Đêm Nay Ngủ Cùng Ai
Chương 68: Ngoại truyện 5: Hạnh phúc
Tiêu Tiêu lấy lý do bệnh tật mà tránh bóng một năm, gây xôn xao cả nước.
Không để cho Chung lão đi thăm, nói là sợ lây bệnh. Chung ba đối với người con dâu này cũng cảm thấy bình thường, có Đào Linh thường xuyên tới thăm là đủ rồi, công việc lại bận bịu nên ông không thể tự mình đi được.
Chung Thụy và Đào Linh thay nhau chăm sóc Tiêu Tiêu, còn đặc biệt mời hai bảo mẫu có kinh nghiệm bốn mươi mấy năm trông trẻ đi theo.
Bên ngoài có A Sâm và Ben phong tỏa tin tức rất tốt, chờ một năm sau Tiêu Tiêu xuất hiện trở lại, cũng không có gì khác biệt với trước kia, nhưng khuôn mặt càng thêm hồng hào, thân thể nở nang không ít.
“Ba, đây là Tiểu Kiện” Chung Thụy rất cẩn thận mà ôm con trai trong ngực, nói với Chung ba.
Chung lão trừng lớn mắt, nhìn đứa cháu đã gần một tháng tuổi, giống Chung Thụy đến mấy phần đang ngủ say đến mức ngáy o o, thì vẻ mặt rất kinh ngạc. Hai tay ông run run, đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên hai mắt khẽ đảo, lập tức ngất đi.
Chung ba sợ tới mức vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới ngay, chỉ lo Chung lão sẽ chịu không nổi.
Cũng may sau khi bác sĩ chẩn đoán bệnh chỉ nói Chung lão tuổi đã lớn, cảm xúc lên xuống kịch liệt nên mới té xỉu, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Cũng là bác sĩ quen, nên ông khá tò mò, lấy quyền lực của Chung lão đại mà nói, tính khí bình tĩnh ung dung sao có thể té xỉu.
Đến lúc nhìn thấy đứa trẻ con trong ngực Chung Thụy, bác sĩ muốn không rõ cũng khó.
Nhưng trước kia ông chưa từng nghe nói đời thứ tư của Chung gia đã được sinh ra, khó trách lại kinh ngạc như vậy…
Đợi đến lúc bác sĩ rời khỏi đó, Chung ba liền nhịn không được trách móc Đào Linh cùng Chung Thụy: “Hai người không biết tuổi của ba đã lớn chịu không nổi kích thích à, vậy mà còn giấu diếm!”.
Ông nhìn đứa bé, tay chân ngứa ngáy cũng muốn đi ôm, đáng tiếc không bỏ được sĩ diện, ho khan hai tiếng lại tiếp tục giáo huấn, giọng điệu rất không tốt: “Ba mong đứa cháu này đã lâu, hai người nên nói ngay từ đầu cho ông biết”.
Nhìn xem, Chung lão bất ngờ đến mức té xỉu, có thể thấy được phần kinh hỷ* này có bao nhiêu to lớn.
*Kinh hỷ: Ngạc nhiên vui mừng.
Tiêu Tiêu thật đúng là không nghĩ tới Chung lão lại có thể phấn khích đến mức hôn mê, buồn bực mà chu môi: “Chúng con chỉ muốn cho ông nội một sự kinh hỷ”.
Chung Thụy liếc mắt nhìn cô một cái, kinh thì có, hỉ cũng có, nhưng kinh chính là bọn họ!
Chung lão vừa mới ngã, lại cộng thêm tuổi cao, rất khó nói.
Ai ngờ Chung ba còn chưa mắng xong, thì ở bên kia Chung lão đã tỉnh lại, mở mắt ra chuyện đầu tiên là muốn ôm chắt trai.
Chung Thụy sợ ông làm rơi đứa bé, do dự ôm trong ngực nhất định không chịu đưa ra, nhưng lại bị Chung lão đoạt đi, vẻ mặt cười như nở hoa.
“Tiểu Kiện Kiện…”.
Ông gọi một tiếng, có lẽ đứa nhỏ bị làm cho không thoải mái, huơ huơ nắm tay nhỏ: “Thật là một đứa bé hoạt bát, nhưng tên này là do ai đặt?”.
