Đèn Lồng Hoa Lệ
Chương 12: Tàu dừng trong đêm mưa
Chiếc xe lửa phanh gấp giữa đường ray làm cho Thiên Chí giật mình tỉnh giấc. Anh phát hiện mình đã ngủ gật trên bàn, lật quyển sách kiểm tra, không hề có vết máu nào, ngay cả tay anh cũng trắng tinh sạch sẽ. Hoá ra lại là mơ, anh ghét cay ghét đắng mấy cái giấc mơ này rồi.
Loa phát thanh trên tàu báo rằng bánh tàu bị lệch đường ray, không thể tiếp tục chạy. Nhưng may mắn là bác tài đã xử lí rất tài tình cho nên không gặp sự cố gì nghiêm trọng.Thiên Chí nhìn quanh quất, mọi người trên tàu đều rất bình thường, bọn họ còn sống sờ sờ. Anh không quan tâm tới tàu có chạy được hay không mà ra khỏi chỗ ngồi, một mạch đi về phía cuối tàu.
Chỗ trong giấc mơ đó của anh không hề có chiếc giường cũ kĩ nào, mà đều là phòng của hành khách. Thiên Chí tần ngần rồi chen chân vào trước sự kinh ngạc của hành khách đang chuẩn bị xuống giường. Còn chưa dừng lại, tiếp theo đó anh đã ngồi thụp xuống nhìn vào gầm giường. Gầm giường trống trơn sạch sẽ không có cái túi vải bố nào, nhưng anh thì bị bảo vệ mời đi.
Hoàn cảnh này thật giống như tội phạm, may mắn trên chiếc giường đó là một bà thím. Nếu như là một cô gái trẻ đẹp, chắc anh đã bị quy tội biến thái rồi. Sau khi xuất trình giấy tờ đầy đủ, anh đã được tạm tha, sau khi hỏi mới biết, có lẽ phải chờ đến sáng mai mới có thể giải quyết. Vì vậy phải gọi cho tổng trạm cho dừng tất cả các chuyến tàu sau dừng lại ở trạm gần đó.
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, Thiên Chí sờ sờ gáy ngán ngẩm nhớ lại giấc mơ kia, anh lững thững đi về chỗ ngồi. Mở điện thoại định vị, hiện tại đang ở đèo Lộc Xuân, là điểm giữa của hai ngọn núi. Vì vậy mà lượt mưa trút xuống càng trở nên tầm tã và tối tăm. Những hành khách trên tàu ban đầu còn trò chuyện với nhau cho đỡ lo lắng. Nhưng càng về khuya bọn họ cũng đều mệt mỏi ngủ hết cả. Chỉ riêng một mình Thiên Chí vẫn luôn ngồi tựa cửa sổ đọc sách. Tuy rằng mắt đọc chữ, nhưng đầu óc anh cứ mông lung chẳng lọt vào được nửa chữ.
11 giờ đêm, cuối cùng mưa cũng tạnh hẳn. Trên trời lúc này đã bớt tối tăm, trả lại chút ánh sáng cùng với sương đêm dày đặc. Thiên Chí vẫn chưa buồn ngủ, anh mở máy tính muốn xem một tập phim. Nào ngờ vừa cắm tay nghe vào, anh đã nghe tiếng la hét ầm ĩ. Cái này không giống như anh nghe phải thứ đó nên đã vội vã tháo tai nghe ra. Thì ra khoang buồng lái của tàu phát ra âm thanh la hét.
Tiếng la hét ấy đánh thức cả đoàn tàu, bảo vệ ai nấy ra sức chạy về đầu tàu vì sợ rằng gặp phải cướp núi. Nhưng sự thật không phải, chỉ có một mình trưởng tàu tái mặt la hét và một phó tàu đang say sưa ngủ mà thôi, hoàn toàn không có một ai cả.
Ban đầu hành khách còn ở tại chỗ chuẩn bị vũ khí đánh cướp, nhưng sau đó nghe bảo vệ nói không có cướp nên họ cũng đổ dồn về đầu tàu xem. Thiên Chí cố len lỏi trong đám người nhoi được về phía đầu tàu. Khoang buồng lái vẫn sáng trưng, cửa khoá bên trong, trưởng tàu la hét rất dữ, giống như ông ấy gặp phải thứ gì đáng sợ lắm.
Ông ấy xoay vòng vòng, hai mắt đỏ ngầu, tay chân run rẩy như một con vật bị mọi người xung quanh bao vây mà đánh vậy. Thiên Chí chen tới, lấy tay đập mạnh vào cửa nhưng vẫn không có tác dụng. Anh nhìn quanh rồi mượn bộ đàm trên tay bảo vệ nói vào: “ Bác tài, bác nhìn thấy gì thế?”
