Đêm Đầu Tiên
Chương 12
Bắc Kinh
Sau khi các thủ tục hải quan được giải quyết, tôi lên một chuyến bay khác để đến Thành Đô.
Tôi gặp người phiên dịch viên được giới chức Trung Quốc cử đến tại sân bay. Anh ta dẫn tôi băng qua thị trấn để đến được tòa án. Ngồi không được thoải mái lắm trên băng ghế dài, tôi đã chờ rất lâu để các thẩm phán đang xử lý trường hợp của Keira muốn gặp tôi. Mỗi lần tôi ngáp ngắn ngáp dài- tôi đã không ngủ trong suốt hai mươi tiếng đồng hồ- người phiên dịch viên lại thúc tôi một cú, mỗi lần tôi thấy anh ta thở dài điều đó làm tôi hiểu rằng hành vi đó của mình không được chấp nhận tại đây. Vào buổi chiều muộn, cánh cửa mở ra trước sự kiên nhẫn cuối cùng của chúng tôi. Một người đàn ông ta con rời khỏi văn phòng cặp theo một chồng hồ sơ dưới tay, không hề chú ý đến tôi. Tôi đứng bật dậy và đuổi theo, người phiên dịch viên thở dài thất vọng và chạy ngay theo sau tôi.
Người thẩm phán dừng lại nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ. Tôi trình bày mục đích chuyến đi của mình đồng thời trình ra hộ chiếu của Keria để chóng lại phán quyết của ông ta. Người phiên dịch đã làm tốt việc của mình, giọng nói run rẩy của anh ta tố cáo cho tôi biết anh ta sợ người mà tôi đang nói chuyện đến mức nào. Vị thẫm phán không có đủ kiên nhẫn. Tôi không hẹn trước và ông ta không có thời gian dành cho tôi. Ông ta bắt đầu một ngày ở Bắc Kinh nơi ông được chuyển đến và còn có rất nhiều việc phải làm.
Tôi chặn đường ông ta, cảm thấy mệt mỏi và tôi bắt đầu mất bình tĩnh.
-Ông cần phải tàn nhẫn như thế và không quan tâm đến những điều ông thực thi ư? Trả lại công lý không đủ sao? Tôi hỏi vị thẩm phán.
Người phiên dịch viên bắt đầu biến sắc, anh ta lầm bầm, từ chối phiên dịch những gì tôi nói và lôi tôi đi.
-Anh bị điên à? Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không? Nếu tôi dịch cho ông ta nghe những điều anh vừa nói thì tối nay chúng ta sẽ qua đêm trong tù.
Tôi chẳng thèm quan tâm lời cảnh báo đó. Tôi đẩy anh ta ra và chạy đến chổ người thẫm phán vừa ra khỏi chổ làm và chặn đường ông ta lần nữa.
-Tối nay, khi khui rượu champagne để ăn mừng mình lên chức, hãy nói với vợ ông rằng ông đã trở thành một nhân vật đầy quyền lực, vô cùng quan trọng, và sẽ chẳng có gì đáng lo lắng về lương tâm của ông ở tương lai. Khi ông ăn món tráng miệng, hãy chia sẽ những suy nghĩ với cái đứa con của mình, nói cho chúng biết ý nghĩa của danh dự, đạo đức, sự tôn trọng ở cái thế giới mà cha của chúng đã bắt một phụ nữ vô tội vào tù vì những vị thẫm phán có nhiều việc để làm hơn là thực thi công lý, nói tất cả những gì tôi đã nói với gia đình của ông, tôi sẽ cảm thấy vui chút đỉnh và Keira cũng vậy!
Lúc đó, người phiên dịch viên kéo tôi đi bằng vũ lực, xin tôi làm ơn giữ im lặng. Khi anh ta cố gắng giải thích cho tôi, vị thẫm phán quan sát chúng tôi và cuối cùng cũng nói chuyện với tôi.
-Tôi thông thạo ngôn ngữ của cậu, tôi đã từng theo học tại Oxford. Người phiên dịch của cậu không lầm đâu, cậu cần được giáo dục lại, nhưng không táo tợn.
Vị thẫm phán nhìn đồng hồ.
-Đưa cho tôi quyển hộ chiếu và chờ ở đây. Tôi sẽ trông chừng cậu.
Tôi đưa cho ông ta quyển sổ vào ông cầm trên tay trước khi vội vã quay về văn phòng. Năm phút sau, hai người cành sát xuất hiện phía sau lưng tôi, tôi hầu như không có thời gian nhận ra sự xuất hiện của họ trước khi bị ép tra tay vào còng. Người phiên dịch của tôi, dù vậy, vẫn đi theo tôi, tuyên bố rằng sẽ báo với lãnh sứ quán của tôi vào ngày mai. Người cảnh sát ra lệnh cho anh ta rời đi, tôi được đưa lên một chiếc xe. Ba tiếng đồng hồ trên một con người gập ghềnh để đến được nhà lao Garth, không có một chút dáng vẻ gì của một tu viện như tôi đã tưởng tượng kể cả trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình.