Đứa cháu đầu tiên của mình, người đặt tên cư nhiên không phải là ông! Về điểm này Chung lão không thể nhịn được, hơn nữa chẳng ai nói với ông một tiếng, cũng không tìm ông để hỏi tên…
Không thể không nói, Chung lão oai phong trong giới kinh doanh mấy thập niên qua lại buồn rầu. Quả nhiên con cái lớn rồi, cũng không thông cảm cho tâm tình của cụ già.
Nhìn thấy Chung lão mất hứng, Chung Thụy cười lấy lòng: “Đây là lần đầu tiên con làm cha, lúc ấy đứa nhỏ khó sinh, con rất sốt ruột, liền đặt cho đứa nhỏ một chữ kiện trong tráng kiện, chính là hy vọng nó có thể bình an khỏe mạnh mà lớn lên”.
“Thế mà lại khó sinh?” Chung lão nheo mắt, nhìn Tiêu Tiêu, thân thiết hỏi: “Cô không sao nữa chứ?”.
“Không có gì đâu ạ, xương chậu hơi nhỏ, đến lúc sinh có chút khó khăn, thực ra không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu, đều do anh ấy sắp được làm ba nên sốt ruột đó mà” Tiêu Tiêu rất ngại ngùng, thời gian cô vào trong đó dài hơn người khác một chút, ước chừng cũng khoảng 3, 4 tiếng, làm Chung Thụy gấp đến độ đứng ngồi không yên, mấy lần muốn xông vào phòng sinh, đều bị y tá đuổi ra.
Y tá già dặn kinh nghiệm đã quá quen với cảnh hoảng loạn của người sắp làm cha, cũng không thèm chú ý tới anh. Nhưng y tá trẻ mới vừa ra trường, còn sùng bái Chung Thụy, lén lút nói với anh sản phụ có chút khó sanh, làm Chung Thụy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh như Chung lão.
Thật may, đến cuối cùng mẹ con đều bình an, nói chung là giai đại hoan hỉ*.
*Giai đại hoan hỉ: tất cả đều vui, nhưng miu để nghĩa hán việt cho hay hay
Chung lão gật gật đầu, coi như chấp nhận lý do của Chung Thụy.
Không có gì quan trọng hơn việc mẹ con bình an và đứa nhỏ được khỏe mạnh, đặt cái tên Tiểu Kiện này quả thật rất hay.
“Tên của đứa sau phải do ta đặt, có biết chưa?”.
Ông nhìn thấy Chung Thụy gật đầu, hài lòng mà tiếp tục đùa nghịch với đứa chắt trong ngực, nhưng lại khổ cho Chung ba.
Tiêu Tiêu và Chung Thụy đều là con một, chúng nó có thể sinh hai đứa, đứa thứ nhất là do Chung Thụy đặt tên, đứa thứ hai Chung lão đã đặt hàng trước, vậy người mới thăng chức làm ông nội là ông thì sao đây?
Chung ba nhìn chăm chú cái bụng bằng phẳng của Tiêu Tiêu, sắc mặt khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi.
Sau lưng Tiêu Tiêu run lên, không phải không phát hiện vẻ mặt không vui của Chung ba, nhưng mà…cô cũng lực bất tòng tâm.
Ai dám giành đặt tên với Chung lão chứ, nhỡ ngất một lần nữa thì làm sao đây?
Chung lão ôm chắt trai không buông tay, cho dù Tiểu Kiện ăn xong liền ngủ. Buổi tối còn có bảo mẫu đi theo, Tiêu Tiêu rất yên tâm, cùng Chung Thụy hai người trở về phòng.
Mệt mỏi một ngày, lại bị Chung lão dọa, Tiêu Tiêu cũng nhịn không được lộ ra vẻ uể oải.
Vừa muốn di chuyển, thì đã bị Chung Thụy ôm từ phía sau.
Tiêu Tiêu vỗ vỗ cánh tay đang ôm lấy mình, bất đắc dĩ nói: “Ông nội và ba mẹ đều ở đây, đêm nay anh nhẫn nhịn một chút đi”.
Tuy mang thai và ở cữ đã hơn một năm, hai người cũng không phải không sử dụng biện pháp thư giãn khác, nhưng nói cho cùng vẫn không thoải mái như cái đầu. ^^
Kiềm chế quá lâu, Tiêu Tiêu cũng rất vất vả mới giữ cho cơ thể đẹp như vậy, Chung Thụy tự nhiên sẽ không buông tha, cúi đầu liền hôn lên cổ cô, để lại một loạt dấu vết ướt át.
