Đến Lượt Em Yêu Anh
Chương 19: Vị chuối tiêu
Thử? Thử cái gì? Thời khắc mấu chốt đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt lại như xe bị tuột xích chậm đi nửa nhịp, lúc phản ứng kịp thì bản thân đã bị người ta đặt dưới thân, môi chận môi. Việc này, cô nam quả nữa sống chung một phòng còn làm chuyện này thật sự rất nguy hiểm! Lâm Cảnh Nguyệt hậu tri hậu giác nghĩ đến, lại bị Hà Tử Nghiệp đè ở phía dưới không thể động đậy, đành phải nhận lấy ngọn lửa nóng từ nụ hôn của anh.
Hà Tử Nghiệp hôm dịu dàng triền miên, Lâm Cảnh Nguyệt rất nhanh đã cởi giáp đầu hàng, một tí ý thức nguy hiểm trong đầu cũng đã quăng đi mất, thậm chí còn ôm lấy đầu Hà Tử Nghiệp bắt đầu đáp lại, được sự khuyến khích của cô Hà Tử Nghiệp đương nhiên hôn càng thêm ra sức, cuốn lấy cái lưỡi của cô ra sức mút liếm, khiến Lâm Cảnh Nguyệt cảm giác tê dại ngưa ngáy có chút chịu không nổi đành phải ôm lấy gáy của anh búng búng nhẹ để gây sự chú ý, nhưng lại như chó ngáp phải ruồi tìm trúng điểm mẫn cảm của anh, lửa nóng trong người Hà Tử Nghiệp lại càng bốc cháy dữ dội, dần dần thiêu đốt đến trên người Lâm Cảnh Nguyệt.
Khi đôi tay anh nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại của cô, Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng cũng tìm được một tia thần trí còn sót lại, cảm giác tê dại trước ngực dường như đem cô mềm hóa thành một vũng nước nhỏ, lấy lại tinh thần mới phát hiện hai người đang làm gì, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ ửng, vươn tay dùng sức đẩy Hà Tử Nghiệp, đem anh từ trên môi mình kéo ra, ra vẻ hung ác nhìn anh, nói lắp bắp: “Anh…anh làm gì chiếm tiện nghi của em ?”
Khuôn mặt cô lúc này đã hồng đậm, trong ánh mắt còn lưu lại sự mê say do nụ hôn mang đến, tuy trừng mắt nhưng lại không có chút huy hiếp nào, ngược lại thiếu chút nữa làm hồn Hà Tử Nghiệp cũng bay theo mất vào ánh mắt đấy.
“Thế nào Nguyệt Nha Nhi?” Hà Tử Nghiệp cười tà ác, ngồi thẳng lên nhìn Lâm Cảnh Nguyệt ở phía dưới, anh bình thường đều có bộ mắt phớt tỉnh, vừa nhìn đã biết là một tinh anh trong công việc, nhưng lúc này, nụ cười mị hoặc như vậy trực tiếp biến đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt trở nên trống rỗng, ngơ ngác nhìn anh lại vô tri vô giác đưa tay lên lau khóe môi anh: “…Thật là đẹp!” Hơn nữa, anh gọi cô là Nguyệt nha Nhi, kiếp trước, chỉ có anh mới gọi cô như vậy, người khác ai cũng gọi cô: Lâm Cảnh Nguyệt, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ có anh mở miệng liền goi Nguyệt Nha Nhi giống như ai cũng gọi anh là Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp, ông chủ…mỗi người mỗi cách, nhưng Diệp Tử cũng chỉ có cô mới gọi.
Mặc dù yêu thích cô bởi vì nụ cười của mình mà ngây ngô, nhưng lúc này hà Tử Nghiệp lại không có tâm tình trêu chọc cô, anh phải mau chóng đem cô nhóc này lừa gạt đến tay thôi! Vì vậy bạn học Lâm Cảnh Nguyệt đang ngây ngốc lại tiếp tục mơ hồ ngây ngốc mà bị hôn, một chút thần trí mới tìm được kia cũng nhanh chóng chạy biến đi đâu mất.
