Đế Yến
Quyển 2 - Chương 5-2: Đại nạn(phần 2)
Dịch giả: atomx91
Hai mắt Thu Trường Phong lạnh dần, hắn tỉnh táo chưa từng thấy. Mặc dù hắn phẫn nộ nhưng hắn biết ở tình thế này chỉ có tỉnh táo mới có thể giúp hắn tìm được đường sống
Một tia sáng xanh đột nhiên bắn ra từ ống tay áo hắn, xuyên qua hành vân quất chặt lấy cổ họng Kiều Tam Thanh, cực kì nhẹ nhàng ôn như cắt đứt cổ họng Kiều Tam Thanh
Tay Kiều Tam Thanh mềm nhũn, muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng, máu tươi vọt ra. Hành vân xoay chuyển, quay ra vây lấy Diệp Hoan
Diệp Hoan xuất kiếm, một chiêu Thập Tự trảm xua tan mây mù, hiện ra ánh mặt trời, còn Thu Trường Phong đã đứng trước cự mộc. Diệp Hoan biến sắc, Thu Trường Phong cũng biến sắc
Diệp Hoan biến sắc bởi hắn đã biết được dụng ý của Thu Trường Phong, Thu Trường Phong tấn công trước Kiều Tam Thanh chỉ để lấy được Cự mộc kia. Lúc Kiều Tam Thanh đến đây vốn khiêng Cự mộc kia. Kiều Tam Thanh đã dùng chính Cự mộc này để cản Trương Định Biên lại. Nhưng Cự mộc này chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, Thu Trường Phong đã sớm nhìn ra trong đó có cơ quan
Thu Trường Phong biến sắc bởi hắn thấy Trương Định Biên thiêu đốt, thiêu đốt tới tình trạng không thể cứu vãn được, cả lông mày và râu đều có lửa xanh. Nhưng Trương Định Biên vẫn đứng thẳng nơi đó, mặc cho Bích Hỏa thiêu đốt, nửa tiếng rên cũng không có
Thu Trường Phong xuất chưởng đánh thẳng vào phần trên Cự mộc
Sấm động, chớp giật, tiếng sấm ầm ầm vang lên, chớp xanh bay lượn, Mạc Tứ Phương dù bị chặt tay thổ huyết vẫn có thể phát động Kinh Lôi và Thiểm điện
Ánh chớp sáng rực, mắt thấy đã sắp đánh vào người Thu Trường Phong
Đột nhiên từ Cự mộc bắn ra hai tia nước nước, một tia chặn chớp xanh của Mạc Tứ Phương, một phun vào người Trương Định Biên
Bích hỏa vụt tắt, sương mù lượn lờ
Bố Vũ
Thì ra bên trong Cự mộc có cơ quan khác, che giấu thuật Bố Vũ của Kiều Tam Thanh. Thu Trường Phong hiểu rõ mấy thuật này như lòng bàn tay bèn dùng Bố Vũ phá chớp xanh và Bích Hỏa chước tâm
Nhưng Trương Định Biên vẫn ngửa người ngã xuống, Thiên hạ đệ nhất anh hùng cuối cùng cũng ngã xuống. Lão vốn đã là nỏ mạnh hết đà, lão có thể bóp chết Sư Tự Ngã trước khi ngã chẳng qua bởi cảm giác không cam chịu trong ngực
Trong mắt Thu Trường Phong chợt hiện rõ sự tức giận, hắn quát to một tiếng, vung Cự mộc lao ra ngoài. Hắn ít khi nổi giận thế này giờ lại tức giận bởi sâu trong nội tâm hắn cảm thấy áy náy!