“Không sợ, hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt”.
“Tuy Tiểu Kiện ăn no liền ngủ, nhưng ai biết đêm nay nó có làm ầm ĩ hay không?” Đứa nhỏ này rất có lực, nó không thể mở miệng nói, bởi vậy mỗi khi khó chịu nó đều khóc inh ỏi, mỗi đêm Tiêu Tiêu đều không dám ngủ say, chỉ sợ lúc đứa nhỏ tìm cô nhưng cô không thể chạy qua đầu tiên.
“Có ông nội và ba mẹ, còn có hai bảo mẫu ở đây, không có chuyện gì đâu”. Hơn một tháng nay, Tiểu Kiện đều rất ngoan, nhưng Tiêu Tiêu khá lo lắng, do đó lúc bình thường cô đều ngủ trong căn phòng sát vách với phòng trẻ sơ sinh, hiếm khi đứa nhỏ được mang đi, nói gì đi nữa Chung Thụy sẽ không buông tha cho cơ hội như vậy.
“Ông nội còn chờ đặt tên cho đứa nhỏ thứ hai đó, chúng ta phải làm việc chăm chỉ thêm chút nữa”.
Tiêu Tiêu buồn bực, có cần phải nôn nóng như vậy không?
Anh vừa hôn lên mọi chỗ trên cơ thể Tiêu Tiêu, vừa đem những vật che đậy nhanh chóng kéo xuống, trong nháy mắt hai người đều trần như nhộng.
Tiêu Tiêu cắn môi, không dám phát ra tiếng động, ngửa đầu lộ ra cái cổ trơn bóng, đường cong như tơ cũng dần dần hiện ra.
Chung Thụy kìm lòng không đậu mà hôn lên gáy cô, lại lưu luyến ở trước ngực và xương quai xanh, khiến cho Tiêu Tiêu liên tục thở dốc, liều mạng chịu đựng không dám kêu ra tiếng.
“Đừng sợ, phòng ngủ cách âm rất tốt, ông nội ở dưới lầu, phòng cha mẹ cũng cách khá xa…” Chung Thụy vừa hôn môi, vừa nhỏ giọng trấn an qua loa.
Tiêu Tiêu vặn vẹo, không vui mà đá anh một cái: “Chung ta vừa vào liền đóng cửa lại, đến lúc cha mẹ có việc tìm đến thì làm sao đây?”.
“Không đâu, bọn họ rất thức thời” Hơn nữa Đào Linh cũng biết, Chung Thụy nhẫn nhịn đã lâu, đêm nay chắc chắn sẽ bùng nổ, nếu nhịn quá sẽ hỏng đó.
Giờ ăn đã đến, động tác bắt đầu của Chung Thụy không nhanh cũng không chậm.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, cười với Tiêu Tiêu: “Thiếu chút quên mất, anh có quà tặng em đây”.
Tiêu Tiêu quái lạ mà nhìn anh một cái, chỉ thấy anh đứng lên, từ từ mở tủ quần áo ra.
Một chiếc váy cưới màu trắng đập vào mắt cô, Tiêu Tiêu trừng lớn mắt, nhìn thấy chiếc váy được thiết kế thấp cổ, cùng với đuôi váy được đính kim cương hoa lệ, bỗng nhiên hai mắt cô ươn ướt.
Hai người bởi vì công việc, còn có đứa nhỏ đột nhiên rơi xuống, mới không có cách nào cử hành hôn lễ, chỉ tới cục dân chính đăng ký kết hôn cho qua chuyện.
Tiêu Tiêu vẫn hy vọng có thể mặc lên người một chiếc váy cưới xinh đẹp lộng lẫy nhất, khoát cánh tay của anh đi vào hội trường, không nghĩ tới lúc này anh sẽ thực hiện giấc mơ của mình.
“Thích không?” Chung Thụy ôm cô, ở bên tai thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiêu nén cười gật đầu: “Thích, rất thích”.
“Vậy thử xem” Chung Thụy cầm chiếc váy dài, duỗi tay thay cô mặc vào.
Mặt vải tơ lụa, khi mặc vào người Tiêu Tiêu, đều làm lộ ra những đường cong tuyệt đẹp.
Cô thuận tay kéo vạt váy, dạo một vòng ở trước gương, cao hứng mà nở nụ cười: “Đẹp không?”.
