cập giáo dục, Tô Dã Nghi là đối tượng của nhóm đầu tiên chịu ân huệ. Lúc ấy cô thấy nhân vật trong phim làm chuyện đó, cảm thấy cách cô quá xa. Cũng là mang theo suy nghĩ này, suy nghĩ của Tô Dã Nghi khi xem những “tài liệu” này có thể nhiều không đếm xuể. Nhưng mà nội dung cô suy nghĩ đều cực kỳ nông cạn, ví dụ như, vì sao một người phụ nữ có thể đối phó với nhiều người đàn ông như vậy? Ví dụ như, vì sao ánh mắt và nụ cười của những tên đàn ông này có thể bỉ ổi như thế, thêm đó, bắp thịt lồi ra trên người bọn họ cùng các bộ phận khác đều xấu xí như thế? Lại ví dụ như, vì sao cho dù người đàn ông xấu xí như vậy bỉ ổi như vậy, người phụ nữ khổ cực kia còn có thể có dáng vẻ dễ chịu như thế?
Khi Dịch Tự chảy mồ hôi trên mặt ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt Tô Dã Nghi đang rơi mất tia biểu cảm, giống như rơi vào trong ký ức nào đó.
Chỉ là thời gian vài giây ngắn ngủi, sắc mặt Dịch Tự đã đen xuống, thêm đó ánh mắt cũng sâu thẳm rất nhiều. Trừng phạt cho việc Tô Dã Nghi không tập trung, anh tiến vào quả thật vô cùng toàn lực.
Sau khi hít vào một hơi, Tô Dã Nghi từ trong cơn đau nhức chậm chạp hồi phục lại tinh thần, có chút không thể tin muốn cúi đầu nhìn, tiếc rằng cảm giác đau đớn bị tiến vào kia còn chưa biến mất, tiếp theo cơn dao động đau đớn đầu tiên lại tập kích trên người cô, cô mệt mỏi nằm trên giường, muốn chờ cảm giác đau đớn thứ hai qua đi, lặp lại như trước chính là, lần dao động thứ hai còn chưa qua đi, lần dao động thứ ba lại tới, sau đó là lần dao động thứ tư, thứ năm…
Cũng không biết có phải cảm giác khoảng cách giữa hai lần dao động đau đớn càng ngày càng ngắn hay là đã quen động tác như vậy, dần dần, Tô Dã Nghi phát hiện, chỉ cần bắt kịp tiết tấu của anh, cô sẽ dễ chịu rất nhiều.
Tuy nhiên, cô thật sự không theo kịp tiết tấu của anh…
Thật sự không theo kịp rồi...
Khi Dịch Tự cúi người hôn cô, Tô Dã Nghi rất phối hợp hôn trả anh. Bởi vì anh xâm nhập dao động rất nhiều, cả người cô bị vô số cảm giác xa lạ biến thành mê mang, giống như thần kinh trong thân thể đều nặng nề bị xáo trộn, cô tìm không thấy vị trí tay của mình, vị trí chân, thậm chí vị trí môi. Biết hôn trả Dịch Tự, hoàn toàn là bản năng, bản năng muốn được anh hôn, bản năng muốn anh ôm chặt chẽ, giống như ở trong lòng anh, cô mới có thể từ từ tìm lại chính mình.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, khi cảm giác quen thuộc lại một lần nữa dângtrào tới cô, khi Tô Dã Nghi đã có thêm kinh nghiệm “thực chiến”, cô mới rõ cảm giác lúc trước là cái gì.
Sau đó cô rốt cuộc tin những gì mình chứng kiến trong “phim giáo dục giới tính” những người phụ nữ nhìn như cực nhọc, thật ra là cực kỳ sảng khoái.
Sau khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau mấy chục giây, Tô Dã Nghi nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Anh… không đi ra một chút sao?”
Nghe lời nói đó của cô, Dịch Tự khẽ nhíu mày: “Đi ra chỗ nào?”
