Đen Trắng Kết Hợp
Chương 21
Dọc đường đi về nhà được Dịch Tự cõng, cảm xúc trong đầu Tô Dã Nghi giống như làn sóng nhấp nhô.
Cho đến khi về nhà, cơn sóng này mới dần dần trở lại yên tĩnh. Dịch Tự muốn đưa bàn tay trống không ra mở cửa, cho nên một cánh tay kia phải tăng thêm chút sức lực, loại sức lực này truyền tới trên người Tô Dã Nghi, khiến cho cô không cầm lòng được chua xót.
Thật ước ao khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi…
Tô Dã Nghi được Dịch Tự khẽ đặt trên ghế sa lon, để che giấu bản thân có thể lộ cảm xúc ra bên ngoài, cô giả bộ như mệt muốn chết, kề bên ghế sô pha một lúc, đầu của cô liền chuyển về phía góc sô pha. Thân thể hơi nghiêng, cô bắt đầu cuộn tròn.
Tiếp đó, thính lực của Tô Dã Nghi bắt đầu trở nên nhạy bén khác thường, cô nghe thấy tiếng bước chân của Dịch Tự --- anh đi vào phòng --- anh đi ra khỏi phòng --- anh đi tới bên cạnh cô.
Trên người nặng một chút, Tô Dã Nghi bị giật mình mở mắt, nhìn thấy một đôi tay dịu dàng đắp chăn nghiêm chỉnh giúp cô.
Tô Dã Nghi bởi vì gió đêm thổi nhiều mà mặt tái nhợt trong vài giây lại hoàn toàn đỏ mặt.
Đắp kín chăn cho cô, Dịch Tự tắt đèn phòng khách đi.
Bước chân của anh trở nên rất nhẹ, tới trước phòng, nán lại ở trong phòng không lâu, lại mở cửa ra, vào phòng vệ sinh. Chốc lát, phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước “Ào ào” --- anh đang tắm.
Tô Dã Nghi một chút bối rối cũng không có, cứ như vậy nghe tất cả động tĩnh trong phòng --- tiếng đồng hồ “Tí tách”, tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại, tủ lạnh chuyển động truyền ra một âm thanh rất nhỏ, âm thanh của dòng nước trong phòng vệ sinh, âm thanh khí ẩm ướt trong phòng cũng rất rõ ràng, âm thanh mặc quần áo sột soạt ở phòng vệ sinh…
Anh tắm xong rồi.
Trước một khắc cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, Tô Dã Nghi đá chăn xuống dưới ghế sô pha.
Sự vùng vẫy và suy nghĩ của cô tiến hành thật lâu, trong thời gian ngắn ngủi này làm ra ---- nếu Dịch Tự sau khi tắm rửa xong ra ngoài sẽ đến giúp cô nhặt chăn dưới đất lên, cô liền không nghĩ sẽ dọn đi nữa, cô sẽ không nghĩ tới việc thích người khác nữa, cả đời của cô liền như vậy,… Thích anh là được rồi.
Còn nếu anh không có, cô liền hết hi vọng từ đó. Cũng không cần chờ đến hết năm, trong hai ngày về nhà trước cô cố gắng tìm một phòng ở tốt mới, một lần chuyển toàn bộ đồ đạc đi, không bao giờ cần gặp anh, lại cũng không cần thích anh.
Một loại khả năng sau đó, Tô Dã Nghi nghĩ một lúc đã cảm thấy đau lòng.
Tiếng mở cửa ra có chút chói tai. Nắm tay của Tô Dã Nghi xiết thật chặt, lòng cũng thấp thỏm cực kỳ cao… Cảm thấy thở không nổi.
Có lẽ Dịch Tự đang lau tóc, có tiếng ma sát của tóc và khăn lông.
Có lẽ anh đang đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, bởi vì sau khi mở cửa, Tô Dã Nghi không nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Anh đang nhìn cô sao? Lòng bàn tay của Tô Dã Nghi toát mồ hôi, nắm tay cũng nhanh chóng xiết chặt không ngừng.
Tiếng bước chân vang lên…
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Tô Dã Nghi ngửi thấy mùi hương sữa tắm, giống như bạc hà, lại giống chanh, ngửi cực kỳ tươi mát. Tô Dã Nghi tập trung nghe âm thanh xung quanh mình, thế nhưng quá khẩn trương, cô cái gì cũng không nghe được, chiếc chăn ấm áp đã trùm lên người của cô, ngay sau đó là tiếng bước chân rời đi trước sô pha, tiếp theo, là tiếng đóng cửa.d;đ/l^q&đ
Trong phòng khách lập tức liền yên tĩnh lại. Lúc trước những âm thanh rất nhỏ, vụn vặt giờ phút này toàn bộ đều biến mất. Tô Dã Nghi mở mắt ra trong bóng tối, vô hồn nhìn trần nhà, đột nhiên ngập ngừng nói một câu: “Hình như… Lại càng thích rồi.”
Nghỉ tết đúng kỳ hạn đến.
