Đêm Trăng
Chương 3
Hai người thong thả làm tình
Dương vật nam nhân hệt dao găm bén nhọn, thẳng tắp thống tiến vào hậu môn Hướng Văn Hạo, đem tràng bích càn quấy thành một mớ hỗn độn mơ hồ
Hướng Văn Hạo bên trong đau nhức nặng nề lay chuyển di động
Hắn không rõ vì sao mình lại bị đặt ở phía dưới, thế nhưng khoái cảm như thủy triều từng đợt dâng lên, chậm rãi xuyên qua tầng tầng đau đớn tuôn trào như nước chảy liên tận
Như thế nào cũng được
Vì giờ khắc này, có chết cũng đáng
* * *
Ánh trăng băng lãnh tham tiến vào trong, tạm soi chiếu vào khuôn mặt như ngọc của nam nhân tóc dài
Nam nhân hốc mắt hãm sâu, thoạt trông như một lỗ hỏng trống rỗng
Dưới đáy lỗ hỏng lưu quang bay lượn, quỷ khí lạnh buốt
Vẫn như vậy không toát ra sự sống rõ ràng
Nhưng mà, giờ khắc này với Hướng Văn Hạo đã không còn quan trọng nữa. Hắn mặc sức du ngoạn trong chiếc bể kích tình trộn lẫn thủy hỏa, giữa cảnh mộng nơi thiên đường và bên biên bờ địa ngục
Bàn tay nam nhân lành lạnh, nửa giống rắn, nửa lại giống hàng trăm loại rết, mềm mại nhờn nhợt, lúc nhúc bò khắp thân mình
Tiến nhập trong cơ thể lợi khí như băng, nhiệt khí như lửa, tàn nhẫn mang theo hơi thở của sự giết chóc, sinh sôi lớn dần xé toạt Hướng Văn Hạo thành hai nửa phân biệt
Hắn vong ngã rên rỉ, giống như muốn dùng khí lực suốt cả đời phóng túng một lần. Sau đó mỉm cười chết đi, ngay lúc tắt thở giữa khe đùi còn cắm chặt vũ khí hoang ***
Dương vật cứ như vậy khao khát bị đóng đinh trên thể thân nam nhân buông thả
Hắn chết đi để lại quỷ khí quanh thân chậm rãi bay lên, nhu tình lượn lờ
* * *
Thời điểm Hướng Văn Hạo mở to mắt đã vào lúc lờ mờ sáng, cũng chính là thời khắc hắc ám nhất của bóng đêm
Hắn nằm đờ trên giường, vừa khẽ động đậy cả người liền đau nhức khó chịu
Bốn bề tĩnh lặng cô tịch, còn nghe thấy cả tiếng đồng hồ treo tường gõ nhịp đều đều
Tích tắc, tích tắc
Hắn theo bản năng nhìn sang bên cạnh
—— Nam nhân kia ngủ rất trầm lặng, ngay cả thanh âm hô hấp cũng khe khẽ đến mức không thể nghe thấy
Hắn tựa hồ có thói quen che đầu khi ngủ, đột nhiên nhìn lại chỉ nhìn thấy lớp chăn giường căng phồng, giống hệt như một vùng trũng lồi hỗn độn xấu xí
Làn tóc dài đen mượt của nam nhân rơi rụng xòe ra trên gối, cơ hồ muốn lan tỏa dung nạp vào bóng đêm
Hướng Văn Hạo càng xem càng cảm thấy không hợp lý
—— Chiếc chăn đơn quá mức im lặng, không tìm ra một chút hô hấp phập phồng
Thật giống như thứ đương giấu bên dưới lớp chăn không phải một con người, mà là một khúc gỗ xù xì vô tri
Hoặc là một cái xác cứng ngắc lạnh lẽo
Theo khe hở từ giữa mép chăn bóng tối tản ra nối liền với tóc là một màn đen khôn cùng quái lạ
—— Mảng tối om ấy tựa như vật thể còn sống, biết vặn vẹo, biết vươn dài, trườn ra xâm chiếm thế giới xung quanh, càng lúc càng bức bách. Dày đặc, không thấy giới hạn
Cuối cùng lại hệt như một dòng suối đen tuyền chảy tràn đầy một bên gối, thậm chí lặng lẽ trượt đến mang tai, sắp túa ra trên mặt kẻ say ngủ
Hướng Văn Hạo rùng mình ớn lạnh, hắn nghĩ nhất định là mình lại hoa mắt nhìn lầm
Hắn dùng tay đè chặt hai mắt, cố sức dụi
Khi tay hắn vừa buông xuống, thời khắc mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng đáng sợ trước mặt bất thình lình làm hắn phát ra một tiếng kêu the thé thảm thiết:
“A!”