Tôi bị tịch thu toàn bộ túi xách, đồng hồ, thắt lưng. Được mở còng tay, tôi được hộ tống đến một căn buồng, nơi tôi sẽ ở với một người bạn tù. Ông ta chừng sáu mươi tuổi, rụng hết răng, không hề có bóng dáng một cái răng nào trong miệng ông ta. Tôi muốn biết vỉ sao ông ta lại bị giam ở đây, nhưng cuộc nói chuyện sẽ rất khó khăn. Ông ta ở giường trên, nên tôi lấy cái ở dưới, tôi chẳng hề quan tâm đến điều đó cho đến khi tôi tìm thấy một con chuột béo ú chạy ngang qua sàn. Tôi không biết số phận dành cho mình, nhưng Keira và tôi đang ở cùng một nơi, và ý nghĩ đó giúp tôi yên lòng trong nhà ngục này, đó là màu đỏ của một ngôi sao được đính trên nón của người cai ngục.
Một giờ sau cửa được mở, tôi theo chân người bạn tù cùng một hàng dài các tù nhân đi xuống nhà ăn, nơi làm tôi có cảm giác nhợt nhạt. Những tù nhân bắt đầu ngồi xuống, tôi tưởng tượng đến điều tôi tệ nhất, nhưng thật khôi hài, mỗi người đều chúi mũi vào đĩa của mình. Phần ăn, bao gồm gạo và thịt thừa, gọi mời tôi, tôi ăn mà không hề hối hận. Lợi thế là tất cả các cái đầu đều cuối xuống, tôi nhìn ra cửa và lén nhìn qua dãy bàn ăn dành cho nữ. tim tôi đập nhanh hơn, Keira đang ngồi ở đâu đó giữa những tù nhân cách chúng tôi vài mét. Làm thế nào để trốn sang đó mà không bị các cia ngục phát hiện? nói chuyện bị cấm, người ngồi kế tôi đã bị một đấm vào cổ khi nhờ người kế bên lấy dùm lọ muối. Tôi cho rằng tôi sẽ bị phạt, nhưng tôi không quan tâm, tôi đứng lên hét “Keira” ở giữa phòng ăn và nhanh chóng ngồi xuống.
Tiếng leng keng của muỗng nĩa và tiếng nhai. Những người cai ngục quan sát căn phòng kỹ lưỡng mà không cần di chuyển. không ai trong số họ xác định được vị trí của người vi phạm. Sự im lặng kéo dài trong vài phút và đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc “Adrian”.
Tất cả những tù nhân quay đầu nhìn nhau, nhìn trái, nhìn phải, kể cả người cai ngục cũng thế, mỗi bên của phòng ăn đều quan sát.
Tôi đứng dậy, bước đến cửa. Từng bàn một, chúng tôi sóng bước bên nhau trong yên lặng.
Người cai ngục rất ngạc nhiên đến mức không ai di chuyển.
Các tù nhân hô “Keira” trong một điệp khúc và cái tù nhân khác hô “Adrian” để đáp lại.
Em đang cách tôi một vài mét, đang cầm giấy,cũng đang khóc. Chúng ta đi đến gần cánh cổng. Đã chờ đợi giây phút này từ lâu đến mức chẳng ai thèm quan tâm đến mấy cây gậy. Bàn tay chúng tôi chạm nhau thông qua những song sắt, đang vào nhau, tôi cúi sát mặt vào chấn song, chúng tôi hôn nhau. Tôi thì thầm “anh yêu em” trong một nhà lau tại Trung Quốc và em cũng thì thầm đáp lại. Sau đó em hỏi tôi đang làm gỉ ở đây. “Anh đến để cứu em”, “từ trong tù ư?”. Đó là sự thật, dưới sự ản hưởng của những xúc cảm, tôi đã không nghĩ đến chi tiết này. Tôi đã không nghĩ vể điều đó. Cú đánh đầu tiên khiến tôi quỳ sụp xuống, cú đánh thứ hai làm tôi ngã lăn ra đất. Em thét gọi tên tôi, tôi cũng làm như thế, gào tên em.
Hydra
Walter xin lỗi Elena, trường hợp này là đặc biệt, hắn sẽ không bật điện thoại liên tục nếu như hắn không đợi tin từ Trung Quốc. Elena xin hắn nhận cuộc gọi, hắn bước ra khỏi sân thượng, đi đến cổng, Inovy gọi đến.
-Không, thưa ông, không có vấn đề gì cả. Máy bao của cậu ta đã hạ cánh xuống Bắc Kinh, đó là tất cả! nếu sự tính toán của tôi là đúng, thì lúc này, cậu ta đang gặp vị thẫm phán và đang trên đường đến nhà tù, có thê họ đang gặp nhau. Hãy để họ tận hưởng phút giây riêng tư một cách xứng đáng. Ông có thể tưởng tượng thế nào là hạnh phúc khi tìm thấy nhau! Tôi hứa sẽ gọi cho ông ngay khi cậu ta liên lạc.
Walter cúp máy và quay lại bàn.
-Tuy nhiên, hắn nói với Elena, chỉ là một nhân viên của Học viện cần kiếm thông tin.
Họ tiếp tục cuộc trò chuyện trong khi thưởng thức những mòn tráng miệng mà Elena đã đặt trước.
Nhà tù Garth.