Mặc dù hắn muốn đưa Trương Định Biên ra trước công lý nhưng cũng không muốn đối xử với một bậc kiêu hùng theo cách như Diệp Hoan
Mạc Tứ Phương thấy cự mộc lao tới mạnh mẽ không gì bì được thì sợ tái mét mặt, vội lăn một vòng, chật vật không chịu nổi. Diệp Hoan tung chân diểm một cái, đạp vào cự mộc, lao thẳng lên không trung. Không ngờ giữa lúc Cự mộc quét ngang đột nhiên bắn ra ba điểm hắc quang, Diệp Hoan xuất kiếm, chia ba phần đánh rụng ba điểm hắc quang này
Thu Trường Phong kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Hoan lại có thân thủ như vậy. Trước mắt thì Sư Tự Ngã đã chết, đại địch của hắn chỉ có Diệp Hoan. Hắn đang định ra chiêu không ngờ Kiều Tam Thanh không ai chú ý đến dù yết hầu bị cắt nhưng còn chưa ngã. Sinh mệnh Kiều Tam Thanh ngoan cường ngoài sức tưởng tượng của Thu Trường Phong
Trong mắt Kiều Tam Thanh đầy oán độc, đầy thù hận, muốn đánh một đòn trước khi chết. Hắn và Kiều Tam Thanh gần trong gang tấc, một kích này dù đánh ra lúc gần chết nhưng cũng đủ đồng quy vu tận với Thu Trường Phong
Kiều Tam Thanh vận khí, hai mắt đỏ hồng, trong cổ gầm như dã thú, chuẩn bị đánh một kích cuối cùng
Đúng lúc này một vật lao tới như điện, đâm thẳng vào cổ họng lão
Diệp Vũ Hà kịp thời chạy đến, xoay vỏ kiếm đâm vào Kiều Tam Thanh. Nàng dùng chính vỏ kiếm bởi nàng đã không còn trường kiếm, nếu nàng có trường kiếm chỉ sợ một kiếm là Kiều Tam Thanh đã bay đầu rồi
Cả người Kiều Tam Thanh chấn động, mắt lộ hung quang như dã thú, lão phun một búng máu ra, máu tươi bắn về phía Diệp Vũ Hà
Cuối cùng Thu Trường Phong cũng chú ý đến động tĩnh sau lưng, hắn trầm giọng nói :”Trốn mau!” Hắn mặc kệ Diệp Hoan, xoay cự mộc đập Kiều Tam Thanh bắn xuống đất.
Nhưng búng máu kia đã nhổ, có vài giọt bắn về phía Diệp Vũ Hà
Diệp Vũ Hà xoay người, đề khí phi thân đi. Nàng chưa từng nghe giọng Thu Trường Phong hoảng hốt như thế bao giờ nên lập tức hiểu được búng máu kia chứa kịch độc. Nàng kịp thời nhảy lên, tránh được mấy giọt máu kia nhưng khoảng cách giữa nàng và Thu Trường Phong lại càng xa hơn
Nàng chỉ thấy được ánh mắt kinh sợ của Thu Trường Phong
Thu Trường Phong đang nhìn bầu trời
Diệp Vũ Hà đang bay ngược lại tức thì cảm giác được nguy hiểm, nguy hiểm đến từ trên trời
Quang hoa phóng ra, mang theo sự khắc nghiệt của mặt trời, cái lạnh lẽo của gió thu, đâm thẳng tới người Diệp Vũ Hà
Diệp Hoan xuất kiếm, kiếm này đâm về phía Diệp Vũ Hà đang bay ngược lại
Dù sao thì Diệp Vũ Hà cũng không phải chim, thế bay ngược gấp gáp, thân bất cho kỉ nên không thể chuyển người. May mắn là nàng vẫn có thể cử dộng cổ tay, nàng vội xoay tay dùng vỏ kiếm chặn hai kiếm của Diệp Hoan
Vỏ kiếm thành ba đoạn
Kiếm trong tay Diệp Hoan đen nhánh, nhìn rất bình thường, không thu hút sự chú ý của người khác thế mà lại là bảo kiếm. Diệp Vũ Hà liên tiếp cản hai lần thì vỏ kiếm đã bị Diệp Hoan cắt còn không đầy nửa xích, kiếm quang lóe lên, hướng thẳng vào cổ Diệp Vũ Hà
Kiếm khí lành lạnh, Diệp Vũ Hà cảm giác cái chết đã đến rất gần nhưng không hề nhắm mắt lại
Mắt thấy hàn quang kia sắp xẹt qua cổ Diệp Vũ Hà thì sương mù chợt hiện, đúng lúc chặn trước cổ họng Diệp Vũ Hà
Đinh một tiếng, mũi kiếm đâm vào màn sương, bảo kiếm như vậy mà không thể xuyên được màn sương mù mỏng manh này
Rốt cục Thu Trường Phong cũng xuất đao – Cẩm sắt đao, Cẩm sắt vừa xuất, chặn ngay một kiếm tất sát của Diệp Hoan
Nhưng thanh hắc kiếm kia đã xoay lại tránh đi rồi đâm ngược lại như độc xà, đâm vào cánh tay trái Thu Trường Phong như chớp
Máu tươi bắn ra, đẹp đầy yêu dị
Diệp Hoan giương đông kích tây, dùng Diệp Vũ Hà làm mồi nhử Thu Trường Phong đến, cuối cùng cũng đắc thủ một kiếm, trong mắt lộ rõ vẻ thỏa mãn
Nhưng vẻ thỏa mãn vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị sự kinh sợ che lấp
Hắn nhìn thấy đôi mắt vô tận phẫn nộ cùng lạnh lẽo của Thu Trường Phong, sau đó hắn nghe có âm thanh phát ra, như phượng hót líu lo, réo rắt vô cùng.
