Đêm Đầu Tiên
Chương 11
Luân Đôn, Khách sạn Dorcherster, giữa buổi chiều
Điện thoại đổ chuông, Inovy mở mắt và liếc sang cái đồng hồ đang đặt tại lò sưởi. Cuộc trò chuyện vắn tắt. Ông đợi một lúc trước khi đi đến bắt điện.
-Tôi muốn gửi lời cảm ơn anh, ông nói, tôi chỉ mời chào thôi, anh quả là một sự giúp đỡ tuyệt vời.
-Tôi không làm gì nhiều đâu.
-Ngược lại ấy chứ. Vàn vái cờ thì sao? Ở Amsterdam, thứ năm này, anh đi chứ?
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Vakeers, Inovy gọi một cuộc điện thoại cuối cùng, Walter lắng nghe cẩn thận những lời chỉ dẫn của ông và không quên tán dương ông.
-Đửng ảo tưởng nhiều quá, Walter, chúng ta vẫn chưa vượt qua khó khăn. Kể cả khi chúng ta đến được chổ Keira, cô ấy cũng sẽ không cần thiết thoát khỏi nguy hiểm. Sir Ashton sẽ không từ bỏ, tôi vô củng khẩn trương, và ông ta thì còn hơn thế nữa, nhưng tôi không có sự lựa chọn. Tin vào kinh nghiệm của tôi đi, ông ta sẽ trả thù ngay khi có cơ hội. Đặc biệt là từ khi chúng ta nhúng tay vào, bây giờ không cần phải lo lắng cho Adrian, cậu ta chẳng biết gì về điều đã khiến cậu ta nhập viện đâu.
-Và với sự tôn trọng dành cho Keira, làm sao tôi nói ra những chuyện này đây?
-Tự chủ đi, ông nói, hãy nói chúng đến từ cậu.
Athen, ngày hôm sau
Dì Elena và mẹ dành cả buổi sáng bên giường tôi, như mỗi ngày kể từ khi tôi nhập viện, họ đón chuyến xe buýt đầu tiên rời khỏi Hydra vào lúc 7:00. Đến Piraeus vào lúc 8:00 họ đón thêm một chuyến xe nữa và mất thêm nữa giờ để đến được bệnh viện. Sau khi nuốt bữa sáng đóng gói nữa giờ sau tại bệnh viện. Sau khi nuốt bữa sáng trong quán ăn tự phục vụ, họ vào đến phòng tôi, mang theo thức ăn, hoa và những lời chúc hồi phục tốt đẹp đến từ những người dân trong làng. Như mọi ngày, họ rời khỏi phòng tôi vào chiều muộn, tiếp tục bắt xe buýt đến bến cảng Piraeus và lên con tàu con thoi cuối cùng để trở về nhà. Dì Elena đã đóng cửa cửa hàng của mình kể từ khi tôi bệnh, mẹ dành hầu hết thời gian trong nhà bếp để chuẩn bị các món ăn bằng tất cả tình cảm và hy vọng để cải thiện cuộc sống của các y tá đang hết lòng chăm lo sức khỏe cho con trai bà.
Đã là buổi trưa và tôi tin rằng những cuộc trò chuyện huyên thuyên với họ khiến tôi kiệt sức hơn là hậu quả của bệnh viêm phổi.
Nhưng khi chúng tôi nghe tiếng gõ cửa, cả hai đều im lặng. Tôi chưa bao giờ chứng kiến việc này, nó gây ngạc nhiên như thể bài hát của những con ve sầu bùng nổ vào giữa ngày nắng. Khi bước vào, Walter nhận thấy sự bối rối nơi tôi.
-Có, có chuyện gì thế? Hắn hỏi.
-Không, không có gì cả.
-Nhưng nếu tôi có thể thấy, cậu đang trưng một khuôn mặt rất vui vẻ.
-Hoàn toàn không, chúng tôi đang nói chuyện với người dì tuyệt vời của tôi, Elena và mẹ tôi, khi anh đến, chỉ vậy thôi.
-Mọi người đang thảo luận vấn đề gì?
Mẹ tôi ngay lặp tức nhìn xuống sàn
-Chúng tôi đang nói rằng bệnh có thể có những di chứng ngoài ý muốn.
-Thật chứ? Walter lo lắng hỏi. Bác sĩ nói thế à?
-Ôi, họ ấy à, họ nói nó có lẽ sẽ hết vào tuần tới, nhưng nói với người mẹ rằng con bà có thể trở nên đần độn một chút, đó là kết quả giám định y khoa nếu cậu muốn biết hết mọi thứ. Cậu nên đi uống cà phê với em gái tôi đi, Walter, trong khi tôi có vài lời muốn nói với Adrian.
-Tôi rất vui lòng, nhưng trước thảy tôi muốn nói chuyện với cậu ta, tôi không cản trở đâu, nhưng tôi phải nói chuyện với cậu ta như hai người đàn ông.
-Vậy là nữ giới không được hoan nghênh nữa, dì Elena nói, đứng dậy, ra ngoài! Dì kéo mẹ tôi đi, để chúng tôi lại với nhau, tôi vả Walter.
-Tôi có tin tức tuyệt vời, hắn ta nói, ngồi xuống mép giường tôi.
-Dù vậy, bắt đầu với cái xấu đi.
-Chúng ta cần hộ chiếu trong sấu ngày và điều đó không thể thực hiện được vì sự vắng mặt của Keira!
-Tôi không hiểu anh nói gì.
-Tôi đã suy nghĩ nhiều, nhưng vì anh yêu cầu bắt đầu với tin xấu, tính bi quan cố chấp luôn gây phiền nhiễu vào phút cuối. Tốt thôi, lắng nghe tôi nói này, vì tôi sẽ nói cho anh biết một tin tốt, chính nó. Tôi có từng nói mình có mối quan hệ tốt với Hội đồng quản trị Học viện chúng ta không nhỉ?
Walter giải thích rằng Học viện của chúng tôi đã khởi xướng một vài chương trình nghiên cứu và thảo luận với một số trường Đại học lớn của Trung Quốc. Tôi thì không. Hắn cũng nói với tôi rằng đi du lịch trên một cuộc hành trình, một số mối liên kết được gắn với các cấp bậc khác nhau của hệ thống phân cấp ngoại giao. Walter nói với tôi rằng, để thành công, thông qua những mối liên hệ của hắn, để khởi động một bộ máy im lặng, với những bánh xe đã ngừng chuyển động…như một sinh viên Trung Quốc hoàn thành học vị tiến sĩ tại Học viện và có cha là một thẫm phán đầy quyền lực, một viên chức ngoại giao làm việc cấp visa cho vua của ông ta, thông qua Thổ Nhĩ Kỳ, nơi mà một nhà ngoại giao đã dẫn đầu phần lớn sự nghiệp của ông tại Bắc Kinh và được biết đến như một quan chức cấp cao, cỗ máy tiếp tục móc nối, từ quốc gia này đến quốc gia khác, trãi qua hết lục địa này đến lục địa khác, cho đến khi dừng lại tại mắt xích cuối cùng ở tỉnh Tứ Xuyên. Chính quyền địa phương đã quan tâm, dò hỏi gần đây, tự hỏi rằng liệu vị luật sư bào chữa cho người phương Tây trẻ tuổi kia có thể có đủ vốn từ vựng ở cuộc phỏng vấn trước khi xét xử không. Một số vấn đề về ngôn ngữ với thân chủ của ông ta đã giải thích rằng ông ta đã không nói với vị thẫm phán xử lý trường hợp mà vị du khách nước ngoài không có giấy tờ này mắc phải, trong khi sự thật là, cô ta có hộ chiếu thật.
Tin tốt chính là thái độ làm việc chính xác của các thẫm phán. Keira sẽ được xá tội khi họ nhanh chóng trình bày các bằng chứng mới thuyết phục tại phiên tòa diễn ra ở Thành Đô. Họ sẽ chỉ việc đi đến và đón cô về bên ngoài biên giới nước Cộng hòa Nhân dân.
-Anh nghiêm túc đó chứ? Tôi thấy mình đang nhảy cẩn lên và ôm chầm lấy Walter.
-Trông giống như đùa lắm sao? Anh có thể vui lòng chú ý rằng để không kéo dài thêm nữa nổi đau khổ của anh thậm chí tôi đã không dành thời gian để thở!
Tôi vui đến mức kéo hắn vào điệu Waltz điên cuồng của mình. Chúng tôi vẫn đang nhảy ở giữa phòng bệnh của tôi khi mẹ tôi đến. Bà nhìn hai chúng tôi rồi đóng cửa lại.
Chúng tôi nghe một tiếng thở dài vọng lại từ hành lang và giọng của dì Elena “ sẽ không bắt đầu”
Đầu tôi quay cuồng và tôi buộc phải trở lại giường.
-Khi nào? Khi nào thì nó mở? (ở đây ám chỉ phiên tòa)
-À, anh đã quên cô nàng anh quyết định nghe trước rồi. Để tôi lặp lại nhé. Vị thẫm phán Trung Quốc đồng ý sẽ phóng thích Keira nếu chúng ta trưng ra hộ chiếu cho cô ấy trong vòng 6 ngày. Những giấy tờ quan trọng đã chìm ngỉm dưới lòng sông, nó sẽ có một nhãn mới. Trong khi người nộp đơn vắng mặt, và trong một khoảng thời gian ngắn, điều đó là không thể. Giờ thì anh hiểu hơn về vấn đề của chúng ta rồi chứ?