Hai người, một mặc áo ngủ, một khoác khăn tắm, đáng hận hơn là ngoài chiếc khăn tắm thì trên người Hà Tử Nghiệp hoàn toàn không mặc gì! Theo lời anh nói chính là: dù sao cũng sẽ nhanh chóng cởi, vậy cần gì phải mặc! Hơn nữa dáng vẻ che như không che này nói không chừng còn có thể đem cô nhóc này thành vợ con mình, anh vì sao phải mặc!
Lâm Cảnh Nguyệt nằm phía dưới Hà Tử Nghiệp nhẹ nhàng thở dốc, mơ mơ hồ hồ nghĩ đến chuyện này thật không đúng, không nên như vậy đâu, cô muốn gọi ngừng nhưng môi bị lấp kín, muốn đẩy người nào đó ra tuy nhiên bị hôn đến không còn chút hơi sức nào rồi, đừng nói đẩy Hà Tử Nghiệp, ngay cả giãy dụa một cái cũng phải thở hồng hộc.
Vì vậy, Hà Tử Nghiệp đè ép Lâm Cảnh Nguyệt, ăn đủ đậu hũ non mềm của cô, hơn nữa càng ăn lại càng không cách nào dừng lại được, làm thế nào bây giờ? Tiếp tục thôi! Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, kẻ ngốc mới làm Liễu Hạ Huệ! Huống chi anh cũng không tính toán sẽ dừng tay.
Lâm Cảnh Nguyệt vì muốn ngủ được thoải mái nên cố tình mua áo ngủ luôn là số lớn nhất, cho nên cho dù không cần Hà Tử Nghiệp ra sức thì cái áo ngu ngốc đã trực tiếp từ bỏ chủ nhân, khiến Hà Tử Nghiệp vẩy tay nhẹ nhàng một cái đã buông lỏng duỗi nhanh đi vào.
Tay Hà Tử Nghiệp phút chốc như cá gặp nước, giống như tìm được vùng trời của mình, tận tình chơi đùa. Anh thở dài một tiếng, cảm xúc trơn nhẵn trên bàn tay quả thật khiến anh muốn ngừng mà không được. Nội tâm vốn đnag rục rịch lại càng như lửa thêm dầu, ánh mắt Hà Tử Nghiệp dần dần sâu thẳm, thở dốc cũng càng thêm nặng nề, đặc biệt khi chạm đến nơi mềm mại kia thì anh hận không lập tức bỏ ván nhảy cầu, tiến thẳng vào chủ đề, nhưng anh muốn nhịn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô nhóc nhà anh.
Nhưng mà nghĩ đến lần đầu tiên, anh nhớ tới nụ hôn của cô không chút nào gọi là đơn thuần trẻ trung mà rất thuần thục, có lẽ…Không phải lần đầu tiên? Trong tim aanh xuất hiện một loại cảm xúc khó tả, có ghen tỵ, có chua xót thậm chí còn có không cam lòng.
Mặc dù chính anh cũng không phải lần đầu, nhưng đàn ông đối với chuyện như vậy đặc biệt quan tâm, nhất là người con gái khiến mình động lòng. Hà Tử Nghiệp nhìn Lâm Cảnh Nguyệt sắc mặt ửng hồng nằm bên dưới, đôi môi sưng đỏ đang thở hỗn hển, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt to tròn luôn mang theo sự giảo hoạt lúc này lại tràn đầy u mê giống như chú mèo nhỏ khiến người khác phải yêu thương. Anh cứ như vậy nhìn một chút, chợt bình thường trở lại, quan tâm quá khứ làm gì, ít nhất hiện tại, về sau cô là của anh, cô ở trong ngực anh, như vậy là đủ rồi!
Anh nở nụ cười phong tình vạn chủng, đang muốn cởi nút áo ngủ của Lâm Cảnh Nguyệt nhưng không ngờ cô lại kịp thời phản ứng, nhanh chóng cầm chiếc gối chen ngang hai người, anh chỉ có thể nâng lên thân thể, bất mãn nhìn cô.
“Anh…Anh là đồ sắc lang!” Lòng Lâm Nguyệt thầm hô nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị người này ăn sạch rồi! Thật may là cô kịp tỉnh táo khi anh đang chần chờ, nếu không đừng nghĩ có thể an toàn vượt qua đêm nay!
