Đế Vương Sủng Thần
Chương 72-3: Khúc mắc đời trước, Vân Thiến vận nữ trang (3)
“Thái tử điện hạ, ngài làm như vậy rất nguy hiểm!” Sở Hề lo lắng nhìn sắc trời ngày càng đen.
“Có thể giữ hắn bên người, nguy hiểm thì sao chứ?” Đến nay, bóng dáng người kia vẫn ẩn nấp trong đáy lòng hắn như cũ, càng ngày càng sâu, sâu đến mức hắn muốn bị giam hãm.
“Thái tử điện hạ, thuộc hạ không biết cái tên bán nam bán nữ kia có cái gì tốt, đáng giá để thái tử ngài lại đặt mình vào nơi nguy hiểm như vậy!” Đại Lực phía sau bất mãn nói lớn.
“Đáng giá?” Tây Lâu Mạch nâng mắt chăm chú nhìn, “Hắn đương nhiên đáng giá, trên đời này còn ai có thể làm cho ta nhớ thật sâu tận đáy lòng, càng không gặp được, càng tưởng niệm, tâm tình này mấy người có thể hiểu được?”
Vân Thiển, chỉ có ngươi mới có thể làm ta trở thành như vậy, cho nên, cho dù có vạn nghìn nguy hiểm, tối nay ta nhất định phải mạnh mẽ bắt ngươi về bên cạnh.
“Thái tử cho rằng Vân công tử có lấy được bức thư mà chúng ta thả đi không? Người không sợ Cô Độc Úy sẽ đi trước một bước sao?” Sở Hỗ thật sự lo lắng Thái tử điện hạ ăn mệt khi dính vào Cô Độc Úy.
“Đến đấy!” Một cơn gió lạnh thổi qua phía trước cửa sổ, sương mù dày đặc trong đêm cũng bị thổi tản ra, mắt Sở Hề vừa động, nói một tiếng.
Mắt hoa đào nhẹ nhàng nheo lại, môi tràn đầy nụ cười tự tin
“Tung lưới cho thật tốt, chờ đợi con mồi của chúng ta lên sân khấu đi!” Bên cửa sổ nhỏ truyền đến thanh âm trầm thấp sung sướng của Tây Lâu Mạch, hắn đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người kia, thật đúng là thỏa nỗi mong chờ!
Tây Lâu Mạch có thể vô tung vô tích tiến vào biên cảnh Thánh thành, còn có thể đem theo nhiều sát thủ như vậy, quả nhiên không hề đơn giản, Vân Thiển tự nhiên hết sức cẩn thận đến gần, Tây Lâu Mạch này nhìn như vô hại, kỳ thật là một con hồ ly giảo hoạt vô cùng cẩn trọng.
Màn đêm hạ xuống, tất cả đều chìm vào an tĩnh, trừ bỏ gió lạnh thổi qua, khí trời đang chuyển đông nên tất nhiên gió thổi không ngừng.
Một đường Vân Thiển đến gần đều vận dụng kỹ năng hiện đại, không dám sử dụng công phu cổ đại, bởi vì chiêu thức của nàng người quen thuộc lại đếm không xuể, đặc biệt là nàng đã từng giao thủ với Tây Lâu Mạch.
Vân Thiển thật sự giấu giếm thật sâu, nếu không mở đấu lạp ra, căn bản sẽ không ai có thể hoài nghi người trước mắt kia chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong tin đồn, Vân công tử.
Thân ảnh hợp thành một thể với bóng đem, nhảy vào bên trong một trang viên nhỏ được ẩn nấp bên trong, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, khó trách nơi này không có mấy người phát hiện, nếu không phải đặc biệt tìm lại đây, căn bản sẽ không thể tìm thấy nơi này.
Vân Thiển nghiêng thân mình, nhẹ lắc người vào trong tiểu viện, nhìn vào cửa sổ đóng chặt, Vân Thiển không khỏi nhíu mày, đột nhiên nâng mắt nhìn về phía rừng cây bị che mất ánh trăng, sắc mặt ngưng trọng.
Không tốt!
Vân Thiển vừa thu thế lại, dưới chân dùng lực, bắn người lên, nhưng dĩ nhiên đã không còn kịp nữa rồi, trên không đã có thiên la địa võng chờ đợi nàng.
Vân Thiển cắn môi, rút chủy thủ đã sớm chuẩn bị trên người ra, chủy thủ vô cùng sắc bén hướng về lưới cắt xuống, các hắc y nhân ẩn thân đi ra, thân hình mỗi người hoán chuyển vị trí rất nhanh, làm cho Vân Thiển trong nhất thời không thể thoát khỏi trói buộc của thiên la địa võng.
Lấy tay đẩy đỉnh lưới, vừa nhấc mắt lên, xuyên thấu qua mặt nạ cùng đấu lạp nhìn thẳng vào mấy người vừa đi ra từ bóng tối, vừa nhìn đã thấy tên cầm đầu.
Vân Thiển nhìn thấy bóng dáng Tây Lâu Mạch, không khỏi cười lạnh một tiếng. Muốn dùng thiên la địa võng vây khốn nàng, đúng là quá mức ngây thơ, Vân Thiển ngẩng đầu nhìn, chủy thủ sắc bén đưa ra, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng “tê...”. Một tiếng, lưới bị phá, bóng đen vọt ra khỏi lưới, định trụ, lạnh mắt nhìn về Tây Lâu Mạch đang đi về phía nàng.
Nhìn người trước mặt, mắt hoa đào của Tây Lâu Mạch phát lạnh, nhíu mày.