-Sáu ngày là tất cả những gì chúng ta có?
-Để thắng phiên tòa ở Thành Đô, chúng ta phải mất hơn 5 ngày để có được hộ chiếu mới, họa là có phép màu nếu không thì tôi chẳng thể thấy được chúng ta phải làm điều đó như thế nào.
-Hộ chiếu này, chắc chắn phải hoàn toàn mới?
-Nếu việc nhiễm trùng phổi của anh cũng gây ô nhiễm cho não tôi sẽ chú ý với anh rằng tôi không chụp mũ lên đầu bọn hải quan! Tôi đoán chỉ cần là tài liệu hợp pháp, có nên lừa một cú, tại sao?
-Bỡi vì Keira có quốc tịch kép, Pháp và Anh. Và não của tôi vẫn còn nguyên vẹn, cảm ơn vì đã khiến anh phiền lòng. Tôi nhớ rất rõ rằng chúng tôi đi đến Trung Quốc với hộ chiếu quốc tịch Anh của cô, nó được đóng dấu thị thực, tôi đã nhìn thấy nó, cô ấy luôn mang nó bên mình. Khi chúng tôi tìm ra thiết bị nghe trộm, chúng tôi kiểm tra túi của cô ấy và hộ chiếu quốc tịch Pháp của cô ấy thì không có ở đó, tôi dám chắc.
-Tin tốt đấy, nhưng giờ nó ở đâu? Không có hy vọng chúng ta chơi trò may rủi đâu, chúng ta có rất ít thời gian để trì hoãn.
-Tôi không biết…
-Ít nhất có thể nói chúng ta đã tiến thêm được một bước, tôi phải gọi một hoặc hai cuộc gọi trước khi trở lại gặp anh. Mẹ và dì của anh đang đợi bên ngoài và tôi không muốn trở thành người thô lỗ.
Walter rời khỏi phòng tôi, mẹ và dì Elena vào ngay lặp tức. Mẹ ngồi xuống ghế và khởi động cái tivi treo trên bức tường đối diện với giường của tôi và không, điều làm dì Elena mỉm cười.
-Đó là ông Walter Thú vị, phải không? Dì tôi nói, ngồi xuống cuối giường tôi.
Tôi nhìn dì một lúc lâu. Trước mặt mẹ tôi, đây không phải là lúc thích hợp để đề cập đến chuyện này.
-Một người đàn ông khá đẹp trai đấy, cháu có nghĩ thế không? Dì tiếp tục, phớt lờ lời van nài của tôi.
Không rời mắt khỏi màn hình, mẹ nói với tôi.
-Và là một đối tượng trẻ, nếu dì hỏi tôi! Nhưng cứ hành động như thể tôi không có ở đây đi! Sau cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông, còn gì tự nhiên hơn là cuộc nói chuyện giữa mẹ, dì và cháu trai, nó không đươc đếm xỉa đến! một khi chương trình này kết thúc mẹ sẽ đi nói chuyện với mấy cô y tá. Ai biết được, họ có lẽ sẽ có tin tức về con trai mẹ.
-Chỉ có hiểu sao chúng ta lại nói đến bi kịch Hy lạp không? Dì tôi hỏi, dành cho mẹ tôi một cái liếc dài, bà vẫn quay lưng lại, dán chặt mắt vào màn hình, tự tách mình ra khỏi cuộc đối thoại giữa chúng tôi.
Kênh truyền hình phát sóng một bộ phim tài liệu về các bộ tộc du cư trên cao nguyên Tây Tạng.
-Thật phiền, nó đã phát ít nhất năm lần rồi, mẹ tôi thở dài và tắt tivi. Được rồi, vì sao con lại làm điều đó đầu tiên?
-Có một cô bé trong bộ phim tài liệu đó đúng không ạ?
-Mẹ không biết, có lẽ, nhưng sao?
Tôi không trả lời. Walter gõ cửa. dì Elena đề nghị hắn đi đến quầy tự phục vụ, để chị gái mình có chút riêng tư với con trai bà, bà có tình nói lớn lên. Walter không làm điều đó thêm lần nữa.
-Để tôi có được chút riêng tư với con trai tôi, xem ai đang nói kìa! Mẹ tôi gào lên ngay khi cánh cửa được đóng lại. Con lẽ ra nên thấy điều đó, kể từ khi con bệnh và bạn con đến đây, trông nó cứ như con gái mới lớn. Thật vô lý!
-Không có tuổi cho một trái tim lỡ nhịp, và nếu điều đó khiến dì ấy vui.
-Không có một trái tim dễ bị đột quỵ sẽ làm nó vui, nhưng có ai đó đang tán tỉnh.
-Và có lẽ mẹ đang nghĩ đến việc làm lạc cuộc đời, đúng không ạ? Mẹ đã để tang một thời gian rồi. Chỉ bởi vì mẹ để một ai đó vào nhà, nhưng không thể chạm vào trái tim của mẹ, mẹ à.
-Chính con là người nói với mẹ điều đó đó à? Chỉ có duy nhất một người đàn ông trong nhà mẹ, và đó là bố con. Dù giờ đây ông đang yên nghỉ ở nghĩa trang. Mẹ nói chuyện với ông mỗi sáng thức dậy, mỗi khi mẹ nấu nướng trên bếp, trên sân thượng nơi mẹ chăm sóc những khóm hoa, trên con đường đi và làng, và mỗi khi màn đêm buông xuống, vì ông đã rời xa và bỏ mẹ một mình. Elena, như thể nó chưa từng có cơ hội gặp một người đàn ông nào như chồng mẹ ấy.
-Có nhiều lý do để tán tỉnh, mẹ không nghĩ thế à?
-Mẹ không phản đối hạnh phúc của dì con, nhưng mẹ mong rằng người đó không phải là bạn của con trai mẹ. Mẹ biết mẹ có hơi cổ lỗ, nhưng mẹ có quyền có chút khiếm khuyết. Nó mới vừa yêu người bạn của Walter, người đến để thăm con.
Tôi ngồi dậy trên giường, mẹ tôi ngay lặp tức kê gối cho tôi.
-Người bạn nào?
-Mẹ không biết, mẹ thấy ông ta trên hành lang vài ngày trước đây khi con vẫn còn tỉnh táo. Mẹ không có cơ hội chào ông ta vì ông rởi đi ngay khi mẹ đến. Và trong mọi trường hợp, ông ta điển trai, nước da màu hổ phách, mẹ thấy rất thanh lịch. Và thay vì thua dì con hai mươi tuổi, mẹ thấy ông ta có vẻ lớn tuổi hơn.
-Mẹ không thể nhớ ra đó là ai sao?
-Mẹ chỉ đi ngang qua, bây giờ nghỉ ngơi và hồi phục đi. Hãy đổi chủ đề, mẹ nghĩ là đôi uyên ương kia đang cười khúc khích ngoài hành lang, họ sẽ sớm vào thôi.
Dì Elena thông báo cho mẹ rằng đã đến lúc phải đi nếu họ không muốn bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng về lại Hydra. Walter tiễn bà đến tận thang máy và quay lại với tôi vài phút sau đó.
-Dì anh đã nói cho tôi nghe một vài kỷ niệm về thời thơ ấu của anh, thật vui nhộn.
-Nếu anh đã nói thế!
-Bất kỳ điều gì anh muốn, Adrian?
-Mẹ tôi đã nói rằng và ngày trước có một người bạn đến thăm tôi, đó là ai?
-Có lẽ mẹ anh nhầm lẫn rồi, chỉ là một người hỏi đường tôi mà thôi, nhưng nếu để cập đến chuyện đó, tôi nhớ ra rồi, đó là một ông già đang tìm cha mẹ, tôi đã dẫn ông ta đến chổ y tá.
-Tôi nghĩ tôi đã có cách lấy được hộ chiếu của Keira.
-Thú vị đấy, tôi đang nghe đây.
-Chị của cô ấy, Jeanne, có thể giúp chúng ta.
-Và anh biết cách để liên lạc với cô ấy.
-Uh, mà, không, tôi nói đầy xấu hổ.
-Có hay không?
-Tôi không bao giờ có can đảm để gọi điện cho cô ấy thông báo về vụ tai nạn.
-Anh không nghe tin tức gì từ chị gái của Keira, không một cuộc gọi nào trong vòng ba tháng?
-Gọi điện để nói rằng em gái cô ấy đã chết ư? Tôi không thể làm như thế. Tôi sẽ đến Paris ngay khi hồi phục.
-Đồ hèn nhát! Thật đáng tiếc, anh có thể tưởng tượng được những gì nhà nước có thể lo không? Trong khi thực tế lại không thực hiện được.
-Jeanne và Keira vẫn thường không nói chuyện với nhau trong một thời gian dài.
-Tốt thôi, tôi yêu cầu anh liên lạc với cô ấy càng sớm càng tốt, khi tôi nói càng sớm càng tốt nghĩa là ngay hôm nay!
-Tôi sẽ đến gặp cô ấy.
-Thật vô lý, anh đang nằm liệt giường và chúng ta không có thời gian để lãng phí nữa. Walter trả lời và đưa điện thoại cho tôi. Chỉnh đốn lại lương tâm của anh và gọi ngay đi!
