Đến Chết Không Thay Đổi
Chương 23
Phùng Kiến Vũ bởi vì mới vừa bắn qua một lần nên cực kỳ nhạy cảm, không tự chủ được rên rỉ, "Thanh nhi... em... em muốn... cho em..."
Vương Thanh nhìn dáng vẻ mê người của Phùng Kiến Vũ, cũng không nhịn được nữa, rút ngón tay trong cơ thể Phùng Kiến Vũ ra đem cự vật đặt ở huyệt khẩu của Phùng Kiến Vũ cọ xát mấy cái, nâng hai chân trắng nõn thẳng tắp của cậu lên, lập tức đỉnh vào chỗ sâu trong cơ thể cậu
Phùng Kiến Vũ rên rỉ thống khổ một tiếng, " ân... đau..." Nếu như nói lần trước cậu uống say Vương Thanh tiến vào cậu cũng không cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, nhưng lần này cậu chính là chân chân thật thật cảm nhận được Vương Thanh từng tấc từng tấc tiến vào, khiến cho Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa bắn ra.
Vương Thanh nghe được Phùng Kiến Vũ rên rỉ thống khổ thấy cậu nhíu chặc chân mày, nên cố nén không có luật động. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh dừng lại động tác trán anh tứa ra mồ hôi, vì vậy chủ động vì Vương Thanh lau đi mồ hôi trên trán, sau đó hôn lên môi anh, dùng hành động nói cho Vương Thanh biết cậu không sao
Chân Phùng Kiến Vũ có chút run rẩy, hạ thân từng trận từng trận co rút, Vương Thanh vừa đáp lại nụ hôn của Phùng Kiến Vũ, vừa đem cánh tay ôm xiết lại, sau đó bắt đầu chậm rãi trừu sáp.
Vương Thanh một bên ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ ra vào, một bên an ủi thân thể cậu. Môi Vương Thanh hôn lên vành tai cậu thanh âm thâm tình vang lên bên tai "Đại Vũ, em biết không? Tôi thật sự cảm thấy chúng ta là minh minh chú định, em nói tôi làm sao có thể yêu em nhiều như vậy a!" Vương Thanh ở xương quai xanh cậu không ngừng gặm cắn, để lại một cái rồi lại một cái hồng ấn
Phùng Kiến Vũ ở dưới sự vuốt ve của Vương Thanh cũng bắt đầu có cảm giác, bắt đầu rên rỉ, "Thanh nhi... em.... thật... thật thích... hảo... thật là tê a..." Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ bắt đầu thích ứng cự vật của mình, cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ trừu sáp
" Ân... a... Thanh nhi... hắc... thật thoải mái... a... quá... quá nhanh..." Phùng Kiến Vũ bởi vì Vương Thanh tăng thêm tốc độ trừu sáp mà cảm thấy kinh hoảng, hai tay ôm cổ anh thật chặt. Nơi giao hợp theo từng trận trừu sáp mà phát ra thanh âm "pa pa pa " dâm đãng,cùng với tiếng thở dốc của hai người vang khắp căn phòng
"Đại Vũ, nói em yêu tôi." Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên để cậu nhìn anh. Phùng Kiến Vũ ánh mắt mê ly nhưng vẫn đáp lại Vương Thanh, "Thanh nhi... em... em yêu anh... em... em rất yêu anh..." Phùng Kiến Vũ thanh âm càng ngày càng lớn, cậu lớn tiếng hướng Vương Thanh bày tỏ tâm ý của mình.
Vương Thanh cũng cúi ở bên tai Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng nói, "Tôi cũng vậy, tôi cũng rất yêu em. " Sau đó lại ở trong cơ thể cậu nhanh chóng trừu sáp
"Thanh nhi... hảo...thật tốt... cảm giác... sắp chết..." Phùng Kiến Vũ liền lớn tiếng rên rỉ.
Thanh âm Phùng Kiến Vũ bởi vì rên rỉ trở nên hết sức gợi cảm, cộng thêm toàn thân cậu hiện đầy ấn kí tình yêu, khiến cho cự vật của Vương Thanh sưng trướng thê m vài phần. Vương Thanh ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ ra sức trừu sáp, đối với Phùng Kiến Vũ nói: "Bảo bối, tôi sắp tới!"
