Đêm Nay Ngủ Cùng Ai
Chương 42: Cảnh Giường Chiếu Gian Nan
Luyện tập nhiều lần, rồi em cũng sẽ quen thôi.
Cuối cùng cũng trang điểm xong, lúc này Tiêu Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng thiếu chút nữa cô bị câu nói của đạo diễn làm cho sặc máu.
Cảnh quay đầu tiên lại là cảnh giường chiếu, thứ tự quay như này có phải hơi thái quá rồi không?
Nhưng ngược lại Chung Thụy lại bày ra vẻ mặt “Thấy nhưng không thể trách”, cảnh giường chiếu luôn luôn là phân cảnh có khả năng thất bại nhiều nhất trong các tập phim, đây là quy luật tất yếu rồi.
Tiêu Tiêu hiếm khi đóng tất cả các cảnh phim, do đó cô cũng không rõ lắm.
Nói về cảnh mở màn, hai người sẽ bắt đầu từ trên giường, chung quy Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Quần áo cũng không cần thay đổi, y phục và trang sức của họ cũng khá vừa vặn, muốn cởi ra cũng dễ. Cảnh được bố trí là một căn phòng mang phong cách cổ xưa, ngoại trừ một cái bàn nhỏ, ở giữa phòng chính là một chiếc giường cực lớn, muốn ám muội bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Chiếc giường lớn đẹp lộng lẫy, bên ngoài là lớp sa mỏng màu hồng nhạt đang lay động, cô cảm thấy có vài phần giống Di Hồng Viện*.
*Di Hồng Viện: ai không hiểu chỗ này giơ tay lên.
Khóe miệng của Tiêu Tiêu khẽ cong lên, cô sử dụng đồng thời cả tay và chân để bò lên giường, nghĩ nghĩ cảnh giường chiếu chắc là bắt đầu từ trên giường chứ gì, nhưng cô lại bị dáng vẻ rèn sắt không thành thép của đạo diễn làm cho lúng túng.
Đạo diễn khuyên bảo hết nước hết cái, hận không thể nắm lấy tay của Tiêu Tiêu mà dạy cho cô biết, cái gì gọi là cảnh giường chiếu!( câu này miu ko đảo lại vì đảo lại sẽ sai nghĩa)
“Cô cho rằng những cô nàng thời xưa đều nằm thẳng đơ trên giường sao, để mặc khách muốn làm gì thì làm à? Tầng lớp thấp nhất mới làm như vậy, bây giờ cô là hoa khôi, là vũ nữ rất nổi tiếng, sao có thể làm qua loa cho xong được?”
Tiêu Tiêu bị ông ta rống đến nỗi trợn mắt há mồm, cảnh giường chiếu của vũ nữ nổi tiếng có gì khác biệt sao?
Cái gọi là cảnh giường chiếu, không ở trên giường thì ở đâu?
Nhìn thấy cô vẫn còn mù mờ, đạo diễn lập tức đi qua đây: “Vẻ lẳng lơ không thể thiếu, còn cảnh diễn trước đó, phải thật ám muội, phải duy mĩ, đây là một màn rất quan trọng, nếu không cũng không cần thiết đến nỗi đưa lên thành cảnh quay đầu tiên đâu!”
Đạo diễn vừa nói, vừa cầm lấy cánh tay của Chung Thụy vòng qua thắt lưng của ông tay, đứng đối diện với Tiêu Tiêu để cho cô học hỏi.
Vẻ mặt của Chung Thụy rất kì quái, đạo diễn có dáng người hơi béo, cánh tay mập mạp của ông ta ôm chặt lấy anh, anh cảm nhận được làn da của ông ta hơi cứng còn cực kì xấu nữa.
Thế mà đạo diễn lại hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn, õng ẹo làm dáng, nằm trong lòng Chung Thụy, trên mặt còn bày ra vẻ thẹn thùng, từ từ xoay người dựa đầu vào bờ vai của anh, cười duyên cọ cọ, hai má ửng hồng chôn chặt vào hõm vai anh.
Cả người Tiêu Tiêu nổi đầy da gà, trong lòng hết sức đồng cảm với Chung Thụy.
Chẳng qua tinh thần rất có trách nhiệm của đạo diễn, làm cho cô thực sự kính nể, nhưng mà cái vòng eo phát tướng của người trung niên cứ giả bộ thẹn thùng xoay tới xoay lui, hình ảnh này thực sự rất chấn động, làm cho người khác có chút chịu không nổi…
Cũng may đạo diễn không định tiếp tục chỉ dạy nữa, cũng không dạy thêm cảnh diễn ở trên giường, nếu không nhất định Chung Thụy sẽ nhịn không được mà đẩy ông ta ra.
Lấy cái thân thể béo ú ấy đè ở trên người mình, Chung Thụy chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất nặng rồi!