Trưởng tàu vẫn không đếm xỉa, anh lại nói to một lần nữa: “ Bác tài, mau mở cửa cho cháu, cháu có thể đuổi được thứ đó đi.”
Vẫn không có phản hồi, Thiên Chí thở hì hục rồi lấy một hộp đựng kẹo cao su gần đó ném mạnh vào trong qua khe hở cửa. Một tiếng va chạm nhẹ vang lên, trưởng tàu như đã trấn tĩnh đôi chút và lấy lại được tinh thần. Ông run lẩy bẩy quay đầu nhìn lại cánh cửa, Thiên Chí lại dùng bộ đàm nói to một lần nữa. Cuối cùng ông cũng khó nhọc đi về phía cửa, cánh cửa vừa được mở ra, Thiên Chí đã lập tức lao vào.
Vừa mới chạy vào, Thiên Chí đã vấp phải thứ gì đó mà ngã một cái sõng soài ra đất. Ôm cái đầu gối đau điếng lồm cồm ngồi dậy thì anh phát hiện vừa nãy anh vấp phải cái chân của phó lái. Nhưng mà sao anh ta lại ngủ ngon lành được như vậy, nằm im như thế…anh ta chết rồi?
Khoan bàn vụ anh ta sống hay chết, vì khi Thiên Chí lọt vào đây thì anh đã biết vì sao trưởng tàu lại sợ đến như thế rồi. Bên ngoài xung quanh khoang buồng lái có rất nhiều oán hồn đang ra sức cào vào cửa. Bọn họ già có trẻ có, thậm chí có cả trẻ nhỏ sơ sinh, từ hình dạng đàng hoàng đến dị dạng kinh dị có đủ. Bọn họ cào lên cửa kính, máu me bê bết, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
“Làm gì đi!”
Thiên Chí hét lên vậy thôi chứ trong lòng anh rõ ràng là đâu ai làm được gì. Câu đó giống như là nói chính bản thân anh vậy, nhưng anh cũng đâu biết làm gì, lẽ ra anh không nên chạy vào đây mới đúng.
“ Mở cửa ra đi, sao lại đóng cửa nữa rồi?”
Lại là giọng của Thiên Chí, bác trưởng tàu ngồi co rúm núp dưới ghế lái, bỏ mặc Thiên Chí đang ôm cái chân đau đớn ngồi nhìn cái xác của phó lái đang mở hai mắt trừng trừng nhìn anh. Cửa buồng lái thì lại đóng chặt rồi, bên ngoài bảo vệ vừa đập cửa vừa la hét ầm ĩ, bên trong một cái xác đang mở hai mắt trừng trừng cùng với một đám oán hồn đang cào cấu ngoài cửa. Thiên Chí bất lực ngồi tại chỗ mặc cho xung quanh làm gì thì làm.
Một lát sau, bỗng dưng đám oán hồn không còn cào nữa, bọn chúng đã tản ra hết chỉ còn vài mạng. Thiên Chí nhìn lên, từ trong làn sương trắng xuất hiện một người đàn ông tầm sáu, bảy mươi tuổi. Ông ấy mặc bộ áo dài khăn đóng màu xanh đen, dù là nửa đêm nhưng lại đeo cặp kính răm tròn, trên tay chống một cây gậy đi tới. Dù anh chưa từng gặp người ăn mặc như vậy, nhưng theo như những gì anh đọc trong sách, người này có lẽ là một vị thầy bói.
Ông ấy trên tay không cầm gì ngoài cây gậy cả, nhưng mà miệng lại lẩm bẩm không ngừng. Đám oán hồn thấy ông lại gần, bọn nó bât đầu biến mất dần. Ông thầy bói lại gần đầu tàu, dùng tay không vẽ vẽ lên nó, sau đó lại lẩm bẩm. Ông ấy là người hay ma? Thiên Chí chống tay đứng dậy, nào ngờ vừa đứng dậy đã bị cái xác anh phó lái nắm lấy cổ chân. Anh dùng sức bò trường, chân còn lại đạp liên tục nhưng không thoát ra được.
Thiên Chí còn đang mắc kẹt với cái xác, trưởng tàu thì ngồi đấy nhìn giống như bị trời tròng thì phía sau khoang hành khách lại la tán loạn lên. Thiên Chí rướn cổ nhìn về khoang hành khách, thì ra đám oán hồn bị ông thầy bói đuổi đã cào tới khoang sau rồi. Anh mặc kệ ông thầy bói kia là người hay ma mà cố gắng vẫy vẫy tay kêu cứu.