Sau khi về nhà Tô Dã Nghi ở trước mặt bố mẹ làm nũng chừng hai ngày. Sau ngày mùng ba tết là ngày đi thăm hỏi khách khứa, mẹ Tô biết tâm tình Tô Dã Nghi không tốt, liền lôi kéo cô đi thăm hỏi bạn bè xung quanh. Ở Nam Phương, cô nàng Tô Dã Nghi như vậy đã xem như là cô gái lớn rồi. Năm ngoái lúc học đại học chú dì vẫn khuyên bảo cô tìm việc thật tốt, phấn đấu gì gì đó, năm nay ăn tết, mọi người liền tập thể khuyên cô kết giao bạn trai một chút, trước khi ăn tết sang năm mang về nhà thăm một chút ví dụ như thế.
Hai ngày đầu, Tô Dã Nghi còn bằng lòng cùng mẹ ra ngoài, sau ngày thứ ba, mặc cho mẹ Tô khuyên thế nào, Tô Dã Nghi cũng không đi thăm người thân nữa.
Mạc Ninh hình như cũng bị đối xử như vậy, nhưng mà từ trước đến nay Mạc Ninh rất giỏi đối phó câu hỏi của nhóm người ba cô sáu bà. Ngày đó lúc Tô Dã Nghi ở nhà video với cô, Mạc Ninh cực kỳ nghĩa khí nói cho Tô Dã Nghi chiêu chống đỡ: “Nói thẳng là cậu không có là được rồi.”
Tô Dã Nghi than thở: “Mẹ tớ biết tớ thích Dịch Tự, Dịch Tự không thích tớ.”
Mạc Ninh lắc đầu: “Sao cái gì cậu cũng nói với mẹ cậu thế?”
Tô Dã Nghi kinh ngạc: “Tớ không nói cho mẹ thì mẹ tớ cũng biết.”
Mạc Ninh nhìn cô một hồi lâu, dường như sáng tỏ nói: “Cậu với mẹ của cậu thật không giống nhau.”
Tô Dã Nghi mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Các dì của tớ đều nói tớ xinh đẹp giống mẹ.”
Mạc Ninh lườm cô: “Bác gái là một người phụ nữ cực kỳ thông minh sắc sảo, nhưng là con gái của bác ấy cậu…”
Tô Dã Nghi: “…”
Mục đích của mẹ Tô rất rõ ràng --- khiến cho Tô Dã Nghi sớm ngày xua tan lưu luyến si mê đối với Dịch Tự, tìm kiếm một ánh mặt trời mới. Tô Dã Nghi hiểu rất rõ mục đích của mẹ Tô, mấy ngày trước cô cũng hết sức phối hợp.
Nhưng mà thật sự… Mệt đến phát sợ…
Thời gian nghỉ tết âm lịch vốn là bảy ngày, nếu như Tô Dã Nghi yêu cầu, cô có thể tới công ty báo cáo chậm một chút. Bởi vì loại mệt mỏi này, cô thậm chí về Bắc Kinh sớm trước thời hạn.
Trước khi trở về Bắc Kinh gọi điện thoại cho Tiếu Mạt Mạt, Tiếu Mạt Mạt nói cô và Tạ Bân sau mười lăm tháng giêng mới trở về Bắc Kinh. Tô Dã Nghi còn muốn hỏi lúc nào thì Dịch Tự trở về, cuối cùng không hỏi.
Tuy rằng nghĩ đến một mình cô ở trong một căn nhà lớn lại có chút sợ hãi…
Lúc về đến Bắc Kinh là buổi trưa.
Đại học Bắc Kinh của tháng hai bay theo gió, lúc Tô Dã Nghi về đến nhà lạnh đến run lẩy bẩy, mở va li cũng chưa kịp thu xếp, kêu to một tiếng “Lạnh chết mất”, sau đó cả người liền như vậy nhảy xa ba bước nhảy vào trong ghế sô pha.
Tô Dã Nghi không nghĩ tới Dịch Tự sẽ ở nhà. Cho nên sau khi cô ở trên ghế sô pha xoay người nhìn thẳng thấy một người ngồi trên ghế sô pha phía trước cửa sổ, người của cô dường như là lập tức… Sợ hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Tô Dã Nghi rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, vì thế vùi mặt vào trong ghế sô pha, thật lâu không nói nên lời.
Mơ hồ nghe thấy Dịch Tự hắng giọng một cái: “… Vừa về?”
Tô Dã Nghi gật đầu: “Ừ.” Quay trở lại nhìn anh, nghi ngờ nói: “Anh trở về Bắc Kinh khi nào vậy?”
“Ngày hôm qua.” Đáp xong, Dịch Tự lại khẽ dựa vào lưng sô pha, cầm lấy bút trong tay, đeo tai nghe, bắt đầu tô tô vẽ vẽ ở trên giấy. Tô Dã Nghi vụng trộm liếc một cái, phát hiện cái anh vẽ là nhạc phổ.
Đại khái là phải làm một cái dây lưng đi. Anh trở về sớm, là vì làm những thứ này sao?
Ngồi một lát, sợ quấy rầy đến Dịch Tự, Tô Dã Nghi không dám mở ti vi. Bụng bắt đầu hát vang, lúc này cô mới cảm thấy đói, đứng dậy đi lục lọi tủ lạnh, tủ lạnh hình như cũng đã ngừng dùng một hồi, điện cũng không cắm vào.
Lại đi tới phòng khách, cài cài sợi dây một lúc lâu, Tô Dã Nghi lớn tiếng hỏi: “… Anh ăn cơm trưa chưa?”
Dịch Tự ngắt tai nghe, nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Không cần lớn tiếng như vậy.”