Tôi gọi điện với lương tâm của mình, tôi cố gắng hết sức có thể, Walter để tôi lại một mình trong phòng. Tôi tìm thấy số của viện bảo tàng Quai Branly. Jeanne đang họp và không thể nghe máy. Tôi nhấn số thêm lần nữa, rồi một lần nữa, cho đến khi nhà mạng thông báo rằng tôi không thể kết nối với cô ấy. Tôi đoán rằng Jeanne không vội nói chuyện với tôi, điều đó làm đồng lõa cho tôi về sự im lặng của Keira và muốn tôi không nói cho cô ấy tin tức này. Tôi gọi lần cuối cùng và giải thích với nhân viên tiếp tân rằng tôi có chuyện khẩn cấp cần nói với Jeanne, liên quan đến sự sống chết của em gái cô ấy.
-Có chuyện gì xảy ra với Keira? Jeanne hỏi run rẩy.
-Có một vài chuyện xảy ra với cả hai chúng tôi, tôi nói trong tâm trạng nặng nề, tôi cần chị, Jeanne, ngay bây giờ.
Tôi kể cho cô nghe câu chuyện của chúng tôi, hạn chế tối đa tấm thảm kịch ở sông Hoàng Hà, nói với cô về tai nạn của chúng tôi mà không đề cập đến hoàn cảnh. Tôi thề rằng Keira đã thoát khỏi nguy hiểm, giải thích rằng bởi vì một câu chuyện ngu ngốc trên báo, cô ấy đã bị bắt giữ lại Trung Quốc. Tôi đã không dùng chữ “cầm tù”. Tôi nhận thấy rằng Jeanne nức nở sau mỗi câu nói của tôi, và vài lần có kiềm nước mắt, và vài lần tôi cũng làm như thế, cố kiềm nén cảm xúc của tôi. Tôi rất dỡ nói dối, thật sự rất dỡ. Jeanne đã sớm nhận ra rằng tình huống đáng lo ngại hơn nhiều so với những gì tôi nói với cô. Cô bắt tôi thề hết lần này đến lần khác rằng em gái cô vẫn khỏe mạnh. Tôi hứa sẽ mang cô ấy trở về an toàn, và giải thích lý do vì sao chúng tôi cần hộ chiếu của cô ấy càng sớm càng tốt. Jeanne không biết có thể tìm thấy nó ở đâu nhưng cô rời văn phòng ngay lặp tức và về lại căn hộ để tìm kiếm, cô sẽ gọi lại cho tôi ngay khi có thể.
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi thấy mình giống một kẻ đạo đức giả. Nói chuyện với Jeanne càng làm tăng thêm sự vắng mặt của Keira, làm nổi buồn trong tôi trỗi dậy.
Jeanne chưa bao giờ chạy xuyên quá Paris nhanh như thế này. Cô nháy đèn ba lần, vừa kịp tránh một chiếc xe đi sai làn đường trên đường Point Alexander-III, trong tích tắt, báo hiệu cho một chiếc xe nhỏ bằng một hồi còi. Cô lấn sang tất cả các tuyến đường dành cho xe buýt, leo lên vỉa hè tại một đại lộ đông đúc, gần như tông phải một tay chạy xe đạp, nhưng cuối cùng lại an toàn một cách thần kỳ về đến nhà mình.
Trong hàng lang của tòa nhà mình, cô gõ cửa nhà người gác cổng và yêu cầu được trọ giúp. Cô Jeanne Hereira chưa bao giờ ở trong trạng thái như vậy. Thang máy đang được sử dụng bởi các nhân viên giao hàng ở tầng thứ 3, họ phải leo thang bộ. cô Jeanne Hereira ra lệnh tìm kiếm tất cả phòng khách, nhà bếp trong khi cô nhìn quanh mấy căn phòng. Không gì bị bỏ sót, cô mở tất cả các ngăn tủ, các ngăn kéo trống rỗng, vẫn không tìm thấy hộ chiếu của Keira ở bất cứ nơi đâu.
Họ đã mất một tiếng đồng hồ lục lọi căn hộ. Không tên trộm nào có thể tạo ra một mớ hỗn độn như thế. Những quyển sách của thư viện nằm lăn lóc khắp nhà, quần áo rãi rác từ phòng này sang phòng khác. Họ lật tung ghế, thập chí xem xét cả gầm giường. Jeanne bắt đầu mất hy vọng nghe thấy tiếng hét của cô Hereira. Cô vội vã chạy đến. Căn phòng, cái được sắp xếp giống như một văn phòng đã bị lộn ngược, nhưng người gác cổng đã vẫy tay chào thắng lợi bằng một quyển sổ màu đỏ tía. Jeanne ôm chầm lấy cô, siết mạnh, và hôn lên cả hai má.
Walter đã về lại khách sạn khi Jeanne gọi điện đến, tôi đang ở một mình trong phòng. Chúng tôi nói chuyện điện thoại rất lâu, nói về Keira, tôi cần nó để lấp đầy sự trống vắng trong mình và nghe cô chia sẻ những kỷ niệm thời thơ ấu của họ. Jeanne đúng là một ân huệ lớn theo lời cầu khấn của tôi, tôi nghĩ rằng cô ấy nhớ em gái mình nhiều như tôi. Cô ấy hứa rằng sẽ gửi hộ chiếu bằng cách chuyển phát nhanh, tôi đọc cho cô địa chỉ bệnh viện của mình tại Athen, nên cô kết thúc cuộc gọi bằng cách hỏi thăm tình trạng của tôi.
Hai ngày sau, các bác sĩ đến thăm lâu hơn bình thường. Người đứng đầu khoa phổi một lần nữa đặt câu hỏi về trường hợp của tôi. Không ai có thể giải thích làm thế nào một trường hợp nhiễm trùng phổi nguy hiểm như thế này lại có thể xảy ra mà không hề có một dấu hiệu cảnh báo. Sự thật là tôi hoàn toàn khỏe mạnh khi lên máy bay. Bác sĩ nói với tôi là nếu tiếp viên hàng không không cảnh báo cho cơ trưởng và họ không quay về thì tôi đã chết trước khi đến được Bắc Kinh. Nhóm nghiên cứu của ông không biết nó, nó giống như một loại vi rút, trong toàn bộ sự nghiệp của mình, ông chưa từng thấy một thứ nào như thế. Mấu chốt là, ông nói, tôi đã phản ứng tốt với việc điều trị. Chúng tôi đã vượt qua giai đoạn tồi tệ nhất và tôi sẽ sớm bình phục. Một vài ngày nghỉ dưỡng sức và tôi sẽ sớm quay lại với cuộc sống bình thường. Người quản lý hứa sẽ cho tôi xuất viện trong vòng một tuần. Ông chỉ rời khỏi phòng tôi khi hộ chiếu của Keira được gửi đến. Tôi mở phong bì được niêm phong cẩn thận và tìm thấy một lời nhắn của Jeanne.
“Trả nó lại sớm nhất có thể, tôi trong cậy vào anh, cô ấy là gia đình duy nhất của tôi”
Tôi gấp lời nhắn lại và mở hộ chiếu. Keira trong trẻ hơn một chút trong tấm ảnh này. Tôi quyết định thay đồ.
Walter bước vào phòng đưa cho tôi chiếc quần short và áo sơ mi, hắn hỏi tôi định làm gì.
-Tôi sẽ tìm kiếm hoặc cố gắng thuyết phục mình, anh thua rồi.
Hắn không chỉ cố gắng, thay vào đó hắn giúp tôi trốn thoát. Hắn đã phàn nàn rằng bệnh viện gần như bị bỏ hoang khi Athen chìm vào một giấc ngủ ngắn chả có ích lợi gì thì hiện tại điều đó lại giúp ích cho chúng tôi. Hắn xem xét hành lang khi tôi sắp xếp đồ đac của mình và đưa tôi vào thang máy, đảm bảo trên đường tẩu thoát của chúng tôi không có bất kỳ nhân viên nào của bệnh viện.
Qua phòng bên cạnh, chúng tôi gặp một cô bé đang đứng một mình trước cửa phòng, cô bé mặc một bộ pijama in hình những con bọ và khẽ vẫy tay với Walter.
-Cháu ở đây à, thật nghịch ngợm, hắn nói, bước về phía cô bé. Mẹ của cháu đã đến chưa?
Walter quay sang tôi và tôi biết hắn thân thiết với người bạn cùng phòng của tôi.
-Anh ta đến cho một chuyến viến thăm ngắn ngủi, hắn nói, nháy mắt với cô bé.
Đến lượt tôi, tôi cúi xuống và nói xin chào. Cô bé tinh nghịch nhìn tôi và mỉm cười, nó có đôi má ửng đỏ như hai trái táo.
Chúng tôi xuống đến tầng trệt, mọi thứ đã tốt hơn. Chúng tôi đi qua những người khiên cáng trong thang máy, nhưng họ không chú ý đến. khi cánh cửa thang máy mổ ra dẫn vào tiền sảnh của bệnh viện, chúng tôi gặp mẹ và dì Elena. Và trong trường hợp này, sự cố gắng tẩu thoát của chúng tôi biến thành cơn ác mộng. mẹ bắt đầu la lên và tự hỏi vì sao tôi lại đứng đó. Tôi nắm lấy tay bà và xin bà đi theo mình để không bị ai khác chú ý. Tôi phải được mời bà nhảy điệu Sirtaki giữa phòng ăn tập thể thì họa mới có cơ hội thuyết phục được bà.
