Đế Vương Công Lược
Chương 80: Tinh Châu [ Đương kim Hoàng thượng mới đúng là khác biệt với người khác]
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chẳng qua chỉ là một vụ làm ăn, nếu trong tay đại thiếu gia có quá nhiều sự vụ thì giao cho nhị thiếu gia cũng là chuyện dễ hiểu thôi, có gì đâu mà người người trong phủ đều phải bàn ra tán vào?”
” Nhưng nhị thiếu gia từ trước đến nay đều là văn dốt võ nát, chỉ có thể nhận những đơn hàng nhỏ lẻ mà thôi.” Hoàng Ly nói: ” Lúc đại thiếu gia biết được tin này cũng không vui, còn tự mình tới tửu điếm mà mấy vị khách nhân kia trú ngụ, muốn ngăn chặn chuyện này lại giữa chừng nhưng không thành công, sau lại mới nghe người ta nói là mấy vị khách nhân kia chỉ đích danh muốn hợp tác với nhị thiếu gia.”
Mặc dù Bao Đại Độ vẫn luôn thiên vị con con trưởng, nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt cả, nếu khách nhân đã chỉ đích danh tiểu nhi tử rồi thì cũng không có lý do gì để can thiệp nữa. Chẳng bao lâu đã đạt thành giao dịch, tiền đặt cọc cũng đưa tới đúng hạn, hết thảy nhìn qua cũng không có bất cứ trở ngại nào, nhưng chẳng ai ngờ nhóm sát thủ này sẽ một đi không trở lại. Vì vậy mà Bao Đại Độ nổi trận lôi đình, bên trong Kiếm Môn lại càng tiếng gió khó lọt, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Nhị thiếu gia Bao Nham bị giam giữ cấm túc, đại thiếu gia Bao Ngọc thì dẫn người ra biển suốt đêm, trừ chưởng môn nhân ra không ai biết rốt cuộc hắn đã đi nơi nào.
Tư Không Duệ liên tục lắc đầu: ” Loại cha hãm hại nhi tử như vậy, đúng là nuôi chẳng bằng không nuôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc bưng thức ăn lên bàn, ngươi có từng nghe được vị khách nhân Đại Sở đó nói về vấn đề gì không?”
” Ta cũng không đứng hầu hạ trong phòng nên chỉ nghe được lẻ tẻ vài câu.” Hoàng Ly nói: ” Hơn nữa bên trong phòng ăn còn có nha hoàn tiểu tư nên chắc bọn họ cũng sẽ không nhắc đến những chuyện trọng yếu, phần lớn đều là chuyện trò khách sáo với nhau, chỉ có một câu, vị khách nhân kia dường như là muốn đi Tinh Châu.”
” Tinh Châu?” Đoạn Bạch Nguyệt chưa nghe tới nơi này bao giờ.
” Là một hòn đảo san hô hoang vu vắng vẻ, cũng ở Nam Hải này.” Tư Không Duệ ngược lại có biết: ” Tuy là hoang đảo nhưng phong cảnh lại rất tú mỹ, là do một nhóm ngư dân vô tình phát hiện ra lúc tránh gió lốc trên biển, nghe nói buổi tối có thể chạm đến dải ngân hà, vị trí cũng rất tốt, nếu nỗ lực một chút thì cũng có thể cùng với các tuyến đường biển thông thương hiện nay hòa làm một thể.”
” Một nơi tốt như vậy mà không có người nào tới chiếm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Đó là một tòa hoang đảo, không phải là một tòa thành trấn.” Tư Không Duệ nói: ” Tuy là vô chủ nhưng nếu chiếm được thì lại phải xây phòng ốc làm đường xá, chuyển người tới, mở cảng biển, cũng không phải một năm hai năm là có thể hoàn thành. Huống chi ở Nam Hải này có vô số đảo quốc, nếu người nào động thủ trước, cũng coi như là rút xà ngang ra đập nát.”