Sau đó Phùng Kiến Vũ cảm giác trong cơ thể giống như là bị tinh dịch nóng bỏng của Vương Thanh đả thương vậy, cảm giác tiêu hồn để cho Phùng Kiến Vũ dường như hôn mê bất tỉnh, Vương Thanh cũng là mặt đầy thỏa mãn nằm ở trên người cậu.
Một lát sau, Vương Thanh từ trên giường ngồi dậy, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm, sau khi xả đầy bồn tắm và thử nhiệt độ nước xong Vương Thanh đi ra ôm lấy Phùng Kiến Vũ mềm nhũn ở trên giường đi vào phòng tắm. Vương Thanh đem cậu bỏ vào trong bồn tắm, muốn thanh lý thân thể cho cậu một chút
Nhưng khi Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ vẻ mặt mê mang, sắc mặt ửng đỏ nằm xiêu vẹo trong bồn tắm, anh cảm thấy hạ thân lại bắt đầu cương lên rồi. Anh đứng ở bên cạnh bồn tắm, cầm tay cậu đặt lên hạ thân đã cương cứng của mình: "Đại Vũ, tôi lại cương lên rồi."
Vương Thanh không để ý vẻ mặt hoảng hốt của cậu, cũng ngâm vào trong bồn tắm, ôm cậu ngồi trên người mình, lại tới một lần.
Chờ Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ lại một lần nữa thu thập sạch sẻ từ phòng tắm đi ra, Phùng Kiến Vũ đã ngủ trong vòng tay Vương Thanh, mà Vương Thanh lại là dáng vẻ thõa mãn ăn uống no đủ Vương Thanh nằm ở trên giường, nhìn Phùng Kiến Vũ trong ngực mình an tĩnh ngủ, đột nhiên cảm giác người nam nhân này giống như một thiên sứ, không nhịn được lại hôn lên trán cậu một cái, ôm người mình yêu tiến vào trong mộng đẹp
Vương Thanh nhìn dáng vẻ mê người của Phùng Kiến Vũ, cũng không nhịn được nữa, rút ngón tay trong cơ thể Phùng Kiến Vũ ra đem cự vật đặt ở huyệt khẩu của Phùng Kiến Vũ cọ xát mấy cái, nâng hai chân trắng nõn thẳng tắp của cậu lên, lập tức đỉnh vào chỗ sâu trong cơ thể cậu
Phùng Kiến Vũ rên rỉ thống khổ một tiếng, " ân... đau..." Nếu như nói lần trước cậu uống say Vương Thanh tiến vào cậu cũng không cảm thấy có bao nhiêu thống khổ, nhưng lần này cậu chính là chân chân thật thật cảm nhận được Vương Thanh từng tấc từng tấc tiến vào, khiến cho Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa bắn ra.
Vương Thanh nghe được Phùng Kiến Vũ rên rỉ thống khổ thấy cậu nhíu chặc chân mày, nên cố nén không có luật động. Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh dừng lại động tác trán anh tứa ra mồ hôi, vì vậy chủ động vì Vương Thanh lau đi mồ hôi trên trán, sau đó hôn lên môi anh, dùng hành động nói cho Vương Thanh biết cậu không sao
Chân Phùng Kiến Vũ có chút run rẩy, hạ thân từng trận từng trận co rút, Vương Thanh vừa đáp lại nụ hôn của Phùng Kiến Vũ, vừa đem cánh tay ôm xiết lại, sau đó bắt đầu chậm rãi trừu sáp.