“Không phải Vân công tử?” Ba người phía sau trăm miệng một lời.
“Hừ! Đây là thiên la địa võng của các ngươi, quả nhiên là thứ đồ rất buồn cười!” Vân Thiển sửa lại thành âm thanh thanh thúy của nữ nhân, người nghe có thể thấm vào tận ruột gan.
Nghe âm thanh như vậy, trong lòng Tây Lâu Mạch phát sinh một loại hoảng hốt, âm thanh của nữ tử này vậy mà có vài phần tương tự với Vân Thiển! Người trước mắt này làm cho hắn có cảm giác đã gặp qua ở nơi nào, một thân y phục kia...
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Đại Lực phía sau cao giọng hỏi.
“Như thế nào, có phải đã phá hủy kế hoạch gì của các ngươi rồi hay không?” Âm thanh lạnh lẽo âm trầm của Vân Thiển vang lên.
Sắc mặt Tây Lâu Mạch trầm xuống, không tin nổi người xuất hiện ở trước mắt hắn, vì xác thực người này không nằm trong kế hoạch của hắn, người này... mắt hoa đào chợt lóe, “Là ngươi!”
Ba hộ vệ phía sau khó hiểu nhìn thái tử điện hạ nhà mình, từ khi nào mà thái tử điện hạ lại nhận thức một nữ nhân như vậy?
“Ngươi biết ta?” Vân Thiển lạnh giọng nghi vấn
“Nhân vật dưới ngòi bút của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không nghĩ tới biến mất trong lời nói của hắn, lại không có nghĩa là chết!” Tây Lâu Mạch thật ngoài ý muốn khi gặp được người trong bức họa kia, khí chất kia, bóng dáng kia không phải chính là người trong bức họa Vân Thiển đã vẽ tại Nhã các sao.
“Nga?” Vân Thiển nghiêng đầu nga một tiếng, “Vậy ngươi có nên nói nguyên nhân vì sao ngươi lại phải dẫn dụ hắn đến đây hay không? Nếu không phải ta trùng hợp triệt hạ được thư tín kia, người nên đứng đây lúc này không phải là hắn sao?” Nội dung thư của Tây Lâu Mạch mơ mơ hồ hồ, cho nên mặc dù biết được đây là cái bẫy nhưng đến cùng nàng vẫn muốn nhảy vào.
“Nếu hắn không đến, bắt người trọng yếu nhất của hắn cũng là một đạo lý, bắt nàng lại!” Tây Lâu Mạch lạnh lùng hạ lệnh, hắc y nhân đang đợi lệnh cùng đồng loạt phi thân đến.
“Chê cười rồi, muốn bắt được ta, để cuối đời Tây Lâu Mạch nhà ngươi thì còn có thể, bây giờ thì nên nói rõ ý đồ của các ngươi đi!” Chẳng lẽ chỉ vì muốn bắt Vân Thiển nàng mà đến, Vân Thiển thực nghi ngờ động cơ của người này.
“Bắt lấy nàng!” Không muốn nhiều lời vô nghĩa, môi Tây Lâu Mạch vừa động liền lạnh lùng hạ lệnh
Không chỉ cả bọn hắc y nhân, mà ngay cả ba hộ vệ phía sau hắn cũng phi thân về phía Vân Thiển.
Vân Thiển quét ngang, nhảy lên một phen rồi rơi xuống lưới đang giăng trên đất, hướng về phía trước mà vung tới, người cùng lưới đồng thời như gió quét ra ngoài.
Đám người đang lao tới bị một chiêu này của nàng mà tản hết ra, một chiêu không thấy dạng, chiêu thức vừa chuyển, đoàn người vây quanh hắc y nữ nhân đang đứng khoanh tay.
“Ngu xuẩn!” Vân Thiển không cần bọn họ động, nhuyễn kiếm bên hông vừa ra, chiêu thức đó là kiếm đạo hiện đại, hoàn toàn không giống với trước kia, chiêu này cùng với chiêu thức từng giao thủ với Tây Lâu Mạch hoàn toàn cách xa vạn dặm, khó trách không có người nào hoài nghi thân phận của nàng.
Nhìn đến chuôi của nhuyễn kiếm này, Tây Lâu Mạch đứng bên ngoài cuộc chiến nhíu mày, không nghĩ tới nhuyễn kiếm này vốn dĩ có một đôi, rốt cuộc quan hệ giữa nữ tử này cùng với Vân Thiển là như thế nào?
Bị nói cả ngày như thế nên lửa giận của bọn họ đã thực sự cháy lớn, ngẫm lại trong tay bọn họ là lưới mà vô số lần gặp địch chưa từng thất bại, hiện tại lại bị một tiểu nữ tử nói thành ngu xuẩn, là một nam nhân thì người nào có thể không phát hỏa.
Chiêu thức của Vân Thiển đưa ra, động tác trong tay nhanh chóng, thiên la địa võng bay đến, sắc bén mà ngoan độc
Nhìn thiên la địa võng cách mình ngày càng gần, Vân Thiển cuồng vọng nghiêng chiến trực diện, không sợ cái gì gọi là thiên la địa võng, nhuyễn kiếm trong tay tiêu sái vung lên, thiên la địa võng cũng vỡ vụn rơi xuống đất cùng với máu người.
Kinh ngạc! Trừ bỏ kinh ngạc ra thì bọn họ vẫn chỉ còn là kinh ngạc.