Tô Dã Nghi trên mặt đỏ ửng một mảng: “Tôi…”
Dịch Tự cúi đầu tiếp tục xem nhạc phổ: “Phòng bếp có mỳ ăn liền.” Vừa nói xong Dịch Tự vừa dừng bút vẽ nốt nhạc, có lẽ là nghĩ đến điều gì, dừng bút lại, anh lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà… Không có chân giò hun khói.” Tiếp tục vẽ nốt nhạc.
Dịch Tự bổ sung một câu nói kia phía sau khiến Tô Dã Nghi rối rắm thật lâu, cô hoàn toàn không nhớ ra được rốt cuộc cô đã bại lộ thói quen thích ăn mỳ ăn liền với chân giò hun khói từ khi nào.
Thời gian buổi chiều trôi qua càng muộn, Dịch Tự vẫn ở phòng khách vẽ bản nhạc. Tô Dã Nghi nhìn cực kỳ đau lòng, sau ba lần mấy bận rình xem, cô cũng không nhịn được nữa, xuống gác hỏi anh: “Buổi tối anh có phải ra ngoài không?”
Dịch Tự lắc đầu: “Không phải.”
“Anh đói bụng không?”
“Không đói bụng.”
“Buổi tối sẽ đói chứ?”
Dịch Tự rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Dã Nghi sợ hết hồn, lặng lẽ lui về sau một bước, giải thích: “Tôi muốn nói, buổi trưa tôi ăn mỳ ăn liền, chưa ăn no, buổi tối có thể sẽ ăn nhiều một chút… Nhưng ngày mai tôi phải đi làm, buổi tối tôi làm gì đó nếu một người không ăn hết mà nói, sẽ cực kỳ lãng phí.”
“Cô có thể làm một phần.” Dịch Tự tốt bụng đề xuất ý kiến.
Tô Dã Nghi ngụy biện: “Đồ ăn ở siêu thị không có phần một người.”
“Tôi cũng không muốn ăn rau xào với cơm. Cho nên, tôi cũng không có cách chia sẻ với cô.” Dịch Tự nói chân thành, nhưng cũng rất dứt khoát.
Tô Dã Nghi bị đả kích lớn, nhưng cũng không nói gì nữa.
Lúc đang định xoay người một mình đi gặm nhấm(*) thương tổn, Dịch Tự đột nhiên gọi cô: “Tô Dã Nghi.”
(*) Nguyên văn trong Hán Việt là “Thiểm”, trong convert là “liếm”, nhưng mình thấy dùng “liếm thương tổn” nghe kì kì, nên đổi thành “gặm nhấm”, nhưng từ này cũng không gần nghĩa với nguyên văn lắm, bạn nào có từ nào hay giúp mình với nha.
Tô Dã Nghi hưng phấn quay đầu: “Hả?”
“Cô biết làm… Sủi cảo không?”
Dịch Tự hình dung làm sủi cảo, thật ra là gồm có cán vỏ sủi cảo cùng với băm nhân bánh. Vậy mà Tô Dã Nghi là người phương nam điển hình, nấu ăn còn là sở trường, bột mì và thức ăn dien#dan/le&quy*don có liên quan, cô thật sự chỉ biết làm sẵn. Nhưng mà, vì để chứng minh thực lực của bản thân, cô vẫn rất dũng cảm quyết định thử.
Siêu thị có các loại bánh nhân thịt xoắn ngon, vỏ sủi cảo cũng có túi chứa. Tô Dã Nghi hưng phấn mua một chút nguyên liệu phối hợp, trong tuyết lớn đầy trời vui mừng vội vã về nhà.
Chuyện lần trước đến khi làm xong cơm Dịch Tự lại rời đi đã tạo thành ám ảnh rất lớn đối với cô, lúc này sau khi vào nhà, cô cẩn thận tìm kiếm ở trong phòng một lần, thiếu chút nữa bởi vì không nhìn thấy anh ở trong phòng khách mà khổ sở, đảo mắt xung quanh, đúng lúc Dịch Tự từ trong phòng cầm một cái máy CD ra ngoài. Mặc dù dọc đường anh đi từ gian phòng ra ngoài hoàn toàn không nhìn thấy Tô Dã Nghi, Tô Dã Nghi lại giơ lên một túi đồ lớn đứng ở cửa ngây ngô cười.
Sau khi vào phòng bếp, bắt đầu băm băm chặt chặt trộn thịt làm nhân bánh, sau khi mùi vị đều tốt, cô lại làm công tác chuẩn bị khác. Phòng bếp quá nhỏ, không đủ phát huy, cô trải một tấm vải trắng sạch sẽ trên bàn ăn dài ở phòng bếp, đặt vỏ sủi cảo lên mặt bánh, một lần nghiên cứu bọc như thế nào, một lần từ từ bọc lại.
Bọc lòi nhân bánh ra ngoài Tô Dã Nghi sẽ ảo não, sau đó bỏ đi lớp bọc; bọc sủi cảo hình dáng rất xấu, Tô Dã Nghi sẽ một lần tiếp tục bọc một lần nhìn bánh sủi cảo xấu xí kia cười đến khom lưng…
“Cô xác định cô sẽ làm sủi cảo sao?”