“Nhìn đẹp lắm” Chung Thụy nhìn thấy Tiêu Tiêu đứng ở trước gương cười đến nhu mì, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hương vị trưởng thành chín chắn, anh không khỏi nheo mắt lại.
Đây là cô vợ nhỏ bé của anh, nếu không trông coi cẩn thận, thì không biết bị người ta lừa mất lúc nào!
Tiêu Tiêu nhìn tấm gương không rời mắt, Chung Thụy từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, một tay từ cổ áo đi vào dò xét.
Cô quay đầu trừng anh một cái: “Đem chiếc váy này cởi ra trước đi, nếu không sẽ làm bẩn đấy”.
“Không sao đâu, ngày mai đem cho người ta giặc là được rồi, em mặc rất đẹp, anh cũng không nỡ cởi ra” Chung Thụy vừa nói, cánh tay đặt trên lưng cô từ từ chui vào trong vạt váy, xoa xoa bắp chân nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hướng lên trên.
Tiêu Tiêu kêu một tiếng, ngửa đầu ra sau, ngã vào ngực anh, hai mắt ướt sũng, ngượng ngùng tức giận.
Nếu bẩn thật, ngày mai đem cho người khác giặc, không phải vừa nhìn là biết đêm nay bọn họ đã làm chuyện tốt gì sao, còm làm áo cưới bẩn như vậy?
Nhưng không đợi cô phản kháng, Chung Thụy đã nhấc váy lên, từ phía sau lưng cúi người đâm vào, đè toàn thân Tiêu Tiêu lên mặt kính.
Tay chân Tiêu Tiêu như nhũn ra, chỉ có thể yên lặng thừa nhận những cú thúc từ phía sau, miệng thoát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Chung Thụy hôn lên môi cô, cong môi nở nụ cười.
Bởi vì sinh đứa nhỏ, mềm mại trước ngực Tiêu Tiêu dường như đã lớn hơn một số, quần áo trước kia, đoán chừng nếu mặc vào sẽ rất chật, bắt buộc phải mua lại từ đầu.
Đặc biệt đối tượng là đồ lót, hai năm qua đều do Chung Thụy mua giúp, chẳng mấy chốc đã trở thành sở thích nho nhỏ của hai người.
Tiêu Tiêu cũng mặc anh, nhưng Chung Thụy càng ngày càng có khẩu vị buồn nôn, lúc hai người ở chung với nhau, anh đều lấy ra nào ren, trong suốt, ngực siêu thấp, thậm chí là miếng dán ngực màu dạ quang, làm cô cực kỳ xấu hổ.
Vừa rồi thử áo cưới, Chung Thụy mặc cho cô một bộ màu trắng mỏng, lòng bàn tay gần như dán luôn trên đó, dường như không cảm nhận được sự cản trở của vải vóc…
Tiêu Tiêu không cam lòng yếu thế, quay đầu hôn lên môi Chung Thụy, vừa hôn, vừa mở rộng hai chân.
Hô hấp của Chung Thụy dần đông cứng lại, anh cúi đầu cười: “Đừng nóng, chúng ta còn thời gian nửa tháng lận”.
“…Cái gì nửa tháng?” Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng, rõ ràng A Sâm đã nói lịch làm việc của cô bắt đầu từ ngày mốt.
Chung Thụy hôn lên lưng cô: “Anh dặn Ben hoãn lại thời gian quay ngoại cảnh, cũng đã nhắn với A Sâm cho… em nghỉ ngơi nửa tháng”.
Tiêu Tiêu hoảng sợ mà nhảy dựng lên, chết tiệt, người này sao có thể tự ý quyết định, dám thay đổi thời gian làm việc của cô?
Nhưng không đợi cô tiếp tục phản kháng, vặn vẹo giãy dụa ngược lại đã khơi dậy cơn nộ khí của Chung Thụy, trong lúc nhất thời Tiêu Tiêu bị cuốn vào dòng thủy triều cực nóng không thoát ra được, trong lòng lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi trong lòng!
Có điều Tiêu Tiêu tức gì thì tức, nhưng nghĩ chính mình có thể sống cùng với thần tượng, cùng nhau làm việc, cùng nhau nuôi nấng con cái, cùng nhau già đi, đáy lòng cũng trở nên ngọt lịm…
Tất cả những thứ này, đều là giấc mơ mà cô theo đuổi….
