Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Quyển 1 - Chương 4
Ngự Miêu hiệp nghĩa giúp rửa oan,
Hương Liên định tâm đến Khai Phong
Mặt tựa thái dương đỏ
Râu hùm nửa thước dài
Một mình chắn cửa ấy
Muôn địch chẳng thể qua
Kim Kiền ngẩng đầu nhìn tượng Quan Công uy phong lẫm liệt, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương.
Chẳng ngờ bản thân và cái miếu Quan Công này lại có duyên đến vậy, ngược xuôi ngang dọc, cuối cùng rồi cùng trở về đây. Vốn định cảm khái một phen nhưng lại chẳng có tâm tư để làm, nguyên nhân chủ yếu là, tượng điêu khắc của Quan lão gia không biến ra cơm được…
Lúc trưa, Kim Kiền và mẹ con Tần Hương Liên đã đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, cuối cùng nhờ một vị đại hiệp từ trên trời giáng xuống ra tay cứu giúp mới may mắn thoát được kiếp nạn.
Nói tới vị đại hiệp này, thật đúng là chẳng có gì để soi mói – tướng mạo tuấn tú nho nhã, dáng người cao ráo rắn rỏi, vai rộng, eo thon, có thể sánh với người mẫu, thân thủ thì tất nhiên không cần phải nhiều lời, chỉ một câu thôi: xuất thần nhập hóa. Chỉ là, nhân vô thập toàn, ngọc đẹp còn có tì vết, vị đại hiệp vạn dặm mới tìm thấy một này lại… khụ… khố rách áo ôm chẳng khác gì Kim Kiền!
Ngồi xếp bằng dưới bệ tượng Quan Công mặt đỏ, Kim Kiền một tay chống cằm, tay kia cầm một cái màn thầu cứng queo do đại hiệp đưa tặng, khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn bực, chỉ có thể tỏ cùng trời xanh.
Vị đại hiệp này thật đáng được xưng tụng thanh liêm, tay nải to là thế mà bên trong chỉ có vài cái màn thầu!
Lại nhìn hai tiểu quỷ bên kia, chúng coi mấy cái màn thầu có thể ném chết người này như sơn hào hải vị, chỉ vài miếng đã ăn hết, vẻ mặt dường như vẫn còn thèm thuồng lắm.
Gõ gõ vào cái màn thầu trong tay, âm thanh khô cứng khiến Kim Kiền lập tức rùng mình, vươn tay đưa cái màn thầu cho hai đứa nhóc.
“Ta… không đói, bọn đệ ăn đi”.
Cục bột mì cứng như thế này, nuốt vào bụng khẳng định dạ dày sẽ thủng.
Hai tiểu quỷ kia lại tròn mắt vui sướng, vội nhận lấy, bẻ làm hai nửa, mỗi đứa một nửa ăn tiếp, lòng kính ngưỡng đối với vị “Thần tiên ca ca” trước mặt này lại sâu đậm thêm mấy phần.
Tự động bỏ qua ánh mắt sùng bái của hai đứa nhóc, Kim Kiền ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đến chỗ vị đại hiệp kia kiếm chác chút thức ăn thì thực tế hơn.
“Cái đó, vị đại hiệp này, xin hỏi ngài có còn…”
Ngồi xổm xuống cạnh nam tử áo lam, Kim Kiền xoa xoa hai tay vào nhau, mặt đầy vẻ tươi cười, gian xảo sống động y hệt hình tượng mấy kẻ dắt mối ở thanh lâu.
“Tiểu huynh đệ nếu muốn ăn màn thầu, trong tay nải bên kia vẫn còn mấy cái”.
Đại hiệp đặt một tay lên cổ tay Tần Hương Liên, đôi lông mày nhíu chặt, ngưng thần quan sát, nghe thấy Kim Kiền nói cũng không buồn ngẩng đầu, khẽ trả lời.
Khuôn mặt tươi cười của Kim Kiền nhất thời cứng lại, hậm hực thu tay, rầu rĩ ngồi một bên.
Ngồi một lúc, lại càng cảm thấy cơn đói trong bụng mình khó mà chịu được, ngẫm nghĩ một hồi, Kim Kiền quyết định mượn nam tử áo lam kia vài đồng, ra ngoài mua mấy củ khoai lang nướng đáp ứng nhu cầu sinh lý.
Nhưng câu mượn tiền còn chưa thoát khỏi miệng, thì nam tử áo lam đã cất giọng hỏi trước: “Thương thế của vị đại tẩu này không đáng lo ngại lắm nhưng vì sao đã lâu như thế mà vẫn chưa tỉnh lại?”.
“Đó là vì tỷ ấy hỏa cấp công tâm, lại thêm mấy ngày không ăn không uống, không đi vệ sinh, thân thể hư nhược, chất độc không bài tiết ra ngoài, đương nhiên là vẫn chưa thể tỉnh lại rồi!”.
Kim Kiền đói đến nỗi đầu váng mắt hoa, đột nhiên nghe có người hỏi về bệnh tình, cũng không nghĩ nhiều, liền đáp lại theo phản xạ có điều kiện.
Nam tử áo lam bất giác sửng sốt. Nhìn vị tiểu huynh đệ quần áo không chỉnh tề, gầy như que củi này, vốn còn tưởng là tiểu khất cái trong thành, nhưng nghe hắn nói về tình trạng hôn mê của người bệnh một cách rõ ràng mạch lạc, trong lòng rất ngạc nhiên, khẩu khí cũng cung kính thêm mấy phần: “Tiểu huynh đệ, đã từng học qua y thuật?”.
Với câu hỏi này, đầu óc Kim Kiền vốn mụ đi vì đói nhất thời tỉnh ra vài phần, ngước mắt lên nhìn, thấy ánh mắt sáng ngời của vị đại hiệp nọ, con ngươi lấp lánh, cơ hồ như có thể nhìn thấy tâm can.
“Có học qua một chút!”, lời này dường như là buột miệng nói ra.
Vừa nói xong, Kim Kiền thiếu điều muốn cắn đứt đầu lưỡi mình đi.
Kể từ sau khi học nghệ thành tài xuống núi đến nay, Kim Kiền tự biết mình không quen thuộc với con người và cuộc sống ở cổ đại nên cũng không dám khoe khoang toang toác khắp nơi, vì thế cứ rập khuôn mấy phương châm “cây to thì chịu bão”, “làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì không sai” mà hành sự, khom lưng luồn cúi mà sống, nỗ lực đạt tới cảnh giới “giấu biệt tài năng”, quyết không nổi bật! Bởi vậy cho tới giờ Kim Kiền vẫn thận trọng trong lời nói và việc làm, không dám đem thân phận đệ tử đích truyền của “Y Tiền”, “Độc Thánh” để lộ ra nửa phần.