Tô Dã Nghi bọc quá say mê, đột nhiên nghe thấy âm thanh như vậy, chiếc đũa trong tay đang kẹp nhân bánh thịt rơi xuống trên bàn, cô kinh ngạc mở miệng, ánh mắt hội tụ ở ngay phía trước, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi nói… Tôi sẽ, nhưng…” Vì có thể nói xong theo trình tự, Tô Dã Nghi cúi đầu: “… Tôi bọc không tốt.”
Cô cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Tự trong lúc đó chợt lóe lên ý cười. Cô lại nghe thấy rõ ràng Dịch Tự đi qua sau lưng mình, xoay người nhìn lại, Dịch Tự đã đi vào trong bếp, tiếp đó, tiếng nước chảy “Ào ào” truyền đến --- Dịch Tự đang rửa tay.
Chỉ trong chốc lát, Dịch Tự trở lại.
Anh cúi đầu nhìn qua vỏ sủi cảo và nhân thịt, nhặt chiếc đũa Tô Dã Nghi làm rơi trên tấm vải trắng lên.
Bàn ăn không dài, lại bởi vì vị trí đặt của vỏ sủi cảo và bánh nhân thịt, Dịch Tự cách Tô Dã Nghi rất gần, cô không tự chủ được khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “… Anh… Anh biết làm sủi cảo?”
Dịch Tự cúi đầu liếc nhìn cô, nói: “Không biết.”
Tô Dã Nghi kinh ngạc ngẩng đầu: “Vậy anh?”
Khóe miệng của Dịch Tự gợn sóng nhỏ: “Xem ra hình như rất thú vị.”
Tô Dã Nghi nhìn ý cười ở khóe miệng anh, bản thân cũng không tự chủ cười, đang cười, Dịch Tự đột nhiên nhìn sang, rất nghiêm túc nói: “Không cần dùng đến thứ gì khiến chúng nó dính chặt một chút sao?”
Tô Dã Nghi cúi đầu nhìn sủi cảo trong tay anh, nói: “Anh bỏ nhiều thịt vào quá, như vậy, cho dù vỏ sủi cảo tạm thời dính chặt rồi, lúc nấu vẫn sẽ rời ra.”
Dịch Tự gật đầu, cầm đũa lên lấy ra một chút thịt, khép vỏ sủi cảo lại một chút, lại dùng lực bấm chặt bộ phận kia, giống như vỏ sủi cảo này là kẻ thù của anh kiếp trước.
Tô Dã Nghi bị động tác của anh chọc cười, lại cảm thấy cười nhạo anh rất không hiền hậu, đành phải cắn môi liên tiếp nhịn xuống.
Tô Dã Nghi cho rằng Dịch Tự là loại người bởi vì tò mò nên mới dính tay vào sủi cảo, khiến cô bất ngờ là, Dịch Tự vậy mà làm bạn làm sủi cảo với cô toàn bộ hành trình. Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng anh quả là một người rất có kiên nhẫn. Từng cái sủi cảo được anh bọc cực kỳ nghiêm túc, cũng vô cùng… Dùng sức.
Dịch Tự như vậy, trước đây Tô Dã Nghi chưa từng thấy qua. Nhưng mà, vừa nghĩ đến bộ dạng anh cau mày đối phó với cái sủi cảo, lòng của Tô Dã Nghi sẽ trở nên rất nhẹ rất mềm rất êm, giống như một đám lông tơ nhỏ vậy.
Thời điểm sủi cảo ra nồi cực kỳ thê thảm.
Những cái bánh sủi cảo hình thù kỳ quái Tô Dã Nghi bao toàn bộ đã biến dạng, hơn nữa, rốt cuộc rất nhiều sủi cảo rõ ràng để lộ lòi nhân bánh, vỏ sủi cảo và nhân bánh hoàn toàn rời ra. Những cái sủi cảo Dịch Tự dùng sức mạnh “tạo nên” này ngược lại tất cả đều không tổn hại gì. Tô Dã Nghi rất buồn bực, lén lút đổ những cái bánh sủi cảo nát, rời rạc vào trong bát của cô, bưng những cái bề ngoài tốt kia ra ngoài, đặt ở trên bàn cơm. Tháo tạp dề ra, Tô Dã Nghi gọi một câu: “Sủi cảo xong rồi.”
Dịch Tự đang “công tác” ở phòng khách, nghe vậy trả lời một câu: “Cô ăn trước đi.”
Tô Dã Nghi “A…” một tiếng, sau đó nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có một mình mình nghe thấy nói một câu: “Chờ anh cùng ăn đi.” Nói xong ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác lưu lại ở hơi bốc lên trong bánh sủi cảo.
Sau một lát, cô lại chuyển tầm mắt, nhìn lại bóng lưng của Dịch Tự trong phòng khách, nhưng mà chỉ nhìn mười mấy giây, Dịch Tự trên ghế sa lon lại như là nhận thấy được ánh mắt của cô, cánh tay khoác ở trên ghế sô pha, anh xoay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi bị anh thấy thì giật mình. Khóe miệng cứng nhắc giật giật, cô cười “ha ha” hai tiếng.
Dịch Tự lại buông thứ gì đó trong tay, đứng dậy từ trên ghế sa lon, đi về phía cô.