Cằm Tô Dã Nghi di chuyển trong chăn, giọng nói cũng bởi vậy mà rõ ràng: “Em, em muốn đi tắm rửa mà.”
Dịch Tự nhìn cô, gật đầu nói: “Anh biết.”
Tô Dã Nghi không nói nữa, mà là ném ánh mắt “Vậy anh vẫn còn không ra ngoài” cho anh. Cô dám đánh cược, Dịch Tự tuyệt đối hiểu được ánh mắt này, nhưng mà, chưa kịp thấy rõ vẻ mặt của anh, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy anh nghiêng người tới phía cô, sau đó kéo chăn một cái, lại quấn một cái, cả người cô bị cuốn thành con tằm nhỏ.
Cô mở to hai mắt nhìn về phía Dịch Tự, lại chỉ thấy anh mặt không đỏ tim không đập mạnh ôm cô một cái…
Tô Dã Nghi hoảng sợ, rất muốn vùi gương mặt nóng bừng của mình vào trong chăn, thế nhưng chăn cuốn thật chặt, cô không có cách nào tự do di chuyển, đành phải thôi, nửa khó xử nửa vui mừng nói: “Thật ra… Thật ra không cần ôm.”
Giọng nói của Dịch Tự trong trong mát mát, có hơi thở của sáng sớm: “Đã không đau nữa rồi sao?”
Tô Dã Nghi lắc đầu: “Vốn là không đau.”
“Tối hôm qua em đau đến ngất đi đấy.”
“…”
Tô Dã Nghi lừa Dịch Tự, cũng lừa chính mình. Bởi vì khi cô bị bỏ vào trong bồn tắm lớn cảm thấy rất đau. Thật giống như cảm giác tay bị đứt mà dính vào nước vậy, cảm giác này rất không dễ chịu. Sau khi nằm trong bồn tắm, Tô Dã Nghi cực kỳ tốn công di chuyển mình trong nước, chỉ mong dáng người mình đừng bị Dịch Tự nhìn thấy.
Nhưng mà hiển nhiên, Tô Dã Nghi đã nghĩ nhiều rồi. Bởi vì tại thời điểm cô rối rắm mình có bị nhìn hay không, Dịch Tự đã xoay người rời đi. Khi ra đến cửa, anh vẫn nhắn nhủ một câu: “Anh đi ra ngoài trước.”
Khi nghe thấy như thế, Tô Dã Nghi có chút mâu thuẫn nghĩ, tại sao anh không nhìn cô chứ?
Nghĩ thì nghĩ, Tô Dã Nghi vẫn không quen cảm giác tắm bồn này. Vì thế, sau khi Dịch Tự vừa mới rời đi, Tô Dã Nghi đằng sau liền đứng dậy từ trong bồn tắm. Tiếp theo, cô đi chân trần tới trước vòi hoa sen, mở nước, dòng nước ấm áp chảy trên người cô, cô nhịn không được mở lớn một chút, ngửa đầu dội vài phút, cô chỉ cảm thấy toàn thân dễ chịu, kìm lòng không được phát ra một câu cảm thán: “Vẫn là tắm vòi hoa sen dễ chịu nha.”
Đằng sau có người ho khan một tiếng.
Tô Dã Nghi theo bản năng quay đầu nhìn lại, Dịch Tự đang cầm một chiếc khăn tắm đứng ở cửa nhìn cô.
“A!!!!!!!” Tô Dã Nghi hét lên một tiếng, cũng không kịp làm cái gì, chỉ nhảy vào bồn tắm lớn vừa d;đ'lqđ mới rời đi ngụp đầu xuống nước một cái. Chẳng qua, bởi vì khi chạm đến cạnh bồn tắm, chân trơn trượt một cái, cả người ngã vào trong bồn tắm, bọt nước tung tóe lên cao.