Thiên la địa võng của bọn họ ngay tại đây, đã bị hắc y nữ tử trước mặt biến thành miếng đậu hủ mềm mại dễ vỡ, không hề có chút lực chống đỡ nào. Đây là kiếm pháp gì? Đây lại là kiếm gì, sao lại sắc bén như vậy?
“Nói, mục đích của các ngươi, mục đích bắt người nọ của các ngươi!” Vân Thiển cũng không nghĩ nam nhân này yêu thương nàng, chẳng lẽ là định bắt nàng uy hiếp Cô Độc Úy?
Vân Thiển lạnh mắt nhìn Tây Lâu Mạch, hắn nghĩ muốn chiếm lấy Thánh hoàng triều sao? Nghĩ như vậy, hơi thở của Vân Thiển càng trở nên âm hàn khủng bố, từng bước từng bước tới gần Tây Lâu Mạch đang điềm tĩnh phía trước.
“Ta muốn hắn!” Tây Lâu Mạch hé môi nói ra như vậy.
Vân Thiển dừng cước bộ một chút, “Muốn dùng hắn uy hiếp Cô Độc Úy sao? Ngươi thật đúng là ngu ngốc đến buồn cười, thiên hạ này, không ai có thể quấy rối, nếu muốn vạch tìm điểm yếu, như vậy chính là ngươi chết ta mất mạng, vài thập niên tới thiên hạ thương sinh không thể an ổn! Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi đạt ý nguyện sao!” Hàn kiếm chỉ hướng Tây Lâu Mạch, sát khí đại thịnh, chỉ cần người này nói đúng thì cho dù kiếm này vỡ nát thì cũng sẽ kết liễu tính mạng của hắn.
Tây Lâu Mạch thâm thúy nhìn nữ tử mang đấu lạp trước mắt, thật đúng là giống, vô cùng giống người kia, “Nếu đúng, ngươi muốn ngăn cản ta sao? Ngươi cho rằng tối nay ngươi chắc chắn thắng?”
“Hừ! Vậy cứ thử xem!” Vân Thiển không lùi bước, khí thế lại không giảm sút, cường thế bức nhân.
Khóe môi Tây Lâu Mạch khẽ nhếch, hắn đang định nói gì đó, đột nhiên xa xa truyền đến một chấn động rất nhỏ, tuy nói là rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho sắc mặt mọi người ở đây đại biến, bao gồm cả sắc mặt Tây Lâu Mạch trong nháy mắt cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
“Ngươi vậy mà cũng có quan hệ với Cô Độc Úy!”
“Thái tử, là đại quân!” Ba hộ vệ quá sợ hãi nhắc nhở Tây Lâu Mạch
“Thái tử nên đi trước, chúng ta căn bản không phải đối thủ với đại quân của Cô Độc Úy!” Đại Lực rống to một tiếng.
Tây Lâu Mạch nhìn thật sâu vào vẻ mặt thản nhiên của Vân Thiển, “Hôm nay tính bản cung lại thua một trận rồi!” Một câu đầy thâm ý bỏ xuống, thân hình chợt lóe lên cùng với đám hắc y nhân.
Nhìn tư thế này, sắc mặt Vân Thiển phát lạnh, kiếm không chút do dự chém ra, “Còn muốn chạy...” Vân Thiển không cho phép kiếm mình vừa xuất ra lại không thấy máu mà phải cất trở về rồi.
“Đi!” Tây Lâu Mạch phất tay áo rời đi.
Vân Thiển hừ lạnh một tiếng, thật nhanh phi thân thả người đi, nhuyễn kiếm vung ra ngoài, Tây Lâu Mạch đang rời đi phải dừng cước bộ, không thể không trở lại cùng đối chiếu với Vân Thiển
Kiếm khí quét qua cánh tay phải làm loan vết máu, trừ bỏ vết thương bên ngoài do Vân Thiển gây ra, thì nữ nhân này chính là người thứ hai sử dụng kiếm làm hắn bị thương
Từng chiêu từng chiêu của hai người giao đấu với nhau cùng một chỗ, cát vàng bay tứ tung, rầm rộ, sát khí ngút trời.
Vân Thiển một thân sát khí đại phóng, so với năm năm trước càng mạnh hơn, mấy chiêu vừa xuất ra không va chạm đến ngay cả một góc áo Vân Thiển.
Chấn động ngày càng tăng, liền gần ngay trước mắt, mọi người phía sau nhất tề xông lên, chống lại Vân Thiển, mọi người áp chế, nhân số lại đông, Vân Thiển sắp rơi xuống thế hạ phong.
Vài mũi tên được phóng lên, Vân Thiển kinh hãi, tên này lại là không có mắt, nên lui gấp về phía sau, không tiếp tục chặn đường Tây Lâu Mạch. Kiếm hướng xuống phía sau, dưới chân xoay tròn, nhảy đến một chỗ khác, nàng giương mắt nhìn về hướng bọn người kia đã đi về một hướng khác.
“Đáng giận!” Nhìn Tây Lâu Mạch chạy trốn trước mặt mình, Vân Thiển nhịn không được mà rủa một tiếng.
Hạ Ký Phong huy động đại đội nhân mã đuổi theo, tam tướng đồng thời xuất hiện chỗ này, điều này đã nói lên cái gì, có phải nói rằng bọn họ đã sớm biết Tây Lâu Mạch trốn ở đây?
Một mảng đầu người đông nghìn nghịt đi qua, mũi tên lạnh lùng trong tay chỉ thẳng vào Vân Thiển đứng đứng, tuy nói rằng đại bộ phận người đã đuổi theo Tây Lâu Mạch, nhưng Vân Thiển không dám tin chỉ bằng những người này có thể triệt hạ được Tây Lâu Mạch
“Ngươi là người phương nào?” Hiển nhiên nhìn thấy Vân Thiển cùng Tây Lâu Mạch giao thủ, nên mới không phát lệnh bắn chết Vân Thiển, Phó Vãn Tình một thân quân giáp tiến lên từng bước, giương giọng hỏi.
