Đêm Mưa Chọc Phải Tổng Giám Đốc Trí Mạng
Chương 85: Người đáng hận, người đáng thương
Hàn Thi Dư bọc thân thể bị tàn phế, y phục rách đến không thể che kín thân thể, hết sức nhếch nhác đứng ở trước cửa sổ, trên mặt trừ hờ hững vẫn còn nước mắt đã khô khốc.
Một đêm này khá dài rồi, chân trời xa xa rốt cuộc lộ ra một tia mặt trời. Hàn Thi Dư liếc mắt nhìn người đàn ông ngủ hết sức thâm trầm trên giường, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Cô nên hận anh, bởi vì anh đã phá hủy sự trong sạch của cô, đó là cô cất giữ vì anh Trạch Vũ. Nhưng mà, nghe anh đến đêm qua đang ngủ khóc khẽ, trong lòng của cô đối với anh nhiều hơn một phần đồng tình.
Khó trách người khác đều nói, người đáng hận đều có chỗ đáng thương.
Nghĩ đến đây, chính mình cũng thật đáng thương như anh, yêu một người không thương mình.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn!
Năm đó, cô vì muốn có thể có một tiền đồ tốt, chính cô vụng trộm đánh cắp hạnh phúc thuộc về người khác, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng cái gọi là hạnh phúc hiện tại lại là gánh nặng lớn nhất của cô.
Đây chính là báo ứng? Báo ứng kiếp này?
Hàn Thi Dư khổ sở lắc đầu một cái, cô cầm lấy áo sơ mi to lớn đi vào phòng tắm. Không bao lâu sau, tiếng nước chảy rào rào vang lên. Người đàn ông trên giường mơ mơ màng màng lật người, lại ngủ thiếp đi.
Từ phòng tắm ra ngoài, Hàn Thi Dư lại mặc lên áo khoác của anh ta, cuối cùng cô liếc mắt nhìn Tần Phi trên giường, lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm cuối mùa thu, gió mát lạnh run.
Hàn Thi Dư đứng ở đầu đường vắng lặng, cô cảm thấy mình hết sức cô đơn, cô hết sức khát vọng ấm áp.
Giờ khắc này, cô đột nhiên nhớ tới người nuôi cô 13 năm, nhưng vẫn chưa từng thừa nhận qua là mẹ ruột.
Rời đi Viện Phúc Lợi gần mười năm, cô chỉ trở về nhìn bà một lần, có lẽ, thật nên trở về gặp bà rồi hả?
Hàn Thi Dư thở dài một tiếng, ôm lấy áo khoác rộng rãi trên người, biến mất ở trong sương mù mông lung nơi đầu đường.
————-————–
Tần Phi tỉnh lại phát hiện y phục của mình và Hàn Thi Dư cùng nhau biến mất, bên cạnh liền để lại váy áo bị xé rách cùng vết máu rõ ràng trên ga giường.
Anh hơi sững sờ, sau đó liền nổi cáu. Anh bấm điện thoại đại sảnh, gọi phục vụ tới.
"Mua cho tôi bộ quần áo tới đây"
Tần Phi móc ra một xấp tiền mặt đưa cho phục vụ, gương mặt không nhịn được, phục vụ ý vị sâu xa nhìn anh một cái, rất cung kính nhận lấy tiền lui ra ngoài.
Tắm xong, anh khoác áo ngủ ngồi ở trên giường chờ phục vụ đưa y phục qua, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tần Phi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động cảm thấy ngây thơ buồn cười, trên mặt lập tức trồi lên vẻ mặt chán ghét, nhưng khi tiếp thông điện thoại, âm thanh kia lại dịu dàng được phun ra từ trong miệng anh.
"Này, bà xã! Thật xin lỗi, lại để cho em lo lắng, ngày hôm qua uống hơi nhiều, sợ về nhà quấy rầy em, đang ở công ty."
"Thật sao? Ông xã, anh thật ở công ty sao?"
Hạ Gia Di đang ở trong phòng làm việc Tần Phi, sắc mặt hết sức khó coi. Cô từ từ nắm chặt tay nhỏ bé, không khó nhìn ra trong lòng của cô có bao nhiêu tức giận, nhưng được nuôi dưỡng như danh môn thục viện để cho cô không có đâm xuyên mặt anh.
"Thế nào, em đang hoài nghi anh sao?". Tần Phi thu hồi vỏ bọc giả dịu dàng, âm thanh cứng rắn lộ ra chút không vui.
"A, không có, em chỉ là xác nhận một chút, sợ mình nghe lầm. Được rồi, không quấy rầy anh làm việc, về sau ít uống rượu một chút". Hạ Gia Di nhẫn nại mà nói hết lời này, liền treo máy trước.
Sau khi cúp điện thoại Hạ Gia Di ngã ngồi ở trên ghế sofa, cô khổ sở nhắm nghiền hai mắt.
Ban đầu, cô cũng biết tim của anh cũng không có ở trên thân mình, biết rất rõ ràng anh chỉ là nhìn trúng gia thế của mình, nhưng vẫn cố gả cho anh.