“Thấy rõ chưa? Học bộ dáng vừa rồi của tôi đi, còn phải bày ra vẻ mặt muốn kháng cự nhưng không thể, với lại cũng không nên vừa bắt đầu đã đẩy anh ấy ra!” Đạo diễn quay lại phía sau máy quay phim, nhưng lại không yên tâm mà dặn dò Tiêu Tiêu một lúc nữa.
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, đạo diễn chủ động lấy mình làm mẫu để dạy cho cô, nếu cô vẫn không hiểu thì không cần làm việc ở trong phim trường này nữa.
“Ok, vậy bắt đầu, mỗi người vào vị trí của mình!” Đạo diễn cầm quyển kịch bản rồi vung lên, ra hiệu cho hai người đang đứng ở trung tâm bối cảnh chuẩn bị quay phim.
“Công tử” Tiêu Tiêu nheo mắt lại, đôi mắt quyến rũ như tơ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vẽ vòng vòng trước ngực Chung Thụy, đầu của cô cọ cọ vào bắp đùi của anh, trêu chọc đối phương với vẻ mặt vô tội.
Chung Thụy mỉm cười, ôm lấy bả vai của cô kéo vào trong lòng mình, nhưng bị Tiêu Tiêu tránh được.
Cô đưa tay đẩy anh ra, xoay người, dùng lưng của mình ngã vào lòng Chung Thụy, áo the mỏng từ từ rớt xuống.
Tấm lưng nhẵn nhụi như ẩn như hiện, làm cho người ta mơ màng.
Cách một lớp voan hồng mỏng manh kề sát vào ngực Chung Thụy, so với trực tiếp đụng chạm càng làm cho người ta điêu đứng hơn. (chủ ngữ là tấm lưng của chị ấy nhé)
Chung Thụy nhíu mày, một tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Tiêu, lòng bàn tay dọc theo thắt lưng của cô từ từ đi lên, không nhanh không chậm mà vuốt ve, Tiêu Tiêu ngửa đầu, hai má ửng đỏ, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng cùng quyến rũ.
Chung Thụy thô lỗ mà kéo áo the mỏng xuống, bờ vai trắng nõn mượt mà từ từ lộ ra, đầu ngón tay vuốt dọc từ trán của Tiêu Tiêu xuống chóp mũi, dừng trên môi cô, lướt qua một cách nhẹ nhàng, rồi sau đó theo độ cong của cơ thể, hôn từ sau gáy đến xương quai xanh, từ ngực xuống bụng…
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng, giống như không kìm nén được, nhưng lại mang vẻ mặt hưởng thụ, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, phát ra tiếng rên rỉ làm người ta ngây người: “A___”
“Cắt, cắt!” Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, ông ta đang tập trung tinh thần, nhưng thiếu chút nữa bị tiếng sư tử rống của Tiêu Tiêu làm ngã luôn cả ghế dựa.
“Tiếng kêu của cô đó sao? Đâu có giống rên rỉ, đây vốn là tiếng quỷ kêu!”
Đạo diễn tức giận đến nỗi quăng luôn quyển kịch bản trên tay, hai người đang phối hợp diễn không chê vào đâu được, động tác cùng thân thể rất ăn khớp, ông ta còn tưởng cảnh này chỉ cần quay một lần là qua, ai ngờ hình ảnh đẹp đẽ này, lại bị tiếng quỷ gào của Tiêu Tiêu phá hủy hoàn toàn.
Nhìn kỹ thuật diễn xuất của Tiêu Tiêu không tệ, sao mà chỉ mới mở miệng liền sát phong cảnh như vậy chứ?
Đạo diễn ôm đầu sắp bị Tiêu Tiêu làm cho điên lên, chỉ có thể đè nén cơn tức giận, ông nghĩ đây chỉ là một diễn viên mới, tuy vào nghề đã được vài năm, nhưng số lần xuất hiện trước ống kính rất chi là ít: “Cô là vũ nữ, nằm trong lòng người mình yêu, kìm lòng không đậu mà phát ra tiếng rên rỉ, đừng dùng quá sức, thả lỏng một chút, cô quá căng thẳng rồi đó!”
Tiêu Tiêu chỉ mới mở miệng thôi mà đã phá hoại như vậy rồi, khuôn mặt hết hồng lại trắng, cô biết tiếng rên rỉ của mình rất giống tiếng kêu thảm thiết của người bị ám sát, rất là thê thảm, cô không khỏi chán nản cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, đạo diễn, tôi sẽ cố gắng!”
Đạo diễn cũng không gây khó dễ cho cô nữa, phất tay bảo bọn họ diễn lại một lần nữa, dùng ánh mắt ra hiệu Chung Thụy nhắc nhở Tiêu Tiêu một chút.