Rút xà ngang đập nát: câu này tui không hiểu =.=, nhưng theo lý giải của tui thì ý là Nam Hải là mái nhà chung của tất cả các đảo quốc, mà mọi người cũng biết mái nhà thì cái gì quan trọng rồi đó, chính là cái xà ngang, rui và lách. Nếu bị phá thì coi như nhà hỏng -> không còn yên bình nữa. Ý chỉ là một người đột nhiên muốn phá vỡ minh ước ngầm. Không đúng thì thôi nhá, đừng ném đá nhân gia mà tội vì nhân gia có biết tiếng Trung đâu *^_^*
” Nghe ý tứ lúc ấy thì vị khách nhân kia dường như là muốn thường trú tại Tinh Châu, còn mời nhị thiếu gia tương lai tới đó làm khách.” Hoàng Ly nói: ” Những gì ta biết, đại khái chỉ có như vậy thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đa tạ cô nương.”
” Là ta phải cảm tạ các vị đại gia mới đúng.” Hoàng Ly nói: ” Ở Bạch Tượng quốc này, ngoại trừ khách nhân từ nơi khác tới ra thì không ai dám đụng chạm đến Bao chưởng môn.” Lúc trước cũng không ôm hi vọng quá nhiều, lại không nghĩ rằng thật sự có thể lớn mạng trốn thoát được.
Đoạn Bạch Nguyệt bảo Đoạn Dao dẫn nàng về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó hỏi Tư Không Duệ: ” Tinh Châu cách nơi này xa không?”
” Cũng không tính là xa.” Tư Không Duệ nói: ” Nếu ngồi thuyền chở hàng lớn, tiết trời bây giờ tốt như vậy thì chỉ khoảng chừng hai mươi ngày là có thể đến nơi rồi, muốn đi xem ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Tư Không Duệ nói: ” Cũng tốt, dù sao bây giờ Kiếm Môn cũng đóng cửa không tiếp khách, các tiêu cục còn lại cũng sống trong lo sợ bất an, có đuôi cáo chắc cũng đã sớm thu hồi vì sợ bị vạ lây, có ở chỗ này nữa cũng không thu được gì.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Theo tiểu nha đầu kia nói thì Kiếm Môn có lẽ cũng không có vấn đề gì, mà có vấn đề chính là nhị thiếu gia Bao Nham kia. Trước giờ luôn là kẻ bại trận nên mới quyết định liều lĩnh một lần, muốn cho ai nấy đều phải kinh ngạc. Hiện giờ lại bị cấm túc, còn liên lụy toàn gia, thậm chí liên lụy toàn bộ những người hành nghề sát thủ của Bạch Tượng quốc, chắc chắn cũng đang hối hận vì đã nhận phi vụ này, hận nhóm người Sở Hạng đến chết rồi.”
Tư Không Duệ nói: ” Hay là tối nay tới đó một chuyến xem sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: ” Được.”
Lúc nửa đêm, trên đường phố một mảnh yên tĩnh. Hai người dễ dàng lẻn vào Kiếm Môn, chỉ thấy bên trong cũng tối đen như mực, chỉ có những đốm đỏ của đèn lồng treo trước cửa các tiểu viện, thoạt nhìn chẳng có chút sức sống nào, ngược lại còn rất âm trầm. Thủ vệ tuần tra có ít nhất ba đội, ngoài ra trong các tiểu viện đều không có chút động tĩnh nào.
Theo những gì Hoàng Ly nói thì nơi giam giữ Bao Nham là tiểu viện cuối cùng ở phía nam, bên ngoài quả thực có rất nhiều người canh chừng. Đoạn Bạch Nguyệt lách qua tầm mắt bọn họ, lặng yên không tiếng động rơi xuống nóc nhà, cúi người nghe ngóng chốc lát rồi đứng dậy rời khỏi tiểu viện, trở lại bụi cây rậm rạp mà hồi nãy hai người ẩn thân.
Một lát sau Tư Không Duệ cũng chạy tới, nói phía chủ trạch cũng yên ắng vô cùng, như là tất cả mọi người đều đang cuộn mình ngủ ngon, cũng không phát hiện được chút khác thường nào.