Loa phát thanh trên tàu báo rằng bánh tàu bị lệch đường ray, không thể tiếp tục chạy. Nhưng may mắn là bác tài đã xử lí rất tài tình cho nên không gặp sự cố gì nghiêm trọng.Thiên Chí nhìn quanh quất, mọi người trên tàu đều rất bình thường, bọn họ còn sống sờ sờ. Anh không quan tâm tới tàu có chạy được hay không mà ra khỏi chỗ ngồi, một mạch đi về phía cuối tàu.
Chỗ trong giấc mơ đó của anh không hề có chiếc giường cũ kĩ nào, mà đều là phòng của hành khách. Thiên Chí tần ngần rồi chen chân vào trước sự kinh ngạc của hành khách đang chuẩn bị xuống giường. Còn chưa dừng lại, tiếp theo đó anh đã ngồi thụp xuống nhìn vào gầm giường. Gầm giường trống trơn sạch sẽ không có cái túi vải bố nào, nhưng anh thì bị bảo vệ mời đi.
Hoàn cảnh này thật giống như tội phạm, may mắn trên chiếc giường đó là một bà thím. Nếu như là một cô gái trẻ đẹp, chắc anh đã bị quy tội biến thái rồi. Sau khi xuất trình giấy tờ đầy đủ, anh đã được tạm tha, sau khi hỏi mới biết, có lẽ phải chờ đến sáng mai mới có thể giải quyết. Vì vậy phải gọi cho tổng trạm cho dừng tất cả các chuyến tàu sau dừng lại ở trạm gần đó.
Bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, Thiên Chí sờ sờ gáy ngán ngẩm nhớ lại giấc mơ kia, anh lững thững đi về chỗ ngồi. Mở điện thoại định vị, hiện tại đang ở đèo Lộc Xuân, là điểm giữa của hai ngọn núi. Vì vậy mà lượt mưa trút xuống càng trở nên tầm tã và tối tăm. Những hành khách trên tàu ban đầu còn trò chuyện với nhau cho đỡ lo lắng. Nhưng càng về khuya bọn họ cũng đều mệt mỏi ngủ hết cả. Chỉ riêng một mình Thiên Chí vẫn luôn ngồi tựa cửa sổ đọc sách. Tuy rằng mắt đọc chữ, nhưng đầu óc anh cứ mông lung chẳng lọt vào được nửa chữ.
11 giờ đêm, cuối cùng mưa cũng tạnh hẳn. Trên trời lúc này đã bớt tối tăm, trả lại chút ánh sáng cùng với sương đêm dày đặc. Thiên Chí vẫn chưa buồn ngủ, anh mở máy tính muốn xem một tập phim. Nào ngờ vừa cắm tay nghe vào, anh đã nghe tiếng la hét ầm ĩ. Cái này không giống như anh nghe phải thứ đó nên đã vội vã tháo tai nghe ra. Thì ra khoang buồng lái của tàu phát ra âm thanh la hét.
Tiếng la hét ấy đánh thức cả đoàn tàu, bảo vệ ai nấy ra sức chạy về đầu tàu vì sợ rằng gặp phải cướp núi. Nhưng sự thật không phải, chỉ có một mình trưởng tàu tái mặt la hét và một phó tàu đang say sưa ngủ mà thôi, hoàn toàn không có một ai cả.
Ban đầu hành khách còn ở tại chỗ chuẩn bị vũ khí đánh cướp, nhưng sau đó nghe bảo vệ nói không có cướp nên họ cũng đổ dồn về đầu tàu xem. Thiên Chí cố len lỏi trong đám người nhoi được về phía đầu tàu. Khoang buồng lái vẫn sáng trưng, cửa khoá bên trong, trưởng tàu la hét rất dữ, giống như ông ấy gặp phải thứ gì đáng sợ lắm.
Ông ấy xoay vòng vòng, hai mắt đỏ ngầu, tay chân run rẩy như một con vật bị mọi người xung quanh bao vây mà đánh vậy. Thiên Chí chen tới, lấy tay đập mạnh vào cửa nhưng vẫn không có tác dụng. Anh nhìn quanh rồi mượn bộ đàm trên tay bảo vệ nói vào: “ Bác tài, bác nhìn thấy gì thế?”