Cho đến khi về nhà, cơn sóng này mới dần dần trở lại yên tĩnh. Dịch Tự muốn đưa bàn tay trống không ra mở cửa, cho nên một cánh tay kia phải tăng thêm chút sức lực, loại sức lực này truyền tới trên người Tô Dã Nghi, khiến cho cô không cầm lòng được chua xót.
Thật ước ao khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi…
Tô Dã Nghi được Dịch Tự khẽ đặt trên ghế sa lon, để che giấu bản thân có thể lộ cảm xúc ra bên ngoài, cô giả bộ như mệt muốn chết, kề bên ghế sô pha một lúc, đầu của cô liền chuyển về phía góc sô pha. Thân thể hơi nghiêng, cô bắt đầu cuộn tròn.
Tiếp đó, thính lực của Tô Dã Nghi bắt đầu trở nên nhạy bén khác thường, cô nghe thấy tiếng bước chân của Dịch Tự --- anh đi vào phòng --- anh đi ra khỏi phòng --- anh đi tới bên cạnh cô.
Trên người nặng một chút, Tô Dã Nghi bị giật mình mở mắt, nhìn thấy một đôi tay dịu dàng đắp chăn nghiêm chỉnh giúp cô.
Tô Dã Nghi bởi vì gió đêm thổi nhiều mà mặt tái nhợt trong vài giây lại hoàn toàn đỏ mặt.
Đắp kín chăn cho cô, Dịch Tự tắt đèn phòng khách đi.
Bước chân của anh trở nên rất nhẹ, tới trước phòng, nán lại ở trong phòng không lâu, lại mở cửa ra, vào phòng vệ sinh. Chốc lát, phòng vệ sinh truyền ra tiếng nước “Ào ào” --- anh đang tắm.
Tô Dã Nghi một chút bối rối cũng không có, cứ như vậy nghe tất cả động tĩnh trong phòng --- tiếng đồng hồ “Tí tách”, tiếng nước trong phòng vệ sinh dừng lại, tủ lạnh chuyển động truyền ra một âm thanh rất nhỏ, âm thanh của dòng nước trong phòng vệ sinh, âm thanh khí ẩm ướt trong phòng cũng rất rõ ràng, âm thanh mặc quần áo sột soạt ở phòng vệ sinh…
Anh tắm xong rồi.
Trước một khắc cửa phòng vệ sinh bị kéo ra, Tô Dã Nghi đá chăn xuống dưới ghế sô pha.
Sự vùng vẫy và suy nghĩ của cô tiến hành thật lâu, trong thời gian ngắn ngủi này làm ra ---- nếu Dịch Tự sau khi tắm rửa xong ra ngoài sẽ đến giúp cô nhặt chăn dưới đất lên, cô liền không nghĩ sẽ dọn đi nữa, cô sẽ không nghĩ tới việc thích người khác nữa, cả đời của cô liền như vậy,… Thích anh là được rồi.
Còn nếu anh không có, cô liền hết hi vọng từ đó. Cũng không cần chờ đến hết năm, trong hai ngày về nhà trước cô cố gắng tìm một phòng ở tốt mới, một lần chuyển toàn bộ đồ đạc đi, không bao giờ cần gặp anh, lại cũng không cần thích anh.
Một loại khả năng sau đó, Tô Dã Nghi nghĩ một lúc đã cảm thấy đau lòng.
Tiếng mở cửa ra có chút chói tai. Nắm tay của Tô Dã Nghi xiết thật chặt, lòng cũng thấp thỏm cực kỳ cao… Cảm thấy thở không nổi.
Có lẽ Dịch Tự đang lau tóc, có tiếng ma sát của tóc và khăn lông.
Có lẽ anh đang đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, bởi vì sau khi mở cửa, Tô Dã Nghi không nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Anh đang nhìn cô sao? Lòng bàn tay của Tô Dã Nghi toát mồ hôi, nắm tay cũng nhanh chóng xiết chặt không ngừng.
Tiếng bước chân vang lên…
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Tô Dã Nghi ngửi thấy mùi hương sữa tắm, giống như bạc hà, lại giống chanh, ngửi cực kỳ tươi mát. Tô Dã Nghi tập trung nghe âm thanh xung quanh mình, thế nhưng quá khẩn trương, cô cái gì cũng không nghe được, chiếc chăn ấm áp đã trùm lên người của cô, ngay sau đó là tiếng bước chân rời đi trước sô pha, tiếp theo, là tiếng đóng cửa.d;đ/l^q&đ
Trong phòng khách lập tức liền yên tĩnh lại. Lúc trước những âm thanh rất nhỏ, vụn vặt giờ phút này toàn bộ đều biến mất. Tô Dã Nghi mở mắt ra trong bóng tối, vô hồn nhìn trần nhà, đột nhiên ngập ngừng nói một câu: “Hình như… Lại càng thích rồi.”
Nghỉ tết đúng kỳ hạn đến.
Sau khi về nhà Tô Dã Nghi ở trước mặt bố mẹ làm nũng chừng hai ngày. Sau ngày mùng ba tết là ngày đi thăm hỏi khách khứa, mẹ Tô biết tâm tình Tô Dã Nghi không tốt, liền lôi kéo cô đi thăm hỏi bạn bè xung quanh. Ở Nam Phương, cô nàng Tô Dã Nghi như vậy đã xem như là cô gái lớn rồi. Năm ngoái lúc học đại học chú dì vẫn khuyên bảo cô tìm việc thật tốt, phấn đấu gì gì đó, năm nay ăn tết, mọi người liền tập thể khuyên cô kết giao bạn trai một chút, trước khi ăn tết sang năm mang về nhà thăm một chút ví dụ như thế.