Thu Trường Phong đã xuất đao, toàn lực xuất đao. Đao không thấy đâu chỉ thấy sương mù, đao vung càng mạnh sương mù như một tấm màn trói lại
Diệp Hoan kêu to một tiếng, vung kiếm ngăn cẳn, kiệt lực bay ngược về giữa không trung. Chỉ nghe vô số tiếng đinh đinh đang vang lên, tia lửa bay đầy trời như sao, Diệp Hoan bắn xuống như sao băng rơi. Rốt cục hắn cũng không thoát khỏi màn sương mù bao phủ, chỉ thấy một vệt máu rơi xuống như mưa, Diệp Hoan ngã xuống, ngực đầy máu, ba ngón tay đã đứt
Hắn không cản được thế công nhanh mạnh của Thu Trường Phong, dù cầm bảo kiếm trong tay, vận hết khả năng vẫn bị Cẩm sắt đao của Thu Trường Phong chém trúng ngực, cắt đứt ba ngón tay. Diệp Hoan sợ hãi tột cùng, không biết Thu Trường Phong sử dụng đao gì, loại đao pháp nào
Mắt thấy Thu Trường Phong muốn đuổi tận giết tuyệt, Diệp Hoan vung tay, chỉ nghe một tiếng “ầm”, khói bay ngập trời
Lúc khói tan thì trên mặt đất nội viện Vinh phủ hiện ra một cái hố to, bên dưới có giấu một mật đạo, còn hai người Diệp Hoan và Mạc Tứ Phương đã biến mất không còn tăm tích
Diệp Vũ Hà tiếp đất vội tung người đến bên Thu Trường Phong, trên mặt vừa mừng vừa sợ. Vốn nàng không nghĩ rằng hai người còn có thể sống được mà giờ chẳng những sống sót lại còn đánh lui được cường địch
Vừa trải qua thời khắc sinh tử kia, nàng suy nghĩ rất nhiều, vẻ mặt đầy kích động, đến lúc nàng thấy sắc mặt Thu Trường Phong thì cực kì ngạc nhiên. Nàng biết Thu Trường Phong bị thương, nàng rất chú ý nhưng nàng cũng chỉ thấy Diệp Hoan đả thương Thu Trường Phong ở tay, chỉ là một vết thương nhẹ, không đáng quan tâm
Đại địch đã qua nhưng trên mặt Thu Trường Phong chẳng có nửa phần vui mừng hay phấn chấn mà lại lạnh lùng như băng, trên đó thậm chí còn có vài phần kinh hãi
Thu Trường Phong lại vung đao lần nữa, đao như sương khói. Diệp Vũ Hà cả kinh nhưng không né tránh. Nàng không cho rằng Thu Trường Phong sẽ gây bất lợi với nàng
Thu Trường Phong xuất đao, bốn đao liên tiếp giống như tiếng tên rời cung. Dây cung mơ hồ phát ra tiếng lạnh lẽo. Đao như cây đàn, có thể phát ra âm thanh
Diệp Vũ Hà đứng gần trong gang tấc cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dạng của cây đao này. Nàng cảm thấy cây đao kia hình như có hình chữ nhật, không có mũi đao, trông giống như một phiến sắt mỏng
Không đợi Diệp Vũ Hà quan sát kĩ đã có tia máu bắn ra, Diệp Vũ Hà nghẹn giọng kêu:” Ngươi làm gì thế?”
Cẩm sắt đã được thu lại, chẳng biết đi đâu, trên cánh tay Thu Trường Phong xuất hiện bốn dòng máu tươi chảy xuống cổ tay, lòng bàn tay, xuôi theo ngón tay xuống, máu này màu xanh!
