Đêm Đầu Tiên
Chương 6
Athens
-Nếu ông không quá lo lắng cậu đã không phải mạo hiểm đi đến đây. Và đừng nói với tôi rằng ông mời tôi đi ăn tối chẳng qua là vì không muốn trãi qua cả buổi tối một mình. Tôi chắc chắn rẳng dịch vụ phòng tại King Geogre còn tốt hơn nhiều so với cái nhà hàng Trung Hoa này.Tôi nhận thấy khá là thiếu tế nhị khi chọn chiếc bàn này, trong mọi trường hợp.
Inovy nhìn Walter, ông lấy một lác kẹo gừng và đưa cho vị khách của mình.
-Tôi cũng như cậu thôi, cũng bắt đầu tỉm kiếm một thời gian dài. Nhưng điều tồi tệ nhất là không làm gì cả.
-Ông có biết Sir Ashton đứng sau chuyện này hay không? Walter hỏi.
-Tôi không chắc. Tôi không thể tưởng tượng rằng ông ta đã đi quá xa đến vậy. Sự biến mất của Keira đã quá đủ rồi. Trừ khi ông ta biết về chuyến đi và Adrian quyết định lên đường. Sẽ là một phép màu nếu ông ta không đạt được mục đích của mình.
-Chỉ một chút thôi, Walter lẩm bẩm. Ông cho rằng Sir Ashton đã thông báo cho vị thầy tu về Keira? Nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy? Nếu đó không phải là định giúp Adrian tìm ra cô ấy? Vậy sao phải hoãn việc này lại?
-Không có bằng chứng xác thực nào chính minh vị thầy tu đứng đằng sau món quà nho nhỏ này. Một ai đó trong đám người của ông ta có thể đã đánh cắp cái máy ảnh chụp ảnh nhà khảo cổ học và người bạn của chúng ta khi cô đang tắm ở bờ sông và đặt mọi thứ vào đúng chổ của nó, mà không bị bất kỳ ai phát hiện.
-Ai là người đưa tin vào vì sao hắn ta lại nhận làm việc này?
-Chỉ cần một người tu sĩ làm chứng cho việc ở bãi sông và ông ta không phản bội lại những nguyên tắc mà ông ta đã từng thề.
-Nguyên tắc nào?
-Không bao giờ được phép nói dối, nhưng có lẽ là vị thầy tu của chúng ta, vì muốn giữ bí mật, đã buộc một trong những môn đệ của mình trở thành người đưa tin.
-Được rồi, thưa quý ngài, tôi hiểu thêm rồi.
-Cậu nên học cách chơi cờ vui đi, Walter, chỉ đi trước ba hoặc bốn nước thì không đủ để dự đoán kết quả thắng hay bại. Quay trở lại vị thầy tu của chúng ta, có hai giả thyết đối lập trong tình huống cụ thể này mà không thể dung hòa. Không được nói dối và không được làm bất kỳ điều gì cản trở những việc diễn ra trong cuộc sống. Hãy tưởng tượng rằng việc sống sót phụ thuộc vào thực tế rằng Keira được tin là đã chết và điều đó sẽ khiến sự khôn ngoan của chúng ta bị giải xúc trong sự ngu muội khôn cùng. Nếu nói sự thật, ông ta đang đẩy cuộc sống của mình vào mối nguy hiểm và đi ngược lại những tính ngưỡng linh thiêng của chính mình. Mặt khác nếu nói dối rằng cô ấy đã chết ở đây, ông ta sẽ vi phạm một nguyên tắc. Thật khó khăn đúng không? Trong cờ vua nó được gọi là “chiếu bí” và bạn tôi Vackeers rất ghét điều đó.
-Làm sao mà cha mẹ ông có thể đào tạo ra một cơn người gàn dỡ như ông? Walter hỏi và bỏ một lác gừng váo cốc.
-Tôi e rằng cha mẹ tôi chẳng làm gì cả, tôi muốn cho họ một chút giá trị, nhưng tôi không biết. Nếu cậu không phiền, ngày nào đó tôi sẽ nói với những đứa con của mình, người đang nói những chuyện này với cậu không phải là tôi.
-Ông giả định rằng vị thầy tu của chúng ta đang lâm vào một tình thế tiến thoát lưỡng nan nên đã buộc một người môn dệ trở thành kẻ đưa tin, ông ta đang cố bảo vệ sự sống của Keira bằng cách giữ yên lặng?
-Chúng ta đang quan tâm đến lý do của chuyện này chứ không phải ông thầy tu đó, tôi hy vọng cậu chưa quên điều đó.