Vân Thiển không trả lời nàng, chính là vẫn nhìn về phía bóng người đã biến mất phía xa kia, “Hừ, vẫn để cho hắn trốn thoát!” Vân Thiển bất đắc dĩ cười trào phúng.
“Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi là người phương nào?” Nhìn Vân Thiển không đếm xỉa đến sự tồn tại của mình, Phó Vãn Tình nhíu mày hỏi lại.
Vân Thiển nâng mắt nhìn người còn lại trong tam tướng không đuổi theo Tây Lâu Mạch, xem ra, đám người vừa đuổi theo phía trước có bóng dáng Cô Độc Úy.
“Ta là người phương nào các ngươi không cần quan tâm” Vân Thiển không để ý tới ngàn vạn mũi tên ngắm thẳng vào chính mình, thanh đạm nói.
“Thật không!" Phó Vãn Tình nâng kiếm trong tay, đang muốn xông lên phía trước, chỉ cảm thấy bóng người nhoáng lên, Văn Đan Hàn đã phi người đi lên
Vân Thiển thấy vậy vội vàng đem nhuyễn kiếm trở lại, đối với một người không dễ dàng sử dụng kiếm như nàng, xuất kiếm tất phải thấy máu, nàng không dám dùng kiếm thử trên bằng hữu của Cô Độc Úy
Thấy Vân Thiển đem kiếm thu lại, hai mắt Văn Đan Hàn nheo lại, nữ tử trước mặt này quả nhiên thật lớn mật, cứ như vậy mà thu kiếm đấu tay không với hắn, xem ra, hắn đã bị người ta xem thường rồi.
Vân Thiển hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của mình đã làm cho người khác hiểu lầm
Hạ Ký Phong không đuổi kịp theo đám người chạy thoát nên mang theo đội quân quay trở về, theo sau là một thân nam tử mặc hoàng bào, hắn một thân lãnh khốc vô tình đi trong đám người kia, nhìn thấy Văn Đan Hàn cùng giằng co với nàng thì có chút sững sờ.
“Hoàng thượng, nàng này vừa mới cùng giao thủ với Tây Lâu Mạch, có cần bắn chết nàng không?” Phó Vãn Tĩnh thấy Cô Độc Úy trong đám người đang đi tới, lập tức bẩm báo.
Sắc mặt Cô Độc Úy âm trầm khủng bố, cứ như vậy mà làm cho Tây Lâu Mạch chạy mất, tâm tình hắn tự nhiên thật không tốt chút nào.
Thấy Cô Độc Úy không nói, Phó Vãn Tình cũng không nhiều lời, lẳng lặng xem cuộc chiến.
Công lực Văn Đàn Hà tương đương, nhưng mà, Vân Thiển đảo mắt nhìn qua Cô Độc Úy lạnh nhạt nhìn nàng, nàng không dám sử dụng những chiêu thức từng sử dụng, nếu phát ra một chiêu sai lầm, sẽ làm cho Cô Độc Úy phát hiện.
Tâm tình không tốt, nên căn bản Cô Độc Úy không thể biết, người đằng đằng sát khí, đang cùng Văn Đan Hàn giao đấu chính là Vân Thiển.
Chiêu thức của nữ tử này thập phần cổ quái, nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế, từng chiêu đều có thể lấy mạng người, Văn Đan Hàn rốt cuộc cũng đã hiểu được cái gì gọi là cao thủ chân chính, trước kia, bọn họ đều nghĩ võ công của mình đã sắp đến giai đoạn cao thủ, nhưng hiện tại cùng hắc y nữ tử đôi co, hắn mới giật mình nhận ra, sở học của hắn chẳng qua chỉ là nửa chiêu bán thức mà thôi.
Vân Thiển phản thủ tiến đến, hắc y đại động, một quyền đánh vào ngực Văn Đan Hàn đang trở tay không kịp, Văn Đan Hàn hoảng hốt lui về phía sau nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đánh tới, nhưng Vân Thiển lại không chút do dự huy quyền xuống đất!
Cô Độc Úy đứng một bên, lạnh lùng cười nói, “Là nàng!” Là nữ tử trong bức họa! Người được họa dưới ngòi bút của Vân Thiển, thị khí đều giống nhau, còn có một bóng dáng giống nhau như đúc, nếu không nhận ra cũng hơi khó.
Không nghĩ tới nữ tử này không chết, mà là đi đến nơi khác, dù sao cũng là nữ tử Vân Thiển quen biết, vì sao chính hắn không có một chút tin tức nào, hiện tại lại gặp gỡ nữ tử này ở nơi đây, Cô Độc Úy hừ lạnh nói một tiếng, “Để trẫm lên!” Để hắn thử xem nữ tử mà Vân Thiển nhớ thương đến tột cùng tốt như thế nào
Văn Đan Hàn vừa nghe âm thanh Cô Độc Úy phía sau, ngay cả lau vết máu bên môi cũng quên, vội vàng lui xuống, bóng dáng Văn Đan Hàn vừa lui xuống, Cô Độc Úy đã gần ngay trước mặt Vân Thiển.
Dưới đấu lạp, Vân Tiển nhếch môi, Cô Độc Úy này đột nhiên nhảy lên thật làm nàng cả kinh.