Sự xấc xược trong bữa ăn của tôi đã thu hút sự chú ý cũng như thông cảm của những người bạn tù. Khi tôi trở về phòng giam, đi kèm hai bên là hai người cai ngục, tôi đã nhận được vài cử chỉ thân thiện của những tủ nhân ở các phòng giam bên cạnh. Người hàng xóm đưa cho tôi một điếu thuốc, cái mả ở đây có giá trị rất lớn. Tôi đốt nó với sự biết ơn nhưng sực nhớ đến bệnh nhiễm trùng phổi, tôi ho rũ rượi và khiến mọi người cười nhạo người bạn mới của mình.
Các tấm ván được dùng làm giường và trãi một tấm nệm không dày hơn một tấm chăn. Những cơn đau trỗi dậy nhưng tôi đã quá mệt mỏi nên nhanh chóng thiếp đi, tôi nhìn thấy gương mặt anh ta (người cho thuốc) vả Keira trong suốt đêm trằn trọc này.
Buổi sáng kế tiếp chúng tôi thức dậy khi tiếng chuông vang lên khắp nhà tù. Bạn cùng phòng của tôi đã ra khỏi giường, ông treo quần và tất trên thanh ngang.
Người cai ngục mở cửa, người hàng xóm của tô lấy bát và đi ra ngoài lối đi nhưng cai ngục không cho tôi di chuyển. Tôi biết đó là vì hành vi ngày hôm qua của tôi tại nhà ăn. Nỗi buồn bao phủ lấy tôi, tôi chỉ có thể ngồi đếm thời gian trôi để mong gặp lại Keira trong nhà ăn.
Buổi sáng trôi qua, tôi bắt đầu lo lắng về hình phạt đang chờ đợi em. Em thật sự quá xanh xao… và tôi thì đang ở đây, bần thần, quỳ trước giường cầu xin Chúa như một đứa trẻ, rằng Keira có thể thoát khỏi chổ này.
Tôi nghe tiếng của các tù nhân trong sân, đây là lúc đi tản bộ. Tôi đã được ở một mình, tôi đứng đó, có tiêu hóa sự lo lắng cho số phận của Keira. Tôi leo lên một cái ghế và vươn ra cửa sổ, hy vọng được nhìn thấy. tôi bị trượt chân, ngã xuống sàn, giờ là lúc để đứng dậy, nhà tu không có một ai.
Mặt trời đã lên cao, giờ có lẽ là buổi trưa. Họ không thể bỏ đói tôi để trừng phạt. Tôi không thể trông chờ vào người phiên dịch của mình để cứu chúng tôi ra khỏi đây. Tôi nghĩ đến Jeanne, tôi đã hứa trước khi bay từ Athens là sẽ liên lạc cho cô ấy vào hôm nay. Cô ấy có lẽ sẽ biết có chuyện gì đó đã xảy ra và sẽ cảnh báo với Lãnh sứ quán của chúng tôi trong vài ngày tới.
Xuống tinh thần, tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Một người cai ngục đi vào phòng tôi và yêu cầu tôi đi theo anh ta. Chúng tôi đi qua cây cầu, xuống cầu thang kim loại và tôi nhận thấy mình đang đứng trong căn phòng mà học đã tịch thu đồ cá nhân của tôi vào hôm qua. Họ bắt tôi, bắ tôi ký vào một lá đơn, và dù tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra, tô bị đẩy ra sân. Năm phút sau, cánh cửa nhà tù đóng lại phía sau tôi, tôi đã được phóng thích. Một chiếc xe đậu chổ bãi giữ xe dành cho khách, cánh cửa mở ra và người phiên dịch tiến về phía tôi.
Tôi cảm ơn anh ta vì đã can thiệp để giúp tôi ra ngoải và xin lỗi vì đã nghi ngờ.
-Tôi chẳng làm gì cả. Sau khi người cảnh sát đưa anh đim vị thẫm phán rời khỏi văn phòng và bảo tôi đến tìm anh tại đây vào trưa nay. Ông ta hy vọng trãi qua một đêm trong tù đủ để anh học về phép lịch sự, tôi chỉ dịch lại thôi.
-Còn Keira thì sao? Tôi hỏi ngay lặp tức.
-Nhìn quanh xem, người phiên dịch bình tĩnh đáp lời tôi.
Tôi thấy cánh cửa mở, và rồi em xuất hiện với ba lô trên vai. Em đặt nó xuống đất và chạy về phía tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc chúng tôi ôm chặt lấy nhau trước cổng nhà tù Gath. Tôi giữ chặt lấy em trong khi em nghẹn ngào, nhưng chúng ta cười với nhau và đắm chìm trong hạnh phúc. Người phiên dịch ho khan, ra hiệu, chúng tôi xin một chút thời gian nữa, không có gì làm gián đoạn khoảng khắc chúng tôi ôm nhau.
Giữa hai lần hôn, tôi thì thầm lời xin lỗi, xin lổi vi đã kéo em vào chuyến phiêu lưu điên khùng này. Em đặt tay lên miệng tôi và giữ tôi im lặng.
-Anh đã đến, anh đã đến để gặp em tại đây, em thì thầm.
-Anh đã hứa là sẽ đưa em trở về Addis Abeba, nhớ không?