Không để cho Chung lão đi thăm, nói là sợ lây bệnh. Chung ba đối với người con dâu này cũng cảm thấy bình thường, có Đào Linh thường xuyên tới thăm là đủ rồi, công việc lại bận bịu nên ông không thể tự mình đi được.
Chung Thụy và Đào Linh thay nhau chăm sóc Tiêu Tiêu, còn đặc biệt mời hai bảo mẫu có kinh nghiệm bốn mươi mấy năm trông trẻ đi theo.
Bên ngoài có A Sâm và Ben phong tỏa tin tức rất tốt, chờ một năm sau Tiêu Tiêu xuất hiện trở lại, cũng không có gì khác biệt với trước kia, nhưng khuôn mặt càng thêm hồng hào, thân thể nở nang không ít.
“Ba, đây là Tiểu Kiện” Chung Thụy rất cẩn thận mà ôm con trai trong ngực, nói với Chung ba.
Chung lão trừng lớn mắt, nhìn đứa cháu đã gần một tháng tuổi, giống Chung Thụy đến mấy phần đang ngủ say đến mức ngáy o o, thì vẻ mặt rất kinh ngạc. Hai tay ông run run, đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên hai mắt khẽ đảo, lập tức ngất đi.
Chung ba sợ tới mức vội vàng gọi bác sĩ gia đình tới ngay, chỉ lo Chung lão sẽ chịu không nổi.
Cũng may sau khi bác sĩ chẩn đoán bệnh chỉ nói Chung lão tuổi đã lớn, cảm xúc lên xuống kịch liệt nên mới té xỉu, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Cũng là bác sĩ quen, nên ông khá tò mò, lấy quyền lực của Chung lão đại mà nói, tính khí bình tĩnh ung dung sao có thể té xỉu.
Đến lúc nhìn thấy đứa trẻ con trong ngực Chung Thụy, bác sĩ muốn không rõ cũng khó.
Nhưng trước kia ông chưa từng nghe nói đời thứ tư của Chung gia đã được sinh ra, khó trách lại kinh ngạc như vậy…
Đợi đến lúc bác sĩ rời khỏi đó, Chung ba liền nhịn không được trách móc Đào Linh cùng Chung Thụy: “Hai người không biết tuổi của ba đã lớn chịu không nổi kích thích à, vậy mà còn giấu diếm!”.
Ông nhìn đứa bé, tay chân ngứa ngáy cũng muốn đi ôm, đáng tiếc không bỏ được sĩ diện, ho khan hai tiếng lại tiếp tục giáo huấn, giọng điệu rất không tốt: “Ba mong đứa cháu này đã lâu, hai người nên nói ngay từ đầu cho ông biết”.
Nhìn xem, Chung lão bất ngờ đến mức té xỉu, có thể thấy được phần kinh hỷ* này có bao nhiêu to lớn.
*Kinh hỷ: Ngạc nhiên vui mừng.
Tiêu Tiêu thật đúng là không nghĩ tới Chung lão lại có thể phấn khích đến mức hôn mê, buồn bực mà chu môi: “Chúng con chỉ muốn cho ông nội một sự kinh hỷ”.
Chung Thụy liếc mắt nhìn cô một cái, kinh thì có, hỉ cũng có, nhưng kinh chính là bọn họ!
Chung lão vừa mới ngã, lại cộng thêm tuổi cao, rất khó nói.
Ai ngờ Chung ba còn chưa mắng xong, thì ở bên kia Chung lão đã tỉnh lại, mở mắt ra chuyện đầu tiên là muốn ôm chắt trai.
Chung Thụy sợ ông làm rơi đứa bé, do dự ôm trong ngực nhất định không chịu đưa ra, nhưng lại bị Chung lão đoạt đi, vẻ mặt cười như nở hoa.
“Tiểu Kiện Kiện…”.
Ông gọi một tiếng, có lẽ đứa nhỏ bị làm cho không thoải mái, huơ huơ nắm tay nhỏ: “Thật là một đứa bé hoạt bát, nhưng tên này là do ai đặt?”.
Đứa cháu đầu tiên của mình, người đặt tên cư nhiên không phải là ông! Về điểm này Chung lão không thể nhịn được, hơn nữa chẳng ai nói với ông một tiếng, cũng không tìm ông để hỏi tên…
Không thể không nói, Chung lão oai phong trong giới kinh doanh mấy thập niên qua lại buồn rầu. Quả nhiên con cái lớn rồi, cũng không thông cảm cho tâm tình của cụ già.