” Đúng như những gì chúng ta dự đoán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiếp tục theo dõi có lẽ cũng sẽ phát hiện ra cái gì, nhưng cũng không chắc là sẽ phát hiện được. Thời gian có hạn, cứ trực tiếp tới Tinh Châu luôn đi.”
Tư Không Duệ gật đầu, cùng hắn rời khỏi Kiếm Môn.
Muốn ra biển, tất nhiên là phải có cớ, cũng may là có danh nghĩa của Vọng Tịch Tiều, nếu tiêu cục ở Bạch Tượng quốc không tiếp nhận đơn hàng, chấp nhận đi một chuyến tay không thì lại quá lỗ, vì vậy hai người muốn tiếp tục xuôi nam tìm kiếm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Một ngày trước khi xuất phát, Đoạn Dao mang theo Hoàng Ly thừa dịp bóng đêm tránh thoát thuần tra ở bên cảng, thần không biết quỷ không hay leo lên một con thuyền lớn, để nàng trốn vào buồng nhỏ trên tàu trước, còn mình thì sáng hôm sau mới quang minh chính đại xuất cảng lên thuyền bắc thượng. Dự định đưa nàng tới hòn đảo nhỏ nơi tây nam quân đang tạm trú trước rồi mới trở lại tìm các ca ca.
Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ thì tiếp tục xuôi nam đi tìm Tinh Châu. Chiếc thuyền lớn này tuy là nói sẽ đi tới đảo quốc cuối cùng ở phía nam, nhưng đa số khách nhân trên thuyền đều sẽ rời thuyền giữa chừng—dọc đường ít nhất cũng thả neo tại hơn mười đảo quốc và hải cảng. Vì chỉ cần có lòng thì nơi nào cũng có thể kiếm bạc, cần gì phải chạy tuốt tới tận cùng phía nam xa xôi.
Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ cũng thuận lý thành chương xuống thuyền, cập cảng cách Tinh Châu không xa lắm, lên bờ liền thấy Đoạn Dao đang ngồi trong một quán nhỏ húp mì.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Tốc độ ngược lại rất nhanh a.”
Đoạn Dao cũng nhìn thấy hai người, qua loa vài hớp ăn hết mì rồi chạy tới.
” Còn tưởng là phải ở đây chờ ngươi.” Tư Không Duệ nói: ” Không ngờ ngược lại ngươi phải chờ chúng ta.”
” Ta ngồi thuyền tốc độ cao tới mà, hai đầu thuyền đều là thiếc mâu nhọn, chạy nhanh hơn thuyền lớn nhiều lắm.” Đoạn Dao nói: ” Ngày hôm trước đã tới rồi.”
” Tiểu nha đầu kia an trí ổn thỏa rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Giao cho Đoạn Niệm rồi, vừa vặn cho nàng hỗ trợ phòng bếp một tay.” Đoạn Dao nói: ” Trên đảo không có cô nương nào, mọi người đều rất thương yêu nàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nói: ” Khổ cực ngươi rồi.”
” Còn một chuyện nữa.” Đoạn Dao nói: ” Lúc ta tới đây thì đúng lúc thấy một chiếc thuyền chở hàng đang cập cảng Tinh Châu, hỏi dân bản xứ thì họ nói trên thuyền đều là gỗ và dây thừng, dường như là muốn xây phòng ốc nhà ở. A, bên kia cũng có một chiếc thuyền lớn nữa, nghe nói cũng là muốn tới Tinh Châu, bên trên là lương thực và gia súc.”
” Gia súc?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xem ra quy mô trên đảo cũng rất lớn rồi, nếu không cũng sẽ không vận chuyển gia súc tới.”
” Xem tình hình này, chưa biết chừng bọn chúng đã bắt đầu sinh sống trên đảo rồi.” Tư Không Duệ nói: ” Vừa vặn, nếu thuyền này lên đảo thì xuống xem đi, coi rốt cuộc bọn chúng đang muốn giở trò quỷ gì.”