Xanh tựa như nhành liễu đầu xuân
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, vội vàng hỏi:”Ngươi trúng độc gì vậy? Độc này nguy hiểm lắm không?” lúc đầu nàng thấy Thu Trường Phong đối địch ở Kim Sơn, không coi Tô cốt hương của nhẫn giả là gì mà ngược lại còn hạ độc được một đám nhẫn giả thì biết Thu Trường Phong có những tìm hiểu nhất định về cách dùng độc
Mắt thấy máu Thu Trường Phong toàn màu xanh nàng mới biết được một kiếm vừa rồi của Diệp Hoan có bôi độc, hơn nữa là loại độc vô cùng lợi hại. Mắt thấy vẻ mặt Thu Trường Phong nghiêm trọng, Diệp Vũ Hà cực kỳ lo lắng, chỉ mong nghe được hắn nói một câu “ Không có chuyện gì” . Nhưng nàng cũng hiểu tình thế còn nghiêm trọng hơn rất nhiều
Diệp Vũ Hà hỏi ba câu nhưng Thu Trường Phong một câu cũng không đáp chỉ đứng đó, mặt mày tái nhợt như tuyết. Diệp Vũ Hà trông thấy chẳng hiểu sao lại cảm thấy lạnh từ tận đáy lòng
Thần sắc Thu Trường Phong vừa động, chợt đi đến bên cạnh vài bước, ngồi cạnh người Trương Định Biên
Diệp Vũ Hà nhìn lại thấy Trương Định Biên chậm rãi mở mắt, lòng khẽ run, nàng không ngờ Trương Định Biên vẫn còn sống
Nhưng Trương Định Biên dù vẫn sống nhưng ai cũng thấy rõ rằng lão không sống được lâu nữa. Đôi Bạch Mi và chòm râu bạc của lão đã bị đốt thành tro bụi, trên mặt lão thậm chí còn có những tia màu bích lục. Mặc dù lão mở to mắt nhưng cặp mắt đầy mờ mịt, vô thần
Thiên hạ đệ nhất anh hùng phong vân một cõi thì ra cũng có ngày ra đi
Nghĩ đến đây Thu Trường Phong thầm cảm thấy đau xót. Dù trên tay còn máu vương lại nhưng hắn cũng không để ý. Hắn ngồi xuống cạnh Trương Định Biên, không nói một lời. Trên mặt đầy buồn bã, vì Trương Định Biên và cũng vì chính bản thân hắn
Mục Lục Ngự đã sớm bị kinh biến bên này làm cho rung động, mặc dù lão cũng muốn tiến đến bày tỏ sự tiếc thương với Trương Định Biên nhưng không dám
Trương Định Biên đảo mắt một vòng cuối cùng cũng thấy Thu Trường Phong, như quen lại như không. Môi lão mấp máy, thì thào mấy chứ:’” Ta… Chẳng lẽ ta sai rồi sao?”
Thiên hạ đệ nhất anh hùng khi lâm chung lại hỏi có phải mình sai rồi không
Thu Trường Phong không trả lời được
Đúng sai của bậc anh hùng như thế này người như hắn có thể bình phẩm sao? Nhưng câu hỏi của người anh hùng này hẳn là hỏi có phải lão tranh bá với Chu Nguyên Chương là sai lầm, hay có lẽ hỏi lão phong khởi lần nữa là sai, hay cả đời lão là bi kịch chăng?
Thu Trường Phong không muốn nói, không thể nói và cũng không đành nói. Diệp Vũ Hà trông thấy người anh hùng cảnh xế chiều cũng không khỏi lộ vẻ buồn bã. Nàng đã sớm quên mình từng đả thương thủ hạ của Trương Định Biên, cũng quên luôn trước đó không lâu mình từng là đối thủ sinh tử với Trương Định Biên. Nàng chỉ biết người trước mặt sắp ra đi. Nàng không đành lòng để hắn khổ sở bèn mở miệng trả lời:” Trương tướng quân không sai!’
Lời vừa ra khỏi miệng con mắt Bích lục của Trương Định Biên chợt hiện lên một tia hào quang, muốn cười nhưng lại không cười nổi
Sau đó tất cả mọi người nghe lão nói rất rõ ràng : “Trương Định Biên ta cả đời Tung hoành thiên hạ, khoái ý ân cừu, cho dù có sai đi nữa… thì sao chứ?”
Trong lòng Diệp Vũ Hà run lên, chỉ nhớ tám chữ “Tung hoành thiên hạ, khoái ý ân cừu”, không khỏi ngẩn người ra
Không sai, nhân sinh vốn vậy, người như Trương Định Biên dẫu sai thì sao chứ?