Nhưng hôm nay thế nào vậy? Vì sao vừa bị hai mắt sáng rỡ của vị đại hiệp này nhìn một cái, lời nói thật cứ theo miệng tông tốc tuôn ra? Lẽ nào nhìn mình thật giống y lời của tên bạn bất lương kia, là phường tham tài háo sắc?!
Kim Kiền không khỏi rùng mình, len lén nhìn vị đại hiệp trước mặt.
Ngũ quan tuấn nhã, uy vũ phi phàm, khôi ngô tuấn tú, đẹp trai một cách không thể nghi ngờ! Nhưng, tốt xấu gì mình cũng là con người của thời đại mới, trưởng thành trong sự oanh tạc của liên hiệp các mỹ nam ba nước Trung, Nhật, Hàn, đâu thể dễ dàng buông vũ khí đầu hàng sớm như vậy. Thế nên nhất định là người này có bí mật không thể nói ra.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền không dám lơ ngơ mù mờ nữa, vội khoanh tay, chăm chú quan sát.
Cuộc đấu tranh nội tâm của Kim Kiền bên này, nam tử áo lam bên kia đương nhiên không hề hay biết. Chỉ là nhìn tiểu huynh đệ đối diện sắc mặt lúc trắng lúc xám, nét mặt khi thì sợ hãi khi thì nghi hoặc, lúc sau lại khoanh tay im lìm, so với thần sắc của đại nhân nhà mình mỗi khi thẩm án có vài phần tương tự, chỉ là bộ dạng đó phối hợp với đôi mắt vừa dài vừa nhỏ trông như đang ngủ gật, thì không khỏi có chút buồn cười.
“Tiểu huynh đệ?”, nam tử khẽ gọi.
Chỉ thấy Kim Kiền nhảy dựng lên như bị bò cạp đốt, ngón tay chỉ vào nam tử áo lam, đôi mắt hí mở to, môi mấp máy mấy lần nhưng không thốt ra được nửa chữ.
Kim Kiền như vậy, không vì gì khác, chỉ đơn giản là đã đoán ra thân phận vị đại hiệp này, trong lòng quá kinh hãi nên mới bày ra bộ dạng biến hóa đa dạng như thế.
Mặc dụ Kim Kiền không có bản lĩnh dự đoán tương lai, nhưng ít nhiều gì cũng là một người ở thời tương lai. Nói đến Bắc Tống thời kỳ này, người có tướng mạo, cách nói năng, thân thủ giống như vị đại hiệp ở trước mắt, đếm đi đếm lại, Kim Kiền cũng chỉ biết có hai người. Một là Tiểu Bạch Thử thích mặc đồ trắng, ngông nghênh càn rỡ, vả lại tương truyền cũng là người có chút của cải, so với người trước mắt thực chẳng giống tí nào; ngoài ra còn một người nữa, chính là Ngự Miêu đại nhân, ôn hòa nho nhã, trầm tĩnh, tài năng mà nghe nói cuộc sống có chút khó khăn, hiển nhiên so với người trước mắt…
Kim Kiền điều chỉnh lại tâm trí của mình, buông ngón tay đang không ngừng run rẩy xuống, thầm nghĩL Không cần phải hỏi nữa, cứ nhìn vào dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi của người này, khẳng định đây chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được hoàng đế đích thân ngự phong “Ngự Miêu” – Triển Chiêu rồi.
Nhận thức được thân phận của vị đại hiệp này, trong lòng Kim Kiền thoáng chốc đã trở nên thản nhiên không hề lo sợ. Nghĩ xem Triển Chiêu, Triển đại nhân thường theo hầu Thanh Thiên Bao đại nhân, tai nghe mắt thấy Bao đại nhân xử án, tất chính khí đầy mình, ánh mắt sáng ngời. Mình nhất thời không suy xét, cứ thuận miệng thành thực trả lời, cũng là chuyện thường tình – Xem ra mình vẫn không phải phường háo sắc, tốt quá, tốt quá,…
Kim Kiền đoán không sai, người áo lam này đích xác là hộ vệ tứ phẩm của Khai Phong: “Ngự Miêu” Triển Chiêu. Gần đây Triển Chiêu phải xuất kinh đi công cán, việc đã hoàn thành, liền phụng mệnh hồi kinh, trên đường về đi qua ngoại thành Sài Châu, chẳng ngờ lại chứng kiến chuyện sai dịch tự ý giết phạm nhân nên đã ra tay cứu. Triển Chiêu theo Bao đại nhân xử án đã nhiều năm, tất nhiên cũng học được vài phần bản lĩnh, thấy tình cảnh hết sức đáng thương của ba mẹ con họ, lại thêm tiểu khất cái thân hình gầy yếu bên cạnh bị người ta truy sát, tất có oan tình, vì vậy đã nghĩa hiệp ra tay cứu giúp. Nhưng người phụ nữ này hôn mê vẫn chưa tỉnh tại, vị đại nhân tứ phẩm hộ vệ này đang rất nóng ruột, cân nhắc một lúc lâu, đành quay sang hỏi tiểu khất cái kia.
Triển Chiêu đang định hỏi Kim Kiền, nhưng vừa mới nhìn sang, bất giác khựng lại.
Biểu hiện của tiểu khất cái này vừa nhìn đã thấy rất quái dị.
Kim Kiền cúi khom người, trên mặt xuất hiện mấy nếp nhăn vì cười, nói: “Ha ha ha… khụ khụ, đại hiệp, mời ngồi, mời ngồi!”.
Triển Chiêu đứng hình, một lát sau mới nói: “Tại hạ đã ngồi từ sớm rồi”.
Kim Kiền thấy tư thế ngồi vững như bàn thạch của Triển Chiêu, biết mình lỡ lời, lại ho thêm hai tiếng, cười nịnh hỏi: “Đại hiệp, có gì giao phó?”.
Thấy gương mặt tươi cười như thế, Triển Chiêu chỉ cảm thấy sống lưng nhồn nhột, bất giác ngừng lại một chút rồi mới nói: “Tiểu huynh đệ, tại hạ muốn hỏi, vì sao các người lại bị sai dịch truy sát, có phải là phạm vào tội chết không?”.