Hai ngày đầu, Tô Dã Nghi còn bằng lòng cùng mẹ ra ngoài, sau ngày thứ ba, mặc cho mẹ Tô khuyên thế nào, Tô Dã Nghi cũng không đi thăm người thân nữa.
Mạc Ninh hình như cũng bị đối xử như vậy, nhưng mà từ trước đến nay Mạc Ninh rất giỏi đối phó câu hỏi của nhóm người ba cô sáu bà. Ngày đó lúc Tô Dã Nghi ở nhà video với cô, Mạc Ninh cực kỳ nghĩa khí nói cho Tô Dã Nghi chiêu chống đỡ: “Nói thẳng là cậu không có là được rồi.”
Tô Dã Nghi than thở: “Mẹ tớ biết tớ thích Dịch Tự, Dịch Tự không thích tớ.”
Mạc Ninh lắc đầu: “Sao cái gì cậu cũng nói với mẹ cậu thế?”
Tô Dã Nghi kinh ngạc: “Tớ không nói cho mẹ thì mẹ tớ cũng biết.”
Mạc Ninh nhìn cô một hồi lâu, dường như sáng tỏ nói: “Cậu với mẹ của cậu thật không giống nhau.”
Tô Dã Nghi mắt sáng lên, hưng phấn nói: “Các dì của tớ đều nói tớ xinh đẹp giống mẹ.”
Mạc Ninh lườm cô: “Bác gái là một người phụ nữ cực kỳ thông minh sắc sảo, nhưng là con gái của bác ấy cậu…”
Tô Dã Nghi: “…”
Mục đích của mẹ Tô rất rõ ràng --- khiến cho Tô Dã Nghi sớm ngày xua tan lưu luyến si mê đối với Dịch Tự, tìm kiếm một ánh mặt trời mới. Tô Dã Nghi hiểu rất rõ mục đích của mẹ Tô, mấy ngày trước cô cũng hết sức phối hợp.
Nhưng mà thật sự… Mệt đến phát sợ…
Thời gian nghỉ tết âm lịch vốn là bảy ngày, nếu như Tô Dã Nghi yêu cầu, cô có thể tới công ty báo cáo chậm một chút. Bởi vì loại mệt mỏi này, cô thậm chí về Bắc Kinh sớm trước thời hạn.
Trước khi trở về Bắc Kinh gọi điện thoại cho Tiếu Mạt Mạt, Tiếu Mạt Mạt nói cô và Tạ Bân sau mười lăm tháng giêng mới trở về Bắc Kinh. Tô Dã Nghi còn muốn hỏi lúc nào thì Dịch Tự trở về, cuối cùng không hỏi.
Tuy rằng nghĩ đến một mình cô ở trong một căn nhà lớn lại có chút sợ hãi…
Lúc về đến Bắc Kinh là buổi trưa.
Đại học Bắc Kinh của tháng hai bay theo gió, lúc Tô Dã Nghi về đến nhà lạnh đến run lẩy bẩy, mở va li cũng chưa kịp thu xếp, kêu to một tiếng “Lạnh chết mất”, sau đó cả người liền như vậy nhảy xa ba bước nhảy vào trong ghế sô pha.
Tô Dã Nghi không nghĩ tới Dịch Tự sẽ ở nhà. Cho nên sau khi cô ở trên ghế sô pha xoay người nhìn thẳng thấy một người ngồi trên ghế sô pha phía trước cửa sổ, người của cô dường như là lập tức… Sợ hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Tô Dã Nghi rất muốn tìm một cái lỗ chui vào, vì thế vùi mặt vào trong ghế sô pha, thật lâu không nói nên lời.
Mơ hồ nghe thấy Dịch Tự hắng giọng một cái: “… Vừa về?”
Tô Dã Nghi gật đầu: “Ừ.” Quay trở lại nhìn anh, nghi ngờ nói: “Anh trở về Bắc Kinh khi nào vậy?”
“Ngày hôm qua.” Đáp xong, Dịch Tự lại khẽ dựa vào lưng sô pha, cầm lấy bút trong tay, đeo tai nghe, bắt đầu tô tô vẽ vẽ ở trên giấy. Tô Dã Nghi vụng trộm liếc một cái, phát hiện cái anh vẽ là nhạc phổ.
Đại khái là phải làm một cái dây lưng đi. Anh trở về sớm, là vì làm những thứ này sao?
Ngồi một lát, sợ quấy rầy đến Dịch Tự, Tô Dã Nghi không dám mở ti vi. Bụng bắt đầu hát vang, lúc này cô mới cảm thấy đói, đứng dậy đi lục lọi tủ lạnh, tủ lạnh hình như cũng đã ngừng dùng một hồi, điện cũng không cắm vào.
Lại đi tới phòng khách, cài cài sợi dây một lúc lâu, Tô Dã Nghi lớn tiếng hỏi: “… Anh ăn cơm trưa chưa?”
Dịch Tự ngắt tai nghe, nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Không cần lớn tiếng như vậy.”