Cô cho là, chỉ cần cô thật lòng thương anh, vì anh nỗ lực, thời gian lâu dài, anh nhất định sẽ bị cảm động.
Cuộc hôn nhân này, cô đánh cuộc bằng hạnh phúc cả đời mình.
Cũng như quần áo vậy. Đêm tân hôn, anh ôm mình kêu tên một cô gái khác, lúc đó cô một mình rơi lệ. Trong lòng liền mơ hồ dự cảm, có lẽ trận đánh cuộc này, vừa bắt đầu cô liền thua.
Nhưng, cô không cam lòng, cô nỗ lực muốn cứu vãn, muốn xoay chuyển. Biết rất rõ ràng mỗi đêm anh ôm mình, trong lòng suy nghĩ đến cô gái khác, cô cũng nhịn xuống. Cô có thể cho anh thời gian, hi vọng anh có thể từ từ xóa nhòa đi.
Vì ép mình rời khỏi công ty, giao quyền quản lý công ty ra, anh len lén đem thuốc trợ tim của mình đổi đi, làm hại cô không thể không vào bệnh viện, cô cũng nhịn được. Cô có thể làm theo ý muốn của anh.
Từng món một, từng cái từng cái, cô hết sức cho anh tìm cớ phong phú, hi vọng có thể thuyết phục mình còn ôm lấy một tia hi vọng mong manh đối với anh. Nhưng không ngờ, mình thâm tình cùng yêu, lại trao cho một người đàn ông vô tâm.
Hiện tại, anh bắt đầu cả ngày cả đêm không trở về nhà, ở nhà cũng không nguyện nói nhiều một câu với cô, ngay cả qua loa có lệ với cô cũng không có, cô còn phải tiếp tục chịu đựng nữa sao?
Tại sao cô yêu uất ức như vậy cũng không có cách nào cầu toàn?
Mình rốt cuộc phải làm sao? Mình còn có thể làm sao đây? Nên bỏ qua sao?
Có lẽ, vừa bắt đầu mình thì không nên hãm sâu vào. Nhưng bây giờ hối hận còn hữu dụng sao?
Hiện tại, đứa bé phải làm sao? Mặc dù bác sỹ nói đứa bé này có thể gây hại cho cơ thể của cô, nhưng cô thật không nghĩ tới mình mất đi anh, lại mất cả đứa bé của hai người.
Tâm tình bi thương mãnh liệt đánh tới, Hạ Gia Di khổ sở đến không khống chế được, mặc cho nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, tràn lan không thể thu thập.
Cô rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, thất thanh khóc rống lên.
Tôi phải làm sao đây? Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Một đêm này khá dài rồi, chân trời xa xa rốt cuộc lộ ra một tia mặt trời. Hàn Thi Dư liếc mắt nhìn người đàn ông ngủ hết sức thâm trầm trên giường, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp.
Cô nên hận anh, bởi vì anh đã phá hủy sự trong sạch của cô, đó là cô cất giữ vì anh Trạch Vũ. Nhưng mà, nghe anh đến đêm qua đang ngủ khóc khẽ, trong lòng của cô đối với anh nhiều hơn một phần đồng tình.
Khó trách người khác đều nói, người đáng hận đều có chỗ đáng thương.
Nghĩ đến đây, chính mình cũng thật đáng thương như anh, yêu một người không thương mình.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật đáng buồn!
Năm đó, cô vì muốn có thể có một tiền đồ tốt, chính cô vụng trộm đánh cắp hạnh phúc thuộc về người khác, nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng cái gọi là hạnh phúc hiện tại lại là gánh nặng lớn nhất của cô.
Đây chính là báo ứng? Báo ứng kiếp này?
Hàn Thi Dư khổ sở lắc đầu một cái, cô cầm lấy áo sơ mi to lớn đi vào phòng tắm. Không bao lâu sau, tiếng nước chảy rào rào vang lên. Người đàn ông trên giường mơ mơ màng màng lật người, lại ngủ thiếp đi.
Từ phòng tắm ra ngoài, Hàn Thi Dư lại mặc lên áo khoác của anh ta, cuối cùng cô liếc mắt nhìn Tần Phi trên giường, lặng lẽ rời đi.
Sáng sớm cuối mùa thu, gió mát lạnh run.
Hàn Thi Dư đứng ở đầu đường vắng lặng, cô cảm thấy mình hết sức cô đơn, cô hết sức khát vọng ấm áp.
Giờ khắc này, cô đột nhiên nhớ tới người nuôi cô 13 năm, nhưng vẫn chưa từng thừa nhận qua là mẹ ruột.
Rời đi Viện Phúc Lợi gần mười năm, cô chỉ trở về nhìn bà một lần, có lẽ, thật nên trở về gặp bà rồi hả?
Hàn Thi Dư thở dài một tiếng, ôm lấy áo khoác rộng rãi trên người, biến mất ở trong sương mù mông lung nơi đầu đường.