Kim Kiền nghe xong, trong lòng nhẩm tính, cảm thấy việc này do mình nói ra thực không ổn chút nào. Khoan nói đến việc bản thân không phải nguyên cáo, mà lấy thân phận người tương lai như mình mà nói, nhúng tay vào chuyện của thời cổ đại, sợ rằng hậu quả sẽ khó lường. Vì thế hạ quyết tâm, Kim Kiền nói: “Đại hiệp, kỳ thực tiểu nhân cũng không rõ lắm, chi bằng ngài hãy hỏi Tần Hương Liên xem thế nào?”.
Triển Chiêu vừa nghe liền biết người phụ nữ đang hôn mê kia tên là Tần Hương Liên. Nhưng thấy hai mắt Hương Liên vẫn nhắm nghiền, chẳng biết đến khi nào mới tỉnh lại, không khỏi có chút sốt ruột.
Kim Kiền thấy đôi lông mày Triển Chiêu nhíu chặt, lại nhìn Tần Hương Liên vẫn mê man như chết, trong lòng lập tức hiểu rõ, liền đưa tay ra sau vẫy vẫy, kéo hai đứa nhóc đang quỳ phía sau lại.
“Ninh Nhi, Hinh Nhi, bọn đệ mau đánh thức mẫu thân dậy đi.”
Hai tiểu quỷ vừa nghe xong liền tuân lệnh, bổ nhào đến bên cạnh Tần Hương Liên, mỗi đứa một bên, kêu lớn.
Triển Chiêu vừa thấy, thầm nghĩ: Tiểu khất cái này thật kỳ quái, không dùng kim châm châm vào huyệt, không dùng thuốc, mà lại để cho hai đứa trẻ này khóc lóc kêu gọi, nào giờ mới thấy phương pháp lay tỉnh bệnh nhân thế này.
Lúc này trong lòng Kim Kiền cũng lo lắng. Tần Hương Liên thân thể hư nhược, cần phải tẩm bổ. Nếu là thời hiện đại, vấn đề này đã được giải quyết rồi, chích một mũi vào tay, truyền hai chai nước biển, thêm một chai nước hoa quả, nhất định thuốc vào là bệnh hết. Nhưng hiện tại, điều kiện hạn hẹp, Kim Kiền chỉ có thể tin tưởng vào ý chí kinh người của Tần Hương Liên, nghe thấy hai con khóc gọi mình, rất có thể thần trí sẽ thức tỉnh.
Nhưng hai đứa bé gào khóc đến nửa ngày trời, Tần Hương Liên vẫn không mảy may có dấu hiệu tỉnh lại.
Triển Chiêu thấy phương pháp này vô hiệu, liền quay sang nói với Kim Kiền: “Tiểu huynh đệ đã học qua y thuật, vì sao không thử dùng phương pháp châm cứu?”.
Kim Kiền nghe thế, bỗng không thể hô hấp bình thường được, ho mấy tiếng liền, thầm nghĩ: Ngài nói cứ như không vậy, ta mà dùng phương pháp châm cứu, lấy nhãn lực cùng sự hiểu biết rộng của Triển đại nhân ngài, nhất định có thể nhìn ra y thuật của ta là từ đâu, là môn hạ của ai, đến lúc đó, tin tức lộ ra ngoài, cả đời Đại sư phụ bệnh nhân vô số, tiếng thơm vang khắp thiên hạ thì không nói; nhưng Nhị sư phụ cổ quái, một đời chuyên dùng độc hại người, khó mà không có vài kẻ thù lợi hại, với công phu mèo ba chân của ta e rằng mệnh khó dài lâu…
Nghĩ đến đây, tinh thần Kim Kiền bỗng tỉnh táo, tiến một bước về phía trước, kéo tai Tần Hương Liên, hét lớn: “Trần Thế Mỹ!!!”.
Tiếng hét này chấn động cả miếu Quan Công, đến mạt gỗ trên thanh xà nhà đã mục cũng lả tả rơi xuống, Triển Chiêu cùng hai đứa trẻ ngây người kinh ngạc. Có điều chiêu này thật hữu hiệu, Tần Hương Liên nghe được cái tên đó, hai mí mắt động đậy, chầm chậm mở ra.
Kim Kiền thấy thế vội bưng một bát nước đến, từ từ cho Tần Hương Liên uống, rồi quay lại cười với Triển Chiêu: “Đại hiệp, có vấn đề gì xin cứ hỏi, đừng khách sáo”.
“Há lại có cái lý do đó! Giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn rực rỡ, vậy mà lại có việc rợn người nhường này!”
Đến khi Tần Hương Liên vừa khóc vừa kể xong, Triển Chiêu nổi trận lôi đình, quát to một tiếng khiến Kim Kiền bên cạnh đang gà gật sợ tới nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng dậy trốn lên xà nhà.
“Chuyện gì thế, chuyện gì thế? Động đất, sóng thần, hay Saddam phản công?!”
Đôi mắt nhỏ tí của Kim Kiền trợn tròn hết lên, căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh.
Không khí nghiêm trọng ngưng đọng trong phòng nhất thời bị đánh bay tứ tán.
“Thần tiên ca ca…”, Ninh Nhi nhỏ giọng nói, kéo kéo vạt áo Kim Kiền.
Kim Kiền nhìn một vòng xung quanh, chỉ thấy Tần Hương Liên mắt mở trừng trừng, Triển Chiêu há miệng ngẩn người, nhất thời lúng túng, cười khan hai tiếng, ngồi thẳng dậy nói: “Đừng để ý, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục…”
Lúc này Triển Chiêu mới điều chỉnh lại giọng, tiếp tục hỏi: “Tần đại tẩu, theo như tẩu nói thì Hàn Kỳ có để lại một thanh đao có dấu khắc của phò mã phủ, vậy thanh đao đó đâu?”.
Tần Hương Liên nói: “Lúc lên công đường, đã bị tri phủ đại nhân thu làm vật chứng rồi”.
“Vậy xác Hàn Kỳ ở chỗ nào?”, Triển Chiêu lại hỏi.
“Vốn ở trong miếu Quan Công này, nhưng bây giờ cũng không thấy đâu”, Tần Hương Liên trả lời.
Triển Chiêu nghe thế, nhíu mày không nói, lát sau, đột nhiên đứng dậy, tay cầm thanh kiếm dài ba thước, nói: “Tại hạ ra ngoài một lát. Tần đại tẩu, tiểu huynh đệ, đừng rời khỏi đây, an tâm chờ tại hạ quay lại”.
Nói xong, bèn đi ra cửa, đến khi mọi người trong miếu định thần lại nhìn kĩ thì bên ngoài chỉ có gió đêm hiu hắt thổi, chẳng thấy bóng dáng Triển Chiêu đâu.
Kim Kiền còn chưa kịp cảm thán khinh công của Nam hiệp trác tuyệt ra sao đã nghe hai tiểu quỷ bên cạnh thì thào với nhau:
“Thì ra vị ca ca này cũng là thần tiên…”
“Không, vị ca ca này còn cao hơn ‘Thần tiên ca ca’, ‘Thần tiên ca ca’ gọi huynh ấy là đại hà, thế nên phải là ‘Đại hà[1] Thần tiên ca ca’.”
[1] Kim Kiền gọi Triển Chiêu là: đại hiệp (dà xiá), hai nhóc nghe thành “đại hà” (dà xia) nghĩa là con tôm to, do hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung.
Nhất thời Kim Kiền mây đen đầy đầu… Cách, cách xưng hô này… tuyệt đối không liên quan đến mình…
“Vương ân công, ân công có biết vị ân công kia đi đâu không?”, Tần Hương Liên bên cạnh hỏi. Lúc này nàng đã ăn uống đầy đủ, sắc mặt dần tốt lên, giọng nói cũng có vài phần sinh lực.
“Đi lấy thanh đao kia về”, Kim Kiền trả lời.
“Nhưng thanh đao đang trong tay tri phủ Sái Châu, làm sao có thể lấy được”, Tần Hương Liên lại hỏi.
“Không cần lo lắng, đại hiệp chắc sẽ có biện pháp”, Kim Kiền nói, bụng nghĩ: Dù thế nào thì khinh công và võ công của Nam hiệp cũng thuộc hàng đệ nhất, trộm một thanh đao chẳng phải chuyện đáng nói.
Tần Hương Liên không nói nữa, im lặng một hồi rồi lại hỏi: “Thân thủ vị ân công ấy quả là bất phàm, không biết…”, mới nói được nửa câu, tựa như cảm thấy không ổn, nàng lại đem nửa câu còn lại nuốt xuống.
Kim Kiền nhướng mắt, thấy gương mặt Tần Hương Liên hiện lên vẻ nghi ngờ, nhất thời hiểu rõ.
Mình đã biết vị đại hiệp này chính là Triển Chiêu, nhưng Tần Hương Liên lại chưa từng gặp Nam hiệp, trước đó đã bị Hàn Kỳ truy sát, lại thêm những chuyện gặp phải trong mấy ngày nay, sợ rằng Tần Hương Liên đang hoài nghi Triển Chiêu cũng là sát thủ do Trần Thế Mỹ phái tới.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền bất giác cười thầm.
Nếu sát thủ của Trần Thế Mỹ thuộc đẳng cấp Triển Chiêu thì cái loại vớ vẩn như chúng ta sớm đã đi uống trà chiều cùng Diêm Vương rồi. Có điều từ đầu chí cuối Triển Chiêu vẫn chưa nói nửa câu về thân phận bản thân, mình cũng không nên nhiều chuyện, cái đó gọi là: Muốn tốt thì phải giả vờ hồ đồ…
“Hương Liên tỷ, xin hãy an tâm. Ta xem tướng mạo vị ân công này rất đường hoàng, cả người đầy chính khí, không giống phường gian ác xấu xa, hẳn trên giang hồ đã thành danh hiệp khách, nhất định sẽ không hại chúng ta đâu”, Kim Kiền ngẫm nghĩ, bèn túm đại vài câu văn ngôn, an ủi Tần Hương Liên, miễn cho Hương Liên khỏi nghi ngờ, lỡ kéo mình chạy trốn, lạc mất “vệ sĩ” Triển Chiêu thì thật không ổn chút nào.
Tần Hương Liên nghe xong lời của Kim Kiền, ngẫm nghĩ một lát cũng cảm thấy có lý bèn yên tâm trở lại, chuyên tâm tiếp tục chờ đợi.
Không lâu sau, quả nhiên Triển Chiêu y lời Kim Kiền trở về, trong tay còn cầm theo thanh đao của Hàn Kỳ.
“Mọi người hãy xem xét cẩn thận, có phải thanh đao này không?”, đưa thanh đao đến trước mặt Kim Kiền và Tần Hương Liên, Triển Chiêu hỏi.
Tình huống trước đó rất hỗn loạn, Kim Kiền vẫn chưa nhìn kĩ, lúc này vừa nghe thấy thế vội tiến lên xem xét: Thanh đao này ước chừng dài ba thước, chuôi đao tinh tế, hàn quang lấp lóa, vừa nhìn đã biết đây là hàng cực phẩm, lại nhìn đến phía chuôi đao, chỗ nối giữa phần thân và chuôi đao, có khắc ba chữ: Phò mã phủ.
Chậc chậc, xem ra phủ phò mã này quả nhiên là tiền nhiều, đại phú đại quý, đến cả thanh đao cũng phải khắc ký hiệu chống hàng giả.
“Đúng là thanh đao này”, Tần Hương Liên xem xét xong, cao giọng nói.
Triển Chiêu lại hướng ánh mắt về phía Kim Kiền, Kim Kiền cũng gật đầu.
Dù sao mình cũng chẳng biết phân biệt đồ, cứ nói theo Tần Hương Liên khẳng định là không sai.
Triển Chiêu thấy hai người đều khẳng định, liền thu thanh đao lại, nghiêm túc hỏi: “Nếu đã như thế, dám hỏi Tần đại tẩu, tẩu định làm gì với thanh đao này?”.
Tần Hương Liên chậm rãi ngẩng đầu, không chút ngập ngừng nói: “Trần Thế Mỹ sát thê diệt tử, thiên lý bất dung, Hương Liên phải tố cáo hắn lên Khai Phong phủ, đòi lại công đạo cho Hương Liên!”.
Triển Chiêu nghe xong, khẽ gật đầu, tựa như đang cân nhắc gì đó, chưa đến nửa khắc sau đã dứt khoát ngẩng đầu lên, lông mày khẽ nhíu, đôi mắt chất chứa ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú nho nhã tràn đầy hào khí hiệp nghĩa, sang sảng nói: “Tại hạ nguyện hộ tống các vị một đoạn đường”.
Kim Kiền vừa nghe liền mừng rỡ, đúng là hợp với tâm ý của mình. Chưa cần nói có bảo tiêu hạng nhất miễn phí, mà ngay cả chuyện ăn uống, ngủ nghỉ dọc đường cũng có nhà tài trợ, chính là: Bánh trên trời rơi xuống, trừ ta há còn ai lấy?
Hương Liên định tâm đến Khai Phong
Mặt tựa thái dương đỏ
Râu hùm nửa thước dài
Một mình chắn cửa ấy
Muôn địch chẳng thể qua
Kim Kiền ngẩng đầu nhìn tượng Quan Công uy phong lẫm liệt, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương.
Chẳng ngờ bản thân và cái miếu Quan Công này lại có duyên đến vậy, ngược xuôi ngang dọc, cuối cùng rồi cùng trở về đây. Vốn định cảm khái một phen nhưng lại chẳng có tâm tư để làm, nguyên nhân chủ yếu là, tượng điêu khắc của Quan lão gia không biến ra cơm được…
Lúc trưa, Kim Kiền và mẹ con Tần Hương Liên đã đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, cuối cùng nhờ một vị đại hiệp từ trên trời giáng xuống ra tay cứu giúp mới may mắn thoát được kiếp nạn.
Nói tới vị đại hiệp này, thật đúng là chẳng có gì để soi mói – tướng mạo tuấn tú nho nhã, dáng người cao ráo rắn rỏi, vai rộng, eo thon, có thể sánh với người mẫu, thân thủ thì tất nhiên không cần phải nhiều lời, chỉ một câu thôi: xuất thần nhập hóa. Chỉ là, nhân vô thập toàn, ngọc đẹp còn có tì vết, vị đại hiệp vạn dặm mới tìm thấy một này lại… khụ… khố rách áo ôm chẳng khác gì Kim Kiền!
Ngồi xếp bằng dưới bệ tượng Quan Công mặt đỏ, Kim Kiền một tay chống cằm, tay kia cầm một cái màn thầu cứng queo do đại hiệp đưa tặng, khóc không ra nước mắt, trong lòng buồn bực, chỉ có thể tỏ cùng trời xanh.
Vị đại hiệp này thật đáng được xưng tụng thanh liêm, tay nải to là thế mà bên trong chỉ có vài cái màn thầu!
Lại nhìn hai tiểu quỷ bên kia, chúng coi mấy cái màn thầu có thể ném chết người này như sơn hào hải vị, chỉ vài miếng đã ăn hết, vẻ mặt dường như vẫn còn thèm thuồng lắm.
Gõ gõ vào cái màn thầu trong tay, âm thanh khô cứng khiến Kim Kiền lập tức rùng mình, vươn tay đưa cái màn thầu cho hai đứa nhóc.
“Ta… không đói, bọn đệ ăn đi”.
Cục bột mì cứng như thế này, nuốt vào bụng khẳng định dạ dày sẽ thủng.
Hai tiểu quỷ kia lại tròn mắt vui sướng, vội nhận lấy, bẻ làm hai nửa, mỗi đứa một nửa ăn tiếp, lòng kính ngưỡng đối với vị “Thần tiên ca ca” trước mặt này lại sâu đậm thêm mấy phần.
Tự động bỏ qua ánh mắt sùng bái của hai đứa nhóc, Kim Kiền ngẫm nghĩ một lúc, quyết định đến chỗ vị đại hiệp kia kiếm chác chút thức ăn thì thực tế hơn.
“Cái đó, vị đại hiệp này, xin hỏi ngài có còn…”
Ngồi xổm xuống cạnh nam tử áo lam, Kim Kiền xoa xoa hai tay vào nhau, mặt đầy vẻ tươi cười, gian xảo sống động y hệt hình tượng mấy kẻ dắt mối ở thanh lâu.
“Tiểu huynh đệ nếu muốn ăn màn thầu, trong tay nải bên kia vẫn còn mấy cái”.
Đại hiệp đặt một tay lên cổ tay Tần Hương Liên, đôi lông mày nhíu chặt, ngưng thần quan sát, nghe thấy Kim Kiền nói cũng không buồn ngẩng đầu, khẽ trả lời.
Khuôn mặt tươi cười của Kim Kiền nhất thời cứng lại, hậm hực thu tay, rầu rĩ ngồi một bên.
Ngồi một lúc, lại càng cảm thấy cơn đói trong bụng mình khó mà chịu được, ngẫm nghĩ một hồi, Kim Kiền quyết định mượn nam tử áo lam kia vài đồng, ra ngoài mua mấy củ khoai lang nướng đáp ứng nhu cầu sinh lý.
Nhưng câu mượn tiền còn chưa thoát khỏi miệng, thì nam tử áo lam đã cất giọng hỏi trước: “Thương thế của vị đại tẩu này không đáng lo ngại lắm nhưng vì sao đã lâu như thế mà vẫn chưa tỉnh lại?”.
“Đó là vì tỷ ấy hỏa cấp công tâm, lại thêm mấy ngày không ăn không uống, không đi vệ sinh, thân thể hư nhược, chất độc không bài tiết ra ngoài, đương nhiên là vẫn chưa thể tỉnh lại rồi!”.
Kim Kiền đói đến nỗi đầu váng mắt hoa, đột nhiên nghe có người hỏi về bệnh tình, cũng không nghĩ nhiều, liền đáp lại theo phản xạ có điều kiện.
Nam tử áo lam bất giác sửng sốt. Nhìn vị tiểu huynh đệ quần áo không chỉnh tề, gầy như que củi này, vốn còn tưởng là tiểu khất cái trong thành, nhưng nghe hắn nói về tình trạng hôn mê của người bệnh một cách rõ ràng mạch lạc, trong lòng rất ngạc nhiên, khẩu khí cũng cung kính thêm mấy phần: “Tiểu huynh đệ, đã từng học qua y thuật?”.
Với câu hỏi này, đầu óc Kim Kiền vốn mụ đi vì đói nhất thời tỉnh ra vài phần, ngước mắt lên nhìn, thấy ánh mắt sáng ngời của vị đại hiệp nọ, con ngươi lấp lánh, cơ hồ như có thể nhìn thấy tâm can.
“Có học qua một chút!”, lời này dường như là buột miệng nói ra.
Vừa nói xong, Kim Kiền thiếu điều muốn cắn đứt đầu lưỡi mình đi.
Kể từ sau khi học nghệ thành tài xuống núi đến nay, Kim Kiền tự biết mình không quen thuộc với con người và cuộc sống ở cổ đại nên cũng không dám khoe khoang toang toác khắp nơi, vì thế cứ rập khuôn mấy phương châm “cây to thì chịu bão”, “làm nhiều sai nhiều, làm ít sai ít, không làm thì không sai” mà hành sự, khom lưng luồn cúi mà sống, nỗ lực đạt tới cảnh giới “giấu biệt tài năng”, quyết không nổi bật! Bởi vậy cho tới giờ Kim Kiền vẫn thận trọng trong lời nói và việc làm, không dám đem thân phận đệ tử đích truyền của “Y Tiền”, “Độc Thánh” để lộ ra nửa phần.
Nhưng hôm nay thế nào vậy? Vì sao vừa bị hai mắt sáng rỡ của vị đại hiệp này nhìn một cái, lời nói thật cứ theo miệng tông tốc tuôn ra? Lẽ nào nhìn mình thật giống y lời của tên bạn bất lương kia, là phường tham tài háo sắc?!
Kim Kiền không khỏi rùng mình, len lén nhìn vị đại hiệp trước mặt.
Ngũ quan tuấn nhã, uy vũ phi phàm, khôi ngô tuấn tú, đẹp trai một cách không thể nghi ngờ! Nhưng, tốt xấu gì mình cũng là con người của thời đại mới, trưởng thành trong sự oanh tạc của liên hiệp các mỹ nam ba nước Trung, Nhật, Hàn, đâu thể dễ dàng buông vũ khí đầu hàng sớm như vậy. Thế nên nhất định là người này có bí mật không thể nói ra.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền không dám lơ ngơ mù mờ nữa, vội khoanh tay, chăm chú quan sát.
Cuộc đấu tranh nội tâm của Kim Kiền bên này, nam tử áo lam bên kia đương nhiên không hề hay biết. Chỉ là nhìn tiểu huynh đệ đối diện sắc mặt lúc trắng lúc xám, nét mặt khi thì sợ hãi khi thì nghi hoặc, lúc sau lại khoanh tay im lìm, so với thần sắc của đại nhân nhà mình mỗi khi thẩm án có vài phần tương tự, chỉ là bộ dạng đó phối hợp với đôi mắt vừa dài vừa nhỏ trông như đang ngủ gật, thì không khỏi có chút buồn cười.
“Tiểu huynh đệ?”, nam tử khẽ gọi.
Chỉ thấy Kim Kiền nhảy dựng lên như bị bò cạp đốt, ngón tay chỉ vào nam tử áo lam, đôi mắt hí mở to, môi mấp máy mấy lần nhưng không thốt ra được nửa chữ.
Kim Kiền như vậy, không vì gì khác, chỉ đơn giản là đã đoán ra thân phận vị đại hiệp này, trong lòng quá kinh hãi nên mới bày ra bộ dạng biến hóa đa dạng như thế.
Mặc dụ Kim Kiền không có bản lĩnh dự đoán tương lai, nhưng ít nhiều gì cũng là một người ở thời tương lai. Nói đến Bắc Tống thời kỳ này, người có tướng mạo, cách nói năng, thân thủ giống như vị đại hiệp ở trước mắt, đếm đi đếm lại, Kim Kiền cũng chỉ biết có hai người. Một là Tiểu Bạch Thử thích mặc đồ trắng, ngông nghênh càn rỡ, vả lại tương truyền cũng là người có chút của cải, so với người trước mắt thực chẳng giống tí nào; ngoài ra còn một người nữa, chính là Ngự Miêu đại nhân, ôn hòa nho nhã, trầm tĩnh, tài năng mà nghe nói cuộc sống có chút khó khăn, hiển nhiên so với người trước mắt…
Kim Kiền điều chỉnh lại tâm trí của mình, buông ngón tay đang không ngừng run rẩy xuống, thầm nghĩL Không cần phải hỏi nữa, cứ nhìn vào dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi của người này, khẳng định đây chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, được hoàng đế đích thân ngự phong “Ngự Miêu” – Triển Chiêu rồi.
Nhận thức được thân phận của vị đại hiệp này, trong lòng Kim Kiền thoáng chốc đã trở nên thản nhiên không hề lo sợ. Nghĩ xem Triển Chiêu, Triển đại nhân thường theo hầu Thanh Thiên Bao đại nhân, tai nghe mắt thấy Bao đại nhân xử án, tất chính khí đầy mình, ánh mắt sáng ngời. Mình nhất thời không suy xét, cứ thuận miệng thành thực trả lời, cũng là chuyện thường tình – Xem ra mình vẫn không phải phường háo sắc, tốt quá, tốt quá,…
Kim Kiền đoán không sai, người áo lam này đích xác là hộ vệ tứ phẩm của Khai Phong: “Ngự Miêu” Triển Chiêu. Gần đây Triển Chiêu phải xuất kinh đi công cán, việc đã hoàn thành, liền phụng mệnh hồi kinh, trên đường về đi qua ngoại thành Sài Châu, chẳng ngờ lại chứng kiến chuyện sai dịch tự ý giết phạm nhân nên đã ra tay cứu. Triển Chiêu theo Bao đại nhân xử án đã nhiều năm, tất nhiên cũng học được vài phần bản lĩnh, thấy tình cảnh hết sức đáng thương của ba mẹ con họ, lại thêm tiểu khất cái thân hình gầy yếu bên cạnh bị người ta truy sát, tất có oan tình, vì vậy đã nghĩa hiệp ra tay cứu giúp. Nhưng người phụ nữ này hôn mê vẫn chưa tỉnh tại, vị đại nhân tứ phẩm hộ vệ này đang rất nóng ruột, cân nhắc một lúc lâu, đành quay sang hỏi tiểu khất cái kia.
Triển Chiêu đang định hỏi Kim Kiền, nhưng vừa mới nhìn sang, bất giác khựng lại.
Biểu hiện của tiểu khất cái này vừa nhìn đã thấy rất quái dị.
Kim Kiền cúi khom người, trên mặt xuất hiện mấy nếp nhăn vì cười, nói: “Ha ha ha… khụ khụ, đại hiệp, mời ngồi, mời ngồi!”.
Triển Chiêu đứng hình, một lát sau mới nói: “Tại hạ đã ngồi từ sớm rồi”.
Kim Kiền thấy tư thế ngồi vững như bàn thạch của Triển Chiêu, biết mình lỡ lời, lại ho thêm hai tiếng, cười nịnh hỏi: “Đại hiệp, có gì giao phó?”.
Thấy gương mặt tươi cười như thế, Triển Chiêu chỉ cảm thấy sống lưng nhồn nhột, bất giác ngừng lại một chút rồi mới nói: “Tiểu huynh đệ, tại hạ muốn hỏi, vì sao các người lại bị sai dịch truy sát, có phải là phạm vào tội chết không?”.
Kim Kiền nghe xong, trong lòng nhẩm tính, cảm thấy việc này do mình nói ra thực không ổn chút nào. Khoan nói đến việc bản thân không phải nguyên cáo, mà lấy thân phận người tương lai như mình mà nói, nhúng tay vào chuyện của thời cổ đại, sợ rằng hậu quả sẽ khó lường. Vì thế hạ quyết tâm, Kim Kiền nói: “Đại hiệp, kỳ thực tiểu nhân cũng không rõ lắm, chi bằng ngài hãy hỏi Tần Hương Liên xem thế nào?”.
Triển Chiêu vừa nghe liền biết người phụ nữ đang hôn mê kia tên là Tần Hương Liên. Nhưng thấy hai mắt Hương Liên vẫn nhắm nghiền, chẳng biết đến khi nào mới tỉnh lại, không khỏi có chút sốt ruột.
Kim Kiền thấy đôi lông mày Triển Chiêu nhíu chặt, lại nhìn Tần Hương Liên vẫn mê man như chết, trong lòng lập tức hiểu rõ, liền đưa tay ra sau vẫy vẫy, kéo hai đứa nhóc đang quỳ phía sau lại.
“Ninh Nhi, Hinh Nhi, bọn đệ mau đánh thức mẫu thân dậy đi.”
Hai tiểu quỷ vừa nghe xong liền tuân lệnh, bổ nhào đến bên cạnh Tần Hương Liên, mỗi đứa một bên, kêu lớn.
Triển Chiêu vừa thấy, thầm nghĩ: Tiểu khất cái này thật kỳ quái, không dùng kim châm châm vào huyệt, không dùng thuốc, mà lại để cho hai đứa trẻ này khóc lóc kêu gọi, nào giờ mới thấy phương pháp lay tỉnh bệnh nhân thế này.
Lúc này trong lòng Kim Kiền cũng lo lắng. Tần Hương Liên thân thể hư nhược, cần phải tẩm bổ. Nếu là thời hiện đại, vấn đề này đã được giải quyết rồi, chích một mũi vào tay, truyền hai chai nước biển, thêm một chai nước hoa quả, nhất định thuốc vào là bệnh hết. Nhưng hiện tại, điều kiện hạn hẹp, Kim Kiền chỉ có thể tin tưởng vào ý chí kinh người của Tần Hương Liên, nghe thấy hai con khóc gọi mình, rất có thể thần trí sẽ thức tỉnh.
Nhưng hai đứa bé gào khóc đến nửa ngày trời, Tần Hương Liên vẫn không mảy may có dấu hiệu tỉnh lại.
Triển Chiêu thấy phương pháp này vô hiệu, liền quay sang nói với Kim Kiền: “Tiểu huynh đệ đã học qua y thuật, vì sao không thử dùng phương pháp châm cứu?”.
Kim Kiền nghe thế, bỗng không thể hô hấp bình thường được, ho mấy tiếng liền, thầm nghĩ: Ngài nói cứ như không vậy, ta mà dùng phương pháp châm cứu, lấy nhãn lực cùng sự hiểu biết rộng của Triển đại nhân ngài, nhất định có thể nhìn ra y thuật của ta là từ đâu, là môn hạ của ai, đến lúc đó, tin tức lộ ra ngoài, cả đời Đại sư phụ bệnh nhân vô số, tiếng thơm vang khắp thiên hạ thì không nói; nhưng Nhị sư phụ cổ quái, một đời chuyên dùng độc hại người, khó mà không có vài kẻ thù lợi hại, với công phu mèo ba chân của ta e rằng mệnh khó dài lâu…
Nghĩ đến đây, tinh thần Kim Kiền bỗng tỉnh táo, tiến một bước về phía trước, kéo tai Tần Hương Liên, hét lớn: “Trần Thế Mỹ!!!”.
Tiếng hét này chấn động cả miếu Quan Công, đến mạt gỗ trên thanh xà nhà đã mục cũng lả tả rơi xuống, Triển Chiêu cùng hai đứa trẻ ngây người kinh ngạc. Có điều chiêu này thật hữu hiệu, Tần Hương Liên nghe được cái tên đó, hai mí mắt động đậy, chầm chậm mở ra.
Kim Kiền thấy thế vội bưng một bát nước đến, từ từ cho Tần Hương Liên uống, rồi quay lại cười với Triển Chiêu: “Đại hiệp, có vấn đề gì xin cứ hỏi, đừng khách sáo”.
“Há lại có cái lý do đó! Giữa thanh thiên bạch nhật, càn khôn rực rỡ, vậy mà lại có việc rợn người nhường này!”
Đến khi Tần Hương Liên vừa khóc vừa kể xong, Triển Chiêu nổi trận lôi đình, quát to một tiếng khiến Kim Kiền bên cạnh đang gà gật sợ tới nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng dậy trốn lên xà nhà.
“Chuyện gì thế, chuyện gì thế? Động đất, sóng thần, hay Saddam phản công?!”
Đôi mắt nhỏ tí của Kim Kiền trợn tròn hết lên, căng thẳng nhìn bốn phía xung quanh.
Không khí nghiêm trọng ngưng đọng trong phòng nhất thời bị đánh bay tứ tán.
“Thần tiên ca ca…”, Ninh Nhi nhỏ giọng nói, kéo kéo vạt áo Kim Kiền.
Kim Kiền nhìn một vòng xung quanh, chỉ thấy Tần Hương Liên mắt mở trừng trừng, Triển Chiêu há miệng ngẩn người, nhất thời lúng túng, cười khan hai tiếng, ngồi thẳng dậy nói: “Đừng để ý, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục…”
Lúc này Triển Chiêu mới điều chỉnh lại giọng, tiếp tục hỏi: “Tần đại tẩu, theo như tẩu nói thì Hàn Kỳ có để lại một thanh đao có dấu khắc của phò mã phủ, vậy thanh đao đó đâu?”.
Tần Hương Liên nói: “Lúc lên công đường, đã bị tri phủ đại nhân thu làm vật chứng rồi”.
“Vậy xác Hàn Kỳ ở chỗ nào?”, Triển Chiêu lại hỏi.
“Vốn ở trong miếu Quan Công này, nhưng bây giờ cũng không thấy đâu”, Tần Hương Liên trả lời.
Triển Chiêu nghe thế, nhíu mày không nói, lát sau, đột nhiên đứng dậy, tay cầm thanh kiếm dài ba thước, nói: “Tại hạ ra ngoài một lát. Tần đại tẩu, tiểu huynh đệ, đừng rời khỏi đây, an tâm chờ tại hạ quay lại”.
Nói xong, bèn đi ra cửa, đến khi mọi người trong miếu định thần lại nhìn kĩ thì bên ngoài chỉ có gió đêm hiu hắt thổi, chẳng thấy bóng dáng Triển Chiêu đâu.