Chung Thụy chỉ có thể thấp giọng cười cười, nhìn Tiêu Tiêu đang cúi đầu rất đáng thương, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, diễn giống như bình thường là được!”
Giống như bình thường…Bình thường…
Tiêu Tiêu lúng túng, lần đó bọn họ ở trên giường, cô hoàn toàn bị trêu chọc đến nỗi đầu óc trống rỗng, có trời mới biết tiếng rên rỉ của mình là như thế nào!
Cô lườm Chung Thụy một cái, lời nói của người nào đó căn bản chính là châm chọc.
“Thả lỏng chút, anh sẽ chỉ em, ném hết mọi chuyện qua đầu đi” Chung Thụy an ủi cô một câu, chợt nghe thấy tiếng “Bắt đầu” của đạo diễn, Tiêu Tiêu chỉ có thể quay trở về vai diễn, tối nay sau khi trở về cô nhất định sẽ tính sổ với anh!
Một màn mở đầu vẫn thuận lợi như cũ, Tiêu Tiêu cùng phối hợp với Chung Thụy giống như đã luyện tập qua từ sớm, quen thuộc mà hài hòa, động tác tự nhiên như vậy, không thấy tận lực một chút nào.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Tiêu rất ổn, vừa không khoa trương, nhưng lại mang theo một chút ngây ngô, rất phù hợp với tâm trạng dâng hiến lần đầu tiên cho người trong lòng.
Chỉ nhìn thôi, cũng làm cho mọi người xung quanh cảm nhận được hình ảnh nóng bỏng đến cỡ nào, tuấn nam mĩ nữ quá đẹp, càng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Có điều sau khi bị đạo diễn quát lớn một tiếng, cơ thể cô nhịn không được càng thêm cứng ngắc, càng ngày càng nhạy cảm.
Bàn tay của Chung Thụy trêu chọc như có như không, làm cho cả người cô như nhũn ra, rồi lại theo bản năng mà đè nén thanh âm, xung quanh đều là người, cô thật sự rất khó để thả lỏng tâm trạng, rồi trắng trợn phát ra tiếng rên rỉ!
Chung Thụy nhìn thấy sắc mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên, nhưng lại kìm nén không phát ra tiếng, không khỏi buồn cười.
Anh biết da mặt của Tiêu Tiêu mỏng, nhưng lại không nghĩ tới ở trong phim cô vẫn kềm chế như vậy, động tác trên tay anh chỉ có nước nhanh hơn một chút, chọn những vị trí mẫn cảm nhất của cô, lặng lẽ mà lởn vởn xung quanh, ý đồ là làm cho cô bật ra tiếng rên rỉ một cách tự nhiên nhất.
Tiêu Tiêu bị tốc độ của Chung Thụy làm cho điên lên, vừa thẹn thùng vừa tức giận, trái lại cơ thể càng thêm căng thẳng, cả người cứng lại, không thể nào mà bật ra tiếng được, chỉ có thể bất đắc dĩ mà mở miệng: “Ừm…a”
“Cắt___” Đầu của đạo diễn thiếu chút nữa là đụng luôn vào màn hình, tiếng rên rỉ quái lạ của Tiêu Tiêu làm cho ông ta nổi da gà khắp người.
“Nói chung tiếng rên rỉ không phải như vậy, nghe rất chướng tai, cô nghĩ tôi, cô cùng một nhóm người ở đây là đang quay phim AV sao, giả bộ kêu vài tiếng qua loa là có thể xong cảnh này sao?”
Tiêu Tiêu bị nói đến nỗi muốn chôn mặt vào lòng bàn tay luôn cho rồi, thật sự không muốn gặp người mà.
Chung Thụy nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt đã cố gắng hết sức, đáng tiếc người da mặt mỏng nào đó, trêu chọc thế nào cũng không mở miệng, anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Đã hai lần liên tiếp, đạo diễn cũng hiểu rõ cảnh diễn ngày hôm nay không thể nào mà qua được, chỉ có thể vung tay bảo Chung Thụy quay cảnh đánh võ trước, sau đó kết thúc công việc.
Tiêu Tiêu trở về với vẻ mặt đầy thất vọng, là sự thất vọng với chính bản thân mình.
Một diễn viên, mặc kệ bên trong phân cảnh là cái gì, bắt buộc phải hòa nhập vào nhân vật ngay lập tức, sao có thể ngượng ngùng, không vứt được sĩ diện của bản thân thế kia ?
Cô coi trọng sĩ diện, là bởi vì bên cạnh có người, do đó cô mới không thể nào mà phát huy được trình độ vốn có, đúng là không chuyên nghiệp gì cả.
Chung Thụy mở cửa vào nhà, cái nhìn thấy đầu tiên chính là một người nào đó đang ngồi trên sofa mà trách móc bản thân, mặt mày xám ngoét, làm anh không khỏi bật cười.
“Lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu, lo lắng cũng là chuyện bình thường. Nếu không ngày mai, anh bảo đạo diễn “Thanh trường”*, chắc chắn em sẽ không xấu hổ như vậy nữa!”
*Thanh trường: tức có nghĩa là khi quay phim chỉ còn mỗi diễn viên và đạo diễn. Giống như Ninh Dương Lan Ngọc quay cảnh cuối của cánh đồng bất tận ấy.
“Không cần đâu, người khác khi quay phim cũng đâu có “Thanh trường”, chỉ mỗi mình em yêu cầu “Thanh trường” có chút quá tự cao rồi đó!” Tiêu Tiêu nhíu mày, không đồng ý. Dựa vào cái gì Ảnh đế không “Thanh trường”, mà cô chỉ là một nữ diễn viên hạng ba lại đưa ra yêu cầu “Thanh trường” chứ? ( có lẽ mọi người bị bội thực “Thanh trường” nhỉ, nhưng miu đành chịu thôi)
Tiêu Tiêu nói xong liền ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc mà hỏi Chung Thụy: “ Phải làm sao mới có thể diễn cảnh giường chiếu cho tốt đây? Bên cạnh có người, em khó mà hòa nhập vào nhân vật, thực sự rất xấu hổ đó!”
“Xem những người xung quanh như là gỗ đi, đặt sự chú ý trên người của anh này, sẽ không xấu hổ đâu” Chung Thụy ngồi cạnh cô, nghiêm túc mà trả lời xong câu hỏi, còn bổ sung thêm một chút: “Luyện tập nhiều lần, em cũng sẽ quen thôi!”
“Luyện tập như thế nào?” Tiêu Tiêu mở miệng, nghi ngờ nhìn người bên cạnh một cái.
Chung Thụy cúi đầu hôn môi của cô, cười nói: “Buổi tối chúng ta luyện tập thêm vài lần, ngày mai em tự nhiên sẽ biết phải rên rỉ như thế nào”
Tiêu Tiêu không vui mà đẩy anh ra, nhíu mày: “Em đang nói nghiêm túc đó, anh đứng đắn một chút coi”
“Anh đang nghiêm túc đó chứ, em không phải đã quên mất nên rên rỉ như thế nào sao, anh đây sẽ cố gắng mà dạy cho em” Chung Thụy nâng cằm của cô lên, tìm đến đôi môi của Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tiêu Tiêu bị anh đè xuống sofa, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, tức giận muốn đá văng Chung Thụy ra, nhưng bị anh nhẹ nhàng ngăn lại.
“Ngoan, đừng lộn xộn. Chuyên tâm chút đi, anh rất hiếm khi tự mình chỉ dạy đó” Chung Thụy buông đôi môi của cô ra, những nụ hôn vụn vặt từ từ rơi xuống xương quai xanh và trước ngực, hàm răng nhẹ nhàng cắn mở nút áo ra, nụ hôn ướt át từng chút từng chút đi xuống.
Để tránh để lại dấu vết trên người cô, Chung Thụy hôn rất nhẹ, ngậm đỉnh nhỏ trước ngực Tiêu Tiêu, làm cho cô nhịn không được mà khẽ rên một tiếng.
Anh ngẩng đầu, đôi môi ướt át, nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng lên: “Đúng là thanh âm đó, em đã nhớ kỹ chưa?”
Có trời mới biết cô vừa mở miệng rên rỉ, làm sao chỉ mới có một tiếng mà nhớ kỹ cho được.
“Chắc là không nhớ rồi chứ gì, vậy chúng ta tiếp tục” Chung Thụy nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, sau đó anh chôn mặt trước ngực Tiêu Tiêu, tiếp tục tiến lên (^^).
Cô bị hôn khắp cả người, tay chân Tiêu Tiêu như nhũn ra, ngay cả Chung Thụy buông hai tay mình lúc nào cô cũng không biết, chỉ có thể thở gấp, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cố gắng ghi nhớ tiếng rên rỉ của mình.
Đáng tiếc càng muốn nhớ thì lại càng quên mau, đến cuối cùng hoàn toàn quên mất mình muốn làm cái gì, bị động mà thuận theo động tác của Chung Thụy.
Mỗi lần đến thời điểm mấu chốt Chung Thụy đều ngừng lại, nghiêm túc hỏi một câu: “Nhớ chưa vậy?”
Tiêu Tiêu vừa mới khôi phục lại tinh thần, liền bị những khoái cảm tiếp theo đánh úp, đầu óc biến thành một đống keo, mơ màng màng muốn càng nhiều hơn nữa, tới gần thêm chút nữa…
Cuối cùng cũng trang điểm xong, lúc này Tiêu Tiêu mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng thiếu chút nữa cô bị câu nói của đạo diễn làm cho sặc máu.