-Chính em đã bắt anh hứa, nhưng em hết sức vui mừng vì anh đã giữ lời.
-Cỏn em, em đã xoay sở thế nào trong suốt thời gian này?
-Em không biết, nó rất dài, quá dài, nhưng em sẽ nắm lấy cơ hội. anh sẽ không đưa em về Ethiopia ngay lập tức, bởi vì em biết nơi tìm thấy mảnh kim loại tiếp theo không phải là ở Châu Phi.
Chúng tôi lên xe của người phiên dịch. Anh ta đưa chúng tôi về lại Thành Đô nơi chúng tôi đón máy bay.
ở Bắc Kinh, em đe dọa người phiên dịch rằng sẽ không rời khỏi nơi này nếu không tìm được cho em một khách sạn có vòi sen. Anh ta nhìn đồng hồ và cho chúng tôi một giờ.
Phòng 309, anh chẳng hề để ý đến cảnh quan bên ngoài, tôi nói với em, hạnh phúc làm tôi phân tâm. Ngồi tại văn phòng nhỏ, đối diện cửa sổ, Bắc Kinh trãi dài trước mắt tôi nhưng tôi không lấy làm bận tâm, tôi chẳng muốn nhìn thấy gì hơn là chiếc giường nơi em đang nghỉ ngơi. Thời gian trôi qua cho đến khi em mở mắt, em nói với tôi rằng em chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế nào khi nằm dài trên chăn nệm sạch sẽ. Em ném chiếc gối đang cầm trong tay vào mặt tôi, tôi vẫn muốn có em.
Người phiên dịch phải phát điên vì giận dữ, chúng tôi đã ở đây hơn một tiếng đồng hổ. Em đứng dậy, bước vào phòng tắm, nói tôi là kẻ nhìn trộm, tôi không tìm ra lý do để biện minh. Tôi chú ý đến những vết sẹo trên lưng em, một số vết khác ở chân. Em quay lại và tôi đọc được trong mắt em rằng em không muốn nói về chuyện đó ở đây, không phải lúc này. Tôi nghe tiếng nước từ vòi sen, nó khiến tôi mạnh mẽ hơn và che lấp những cơn ho cũng như những ký ức tồi tệ. Một vài điều không giống như lần trước khi tôi bị lạc ở Trung Quốc khiến tôi an tâm rất nhiều. Tôi sợ phải đơn độc trong căn phòng này, kể cả là những khoảng khắc ngắn ngủi, thậm chí đơn giản chỉ là tách rời khỏi em. Nhưng tôi không còn sợ nữa, tôi thừa nhận, tôi sợ phải đứng dậy và tham gia với em, tôi sợ hơn em rất nhiều.
ờ sân bay, tôi thực hiện một lời hứa nữa, trước khi chúng tôi bay, tôi mua một thẻ điện thoại và cùng gọi cho Jeanne.
Tôi không biết ai trong hai người bắt đầu trước, nhưng ở giữa cuộc đối thoại tuyệt vời này, em bắt đầu khóc. Em bật cười và rồi khóc nức nở.
Đồng hồ báo chúng tôi phải rời đi. Em nói với Jeanne rằng em yêu cô ấy và sẽ nhớ đến cô ấy ngay khi đặt chân đến Athens.
Khi em cúp máy, em òa khóc một lần nữa và tôi phải rất khó khăn mới có thể dỗ dành em.
Người phiên dịch dường như mệt mỏi hơn chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi qua chổ kiểm tra hộ chiếu và anh ta thở phào nhẹ nhỏm, dường như rất vui vẻ khi vẫy tay chào chúng tôi qua tấm kính.
Trời đã tối khi chúng tôi lên máy bay, em tựa đầu vào cửa kính và ngủ thiếp đi trước khi máy bay cất cánh.
Trong cuộc hành trình về lại Athens, chúng tôi bay ngang một khu vực có thời tiết xấu. Em nắm lấy tay tôi, siết chặt, để xua tan sự lo lắng. Nên, tôi dỗ dành em bằng cách lấy ra hai mảnh mà chúng tôi đã tìm thấy trên hòn đảo cảu Narcodam, tôi nghiêng người về phía em và chiêm ngưỡng chúng.
-Em nói rằng em đã có ý tưởng cho việc tìm kiếm các mảnh vỡ còn lại?
-Máy bay này có chịu đựng nổi cú va đập này không?
-Đừng lo lắng về chuyện đó, mấy mảnh vỡ thì sao?
Bàn tay của em – siết lấy tay tôi gần hơn và mạnh hơn – em cầm lấy mặt dây chuyền, chúng ta ngần ngại đưa chúng đến gần nhau và buộc phải bỏ cuộc khi máy bay yêu cầu chúng ta cởi bỏ túi không khí.
-Em sẽ nói với anh về tất cả khi chúng ta ở trên mặt đất, em cầu xin.
-Đưa cho anh ít nhất một thông tin?
-Vùng Viễn Bắc, nơi nào đó giữa vịnh Baffin và biển Beaufort, có hàng ngàn cây số để khám phá, em sẽ giải thích lý do vì sao, nhưng trước hết hãy đưa em tham quan hòn đảo của anh.