“Ngoan, đem gối lấy ra!” Hà Tử Nghiệp nhẹ giọng dụ dỗ, chiếc đuôi sói sau lưng lại đang lắc qua lắc lại, vừa vuốt sợi tóc mềm mại của cô hi vọng cô nghe theo, đáng tiếc không như mong muốn, Lâm Cảnh Nguyệt trực tiếp đem móng vuốt con sói nào đó chụp được, trừng mắt tố cáo: “Sắc lang! tránh ra!”
Hà Tử Nghiệp bắt được cánh tay nhỏ của cô, hôn liếm tinh tế từng đầu ngõn tay, lời nói có chút mơ hồ không rõ: “Chỉ sắc với một mình em….”
“Anh…anh” Lâm Cảnh Nguyệt bị lời nói như lời tuyên thệ của anh làm cho đỏ mặt, dừng sức cắn môi nhắc nhở bản thân không thể để anh đầu độc, cô dùng sức kéo về cánh tay của mình, thừa dịp anh không để ý còn chùi chùi lòng bàn tay, Haizz! Vì sao vẫn cứ có giác tê tê dại dại vậy nè?
“Không để cho anh sắc!” Nhịn nửa ngày rốt cuộc xuất ra bốn chữ rất ngây thơ, Lâm Cảnh Nguyệt thật muốn biến thành còn đà điều chui vào trong chăn. Thật quá mất mặt! Bản thân dù sao cũng đã sống hai kiếp, lại còn nói ra những lời như thế! Mặc dù tính cả hai kiếp cô cũng sống không quá dài nhưng mà, nhưng…. Cô làm sao lại không hiểu lại phản bác như bị nói trúng tim đen như vậy chứ! Qủa nhiên bản thân nhất định bị anh áp chế sao? Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng âm thầm rơi lệ.
“Em rõ ràng đồng ý!” hà Tử Nghiệp cố làm ra vẻ uất ức, móng vuốt sói còn không an phận chui vào trong áo Lâm Cảnh Nguyệt, lại bị ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt trừng trở về, Hà Tử Nghiệp bẹt bẹt miệng buông thõng mí mắt: “Nguyệt Nha Nhi nói chuyện không giữ lời gì hết!”
Đàn ông ba mươi tuổi còn muốn làm nũng? Lâm Cảnh Nguyệt thiếu nữa chớp đến mù mắt, nhưng đợi chút, anh trừ làm nũng còn nói gì? Cô đồng ý? Cô lúc nào thì đồng ý loại điều ước như mất nước chủ quyền thế này? Cô vì sao không biết? “Em nào có đồng ý?” Lâm Cảnh Nguyệt cắn răng nghiến lợi, nói dối cũng không cần như vậy chứ, chính anh cũng là người trong cuộc lại có thể không biến sắc mà nói dối, quan trọng hơn là lại rất lưu manh.
“Em nói em thích vị chuối tiêu”
“Em thích chuối tiêu, em đương nhiên thích vị chuối tiêu!” Lâm Cảnh Nguyệt sắp phát điên, vì sao có cảm giác suy nghĩ của bọn họ đang không ở cùng một thế giới chứ? Thích chuối tiêu cùng với loại chuyện này có quan hệ gì chứ? “Vậy thì thế nào?”
“Cho nên chúng ta liền thử một chút hương vị của chuối tiêu.”
“?” đại não của Lâm cảnh Nguyệt vẫn có chút chậm lụt vẫn chưa có thể tiếp nhận được cái loại suy nghĩ này, cô rút cuộc không giữ được bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm! Đậu hũ của cô đã bị ăn mất một cân, không, một hai miếng cũng không còn, lại còn giả bộ cái rắm! “Anh cuối cùng vì sao lại kéo hai chuyện này cùng với nhau, ý của anh là cái gì chứ? Em…” Đợi đã nào…! Có gì đó không ổn, vị chuối tiêu? Vị dâu tây? Anh chẳng lẽ….nói là đang nói cái đó sao?
Lâm cảnh Nguyệt tê dại da đầu, liếc mắt nhìn hà Tử Nghiệp, từ trong mắt anh cũng nhìn thấy 100% đáp án. Cô yên lặng cúi đầu xuống, thật ra chính là do đầu của cô không thông suốt…
Thừa dịp cô đang mất hồn, Hà Tử Nghiệp từ từ bu lại, mới vừa đến gần cô, Lâm Cảnh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, : “Hí…” Hà Tử Nghiệp che cằm bị đụng đau, cô nhóc này cũng thật ngoan tuyệt mà!