Nhìn thấy Chung lão mất hứng, Chung Thụy cười lấy lòng: “Đây là lần đầu tiên con làm cha, lúc ấy đứa nhỏ khó sinh, con rất sốt ruột, liền đặt cho đứa nhỏ một chữ kiện trong tráng kiện, chính là hy vọng nó có thể bình an khỏe mạnh mà lớn lên”.
“Thế mà lại khó sinh?” Chung lão nheo mắt, nhìn Tiêu Tiêu, thân thiết hỏi: “Cô không sao nữa chứ?”.
“Không có gì đâu ạ, xương chậu hơi nhỏ, đến lúc sinh có chút khó khăn, thực ra không nghiêm trọng như ông nghĩ đâu, đều do anh ấy sắp được làm ba nên sốt ruột đó mà” Tiêu Tiêu rất ngại ngùng, thời gian cô vào trong đó dài hơn người khác một chút, ước chừng cũng khoảng 3, 4 tiếng, làm Chung Thụy gấp đến độ đứng ngồi không yên, mấy lần muốn xông vào phòng sinh, đều bị y tá đuổi ra.
Y tá già dặn kinh nghiệm đã quá quen với cảnh hoảng loạn của người sắp làm cha, cũng không thèm chú ý tới anh. Nhưng y tá trẻ mới vừa ra trường, còn sùng bái Chung Thụy, lén lút nói với anh sản phụ có chút khó sanh, làm Chung Thụy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh như Chung lão.
Thật may, đến cuối cùng mẹ con đều bình an, nói chung là giai đại hoan hỉ*.
*Giai đại hoan hỉ: tất cả đều vui, nhưng miu để nghĩa hán việt cho hay hay
Chung lão gật gật đầu, coi như chấp nhận lý do của Chung Thụy.
Không có gì quan trọng hơn việc mẹ con bình an và đứa nhỏ được khỏe mạnh, đặt cái tên Tiểu Kiện này quả thật rất hay.
“Tên của đứa sau phải do ta đặt, có biết chưa?”.
Ông nhìn thấy Chung Thụy gật đầu, hài lòng mà tiếp tục đùa nghịch với đứa chắt trong ngực, nhưng lại khổ cho Chung ba.
Tiêu Tiêu và Chung Thụy đều là con một, chúng nó có thể sinh hai đứa, đứa thứ nhất là do Chung Thụy đặt tên, đứa thứ hai Chung lão đã đặt hàng trước, vậy người mới thăng chức làm ông nội là ông thì sao đây?
Chung ba nhìn chăm chú cái bụng bằng phẳng của Tiêu Tiêu, sắc mặt khỏi phải nói có bao nhiêu khó coi.
Sau lưng Tiêu Tiêu run lên, không phải không phát hiện vẻ mặt không vui của Chung ba, nhưng mà…cô cũng lực bất tòng tâm.
Ai dám giành đặt tên với Chung lão chứ, nhỡ ngất một lần nữa thì làm sao đây?
Chung lão ôm chắt trai không buông tay, cho dù Tiểu Kiện ăn xong liền ngủ. Buổi tối còn có bảo mẫu đi theo, Tiêu Tiêu rất yên tâm, cùng Chung Thụy hai người trở về phòng.
Mệt mỏi một ngày, lại bị Chung lão dọa, Tiêu Tiêu cũng nhịn không được lộ ra vẻ uể oải.
Vừa muốn di chuyển, thì đã bị Chung Thụy ôm từ phía sau.
Tiêu Tiêu vỗ vỗ cánh tay đang ôm lấy mình, bất đắc dĩ nói: “Ông nội và ba mẹ đều ở đây, đêm nay anh nhẫn nhịn một chút đi”.
Tuy mang thai và ở cữ đã hơn một năm, hai người cũng không phải không sử dụng biện pháp thư giãn khác, nhưng nói cho cùng vẫn không thoải mái như cái đầu. ^^
Kiềm chế quá lâu, Tiêu Tiêu cũng rất vất vả mới giữ cho cơ thể đẹp như vậy, Chung Thụy tự nhiên sẽ không buông tha, cúi đầu liền hôn lên cổ cô, để lại một loạt dấu vết ướt át.
“Không sợ, hiệu quả cách âm của phòng này rất tốt”.