Tô Dã Nghi trên mặt đỏ ửng một mảng: “Tôi…”
Dịch Tự cúi đầu tiếp tục xem nhạc phổ: “Phòng bếp có mỳ ăn liền.” Vừa nói xong Dịch Tự vừa dừng bút vẽ nốt nhạc, có lẽ là nghĩ đến điều gì, dừng bút lại, anh lại bồi thêm một câu: “Nhưng mà… Không có chân giò hun khói.” Tiếp tục vẽ nốt nhạc.
Dịch Tự bổ sung một câu nói kia phía sau khiến Tô Dã Nghi rối rắm thật lâu, cô hoàn toàn không nhớ ra được rốt cuộc cô đã bại lộ thói quen thích ăn mỳ ăn liền với chân giò hun khói từ khi nào.
Thời gian buổi chiều trôi qua càng muộn, Dịch Tự vẫn ở phòng khách vẽ bản nhạc. Tô Dã Nghi nhìn cực kỳ đau lòng, sau ba lần mấy bận rình xem, cô cũng không nhịn được nữa, xuống gác hỏi anh: “Buổi tối anh có phải ra ngoài không?”
Dịch Tự lắc đầu: “Không phải.”
“Anh đói bụng không?”
“Không đói bụng.”
“Buổi tối sẽ đói chứ?”
Dịch Tự rốt cuộc ngẩng đầu nhìn cô.
Tô Dã Nghi sợ hết hồn, lặng lẽ lui về sau một bước, giải thích: “Tôi muốn nói, buổi trưa tôi ăn mỳ ăn liền, chưa ăn no, buổi tối có thể sẽ ăn nhiều một chút… Nhưng ngày mai tôi phải đi làm, buổi tối tôi làm gì đó nếu một người không ăn hết mà nói, sẽ cực kỳ lãng phí.”
“Cô có thể làm một phần.” Dịch Tự tốt bụng đề xuất ý kiến.
Tô Dã Nghi ngụy biện: “Đồ ăn ở siêu thị không có phần một người.”
“Tôi cũng không muốn ăn rau xào với cơm. Cho nên, tôi cũng không có cách chia sẻ với cô.” Dịch Tự nói chân thành, nhưng cũng rất dứt khoát.
Tô Dã Nghi bị đả kích lớn, nhưng cũng không nói gì nữa.
Lúc đang định xoay người một mình đi gặm nhấm(*) thương tổn, Dịch Tự đột nhiên gọi cô: “Tô Dã Nghi.”
(*) Nguyên văn trong Hán Việt là “Thiểm”, trong convert là “liếm”, nhưng mình thấy dùng “liếm thương tổn” nghe kì kì, nên đổi thành “gặm nhấm”, nhưng từ này cũng không gần nghĩa với nguyên văn lắm, bạn nào có từ nào hay giúp mình với nha.
Tô Dã Nghi hưng phấn quay đầu: “Hả?”
“Cô biết làm… Sủi cảo không?”
Dịch Tự hình dung làm sủi cảo, thật ra là gồm có cán vỏ sủi cảo cùng với băm nhân bánh. Vậy mà Tô Dã Nghi là người phương nam điển hình, nấu ăn còn là sở trường, bột mì và thức ăn dien#dan/le&quy*don có liên quan, cô thật sự chỉ biết làm sẵn. Nhưng mà, vì để chứng minh thực lực của bản thân, cô vẫn rất dũng cảm quyết định thử.
Siêu thị có các loại bánh nhân thịt xoắn ngon, vỏ sủi cảo cũng có túi chứa. Tô Dã Nghi hưng phấn mua một chút nguyên liệu phối hợp, trong tuyết lớn đầy trời vui mừng vội vã về nhà.
Chuyện lần trước đến khi làm xong cơm Dịch Tự lại rời đi đã tạo thành ám ảnh rất lớn đối với cô, lúc này sau khi vào nhà, cô cẩn thận tìm kiếm ở trong phòng một lần, thiếu chút nữa bởi vì không nhìn thấy anh ở trong phòng khách mà khổ sở, đảo mắt xung quanh, đúng lúc Dịch Tự từ trong phòng cầm một cái máy CD ra ngoài. Mặc dù dọc đường anh đi từ gian phòng ra ngoài hoàn toàn không nhìn thấy Tô Dã Nghi, Tô Dã Nghi lại giơ lên một túi đồ lớn đứng ở cửa ngây ngô cười.
Sau khi vào phòng bếp, bắt đầu băm băm chặt chặt trộn thịt làm nhân bánh, sau khi mùi vị đều tốt, cô lại làm công tác chuẩn bị khác. Phòng bếp quá nhỏ, không đủ phát huy, cô trải một tấm vải trắng sạch sẽ trên bàn ăn dài ở phòng bếp, đặt vỏ sủi cảo lên mặt bánh, một lần nghiên cứu bọc như thế nào, một lần từ từ bọc lại.
Bọc lòi nhân bánh ra ngoài Tô Dã Nghi sẽ ảo não, sau đó bỏ đi lớp bọc; bọc sủi cảo hình dáng rất xấu, Tô Dã Nghi sẽ một lần tiếp tục bọc một lần nhìn bánh sủi cảo xấu xí kia cười đến khom lưng…
“Cô xác định cô sẽ làm sủi cảo sao?”
