Đem Hạt Giống Tình yêu Cắm Vào Máu
Chương 63
“Thuộc Đình......” Tôi bật khóc. Khi bất lực người nghĩ đến đầu tiên không phải chính là người quan trọng nhất trong lòng sao? Tôi cũng bất lực. Tôi cũng không biết tôi nên làm cái gì bây giờ. Tôi không muốn lại du đãng, nhưng tôi không tìm thấy đường về nhà.
“Mau nhìn, Tâm Tâm có phản ứng rồi!” Cha nuôi bất ngờ chỉ vào màn hình máy theo dõi hô to.
“Thực sự, mau, mau gọi Bác sĩ!” Cha cũng hô lên.
“Bác sĩ, mau, con yêu của chúng ta có phản ứng rồi!”
“......”
Ngoài cửa một vài người vội vàng đi vào—— Bác sĩ, y tá. Tôi nhìn thấy y tá cầm hai cái gì đó bằng sắt dường như để lên ngực tôi.
“Không cần! Không cần! Không cần tổn thương đến con của tôi!” Tôi la lên, dường như có ai đẩy tôi một phen, tôi liền rơi vào bóng tối.
Lại mở mắt ra, tôi cảm giác toàn thân đều đau. Ông trời, các khớp xương trên người như bị gỉ sắt vậy. Đập vào mắt một màu trắng, đôi mắt của tôi có chút đau đớn, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
“Tâm Tâm, em đã tỉnh?” Cảm giác được tiếng thì thầm của tôi, có người cúi xuống mừng rỡ hỏi.
Một giọng nói rất quen thuộc, giống như của Thuộc Đình. Nhưng mà tôi biết không thể là anh, anh rất bận rộn, hơn nữa anh còn có Tiểu Bình.
“Tâm Tâm, tỉnh rồi thì mở mắt ra nhìn anh được không? Tâm Tâm......” Một đôi bàn tay to vuốt ve mặt của tôi, “Tâm Tâm, Tâm Tâm!” Anh thở dài.
Thật sự là Thuộc Đình rồi. Tôi rất muốn hưởng thụ sự dịu dàng khó có của anh, nhưng vẫn là lặng lẽ mở một mắt ra, thật sự là Thuộc Đình sao?
Thật là Thuộc Đình. Chỉ có điều anh trở nên quá xấu đi, đầu tóc lộn xộn, râu cũng không còn cạo, gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu, trên người đồ vest dường như giống rau quả sấy khô ướp muối vậy. Đây thật là Thuộc Đình sao? Sự quyến rũ, phong thái tao nhã chỉ có ở Thuộc Đình đâu rồi?
Anh mừng như điên ngồi xổm bên giường, bàn tay lớn khẽ chạm mặt của tôi, “Tâm Tâm, em đã tỉnh, thật sự tỉnh? Ông trời, cảm tạ ông trời, em rốt cục đã tỉnh.”
Tôi thật sự tỉnh. Tôi cũng biết rõ đây không phải mơ, bởi vì trong mơ cơ thể của tôi sẽ không đau. Nhưng mà tôi có một giấc mơ thật đẹp quá, trong giấc mơ Thuộc Đình là một người đàn ông cuồng dại yêu tôi, nếu không phải bởi vì đứa nhỏ, tôi thật sự không muốn tỉnh lại.
Ông trời, con của tôi! Tôi vươn hai tay sờ bụng, khẽ động một cái, ah, đau quá. Nhưng khi hai tay phủ lên bụng cảm giác thật phong phú. Con của tôi vẫn còn! Anh thấy động tác của tôi, nhẹ nhàng đem tay tôi kéo về, nắm trong tay, trân trọng hôn xuống, “Tâm Tâm, cảm tạ ông trời, anh cuối cùng không có mất đi em.” Anh bỗng nhiên rơi nước mắt, “Tâm Tâm, em thật sự mang thai con của chúng ta, anh muốn làm cha.”
“Mau nhìn, Tâm Tâm có phản ứng rồi!” Cha nuôi bất ngờ chỉ vào màn hình máy theo dõi hô to.
“Thực sự, mau, mau gọi Bác sĩ!” Cha cũng hô lên.
“Bác sĩ, mau, con yêu của chúng ta có phản ứng rồi!”
“......”
Ngoài cửa một vài người vội vàng đi vào—— Bác sĩ, y tá. Tôi nhìn thấy y tá cầm hai cái gì đó bằng sắt dường như để lên ngực tôi.
“Không cần! Không cần! Không cần tổn thương đến con của tôi!” Tôi la lên, dường như có ai đẩy tôi một phen, tôi liền rơi vào bóng tối.
Lại mở mắt ra, tôi cảm giác toàn thân đều đau. Ông trời, các khớp xương trên người như bị gỉ sắt vậy. Đập vào mắt một màu trắng, đôi mắt của tôi có chút đau đớn, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng.
“Tâm Tâm, em đã tỉnh?” Cảm giác được tiếng thì thầm của tôi, có người cúi xuống mừng rỡ hỏi.
Một giọng nói rất quen thuộc, giống như của Thuộc Đình. Nhưng mà tôi biết không thể là anh, anh rất bận rộn, hơn nữa anh còn có Tiểu Bình.
“Tâm Tâm, tỉnh rồi thì mở mắt ra nhìn anh được không? Tâm Tâm......” Một đôi bàn tay to vuốt ve mặt của tôi, “Tâm Tâm, Tâm Tâm!” Anh thở dài.
Thật sự là Thuộc Đình rồi. Tôi rất muốn hưởng thụ sự dịu dàng khó có của anh, nhưng vẫn là lặng lẽ mở một mắt ra, thật sự là Thuộc Đình sao?
Thật là Thuộc Đình. Chỉ có điều anh trở nên quá xấu đi, đầu tóc lộn xộn, râu cũng không còn cạo, gầy đi rất nhiều, đôi mắt đỏ ngầu, trên người đồ vest dường như giống rau quả sấy khô ướp muối vậy. Đây thật là Thuộc Đình sao? Sự quyến rũ, phong thái tao nhã chỉ có ở Thuộc Đình đâu rồi?
Anh mừng như điên ngồi xổm bên giường, bàn tay lớn khẽ chạm mặt của tôi, “Tâm Tâm, em đã tỉnh, thật sự tỉnh? Ông trời, cảm tạ ông trời, em rốt cục đã tỉnh.”
Tôi thật sự tỉnh. Tôi cũng biết rõ đây không phải mơ, bởi vì trong mơ cơ thể của tôi sẽ không đau. Nhưng mà tôi có một giấc mơ thật đẹp quá, trong giấc mơ Thuộc Đình là một người đàn ông cuồng dại yêu tôi, nếu không phải bởi vì đứa nhỏ, tôi thật sự không muốn tỉnh lại.
Ông trời, con của tôi! Tôi vươn hai tay sờ bụng, khẽ động một cái, ah, đau quá. Nhưng khi hai tay phủ lên bụng cảm giác thật phong phú. Con của tôi vẫn còn! Anh thấy động tác của tôi, nhẹ nhàng đem tay tôi kéo về, nắm trong tay, trân trọng hôn xuống, “Tâm Tâm, cảm tạ ông trời, anh cuối cùng không có mất đi em.” Anh bỗng nhiên rơi nước mắt, “Tâm Tâm, em thật sự mang thai con của chúng ta, anh muốn làm cha.”
Tác giả :
Tiêu Nghiên