Hai mắt Thu Trường Phong lạnh dần, hắn tỉnh táo chưa từng thấy. Mặc dù hắn phẫn nộ nhưng hắn biết ở tình thế này chỉ có tỉnh táo mới có thể giúp hắn tìm được đường sống
Một tia sáng xanh đột nhiên bắn ra từ ống tay áo hắn, xuyên qua hành vân quất chặt lấy cổ họng Kiều Tam Thanh, cực kì nhẹ nhàng ôn như cắt đứt cổ họng Kiều Tam Thanh
Tay Kiều Tam Thanh mềm nhũn, muốn nói gì đó nhưng không phát ra tiếng, máu tươi vọt ra. Hành vân xoay chuyển, quay ra vây lấy Diệp Hoan
Diệp Hoan xuất kiếm, một chiêu Thập Tự trảm xua tan mây mù, hiện ra ánh mặt trời, còn Thu Trường Phong đã đứng trước cự mộc. Diệp Hoan biến sắc, Thu Trường Phong cũng biến sắc
Diệp Hoan biến sắc bởi hắn đã biết được dụng ý của Thu Trường Phong, Thu Trường Phong tấn công trước Kiều Tam Thanh chỉ để lấy được Cự mộc kia. Lúc Kiều Tam Thanh đến đây vốn khiêng Cự mộc kia. Kiều Tam Thanh đã dùng chính Cự mộc này để cản Trương Định Biên lại. Nhưng Cự mộc này chắc chắn không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó, Thu Trường Phong đã sớm nhìn ra trong đó có cơ quan
Thu Trường Phong biến sắc bởi hắn thấy Trương Định Biên thiêu đốt, thiêu đốt tới tình trạng không thể cứu vãn được, cả lông mày và râu đều có lửa xanh. Nhưng Trương Định Biên vẫn đứng thẳng nơi đó, mặc cho Bích Hỏa thiêu đốt, nửa tiếng rên cũng không có
Thu Trường Phong xuất chưởng đánh thẳng vào phần trên Cự mộc
Sấm động, chớp giật, tiếng sấm ầm ầm vang lên, chớp xanh bay lượn, Mạc Tứ Phương dù bị chặt tay thổ huyết vẫn có thể phát động Kinh Lôi và Thiểm điện
Ánh chớp sáng rực, mắt thấy đã sắp đánh vào người Thu Trường Phong
Đột nhiên từ Cự mộc bắn ra hai tia nước nước, một tia chặn chớp xanh của Mạc Tứ Phương, một phun vào người Trương Định Biên
Bích hỏa vụt tắt, sương mù lượn lờ
Bố Vũ
Thì ra bên trong Cự mộc có cơ quan khác, che giấu thuật Bố Vũ của Kiều Tam Thanh. Thu Trường Phong hiểu rõ mấy thuật này như lòng bàn tay bèn dùng Bố Vũ phá chớp xanh và Bích Hỏa chước tâm
Nhưng Trương Định Biên vẫn ngửa người ngã xuống, Thiên hạ đệ nhất anh hùng cuối cùng cũng ngã xuống. Lão vốn đã là nỏ mạnh hết đà, lão có thể bóp chết Sư Tự Ngã trước khi ngã chẳng qua bởi cảm giác không cam chịu trong ngực
Trong mắt Thu Trường Phong chợt hiện rõ sự tức giận, hắn quát to một tiếng, vung Cự mộc lao ra ngoài. Hắn ít khi nổi giận thế này giờ lại tức giận bởi sâu trong nội tâm hắn cảm thấy áy náy!