Tô Dã Nghi bọc quá say mê, đột nhiên nghe thấy âm thanh như vậy, chiếc đũa trong tay đang kẹp nhân bánh thịt rơi xuống trên bàn, cô kinh ngạc mở miệng, ánh mắt hội tụ ở ngay phía trước, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi nói… Tôi sẽ, nhưng…” Vì có thể nói xong theo trình tự, Tô Dã Nghi cúi đầu: “… Tôi bọc không tốt.”
Cô cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của Dịch Tự trong lúc đó chợt lóe lên ý cười. Cô lại nghe thấy rõ ràng Dịch Tự đi qua sau lưng mình, xoay người nhìn lại, Dịch Tự đã đi vào trong bếp, tiếp đó, tiếng nước chảy “Ào ào” truyền đến --- Dịch Tự đang rửa tay.
Chỉ trong chốc lát, Dịch Tự trở lại.
Anh cúi đầu nhìn qua vỏ sủi cảo và nhân thịt, nhặt chiếc đũa Tô Dã Nghi làm rơi trên tấm vải trắng lên.
Bàn ăn không dài, lại bởi vì vị trí đặt của vỏ sủi cảo và bánh nhân thịt, Dịch Tự cách Tô Dã Nghi rất gần, cô không tự chủ được khẩn trương, nhỏ giọng hỏi: “… Anh… Anh biết làm sủi cảo?”
Dịch Tự cúi đầu liếc nhìn cô, nói: “Không biết.”
Tô Dã Nghi kinh ngạc ngẩng đầu: “Vậy anh?”
Khóe miệng của Dịch Tự gợn sóng nhỏ: “Xem ra hình như rất thú vị.”
Tô Dã Nghi nhìn ý cười ở khóe miệng anh, bản thân cũng không tự chủ cười, đang cười, Dịch Tự đột nhiên nhìn sang, rất nghiêm túc nói: “Không cần dùng đến thứ gì khiến chúng nó dính chặt một chút sao?”
Tô Dã Nghi cúi đầu nhìn sủi cảo trong tay anh, nói: “Anh bỏ nhiều thịt vào quá, như vậy, cho dù vỏ sủi cảo tạm thời dính chặt rồi, lúc nấu vẫn sẽ rời ra.”
Dịch Tự gật đầu, cầm đũa lên lấy ra một chút thịt, khép vỏ sủi cảo lại một chút, lại dùng lực bấm chặt bộ phận kia, giống như vỏ sủi cảo này là kẻ thù của anh kiếp trước.
Tô Dã Nghi bị động tác của anh chọc cười, lại cảm thấy cười nhạo anh rất không hiền hậu, đành phải cắn môi liên tiếp nhịn xuống.
Tô Dã Nghi cho rằng Dịch Tự là loại người bởi vì tò mò nên mới dính tay vào sủi cảo, khiến cô bất ngờ là, Dịch Tự vậy mà làm bạn làm sủi cảo với cô toàn bộ hành trình. Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng anh quả là một người rất có kiên nhẫn. Từng cái sủi cảo được anh bọc cực kỳ nghiêm túc, cũng vô cùng… Dùng sức.
Dịch Tự như vậy, trước đây Tô Dã Nghi chưa từng thấy qua. Nhưng mà, vừa nghĩ đến bộ dạng anh cau mày đối phó với cái sủi cảo, lòng của Tô Dã Nghi sẽ trở nên rất nhẹ rất mềm rất êm, giống như một đám lông tơ nhỏ vậy.
Thời điểm sủi cảo ra nồi cực kỳ thê thảm.
Những cái bánh sủi cảo hình thù kỳ quái Tô Dã Nghi bao toàn bộ đã biến dạng, hơn nữa, rốt cuộc rất nhiều sủi cảo rõ ràng để lộ lòi nhân bánh, vỏ sủi cảo và nhân bánh hoàn toàn rời ra. Những cái sủi cảo Dịch Tự dùng sức mạnh “tạo nên” này ngược lại tất cả đều không tổn hại gì. Tô Dã Nghi rất buồn bực, lén lút đổ những cái bánh sủi cảo nát, rời rạc vào trong bát của cô, bưng những cái bề ngoài tốt kia ra ngoài, đặt ở trên bàn cơm. Tháo tạp dề ra, Tô Dã Nghi gọi một câu: “Sủi cảo xong rồi.”
Dịch Tự đang “công tác” ở phòng khách, nghe vậy trả lời một câu: “Cô ăn trước đi.”
Tô Dã Nghi “A…” một tiếng, sau đó nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có một mình mình nghe thấy nói một câu: “Chờ anh cùng ăn đi.” Nói xong ngồi xuống, ánh mắt ngơ ngác lưu lại ở hơi bốc lên trong bánh sủi cảo.
Sau một lát, cô lại chuyển tầm mắt, nhìn lại bóng lưng của Dịch Tự trong phòng khách, nhưng mà chỉ nhìn mười mấy giây, Dịch Tự trên ghế sa lon lại như là nhận thấy được ánh mắt của cô, cánh tay khoác ở trên ghế sô pha, anh xoay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Dã Nghi.
Tô Dã Nghi bị anh thấy thì giật mình. Khóe miệng cứng nhắc giật giật, cô cười “ha ha” hai tiếng.
Dịch Tự lại buông thứ gì đó trong tay, đứng dậy từ trên ghế sa lon, đi về phía cô.
Tác giả :
Cư Ni Nhĩ Tư