****************
Bên trong thành Vân Đức ở Đại Sở, trước một ngôi mộ cô độc, một lão bà bà tóc hoa râm đang khom người đốt vàng mã, trên bia đá không có tên, chỉ có góc dưới cùng bên trái khắc một kí hiệu màu đỏ, cho thấy chủ nhân của ngôi mộ này có liên quan đến Bắc Hành Cung.
Dân chúng trong thành cũng to nhỏ nghị luận, nhưng ngược lại cũng không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là vì vài ngày trước Đương kim Thánh thượng từng đích thân đến đây, tiễn người này đi đoạn đường cuối cùng.
Xem ra cũng là người có thân phận a.
” Đi thôi.” Sau khi đốt cháy mảnh giấy cuối cùng trong tay, Phượng Cô bà bà đứng dậy, run rẩy cầm lấy cái giỏ.
Lão bạn bên cạnh đỡ nàng: ” Đi chậm một chút.”
Phượng Cô bà bà nói: ” Nhiều năm nay ta biết hắn ở hành cung, ngươi cũng biết hắn ở hành cung a.”
” Biết thì thế nào?” Lão bạn oán giận: ” Hắn muốn trông chừng thì cứ để hắn trông chừng, còn có thể tới đánh đuổi hắn đi hay sao? Làm như vậy càng có vẻ ta để ý hắn lắm vậy.”
Phượng Cô bà bà lắc đầu cười, giúp hắn sửa sang lại y phục rồi cùng nhau chậm rãi trở về nhà. Dọc đường thấy có người bán cá liền xách về hai con, vừa lúc ngày mai nữ nhi nữ tế trở về, người một nhà cũng náo nhiệt.”
Mặt trời chiều đã ngã về tây, đất trời mênh mông hoang dã, một mãnh yên tĩnh an bình.
Mà ở Bạch Hải biên cảnh, chiến thuyền Sở quốc đang chỉnh chỉnh tề tề thả neo cập cảng, lúc cánh buồm căng lên, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn được điểm bắt đầu.
( Tèn ten ten Tiểu Uyên chuẩn bị giăng buồm tìm chồng đây *^_^*)
Một nơi khác đang là nửa đêm, trên biển nổi gió to. Thuyền lớn kịch liệt lay động, trong một buồng nhỏ dưới đáy thuyền, Tư Không Duệ tiếp được một bắp cải trắng không biết từ đâu rơi xuống, nói: ” Để ta vì ngươi mà phải rơi vào tình cảnh khốn khổ thế này, phần nhân tình này e là kiếp sau cũng không thể trả hết.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta căn bản cũng không định trả cho ngươi.”
Tư Không Duệ kéo một bao bố trước mặt tới, cúi đầu ói như điên.
Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao đồng loạt quay đầu lại, cũng không ai quan tâm hắn còn có thể chống đỡ được hay không.
Tư Không Duệ thở không ra hơi, sống không bằng chết!
May là trước khi hắn đem dạ dày ói ra nước thì thuyền lớn cuối cùng cũng tới được Tinh Châu, hạ neo ở bến cảng.
Xung quanh đều là tiếng người ồn ào la hét, ba người vẫn trốn trong phòng tối ở buồng nhỏ trên tàu, mãi đến khi bình minh ló rạng, bốn bề yên tĩnh trở lại mới âm thầm rời thuyền lên bờ.
Trên đảo vẫn là một mảnh hoang vu như trước, nơi này chỉ qua loa kiến tạo một bến cảng để thuyền lui tới chở hàng nên cũng không có bao nhiêu người. Nhưng rồi từ từ đi sâu vào thì mùi khói lửa ngược lại càng ngày càng nặng, dần dần xuất hiện thôn xóm, thậm chí xem dáng dấp còn có phiên chợ.
” Các quốc đảo ở Nam Dương không dám vọng động, nhưng lại để một ngoại nhân tới trước chiếm tiện nghi.” Tư Không Duệ nhìn thấy vậy có chút tiếc nuối.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhìn kiểu dáng y phục thì đa số là người Đại Sở, phần còn lại chẳng biết tới từ nơi nào.”
Tư Không Duệ lắc đầu: ” Ta cũng không nhận ra, nhưng Nam Dương này có quá nhiều đảo quốc, dân phong lại hoàn toàn khác biệt, cũng không tính là kì quái.”