Walter diễn một bộ mặt nghi ngờ để trả lời câu hỏi đó, quả thật hắn đã quên những nguyên nhân của Inovy.
-Cậu đang buồn, ông bạn già ạ, người cựu giáo sư nói.
-Có lẽ tôi buồn, nhưng chính tôi là người chú ý đến những cái bóng dỗ của hàng cây, chính tôi là người đã so sánh,đối chiếu chúng và rút ra cái kết luận mà chúng ta đều biết.
-Tôi thừa nhận, nhưng cậu vừa nói là nó ở trên mấy cái cây!
-Tôi tốt nhất là nên giữ im lặng, như ông thầy tu của ông. Chúng ta sẽ không ở đây để nghe ngóng tin tức của Adrian, hãy cầu nguyện rằng anh ta sẽ trở về.
-Tôi không muốn lập lại, nhưng cậu vừa nói bóng ở phía trên của những cái cái cây ? Đó không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, đó chắc chắn là một thông điệp! Tôi chỉ đang tự hỏi Sir Ashton có nhìn thấy như chúng ta không.
-Hoặc một thông điệp mà chúng ta có thể nhìn thấy ở giá cả! Biết đâu chúng ta sẽ tìm thấy vài thứ quan trọng trong đám bả cà phê! Ông sẽ phải tăng giá lên đấy, để Adrian và Keira tiếp tục công việc của ông…
-Tôi xin cậu, đừng lỗ mãng như thế. Cậu thật sự muốn cậu ta lãng phí tài năng của mình trên cái đảo đó à, trong tình trạng đáng thương hại mà chúng ta đều thấy? Inovy nói, ông bắt đầu cao giọng. Cậu nghĩ tôi đủ độc ác để bảo cậu ta đi tìm cô ấy nếu như không chắc rằng cô ta còn sống à? Cậu nghĩ tôi là một con quái vật chắc?
-Tôi không có ý đó! Walter đốp lại gay gắt như thế.
Cuộc tranh luận ngắn ngủi đó đã thu hút những khách hàng đang ăn tối tại một bàn gần đó. Walter hạ thấp giọng.
-Ông nói rằng không phải vị thầy tu mà chúng ta để ý làm việc đó, vậy còn có thể là ai khác nữa ngoài ông ta?
-Đó là người đang đe dọa mạng sống của Adrian, là người sợ rằng cậu ta sẽ tìm ra Keira, trong trường hợp mọi thứ đã rõ ràng như vậy. Điều đó có khiến cậu nghĩ đến ai không?
-Ông không cần phải tỏ ra kiêu ngạo vậy đâu, tôi không phải là cấp dưới của ông.
-Làm lại phần mái của học viện phải tốn một khoảng chi không nhỏ đâu, và tôi nghĩ Mạnh Thường Quân là những người cân bằng tuyệt vời cho ngân sách của cậu, tránh tiết lộ cho ông chủ về sự quản lý ngân sách bất tài của cậu thì đáng để được tôn trọng, đúng không?
-Được rồi, tôi ghi nhận thông báo này. Vậy là ông buộc tội cho Sir Ashton?
-Ông ta có biết rằng Keira còn sống không? Có thể. Ông ta có chấp nhận mọi rủi ro hay không? Có khả năng. Nếu tôi biết những nguyên nhân này sớm hơn, tôi đã chẳng đẩy Adrian đi tiên phong. Và giờ tôi không chỉ lo lắng cho Keira, mà cho chính cậu ta hơn.
Inovy thanh toán hóa đơn rồi rời khỏi bàn. Walter lấy lại áo khoác của họ trên móc và gặp ông ngoài đường.
-Áo của ông đây, ông quên nó.
- Vào ngày mai, Inovy nói, bắt một chiếc taxi.
-Có an toàn không?
-Tôi đã ở đây lâu rồi, và tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Tôi muốn thấy cậu ta. Khi nào chúng ta sẽ có bản báo cáo tương lai của nhà phân tích?
-Ông ta đến vào mỗi buổi sáng. Các kết quả đã cải thiện, điều tồi tệ nhất đã qua đi, nhưng nó luôn có thể tái phát.
-Gọi cho tôi khi ở khách sạn, đặt biệt đừng dùng laptop của cậu, hãy dùng điện thoại công cộng.
-Ông thật sự cho rằng đường dây của tôi đang bị theo dõi?
-Tôi không hề nói thế, Walter yêu dấu của tôi. Tạm biệt.
Inovy bước lên taxi. Walter quyết định sẽ đi bộ về nhà. Thời tiết ở Athens vào mùa thu vẫn còn êm dịu. Một cơn gió mơn man thổi qua giữa lòng thành phố. Bầu không khí tươi đẹp này biết đầu sẽ khiến hắn nảy ra vài ý tưởng.