Sau khi các thủ tục hải quan được giải quyết, tôi lên một chuyến bay khác để đến Thành Đô.
Tôi gặp người phiên dịch viên được giới chức Trung Quốc cử đến tại sân bay. Anh ta dẫn tôi băng qua thị trấn để đến được tòa án. Ngồi không được thoải mái lắm trên băng ghế dài, tôi đã chờ rất lâu để các thẩm phán đang xử lý trường hợp của Keira muốn gặp tôi. Mỗi lần tôi ngáp ngắn ngáp dài- tôi đã không ngủ trong suốt hai mươi tiếng đồng hồ- người phiên dịch viên lại thúc tôi một cú, mỗi lần tôi thấy anh ta thở dài điều đó làm tôi hiểu rằng hành vi đó của mình không được chấp nhận tại đây. Vào buổi chiều muộn, cánh cửa mở ra trước sự kiên nhẫn cuối cùng của chúng tôi. Một người đàn ông ta con rời khỏi văn phòng cặp theo một chồng hồ sơ dưới tay, không hề chú ý đến tôi. Tôi đứng bật dậy và đuổi theo, người phiên dịch viên thở dài thất vọng và chạy ngay theo sau tôi.
Người thẩm phán dừng lại nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ. Tôi trình bày mục đích chuyến đi của mình đồng thời trình ra hộ chiếu của Keria để chóng lại phán quyết của ông ta. Người phiên dịch đã làm tốt việc của mình, giọng nói run rẩy của anh ta tố cáo cho tôi biết anh ta sợ người mà tôi đang nói chuyện đến mức nào. Vị thẫm phán không có đủ kiên nhẫn. Tôi không hẹn trước và ông ta không có thời gian dành cho tôi. Ông ta bắt đầu một ngày ở Bắc Kinh nơi ông được chuyển đến và còn có rất nhiều việc phải làm.
Tôi chặn đường ông ta, cảm thấy mệt mỏi và tôi bắt đầu mất bình tĩnh.
-Ông cần phải tàn nhẫn như thế và không quan tâm đến những điều ông thực thi ư? Trả lại công lý không đủ sao? Tôi hỏi vị thẩm phán.
Người phiên dịch viên bắt đầu biến sắc, anh ta lầm bầm, từ chối phiên dịch những gì tôi nói và lôi tôi đi.
-Anh bị điên à? Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không? Nếu tôi dịch cho ông ta nghe những điều anh vừa nói thì tối nay chúng ta sẽ qua đêm trong tù.
Tôi chẳng thèm quan tâm lời cảnh báo đó. Tôi đẩy anh ta ra và chạy đến chổ người thẫm phán vừa ra khỏi chổ làm và chặn đường ông ta lần nữa.
-Tối nay, khi khui rượu champagne để ăn mừng mình lên chức, hãy nói với vợ ông rằng ông đã trở thành một nhân vật đầy quyền lực, vô cùng quan trọng, và sẽ chẳng có gì đáng lo lắng về lương tâm của ông ở tương lai. Khi ông ăn món tráng miệng, hãy chia sẽ những suy nghĩ với cái đứa con của mình, nói cho chúng biết ý nghĩa của danh dự, đạo đức, sự tôn trọng ở cái thế giới mà cha của chúng đã bắt một phụ nữ vô tội vào tù vì những vị thẫm phán có nhiều việc để làm hơn là thực thi công lý, nói tất cả những gì tôi đã nói với gia đình của ông, tôi sẽ cảm thấy vui chút đỉnh và Keira cũng vậy!
Lúc đó, người phiên dịch viên kéo tôi đi bằng vũ lực, xin tôi làm ơn giữ im lặng. Khi anh ta cố gắng giải thích cho tôi, vị thẫm phán quan sát chúng tôi và cuối cùng cũng nói chuyện với tôi.
-Tôi thông thạo ngôn ngữ của cậu, tôi đã từng theo học tại Oxford. Người phiên dịch của cậu không lầm đâu, cậu cần được giáo dục lại, nhưng không táo tợn.
Vị thẫm phán nhìn đồng hồ.
-Đưa cho tôi quyển hộ chiếu và chờ ở đây. Tôi sẽ trông chừng cậu.
Tôi đưa cho ông ta quyển sổ vào ông cầm trên tay trước khi vội vã quay về văn phòng. Năm phút sau, hai người cành sát xuất hiện phía sau lưng tôi, tôi hầu như không có thời gian nhận ra sự xuất hiện của họ trước khi bị ép tra tay vào còng. Người phiên dịch của tôi, dù vậy, vẫn đi theo tôi, tuyên bố rằng sẽ báo với lãnh sứ quán của tôi vào ngày mai. Người cảnh sát ra lệnh cho anh ta rời đi, tôi được đưa lên một chiếc xe. Ba tiếng đồng hồ trên một con người gập ghềnh để đến được nhà lao Garth, không có một chút dáng vẻ gì của một tu viện như tôi đã tưởng tượng kể cả trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất của mình.