Cảnh quay đầu tiên lại là cảnh giường chiếu, thứ tự quay như này có phải hơi thái quá rồi không?
Nhưng ngược lại Chung Thụy lại bày ra vẻ mặt “Thấy nhưng không thể trách”, cảnh giường chiếu luôn luôn là phân cảnh có khả năng thất bại nhiều nhất trong các tập phim, đây là quy luật tất yếu rồi.
Tiêu Tiêu hiếm khi đóng tất cả các cảnh phim, do đó cô cũng không rõ lắm.
Nói về cảnh mở màn, hai người sẽ bắt đầu từ trên giường, chung quy Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Quần áo cũng không cần thay đổi, y phục và trang sức của họ cũng khá vừa vặn, muốn cởi ra cũng dễ. Cảnh được bố trí là một căn phòng mang phong cách cổ xưa, ngoại trừ một cái bàn nhỏ, ở giữa phòng chính là một chiếc giường cực lớn, muốn ám muội bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Chiếc giường lớn đẹp lộng lẫy, bên ngoài là lớp sa mỏng màu hồng nhạt đang lay động, cô cảm thấy có vài phần giống Di Hồng Viện*.
*Di Hồng Viện: ai không hiểu chỗ này giơ tay lên.
Khóe miệng của Tiêu Tiêu khẽ cong lên, cô sử dụng đồng thời cả tay và chân để bò lên giường, nghĩ nghĩ cảnh giường chiếu chắc là bắt đầu từ trên giường chứ gì, nhưng cô lại bị dáng vẻ rèn sắt không thành thép của đạo diễn làm cho lúng túng.
Đạo diễn khuyên bảo hết nước hết cái, hận không thể nắm lấy tay của Tiêu Tiêu mà dạy cho cô biết, cái gì gọi là cảnh giường chiếu!( câu này miu ko đảo lại vì đảo lại sẽ sai nghĩa)
“Cô cho rằng những cô nàng thời xưa đều nằm thẳng đơ trên giường sao, để mặc khách muốn làm gì thì làm à? Tầng lớp thấp nhất mới làm như vậy, bây giờ cô là hoa khôi, là vũ nữ rất nổi tiếng, sao có thể làm qua loa cho xong được?”
Tiêu Tiêu bị ông ta rống đến nỗi trợn mắt há mồm, cảnh giường chiếu của vũ nữ nổi tiếng có gì khác biệt sao?
Cái gọi là cảnh giường chiếu, không ở trên giường thì ở đâu?
Nhìn thấy cô vẫn còn mù mờ, đạo diễn lập tức đi qua đây: “Vẻ lẳng lơ không thể thiếu, còn cảnh diễn trước đó, phải thật ám muội, phải duy mĩ, đây là một màn rất quan trọng, nếu không cũng không cần thiết đến nỗi đưa lên thành cảnh quay đầu tiên đâu!”
Đạo diễn vừa nói, vừa cầm lấy cánh tay của Chung Thụy vòng qua thắt lưng của ông tay, đứng đối diện với Tiêu Tiêu để cho cô học hỏi.
Vẻ mặt của Chung Thụy rất kì quái, đạo diễn có dáng người hơi béo, cánh tay mập mạp của ông ta ôm chặt lấy anh, anh cảm nhận được làn da của ông ta hơi cứng còn cực kì xấu nữa.
Thế mà đạo diễn lại hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn, õng ẹo làm dáng, nằm trong lòng Chung Thụy, trên mặt còn bày ra vẻ thẹn thùng, từ từ xoay người dựa đầu vào bờ vai của anh, cười duyên cọ cọ, hai má ửng hồng chôn chặt vào hõm vai anh.
Cả người Tiêu Tiêu nổi đầy da gà, trong lòng hết sức đồng cảm với Chung Thụy.
Chẳng qua tinh thần rất có trách nhiệm của đạo diễn, làm cho cô thực sự kính nể, nhưng mà cái vòng eo phát tướng của người trung niên cứ giả bộ thẹn thùng xoay tới xoay lui, hình ảnh này thực sự rất chấn động, làm cho người khác có chút chịu không nổi…
Cũng may đạo diễn không định tiếp tục chỉ dạy nữa, cũng không dạy thêm cảnh diễn ở trên giường, nếu không nhất định Chung Thụy sẽ nhịn không được mà đẩy ông ta ra.
Lấy cái thân thể béo ú ấy đè ở trên người mình, Chung Thụy chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất nặng rồi!
“Thấy rõ chưa? Học bộ dáng vừa rồi của tôi đi, còn phải bày ra vẻ mặt muốn kháng cự nhưng không thể, với lại cũng không nên vừa bắt đầu đã đẩy anh ấy ra!” Đạo diễn quay lại phía sau máy quay phim, nhưng lại không yên tâm mà dặn dò Tiêu Tiêu một lúc nữa.