Trưởng tàu vẫn không đếm xỉa, anh lại nói to một lần nữa: “ Bác tài, mau mở cửa cho cháu, cháu có thể đuổi được thứ đó đi.”
Vẫn không có phản hồi, Thiên Chí thở hì hục rồi lấy một hộp đựng kẹo cao su gần đó ném mạnh vào trong qua khe hở cửa. Một tiếng va chạm nhẹ vang lên, trưởng tàu như đã trấn tĩnh đôi chút và lấy lại được tinh thần. Ông run lẩy bẩy quay đầu nhìn lại cánh cửa, Thiên Chí lại dùng bộ đàm nói to một lần nữa. Cuối cùng ông cũng khó nhọc đi về phía cửa, cánh cửa vừa được mở ra, Thiên Chí đã lập tức lao vào.
Vừa mới chạy vào, Thiên Chí đã vấp phải thứ gì đó mà ngã một cái sõng soài ra đất. Ôm cái đầu gối đau điếng lồm cồm ngồi dậy thì anh phát hiện vừa nãy anh vấp phải cái chân của phó lái. Nhưng mà sao anh ta lại ngủ ngon lành được như vậy, nằm im như thế…anh ta chết rồi?
Khoan bàn vụ anh ta sống hay chết, vì khi Thiên Chí lọt vào đây thì anh đã biết vì sao trưởng tàu lại sợ đến như thế rồi. Bên ngoài xung quanh khoang buồng lái có rất nhiều oán hồn đang ra sức cào vào cửa. Bọn họ già có trẻ có, thậm chí có cả trẻ nhỏ sơ sinh, từ hình dạng đàng hoàng đến dị dạng kinh dị có đủ. Bọn họ cào lên cửa kính, máu me bê bết, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều.
“Làm gì đi!”
Thiên Chí hét lên vậy thôi chứ trong lòng anh rõ ràng là đâu ai làm được gì. Câu đó giống như là nói chính bản thân anh vậy, nhưng anh cũng đâu biết làm gì, lẽ ra anh không nên chạy vào đây mới đúng.
“ Mở cửa ra đi, sao lại đóng cửa nữa rồi?”
Lại là giọng của Thiên Chí, bác trưởng tàu ngồi co rúm núp dưới ghế lái, bỏ mặc Thiên Chí đang ôm cái chân đau đớn ngồi nhìn cái xác của phó lái đang mở hai mắt trừng trừng nhìn anh. Cửa buồng lái thì lại đóng chặt rồi, bên ngoài bảo vệ vừa đập cửa vừa la hét ầm ĩ, bên trong một cái xác đang mở hai mắt trừng trừng cùng với một đám oán hồn đang cào cấu ngoài cửa. Thiên Chí bất lực ngồi tại chỗ mặc cho xung quanh làm gì thì làm.
Một lát sau, bỗng dưng đám oán hồn không còn cào nữa, bọn chúng đã tản ra hết chỉ còn vài mạng. Thiên Chí nhìn lên, từ trong làn sương trắng xuất hiện một người đàn ông tầm sáu, bảy mươi tuổi. Ông ấy mặc bộ áo dài khăn đóng màu xanh đen, dù là nửa đêm nhưng lại đeo cặp kính răm tròn, trên tay chống một cây gậy đi tới. Dù anh chưa từng gặp người ăn mặc như vậy, nhưng theo như những gì anh đọc trong sách, người này có lẽ là một vị thầy bói.
Ông ấy trên tay không cầm gì ngoài cây gậy cả, nhưng mà miệng lại lẩm bẩm không ngừng. Đám oán hồn thấy ông lại gần, bọn nó bât đầu biến mất dần. Ông thầy bói lại gần đầu tàu, dùng tay không vẽ vẽ lên nó, sau đó lại lẩm bẩm. Ông ấy là người hay ma? Thiên Chí chống tay đứng dậy, nào ngờ vừa đứng dậy đã bị cái xác anh phó lái nắm lấy cổ chân. Anh dùng sức bò trường, chân còn lại đạp liên tục nhưng không thoát ra được.
Thiên Chí còn đang mắc kẹt với cái xác, trưởng tàu thì ngồi đấy nhìn giống như bị trời tròng thì phía sau khoang hành khách lại la tán loạn lên. Thiên Chí rướn cổ nhìn về khoang hành khách, thì ra đám oán hồn bị ông thầy bói đuổi đã cào tới khoang sau rồi. Anh mặc kệ ông thầy bói kia là người hay ma mà cố gắng vẫy vẫy tay kêu cứu.
Tác giả :
Độc Hành Nhân (Tịch Hạ)