“Đáng đời!” Lâm cảnh Nguyệt cũng không nhìn anh, trực tiếp dùng chăn bộc mình như bọc cá thật chặt, khiến sắc lang nào đó không thể thừa cô hội! Qúa đáng sợ, cô lại thật tự nhiên không phòng bị cùng anh ngủ một buổi tối! Không được, ngày mai nhất định phải trở về, cô không thể tiếp tục ngây ngô với anh, cứ như vậy, cô nhất định sẽ nhanh chóng bị ăn vào trong bụng, một chút xương cốt cũng không còn!
Khụ khụ, mặc dù đã biết sẽ cho anh, nhưng cô cũng phải suy tính có gì là không đúng? Tuy rằng anh rất tốt đối với cô, không có phản đối, nhưng dù sao đó cũng là kiếp trước! Về phần kiếp này, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, từ từ trải qua, cô không vội, không vội, Lâm Cảnh Nguyệt len lén cười một nụ cười nho nhỏ.
Hà Tử Nghiệp bên này lại không vui, một thân bốc lửa của anh thì làm sao giờ? Làm thế nào? “Nguyệt Nha Nhi…” Anh nằm bên cạnh buồn buồn không thể không gọi cô: “Nguyệt Nha Nhi…” từng tiếng từng tiếng, vừa uất ức lại không cam lòng, kêu đến mức trái tim nhỏ của Lâm Cảnh Nguyệt cũng rung động rồi.
“Gọi hồn đấy à?” Lâm Cảnh Nguyệt tức giận mở miệng, cũng không quản anh muốn gì: “Tự mình nhóm lửa thì tự mình giải quyết thôi!”
Nếu không phải vì em anh có thể bốc lửa cả người sao? Hà Tử Nghiệp tỏa ra oán khí nồng đậm, nhưng thấy chuyện tốt không thể nào thực hiện, không thể làm gì khác hơn là buồn bực đi vào phòng vệ sinh, trước khi đi vẫn không quên liếc mắt nhìn ngăn kéo trên đầu giường một cái, vị dâu tây, vị chuối tiêu đều vô dụng, uổng phí ý định của anh, cuối cùng còn phiền toái đến năm ngón tay phục vụ người anh em nữa.
Không để cho hôn, cũng không để cho sờ, thật sự là đáng ghét chết đi!
Hà Tử Nghiệp hôm dịu dàng triền miên, Lâm Cảnh Nguyệt rất nhanh đã cởi giáp đầu hàng, một tí ý thức nguy hiểm trong đầu cũng đã quăng đi mất, thậm chí còn ôm lấy đầu Hà Tử Nghiệp bắt đầu đáp lại, được sự khuyến khích của cô Hà Tử Nghiệp đương nhiên hôn càng thêm ra sức, cuốn lấy cái lưỡi của cô ra sức mút liếm, khiến Lâm Cảnh Nguyệt cảm giác tê dại ngưa ngáy có chút chịu không nổi đành phải ôm lấy gáy của anh búng búng nhẹ để gây sự chú ý, nhưng lại như chó ngáp phải ruồi tìm trúng điểm mẫn cảm của anh, lửa nóng trong người Hà Tử Nghiệp lại càng bốc cháy dữ dội, dần dần thiêu đốt đến trên người Lâm Cảnh Nguyệt.
Khi đôi tay anh nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại của cô, Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng cũng tìm được một tia thần trí còn sót lại, cảm giác tê dại trước ngực dường như đem cô mềm hóa thành một vũng nước nhỏ, lấy lại tinh thần mới phát hiện hai người đang làm gì, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt đỏ ửng, vươn tay dùng sức đẩy Hà Tử Nghiệp, đem anh từ trên môi mình kéo ra, ra vẻ hung ác nhìn anh, nói lắp bắp: “Anh…anh làm gì chiếm tiện nghi của em ?”
Khuôn mặt cô lúc này đã hồng đậm, trong ánh mắt còn lưu lại sự mê say do nụ hôn mang đến, tuy trừng mắt nhưng lại không có chút huy hiếp nào, ngược lại thiếu chút nữa làm hồn Hà Tử Nghiệp cũng bay theo mất vào ánh mắt đấy.