Tiêu Tiêu vội vàng gật đầu, đạo diễn chủ động lấy mình làm mẫu để dạy cho cô, nếu cô vẫn không hiểu thì không cần làm việc ở trong phim trường này nữa.
“Ok, vậy bắt đầu, mỗi người vào vị trí của mình!” Đạo diễn cầm quyển kịch bản rồi vung lên, ra hiệu cho hai người đang đứng ở trung tâm bối cảnh chuẩn bị quay phim.
“Công tử” Tiêu Tiêu nheo mắt lại, đôi mắt quyến rũ như tơ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vẽ vòng vòng trước ngực Chung Thụy, đầu của cô cọ cọ vào bắp đùi của anh, trêu chọc đối phương với vẻ mặt vô tội.
Chung Thụy mỉm cười, ôm lấy bả vai của cô kéo vào trong lòng mình, nhưng bị Tiêu Tiêu tránh được.
Cô đưa tay đẩy anh ra, xoay người, dùng lưng của mình ngã vào lòng Chung Thụy, áo the mỏng từ từ rớt xuống.
Tấm lưng nhẵn nhụi như ẩn như hiện, làm cho người ta mơ màng.
Cách một lớp voan hồng mỏng manh kề sát vào ngực Chung Thụy, so với trực tiếp đụng chạm càng làm cho người ta điêu đứng hơn. (chủ ngữ là tấm lưng của chị ấy nhé)
Chung Thụy nhíu mày, một tay ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Tiêu, lòng bàn tay dọc theo thắt lưng của cô từ từ đi lên, không nhanh không chậm mà vuốt ve, Tiêu Tiêu ngửa đầu, hai má ửng đỏ, lộ ra vẻ mặt thẹn thùng cùng quyến rũ.
Chung Thụy thô lỗ mà kéo áo the mỏng xuống, bờ vai trắng nõn mượt mà từ từ lộ ra, đầu ngón tay vuốt dọc từ trán của Tiêu Tiêu xuống chóp mũi, dừng trên môi cô, lướt qua một cách nhẹ nhàng, rồi sau đó theo độ cong của cơ thể, hôn từ sau gáy đến xương quai xanh, từ ngực xuống bụng…
Vẻ mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng, giống như không kìm nén được, nhưng lại mang vẻ mặt hưởng thụ, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, phát ra tiếng rên rỉ làm người ta ngây người: “A___”
“Cắt, cắt!” Đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, ông ta đang tập trung tinh thần, nhưng thiếu chút nữa bị tiếng sư tử rống của Tiêu Tiêu làm ngã luôn cả ghế dựa.
“Tiếng kêu của cô đó sao? Đâu có giống rên rỉ, đây vốn là tiếng quỷ kêu!”
Đạo diễn tức giận đến nỗi quăng luôn quyển kịch bản trên tay, hai người đang phối hợp diễn không chê vào đâu được, động tác cùng thân thể rất ăn khớp, ông ta còn tưởng cảnh này chỉ cần quay một lần là qua, ai ngờ hình ảnh đẹp đẽ này, lại bị tiếng quỷ gào của Tiêu Tiêu phá hủy hoàn toàn.
Nhìn kỹ thuật diễn xuất của Tiêu Tiêu không tệ, sao mà chỉ mới mở miệng liền sát phong cảnh như vậy chứ?
Đạo diễn ôm đầu sắp bị Tiêu Tiêu làm cho điên lên, chỉ có thể đè nén cơn tức giận, ông nghĩ đây chỉ là một diễn viên mới, tuy vào nghề đã được vài năm, nhưng số lần xuất hiện trước ống kính rất chi là ít: “Cô là vũ nữ, nằm trong lòng người mình yêu, kìm lòng không đậu mà phát ra tiếng rên rỉ, đừng dùng quá sức, thả lỏng một chút, cô quá căng thẳng rồi đó!”
Tiêu Tiêu chỉ mới mở miệng thôi mà đã phá hoại như vậy rồi, khuôn mặt hết hồng lại trắng, cô biết tiếng rên rỉ của mình rất giống tiếng kêu thảm thiết của người bị ám sát, rất là thê thảm, cô không khỏi chán nản cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, đạo diễn, tôi sẽ cố gắng!”
Đạo diễn cũng không gây khó dễ cho cô nữa, phất tay bảo bọn họ diễn lại một lần nữa, dùng ánh mắt ra hiệu Chung Thụy nhắc nhở Tiêu Tiêu một chút.
Chung Thụy chỉ có thể thấp giọng cười cười, nhìn Tiêu Tiêu đang cúi đầu rất đáng thương, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo lắng, diễn giống như bình thường là được!”