“Có thể giữ hắn bên người, nguy hiểm thì sao chứ?” Đến nay, bóng dáng người kia vẫn ẩn nấp trong đáy lòng hắn như cũ, càng ngày càng sâu, sâu đến mức hắn muốn bị giam hãm.
“Thái tử điện hạ, thuộc hạ không biết cái tên bán nam bán nữ kia có cái gì tốt, đáng giá để thái tử ngài lại đặt mình vào nơi nguy hiểm như vậy!” Đại Lực phía sau bất mãn nói lớn.
“Đáng giá?” Tây Lâu Mạch nâng mắt chăm chú nhìn, “Hắn đương nhiên đáng giá, trên đời này còn ai có thể làm cho ta nhớ thật sâu tận đáy lòng, càng không gặp được, càng tưởng niệm, tâm tình này mấy người có thể hiểu được?”
Vân Thiển, chỉ có ngươi mới có thể làm ta trở thành như vậy, cho nên, cho dù có vạn nghìn nguy hiểm, tối nay ta nhất định phải mạnh mẽ bắt ngươi về bên cạnh.
“Thái tử cho rằng Vân công tử có lấy được bức thư mà chúng ta thả đi không? Người không sợ Cô Độc Úy sẽ đi trước một bước sao?” Sở Hỗ thật sự lo lắng Thái tử điện hạ ăn mệt khi dính vào Cô Độc Úy.
“Đến đấy!” Một cơn gió lạnh thổi qua phía trước cửa sổ, sương mù dày đặc trong đêm cũng bị thổi tản ra, mắt Sở Hề vừa động, nói một tiếng.
Mắt hoa đào nhẹ nhàng nheo lại, môi tràn đầy nụ cười tự tin
“Tung lưới cho thật tốt, chờ đợi con mồi của chúng ta lên sân khấu đi!” Bên cửa sổ nhỏ truyền đến thanh âm trầm thấp sung sướng của Tây Lâu Mạch, hắn đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy người kia, thật đúng là thỏa nỗi mong chờ!
Tây Lâu Mạch có thể vô tung vô tích tiến vào biên cảnh Thánh thành, còn có thể đem theo nhiều sát thủ như vậy, quả nhiên không hề đơn giản, Vân Thiển tự nhiên hết sức cẩn thận đến gần, Tây Lâu Mạch này nhìn như vô hại, kỳ thật là một con hồ ly giảo hoạt vô cùng cẩn trọng.
Màn đêm hạ xuống, tất cả đều chìm vào an tĩnh, trừ bỏ gió lạnh thổi qua, khí trời đang chuyển đông nên tất nhiên gió thổi không ngừng.
Một đường Vân Thiển đến gần đều vận dụng kỹ năng hiện đại, không dám sử dụng công phu cổ đại, bởi vì chiêu thức của nàng người quen thuộc lại đếm không xuể, đặc biệt là nàng đã từng giao thủ với Tây Lâu Mạch.
Vân Thiển thật sự giấu giếm thật sâu, nếu không mở đấu lạp ra, căn bản sẽ không ai có thể hoài nghi người trước mắt kia chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong tin đồn, Vân công tử.
Thân ảnh hợp thành một thể với bóng đem, nhảy vào bên trong một trang viên nhỏ được ẩn nấp bên trong, xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, khó trách nơi này không có mấy người phát hiện, nếu không phải đặc biệt tìm lại đây, căn bản sẽ không thể tìm thấy nơi này.
Vân Thiển nghiêng thân mình, nhẹ lắc người vào trong tiểu viện, nhìn vào cửa sổ đóng chặt, Vân Thiển không khỏi nhíu mày, đột nhiên nâng mắt nhìn về phía rừng cây bị che mất ánh trăng, sắc mặt ngưng trọng.
Không tốt!
Vân Thiển vừa thu thế lại, dưới chân dùng lực, bắn người lên, nhưng dĩ nhiên đã không còn kịp nữa rồi, trên không đã có thiên la địa võng chờ đợi nàng.
Vân Thiển cắn môi, rút chủy thủ đã sớm chuẩn bị trên người ra, chủy thủ vô cùng sắc bén hướng về lưới cắt xuống, các hắc y nhân ẩn thân đi ra, thân hình mỗi người hoán chuyển vị trí rất nhanh, làm cho Vân Thiển trong nhất thời không thể thoát khỏi trói buộc của thiên la địa võng.
Lấy tay đẩy đỉnh lưới, vừa nhấc mắt lên, xuyên thấu qua mặt nạ cùng đấu lạp nhìn thẳng vào mấy người vừa đi ra từ bóng tối, vừa nhìn đã thấy tên cầm đầu.
Vân Thiển nhìn thấy bóng dáng Tây Lâu Mạch, không khỏi cười lạnh một tiếng. Muốn dùng thiên la địa võng vây khốn nàng, đúng là quá mức ngây thơ, Vân Thiển ngẩng đầu nhìn, chủy thủ sắc bén đưa ra, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng “tê...”. Một tiếng, lưới bị phá, bóng đen vọt ra khỏi lưới, định trụ, lạnh mắt nhìn về Tây Lâu Mạch đang đi về phía nàng.
Nhìn người trước mặt, mắt hoa đào của Tây Lâu Mạch phát lạnh, nhíu mày.
“Không phải Vân công tử?” Ba người phía sau trăm miệng một lời.
“Hừ! Đây là thiên la địa võng của các ngươi, quả nhiên là thứ đồ rất buồn cười!” Vân Thiển sửa lại thành âm thanh thanh thúy của nữ nhân, người nghe có thể thấm vào tận ruột gan.