“Thế nào Nguyệt Nha Nhi?” Hà Tử Nghiệp cười tà ác, ngồi thẳng lên nhìn Lâm Cảnh Nguyệt ở phía dưới, anh bình thường đều có bộ mắt phớt tỉnh, vừa nhìn đã biết là một tinh anh trong công việc, nhưng lúc này, nụ cười mị hoặc như vậy trực tiếp biến đầu óc Lâm Cảnh Nguyệt trở nên trống rỗng, ngơ ngác nhìn anh lại vô tri vô giác đưa tay lên lau khóe môi anh: “…Thật là đẹp!” Hơn nữa, anh gọi cô là Nguyệt nha Nhi, kiếp trước, chỉ có anh mới gọi cô như vậy, người khác ai cũng gọi cô: Lâm Cảnh Nguyệt, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ có anh mở miệng liền goi Nguyệt Nha Nhi giống như ai cũng gọi anh là Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp, ông chủ…mỗi người mỗi cách, nhưng Diệp Tử cũng chỉ có cô mới gọi.
Mặc dù yêu thích cô bởi vì nụ cười của mình mà ngây ngô, nhưng lúc này hà Tử Nghiệp lại không có tâm tình trêu chọc cô, anh phải mau chóng đem cô nhóc này lừa gạt đến tay thôi! Vì vậy bạn học Lâm Cảnh Nguyệt đang ngây ngốc lại tiếp tục mơ hồ ngây ngốc mà bị hôn, một chút thần trí mới tìm được kia cũng nhanh chóng chạy biến đi đâu mất.
Hai người, một mặc áo ngủ, một khoác khăn tắm, đáng hận hơn là ngoài chiếc khăn tắm thì trên người Hà Tử Nghiệp hoàn toàn không mặc gì! Theo lời anh nói chính là: dù sao cũng sẽ nhanh chóng cởi, vậy cần gì phải mặc! Hơn nữa dáng vẻ che như không che này nói không chừng còn có thể đem cô nhóc này thành vợ con mình, anh vì sao phải mặc!
Lâm Cảnh Nguyệt nằm phía dưới Hà Tử Nghiệp nhẹ nhàng thở dốc, mơ mơ hồ hồ nghĩ đến chuyện này thật không đúng, không nên như vậy đâu, cô muốn gọi ngừng nhưng môi bị lấp kín, muốn đẩy người nào đó ra tuy nhiên bị hôn đến không còn chút hơi sức nào rồi, đừng nói đẩy Hà Tử Nghiệp, ngay cả giãy dụa một cái cũng phải thở hồng hộc.
Vì vậy, Hà Tử Nghiệp đè ép Lâm Cảnh Nguyệt, ăn đủ đậu hũ non mềm của cô, hơn nữa càng ăn lại càng không cách nào dừng lại được, làm thế nào bây giờ? Tiếp tục thôi! Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ, kẻ ngốc mới làm Liễu Hạ Huệ! Huống chi anh cũng không tính toán sẽ dừng tay.
Lâm Cảnh Nguyệt vì muốn ngủ được thoải mái nên cố tình mua áo ngủ luôn là số lớn nhất, cho nên cho dù không cần Hà Tử Nghiệp ra sức thì cái áo ngu ngốc đã trực tiếp từ bỏ chủ nhân, khiến Hà Tử Nghiệp vẩy tay nhẹ nhàng một cái đã buông lỏng duỗi nhanh đi vào.
Tay Hà Tử Nghiệp phút chốc như cá gặp nước, giống như tìm được vùng trời của mình, tận tình chơi đùa. Anh thở dài một tiếng, cảm xúc trơn nhẵn trên bàn tay quả thật khiến anh muốn ngừng mà không được. Nội tâm vốn đnag rục rịch lại càng như lửa thêm dầu, ánh mắt Hà Tử Nghiệp dần dần sâu thẳm, thở dốc cũng càng thêm nặng nề, đặc biệt khi chạm đến nơi mềm mại kia thì anh hận không lập tức bỏ ván nhảy cầu, tiến thẳng vào chủ đề, nhưng anh muốn nhịn, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô nhóc nhà anh.