-Bác sĩ cho phép đi dạo một chút, Walter nói, muốn trấn an mẹ tôi.
-Và cho một cuộc đi dạo, nó phải mangtheo cái túi du lịch của mình? Cậu cũng muốn tìm cho tôi một chỗ trong khoa lão, khi cậu cũng ở đó, bà hét lên.
Bà quay sang hai cô y tá đang đi ngang qua chổ chúng tôi và tôi đoán được ý nghĩ của bà ngay lặp tức: đưa tôi về phòng bệnh kể cả phải dùng vũ lực khi cần thiết.
Tôi nhìn Walter, bao nhiêu đó là đủ để chúng tôi hiểu ra. Mẹ bắt đầu la lên, chúng tôi vụt chạy nước rút đến cửa hành lang và người bảo vệ để cho chúng tôi vượt qua trước khi nghe thấy yêu cầu của mẹ, người đang la ỏm tỏi cố gắng bắt kịp chúng tôi.
Tôi đang có thể trạng tốt nhất. Trong lòng, tôi cảm thấy ngực mình như bốc cháy và bị thủng kèm theo một cơn ho rũ rượi. tôi phải vật lộn để thở, tim tôi đập thình thịch và tôi phải dừng lại để thở lấy thở để. Walter quay đầu lại và thấy hai nhân viên bảo vệ đang chạy về phía chúng tôi. Sự hiện diện của hắn chỉ có giá trị về mặt tinh thần, hắn bảo vệ tôi một cách khập khễnh, hối hả tìm kiếm, hắn bị chấn động mạnh bởi hai người đàn ông đã tiến sát đến con đường. Khi hai người bảo vệ xông đến, hắn gọi một chiếc taxi và ra hiệu tôi đi với hắn.
Hắn không nói một lời về chuyến đi, tôi lo lắng khi thấy hắn đột nhiên im lặng, tôi không hiểu khoảng lặng trong tình huống này.
Phòng khách sạn trở thành trụ sở của chúng tôi, chúng tôi lập kế hoạch cho chuyến đi. Cái giường đủ lớn để chúng tôi ngủ cùng. Walter đã đặt một cái gối ôm để phân chia lãnh thổ. Trong khi tôi nghỉ ngơi, hắn dành cả ngày bên cái điện thoại, có lúc, hắn ra ngoài, để hít thở chút không khí trong lảnh, hắn nói. Hắn chủ rủ lòng nói vài lời, chỉ nói vài lời với tôi.
Tôi không biết bằng phép màu nào hắn đã lấy được một thị thực từ Lãnh sứ quán Trung Quốc trong vòng 48 tiếng đồng hồ. Tôi trăm lần biết ơn hắn. Kể từ khi rời khỏi bệnh viện trông hắn rất khác.
Vào buôi chiều, chúng tôi ăn tối trong phòng, Walter bậc tivi, vẫn từ chối nói chuyện với tôi, tôi giằng lấy cái điều khiển và tắt phụt tivi.
-Anh
Walter lấy lại cái điều khiển và bậc lại màn hình.
Tôi đứng dậy, rút phựt phích cắm trên tường và xoay người đối diện với hắn.
-Nếu tôi đã làm điều gì khiến anh không thích, chúng ta hãy giải quyết triệt để điều này đi.
Walter nhìn tôi chầm chầm không nói lấy một lời, sau đó hắn đứng lên bước vào phòng tắm. Tôi đập cửa, hắn không thèm mở. Ít phút sau hắn đi ra với một bộ pijama, nói với tôi rằng nếu tôi còn tìm cớ mỉa mai châm chọc hắn trên lãnh thỏ của mình, tôi sẽ phải xuống sàn. Sau đó hắn leo lên giường, tắt đèn, thậm chí không thèm chút tôi ngủ ngon.
-Walter, tôi sẽ phải làm gì, tôi nói trong bóng tối, chuyện gì sẽ xảy ra?
-Mọi chuyện sẽ đến đúng lúc, khiến anh mạnh mẽ hơn.
Im lặng lại một lần nữa bao trùm, và tôi nhận ra rằng tôi đã không hề nhớ đến những cố gắng giúp đỡ của hắn gần đây, điều đó làm hắn tổn thương và tôi xin lỗi. hắn nói hắn không quan tâm đến lời xin lỗi của tôi. Nhưng nếu tôi tìm được cách, hắn thêm vào, để họ tha thứ cho hành vi không thể chấp nhận được của chúng tôi ở bệnh viện với mẹ tôi, đặc biệt là với dì tôi, hắn sẽ rất biết ơn. Cùng với điều đó, hắn xoay lưng lại và ngủ.
Tôi mở đèn và ngồi dậy trên giường.
-Cái gì thế này? Walter hỏi.
-Anh thật sự phải lòng dì Elena?
-Có chuyện gì khác xảy ra với anh vậy? anh chỉ nghĩ đến Keira, anh không quan tâm đến lịch sử của riêng anh, nó không dành cho anh. Họ không ngu ngốc khi nghiên cứu mấy mảnh vỡ đó. Đó là sức khỏe của anh chứ không phải của cô nàng khảo cổ gia kia. Mỗi khi họ gọi Walter để giải cứu, Walter luôn phải có mặt, ở đây, và ở đó. Nhưng khi tôi cố gắng trò chuyện với anh, anh phớt lờ tôi. Đừng nói với tôi về những cảm xúc anh muốn thấy, vào lúc duy nhất tôi muốn mở lòng mình ra với anh, anh lại châm chọc tôi!
-Tôi đảm bảo với anh rằng chuyện đó không phải là ý định của tôi.
-Ừ! Nó qua rồi, chúng ta có thể ngủ được chưa?
-Chưa, cho đến khi nào chúng ta kết thúc cuộc thảo luận này.
-Cuộc thảo luận nào? Walter giận dữ, cái mà anh đang nói đến
-Walter, anh thật sự thích dì tôi?
-Tôi đã rất bực mình khi phải đưa anh rời khỏi bệnh viện bằng cách khó chịu như vậy, dù sao, đó có thể xem là câu trả lời không?
Tôi xoa xoa cằm và suy nghĩ một chút.
-Nếu tôi có thể làm cho bà hoàn toàn xá tội cho anh và khiến anh tha thứ, anh sẽ hết giận chứ?
-Làm đi,rồi chúng ta sẽ thấy!
-Tôi sẽ làm nó vào ngày mai, ngay giờ đầu tiên.
Tâm trạng Walter đã thoải mái hơn, tôi có thể nhìn thấy hắn khẽ mỉm cười, quay người lại và tắt đèn.
Năm phút sau hắn ngồi dậy và nhảy dựng trên giường.
-Sao chúng ta không xin lỗi vào tối nay?
-Anh muốn gọi cho dì Elena vào giờ này sao?
-Mới có mười giờ. Tôi đã lấy cho anh một thị thực đi Trung Quốc trong hai ngày và anh có thể cho tôi sự tha thứ của dì anh trong một đêm, phải không?
Tôi ngồi dậy và gọi cho mẹ, nghe lời bà căn dặn trong hai mươi phút đồng hồ, không thể chen vào một lời nào. Khi bà ngưng lại một chút, tôi hỏi bà, nếu như, nếu như xảy ra một trường hợp, bà có đi tìm kiếm cha tôi dù phải đến tận cùng của thế giới nếu ông gặp nguy hiểm hay không. Tôi thấy bà suy nghĩ. Không cần phải chứng kiến tôi cũng biết bà đang mỉm cười. Bà chúc tôi thượng lộ bình an và xin tôi đừng chậm trễ. Trong thời gian chúng tôi ở Trung Quốc bà sẽ chuẩn bị một số món ăn ngon xứng đáng cho Keira để chào mừng sự trở về của chúng tôi.
Cuộc gọi gián đoạn khi tôi nghĩ về lý do cho cuộc gọi của mình và nhờ bà chuyển máy cho dì Elena. Dì tôi vừa đi nghỉ trong phòng khách nhưng tôi xin bà gọi dì ấy dậy.
Dì Elena đã giải thoát cho chúng tôi theo một cách cực kỳ lãng mạng. walter là một người bạn nhưng rủi ro rất nhiều. Dì bắt tôi hứa với dì là không bao giờ mách với mẹ những gì dì đã nói.
Tôi gọi cho Walter đang ở trong phòng tắm.
-Thế nào? hắn lo lắng.
-Thế này, vào cuối tuần này, khi chúng ta bay đến Bắc Kinh, tôi nghĩ anh nên đi thuyền đến Hydra. Dì tôi sẽ gặp anh tại một bữa ăn tối trên bến cảng, tôi khuyên anh nên đặt một cái bánh Moussaka, nhưng tôi không có nói gì đâu đấy.
Với điều đó, cuối cùng đã kiệt sức, tôi tắt đèn.
Vào ngày thứ sáu, Walter đi cùng tôi đến sân bay. Máy bay cất cánh đúng giờ. Khi máy bay bay lên tầng trời của Athen tôi nhìn biển Aegean biến mất dưới cánh máy bay và có một cảm giác như ‘đã từng gặp’ (nguyên văn “déjà vu”). Trong vòng mười giờ, tôi sẽ đến Trung Quốc.
Chú thích: Moussaka là loại bánh phồ biến ở Trung Đông, tên nó là một từ tiếng Ả Rập và người ta vẫn cho rằng nó có xuất xứ từ Hy Lạp.