“Tuy Tiểu Kiện ăn no liền ngủ, nhưng ai biết đêm nay nó có làm ầm ĩ hay không?” Đứa nhỏ này rất có lực, nó không thể mở miệng nói, bởi vậy mỗi khi khó chịu nó đều khóc inh ỏi, mỗi đêm Tiêu Tiêu đều không dám ngủ say, chỉ sợ lúc đứa nhỏ tìm cô nhưng cô không thể chạy qua đầu tiên.
“Có ông nội và ba mẹ, còn có hai bảo mẫu ở đây, không có chuyện gì đâu”. Hơn một tháng nay, Tiểu Kiện đều rất ngoan, nhưng Tiêu Tiêu khá lo lắng, do đó lúc bình thường cô đều ngủ trong căn phòng sát vách với phòng trẻ sơ sinh, hiếm khi đứa nhỏ được mang đi, nói gì đi nữa Chung Thụy sẽ không buông tha cho cơ hội như vậy.
“Ông nội còn chờ đặt tên cho đứa nhỏ thứ hai đó, chúng ta phải làm việc chăm chỉ thêm chút nữa”.
Tiêu Tiêu buồn bực, có cần phải nôn nóng như vậy không?
Anh vừa hôn lên mọi chỗ trên cơ thể Tiêu Tiêu, vừa đem những vật che đậy nhanh chóng kéo xuống, trong nháy mắt hai người đều trần như nhộng.
Tiêu Tiêu cắn môi, không dám phát ra tiếng động, ngửa đầu lộ ra cái cổ trơn bóng, đường cong như tơ cũng dần dần hiện ra.
Chung Thụy kìm lòng không đậu mà hôn lên gáy cô, lại lưu luyến ở trước ngực và xương quai xanh, khiến cho Tiêu Tiêu liên tục thở dốc, liều mạng chịu đựng không dám kêu ra tiếng.
“Đừng sợ, phòng ngủ cách âm rất tốt, ông nội ở dưới lầu, phòng cha mẹ cũng cách khá xa…” Chung Thụy vừa hôn môi, vừa nhỏ giọng trấn an qua loa.
Tiêu Tiêu vặn vẹo, không vui mà đá anh một cái: “Chung ta vừa vào liền đóng cửa lại, đến lúc cha mẹ có việc tìm đến thì làm sao đây?”.
“Không đâu, bọn họ rất thức thời” Hơn nữa Đào Linh cũng biết, Chung Thụy nhẫn nhịn đã lâu, đêm nay chắc chắn sẽ bùng nổ, nếu nhịn quá sẽ hỏng đó.
Giờ ăn đã đến, động tác bắt đầu của Chung Thụy không nhanh cũng không chậm.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, cười với Tiêu Tiêu: “Thiếu chút quên mất, anh có quà tặng em đây”.
Tiêu Tiêu quái lạ mà nhìn anh một cái, chỉ thấy anh đứng lên, từ từ mở tủ quần áo ra.
Một chiếc váy cưới màu trắng đập vào mắt cô, Tiêu Tiêu trừng lớn mắt, nhìn thấy chiếc váy được thiết kế thấp cổ, cùng với đuôi váy được đính kim cương hoa lệ, bỗng nhiên hai mắt cô ươn ướt.
Hai người bởi vì công việc, còn có đứa nhỏ đột nhiên rơi xuống, mới không có cách nào cử hành hôn lễ, chỉ tới cục dân chính đăng ký kết hôn cho qua chuyện.
Tiêu Tiêu vẫn hy vọng có thể mặc lên người một chiếc váy cưới xinh đẹp lộng lẫy nhất, khoát cánh tay của anh đi vào hội trường, không nghĩ tới lúc này anh sẽ thực hiện giấc mơ của mình.
“Thích không?” Chung Thụy ôm cô, ở bên tai thấp giọng hỏi.
Tiêu Tiêu nén cười gật đầu: “Thích, rất thích”.
“Vậy thử xem” Chung Thụy cầm chiếc váy dài, duỗi tay thay cô mặc vào.
Mặt vải tơ lụa, khi mặc vào người Tiêu Tiêu, đều làm lộ ra những đường cong tuyệt đẹp.
Cô thuận tay kéo vạt váy, dạo một vòng ở trước gương, cao hứng mà nở nụ cười: “Đẹp không?”.
“Nhìn đẹp lắm” Chung Thụy nhìn thấy Tiêu Tiêu đứng ở trước gương cười đến nhu mì, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hương vị trưởng thành chín chắn, anh không khỏi nheo mắt lại.