Nghe âm thanh như vậy, trong lòng Tây Lâu Mạch phát sinh một loại hoảng hốt, âm thanh của nữ tử này vậy mà có vài phần tương tự với Vân Thiển! Người trước mắt này làm cho hắn có cảm giác đã gặp qua ở nơi nào, một thân y phục kia...
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Đại Lực phía sau cao giọng hỏi.
“Như thế nào, có phải đã phá hủy kế hoạch gì của các ngươi rồi hay không?” Âm thanh lạnh lẽo âm trầm của Vân Thiển vang lên.
Sắc mặt Tây Lâu Mạch trầm xuống, không tin nổi người xuất hiện ở trước mắt hắn, vì xác thực người này không nằm trong kế hoạch của hắn, người này... mắt hoa đào chợt lóe, “Là ngươi!”
Ba hộ vệ phía sau khó hiểu nhìn thái tử điện hạ nhà mình, từ khi nào mà thái tử điện hạ lại nhận thức một nữ nhân như vậy?
“Ngươi biết ta?” Vân Thiển lạnh giọng nghi vấn
“Nhân vật dưới ngòi bút của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không nghĩ tới biến mất trong lời nói của hắn, lại không có nghĩa là chết!” Tây Lâu Mạch thật ngoài ý muốn khi gặp được người trong bức họa kia, khí chất kia, bóng dáng kia không phải chính là người trong bức họa Vân Thiển đã vẽ tại Nhã các sao.
“Nga?” Vân Thiển nghiêng đầu nga một tiếng, “Vậy ngươi có nên nói nguyên nhân vì sao ngươi lại phải dẫn dụ hắn đến đây hay không? Nếu không phải ta trùng hợp triệt hạ được thư tín kia, người nên đứng đây lúc này không phải là hắn sao?” Nội dung thư của Tây Lâu Mạch mơ mơ hồ hồ, cho nên mặc dù biết được đây là cái bẫy nhưng đến cùng nàng vẫn muốn nhảy vào.
“Nếu hắn không đến, bắt người trọng yếu nhất của hắn cũng là một đạo lý, bắt nàng lại!” Tây Lâu Mạch lạnh lùng hạ lệnh, hắc y nhân đang đợi lệnh cùng đồng loạt phi thân đến.
“Chê cười rồi, muốn bắt được ta, để cuối đời Tây Lâu Mạch nhà ngươi thì còn có thể, bây giờ thì nên nói rõ ý đồ của các ngươi đi!” Chẳng lẽ chỉ vì muốn bắt Vân Thiển nàng mà đến, Vân Thiển thực nghi ngờ động cơ của người này.
“Bắt lấy nàng!” Không muốn nhiều lời vô nghĩa, môi Tây Lâu Mạch vừa động liền lạnh lùng hạ lệnh
Không chỉ cả bọn hắc y nhân, mà ngay cả ba hộ vệ phía sau hắn cũng phi thân về phía Vân Thiển.
Vân Thiển quét ngang, nhảy lên một phen rồi rơi xuống lưới đang giăng trên đất, hướng về phía trước mà vung tới, người cùng lưới đồng thời như gió quét ra ngoài.
Đám người đang lao tới bị một chiêu này của nàng mà tản hết ra, một chiêu không thấy dạng, chiêu thức vừa chuyển, đoàn người vây quanh hắc y nữ nhân đang đứng khoanh tay.
“Ngu xuẩn!” Vân Thiển không cần bọn họ động, nhuyễn kiếm bên hông vừa ra, chiêu thức đó là kiếm đạo hiện đại, hoàn toàn không giống với trước kia, chiêu này cùng với chiêu thức từng giao thủ với Tây Lâu Mạch hoàn toàn cách xa vạn dặm, khó trách không có người nào hoài nghi thân phận của nàng.
Nhìn đến chuôi của nhuyễn kiếm này, Tây Lâu Mạch đứng bên ngoài cuộc chiến nhíu mày, không nghĩ tới nhuyễn kiếm này vốn dĩ có một đôi, rốt cuộc quan hệ giữa nữ tử này cùng với Vân Thiển là như thế nào?
Bị nói cả ngày như thế nên lửa giận của bọn họ đã thực sự cháy lớn, ngẫm lại trong tay bọn họ là lưới mà vô số lần gặp địch chưa từng thất bại, hiện tại lại bị một tiểu nữ tử nói thành ngu xuẩn, là một nam nhân thì người nào có thể không phát hỏa.
Chiêu thức của Vân Thiển đưa ra, động tác trong tay nhanh chóng, thiên la địa võng bay đến, sắc bén mà ngoan độc
Nhìn thiên la địa võng cách mình ngày càng gần, Vân Thiển cuồng vọng nghiêng chiến trực diện, không sợ cái gì gọi là thiên la địa võng, nhuyễn kiếm trong tay tiêu sái vung lên, thiên la địa võng cũng vỡ vụn rơi xuống đất cùng với máu người.
Kinh ngạc! Trừ bỏ kinh ngạc ra thì bọn họ vẫn chỉ còn là kinh ngạc.
Thiên la địa võng của bọn họ ngay tại đây, đã bị hắc y nữ tử trước mặt biến thành miếng đậu hủ mềm mại dễ vỡ, không hề có chút lực chống đỡ nào. Đây là kiếm pháp gì? Đây lại là kiếm gì, sao lại sắc bén như vậy?