Khi về đến khách sạn, Inovy yêu cầu người phục vụ mang bàn cờ dười quầy lên cho ông, mà ông lo sợ vào buổi tối sẽ có người sử dụng nó.
Một giờ sau, Inovy ngồi trên chiếc ghế trong phòng, tự đánh cờ với chính mình và đi ngủ. Nằm trên giường, ông gối một cánh tay sau đầu, cố lục lại danh sách những địa chỉ liên lạc ở Trung Quốc mà ông đã quên trong suốt nghề nghiệp của mình. Danh sách quá dài, nhưng điều khiến ông khó chịu là những người ông nhớ đến trong danh sách chẳng còn sống nữa. Người đàn ông bậc đèn và kéo tấm che để nó đừng quá nóng. Ông ngồi trên mép giường, mang dép và nhìn chằm chằm vào cái gương ở cửa tủ quần áo.
“Ah! Vackeers, sau tôi lại không nhớ đến ông khi tôi đang cần ông như thế này? Vì ông không thể liên lạc với ai, trò lừa gạt cũ rít, vì ông không thể tin tưởng vào bất kỳ ai? Hãy nhìn xem ông đặt tính ngạo nghễ to lớn của mình ở đâu kìa. Ông vẫn chỉ có một mình và ông vẫn nuôi ước mơ được đứng đầu”
Ông đứng dậy lần nữa vào bắt đầu đi lại trong phòng.
“Nếu đầu độc, ông sẽ phải trả giá đắc, Ashton” ông quăng mình xuống bàn.
Hành động của sự nóng giận lần thứ hai trong ngày dường như dài hơn. Inovy nhìn những ô vuông trên bàn cờ, trắng xen kẻ đen. Ông quyết định phá vỡ một số quy tắc mình đặt ra, nhấc điện thoại và gọi một số ở Amsterdam. Vakeers khi nhận điện thoại đã nghe thấy bạn mình nói chuyện bằng một giọng không bình thường. Poison có thể gây ra bệnh viêm phổi cấp tính?
Vakeers không biết, nhưng hứa sẽ tìm sớm nhất có thể. Và vì tình bạn giữa hai người, ông đã không hề hỏi Inovy lý do vì sao.
-Nếu ông không quá lo lắng cậu đã không phải mạo hiểm đi đến đây. Và đừng nói với tôi rằng ông mời tôi đi ăn tối chẳng qua là vì không muốn trãi qua cả buổi tối một mình. Tôi chắc chắn rẳng dịch vụ phòng tại King Geogre còn tốt hơn nhiều so với cái nhà hàng Trung Hoa này.Tôi nhận thấy khá là thiếu tế nhị khi chọn chiếc bàn này, trong mọi trường hợp.
Inovy nhìn Walter, ông lấy một lác kẹo gừng và đưa cho vị khách của mình.
-Tôi cũng như cậu thôi, cũng bắt đầu tỉm kiếm một thời gian dài. Nhưng điều tồi tệ nhất là không làm gì cả.
-Ông có biết Sir Ashton đứng sau chuyện này hay không? Walter hỏi.
-Tôi không chắc. Tôi không thể tưởng tượng rằng ông ta đã đi quá xa đến vậy. Sự biến mất của Keira đã quá đủ rồi. Trừ khi ông ta biết về chuyến đi và Adrian quyết định lên đường. Sẽ là một phép màu nếu ông ta không đạt được mục đích của mình.
-Chỉ một chút thôi, Walter lẩm bẩm. Ông cho rằng Sir Ashton đã thông báo cho vị thầy tu về Keira? Nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy? Nếu đó không phải là định giúp Adrian tìm ra cô ấy? Vậy sao phải hoãn việc này lại?
-Không có bằng chứng xác thực nào chính minh vị thầy tu đứng đằng sau món quà nho nhỏ này. Một ai đó trong đám người của ông ta có thể đã đánh cắp cái máy ảnh chụp ảnh nhà khảo cổ học và người bạn của chúng ta khi cô đang tắm ở bờ sông và đặt mọi thứ vào đúng chổ của nó, mà không bị bất kỳ ai phát hiện.
-Ai là người đưa tin vào vì sao hắn ta lại nhận làm việc này?
-Chỉ cần một người tu sĩ làm chứng cho việc ở bãi sông và ông ta không phản bội lại những nguyên tắc mà ông ta đã từng thề.
-Nguyên tắc nào?