Điện thoại đổ chuông, Inovy mở mắt và liếc sang cái đồng hồ đang đặt tại lò sưởi. Cuộc trò chuyện vắn tắt. Ông đợi một lúc trước khi đi đến bắt điện.
-Tôi muốn gửi lời cảm ơn anh, ông nói, tôi chỉ mời chào thôi, anh quả là một sự giúp đỡ tuyệt vời.
-Tôi không làm gì nhiều đâu.
-Ngược lại ấy chứ. Vàn vái cờ thì sao? Ở Amsterdam, thứ năm này, anh đi chứ?
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Vakeers, Inovy gọi một cuộc điện thoại cuối cùng, Walter lắng nghe cẩn thận những lời chỉ dẫn của ông và không quên tán dương ông.
-Đửng ảo tưởng nhiều quá, Walter, chúng ta vẫn chưa vượt qua khó khăn. Kể cả khi chúng ta đến được chổ Keira, cô ấy cũng sẽ không cần thiết thoát khỏi nguy hiểm. Sir Ashton sẽ không từ bỏ, tôi vô củng khẩn trương, và ông ta thì còn hơn thế nữa, nhưng tôi không có sự lựa chọn. Tin vào kinh nghiệm của tôi đi, ông ta sẽ trả thù ngay khi có cơ hội. Đặc biệt là từ khi chúng ta nhúng tay vào, bây giờ không cần phải lo lắng cho Adrian, cậu ta chẳng biết gì về điều đã khiến cậu ta nhập viện đâu.
-Và với sự tôn trọng dành cho Keira, làm sao tôi nói ra những chuyện này đây?
-Tự chủ đi, ông nói, hãy nói chúng đến từ cậu.
Athen, ngày hôm sau
Dì Elena và mẹ dành cả buổi sáng bên giường tôi, như mỗi ngày kể từ khi tôi nhập viện, họ đón chuyến xe buýt đầu tiên rời khỏi Hydra vào lúc 7:00. Đến Piraeus vào lúc 8:00 họ đón thêm một chuyến xe nữa và mất thêm nữa giờ để đến được bệnh viện. Sau khi nuốt bữa sáng đóng gói nữa giờ sau tại bệnh viện. Sau khi nuốt bữa sáng trong quán ăn tự phục vụ, họ vào đến phòng tôi, mang theo thức ăn, hoa và những lời chúc hồi phục tốt đẹp đến từ những người dân trong làng. Như mọi ngày, họ rời khỏi phòng tôi vào chiều muộn, tiếp tục bắt xe buýt đến bến cảng Piraeus và lên con tàu con thoi cuối cùng để trở về nhà. Dì Elena đã đóng cửa cửa hàng của mình kể từ khi tôi bệnh, mẹ dành hầu hết thời gian trong nhà bếp để chuẩn bị các món ăn bằng tất cả tình cảm và hy vọng để cải thiện cuộc sống của các y tá đang hết lòng chăm lo sức khỏe cho con trai bà.
Đã là buổi trưa và tôi tin rằng những cuộc trò chuyện huyên thuyên với họ khiến tôi kiệt sức hơn là hậu quả của bệnh viêm phổi.
Nhưng khi chúng tôi nghe tiếng gõ cửa, cả hai đều im lặng. Tôi chưa bao giờ chứng kiến việc này, nó gây ngạc nhiên như thể bài hát của những con ve sầu bùng nổ vào giữa ngày nắng. Khi bước vào, Walter nhận thấy sự bối rối nơi tôi.
-Có, có chuyện gì thế? Hắn hỏi.
-Không, không có gì cả.
-Nhưng nếu tôi có thể thấy, cậu đang trưng một khuôn mặt rất vui vẻ.
-Hoàn toàn không, chúng tôi đang nói chuyện với người dì tuyệt vời của tôi, Elena và mẹ tôi, khi anh đến, chỉ vậy thôi.
-Mọi người đang thảo luận vấn đề gì?
Mẹ tôi ngay lặp tức nhìn xuống sàn
-Chúng tôi đang nói rằng bệnh có thể có những di chứng ngoài ý muốn.
-Thật chứ? Walter lo lắng hỏi. Bác sĩ nói thế à?
-Ôi, họ ấy à, họ nói nó có lẽ sẽ hết vào tuần tới, nhưng nói với người mẹ rằng con bà có thể trở nên đần độn một chút, đó là kết quả giám định y khoa nếu cậu muốn biết hết mọi thứ. Cậu nên đi uống cà phê với em gái tôi đi, Walter, trong khi tôi có vài lời muốn nói với Adrian.
-Tôi rất vui lòng, nhưng trước thảy tôi muốn nói chuyện với cậu ta, tôi không cản trở đâu, nhưng tôi phải nói chuyện với cậu ta như hai người đàn ông.
-Vậy là nữ giới không được hoan nghênh nữa, dì Elena nói, đứng dậy, ra ngoài! Dì kéo mẹ tôi đi, để chúng tôi lại với nhau, tôi vả Walter.
-Tôi có tin tức tuyệt vời, hắn ta nói, ngồi xuống mép giường tôi.
-Dù vậy, bắt đầu với cái xấu đi.
-Chúng ta cần hộ chiếu trong sấu ngày và điều đó không thể thực hiện được vì sự vắng mặt của Keira!
-Tôi không hiểu anh nói gì.
-Tôi đã suy nghĩ nhiều, nhưng vì anh yêu cầu bắt đầu với tin xấu, tính bi quan cố chấp luôn gây phiền nhiễu vào phút cuối. Tốt thôi, lắng nghe tôi nói này, vì tôi sẽ nói cho anh biết một tin tốt, chính nó. Tôi có từng nói mình có mối quan hệ tốt với Hội đồng quản trị Học viện chúng ta không nhỉ?
Walter giải thích rằng Học viện của chúng tôi đã khởi xướng một vài chương trình nghiên cứu và thảo luận với một số trường Đại học lớn của Trung Quốc. Tôi thì không. Hắn cũng nói với tôi rằng đi du lịch trên một cuộc hành trình, một số mối liên kết được gắn với các cấp bậc khác nhau của hệ thống phân cấp ngoại giao. Walter nói với tôi rằng, để thành công, thông qua những mối liên hệ của hắn, để khởi động một bộ máy im lặng, với những bánh xe đã ngừng chuyển động…như một sinh viên Trung Quốc hoàn thành học vị tiến sĩ tại Học viện và có cha là một thẫm phán đầy quyền lực, một viên chức ngoại giao làm việc cấp visa cho vua của ông ta, thông qua Thổ Nhĩ Kỳ, nơi mà một nhà ngoại giao đã dẫn đầu phần lớn sự nghiệp của ông tại Bắc Kinh và được biết đến như một quan chức cấp cao, cỗ máy tiếp tục móc nối, từ quốc gia này đến quốc gia khác, trãi qua hết lục địa này đến lục địa khác, cho đến khi dừng lại tại mắt xích cuối cùng ở tỉnh Tứ Xuyên. Chính quyền địa phương đã quan tâm, dò hỏi gần đây, tự hỏi rằng liệu vị luật sư bào chữa cho người phương Tây trẻ tuổi kia có thể có đủ vốn từ vựng ở cuộc phỏng vấn trước khi xét xử không. Một số vấn đề về ngôn ngữ với thân chủ của ông ta đã giải thích rằng ông ta đã không nói với vị thẫm phán xử lý trường hợp mà vị du khách nước ngoài không có giấy tờ này mắc phải, trong khi sự thật là, cô ta có hộ chiếu thật.
Tin tốt chính là thái độ làm việc chính xác của các thẫm phán. Keira sẽ được xá tội khi họ nhanh chóng trình bày các bằng chứng mới thuyết phục tại phiên tòa diễn ra ở Thành Đô. Họ sẽ chỉ việc đi đến và đón cô về bên ngoài biên giới nước Cộng hòa Nhân dân.
-Anh nghiêm túc đó chứ? Tôi thấy mình đang nhảy cẩn lên và ôm chầm lấy Walter.
-Trông giống như đùa lắm sao? Anh có thể vui lòng chú ý rằng để không kéo dài thêm nữa nổi đau khổ của anh thậm chí tôi đã không dành thời gian để thở!
Tôi vui đến mức kéo hắn vào điệu Waltz điên cuồng của mình. Chúng tôi vẫn đang nhảy ở giữa phòng bệnh của tôi khi mẹ tôi đến. Bà nhìn hai chúng tôi rồi đóng cửa lại.
Chúng tôi nghe một tiếng thở dài vọng lại từ hành lang và giọng của dì Elena “ sẽ không bắt đầu”
Đầu tôi quay cuồng và tôi buộc phải trở lại giường.
-Khi nào? Khi nào thì nó mở? (ở đây ám chỉ phiên tòa)
-À, anh đã quên cô nàng anh quyết định nghe trước rồi. Để tôi lặp lại nhé. Vị thẫm phán Trung Quốc đồng ý sẽ phóng thích Keira nếu chúng ta trưng ra hộ chiếu cho cô ấy trong vòng 6 ngày. Những giấy tờ quan trọng đã chìm ngỉm dưới lòng sông, nó sẽ có một nhãn mới. Trong khi người nộp đơn vắng mặt, và trong một khoảng thời gian ngắn, điều đó là không thể. Giờ thì anh hiểu hơn về vấn đề của chúng ta rồi chứ?