Nam nhân kia chẳng những đã ngồi thẳng dậy
Mà toàn thân hắn đều bao phủ một lớp lông xù xì dựng đứng, không nhìn thấy mắt, mũi, miệng, tay chân. Thậm chí còn không phân biệt nổi đâu là đầu, đâu là tứ chi thân thể!
Mái tóc suôn dài nguyên bản lúc này xù lên, từ các bộ vị trên da hắn thay nhau mọc ra, rậm rạp trải rộng cả gương mặt và thân mình!
Hắn im lặng, ngồi yên tại đó, phủ trùm lên không gian một làn khí âm u rợn gáy
Tuy rằng gương mặt kẻ kia bị vùi lấp bên dưới những sợi lông cương cứng dày đặc, Hướng Văn Hạo vẫn có thể cảm giác được:
—— Nam nhân ấy vẫn luôn trực diện nhìn thẳng về phía mình
Hướng Văn Hạo nằm yên trên giường, ngay cả nửa phần sức lực để động đậy cũng không có nốt
Hắn rất muốn gào khóc thật lớn, nhưng lại cứng họng, khóc mãi không được
Hắn cảm thấy thân thể mình đang bởi vì cực độ sợ hãi mà từng chút từng chút tan chảy thành nước, bưng mủ thối rữa
Thế nhưng, sự việc đáng sợ đó vẫn liên tục, liên tục xảy ra:
—— Nam nhân lù xù lông mao bắt đầu di động. Chậm rãi, kề sát mặt hắn, hơn nữa vươn bàn tay dài ngoằng vuốt nhọn, từ từ tiến đến gần người hắn
Mắt nhìn thấy cánh tay rũ rượi mớ lông tóc xồm xàm, vừa chạm nhẹ vào da thịt hắn
Hướng Văn Hạo gào thảm một tiếng, từ ác mộng bật dậy bừng tỉnh
Lúc này, tiếng gác chuông từ phương xa vọng lại khẽ vang lên xao động mọi nơi
Bình minh rất nhanh nữa, sẽ đến
———————————–
Dương vật nam nhân hệt dao găm bén nhọn, thẳng tắp thống tiến vào hậu môn Hướng Văn Hạo, đem tràng bích càn quấy thành một mớ hỗn độn mơ hồ
Hướng Văn Hạo bên trong đau nhức nặng nề lay chuyển di động
Hắn không rõ vì sao mình lại bị đặt ở phía dưới, thế nhưng khoái cảm như thủy triều từng đợt dâng lên, chậm rãi xuyên qua tầng tầng đau đớn tuôn trào như nước chảy liên tận
Như thế nào cũng được
Vì giờ khắc này, có chết cũng đáng
* * *
Ánh trăng băng lãnh tham tiến vào trong, tạm soi chiếu vào khuôn mặt như ngọc của nam nhân tóc dài
Nam nhân hốc mắt hãm sâu, thoạt trông như một lỗ hỏng trống rỗng
Dưới đáy lỗ hỏng lưu quang bay lượn, quỷ khí lạnh buốt
Vẫn như vậy không toát ra sự sống rõ ràng
Nhưng mà, giờ khắc này với Hướng Văn Hạo đã không còn quan trọng nữa. Hắn mặc sức du ngoạn trong chiếc bể kích tình trộn lẫn thủy hỏa, giữa cảnh mộng nơi thiên đường và bên biên bờ địa ngục
Bàn tay nam nhân lành lạnh, nửa giống rắn, nửa lại giống hàng trăm loại rết, mềm mại nhờn nhợt, lúc nhúc bò khắp thân mình
Tiến nhập trong cơ thể lợi khí như băng, nhiệt khí như lửa, tàn nhẫn mang theo hơi thở của sự giết chóc, sinh sôi lớn dần xé toạt Hướng Văn Hạo thành hai nửa phân biệt
Hắn vong ngã rên rỉ, giống như muốn dùng khí lực suốt cả đời phóng túng một lần. Sau đó mỉm cười chết đi, ngay lúc tắt thở giữa khe đùi còn cắm chặt vũ khí hoang ***
Dương vật cứ như vậy khao khát bị đóng đinh trên thể thân nam nhân buông thả
Hắn chết đi để lại quỷ khí quanh thân chậm rãi bay lên, nhu tình lượn lờ
* * *
Thời điểm Hướng Văn Hạo mở to mắt đã vào lúc lờ mờ sáng, cũng chính là thời khắc hắc ám nhất của bóng đêm