Giống như bình thường…Bình thường…
Tiêu Tiêu lúng túng, lần đó bọn họ ở trên giường, cô hoàn toàn bị trêu chọc đến nỗi đầu óc trống rỗng, có trời mới biết tiếng rên rỉ của mình là như thế nào!
Cô lườm Chung Thụy một cái, lời nói của người nào đó căn bản chính là châm chọc.
“Thả lỏng chút, anh sẽ chỉ em, ném hết mọi chuyện qua đầu đi” Chung Thụy an ủi cô một câu, chợt nghe thấy tiếng “Bắt đầu” của đạo diễn, Tiêu Tiêu chỉ có thể quay trở về vai diễn, tối nay sau khi trở về cô nhất định sẽ tính sổ với anh!
Một màn mở đầu vẫn thuận lợi như cũ, Tiêu Tiêu cùng phối hợp với Chung Thụy giống như đã luyện tập qua từ sớm, quen thuộc mà hài hòa, động tác tự nhiên như vậy, không thấy tận lực một chút nào.
Biểu cảm trên mặt Tiêu Tiêu rất ổn, vừa không khoa trương, nhưng lại mang theo một chút ngây ngô, rất phù hợp với tâm trạng dâng hiến lần đầu tiên cho người trong lòng.
Chỉ nhìn thôi, cũng làm cho mọi người xung quanh cảm nhận được hình ảnh nóng bỏng đến cỡ nào, tuấn nam mĩ nữ quá đẹp, càng khiến cho người ta không thể rời mắt.
Có điều sau khi bị đạo diễn quát lớn một tiếng, cơ thể cô nhịn không được càng thêm cứng ngắc, càng ngày càng nhạy cảm.
Bàn tay của Chung Thụy trêu chọc như có như không, làm cho cả người cô như nhũn ra, rồi lại theo bản năng mà đè nén thanh âm, xung quanh đều là người, cô thật sự rất khó để thả lỏng tâm trạng, rồi trắng trợn phát ra tiếng rên rỉ!
Chung Thụy nhìn thấy sắc mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên, nhưng lại kìm nén không phát ra tiếng, không khỏi buồn cười.
Anh biết da mặt của Tiêu Tiêu mỏng, nhưng lại không nghĩ tới ở trong phim cô vẫn kềm chế như vậy, động tác trên tay anh chỉ có nước nhanh hơn một chút, chọn những vị trí mẫn cảm nhất của cô, lặng lẽ mà lởn vởn xung quanh, ý đồ là làm cho cô bật ra tiếng rên rỉ một cách tự nhiên nhất.
Tiêu Tiêu bị tốc độ của Chung Thụy làm cho điên lên, vừa thẹn thùng vừa tức giận, trái lại cơ thể càng thêm căng thẳng, cả người cứng lại, không thể nào mà bật ra tiếng được, chỉ có thể bất đắc dĩ mà mở miệng: “Ừm…a”
“Cắt___” Đầu của đạo diễn thiếu chút nữa là đụng luôn vào màn hình, tiếng rên rỉ quái lạ của Tiêu Tiêu làm cho ông ta nổi da gà khắp người.
“Nói chung tiếng rên rỉ không phải như vậy, nghe rất chướng tai, cô nghĩ tôi, cô cùng một nhóm người ở đây là đang quay phim AV sao, giả bộ kêu vài tiếng qua loa là có thể xong cảnh này sao?”
Tiêu Tiêu bị nói đến nỗi muốn chôn mặt vào lòng bàn tay luôn cho rồi, thật sự không muốn gặp người mà.
Chung Thụy nhún nhún vai, bày ra vẻ mặt đã cố gắng hết sức, đáng tiếc người da mặt mỏng nào đó, trêu chọc thế nào cũng không mở miệng, anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Đã hai lần liên tiếp, đạo diễn cũng hiểu rõ cảnh diễn ngày hôm nay không thể nào mà qua được, chỉ có thể vung tay bảo Chung Thụy quay cảnh đánh võ trước, sau đó kết thúc công việc.
Tiêu Tiêu trở về với vẻ mặt đầy thất vọng, là sự thất vọng với chính bản thân mình.
Một diễn viên, mặc kệ bên trong phân cảnh là cái gì, bắt buộc phải hòa nhập vào nhân vật ngay lập tức, sao có thể ngượng ngùng, không vứt được sĩ diện của bản thân thế kia ?
Cô coi trọng sĩ diện, là bởi vì bên cạnh có người, do đó cô mới không thể nào mà phát huy được trình độ vốn có, đúng là không chuyên nghiệp gì cả.
Chung Thụy mở cửa vào nhà, cái nhìn thấy đầu tiên chính là một người nào đó đang ngồi trên sofa mà trách móc bản thân, mặt mày xám ngoét, làm anh không khỏi bật cười.