Nhưng mà nghĩ đến lần đầu tiên, anh nhớ tới nụ hôn của cô không chút nào gọi là đơn thuần trẻ trung mà rất thuần thục, có lẽ…Không phải lần đầu tiên? Trong tim aanh xuất hiện một loại cảm xúc khó tả, có ghen tỵ, có chua xót thậm chí còn có không cam lòng.
Mặc dù chính anh cũng không phải lần đầu, nhưng đàn ông đối với chuyện như vậy đặc biệt quan tâm, nhất là người con gái khiến mình động lòng. Hà Tử Nghiệp nhìn Lâm Cảnh Nguyệt sắc mặt ửng hồng nằm bên dưới, đôi môi sưng đỏ đang thở hỗn hển, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt to tròn luôn mang theo sự giảo hoạt lúc này lại tràn đầy u mê giống như chú mèo nhỏ khiến người khác phải yêu thương. Anh cứ như vậy nhìn một chút, chợt bình thường trở lại, quan tâm quá khứ làm gì, ít nhất hiện tại, về sau cô là của anh, cô ở trong ngực anh, như vậy là đủ rồi!
Anh nở nụ cười phong tình vạn chủng, đang muốn cởi nút áo ngủ của Lâm Cảnh Nguyệt nhưng không ngờ cô lại kịp thời phản ứng, nhanh chóng cầm chiếc gối chen ngang hai người, anh chỉ có thể nâng lên thân thể, bất mãn nhìn cô.
“Anh…Anh là đồ sắc lang!” Lòng Lâm Nguyệt thầm hô nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị người này ăn sạch rồi! Thật may là cô kịp tỉnh táo khi anh đang chần chờ, nếu không đừng nghĩ có thể an toàn vượt qua đêm nay!
“Ngoan, đem gối lấy ra!” Hà Tử Nghiệp nhẹ giọng dụ dỗ, chiếc đuôi sói sau lưng lại đang lắc qua lắc lại, vừa vuốt sợi tóc mềm mại của cô hi vọng cô nghe theo, đáng tiếc không như mong muốn, Lâm Cảnh Nguyệt trực tiếp đem móng vuốt con sói nào đó chụp được, trừng mắt tố cáo: “Sắc lang! tránh ra!”
Hà Tử Nghiệp bắt được cánh tay nhỏ của cô, hôn liếm tinh tế từng đầu ngõn tay, lời nói có chút mơ hồ không rõ: “Chỉ sắc với một mình em….”
“Anh…anh” Lâm Cảnh Nguyệt bị lời nói như lời tuyên thệ của anh làm cho đỏ mặt, dừng sức cắn môi nhắc nhở bản thân không thể để anh đầu độc, cô dùng sức kéo về cánh tay của mình, thừa dịp anh không để ý còn chùi chùi lòng bàn tay, Haizz! Vì sao vẫn cứ có giác tê tê dại dại vậy nè?
“Không để cho anh sắc!” Nhịn nửa ngày rốt cuộc xuất ra bốn chữ rất ngây thơ, Lâm Cảnh Nguyệt thật muốn biến thành còn đà điều chui vào trong chăn. Thật quá mất mặt! Bản thân dù sao cũng đã sống hai kiếp, lại còn nói ra những lời như thế! Mặc dù tính cả hai kiếp cô cũng sống không quá dài nhưng mà, nhưng…. Cô làm sao lại không hiểu lại phản bác như bị nói trúng tim đen như vậy chứ! Qủa nhiên bản thân nhất định bị anh áp chế sao? Lâm Cảnh Nguyệt trong lòng âm thầm rơi lệ.
“Em rõ ràng đồng ý!” hà Tử Nghiệp cố làm ra vẻ uất ức, móng vuốt sói còn không an phận chui vào trong áo Lâm Cảnh Nguyệt, lại bị ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt trừng trở về, Hà Tử Nghiệp bẹt bẹt miệng buông thõng mí mắt: “Nguyệt Nha Nhi nói chuyện không giữ lời gì hết!”
Đàn ông ba mươi tuổi còn muốn làm nũng? Lâm Cảnh Nguyệt thiếu nữa chớp đến mù mắt, nhưng đợi chút, anh trừ làm nũng còn nói gì? Cô đồng ý? Cô lúc nào thì đồng ý loại điều ước như mất nước chủ quyền thế này? Cô vì sao không biết? “Em nào có đồng ý?” Lâm Cảnh Nguyệt cắn răng nghiến lợi, nói dối cũng không cần như vậy chứ, chính anh cũng là người trong cuộc lại có thể không biến sắc mà nói dối, quan trọng hơn là lại rất lưu manh.