Kim Kiền còn chưa kịp cảm thán khinh công của Nam hiệp trác tuyệt ra sao đã nghe hai tiểu quỷ bên cạnh thì thào với nhau:
“Thì ra vị ca ca này cũng là thần tiên…”
“Không, vị ca ca này còn cao hơn ‘Thần tiên ca ca’, ‘Thần tiên ca ca’ gọi huynh ấy là đại hà, thế nên phải là ‘Đại hà[1] Thần tiên ca ca’.”
[1] Kim Kiền gọi Triển Chiêu là: đại hiệp (dà xiá), hai nhóc nghe thành “đại hà” (dà xia) nghĩa là con tôm to, do hiện tượng đồng âm trong tiếng Trung.
Nhất thời Kim Kiền mây đen đầy đầu… Cách, cách xưng hô này… tuyệt đối không liên quan đến mình…
“Vương ân công, ân công có biết vị ân công kia đi đâu không?”, Tần Hương Liên bên cạnh hỏi. Lúc này nàng đã ăn uống đầy đủ, sắc mặt dần tốt lên, giọng nói cũng có vài phần sinh lực.
“Đi lấy thanh đao kia về”, Kim Kiền trả lời.
“Nhưng thanh đao đang trong tay tri phủ Sái Châu, làm sao có thể lấy được”, Tần Hương Liên lại hỏi.
“Không cần lo lắng, đại hiệp chắc sẽ có biện pháp”, Kim Kiền nói, bụng nghĩ: Dù thế nào thì khinh công và võ công của Nam hiệp cũng thuộc hàng đệ nhất, trộm một thanh đao chẳng phải chuyện đáng nói.
Tần Hương Liên không nói nữa, im lặng một hồi rồi lại hỏi: “Thân thủ vị ân công ấy quả là bất phàm, không biết…”, mới nói được nửa câu, tựa như cảm thấy không ổn, nàng lại đem nửa câu còn lại nuốt xuống.
Kim Kiền nhướng mắt, thấy gương mặt Tần Hương Liên hiện lên vẻ nghi ngờ, nhất thời hiểu rõ.
Mình đã biết vị đại hiệp này chính là Triển Chiêu, nhưng Tần Hương Liên lại chưa từng gặp Nam hiệp, trước đó đã bị Hàn Kỳ truy sát, lại thêm những chuyện gặp phải trong mấy ngày nay, sợ rằng Tần Hương Liên đang hoài nghi Triển Chiêu cũng là sát thủ do Trần Thế Mỹ phái tới.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền bất giác cười thầm.
Nếu sát thủ của Trần Thế Mỹ thuộc đẳng cấp Triển Chiêu thì cái loại vớ vẩn như chúng ta sớm đã đi uống trà chiều cùng Diêm Vương rồi. Có điều từ đầu chí cuối Triển Chiêu vẫn chưa nói nửa câu về thân phận bản thân, mình cũng không nên nhiều chuyện, cái đó gọi là: Muốn tốt thì phải giả vờ hồ đồ…
“Hương Liên tỷ, xin hãy an tâm. Ta xem tướng mạo vị ân công này rất đường hoàng, cả người đầy chính khí, không giống phường gian ác xấu xa, hẳn trên giang hồ đã thành danh hiệp khách, nhất định sẽ không hại chúng ta đâu”, Kim Kiền ngẫm nghĩ, bèn túm đại vài câu văn ngôn, an ủi Tần Hương Liên, miễn cho Hương Liên khỏi nghi ngờ, lỡ kéo mình chạy trốn, lạc mất “vệ sĩ” Triển Chiêu thì thật không ổn chút nào.
Tần Hương Liên nghe xong lời của Kim Kiền, ngẫm nghĩ một lát cũng cảm thấy có lý bèn yên tâm trở lại, chuyên tâm tiếp tục chờ đợi.
Không lâu sau, quả nhiên Triển Chiêu y lời Kim Kiền trở về, trong tay còn cầm theo thanh đao của Hàn Kỳ.
“Mọi người hãy xem xét cẩn thận, có phải thanh đao này không?”, đưa thanh đao đến trước mặt Kim Kiền và Tần Hương Liên, Triển Chiêu hỏi.
Tình huống trước đó rất hỗn loạn, Kim Kiền vẫn chưa nhìn kĩ, lúc này vừa nghe thấy thế vội tiến lên xem xét: Thanh đao này ước chừng dài ba thước, chuôi đao tinh tế, hàn quang lấp lóa, vừa nhìn đã biết đây là hàng cực phẩm, lại nhìn đến phía chuôi đao, chỗ nối giữa phần thân và chuôi đao, có khắc ba chữ: Phò mã phủ.
Chậc chậc, xem ra phủ phò mã này quả nhiên là tiền nhiều, đại phú đại quý, đến cả thanh đao cũng phải khắc ký hiệu chống hàng giả.
“Đúng là thanh đao này”, Tần Hương Liên xem xét xong, cao giọng nói.
Triển Chiêu lại hướng ánh mắt về phía Kim Kiền, Kim Kiền cũng gật đầu.
Dù sao mình cũng chẳng biết phân biệt đồ, cứ nói theo Tần Hương Liên khẳng định là không sai.
Triển Chiêu thấy hai người đều khẳng định, liền thu thanh đao lại, nghiêm túc hỏi: “Nếu đã như thế, dám hỏi Tần đại tẩu, tẩu định làm gì với thanh đao này?”.
Tần Hương Liên chậm rãi ngẩng đầu, không chút ngập ngừng nói: “Trần Thế Mỹ sát thê diệt tử, thiên lý bất dung, Hương Liên phải tố cáo hắn lên Khai Phong phủ, đòi lại công đạo cho Hương Liên!”.
Triển Chiêu nghe xong, khẽ gật đầu, tựa như đang cân nhắc gì đó, chưa đến nửa khắc sau đã dứt khoát ngẩng đầu lên, lông mày khẽ nhíu, đôi mắt chất chứa ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú nho nhã tràn đầy hào khí hiệp nghĩa, sang sảng nói: “Tại hạ nguyện hộ tống các vị một đoạn đường”.
Kim Kiền vừa nghe liền mừng rỡ, đúng là hợp với tâm ý của mình. Chưa cần nói có bảo tiêu hạng nhất miễn phí, mà ngay cả chuyện ăn uống, ngủ nghỉ dọc đường cũng có nhà tài trợ, chính là: Bánh trên trời rơi xuống, trừ ta há còn ai lấy?
Tác giả :
Âu Dương Mặc Tâm