“Nói, mục đích của các ngươi, mục đích bắt người nọ của các ngươi!” Vân Thiển cũng không nghĩ nam nhân này yêu thương nàng, chẳng lẽ là định bắt nàng uy hiếp Cô Độc Úy?
Vân Thiển lạnh mắt nhìn Tây Lâu Mạch, hắn nghĩ muốn chiếm lấy Thánh hoàng triều sao? Nghĩ như vậy, hơi thở của Vân Thiển càng trở nên âm hàn khủng bố, từng bước từng bước tới gần Tây Lâu Mạch đang điềm tĩnh phía trước.
“Ta muốn hắn!” Tây Lâu Mạch hé môi nói ra như vậy.
Vân Thiển dừng cước bộ một chút, “Muốn dùng hắn uy hiếp Cô Độc Úy sao? Ngươi thật đúng là ngu ngốc đến buồn cười, thiên hạ này, không ai có thể quấy rối, nếu muốn vạch tìm điểm yếu, như vậy chính là ngươi chết ta mất mạng, vài thập niên tới thiên hạ thương sinh không thể an ổn! Ngươi cho rằng ta sẽ cho ngươi đạt ý nguyện sao!” Hàn kiếm chỉ hướng Tây Lâu Mạch, sát khí đại thịnh, chỉ cần người này nói đúng thì cho dù kiếm này vỡ nát thì cũng sẽ kết liễu tính mạng của hắn.
Tây Lâu Mạch thâm thúy nhìn nữ tử mang đấu lạp trước mắt, thật đúng là giống, vô cùng giống người kia, “Nếu đúng, ngươi muốn ngăn cản ta sao? Ngươi cho rằng tối nay ngươi chắc chắn thắng?”
“Hừ! Vậy cứ thử xem!” Vân Thiển không lùi bước, khí thế lại không giảm sút, cường thế bức nhân.
Khóe môi Tây Lâu Mạch khẽ nhếch, hắn đang định nói gì đó, đột nhiên xa xa truyền đến một chấn động rất nhỏ, tuy nói là rất nhỏ, nhưng vẫn làm cho sắc mặt mọi người ở đây đại biến, bao gồm cả sắc mặt Tây Lâu Mạch trong nháy mắt cũng trở nên âm trầm đáng sợ.
“Ngươi vậy mà cũng có quan hệ với Cô Độc Úy!”
“Thái tử, là đại quân!” Ba hộ vệ quá sợ hãi nhắc nhở Tây Lâu Mạch
“Thái tử nên đi trước, chúng ta căn bản không phải đối thủ với đại quân của Cô Độc Úy!” Đại Lực rống to một tiếng.
Tây Lâu Mạch nhìn thật sâu vào vẻ mặt thản nhiên của Vân Thiển, “Hôm nay tính bản cung lại thua một trận rồi!” Một câu đầy thâm ý bỏ xuống, thân hình chợt lóe lên cùng với đám hắc y nhân.
Nhìn tư thế này, sắc mặt Vân Thiển phát lạnh, kiếm không chút do dự chém ra, “Còn muốn chạy...” Vân Thiển không cho phép kiếm mình vừa xuất ra lại không thấy máu mà phải cất trở về rồi.
“Đi!” Tây Lâu Mạch phất tay áo rời đi.
Vân Thiển hừ lạnh một tiếng, thật nhanh phi thân thả người đi, nhuyễn kiếm vung ra ngoài, Tây Lâu Mạch đang rời đi phải dừng cước bộ, không thể không trở lại cùng đối chiếu với Vân Thiển
Kiếm khí quét qua cánh tay phải làm loan vết máu, trừ bỏ vết thương bên ngoài do Vân Thiển gây ra, thì nữ nhân này chính là người thứ hai sử dụng kiếm làm hắn bị thương
Từng chiêu từng chiêu của hai người giao đấu với nhau cùng một chỗ, cát vàng bay tứ tung, rầm rộ, sát khí ngút trời.
Vân Thiển một thân sát khí đại phóng, so với năm năm trước càng mạnh hơn, mấy chiêu vừa xuất ra không va chạm đến ngay cả một góc áo Vân Thiển.
Chấn động ngày càng tăng, liền gần ngay trước mắt, mọi người phía sau nhất tề xông lên, chống lại Vân Thiển, mọi người áp chế, nhân số lại đông, Vân Thiển sắp rơi xuống thế hạ phong.
Vài mũi tên được phóng lên, Vân Thiển kinh hãi, tên này lại là không có mắt, nên lui gấp về phía sau, không tiếp tục chặn đường Tây Lâu Mạch. Kiếm hướng xuống phía sau, dưới chân xoay tròn, nhảy đến một chỗ khác, nàng giương mắt nhìn về hướng bọn người kia đã đi về một hướng khác.
“Đáng giận!” Nhìn Tây Lâu Mạch chạy trốn trước mặt mình, Vân Thiển nhịn không được mà rủa một tiếng.
Hạ Ký Phong huy động đại đội nhân mã đuổi theo, tam tướng đồng thời xuất hiện chỗ này, điều này đã nói lên cái gì, có phải nói rằng bọn họ đã sớm biết Tây Lâu Mạch trốn ở đây?
Một mảng đầu người đông nghìn nghịt đi qua, mũi tên lạnh lùng trong tay chỉ thẳng vào Vân Thiển đứng đứng, tuy nói rằng đại bộ phận người đã đuổi theo Tây Lâu Mạch, nhưng Vân Thiển không dám tin chỉ bằng những người này có thể triệt hạ được Tây Lâu Mạch
“Ngươi là người phương nào?” Hiển nhiên nhìn thấy Vân Thiển cùng Tây Lâu Mạch giao thủ, nên mới không phát lệnh bắn chết Vân Thiển, Phó Vãn Tình một thân quân giáp tiến lên từng bước, giương giọng hỏi.