-Sáu ngày là tất cả những gì chúng ta có?
-Để thắng phiên tòa ở Thành Đô, chúng ta phải mất hơn 5 ngày để có được hộ chiếu mới, họa là có phép màu nếu không thì tôi chẳng thể thấy được chúng ta phải làm điều đó như thế nào.
-Hộ chiếu này, chắc chắn phải hoàn toàn mới?
-Nếu việc nhiễm trùng phổi của anh cũng gây ô nhiễm cho não tôi sẽ chú ý với anh rằng tôi không chụp mũ lên đầu bọn hải quan! Tôi đoán chỉ cần là tài liệu hợp pháp, có nên lừa một cú, tại sao?
-Bỡi vì Keira có quốc tịch kép, Pháp và Anh. Và não của tôi vẫn còn nguyên vẹn, cảm ơn vì đã khiến anh phiền lòng. Tôi nhớ rất rõ rằng chúng tôi đi đến Trung Quốc với hộ chiếu quốc tịch Anh của cô, nó được đóng dấu thị thực, tôi đã nhìn thấy nó, cô ấy luôn mang nó bên mình. Khi chúng tôi tìm ra thiết bị nghe trộm, chúng tôi kiểm tra túi của cô ấy và hộ chiếu quốc tịch Pháp của cô ấy thì không có ở đó, tôi dám chắc.
-Tin tốt đấy, nhưng giờ nó ở đâu? Không có hy vọng chúng ta chơi trò may rủi đâu, chúng ta có rất ít thời gian để trì hoãn.
-Tôi không biết…
-Ít nhất có thể nói chúng ta đã tiến thêm được một bước, tôi phải gọi một hoặc hai cuộc gọi trước khi trở lại gặp anh. Mẹ và dì của anh đang đợi bên ngoài và tôi không muốn trở thành người thô lỗ.
Walter rời khỏi phòng tôi, mẹ và dì Elena vào ngay lặp tức. Mẹ ngồi xuống ghế và khởi động cái tivi treo trên bức tường đối diện với giường của tôi và không, điều làm dì Elena mỉm cười.
-Đó là ông Walter Thú vị, phải không? Dì tôi nói, ngồi xuống cuối giường tôi.
Tôi nhìn dì một lúc lâu. Trước mặt mẹ tôi, đây không phải là lúc thích hợp để đề cập đến chuyện này.
-Một người đàn ông khá đẹp trai đấy, cháu có nghĩ thế không? Dì tiếp tục, phớt lờ lời van nài của tôi.
Không rời mắt khỏi màn hình, mẹ nói với tôi.
-Và là một đối tượng trẻ, nếu dì hỏi tôi! Nhưng cứ hành động như thể tôi không có ở đây đi! Sau cuộc trò chuyện giữa những người đàn ông, còn gì tự nhiên hơn là cuộc nói chuyện giữa mẹ, dì và cháu trai, nó không đươc đếm xỉa đến! một khi chương trình này kết thúc mẹ sẽ đi nói chuyện với mấy cô y tá. Ai biết được, họ có lẽ sẽ có tin tức về con trai mẹ.
-Chỉ có hiểu sao chúng ta lại nói đến bi kịch Hy lạp không? Dì tôi hỏi, dành cho mẹ tôi một cái liếc dài, bà vẫn quay lưng lại, dán chặt mắt vào màn hình, tự tách mình ra khỏi cuộc đối thoại giữa chúng tôi.
Kênh truyền hình phát sóng một bộ phim tài liệu về các bộ tộc du cư trên cao nguyên Tây Tạng.
-Thật phiền, nó đã phát ít nhất năm lần rồi, mẹ tôi thở dài và tắt tivi. Được rồi, vì sao con lại làm điều đó đầu tiên?
-Có một cô bé trong bộ phim tài liệu đó đúng không ạ?
-Mẹ không biết, có lẽ, nhưng sao?
Tôi không trả lời. Walter gõ cửa. dì Elena đề nghị hắn đi đến quầy tự phục vụ, để chị gái mình có chút riêng tư với con trai bà, bà có tình nói lớn lên. Walter không làm điều đó thêm lần nữa.
-Để tôi có được chút riêng tư với con trai tôi, xem ai đang nói kìa! Mẹ tôi gào lên ngay khi cánh cửa được đóng lại. Con lẽ ra nên thấy điều đó, kể từ khi con bệnh và bạn con đến đây, trông nó cứ như con gái mới lớn. Thật vô lý!
-Không có tuổi cho một trái tim lỡ nhịp, và nếu điều đó khiến dì ấy vui.
-Không có một trái tim dễ bị đột quỵ sẽ làm nó vui, nhưng có ai đó đang tán tỉnh.
-Và có lẽ mẹ đang nghĩ đến việc làm lạc cuộc đời, đúng không ạ? Mẹ đã để tang một thời gian rồi. Chỉ bởi vì mẹ để một ai đó vào nhà, nhưng không thể chạm vào trái tim của mẹ, mẹ à.
-Chính con là người nói với mẹ điều đó đó à? Chỉ có duy nhất một người đàn ông trong nhà mẹ, và đó là bố con. Dù giờ đây ông đang yên nghỉ ở nghĩa trang. Mẹ nói chuyện với ông mỗi sáng thức dậy, mỗi khi mẹ nấu nướng trên bếp, trên sân thượng nơi mẹ chăm sóc những khóm hoa, trên con đường đi và làng, và mỗi khi màn đêm buông xuống, vì ông đã rời xa và bỏ mẹ một mình. Elena, như thể nó chưa từng có cơ hội gặp một người đàn ông nào như chồng mẹ ấy.
-Có nhiều lý do để tán tỉnh, mẹ không nghĩ thế à?
-Mẹ không phản đối hạnh phúc của dì con, nhưng mẹ mong rằng người đó không phải là bạn của con trai mẹ. Mẹ biết mẹ có hơi cổ lỗ, nhưng mẹ có quyền có chút khiếm khuyết. Nó mới vừa yêu người bạn của Walter, người đến để thăm con.
Tôi ngồi dậy trên giường, mẹ tôi ngay lặp tức kê gối cho tôi.
-Người bạn nào?
-Mẹ không biết, mẹ thấy ông ta trên hành lang vài ngày trước đây khi con vẫn còn tỉnh táo. Mẹ không có cơ hội chào ông ta vì ông rởi đi ngay khi mẹ đến. Và trong mọi trường hợp, ông ta điển trai, nước da màu hổ phách, mẹ thấy rất thanh lịch. Và thay vì thua dì con hai mươi tuổi, mẹ thấy ông ta có vẻ lớn tuổi hơn.
-Mẹ không thể nhớ ra đó là ai sao?
-Mẹ chỉ đi ngang qua, bây giờ nghỉ ngơi và hồi phục đi. Hãy đổi chủ đề, mẹ nghĩ là đôi uyên ương kia đang cười khúc khích ngoài hành lang, họ sẽ sớm vào thôi.
Dì Elena thông báo cho mẹ rằng đã đến lúc phải đi nếu họ không muốn bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng về lại Hydra. Walter tiễn bà đến tận thang máy và quay lại với tôi vài phút sau đó.
-Dì anh đã nói cho tôi nghe một vài kỷ niệm về thời thơ ấu của anh, thật vui nhộn.
-Nếu anh đã nói thế!
-Bất kỳ điều gì anh muốn, Adrian?
-Mẹ tôi đã nói rằng và ngày trước có một người bạn đến thăm tôi, đó là ai?
-Có lẽ mẹ anh nhầm lẫn rồi, chỉ là một người hỏi đường tôi mà thôi, nhưng nếu để cập đến chuyện đó, tôi nhớ ra rồi, đó là một ông già đang tìm cha mẹ, tôi đã dẫn ông ta đến chổ y tá.
-Tôi nghĩ tôi đã có cách lấy được hộ chiếu của Keira.
-Thú vị đấy, tôi đang nghe đây.
-Chị của cô ấy, Jeanne, có thể giúp chúng ta.
-Và anh biết cách để liên lạc với cô ấy.
-Uh, mà, không, tôi nói đầy xấu hổ.
-Có hay không?
-Tôi không bao giờ có can đảm để gọi điện cho cô ấy thông báo về vụ tai nạn.
-Anh không nghe tin tức gì từ chị gái của Keira, không một cuộc gọi nào trong vòng ba tháng?
-Gọi điện để nói rằng em gái cô ấy đã chết ư? Tôi không thể làm như thế. Tôi sẽ đến Paris ngay khi hồi phục.
-Đồ hèn nhát! Thật đáng tiếc, anh có thể tưởng tượng được những gì nhà nước có thể lo không? Trong khi thực tế lại không thực hiện được.
-Jeanne và Keira vẫn thường không nói chuyện với nhau trong một thời gian dài.
-Tốt thôi, tôi yêu cầu anh liên lạc với cô ấy càng sớm càng tốt, khi tôi nói càng sớm càng tốt nghĩa là ngay hôm nay!
-Tôi sẽ đến gặp cô ấy.
-Thật vô lý, anh đang nằm liệt giường và chúng ta không có thời gian để lãng phí nữa. Walter trả lời và đưa điện thoại cho tôi. Chỉnh đốn lại lương tâm của anh và gọi ngay đi!