Thật ra đầu gối va chạm đau, đùi cũng rất đau. Nhưng bây giờ cô bất chấp mình bị thương chỗ nào, cái cô quan tâm chính là người đang đứng đằng sau nhìn chằm chằm vào cô kia…
Anh, anh thấy thấy hết cô rồi?
Thật ra, Dịch Tự đã từ từ đi đến trước bồn tắm lớn, thuận tay treo khăn tắm trên móc, anh ngồi xổm xuống, nhíu mi nhìn thẳng Tô Dã Nghi, giọng nói kiềm chế: “Ngã rồi?”
Tô Dã Nghi lại lắc đầu như đánh trống: “Không phải không phải!”
“Em trốn cái gì?”
Tô Dã Nghi cúi đầu: “Em… Em cảm thấy… Em cảm thấy, em… Trước kia em chưa từng bị người khác nhìn thấy.”
“…”
Dịch Tự liên tục không nói gì, nhưng hơi thở vẫn đang ở đây, Tô Dã Nghi nghe thấy rõ ràng, càng lúc càng cảm thấy xấu hổ, đầu cũng cúi xuống càng thấp, mắt thấy chóp mũi sắp chạm xuống mặt nước, một bàn tay to vừa lúc kề sát mặt cô, sau đó hơi dùng lực, Tô Dã Nghi bị cỗ sức lực kia kéo lên ngẩng đầu nhìn anh.
Lại là một gương mặt đỏ hồng, đôi mắt giống như được nước gột rửa, óng ánh trong veo. Đành nhịn xuống ham muốn muốn hôn cô, Dịch Tự cười như không cười nói: “Qua tối hôm qua, em vẫn cảm thấy trước kia em chưa từng bị ai nhìn thấy sao?”
Mặt Tô Dã Nghi bị Dịch Tự giữ ở trong tay, vẫn không có cách nào chạy trốn, vốn là màu đỏ hồng, sau khi anh quăng lại câu nhẹ bẫng như vậy, trong nháy mắt biến thành màu gan heo. Cắn chặt răng, cô run rẩy nói: “Anh, anh anh anh…”
“Tối hôm qua không bật đèn, vốn dĩ anh không thấy cái gì. Nhưng mà vừa rồi em chạy tới chạy lui trước mặt anh…” Nói tới đây, Dịch Tự cố ý vô ý rũ mắt nhìn xuống, nước trong bồn tắm lớn cực kỳ rõ ràng, cho nên, xuân sắc dạt dào dễ dàng vào trong đáy mắt.
Tô Dã Nghi theo bản năng muốn đưa tay đi chắn, ai ngờ hai nắm tay không địch lại hai mắt, chắn phía trên rồi không có cách nào chắn phía dưới, dằn vặt không bao lâu cô liền từ bỏ. Bất đắc dĩ thở dài, chép miệng nói: “Anh sẽ không chê dáng người của em không đẹp chứ?”
Dịch Tự nhất thời không bắt kịp nhịp điệu của cô. Nhất thời sửng sốt một hồi, anh đột nhiên bật cười. Nhìn nụ cười kia Tô Dã Nghi càng không hiểu, trong lòng vẫn lo sợ không yên…
Có phải anh cảm thấy ngực cô không đủ lớn hay không? Có phải anh cảm thấy eo cô không đủ nhỏ hay không? Có phải anh cảm thấy da cô không đủ trắng hay không? Có phải anh cảm thấy dáng người cô không đẹp… Một loạt câu hỏi quay cuồng mà đến, trước mắt Tô Dã Nghi đều là mờ mịt và nghi hoặc.
Dịch Tự lại chỉ nhàn nhạt câu khóe môi, ánh mắt băn khoăn chuyển qua mặt cô…
Thật sự là nhịn không được rồi.
Không do dự nhiều nữa làm gì, Dịch Tự nghiêng tay hôn cô.