-Không bao giờ được phép nói dối, nhưng có lẽ là vị thầy tu của chúng ta, vì muốn giữ bí mật, đã buộc một trong những môn đệ của mình trở thành người đưa tin.
-Được rồi, thưa quý ngài, tôi hiểu thêm rồi.
-Cậu nên học cách chơi cờ vui đi, Walter, chỉ đi trước ba hoặc bốn nước thì không đủ để dự đoán kết quả thắng hay bại. Quay trở lại vị thầy tu của chúng ta, có hai giả thyết đối lập trong tình huống cụ thể này mà không thể dung hòa. Không được nói dối và không được làm bất kỳ điều gì cản trở những việc diễn ra trong cuộc sống. Hãy tưởng tượng rằng việc sống sót phụ thuộc vào thực tế rằng Keira được tin là đã chết và điều đó sẽ khiến sự khôn ngoan của chúng ta bị giải xúc trong sự ngu muội khôn cùng. Nếu nói sự thật, ông ta đang đẩy cuộc sống của mình vào mối nguy hiểm và đi ngược lại những tính ngưỡng linh thiêng của chính mình. Mặt khác nếu nói dối rằng cô ấy đã chết ở đây, ông ta sẽ vi phạm một nguyên tắc. Thật khó khăn đúng không? Trong cờ vua nó được gọi là “chiếu bí” và bạn tôi Vackeers rất ghét điều đó.
-Làm sao mà cha mẹ ông có thể đào tạo ra một cơn người gàn dỡ như ông? Walter hỏi và bỏ một lác gừng váo cốc.
-Tôi e rằng cha mẹ tôi chẳng làm gì cả, tôi muốn cho họ một chút giá trị, nhưng tôi không biết. Nếu cậu không phiền, ngày nào đó tôi sẽ nói với những đứa con của mình, người đang nói những chuyện này với cậu không phải là tôi.
-Ông giả định rằng vị thầy tu của chúng ta đang lâm vào một tình thế tiến thoát lưỡng nan nên đã buộc một người môn dệ trở thành kẻ đưa tin, ông ta đang cố bảo vệ sự sống của Keira bằng cách giữ yên lặng?
-Chúng ta đang quan tâm đến lý do của chuyện này chứ không phải ông thầy tu đó, tôi hy vọng cậu chưa quên điều đó.
Walter diễn một bộ mặt nghi ngờ để trả lời câu hỏi đó, quả thật hắn đã quên những nguyên nhân của Inovy.
-Cậu đang buồn, ông bạn già ạ, người cựu giáo sư nói.
-Có lẽ tôi buồn, nhưng chính tôi là người chú ý đến những cái bóng dỗ của hàng cây, chính tôi là người đã so sánh,đối chiếu chúng và rút ra cái kết luận mà chúng ta đều biết.
-Tôi thừa nhận, nhưng cậu vừa nói là nó ở trên mấy cái cây!
-Tôi tốt nhất là nên giữ im lặng, như ông thầy tu của ông. Chúng ta sẽ không ở đây để nghe ngóng tin tức của Adrian, hãy cầu nguyện rằng anh ta sẽ trở về.
-Tôi không muốn lập lại, nhưng cậu vừa nói bóng ở phía trên của những cái cái cây ? Đó không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, đó chắc chắn là một thông điệp! Tôi chỉ đang tự hỏi Sir Ashton có nhìn thấy như chúng ta không.
-Hoặc một thông điệp mà chúng ta có thể nhìn thấy ở giá cả! Biết đâu chúng ta sẽ tìm thấy vài thứ quan trọng trong đám bả cà phê! Ông sẽ phải tăng giá lên đấy, để Adrian và Keira tiếp tục công việc của ông…
-Tôi xin cậu, đừng lỗ mãng như thế. Cậu thật sự muốn cậu ta lãng phí tài năng của mình trên cái đảo đó à, trong tình trạng đáng thương hại mà chúng ta đều thấy? Inovy nói, ông bắt đầu cao giọng. Cậu nghĩ tôi đủ độc ác để bảo cậu ta đi tìm cô ấy nếu như không chắc rằng cô ta còn sống à? Cậu nghĩ tôi là một con quái vật chắc?
-Tôi không có ý đó! Walter đốp lại gay gắt như thế.
Cuộc tranh luận ngắn ngủi đó đã thu hút những khách hàng đang ăn tối tại một bàn gần đó. Walter hạ thấp giọng.
-Ông nói rằng không phải vị thầy tu mà chúng ta để ý làm việc đó, vậy còn có thể là ai khác nữa ngoài ông ta?
-Đó là người đang đe dọa mạng sống của Adrian, là người sợ rằng cậu ta sẽ tìm ra Keira, trong trường hợp mọi thứ đã rõ ràng như vậy. Điều đó có khiến cậu nghĩ đến ai không?