Tôi gọi điện với lương tâm của mình, tôi cố gắng hết sức có thể, Walter để tôi lại một mình trong phòng. Tôi tìm thấy số của viện bảo tàng Quai Branly. Jeanne đang họp và không thể nghe máy. Tôi nhấn số thêm lần nữa, rồi một lần nữa, cho đến khi nhà mạng thông báo rằng tôi không thể kết nối với cô ấy. Tôi đoán rằng Jeanne không vội nói chuyện với tôi, điều đó làm đồng lõa cho tôi về sự im lặng của Keira và muốn tôi không nói cho cô ấy tin tức này. Tôi gọi lần cuối cùng và giải thích với nhân viên tiếp tân rằng tôi có chuyện khẩn cấp cần nói với Jeanne, liên quan đến sự sống chết của em gái cô ấy.
-Có chuyện gì xảy ra với Keira? Jeanne hỏi run rẩy.
-Có một vài chuyện xảy ra với cả hai chúng tôi, tôi nói trong tâm trạng nặng nề, tôi cần chị, Jeanne, ngay bây giờ.
Tôi kể cho cô nghe câu chuyện của chúng tôi, hạn chế tối đa tấm thảm kịch ở sông Hoàng Hà, nói với cô về tai nạn của chúng tôi mà không đề cập đến hoàn cảnh. Tôi thề rằng Keira đã thoát khỏi nguy hiểm, giải thích rằng bởi vì một câu chuyện ngu ngốc trên báo, cô ấy đã bị bắt giữ lại Trung Quốc. Tôi đã không dùng chữ “cầm tù”. Tôi nhận thấy rằng Jeanne nức nở sau mỗi câu nói của tôi, và vài lần có kiềm nước mắt, và vài lần tôi cũng làm như thế, cố kiềm nén cảm xúc của tôi. Tôi rất dỡ nói dối, thật sự rất dỡ. Jeanne đã sớm nhận ra rằng tình huống đáng lo ngại hơn nhiều so với những gì tôi nói với cô. Cô bắt tôi thề hết lần này đến lần khác rằng em gái cô vẫn khỏe mạnh. Tôi hứa sẽ mang cô ấy trở về an toàn, và giải thích lý do vì sao chúng tôi cần hộ chiếu của cô ấy càng sớm càng tốt. Jeanne không biết có thể tìm thấy nó ở đâu nhưng cô rời văn phòng ngay lặp tức và về lại căn hộ để tìm kiếm, cô sẽ gọi lại cho tôi ngay khi có thể.
Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi thấy mình giống một kẻ đạo đức giả. Nói chuyện với Jeanne càng làm tăng thêm sự vắng mặt của Keira, làm nổi buồn trong tôi trỗi dậy.
Jeanne chưa bao giờ chạy xuyên quá Paris nhanh như thế này. Cô nháy đèn ba lần, vừa kịp tránh một chiếc xe đi sai làn đường trên đường Point Alexander-III, trong tích tắt, báo hiệu cho một chiếc xe nhỏ bằng một hồi còi. Cô lấn sang tất cả các tuyến đường dành cho xe buýt, leo lên vỉa hè tại một đại lộ đông đúc, gần như tông phải một tay chạy xe đạp, nhưng cuối cùng lại an toàn một cách thần kỳ về đến nhà mình.
Trong hàng lang của tòa nhà mình, cô gõ cửa nhà người gác cổng và yêu cầu được trọ giúp. Cô Jeanne Hereira chưa bao giờ ở trong trạng thái như vậy. Thang máy đang được sử dụng bởi các nhân viên giao hàng ở tầng thứ 3, họ phải leo thang bộ. cô Jeanne Hereira ra lệnh tìm kiếm tất cả phòng khách, nhà bếp trong khi cô nhìn quanh mấy căn phòng. Không gì bị bỏ sót, cô mở tất cả các ngăn tủ, các ngăn kéo trống rỗng, vẫn không tìm thấy hộ chiếu của Keira ở bất cứ nơi đâu.
Họ đã mất một tiếng đồng hồ lục lọi căn hộ. Không tên trộm nào có thể tạo ra một mớ hỗn độn như thế. Những quyển sách của thư viện nằm lăn lóc khắp nhà, quần áo rãi rác từ phòng này sang phòng khác. Họ lật tung ghế, thập chí xem xét cả gầm giường. Jeanne bắt đầu mất hy vọng nghe thấy tiếng hét của cô Hereira. Cô vội vã chạy đến. Căn phòng, cái được sắp xếp giống như một văn phòng đã bị lộn ngược, nhưng người gác cổng đã vẫy tay chào thắng lợi bằng một quyển sổ màu đỏ tía. Jeanne ôm chầm lấy cô, siết mạnh, và hôn lên cả hai má.
Walter đã về lại khách sạn khi Jeanne gọi điện đến, tôi đang ở một mình trong phòng. Chúng tôi nói chuyện điện thoại rất lâu, nói về Keira, tôi cần nó để lấp đầy sự trống vắng trong mình và nghe cô chia sẻ những kỷ niệm thời thơ ấu của họ. Jeanne đúng là một ân huệ lớn theo lời cầu khấn của tôi, tôi nghĩ rằng cô ấy nhớ em gái mình nhiều như tôi. Cô ấy hứa rằng sẽ gửi hộ chiếu bằng cách chuyển phát nhanh, tôi đọc cho cô địa chỉ bệnh viện của mình tại Athen, nên cô kết thúc cuộc gọi bằng cách hỏi thăm tình trạng của tôi.
Hai ngày sau, các bác sĩ đến thăm lâu hơn bình thường. Người đứng đầu khoa phổi một lần nữa đặt câu hỏi về trường hợp của tôi. Không ai có thể giải thích làm thế nào một trường hợp nhiễm trùng phổi nguy hiểm như thế này lại có thể xảy ra mà không hề có một dấu hiệu cảnh báo. Sự thật là tôi hoàn toàn khỏe mạnh khi lên máy bay. Bác sĩ nói với tôi là nếu tiếp viên hàng không không cảnh báo cho cơ trưởng và họ không quay về thì tôi đã chết trước khi đến được Bắc Kinh. Nhóm nghiên cứu của ông không biết nó, nó giống như một loại vi rút, trong toàn bộ sự nghiệp của mình, ông chưa từng thấy một thứ nào như thế. Mấu chốt là, ông nói, tôi đã phản ứng tốt với việc điều trị. Chúng tôi đã vượt qua giai đoạn tồi tệ nhất và tôi sẽ sớm bình phục. Một vài ngày nghỉ dưỡng sức và tôi sẽ sớm quay lại với cuộc sống bình thường. Người quản lý hứa sẽ cho tôi xuất viện trong vòng một tuần. Ông chỉ rời khỏi phòng tôi khi hộ chiếu của Keira được gửi đến. Tôi mở phong bì được niêm phong cẩn thận và tìm thấy một lời nhắn của Jeanne.
“Trả nó lại sớm nhất có thể, tôi trong cậy vào anh, cô ấy là gia đình duy nhất của tôi”
Tôi gấp lời nhắn lại và mở hộ chiếu. Keira trong trẻ hơn một chút trong tấm ảnh này. Tôi quyết định thay đồ.
Walter bước vào phòng đưa cho tôi chiếc quần short và áo sơ mi, hắn hỏi tôi định làm gì.
-Tôi sẽ tìm kiếm hoặc cố gắng thuyết phục mình, anh thua rồi.
Hắn không chỉ cố gắng, thay vào đó hắn giúp tôi trốn thoát. Hắn đã phàn nàn rằng bệnh viện gần như bị bỏ hoang khi Athen chìm vào một giấc ngủ ngắn chả có ích lợi gì thì hiện tại điều đó lại giúp ích cho chúng tôi. Hắn xem xét hành lang khi tôi sắp xếp đồ đac của mình và đưa tôi vào thang máy, đảm bảo trên đường tẩu thoát của chúng tôi không có bất kỳ nhân viên nào của bệnh viện.
Qua phòng bên cạnh, chúng tôi gặp một cô bé đang đứng một mình trước cửa phòng, cô bé mặc một bộ pijama in hình những con bọ và khẽ vẫy tay với Walter.
-Cháu ở đây à, thật nghịch ngợm, hắn nói, bước về phía cô bé. Mẹ của cháu đã đến chưa?
Walter quay sang tôi và tôi biết hắn thân thiết với người bạn cùng phòng của tôi.
-Anh ta đến cho một chuyến viến thăm ngắn ngủi, hắn nói, nháy mắt với cô bé.
Đến lượt tôi, tôi cúi xuống và nói xin chào. Cô bé tinh nghịch nhìn tôi và mỉm cười, nó có đôi má ửng đỏ như hai trái táo.
Chúng tôi xuống đến tầng trệt, mọi thứ đã tốt hơn. Chúng tôi đi qua những người khiên cáng trong thang máy, nhưng họ không chú ý đến. khi cánh cửa thang máy mổ ra dẫn vào tiền sảnh của bệnh viện, chúng tôi gặp mẹ và dì Elena. Và trong trường hợp này, sự cố gắng tẩu thoát của chúng tôi biến thành cơn ác mộng. mẹ bắt đầu la lên và tự hỏi vì sao tôi lại đứng đó. Tôi nắm lấy tay bà và xin bà đi theo mình để không bị ai khác chú ý. Tôi phải được mời bà nhảy điệu Sirtaki giữa phòng ăn tập thể thì họa mới có cơ hội thuyết phục được bà.