Tô Dã Nghi vốn bị hành động đột ngột xảy ra của anh làm cho kinh sợ, lại bị nụ hôn của anh khéo léo mê hoặc, sau cùng bị nụ hôn mạnh mẽ kéo dài của anh làm cho chân tay rã rời, cả người trượt xuống từ bồn tắm, xuất phát từ bản năng con người, cô vẫn chụp lấy mặt nước để bày tỏ tình hình hiện tại của mình. Dịch Tự nhận được sự cầu cứu của cô, cực kỳ thuận tiện đưa tay vớt cô lên, sau đó ôm cô lên, trên môi lại vẫn lưu luyến không rời, Tô Dã Nghi bị anh ôm lấy thật cao, hoảng sợ ôm lấy cổ của anh, say mê tiếp nhận nụ hôn của anh.
Đứng lơ lửng giữa không trung, Dịch Tự vẫn ôm cô, hôn môi như vậy rất nhanh khiến anh cảm thấy không dễ chịu, không cân nhắc thừa thãi, Dịch Tự ôm Tô Dã Nghi đi nhanh từ phòng tắm ra ngoài, giữa phòng lớn là cái giường khác của Dịch Tự, bởi vì đêm lam-anh/ hôm qua hai người ngủ trên giường của Tô Dã Nghi, cho nên giờ này khắc này, giường Dịch Tự vẫn gọn gàng sạch sẽ, đương nhiên, chỉ là trước khi Tô Dã Nghi bị đặt trên giường mà thôi.
Sau khi bị đặt xuống, Tô Dã Nghi mới phát hiện tình cảnh vị trí của mình giờ phút này. Nhất thời xấu hổ, cô ngượng ngùng ôm lấy Dịch Tự đang hôn vành tai mình, vừa khó khăn hít thở vừa nói: “Này… Như vậy… Có phải… Không tốt hay không?”
Dịch Tự từ trong bận rộn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo kia lúc này lại giống như ngọn lửa lớn cháy sáng hừng hực, Tô Dã Nghi chỉ cảm thấy trái tim mình bị ngọn lửa lớn kia ảnh hưởng, hâm nóng cô lên. Thời gian nhìn cô cực kỳ ngắn, thời gian hôn cô lại cực kỳ dài, khi Tô Dã Nghi bị hôn đến choáng váng, Dịch Tự thuận tiện nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo của mình…
Một cỗ trọng lực rõ ràng đè xuống cô, hơi thở Tô Dã Nghi khó khăn ổn định, vươn tay cảm nhận nơi phát ra sức lực kia, chạm vào tay lại là những mảng da thịt bóng loáng, cô tìm một góc độ có thể dùng lực được, ôm chặt lấy anh.
Bởi vì là sáng sớm, hơn nữa Dịch Tự đang chuyên chú tại địa phương khác của cô, suy nghĩ của Tô Dã Nghi rõ ràng hiếm có. Cô rất rõ ràng cảm nhận được trên người Dịch Tự truyền đến nhiệt độ, chỉ có thể dùng hai chữ nóng bỏng để hình dung. Tô Dã Nghi bị nụ hôn của anh làm loạn xung quanh khiêu khích đến khó thở, vài lần đều chỉ có thể âm thầm bắt lấy cánh tay của anh…
Cô còn ngoài ý muốn nhận ra sự biến hóa của một bộ phận nào đó trên người Dịch Tự, phát hiện này khiến mặt Tô Dã Nghi nóng vô cùng, tim đập trong nháy mắt tăng lên giá trị cao nhất. Cô nuốt nước miếng, rất xấu hổ nghĩ, tối hôm qua khiến cô đau đến ngất đi chính là chỗ đó…
Cô có chút tò mò dáng vẻ của nó.