Vân Thiển không trả lời nàng, chính là vẫn nhìn về phía bóng người đã biến mất phía xa kia, “Hừ, vẫn để cho hắn trốn thoát!” Vân Thiển bất đắc dĩ cười trào phúng.
“Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi là người phương nào?” Nhìn Vân Thiển không đếm xỉa đến sự tồn tại của mình, Phó Vãn Tình nhíu mày hỏi lại.
Vân Thiển nâng mắt nhìn người còn lại trong tam tướng không đuổi theo Tây Lâu Mạch, xem ra, đám người vừa đuổi theo phía trước có bóng dáng Cô Độc Úy.
“Ta là người phương nào các ngươi không cần quan tâm” Vân Thiển không để ý tới ngàn vạn mũi tên ngắm thẳng vào chính mình, thanh đạm nói.
“Thật không!" Phó Vãn Tình nâng kiếm trong tay, đang muốn xông lên phía trước, chỉ cảm thấy bóng người nhoáng lên, Văn Đan Hàn đã phi người đi lên
Vân Thiển thấy vậy vội vàng đem nhuyễn kiếm trở lại, đối với một người không dễ dàng sử dụng kiếm như nàng, xuất kiếm tất phải thấy máu, nàng không dám dùng kiếm thử trên bằng hữu của Cô Độc Úy
Thấy Vân Thiển đem kiếm thu lại, hai mắt Văn Đan Hàn nheo lại, nữ tử trước mặt này quả nhiên thật lớn mật, cứ như vậy mà thu kiếm đấu tay không với hắn, xem ra, hắn đã bị người ta xem thường rồi.
Vân Thiển hoàn toàn không biết hành động vừa rồi của mình đã làm cho người khác hiểu lầm
Hạ Ký Phong không đuổi kịp theo đám người chạy thoát nên mang theo đội quân quay trở về, theo sau là một thân nam tử mặc hoàng bào, hắn một thân lãnh khốc vô tình đi trong đám người kia, nhìn thấy Văn Đan Hàn cùng giằng co với nàng thì có chút sững sờ.
“Hoàng thượng, nàng này vừa mới cùng giao thủ với Tây Lâu Mạch, có cần bắn chết nàng không?” Phó Vãn Tĩnh thấy Cô Độc Úy trong đám người đang đi tới, lập tức bẩm báo.
Sắc mặt Cô Độc Úy âm trầm khủng bố, cứ như vậy mà làm cho Tây Lâu Mạch chạy mất, tâm tình hắn tự nhiên thật không tốt chút nào.
Thấy Cô Độc Úy không nói, Phó Vãn Tình cũng không nhiều lời, lẳng lặng xem cuộc chiến.
Công lực Văn Đàn Hà tương đương, nhưng mà, Vân Thiển đảo mắt nhìn qua Cô Độc Úy lạnh nhạt nhìn nàng, nàng không dám sử dụng những chiêu thức từng sử dụng, nếu phát ra một chiêu sai lầm, sẽ làm cho Cô Độc Úy phát hiện.
Tâm tình không tốt, nên căn bản Cô Độc Úy không thể biết, người đằng đằng sát khí, đang cùng Văn Đan Hàn giao đấu chính là Vân Thiển.
Chiêu thức của nữ tử này thập phần cổ quái, nhìn như đơn giản, nhưng trên thực tế, từng chiêu đều có thể lấy mạng người, Văn Đan Hàn rốt cuộc cũng đã hiểu được cái gì gọi là cao thủ chân chính, trước kia, bọn họ đều nghĩ võ công của mình đã sắp đến giai đoạn cao thủ, nhưng hiện tại cùng hắc y nữ tử đôi co, hắn mới giật mình nhận ra, sở học của hắn chẳng qua chỉ là nửa chiêu bán thức mà thôi.
Vân Thiển phản thủ tiến đến, hắc y đại động, một quyền đánh vào ngực Văn Đan Hàn đang trở tay không kịp, Văn Đan Hàn hoảng hốt lui về phía sau nhưng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đánh tới, nhưng Vân Thiển lại không chút do dự huy quyền xuống đất!
Cô Độc Úy đứng một bên, lạnh lùng cười nói, “Là nàng!” Là nữ tử trong bức họa! Người được họa dưới ngòi bút của Vân Thiển, thị khí đều giống nhau, còn có một bóng dáng giống nhau như đúc, nếu không nhận ra cũng hơi khó.
Không nghĩ tới nữ tử này không chết, mà là đi đến nơi khác, dù sao cũng là nữ tử Vân Thiển quen biết, vì sao chính hắn không có một chút tin tức nào, hiện tại lại gặp gỡ nữ tử này ở nơi đây, Cô Độc Úy hừ lạnh nói một tiếng, “Để trẫm lên!” Để hắn thử xem nữ tử mà Vân Thiển nhớ thương đến tột cùng tốt như thế nào
Văn Đan Hàn vừa nghe âm thanh Cô Độc Úy phía sau, ngay cả lau vết máu bên môi cũng quên, vội vàng lui xuống, bóng dáng Văn Đan Hàn vừa lui xuống, Cô Độc Úy đã gần ngay trước mặt Vân Thiển.
Dưới đấu lạp, Vân Tiển nhếch môi, Cô Độc Úy này đột nhiên nhảy lên thật làm nàng cả kinh.
Tác giả :
Hoa Vũ Băng Lan