Mặc dù hắn muốn đưa Trương Định Biên ra trước công lý nhưng cũng không muốn đối xử với một bậc kiêu hùng theo cách như Diệp Hoan
Mạc Tứ Phương thấy cự mộc lao tới mạnh mẽ không gì bì được thì sợ tái mét mặt, vội lăn một vòng, chật vật không chịu nổi. Diệp Hoan tung chân diểm một cái, đạp vào cự mộc, lao thẳng lên không trung. Không ngờ giữa lúc Cự mộc quét ngang đột nhiên bắn ra ba điểm hắc quang, Diệp Hoan xuất kiếm, chia ba phần đánh rụng ba điểm hắc quang này
Thu Trường Phong kinh ngạc, hắn không ngờ Diệp Hoan lại có thân thủ như vậy. Trước mắt thì Sư Tự Ngã đã chết, đại địch của hắn chỉ có Diệp Hoan. Hắn đang định ra chiêu không ngờ Kiều Tam Thanh không ai chú ý đến dù yết hầu bị cắt nhưng còn chưa ngã. Sinh mệnh Kiều Tam Thanh ngoan cường ngoài sức tưởng tượng của Thu Trường Phong
Trong mắt Kiều Tam Thanh đầy oán độc, đầy thù hận, muốn đánh một đòn trước khi chết. Hắn và Kiều Tam Thanh gần trong gang tấc, một kích này dù đánh ra lúc gần chết nhưng cũng đủ đồng quy vu tận với Thu Trường Phong
Kiều Tam Thanh vận khí, hai mắt đỏ hồng, trong cổ gầm như dã thú, chuẩn bị đánh một kích cuối cùng
Đúng lúc này một vật lao tới như điện, đâm thẳng vào cổ họng lão
Diệp Vũ Hà kịp thời chạy đến, xoay vỏ kiếm đâm vào Kiều Tam Thanh. Nàng dùng chính vỏ kiếm bởi nàng đã không còn trường kiếm, nếu nàng có trường kiếm chỉ sợ một kiếm là Kiều Tam Thanh đã bay đầu rồi
Cả người Kiều Tam Thanh chấn động, mắt lộ hung quang như dã thú, lão phun một búng máu ra, máu tươi bắn về phía Diệp Vũ Hà
Cuối cùng Thu Trường Phong cũng chú ý đến động tĩnh sau lưng, hắn trầm giọng nói :”Trốn mau!” Hắn mặc kệ Diệp Hoan, xoay cự mộc đập Kiều Tam Thanh bắn xuống đất.
Nhưng búng máu kia đã nhổ, có vài giọt bắn về phía Diệp Vũ Hà
Diệp Vũ Hà xoay người, đề khí phi thân đi. Nàng chưa từng nghe giọng Thu Trường Phong hoảng hốt như thế bao giờ nên lập tức hiểu được búng máu kia chứa kịch độc. Nàng kịp thời nhảy lên, tránh được mấy giọt máu kia nhưng khoảng cách giữa nàng và Thu Trường Phong lại càng xa hơn
Nàng chỉ thấy được ánh mắt kinh sợ của Thu Trường Phong
Thu Trường Phong đang nhìn bầu trời
Diệp Vũ Hà đang bay ngược lại tức thì cảm giác được nguy hiểm, nguy hiểm đến từ trên trời
Quang hoa phóng ra, mang theo sự khắc nghiệt của mặt trời, cái lạnh lẽo của gió thu, đâm thẳng tới người Diệp Vũ Hà
Diệp Hoan xuất kiếm, kiếm này đâm về phía Diệp Vũ Hà đang bay ngược lại
Dù sao thì Diệp Vũ Hà cũng không phải chim, thế bay ngược gấp gáp, thân bất cho kỉ nên không thể chuyển người. May mắn là nàng vẫn có thể cử dộng cổ tay, nàng vội xoay tay dùng vỏ kiếm chặn hai kiếm của Diệp Hoan
Vỏ kiếm thành ba đoạn
Kiếm trong tay Diệp Hoan đen nhánh, nhìn rất bình thường, không thu hút sự chú ý của người khác thế mà lại là bảo kiếm. Diệp Vũ Hà liên tiếp cản hai lần thì vỏ kiếm đã bị Diệp Hoan cắt còn không đầy nửa xích, kiếm quang lóe lên, hướng thẳng vào cổ Diệp Vũ Hà
Kiếm khí lành lạnh, Diệp Vũ Hà cảm giác cái chết đã đến rất gần nhưng không hề nhắm mắt lại
Mắt thấy hàn quang kia sắp xẹt qua cổ Diệp Vũ Hà thì sương mù chợt hiện, đúng lúc chặn trước cổ họng Diệp Vũ Hà
Đinh một tiếng, mũi kiếm đâm vào màn sương, bảo kiếm như vậy mà không thể xuyên được màn sương mù mỏng manh này
Rốt cục Thu Trường Phong cũng xuất đao – Cẩm sắt đao, Cẩm sắt vừa xuất, chặn ngay một kiếm tất sát của Diệp Hoan
Nhưng thanh hắc kiếm kia đã xoay lại tránh đi rồi đâm ngược lại như độc xà, đâm vào cánh tay trái Thu Trường Phong như chớp
Máu tươi bắn ra, đẹp đầy yêu dị
Diệp Hoan giương đông kích tây, dùng Diệp Vũ Hà làm mồi nhử Thu Trường Phong đến, cuối cùng cũng đắc thủ một kiếm, trong mắt lộ rõ vẻ thỏa mãn
Nhưng vẻ thỏa mãn vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị sự kinh sợ che lấp
Hắn nhìn thấy đôi mắt vô tận phẫn nộ cùng lạnh lẽo của Thu Trường Phong, sau đó hắn nghe có âm thanh phát ra, như phượng hót líu lo, réo rắt vô cùng.