Thật ra cô đã từng xem bộ phim liên quan, khi học năm hai, Chu Nhất Nặc gián tiếp từ nam sinh nơi đó làm rất nhiều “tài liệu”, kêu gọi nữ sinh cả lớp tiến hành phổ cập giáo dục, Tô Dã Nghi là đối tượng của nhóm đầu tiên chịu ân huệ. Lúc ấy cô thấy nhân vật trong phim làm chuyện đó, cảm thấy cách cô quá xa. Cũng là mang theo suy nghĩ này, suy nghĩ của Tô Dã Nghi khi xem những “tài liệu” này có thể nhiều không đếm xuể. Nhưng mà nội dung cô suy nghĩ đều cực kỳ nông cạn, ví dụ như, vì sao một người phụ nữ có thể đối phó với nhiều người đàn ông như vậy? Ví dụ như, vì sao ánh mắt và nụ cười của những tên đàn ông này có thể bỉ ổi như thế, thêm đó, bắp thịt lồi ra trên người bọn họ cùng các bộ phận khác đều xấu xí như thế? Lại ví dụ như, vì sao cho dù người đàn ông xấu xí như vậy bỉ ổi như vậy, người phụ nữ khổ cực kia còn có thể có dáng vẻ dễ chịu như thế?
Khi Dịch Tự chảy mồ hôi trên mặt ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt Tô Dã Nghi đang rơi mất tia biểu cảm, giống như rơi vào trong ký ức nào đó.
Chỉ là thời gian vài giây ngắn ngủi, sắc mặt Dịch Tự đã đen xuống, thêm đó ánh mắt cũng sâu thẳm rất nhiều. Trừng phạt cho việc Tô Dã Nghi không tập trung, anh tiến vào quả thật vô cùng toàn lực.
Sau khi hít vào một hơi, Tô Dã Nghi từ trong cơn đau nhức chậm chạp hồi phục lại tinh thần, có chút không thể tin muốn cúi đầu nhìn, tiếc rằng cảm giác đau đớn bị tiến vào kia còn chưa biến mất, tiếp theo cơn dao động đau đớn đầu tiên lại tập kích trên người cô, cô mệt mỏi nằm trên giường, muốn chờ cảm giác đau đớn thứ hai qua đi, lặp lại như trước chính là, lần dao động thứ hai còn chưa qua đi, lần dao động thứ ba lại tới, sau đó là lần dao động thứ tư, thứ năm…
Cũng không biết có phải cảm giác khoảng cách giữa hai lần dao động đau đớn càng ngày càng ngắn hay là đã quen động tác như vậy, dần dần, Tô Dã Nghi phát hiện, chỉ cần bắt kịp tiết tấu của anh, cô sẽ dễ chịu rất nhiều.
Tuy nhiên, cô thật sự không theo kịp tiết tấu của anh…
Thật sự không theo kịp rồi...
Khi Dịch Tự cúi người hôn cô, Tô Dã Nghi rất phối hợp hôn trả anh. Bởi vì anh xâm nhập dao động rất nhiều, cả người cô bị vô số cảm giác xa lạ biến thành mê mang, giống như thần kinh trong thân thể đều nặng nề bị xáo trộn, cô tìm không thấy vị trí tay của mình, vị trí chân, thậm chí vị trí môi. Biết hôn trả Dịch Tự, hoàn toàn là bản năng, bản năng muốn được anh hôn, bản năng muốn anh ôm chặt chẽ, giống như ở trong lòng anh, cô mới có thể từ từ tìm lại chính mình.
Rất nhiều rất nhiều năm về sau, khi cảm giác quen thuộc lại một lần nữa dângtrào tới cô, khi Tô Dã Nghi đã có thêm kinh nghiệm “thực chiến”, cô mới rõ cảm giác lúc trước là cái gì.
Sau đó cô rốt cuộc tin những gì mình chứng kiến trong “phim giáo dục giới tính” những người phụ nữ nhìn như cực nhọc, thật ra là cực kỳ sảng khoái.
Tác giả :
Cư Ni Nhĩ Tư