Hắn nằm đờ trên giường, vừa khẽ động đậy cả người liền đau nhức khó chịu
Bốn bề tĩnh lặng cô tịch, còn nghe thấy cả tiếng đồng hồ treo tường gõ nhịp đều đều
Tích tắc, tích tắc
Hắn theo bản năng nhìn sang bên cạnh
—— Nam nhân kia ngủ rất trầm lặng, ngay cả thanh âm hô hấp cũng khe khẽ đến mức không thể nghe thấy
Hắn tựa hồ có thói quen che đầu khi ngủ, đột nhiên nhìn lại chỉ nhìn thấy lớp chăn giường căng phồng, giống hệt như một vùng trũng lồi hỗn độn xấu xí
Làn tóc dài đen mượt của nam nhân rơi rụng xòe ra trên gối, cơ hồ muốn lan tỏa dung nạp vào bóng đêm
Hướng Văn Hạo càng xem càng cảm thấy không hợp lý
—— Chiếc chăn đơn quá mức im lặng, không tìm ra một chút hô hấp phập phồng
Thật giống như thứ đương giấu bên dưới lớp chăn không phải một con người, mà là một khúc gỗ xù xì vô tri
Hoặc là một cái xác cứng ngắc lạnh lẽo
Theo khe hở từ giữa mép chăn bóng tối tản ra nối liền với tóc là một màn đen khôn cùng quái lạ
—— Mảng tối om ấy tựa như vật thể còn sống, biết vặn vẹo, biết vươn dài, trườn ra xâm chiếm thế giới xung quanh, càng lúc càng bức bách. Dày đặc, không thấy giới hạn
Cuối cùng lại hệt như một dòng suối đen tuyền chảy tràn đầy một bên gối, thậm chí lặng lẽ trượt đến mang tai, sắp túa ra trên mặt kẻ say ngủ
Hướng Văn Hạo rùng mình ớn lạnh, hắn nghĩ nhất định là mình lại hoa mắt nhìn lầm
Hắn dùng tay đè chặt hai mắt, cố sức dụi
Khi tay hắn vừa buông xuống, thời khắc mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng đáng sợ trước mặt bất thình lình làm hắn phát ra một tiếng kêu the thé thảm thiết:
“A!”
Nam nhân kia chẳng những đã ngồi thẳng dậy
Mà toàn thân hắn đều bao phủ một lớp lông xù xì dựng đứng, không nhìn thấy mắt, mũi, miệng, tay chân. Thậm chí còn không phân biệt nổi đâu là đầu, đâu là tứ chi thân thể!
Mái tóc suôn dài nguyên bản lúc này xù lên, từ các bộ vị trên da hắn thay nhau mọc ra, rậm rạp trải rộng cả gương mặt và thân mình!
Hắn im lặng, ngồi yên tại đó, phủ trùm lên không gian một làn khí âm u rợn gáy
Tuy rằng gương mặt kẻ kia bị vùi lấp bên dưới những sợi lông cương cứng dày đặc, Hướng Văn Hạo vẫn có thể cảm giác được:
—— Nam nhân ấy vẫn luôn trực diện nhìn thẳng về phía mình
Hướng Văn Hạo nằm yên trên giường, ngay cả nửa phần sức lực để động đậy cũng không có nốt
Hắn rất muốn gào khóc thật lớn, nhưng lại cứng họng, khóc mãi không được
Hắn cảm thấy thân thể mình đang bởi vì cực độ sợ hãi mà từng chút từng chút tan chảy thành nước, bưng mủ thối rữa
Thế nhưng, sự việc đáng sợ đó vẫn liên tục, liên tục xảy ra:
—— Nam nhân lù xù lông mao bắt đầu di động. Chậm rãi, kề sát mặt hắn, hơn nữa vươn bàn tay dài ngoằng vuốt nhọn, từ từ tiến đến gần người hắn
Mắt nhìn thấy cánh tay rũ rượi mớ lông tóc xồm xàm, vừa chạm nhẹ vào da thịt hắn
Hướng Văn Hạo gào thảm một tiếng, từ ác mộng bật dậy bừng tỉnh
Lúc này, tiếng gác chuông từ phương xa vọng lại khẽ vang lên xao động mọi nơi
Bình minh rất nhanh nữa, sẽ đến
———————————–
Tác giả :
Công Tử Hằng