“Em nói em thích vị chuối tiêu”
“Em thích chuối tiêu, em đương nhiên thích vị chuối tiêu!” Lâm Cảnh Nguyệt sắp phát điên, vì sao có cảm giác suy nghĩ của bọn họ đang không ở cùng một thế giới chứ? Thích chuối tiêu cùng với loại chuyện này có quan hệ gì chứ? “Vậy thì thế nào?”
“Cho nên chúng ta liền thử một chút hương vị của chuối tiêu.”
“?” đại não của Lâm cảnh Nguyệt vẫn có chút chậm lụt vẫn chưa có thể tiếp nhận được cái loại suy nghĩ này, cô rút cuộc không giữ được bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm! Đậu hũ của cô đã bị ăn mất một cân, không, một hai miếng cũng không còn, lại còn giả bộ cái rắm! “Anh cuối cùng vì sao lại kéo hai chuyện này cùng với nhau, ý của anh là cái gì chứ? Em…” Đợi đã nào…! Có gì đó không ổn, vị chuối tiêu? Vị dâu tây? Anh chẳng lẽ….nói là đang nói cái đó sao?
Lâm cảnh Nguyệt tê dại da đầu, liếc mắt nhìn hà Tử Nghiệp, từ trong mắt anh cũng nhìn thấy 100% đáp án. Cô yên lặng cúi đầu xuống, thật ra chính là do đầu của cô không thông suốt…
Thừa dịp cô đang mất hồn, Hà Tử Nghiệp từ từ bu lại, mới vừa đến gần cô, Lâm Cảnh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, : “Hí…” Hà Tử Nghiệp che cằm bị đụng đau, cô nhóc này cũng thật ngoan tuyệt mà!
“Đáng đời!” Lâm cảnh Nguyệt cũng không nhìn anh, trực tiếp dùng chăn bộc mình như bọc cá thật chặt, khiến sắc lang nào đó không thể thừa cô hội! Qúa đáng sợ, cô lại thật tự nhiên không phòng bị cùng anh ngủ một buổi tối! Không được, ngày mai nhất định phải trở về, cô không thể tiếp tục ngây ngô với anh, cứ như vậy, cô nhất định sẽ nhanh chóng bị ăn vào trong bụng, một chút xương cốt cũng không còn!
Khụ khụ, mặc dù đã biết sẽ cho anh, nhưng cô cũng phải suy tính có gì là không đúng? Tuy rằng anh rất tốt đối với cô, không có phản đối, nhưng dù sao đó cũng là kiếp trước! Về phần kiếp này, bọn họ còn có rất nhiều thời gian, từ từ trải qua, cô không vội, không vội, Lâm Cảnh Nguyệt len lén cười một nụ cười nho nhỏ.
Hà Tử Nghiệp bên này lại không vui, một thân bốc lửa của anh thì làm sao giờ? Làm thế nào? “Nguyệt Nha Nhi…” Anh nằm bên cạnh buồn buồn không thể không gọi cô: “Nguyệt Nha Nhi…” từng tiếng từng tiếng, vừa uất ức lại không cam lòng, kêu đến mức trái tim nhỏ của Lâm Cảnh Nguyệt cũng rung động rồi.
“Gọi hồn đấy à?” Lâm Cảnh Nguyệt tức giận mở miệng, cũng không quản anh muốn gì: “Tự mình nhóm lửa thì tự mình giải quyết thôi!”
Nếu không phải vì em anh có thể bốc lửa cả người sao? Hà Tử Nghiệp tỏa ra oán khí nồng đậm, nhưng thấy chuyện tốt không thể nào thực hiện, không thể làm gì khác hơn là buồn bực đi vào phòng vệ sinh, trước khi đi vẫn không quên liếc mắt nhìn ngăn kéo trên đầu giường một cái, vị dâu tây, vị chuối tiêu đều vô dụng, uổng phí ý định của anh, cuối cùng còn phiền toái đến năm ngón tay phục vụ người anh em nữa.
Không để cho hôn, cũng không để cho sờ, thật sự là đáng ghét chết đi!
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu