Đế Yến
Quyển 2 - Chương 4-1: Ám toán(phần 1)
Dịch giả: Hương Giang
Sắc mặt Diệp Hoan chuyển sang lạnh lẽo, đương nhiên hắn hiểu rõ ý của Trương Định Biên.
Trương Định Biên muốn tạo phản. Năm xưa lão bị thua trong lòng vẫn mãi không phục, nhất định không phục. Nay Kim Long quyết lại hiện ra, lão sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng cho dù Trương Định Biên muốn tạo phản, lão cũng chỉ tụ tập bộ hạ cũ để dựng cờ khởi nghĩa. Lão sẽ không cấu kết với Phiên Bang Hải Ngoại.
Có một số người cho dù rơi vào hoàn cảnh nào trong đời cũng nhất định không làm một số việc.
Loại người này trong mắt nhiều người là kẻ ngốc, không thể giải thích, nhưng bọn lão là anh hùng. Anh hùng trên đời này vốn cô đơn- sự cô đơn mà người thường không thể lý giải nổi.
Chẳng những Diệp Hoan hiểu rõ mà Mạc Tứ Phương cũng hiểu rõ, bởi vậy lão rất lo sợ, rất nghi ngờ và cũng có phần khiếp đảm. Lão cũng biết Trương Định Biên vốn không giống bọn lão, bây giờ cũng không giống.
Diệp Hoan rốt cuộc thở dài, nói: “Trương tướng quân, ngày xưa Thái Tổ Lý Uyên khởi sự ở Thái Nguyên cũng mượn binh Đột Quyết, rồi mới dựng lên sự nghiệp vĩ đại nhà Đại Đường. Trương tướng quân sao không noi theo gương Thái Tổ…”
Không đợi Diệp Hoan nói xong, Trương Định Biên liền ngắt lời: “Lý Uyên là Lý Uyên, Trương Định Biên là Trương Định Biên.”
Trong thanh âm tràn đầy sự xa vắng, tịch mịch và không thể hoài nghi. Lá vàng nương theo thanh âm cố chấp từ từ rơi, rơi cũng thật lặng lẽ.
Thu Trường Phong nghe vậy, trong lòng sôi trào lên.
Trương Định Biên đương nhiên là Trương Định Biên!
Hóa ra, Trương Định Biên vẫn là Trương Định Biên.
Thu Trường Phong tuy bị Trương Định Biên gây thương tích, nhưng không có nửa phẩn oán hận với Trương Định Biên. Hắn còn có chút bội phục Trương Định Biên. Trên đời này, hiếm có người nhất định làm người khác bội phục.
Thu Trường Phong nhìn hai người, hắn ngồi dậy một cách nặng nhọc. Thoạt nhìn hắn bị thương rất nặng, nhưng chỉ có hắn mới biết được, thương thế của hắn nếu cần xuất thủ cũng không ngại.
Hắn giả bộ như bị thương rất nặng, cũng chỉ là muốn lừa đối phương.
Đây vốn là một bàn cờ, hắn đã bố trí xuống một thế. Vừa rồi hắn lâm vào thế bị chiếu mà chỉ cần hắn còn đứng vững, Trương Định Biên hay Diệp Hoan đều xem hắn là kẻ thù số một.
Hắn chỉ có một mình, thêm Diệp Vũ Hà cũng còn lâu mới phải đối thủ của họ, cho nên thương thế của hắn phải giả bộ như không gượng dậy nổi. Thật sự lúc trước hắn không tránh được đòn của Trương Định Biên, nhưng hắn kịp thời tránh được chỗ hiểm, vận khí ở lưng chịu một tiên trực tiếp.
Thương thế của của hắn không nghiêm trọng như lúc thoạt nhìn. Mặc dù hắn bị thương, nhưng đã phá được thế chiếu tướng. Hắn biết khi mình ngã xuống, Trương Định Biên sẽ lập tức quay sang đối phó Diệp Hoan thì cơ hội của hắn đã tới.
Thu Trường Phong còn có cơ hội lật ngược thế cờ, hắn không phải người đơn giản chịu thua, bó tay chịu trói. Diêu Nghiễm Hiếu cũng chưa bao giờ chọn lầm người.
Đột nhiên như phát giác được điều gì, Thu Trường Phong liền quay lại. Ánh mắt chạm ánh mắt, đôi mắt kia như mờ sương, trong đó ẩn giấu biết bao quan tâm trìu mến …
Thu Trường Phong lặng đi, nhất thời quên mất thế cục trước mắt…
Diệp Vũ Hà cũng không né tránh ánh mắt của hắn, thậm chí nàng cũng không để sự lạnh lùng che giấu nội tâm, nàng chỉ hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào rồi, có đi được không?”
Cho dù Thu Trường Phong không thể đi, nàng cũng muốn cõng Thu Trường Phong chạy thoát. Nàng đương nhiên nhận ra, Trương Định Biên và Diệp Hoan đang xung đột, đó chính là cơ hội tốt nhất cho bọn họ chạy trốn.
Nghe Thu Trường Phong nói: "Thương thế không nặng." Trong lòng Diệp Vũ Hà thả lỏng, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng thoáng lại nghe Thu Trường Phong nói: "Nhưng ta không thể đi được. Chỉ chút nữa Trương Định Biên sẽ động thủ, nàng chạy ngay đi, chạy càng xa càng tốt."
Thu Trường Phong không nhìn Diệp Vũ Hà, chỉ tập trung vào tình hình bên này. Hắn đã nhận thấy, Trương Định Biên nhất định sẽ động thủ với Diệp Hoan.
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, mắt nhìn vết máu trên lưng Thu Trường, nhìn tới khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ cố chấp, khóe miệng rỉ máu. Một hồi lâu sau, nàng lẳng lặng nói: "Ngươi không đi, ta cũng không đi."
Thu Trường Phong sửng sốt, lòng đầy lo lắng.
Ý hắn đã quyết, hắn thật sự không thể đi, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp phá loạn cục trước mắt.
Trương Định Biên muốn tạo phản, Thu Trường Phong tự biết rất khó khống chế. Nhưng hắn có thể khống chế Bài giáo, lá bài tẩy của hắn chính là Trần Truy Nguyên, cũng chính là đứa nhỏ ăn mày kia.
Đứa nhỏ ăn mày là con trai của giáo chủ Bài giáo Trần Tự Cuồng, tay cầm Tinh Hà Ngọc Bài. Trần Truy Nguyên có ước định với Thu Trường Phong, giúp Thu Trường Phong lấy Tịch Chiếu, Thu Trường Phong giúp Trần Truy Nguyên lên làm Giáo Chủ.
Chuyện này hai bên cùng có lợi, Trần Truy Nguyên mất bố, thế lực nhỏ yếu, muốn dựa vào triều đình. Mà triều đình cũng cần Trần Truy Nguyên để duy trì ổn định Bài giáo, an định Đại Minh.
Thu Trường Phong phải đánh bại Trương Định Biên và Diệp Hoan, thuận tiện giúp Trần Truy Nguyên lên làm Giáo Chủ, cho nên hắn không thể trốn. Nếu hắn trốn, tình thế biến đổi, Trần Truy Nguyên sẽ không tin tưởng Triều Đình. Bài giáo phản lại, muốn lật ngược lại thế cờ sẽ cần hao tổn khí lực gấp trăm lần.
Mưu Sự Tại Nhân, Thành Sự Tại Thiên. Thu Trường Phong không có năm thành nắm chắc sẽ lật ngược thế cờ, nhưng hắn vẫn phải thử xem.
Bởi vì hắn là Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ Đại Minh, giữ gìn kỷ luật Đại Minh, bảo vệ an nguy xã tắc chính là Cẩm Y Vệ.
Những lời này, Thu Trường Phong không thể nói với Diệp Vũ Hà, hắn không ngờ, không muốn, cũng không thể. Hắn chưa bao giờ muốn Diệp Vũ Hà coi hắn là người có tâm cơ quá phức tạp, hắn cũng biết chuyện này rất hung hiểm.
Sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Hắn tuy biết không thể trở lại năm xưa, nhưng hắn rất muốn trở lại năm xưa. Hắn có bí mật -- quá nhiều bí mật không thể nói, hắn một mực cố gắng, cố gắng chờ đợi đến một ngày có thể nắm tay Diệp Vũ Hà, nói ra những bí mật kia.
Nhưng bây giờ không phải là lúc, Diệp Vũ Hà phải rời đi, bởi vì quá nguy hiểm. Nhưng Diệp Vũ Hà không đi, Thu Trường Phong nổi giận, quay phắt nhìn về phía Diệp Vũ Hà, đã muốn quát lớn. . .
Nhưng hắn không có cách nào lên tiếng, bởi vì hắn thấy đôi mắt ấy.
Trong đôi mắt ấy, có kiên nghị, có cố chấp, có quan tâm, thiết tha, còn có ôn nhu. Những ẩn ý trong mắt tầng tầng lớp lớp không hề giữ lại.
Thu Trường Phong chợt nhớ lại năm xưa.
Năm xưa, liễu rủ buông mành,gió xuân thổi nhẹ. . .
Trong mắt Diệp Hoan có băng, như băng tuyết lạnh, như ngày đông giá buốt.
Hắn đã nghe kể về Trương Định Biên, nhưng không ngờ Trương Định Biên ngoan cố không thay đổi. Hắn không buông tha, cố thuyết phục Trương Định Biên, bởi vậy hắn khích tướng: "Trương Tướng quân, ta vốn tưởng rằng ngươi là anh hùng. Quân tử đại trượng phu không cần câu nệ tiểu tiết. Anh hùng làm việc không quan tâm đời sau bàn luận. Lý Uyên thành Bá Nghiệp, đời sau nhìn nhận sự nghiệp của ông to lớn huy hoàng, có ai còn nhớ năm xưa ông ta từng coi Đột Quyết như cha, mượn Đột Quyết xuất binh?"
Trương Định Biên nở nụ cười, trong đó ẩn sự hiu quạnh : "Trương Định Biên là anh hùng hay không, không cần tiểu tử ngươi bình luận! Lý Uyên có sự nghiệp huy hoàng to lớn thì thế nào, cho tới bây giờ bất quá, Vương Đồ Bá Nghiệp, thoáng qua thành đất. Trương Định Biên không sợ hậu nhân bình luận, nói ta là Trung Thần Hiếu Tử cũng tốt, nói ta là Loạn Thần Phản Nghịch cũng thế, chỉ có tâm niệm của Trương Định Biên mới là. . ."
Thân thủ chỉ tâm, nở nụ cười nhẹ nói: "Có thể qua ải này được không."
Tâm ải*!
[* Cửa ải là quan điểm, quan niệm của cái tâm.]
Ai sống trên đời rồi cũng có lúc rơi vào tình huống nên hay không vượt qua tâm ải chính mình.
Diệp Hoan từ từ hít vào, lấy hơi, cuối cùng ổn định tâm cảnh. Hắn không thuyết phục Trương Định Biên nữa, bởi vì hắn biết rõ thuyết phục được Trương Định Biên còn khó khăn gấp nhiều lần so với thắng Phong Vân tiên của lão.
Hắn đột nhiên chắp tay làm lễ, thở dài nói: "Đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Trương Tướng Quân Tung Hoành Thiên Hạ nhiều năm, đương nhiên biết rõ, đạo lý xưa nay đều nằm trong tay kẻ mạnh."
Trương Định Biên nở nụ cười tươi, trong nụ cười tràn đầy xúc cảm: "Ngươi nói nhảm lâu vậy, chỉ có lời này là không sai."
Diệp Hoan khẽ vươn tay, trong tay hiện một thanh bảo kiếm. Vỏ kiếm khá ngắn, thân nó ngăm đen không bắt mắt, nhưng trên chuôi kiếm có hoa văn cổ xưa. Hoa Văn như sao, khi ẩn khi hiện, giống như những vì sao trên trời.
Vỏ kiếm kia mặc dù bình thường, nhưng chỉ nhìn chuôi, cũng biết đây chẳng những là cổ kiếm, có thể là bảo kiếm, thậm chí là bảo kiếm thông linh.
Mắt của Trương Định lóe sáng, đột nhiên hô: "Thuần Quân?" Phong Vân tiên trong tay lão rung rung, như muốn tranh phong cùng kiếm kia. Phong Vân tiên vốn như tuyến như xà, cái rung động này, như mây đen ngưng tụ khiến trời đất mịt mờ.
Hai tay Diệp Hoan nâng kiếm lên ngang mày, một tay cầm vỏ kiếm, tay kia nắm chắc chuôi kiếm nói: "Không sai, Thuần Quân. Tiểu tử Diệp Hoan bất tài, mời Thuần Quân cổ kiếm cùng chiến với Trương Tướng Quân."
Gió thổi, lá bay, không khí ngưng lại trong nội đường, mọi người đều thấy thần sắc Diệp Hoan khác thường.
Diệp Hoan dám đánh với Trương Định Biên, hắn có dũng khí như vậy ư?
Nhưng ai nấy đều thấy, Diệp Hoan khi cầm kiếm toàn thân khác hẳn, như hai con người hoàn toàn khác nhau. Tư thế trước đây của hắn uể oải lười biếng, quần áo lả lơi, thoạt nhìn như một công tử thành thị ăn chơi. Nhưng khi hắn cầm kiếm, cả người đều trở nên nghiêm túc. Hắn đứng thẳng ở đó, khí thế tả không hết lời.
Diệp Hoan cũng cuồng, cũng ngạo, bởi vậy hắn muốn cầu chiến cùng Trương Định Biên. Chỉ cần là nam nhi nhiệt huyết, có ai không mộng tưởng một lần tranh đấu, một trận chiến với thiên hạ đệ nhất anh hùng?
Trương Định Biên nhìn qua Diệp Hoan, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng của lão ngổn ngang bao nhiêu cảm khái và chán nản. Lão sống đã trăm năm, thoạt nhìn thật sự già rồi, chẳng những Thu Trường Phong dám cùng lão đối địch, ngay cả Diệp Hoan cũng dám hướng lão khiêu chiến.
Nhiều năm trước, chỉ cần nhắc đến Trương Định Biên là đủ khiến cho kẻ địch phải sợ nát gan. Đến bây giờ, tiểu tử này cũng dám một mình đối địch với lão -Trương Định Biên ư?
Đôi mày bạc rủ xuống, không cuồng nộ giận dữ, Trương Định Biên bình tĩnh nói: "Được lắm, mời." Đối thủ đã tôn trọng lão, lão liền tôn trọng đối thủ, bất luận mạnh yếu, bởi vì lão là Trương Định Biên.
Mọi người như ngừng thở trong thoáng chốc. Diệp Hoan đã rút kiếm.
Kiếm xuất.
Tiếng rút kiếm vang vọng, như phượng gáy cửu thiên, không thể che hết hào quang của bảo kiếm. Có ánh sáng tỏa ra, mát lạnh quyện vào nhau, lập lòe như ánh sao.
Hào quang bảo kiếm nhìn thì nhu hòa, như hoa sen mới nở, nhưng cho dù quang mang phóng ra hết, cũng không thể che thân kiếm lạnh thấu xương.
Lưỡi kiếm sắc bén sừng sững như ngàn trượng, nguy nga hiểm ác; mũi kiếm như ngàn sao rơi xuống đất, huy hoàng sáng lạn.
Diệp Hoan rút kiếm, xuất kiếm, động tác như nước chảy mây trôi. Trong khoảnh khắc, một kiếm đâm tới Trương Định Biên.
Sắc mặt Diệp Hoan chuyển sang lạnh lẽo, đương nhiên hắn hiểu rõ ý của Trương Định Biên.
Trương Định Biên muốn tạo phản. Năm xưa lão bị thua trong lòng vẫn mãi không phục, nhất định không phục. Nay Kim Long quyết lại hiện ra, lão sẽ không bỏ qua cơ hội này. Nhưng cho dù Trương Định Biên muốn tạo phản, lão cũng chỉ tụ tập bộ hạ cũ để dựng cờ khởi nghĩa. Lão sẽ không cấu kết với Phiên Bang Hải Ngoại.
Có một số người cho dù rơi vào hoàn cảnh nào trong đời cũng nhất định không làm một số việc.
Loại người này trong mắt nhiều người là kẻ ngốc, không thể giải thích, nhưng bọn lão là anh hùng. Anh hùng trên đời này vốn cô đơn- sự cô đơn mà người thường không thể lý giải nổi.
Chẳng những Diệp Hoan hiểu rõ mà Mạc Tứ Phương cũng hiểu rõ, bởi vậy lão rất lo sợ, rất nghi ngờ và cũng có phần khiếp đảm. Lão cũng biết Trương Định Biên vốn không giống bọn lão, bây giờ cũng không giống.
Diệp Hoan rốt cuộc thở dài, nói: “Trương tướng quân, ngày xưa Thái Tổ Lý Uyên khởi sự ở Thái Nguyên cũng mượn binh Đột Quyết, rồi mới dựng lên sự nghiệp vĩ đại nhà Đại Đường. Trương tướng quân sao không noi theo gương Thái Tổ…”
Không đợi Diệp Hoan nói xong, Trương Định Biên liền ngắt lời: “Lý Uyên là Lý Uyên, Trương Định Biên là Trương Định Biên.”
Trong thanh âm tràn đầy sự xa vắng, tịch mịch và không thể hoài nghi. Lá vàng nương theo thanh âm cố chấp từ từ rơi, rơi cũng thật lặng lẽ.
Thu Trường Phong nghe vậy, trong lòng sôi trào lên.
Trương Định Biên đương nhiên là Trương Định Biên!
Hóa ra, Trương Định Biên vẫn là Trương Định Biên.
Thu Trường Phong tuy bị Trương Định Biên gây thương tích, nhưng không có nửa phẩn oán hận với Trương Định Biên. Hắn còn có chút bội phục Trương Định Biên. Trên đời này, hiếm có người nhất định làm người khác bội phục.
Thu Trường Phong nhìn hai người, hắn ngồi dậy một cách nặng nhọc. Thoạt nhìn hắn bị thương rất nặng, nhưng chỉ có hắn mới biết được, thương thế của hắn nếu cần xuất thủ cũng không ngại.
Hắn giả bộ như bị thương rất nặng, cũng chỉ là muốn lừa đối phương.
Đây vốn là một bàn cờ, hắn đã bố trí xuống một thế. Vừa rồi hắn lâm vào thế bị chiếu mà chỉ cần hắn còn đứng vững, Trương Định Biên hay Diệp Hoan đều xem hắn là kẻ thù số một.
Hắn chỉ có một mình, thêm Diệp Vũ Hà cũng còn lâu mới phải đối thủ của họ, cho nên thương thế của hắn phải giả bộ như không gượng dậy nổi. Thật sự lúc trước hắn không tránh được đòn của Trương Định Biên, nhưng hắn kịp thời tránh được chỗ hiểm, vận khí ở lưng chịu một tiên trực tiếp.
Thương thế của của hắn không nghiêm trọng như lúc thoạt nhìn. Mặc dù hắn bị thương, nhưng đã phá được thế chiếu tướng. Hắn biết khi mình ngã xuống, Trương Định Biên sẽ lập tức quay sang đối phó Diệp Hoan thì cơ hội của hắn đã tới.
Thu Trường Phong còn có cơ hội lật ngược thế cờ, hắn không phải người đơn giản chịu thua, bó tay chịu trói. Diêu Nghiễm Hiếu cũng chưa bao giờ chọn lầm người.
Đột nhiên như phát giác được điều gì, Thu Trường Phong liền quay lại. Ánh mắt chạm ánh mắt, đôi mắt kia như mờ sương, trong đó ẩn giấu biết bao quan tâm trìu mến …
Thu Trường Phong lặng đi, nhất thời quên mất thế cục trước mắt…
Diệp Vũ Hà cũng không né tránh ánh mắt của hắn, thậm chí nàng cũng không để sự lạnh lùng che giấu nội tâm, nàng chỉ hỏi: “Thương thế của ngươi thế nào rồi, có đi được không?”
Cho dù Thu Trường Phong không thể đi, nàng cũng muốn cõng Thu Trường Phong chạy thoát. Nàng đương nhiên nhận ra, Trương Định Biên và Diệp Hoan đang xung đột, đó chính là cơ hội tốt nhất cho bọn họ chạy trốn.
Nghe Thu Trường Phong nói: "Thương thế không nặng." Trong lòng Diệp Vũ Hà thả lỏng, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng thoáng lại nghe Thu Trường Phong nói: "Nhưng ta không thể đi được. Chỉ chút nữa Trương Định Biên sẽ động thủ, nàng chạy ngay đi, chạy càng xa càng tốt."
Thu Trường Phong không nhìn Diệp Vũ Hà, chỉ tập trung vào tình hình bên này. Hắn đã nhận thấy, Trương Định Biên nhất định sẽ động thủ với Diệp Hoan.
Lòng Diệp Vũ Hà trầm xuống, mắt nhìn vết máu trên lưng Thu Trường, nhìn tới khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ cố chấp, khóe miệng rỉ máu. Một hồi lâu sau, nàng lẳng lặng nói: "Ngươi không đi, ta cũng không đi."
Thu Trường Phong sửng sốt, lòng đầy lo lắng.
Ý hắn đã quyết, hắn thật sự không thể đi, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp phá loạn cục trước mắt.
Trương Định Biên muốn tạo phản, Thu Trường Phong tự biết rất khó khống chế. Nhưng hắn có thể khống chế Bài giáo, lá bài tẩy của hắn chính là Trần Truy Nguyên, cũng chính là đứa nhỏ ăn mày kia.
Đứa nhỏ ăn mày là con trai của giáo chủ Bài giáo Trần Tự Cuồng, tay cầm Tinh Hà Ngọc Bài. Trần Truy Nguyên có ước định với Thu Trường Phong, giúp Thu Trường Phong lấy Tịch Chiếu, Thu Trường Phong giúp Trần Truy Nguyên lên làm Giáo Chủ.
Chuyện này hai bên cùng có lợi, Trần Truy Nguyên mất bố, thế lực nhỏ yếu, muốn dựa vào triều đình. Mà triều đình cũng cần Trần Truy Nguyên để duy trì ổn định Bài giáo, an định Đại Minh.
Thu Trường Phong phải đánh bại Trương Định Biên và Diệp Hoan, thuận tiện giúp Trần Truy Nguyên lên làm Giáo Chủ, cho nên hắn không thể trốn. Nếu hắn trốn, tình thế biến đổi, Trần Truy Nguyên sẽ không tin tưởng Triều Đình. Bài giáo phản lại, muốn lật ngược lại thế cờ sẽ cần hao tổn khí lực gấp trăm lần.
Mưu Sự Tại Nhân, Thành Sự Tại Thiên. Thu Trường Phong không có năm thành nắm chắc sẽ lật ngược thế cờ, nhưng hắn vẫn phải thử xem.
Bởi vì hắn là Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ Đại Minh, giữ gìn kỷ luật Đại Minh, bảo vệ an nguy xã tắc chính là Cẩm Y Vệ.
Những lời này, Thu Trường Phong không thể nói với Diệp Vũ Hà, hắn không ngờ, không muốn, cũng không thể. Hắn chưa bao giờ muốn Diệp Vũ Hà coi hắn là người có tâm cơ quá phức tạp, hắn cũng biết chuyện này rất hung hiểm.
Sống chết chỉ cách nhau một sợi chỉ.
Hắn tuy biết không thể trở lại năm xưa, nhưng hắn rất muốn trở lại năm xưa. Hắn có bí mật -- quá nhiều bí mật không thể nói, hắn một mực cố gắng, cố gắng chờ đợi đến một ngày có thể nắm tay Diệp Vũ Hà, nói ra những bí mật kia.
Nhưng bây giờ không phải là lúc, Diệp Vũ Hà phải rời đi, bởi vì quá nguy hiểm. Nhưng Diệp Vũ Hà không đi, Thu Trường Phong nổi giận, quay phắt nhìn về phía Diệp Vũ Hà, đã muốn quát lớn. . .
Nhưng hắn không có cách nào lên tiếng, bởi vì hắn thấy đôi mắt ấy.
Trong đôi mắt ấy, có kiên nghị, có cố chấp, có quan tâm, thiết tha, còn có ôn nhu. Những ẩn ý trong mắt tầng tầng lớp lớp không hề giữ lại.
Thu Trường Phong chợt nhớ lại năm xưa.
Năm xưa, liễu rủ buông mành,gió xuân thổi nhẹ. . .
Trong mắt Diệp Hoan có băng, như băng tuyết lạnh, như ngày đông giá buốt.
Hắn đã nghe kể về Trương Định Biên, nhưng không ngờ Trương Định Biên ngoan cố không thay đổi. Hắn không buông tha, cố thuyết phục Trương Định Biên, bởi vậy hắn khích tướng: "Trương Tướng quân, ta vốn tưởng rằng ngươi là anh hùng. Quân tử đại trượng phu không cần câu nệ tiểu tiết. Anh hùng làm việc không quan tâm đời sau bàn luận. Lý Uyên thành Bá Nghiệp, đời sau nhìn nhận sự nghiệp của ông to lớn huy hoàng, có ai còn nhớ năm xưa ông ta từng coi Đột Quyết như cha, mượn Đột Quyết xuất binh?"
Trương Định Biên nở nụ cười, trong đó ẩn sự hiu quạnh : "Trương Định Biên là anh hùng hay không, không cần tiểu tử ngươi bình luận! Lý Uyên có sự nghiệp huy hoàng to lớn thì thế nào, cho tới bây giờ bất quá, Vương Đồ Bá Nghiệp, thoáng qua thành đất. Trương Định Biên không sợ hậu nhân bình luận, nói ta là Trung Thần Hiếu Tử cũng tốt, nói ta là Loạn Thần Phản Nghịch cũng thế, chỉ có tâm niệm của Trương Định Biên mới là. . ."
Thân thủ chỉ tâm, nở nụ cười nhẹ nói: "Có thể qua ải này được không."
Tâm ải*!
[* Cửa ải là quan điểm, quan niệm của cái tâm.]
Ai sống trên đời rồi cũng có lúc rơi vào tình huống nên hay không vượt qua tâm ải chính mình.
Diệp Hoan từ từ hít vào, lấy hơi, cuối cùng ổn định tâm cảnh. Hắn không thuyết phục Trương Định Biên nữa, bởi vì hắn biết rõ thuyết phục được Trương Định Biên còn khó khăn gấp nhiều lần so với thắng Phong Vân tiên của lão.
Hắn đột nhiên chắp tay làm lễ, thở dài nói: "Đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Trương Tướng Quân Tung Hoành Thiên Hạ nhiều năm, đương nhiên biết rõ, đạo lý xưa nay đều nằm trong tay kẻ mạnh."
Trương Định Biên nở nụ cười tươi, trong nụ cười tràn đầy xúc cảm: "Ngươi nói nhảm lâu vậy, chỉ có lời này là không sai."
Diệp Hoan khẽ vươn tay, trong tay hiện một thanh bảo kiếm. Vỏ kiếm khá ngắn, thân nó ngăm đen không bắt mắt, nhưng trên chuôi kiếm có hoa văn cổ xưa. Hoa Văn như sao, khi ẩn khi hiện, giống như những vì sao trên trời.
Vỏ kiếm kia mặc dù bình thường, nhưng chỉ nhìn chuôi, cũng biết đây chẳng những là cổ kiếm, có thể là bảo kiếm, thậm chí là bảo kiếm thông linh.
Mắt của Trương Định lóe sáng, đột nhiên hô: "Thuần Quân?" Phong Vân tiên trong tay lão rung rung, như muốn tranh phong cùng kiếm kia. Phong Vân tiên vốn như tuyến như xà, cái rung động này, như mây đen ngưng tụ khiến trời đất mịt mờ.
Hai tay Diệp Hoan nâng kiếm lên ngang mày, một tay cầm vỏ kiếm, tay kia nắm chắc chuôi kiếm nói: "Không sai, Thuần Quân. Tiểu tử Diệp Hoan bất tài, mời Thuần Quân cổ kiếm cùng chiến với Trương Tướng Quân."
Gió thổi, lá bay, không khí ngưng lại trong nội đường, mọi người đều thấy thần sắc Diệp Hoan khác thường.
Diệp Hoan dám đánh với Trương Định Biên, hắn có dũng khí như vậy ư?
Nhưng ai nấy đều thấy, Diệp Hoan khi cầm kiếm toàn thân khác hẳn, như hai con người hoàn toàn khác nhau. Tư thế trước đây của hắn uể oải lười biếng, quần áo lả lơi, thoạt nhìn như một công tử thành thị ăn chơi. Nhưng khi hắn cầm kiếm, cả người đều trở nên nghiêm túc. Hắn đứng thẳng ở đó, khí thế tả không hết lời.
Diệp Hoan cũng cuồng, cũng ngạo, bởi vậy hắn muốn cầu chiến cùng Trương Định Biên. Chỉ cần là nam nhi nhiệt huyết, có ai không mộng tưởng một lần tranh đấu, một trận chiến với thiên hạ đệ nhất anh hùng?
Trương Định Biên nhìn qua Diệp Hoan, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng của lão ngổn ngang bao nhiêu cảm khái và chán nản. Lão sống đã trăm năm, thoạt nhìn thật sự già rồi, chẳng những Thu Trường Phong dám cùng lão đối địch, ngay cả Diệp Hoan cũng dám hướng lão khiêu chiến.
Nhiều năm trước, chỉ cần nhắc đến Trương Định Biên là đủ khiến cho kẻ địch phải sợ nát gan. Đến bây giờ, tiểu tử này cũng dám một mình đối địch với lão -Trương Định Biên ư?
Đôi mày bạc rủ xuống, không cuồng nộ giận dữ, Trương Định Biên bình tĩnh nói: "Được lắm, mời." Đối thủ đã tôn trọng lão, lão liền tôn trọng đối thủ, bất luận mạnh yếu, bởi vì lão là Trương Định Biên.
Mọi người như ngừng thở trong thoáng chốc. Diệp Hoan đã rút kiếm.
Kiếm xuất.
Tiếng rút kiếm vang vọng, như phượng gáy cửu thiên, không thể che hết hào quang của bảo kiếm. Có ánh sáng tỏa ra, mát lạnh quyện vào nhau, lập lòe như ánh sao.
Hào quang bảo kiếm nhìn thì nhu hòa, như hoa sen mới nở, nhưng cho dù quang mang phóng ra hết, cũng không thể che thân kiếm lạnh thấu xương.
Lưỡi kiếm sắc bén sừng sững như ngàn trượng, nguy nga hiểm ác; mũi kiếm như ngàn sao rơi xuống đất, huy hoàng sáng lạn.
Diệp Hoan rút kiếm, xuất kiếm, động tác như nước chảy mây trôi. Trong khoảnh khắc, một kiếm đâm tới Trương Định Biên.
Tác giả :
Mặc Vũ