“Lần đầu tiên diễn cảnh giường chiếu, lo lắng cũng là chuyện bình thường. Nếu không ngày mai, anh bảo đạo diễn “Thanh trường”*, chắc chắn em sẽ không xấu hổ như vậy nữa!”
*Thanh trường: tức có nghĩa là khi quay phim chỉ còn mỗi diễn viên và đạo diễn. Giống như Ninh Dương Lan Ngọc quay cảnh cuối của cánh đồng bất tận ấy.
“Không cần đâu, người khác khi quay phim cũng đâu có “Thanh trường”, chỉ mỗi mình em yêu cầu “Thanh trường” có chút quá tự cao rồi đó!” Tiêu Tiêu nhíu mày, không đồng ý. Dựa vào cái gì Ảnh đế không “Thanh trường”, mà cô chỉ là một nữ diễn viên hạng ba lại đưa ra yêu cầu “Thanh trường” chứ? ( có lẽ mọi người bị bội thực “Thanh trường” nhỉ, nhưng miu đành chịu thôi)
Tiêu Tiêu nói xong liền ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc mà hỏi Chung Thụy: “ Phải làm sao mới có thể diễn cảnh giường chiếu cho tốt đây? Bên cạnh có người, em khó mà hòa nhập vào nhân vật, thực sự rất xấu hổ đó!”
“Xem những người xung quanh như là gỗ đi, đặt sự chú ý trên người của anh này, sẽ không xấu hổ đâu” Chung Thụy ngồi cạnh cô, nghiêm túc mà trả lời xong câu hỏi, còn bổ sung thêm một chút: “Luyện tập nhiều lần, em cũng sẽ quen thôi!”
“Luyện tập như thế nào?” Tiêu Tiêu mở miệng, nghi ngờ nhìn người bên cạnh một cái.
Chung Thụy cúi đầu hôn môi của cô, cười nói: “Buổi tối chúng ta luyện tập thêm vài lần, ngày mai em tự nhiên sẽ biết phải rên rỉ như thế nào”
Tiêu Tiêu không vui mà đẩy anh ra, nhíu mày: “Em đang nói nghiêm túc đó, anh đứng đắn một chút coi”
“Anh đang nghiêm túc đó chứ, em không phải đã quên mất nên rên rỉ như thế nào sao, anh đây sẽ cố gắng mà dạy cho em” Chung Thụy nâng cằm của cô lên, tìm đến đôi môi của Tiêu Tiêu, nhẹ nhàng hôn xuống.
Tiêu Tiêu bị anh đè xuống sofa, hai tay bị trói trên đỉnh đầu, tức giận muốn đá văng Chung Thụy ra, nhưng bị anh nhẹ nhàng ngăn lại.
“Ngoan, đừng lộn xộn. Chuyên tâm chút đi, anh rất hiếm khi tự mình chỉ dạy đó” Chung Thụy buông đôi môi của cô ra, những nụ hôn vụn vặt từ từ rơi xuống xương quai xanh và trước ngực, hàm răng nhẹ nhàng cắn mở nút áo ra, nụ hôn ướt át từng chút từng chút đi xuống.
Để tránh để lại dấu vết trên người cô, Chung Thụy hôn rất nhẹ, ngậm đỉnh nhỏ trước ngực Tiêu Tiêu, làm cho cô nhịn không được mà khẽ rên một tiếng.
Anh ngẩng đầu, đôi môi ướt át, nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng lên: “Đúng là thanh âm đó, em đã nhớ kỹ chưa?”
Có trời mới biết cô vừa mở miệng rên rỉ, làm sao chỉ mới có một tiếng mà nhớ kỹ cho được.
“Chắc là không nhớ rồi chứ gì, vậy chúng ta tiếp tục” Chung Thụy nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, sau đó anh chôn mặt trước ngực Tiêu Tiêu, tiếp tục tiến lên (^^).
Cô bị hôn khắp cả người, tay chân Tiêu Tiêu như nhũn ra, ngay cả Chung Thụy buông hai tay mình lúc nào cô cũng không biết, chỉ có thể thở gấp, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, cố gắng ghi nhớ tiếng rên rỉ của mình.
Đáng tiếc càng muốn nhớ thì lại càng quên mau, đến cuối cùng hoàn toàn quên mất mình muốn làm cái gì, bị động mà thuận theo động tác của Chung Thụy.
Mỗi lần đến thời điểm mấu chốt Chung Thụy đều ngừng lại, nghiêm túc hỏi một câu: “Nhớ chưa vậy?”
Tiêu Tiêu vừa mới khôi phục lại tinh thần, liền bị những khoái cảm tiếp theo đánh úp, đầu óc biến thành một đống keo, mơ màng màng muốn càng nhiều hơn nữa, tới gần thêm chút nữa…
Tác giả :
Jassica