Tôi bị tịch thu toàn bộ túi xách, đồng hồ, thắt lưng. Được mở còng tay, tôi được hộ tống đến một căn buồng, nơi tôi sẽ ở với một người bạn tù. Ông ta chừng sáu mươi tuổi, rụng hết răng, không hề có bóng dáng một cái răng nào trong miệng ông ta. Tôi muốn biết vỉ sao ông ta lại bị giam ở đây, nhưng cuộc nói chuyện sẽ rất khó khăn. Ông ta ở giường trên, nên tôi lấy cái ở dưới, tôi chẳng hề quan tâm đến điều đó cho đến khi tôi tìm thấy một con chuột béo ú chạy ngang qua sàn. Tôi không biết số phận dành cho mình, nhưng Keira và tôi đang ở cùng một nơi, và ý nghĩ đó giúp tôi yên lòng trong nhà ngục này, đó là màu đỏ của một ngôi sao được đính trên nón của người cai ngục.
Một giờ sau cửa được mở, tôi theo chân người bạn tù cùng một hàng dài các tù nhân đi xuống nhà ăn, nơi làm tôi có cảm giác nhợt nhạt. Những tù nhân bắt đầu ngồi xuống, tôi tưởng tượng đến điều tôi tệ nhất, nhưng thật khôi hài, mỗi người đều chúi mũi vào đĩa của mình. Phần ăn, bao gồm gạo và thịt thừa, gọi mời tôi, tôi ăn mà không hề hối hận. Lợi thế là tất cả các cái đầu đều cuối xuống, tôi nhìn ra cửa và lén nhìn qua dãy bàn ăn dành cho nữ. tim tôi đập nhanh hơn, Keira đang ngồi ở đâu đó giữa những tù nhân cách chúng tôi vài mét. Làm thế nào để trốn sang đó mà không bị các cia ngục phát hiện? nói chuyện bị cấm, người ngồi kế tôi đã bị một đấm vào cổ khi nhờ người kế bên lấy dùm lọ muối. Tôi cho rằng tôi sẽ bị phạt, nhưng tôi không quan tâm, tôi đứng lên hét “Keira” ở giữa phòng ăn và nhanh chóng ngồi xuống.
Tiếng leng keng của muỗng nĩa và tiếng nhai. Những người cai ngục quan sát căn phòng kỹ lưỡng mà không cần di chuyển. không ai trong số họ xác định được vị trí của người vi phạm. Sự im lặng kéo dài trong vài phút và đột nhiên tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc “Adrian”.
Tất cả những tù nhân quay đầu nhìn nhau, nhìn trái, nhìn phải, kể cả người cai ngục cũng thế, mỗi bên của phòng ăn đều quan sát.
Tôi đứng dậy, bước đến cửa. Từng bàn một, chúng tôi sóng bước bên nhau trong yên lặng.
Người cai ngục rất ngạc nhiên đến mức không ai di chuyển.
Các tù nhân hô “Keira” trong một điệp khúc và cái tù nhân khác hô “Adrian” để đáp lại.
Em đang cách tôi một vài mét, đang cầm giấy,cũng đang khóc. Chúng ta đi đến gần cánh cổng. Đã chờ đợi giây phút này từ lâu đến mức chẳng ai thèm quan tâm đến mấy cây gậy. Bàn tay chúng tôi chạm nhau thông qua những song sắt, đang vào nhau, tôi cúi sát mặt vào chấn song, chúng tôi hôn nhau. Tôi thì thầm “anh yêu em” trong một nhà lau tại Trung Quốc và em cũng thì thầm đáp lại. Sau đó em hỏi tôi đang làm gỉ ở đây. “Anh đến để cứu em”, “từ trong tù ư?”. Đó là sự thật, dưới sự ản hưởng của những xúc cảm, tôi đã không nghĩ đến chi tiết này. Tôi đã không nghĩ vể điều đó. Cú đánh đầu tiên khiến tôi quỳ sụp xuống, cú đánh thứ hai làm tôi ngã lăn ra đất. Em thét gọi tên tôi, tôi cũng làm như thế, gào tên em.
Hydra
Walter xin lỗi Elena, trường hợp này là đặc biệt, hắn sẽ không bật điện thoại liên tục nếu như hắn không đợi tin từ Trung Quốc. Elena xin hắn nhận cuộc gọi, hắn bước ra khỏi sân thượng, đi đến cổng, Inovy gọi đến.
-Không, thưa ông, không có vấn đề gì cả. Máy bao của cậu ta đã hạ cánh xuống Bắc Kinh, đó là tất cả! nếu sự tính toán của tôi là đúng, thì lúc này, cậu ta đang gặp vị thẫm phán và đang trên đường đến nhà tù, có thê họ đang gặp nhau. Hãy để họ tận hưởng phút giây riêng tư một cách xứng đáng. Ông có thể tưởng tượng thế nào là hạnh phúc khi tìm thấy nhau! Tôi hứa sẽ gọi cho ông ngay khi cậu ta liên lạc.
Walter cúp máy và quay lại bàn.
-Tuy nhiên, hắn nói với Elena, chỉ là một nhân viên của Học viện cần kiếm thông tin.
Họ tiếp tục cuộc trò chuyện trong khi thưởng thức những mòn tráng miệng mà Elena đã đặt trước.
Nhà tù Garth.