Thu Trường Phong đã xuất đao, toàn lực xuất đao. Đao không thấy đâu chỉ thấy sương mù, đao vung càng mạnh sương mù như một tấm màn trói lại
Diệp Hoan kêu to một tiếng, vung kiếm ngăn cẳn, kiệt lực bay ngược về giữa không trung. Chỉ nghe vô số tiếng đinh đinh đang vang lên, tia lửa bay đầy trời như sao, Diệp Hoan bắn xuống như sao băng rơi. Rốt cục hắn cũng không thoát khỏi màn sương mù bao phủ, chỉ thấy một vệt máu rơi xuống như mưa, Diệp Hoan ngã xuống, ngực đầy máu, ba ngón tay đã đứt
Hắn không cản được thế công nhanh mạnh của Thu Trường Phong, dù cầm bảo kiếm trong tay, vận hết khả năng vẫn bị Cẩm sắt đao của Thu Trường Phong chém trúng ngực, cắt đứt ba ngón tay. Diệp Hoan sợ hãi tột cùng, không biết Thu Trường Phong sử dụng đao gì, loại đao pháp nào
Mắt thấy Thu Trường Phong muốn đuổi tận giết tuyệt, Diệp Hoan vung tay, chỉ nghe một tiếng “ầm”, khói bay ngập trời
Lúc khói tan thì trên mặt đất nội viện Vinh phủ hiện ra một cái hố to, bên dưới có giấu một mật đạo, còn hai người Diệp Hoan và Mạc Tứ Phương đã biến mất không còn tăm tích
Diệp Vũ Hà tiếp đất vội tung người đến bên Thu Trường Phong, trên mặt vừa mừng vừa sợ. Vốn nàng không nghĩ rằng hai người còn có thể sống được mà giờ chẳng những sống sót lại còn đánh lui được cường địch
Vừa trải qua thời khắc sinh tử kia, nàng suy nghĩ rất nhiều, vẻ mặt đầy kích động, đến lúc nàng thấy sắc mặt Thu Trường Phong thì cực kì ngạc nhiên. Nàng biết Thu Trường Phong bị thương, nàng rất chú ý nhưng nàng cũng chỉ thấy Diệp Hoan đả thương Thu Trường Phong ở tay, chỉ là một vết thương nhẹ, không đáng quan tâm
Đại địch đã qua nhưng trên mặt Thu Trường Phong chẳng có nửa phần vui mừng hay phấn chấn mà lại lạnh lùng như băng, trên đó thậm chí còn có vài phần kinh hãi
Thu Trường Phong lại vung đao lần nữa, đao như sương khói. Diệp Vũ Hà cả kinh nhưng không né tránh. Nàng không cho rằng Thu Trường Phong sẽ gây bất lợi với nàng
Thu Trường Phong xuất đao, bốn đao liên tiếp giống như tiếng tên rời cung. Dây cung mơ hồ phát ra tiếng lạnh lẽo. Đao như cây đàn, có thể phát ra âm thanh
Diệp Vũ Hà đứng gần trong gang tấc cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dạng của cây đao này. Nàng cảm thấy cây đao kia hình như có hình chữ nhật, không có mũi đao, trông giống như một phiến sắt mỏng
Không đợi Diệp Vũ Hà quan sát kĩ đã có tia máu bắn ra, Diệp Vũ Hà nghẹn giọng kêu:” Ngươi làm gì thế?”
Cẩm sắt đã được thu lại, chẳng biết đi đâu, trên cánh tay Thu Trường Phong xuất hiện bốn dòng máu tươi chảy xuống cổ tay, lòng bàn tay, xuôi theo ngón tay xuống, máu này màu xanh!