————-————–
Tần Phi tỉnh lại phát hiện y phục của mình và Hàn Thi Dư cùng nhau biến mất, bên cạnh liền để lại váy áo bị xé rách cùng vết máu rõ ràng trên ga giường.
Anh hơi sững sờ, sau đó liền nổi cáu. Anh bấm điện thoại đại sảnh, gọi phục vụ tới.
"Mua cho tôi bộ quần áo tới đây"
Tần Phi móc ra một xấp tiền mặt đưa cho phục vụ, gương mặt không nhịn được, phục vụ ý vị sâu xa nhìn anh một cái, rất cung kính nhận lấy tiền lui ra ngoài.
Tắm xong, anh khoác áo ngủ ngồi ở trên giường chờ phục vụ đưa y phục qua, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Tần Phi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động cảm thấy ngây thơ buồn cười, trên mặt lập tức trồi lên vẻ mặt chán ghét, nhưng khi tiếp thông điện thoại, âm thanh kia lại dịu dàng được phun ra từ trong miệng anh.
"Này, bà xã! Thật xin lỗi, lại để cho em lo lắng, ngày hôm qua uống hơi nhiều, sợ về nhà quấy rầy em, đang ở công ty."
"Thật sao? Ông xã, anh thật ở công ty sao?"
Hạ Gia Di đang ở trong phòng làm việc Tần Phi, sắc mặt hết sức khó coi. Cô từ từ nắm chặt tay nhỏ bé, không khó nhìn ra trong lòng của cô có bao nhiêu tức giận, nhưng được nuôi dưỡng như danh môn thục viện để cho cô không có đâm xuyên mặt anh.
"Thế nào, em đang hoài nghi anh sao?". Tần Phi thu hồi vỏ bọc giả dịu dàng, âm thanh cứng rắn lộ ra chút không vui.
"A, không có, em chỉ là xác nhận một chút, sợ mình nghe lầm. Được rồi, không quấy rầy anh làm việc, về sau ít uống rượu một chút". Hạ Gia Di nhẫn nại mà nói hết lời này, liền treo máy trước.
Sau khi cúp điện thoại Hạ Gia Di ngã ngồi ở trên ghế sofa, cô khổ sở nhắm nghiền hai mắt.
Ban đầu, cô cũng biết tim của anh cũng không có ở trên thân mình, biết rất rõ ràng anh chỉ là nhìn trúng gia thế của mình, nhưng vẫn cố gả cho anh.
Cô cho là, chỉ cần cô thật lòng thương anh, vì anh nỗ lực, thời gian lâu dài, anh nhất định sẽ bị cảm động.
Cuộc hôn nhân này, cô đánh cuộc bằng hạnh phúc cả đời mình.
Cũng như quần áo vậy. Đêm tân hôn, anh ôm mình kêu tên một cô gái khác, lúc đó cô một mình rơi lệ. Trong lòng liền mơ hồ dự cảm, có lẽ trận đánh cuộc này, vừa bắt đầu cô liền thua.
Nhưng, cô không cam lòng, cô nỗ lực muốn cứu vãn, muốn xoay chuyển. Biết rất rõ ràng mỗi đêm anh ôm mình, trong lòng suy nghĩ đến cô gái khác, cô cũng nhịn xuống. Cô có thể cho anh thời gian, hi vọng anh có thể từ từ xóa nhòa đi.
Vì ép mình rời khỏi công ty, giao quyền quản lý công ty ra, anh len lén đem thuốc trợ tim của mình đổi đi, làm hại cô không thể không vào bệnh viện, cô cũng nhịn được. Cô có thể làm theo ý muốn của anh.
Từng món một, từng cái từng cái, cô hết sức cho anh tìm cớ phong phú, hi vọng có thể thuyết phục mình còn ôm lấy một tia hi vọng mong manh đối với anh. Nhưng không ngờ, mình thâm tình cùng yêu, lại trao cho một người đàn ông vô tâm.
Hiện tại, anh bắt đầu cả ngày cả đêm không trở về nhà, ở nhà cũng không nguyện nói nhiều một câu với cô, ngay cả qua loa có lệ với cô cũng không có, cô còn phải tiếp tục chịu đựng nữa sao?
Tại sao cô yêu uất ức như vậy cũng không có cách nào cầu toàn?
Mình rốt cuộc phải làm sao? Mình còn có thể làm sao đây? Nên bỏ qua sao?
Có lẽ, vừa bắt đầu mình thì không nên hãm sâu vào. Nhưng bây giờ hối hận còn hữu dụng sao?
Hiện tại, đứa bé phải làm sao? Mặc dù bác sỹ nói đứa bé này có thể gây hại cho cơ thể của cô, nhưng cô thật không nghĩ tới mình mất đi anh, lại mất cả đứa bé của hai người.
Tâm tình bi thương mãnh liệt đánh tới, Hạ Gia Di khổ sở đến không khống chế được, mặc cho nước mắt giống như nước lũ vỡ đê, tràn lan không thể thu thập.
Cô rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, thất thanh khóc rống lên.
Tôi phải làm sao đây? Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Tác giả :
Tử Thu