Sự xấc xược trong bữa ăn của tôi đã thu hút sự chú ý cũng như thông cảm của những người bạn tù. Khi tôi trở về phòng giam, đi kèm hai bên là hai người cai ngục, tôi đã nhận được vài cử chỉ thân thiện của những tủ nhân ở các phòng giam bên cạnh. Người hàng xóm đưa cho tôi một điếu thuốc, cái mả ở đây có giá trị rất lớn. Tôi đốt nó với sự biết ơn nhưng sực nhớ đến bệnh nhiễm trùng phổi, tôi ho rũ rượi và khiến mọi người cười nhạo người bạn mới của mình.
Các tấm ván được dùng làm giường và trãi một tấm nệm không dày hơn một tấm chăn. Những cơn đau trỗi dậy nhưng tôi đã quá mệt mỏi nên nhanh chóng thiếp đi, tôi nhìn thấy gương mặt anh ta (người cho thuốc) vả Keira trong suốt đêm trằn trọc này.
Buổi sáng kế tiếp chúng tôi thức dậy khi tiếng chuông vang lên khắp nhà tù. Bạn cùng phòng của tôi đã ra khỏi giường, ông treo quần và tất trên thanh ngang.
Người cai ngục mở cửa, người hàng xóm của tô lấy bát và đi ra ngoài lối đi nhưng cai ngục không cho tôi di chuyển. Tôi biết đó là vì hành vi ngày hôm qua của tôi tại nhà ăn. Nỗi buồn bao phủ lấy tôi, tôi chỉ có thể ngồi đếm thời gian trôi để mong gặp lại Keira trong nhà ăn.
Buổi sáng trôi qua, tôi bắt đầu lo lắng về hình phạt đang chờ đợi em. Em thật sự quá xanh xao… và tôi thì đang ở đây, bần thần, quỳ trước giường cầu xin Chúa như một đứa trẻ, rằng Keira có thể thoát khỏi chổ này.
Tôi nghe tiếng của các tù nhân trong sân, đây là lúc đi tản bộ. Tôi đã được ở một mình, tôi đứng đó, có tiêu hóa sự lo lắng cho số phận của Keira. Tôi leo lên một cái ghế và vươn ra cửa sổ, hy vọng được nhìn thấy. tôi bị trượt chân, ngã xuống sàn, giờ là lúc để đứng dậy, nhà tu không có một ai.
Mặt trời đã lên cao, giờ có lẽ là buổi trưa. Họ không thể bỏ đói tôi để trừng phạt. Tôi không thể trông chờ vào người phiên dịch của mình để cứu chúng tôi ra khỏi đây. Tôi nghĩ đến Jeanne, tôi đã hứa trước khi bay từ Athens là sẽ liên lạc cho cô ấy vào hôm nay. Cô ấy có lẽ sẽ biết có chuyện gì đó đã xảy ra và sẽ cảnh báo với Lãnh sứ quán của chúng tôi trong vài ngày tới.
Xuống tinh thần, tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang. Một người cai ngục đi vào phòng tôi và yêu cầu tôi đi theo anh ta. Chúng tôi đi qua cây cầu, xuống cầu thang kim loại và tôi nhận thấy mình đang đứng trong căn phòng mà học đã tịch thu đồ cá nhân của tôi vào hôm qua. Họ bắt tôi, bắ tôi ký vào một lá đơn, và dù tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra, tô bị đẩy ra sân. Năm phút sau, cánh cửa nhà tù đóng lại phía sau tôi, tôi đã được phóng thích. Một chiếc xe đậu chổ bãi giữ xe dành cho khách, cánh cửa mở ra và người phiên dịch tiến về phía tôi.
Tôi cảm ơn anh ta vì đã can thiệp để giúp tôi ra ngoải và xin lỗi vì đã nghi ngờ.
-Tôi chẳng làm gì cả. Sau khi người cảnh sát đưa anh đim vị thẫm phán rời khỏi văn phòng và bảo tôi đến tìm anh tại đây vào trưa nay. Ông ta hy vọng trãi qua một đêm trong tù đủ để anh học về phép lịch sự, tôi chỉ dịch lại thôi.
-Còn Keira thì sao? Tôi hỏi ngay lặp tức.
-Nhìn quanh xem, người phiên dịch bình tĩnh đáp lời tôi.
Tôi thấy cánh cửa mở, và rồi em xuất hiện với ba lô trên vai. Em đặt nó xuống đất và chạy về phía tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc chúng tôi ôm chặt lấy nhau trước cổng nhà tù Gath. Tôi giữ chặt lấy em trong khi em nghẹn ngào, nhưng chúng ta cười với nhau và đắm chìm trong hạnh phúc. Người phiên dịch ho khan, ra hiệu, chúng tôi xin một chút thời gian nữa, không có gì làm gián đoạn khoảng khắc chúng tôi ôm nhau.
Giữa hai lần hôn, tôi thì thầm lời xin lỗi, xin lổi vi đã kéo em vào chuyến phiêu lưu điên khùng này. Em đặt tay lên miệng tôi và giữ tôi im lặng.
-Anh đã đến, anh đã đến để gặp em tại đây, em thì thầm.
-Anh đã hứa là sẽ đưa em trở về Addis Abeba, nhớ không?
-Chính em đã bắt anh hứa, nhưng em hết sức vui mừng vì anh đã giữ lời.