Xanh tựa như nhành liễu đầu xuân
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, vội vàng hỏi:”Ngươi trúng độc gì vậy? Độc này nguy hiểm lắm không?” lúc đầu nàng thấy Thu Trường Phong đối địch ở Kim Sơn, không coi Tô cốt hương của nhẫn giả là gì mà ngược lại còn hạ độc được một đám nhẫn giả thì biết Thu Trường Phong có những tìm hiểu nhất định về cách dùng độc
Mắt thấy máu Thu Trường Phong toàn màu xanh nàng mới biết được một kiếm vừa rồi của Diệp Hoan có bôi độc, hơn nữa là loại độc vô cùng lợi hại. Mắt thấy vẻ mặt Thu Trường Phong nghiêm trọng, Diệp Vũ Hà cực kỳ lo lắng, chỉ mong nghe được hắn nói một câu “ Không có chuyện gì” . Nhưng nàng cũng hiểu tình thế còn nghiêm trọng hơn rất nhiều
Diệp Vũ Hà hỏi ba câu nhưng Thu Trường Phong một câu cũng không đáp chỉ đứng đó, mặt mày tái nhợt như tuyết. Diệp Vũ Hà trông thấy chẳng hiểu sao lại cảm thấy lạnh từ tận đáy lòng
Thần sắc Thu Trường Phong vừa động, chợt đi đến bên cạnh vài bước, ngồi cạnh người Trương Định Biên
Diệp Vũ Hà nhìn lại thấy Trương Định Biên chậm rãi mở mắt, lòng khẽ run, nàng không ngờ Trương Định Biên vẫn còn sống
Nhưng Trương Định Biên dù vẫn sống nhưng ai cũng thấy rõ rằng lão không sống được lâu nữa. Đôi Bạch Mi và chòm râu bạc của lão đã bị đốt thành tro bụi, trên mặt lão thậm chí còn có những tia màu bích lục. Mặc dù lão mở to mắt nhưng cặp mắt đầy mờ mịt, vô thần
Thiên hạ đệ nhất anh hùng phong vân một cõi thì ra cũng có ngày ra đi
Nghĩ đến đây Thu Trường Phong thầm cảm thấy đau xót. Dù trên tay còn máu vương lại nhưng hắn cũng không để ý. Hắn ngồi xuống cạnh Trương Định Biên, không nói một lời. Trên mặt đầy buồn bã, vì Trương Định Biên và cũng vì chính bản thân hắn
Mục Lục Ngự đã sớm bị kinh biến bên này làm cho rung động, mặc dù lão cũng muốn tiến đến bày tỏ sự tiếc thương với Trương Định Biên nhưng không dám
Trương Định Biên đảo mắt một vòng cuối cùng cũng thấy Thu Trường Phong, như quen lại như không. Môi lão mấp máy, thì thào mấy chứ:’” Ta… Chẳng lẽ ta sai rồi sao?”
Thiên hạ đệ nhất anh hùng khi lâm chung lại hỏi có phải mình sai rồi không
Thu Trường Phong không trả lời được
Đúng sai của bậc anh hùng như thế này người như hắn có thể bình phẩm sao? Nhưng câu hỏi của người anh hùng này hẳn là hỏi có phải lão tranh bá với Chu Nguyên Chương là sai lầm, hay có lẽ hỏi lão phong khởi lần nữa là sai, hay cả đời lão là bi kịch chăng?
Thu Trường Phong không muốn nói, không thể nói và cũng không đành nói. Diệp Vũ Hà trông thấy người anh hùng cảnh xế chiều cũng không khỏi lộ vẻ buồn bã. Nàng đã sớm quên mình từng đả thương thủ hạ của Trương Định Biên, cũng quên luôn trước đó không lâu mình từng là đối thủ sinh tử với Trương Định Biên. Nàng chỉ biết người trước mặt sắp ra đi. Nàng không đành lòng để hắn khổ sở bèn mở miệng trả lời:” Trương tướng quân không sai!’
Lời vừa ra khỏi miệng con mắt Bích lục của Trương Định Biên chợt hiện lên một tia hào quang, muốn cười nhưng lại không cười nổi
Sau đó tất cả mọi người nghe lão nói rất rõ ràng : “Trương Định Biên ta cả đời Tung hoành thiên hạ, khoái ý ân cừu, cho dù có sai đi nữa… thì sao chứ?”
Trong lòng Diệp Vũ Hà run lên, chỉ nhớ tám chữ “Tung hoành thiên hạ, khoái ý ân cừu”, không khỏi ngẩn người ra
Không sai, nhân sinh vốn vậy, người như Trương Định Biên dẫu sai thì sao chứ?
Tác giả :
Mặc Vũ