Đây là cô vợ nhỏ bé của anh, nếu không trông coi cẩn thận, thì không biết bị người ta lừa mất lúc nào!
Tiêu Tiêu nhìn tấm gương không rời mắt, Chung Thụy từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, một tay từ cổ áo đi vào dò xét.
Cô quay đầu trừng anh một cái: “Đem chiếc váy này cởi ra trước đi, nếu không sẽ làm bẩn đấy”.
“Không sao đâu, ngày mai đem cho người ta giặc là được rồi, em mặc rất đẹp, anh cũng không nỡ cởi ra” Chung Thụy vừa nói, cánh tay đặt trên lưng cô từ từ chui vào trong vạt váy, xoa xoa bắp chân nhỏ nhắn của cô, chậm rãi hướng lên trên.
Tiêu Tiêu kêu một tiếng, ngửa đầu ra sau, ngã vào ngực anh, hai mắt ướt sũng, ngượng ngùng tức giận.
Nếu bẩn thật, ngày mai đem cho người khác giặc, không phải vừa nhìn là biết đêm nay bọn họ đã làm chuyện tốt gì sao, còm làm áo cưới bẩn như vậy?
Nhưng không đợi cô phản kháng, Chung Thụy đã nhấc váy lên, từ phía sau lưng cúi người đâm vào, đè toàn thân Tiêu Tiêu lên mặt kính.
Tay chân Tiêu Tiêu như nhũn ra, chỉ có thể yên lặng thừa nhận những cú thúc từ phía sau, miệng thoát ra những tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Chung Thụy hôn lên môi cô, cong môi nở nụ cười.
Bởi vì sinh đứa nhỏ, mềm mại trước ngực Tiêu Tiêu dường như đã lớn hơn một số, quần áo trước kia, đoán chừng nếu mặc vào sẽ rất chật, bắt buộc phải mua lại từ đầu.
Đặc biệt đối tượng là đồ lót, hai năm qua đều do Chung Thụy mua giúp, chẳng mấy chốc đã trở thành sở thích nho nhỏ của hai người.
Tiêu Tiêu cũng mặc anh, nhưng Chung Thụy càng ngày càng có khẩu vị buồn nôn, lúc hai người ở chung với nhau, anh đều lấy ra nào ren, trong suốt, ngực siêu thấp, thậm chí là miếng dán ngực màu dạ quang, làm cô cực kỳ xấu hổ.
Vừa rồi thử áo cưới, Chung Thụy mặc cho cô một bộ màu trắng mỏng, lòng bàn tay gần như dán luôn trên đó, dường như không cảm nhận được sự cản trở của vải vóc…
Tiêu Tiêu không cam lòng yếu thế, quay đầu hôn lên môi Chung Thụy, vừa hôn, vừa mở rộng hai chân.
Hô hấp của Chung Thụy dần đông cứng lại, anh cúi đầu cười: “Đừng nóng, chúng ta còn thời gian nửa tháng lận”.
“…Cái gì nửa tháng?” Tiêu Tiêu mơ mơ màng màng, rõ ràng A Sâm đã nói lịch làm việc của cô bắt đầu từ ngày mốt.
Chung Thụy hôn lên lưng cô: “Anh dặn Ben hoãn lại thời gian quay ngoại cảnh, cũng đã nhắn với A Sâm cho… em nghỉ ngơi nửa tháng”.
Tiêu Tiêu hoảng sợ mà nhảy dựng lên, chết tiệt, người này sao có thể tự ý quyết định, dám thay đổi thời gian làm việc của cô?
Nhưng không đợi cô tiếp tục phản kháng, vặn vẹo giãy dụa ngược lại đã khơi dậy cơn nộ khí của Chung Thụy, trong lúc nhất thời Tiêu Tiêu bị cuốn vào dòng thủy triều cực nóng không thoát ra được, trong lòng lặng lẽ nghiến răng nghiến lợi trong lòng!
Có điều Tiêu Tiêu tức gì thì tức, nhưng nghĩ chính mình có thể sống cùng với thần tượng, cùng nhau làm việc, cùng nhau nuôi nấng con cái, cùng nhau già đi, đáy lòng cũng trở nên ngọt lịm…
Tất cả những thứ này, đều là giấc mơ mà cô theo đuổi….
Tác giả :
Jassica