-Cỏn em, em đã xoay sở thế nào trong suốt thời gian này?
-Em không biết, nó rất dài, quá dài, nhưng em sẽ nắm lấy cơ hội. anh sẽ không đưa em về Ethiopia ngay lập tức, bởi vì em biết nơi tìm thấy mảnh kim loại tiếp theo không phải là ở Châu Phi.
Chúng tôi lên xe của người phiên dịch. Anh ta đưa chúng tôi về lại Thành Đô nơi chúng tôi đón máy bay.
ở Bắc Kinh, em đe dọa người phiên dịch rằng sẽ không rời khỏi nơi này nếu không tìm được cho em một khách sạn có vòi sen. Anh ta nhìn đồng hồ và cho chúng tôi một giờ.
Phòng 309, anh chẳng hề để ý đến cảnh quan bên ngoài, tôi nói với em, hạnh phúc làm tôi phân tâm. Ngồi tại văn phòng nhỏ, đối diện cửa sổ, Bắc Kinh trãi dài trước mắt tôi nhưng tôi không lấy làm bận tâm, tôi chẳng muốn nhìn thấy gì hơn là chiếc giường nơi em đang nghỉ ngơi. Thời gian trôi qua cho đến khi em mở mắt, em nói với tôi rằng em chưa bao giờ cảm thấy tốt như thế nào khi nằm dài trên chăn nệm sạch sẽ. Em ném chiếc gối đang cầm trong tay vào mặt tôi, tôi vẫn muốn có em.
Người phiên dịch phải phát điên vì giận dữ, chúng tôi đã ở đây hơn một tiếng đồng hổ. Em đứng dậy, bước vào phòng tắm, nói tôi là kẻ nhìn trộm, tôi không tìm ra lý do để biện minh. Tôi chú ý đến những vết sẹo trên lưng em, một số vết khác ở chân. Em quay lại và tôi đọc được trong mắt em rằng em không muốn nói về chuyện đó ở đây, không phải lúc này. Tôi nghe tiếng nước từ vòi sen, nó khiến tôi mạnh mẽ hơn và che lấp những cơn ho cũng như những ký ức tồi tệ. Một vài điều không giống như lần trước khi tôi bị lạc ở Trung Quốc khiến tôi an tâm rất nhiều. Tôi sợ phải đơn độc trong căn phòng này, kể cả là những khoảng khắc ngắn ngủi, thậm chí đơn giản chỉ là tách rời khỏi em. Nhưng tôi không còn sợ nữa, tôi thừa nhận, tôi sợ phải đứng dậy và tham gia với em, tôi sợ hơn em rất nhiều.
ờ sân bay, tôi thực hiện một lời hứa nữa, trước khi chúng tôi bay, tôi mua một thẻ điện thoại và cùng gọi cho Jeanne.
Tôi không biết ai trong hai người bắt đầu trước, nhưng ở giữa cuộc đối thoại tuyệt vời này, em bắt đầu khóc. Em bật cười và rồi khóc nức nở.
Đồng hồ báo chúng tôi phải rời đi. Em nói với Jeanne rằng em yêu cô ấy và sẽ nhớ đến cô ấy ngay khi đặt chân đến Athens.
Khi em cúp máy, em òa khóc một lần nữa và tôi phải rất khó khăn mới có thể dỗ dành em.
Người phiên dịch dường như mệt mỏi hơn chúng tôi rất nhiều. Chúng tôi qua chổ kiểm tra hộ chiếu và anh ta thở phào nhẹ nhỏm, dường như rất vui vẻ khi vẫy tay chào chúng tôi qua tấm kính.
Trời đã tối khi chúng tôi lên máy bay, em tựa đầu vào cửa kính và ngủ thiếp đi trước khi máy bay cất cánh.
Trong cuộc hành trình về lại Athens, chúng tôi bay ngang một khu vực có thời tiết xấu. Em nắm lấy tay tôi, siết chặt, để xua tan sự lo lắng. Nên, tôi dỗ dành em bằng cách lấy ra hai mảnh mà chúng tôi đã tìm thấy trên hòn đảo cảu Narcodam, tôi nghiêng người về phía em và chiêm ngưỡng chúng.
-Em nói rằng em đã có ý tưởng cho việc tìm kiếm các mảnh vỡ còn lại?
-Máy bay này có chịu đựng nổi cú va đập này không?
-Đừng lo lắng về chuyện đó, mấy mảnh vỡ thì sao?
Bàn tay của em – siết lấy tay tôi gần hơn và mạnh hơn – em cầm lấy mặt dây chuyền, chúng ta ngần ngại đưa chúng đến gần nhau và buộc phải bỏ cuộc khi máy bay yêu cầu chúng ta cởi bỏ túi không khí.
-Em sẽ nói với anh về tất cả khi chúng ta ở trên mặt đất, em cầu xin.
-Đưa cho anh ít nhất một thông tin?
-Vùng Viễn Bắc, nơi nào đó giữa vịnh Baffin và biển Beaufort, có hàng ngàn cây số để khám phá, em sẽ giải thích lý do vì sao, nhưng trước hết hãy đưa em tham quan hòn đảo của anh.
Tác giả :
Marc Levy