-Ông không cần phải tỏ ra kiêu ngạo vậy đâu, tôi không phải là cấp dưới của ông.
-Làm lại phần mái của học viện phải tốn một khoảng chi không nhỏ đâu, và tôi nghĩ Mạnh Thường Quân là những người cân bằng tuyệt vời cho ngân sách của cậu, tránh tiết lộ cho ông chủ về sự quản lý ngân sách bất tài của cậu thì đáng để được tôn trọng, đúng không?
-Được rồi, tôi ghi nhận thông báo này. Vậy là ông buộc tội cho Sir Ashton?
-Ông ta có biết rằng Keira còn sống không? Có thể. Ông ta có chấp nhận mọi rủi ro hay không? Có khả năng. Nếu tôi biết những nguyên nhân này sớm hơn, tôi đã chẳng đẩy Adrian đi tiên phong. Và giờ tôi không chỉ lo lắng cho Keira, mà cho chính cậu ta hơn.
Inovy thanh toán hóa đơn rồi rời khỏi bàn. Walter lấy lại áo khoác của họ trên móc và gặp ông ngoài đường.
-Áo của ông đây, ông quên nó.
- Vào ngày mai, Inovy nói, bắt một chiếc taxi.
-Có an toàn không?
-Tôi đã ở đây lâu rồi, và tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm. Tôi muốn thấy cậu ta. Khi nào chúng ta sẽ có bản báo cáo tương lai của nhà phân tích?
-Ông ta đến vào mỗi buổi sáng. Các kết quả đã cải thiện, điều tồi tệ nhất đã qua đi, nhưng nó luôn có thể tái phát.
-Gọi cho tôi khi ở khách sạn, đặt biệt đừng dùng laptop của cậu, hãy dùng điện thoại công cộng.
-Ông thật sự cho rằng đường dây của tôi đang bị theo dõi?
-Tôi không hề nói thế, Walter yêu dấu của tôi. Tạm biệt.
Inovy bước lên taxi. Walter quyết định sẽ đi bộ về nhà. Thời tiết ở Athens vào mùa thu vẫn còn êm dịu. Một cơn gió mơn man thổi qua giữa lòng thành phố. Bầu không khí tươi đẹp này biết đầu sẽ khiến hắn nảy ra vài ý tưởng.
Khi về đến khách sạn, Inovy yêu cầu người phục vụ mang bàn cờ dười quầy lên cho ông, mà ông lo sợ vào buổi tối sẽ có người sử dụng nó.
Một giờ sau, Inovy ngồi trên chiếc ghế trong phòng, tự đánh cờ với chính mình và đi ngủ. Nằm trên giường, ông gối một cánh tay sau đầu, cố lục lại danh sách những địa chỉ liên lạc ở Trung Quốc mà ông đã quên trong suốt nghề nghiệp của mình. Danh sách quá dài, nhưng điều khiến ông khó chịu là những người ông nhớ đến trong danh sách chẳng còn sống nữa. Người đàn ông bậc đèn và kéo tấm che để nó đừng quá nóng. Ông ngồi trên mép giường, mang dép và nhìn chằm chằm vào cái gương ở cửa tủ quần áo.
“Ah! Vackeers, sau tôi lại không nhớ đến ông khi tôi đang cần ông như thế này? Vì ông không thể liên lạc với ai, trò lừa gạt cũ rít, vì ông không thể tin tưởng vào bất kỳ ai? Hãy nhìn xem ông đặt tính ngạo nghễ to lớn của mình ở đâu kìa. Ông vẫn chỉ có một mình và ông vẫn nuôi ước mơ được đứng đầu”
Ông đứng dậy lần nữa vào bắt đầu đi lại trong phòng.
“Nếu đầu độc, ông sẽ phải trả giá đắc, Ashton” ông quăng mình xuống bàn.
Hành động của sự nóng giận lần thứ hai trong ngày dường như dài hơn. Inovy nhìn những ô vuông trên bàn cờ, trắng xen kẻ đen. Ông quyết định phá vỡ một số quy tắc mình đặt ra, nhấc điện thoại và gọi một số ở Amsterdam. Vakeers khi nhận điện thoại đã nghe thấy bạn mình nói chuyện bằng một giọng không bình thường. Poison có thể gây ra bệnh viêm phổi cấp tính?
Vakeers không biết, nhưng hứa sẽ tìm sớm nhất có thể. Và vì tình bạn giữa hai người, ông đã không hề hỏi Inovy lý do vì sao.
Tác giả :
Marc Levy