-Bác sĩ cho phép đi dạo một chút, Walter nói, muốn trấn an mẹ tôi.
-Và cho một cuộc đi dạo, nó phải mangtheo cái túi du lịch của mình? Cậu cũng muốn tìm cho tôi một chỗ trong khoa lão, khi cậu cũng ở đó, bà hét lên.
Bà quay sang hai cô y tá đang đi ngang qua chổ chúng tôi và tôi đoán được ý nghĩ của bà ngay lặp tức: đưa tôi về phòng bệnh kể cả phải dùng vũ lực khi cần thiết.
Tôi nhìn Walter, bao nhiêu đó là đủ để chúng tôi hiểu ra. Mẹ bắt đầu la lên, chúng tôi vụt chạy nước rút đến cửa hành lang và người bảo vệ để cho chúng tôi vượt qua trước khi nghe thấy yêu cầu của mẹ, người đang la ỏm tỏi cố gắng bắt kịp chúng tôi.
Tôi đang có thể trạng tốt nhất. Trong lòng, tôi cảm thấy ngực mình như bốc cháy và bị thủng kèm theo một cơn ho rũ rượi. tôi phải vật lộn để thở, tim tôi đập thình thịch và tôi phải dừng lại để thở lấy thở để. Walter quay đầu lại và thấy hai nhân viên bảo vệ đang chạy về phía chúng tôi. Sự hiện diện của hắn chỉ có giá trị về mặt tinh thần, hắn bảo vệ tôi một cách khập khễnh, hối hả tìm kiếm, hắn bị chấn động mạnh bởi hai người đàn ông đã tiến sát đến con đường. Khi hai người bảo vệ xông đến, hắn gọi một chiếc taxi và ra hiệu tôi đi với hắn.
Hắn không nói một lời về chuyến đi, tôi lo lắng khi thấy hắn đột nhiên im lặng, tôi không hiểu khoảng lặng trong tình huống này.
Phòng khách sạn trở thành trụ sở của chúng tôi, chúng tôi lập kế hoạch cho chuyến đi. Cái giường đủ lớn để chúng tôi ngủ cùng. Walter đã đặt một cái gối ôm để phân chia lãnh thổ. Trong khi tôi nghỉ ngơi, hắn dành cả ngày bên cái điện thoại, có lúc, hắn ra ngoài, để hít thở chút không khí trong lảnh, hắn nói. Hắn chủ rủ lòng nói vài lời, chỉ nói vài lời với tôi.
Tôi không biết bằng phép màu nào hắn đã lấy được một thị thực từ Lãnh sứ quán Trung Quốc trong vòng 48 tiếng đồng hồ. Tôi trăm lần biết ơn hắn. Kể từ khi rời khỏi bệnh viện trông hắn rất khác.
Vào buôi chiều, chúng tôi ăn tối trong phòng, Walter bậc tivi, vẫn từ chối nói chuyện với tôi, tôi giằng lấy cái điều khiển và tắt phụt tivi.
-Anh
Walter lấy lại cái điều khiển và bậc lại màn hình.
Tôi đứng dậy, rút phựt phích cắm trên tường và xoay người đối diện với hắn.
-Nếu tôi đã làm điều gì khiến anh không thích, chúng ta hãy giải quyết triệt để điều này đi.
Walter nhìn tôi chầm chầm không nói lấy một lời, sau đó hắn đứng lên bước vào phòng tắm. Tôi đập cửa, hắn không thèm mở. Ít phút sau hắn đi ra với một bộ pijama, nói với tôi rằng nếu tôi còn tìm cớ mỉa mai châm chọc hắn trên lãnh thỏ của mình, tôi sẽ phải xuống sàn. Sau đó hắn leo lên giường, tắt đèn, thậm chí không thèm chút tôi ngủ ngon.
-Walter, tôi sẽ phải làm gì, tôi nói trong bóng tối, chuyện gì sẽ xảy ra?
-Mọi chuyện sẽ đến đúng lúc, khiến anh mạnh mẽ hơn.
Im lặng lại một lần nữa bao trùm, và tôi nhận ra rằng tôi đã không hề nhớ đến những cố gắng giúp đỡ của hắn gần đây, điều đó làm hắn tổn thương và tôi xin lỗi. hắn nói hắn không quan tâm đến lời xin lỗi của tôi. Nhưng nếu tôi tìm được cách, hắn thêm vào, để họ tha thứ cho hành vi không thể chấp nhận được của chúng tôi ở bệnh viện với mẹ tôi, đặc biệt là với dì tôi, hắn sẽ rất biết ơn. Cùng với điều đó, hắn xoay lưng lại và ngủ.
Tôi mở đèn và ngồi dậy trên giường.
-Cái gì thế này? Walter hỏi.
-Anh thật sự phải lòng dì Elena?
-Có chuyện gì khác xảy ra với anh vậy? anh chỉ nghĩ đến Keira, anh không quan tâm đến lịch sử của riêng anh, nó không dành cho anh. Họ không ngu ngốc khi nghiên cứu mấy mảnh vỡ đó. Đó là sức khỏe của anh chứ không phải của cô nàng khảo cổ gia kia. Mỗi khi họ gọi Walter để giải cứu, Walter luôn phải có mặt, ở đây, và ở đó. Nhưng khi tôi cố gắng trò chuyện với anh, anh phớt lờ tôi. Đừng nói với tôi về những cảm xúc anh muốn thấy, vào lúc duy nhất tôi muốn mở lòng mình ra với anh, anh lại châm chọc tôi!
-Tôi đảm bảo với anh rằng chuyện đó không phải là ý định của tôi.
-Ừ! Nó qua rồi, chúng ta có thể ngủ được chưa?
-Chưa, cho đến khi nào chúng ta kết thúc cuộc thảo luận này.
-Cuộc thảo luận nào? Walter giận dữ, cái mà anh đang nói đến
-Walter, anh thật sự thích dì tôi?
-Tôi đã rất bực mình khi phải đưa anh rời khỏi bệnh viện bằng cách khó chịu như vậy, dù sao, đó có thể xem là câu trả lời không?
Tôi xoa xoa cằm và suy nghĩ một chút.
-Nếu tôi có thể làm cho bà hoàn toàn xá tội cho anh và khiến anh tha thứ, anh sẽ hết giận chứ?
-Làm đi,rồi chúng ta sẽ thấy!
-Tôi sẽ làm nó vào ngày mai, ngay giờ đầu tiên.
Tâm trạng Walter đã thoải mái hơn, tôi có thể nhìn thấy hắn khẽ mỉm cười, quay người lại và tắt đèn.
Năm phút sau hắn ngồi dậy và nhảy dựng trên giường.
-Sao chúng ta không xin lỗi vào tối nay?
-Anh muốn gọi cho dì Elena vào giờ này sao?
-Mới có mười giờ. Tôi đã lấy cho anh một thị thực đi Trung Quốc trong hai ngày và anh có thể cho tôi sự tha thứ của dì anh trong một đêm, phải không?
Tôi ngồi dậy và gọi cho mẹ, nghe lời bà căn dặn trong hai mươi phút đồng hồ, không thể chen vào một lời nào. Khi bà ngưng lại một chút, tôi hỏi bà, nếu như, nếu như xảy ra một trường hợp, bà có đi tìm kiếm cha tôi dù phải đến tận cùng của thế giới nếu ông gặp nguy hiểm hay không. Tôi thấy bà suy nghĩ. Không cần phải chứng kiến tôi cũng biết bà đang mỉm cười. Bà chúc tôi thượng lộ bình an và xin tôi đừng chậm trễ. Trong thời gian chúng tôi ở Trung Quốc bà sẽ chuẩn bị một số món ăn ngon xứng đáng cho Keira để chào mừng sự trở về của chúng tôi.
Cuộc gọi gián đoạn khi tôi nghĩ về lý do cho cuộc gọi của mình và nhờ bà chuyển máy cho dì Elena. Dì tôi vừa đi nghỉ trong phòng khách nhưng tôi xin bà gọi dì ấy dậy.
Dì Elena đã giải thoát cho chúng tôi theo một cách cực kỳ lãng mạng. walter là một người bạn nhưng rủi ro rất nhiều. Dì bắt tôi hứa với dì là không bao giờ mách với mẹ những gì dì đã nói.
Tôi gọi cho Walter đang ở trong phòng tắm.
-Thế nào? hắn lo lắng.
-Thế này, vào cuối tuần này, khi chúng ta bay đến Bắc Kinh, tôi nghĩ anh nên đi thuyền đến Hydra. Dì tôi sẽ gặp anh tại một bữa ăn tối trên bến cảng, tôi khuyên anh nên đặt một cái bánh Moussaka, nhưng tôi không có nói gì đâu đấy.
Với điều đó, cuối cùng đã kiệt sức, tôi tắt đèn.
Vào ngày thứ sáu, Walter đi cùng tôi đến sân bay. Máy bay cất cánh đúng giờ. Khi máy bay bay lên tầng trời của Athen tôi nhìn biển Aegean biến mất dưới cánh máy bay và có một cảm giác như ‘đã từng gặp’ (nguyên văn “déjà vu”). Trong vòng mười giờ, tôi sẽ đến Trung Quốc.
Chú thích: Moussaka là loại bánh phồ biến ở Trung Đông, tên nó là một từ tiếng Ả Rập và người ta vẫn cho rằng nó có xuất xứ từ Hy Lạp.
Tác giả :
Marc Levy