Vương Thanh một bên ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ ra vào, một bên an ủi thân thể cậu. Môi Vương Thanh hôn lên vành tai cậu thanh âm thâm tình vang lên bên tai "Đại Vũ, em biết không? Tôi thật sự cảm thấy chúng ta là minh minh chú định, em nói tôi làm sao có thể yêu em nhiều như vậy a!" Vương Thanh ở xương quai xanh cậu không ngừng gặm cắn, để lại một cái rồi lại một cái hồng ấn
Phùng Kiến Vũ ở dưới sự vuốt ve của Vương Thanh cũng bắt đầu có cảm giác, bắt đầu rên rỉ, "Thanh nhi... em.... thật... thật thích... hảo... thật là tê a..." Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ bắt đầu thích ứng cự vật của mình, cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ trừu sáp
" Ân... a... Thanh nhi... hắc... thật thoải mái... a... quá... quá nhanh..." Phùng Kiến Vũ bởi vì Vương Thanh tăng thêm tốc độ trừu sáp mà cảm thấy kinh hoảng, hai tay ôm cổ anh thật chặt. Nơi giao hợp theo từng trận trừu sáp mà phát ra thanh âm "pa pa pa " dâm đãng,cùng với tiếng thở dốc của hai người vang khắp căn phòng
"Đại Vũ, nói em yêu tôi." Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên để cậu nhìn anh. Phùng Kiến Vũ ánh mắt mê ly nhưng vẫn đáp lại Vương Thanh, "Thanh nhi... em... em yêu anh... em... em rất yêu anh..." Phùng Kiến Vũ thanh âm càng ngày càng lớn, cậu lớn tiếng hướng Vương Thanh bày tỏ tâm ý của mình.
Vương Thanh cũng cúi ở bên tai Phùng Kiến Vũ nhẹ giọng nói, "Tôi cũng vậy, tôi cũng rất yêu em. " Sau đó lại ở trong cơ thể cậu nhanh chóng trừu sáp
"Thanh nhi... hảo...thật tốt... cảm giác... sắp chết..." Phùng Kiến Vũ liền lớn tiếng rên rỉ.
Thanh âm Phùng Kiến Vũ bởi vì rên rỉ trở nên hết sức gợi cảm, cộng thêm toàn thân cậu hiện đầy ấn kí tình yêu, khiến cho cự vật của Vương Thanh sưng trướng thê m vài phần. Vương Thanh ở trong cơ thể Phùng Kiến Vũ ra sức trừu sáp, đối với Phùng Kiến Vũ nói: "Bảo bối, tôi sắp tới!"
Sau đó Phùng Kiến Vũ cảm giác trong cơ thể giống như là bị tinh dịch nóng bỏng của Vương Thanh đả thương vậy, cảm giác tiêu hồn để cho Phùng Kiến Vũ dường như hôn mê bất tỉnh, Vương Thanh cũng là mặt đầy thỏa mãn nằm ở trên người cậu.
Một lát sau, Vương Thanh từ trên giường ngồi dậy, sau đó xuống giường đi vào phòng tắm, sau khi xả đầy bồn tắm và thử nhiệt độ nước xong Vương Thanh đi ra ôm lấy Phùng Kiến Vũ mềm nhũn ở trên giường đi vào phòng tắm. Vương Thanh đem cậu bỏ vào trong bồn tắm, muốn thanh lý thân thể cho cậu một chút
Nhưng khi Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ vẻ mặt mê mang, sắc mặt ửng đỏ nằm xiêu vẹo trong bồn tắm, anh cảm thấy hạ thân lại bắt đầu cương lên rồi. Anh đứng ở bên cạnh bồn tắm, cầm tay cậu đặt lên hạ thân đã cương cứng của mình: "Đại Vũ, tôi lại cương lên rồi."
Vương Thanh không để ý vẻ mặt hoảng hốt của cậu, cũng ngâm vào trong bồn tắm, ôm cậu ngồi trên người mình, lại tới một lần.
Chờ Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ lại một lần nữa thu thập sạch sẻ từ phòng tắm đi ra, Phùng Kiến Vũ đã ngủ trong vòng tay Vương Thanh, mà Vương Thanh lại là dáng vẻ thõa mãn ăn uống no đủ Vương Thanh nằm ở trên giường, nhìn Phùng Kiến Vũ trong ngực mình an tĩnh ngủ, đột nhiên cảm giác người nam nhân này giống như một thiên sứ, không nhịn được lại hôn lên trán cậu một cái, ôm người mình yêu tiến vào trong mộng đẹp
Tác giả :
Blue