” Khoan đã.” Đoạn Bạch Nguyệt ý bảo hai người nhìn về phía trước: ” Thấy nơi đó giống cái gì?”
Hàng loạt phòng ốc nho nhỏ sắp xếp thẳng hàng thẳng lối, ngăn nắp chẳng khác gì đậu hũ mới ra lò, nhìn qua cực kì chỉnh tề, ít nhất cũng có hơn mười gian.
Đoạn Dao nói: ” Quân doanh?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Thôn xóm bình thường muốn xây dựng nhà ở, ai lại xây thành kiểu đó.”
” Sở Hạng nuôi quân ở đây?” Tư Không Duệ cảm khái: ” Được đó, cũng thật biết giở trò nha.”
” Có người tới.” Đoạn Dao nói.
Ba người nhanh chóng trốn sau một tảng đá lớn.
Một lát sau quả nhiên liền thấy một đám người từ xa đi tới. Người dẫn đầu cẩm y ngọc đái, khí chất sang quý, cùng cảnh tượng thê lương đổ nát xung quanh hoàn toàn tách biệt, chính là Cao Vương Sở Hạng bị biếm truất năm đó.
Tư Không Duệ nói: ” Thật đúng là người trong hoàng cung bước ra, khí chất vừa nhìn cũng biết không giống người thường.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Là khí chất “muốn chết”, có đúng hay không?”
Tư Không Duệ: “…”
Đoạn Dao đứng bên cạnh giải thích: ” Khí chất của Đương kim Hoàng thượng mới là không giống người thường!”
” Đúng vậy, ai có thể so được với Hoàng thượng chứ, nhưng ta lại chưa từng thấy a.” Tư Không Duệ xắn tay áo biểu đạt bất mãn: “Đúng là hồi nhỏ có gặp mặt một lần, nhưng khi đó ngươi lại niết gãy tay người ta, làm người ta đau muốn ngất xỉu, còn có thể nhìn được khí chất quỷ gì nữa.”
Đoạn Dao nghe vậy há to miệng, vô cùng khiếp sợ nhìn ca ca.
Ngươi còn làm được cái chuyện không bằng cầm thú như vậy sao?
” Nhưng nhị thiếu gia từ trước đến nay đều là văn dốt võ nát, chỉ có thể nhận những đơn hàng nhỏ lẻ mà thôi.” Hoàng Ly nói: ” Lúc đại thiếu gia biết được tin này cũng không vui, còn tự mình tới tửu điếm mà mấy vị khách nhân kia trú ngụ, muốn ngăn chặn chuyện này lại giữa chừng nhưng không thành công, sau lại mới nghe người ta nói là mấy vị khách nhân kia chỉ đích danh muốn hợp tác với nhị thiếu gia.”
Mặc dù Bao Đại Độ vẫn luôn thiên vị con con trưởng, nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay thì cũng đều là thịt cả, nếu khách nhân đã chỉ đích danh tiểu nhi tử rồi thì cũng không có lý do gì để can thiệp nữa. Chẳng bao lâu đã đạt thành giao dịch, tiền đặt cọc cũng đưa tới đúng hạn, hết thảy nhìn qua cũng không có bất cứ trở ngại nào, nhưng chẳng ai ngờ nhóm sát thủ này sẽ một đi không trở lại. Vì vậy mà Bao Đại Độ nổi trận lôi đình, bên trong Kiếm Môn lại càng tiếng gió khó lọt, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng. Nhị thiếu gia Bao Nham bị giam giữ cấm túc, đại thiếu gia Bao Ngọc thì dẫn người ra biển suốt đêm, trừ chưởng môn nhân ra không ai biết rốt cuộc hắn đã đi nơi nào.
Tư Không Duệ liên tục lắc đầu: ” Loại cha hãm hại nhi tử như vậy, đúng là nuôi chẳng bằng không nuôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc bưng thức ăn lên bàn, ngươi có từng nghe được vị khách nhân Đại Sở đó nói về vấn đề gì không?”
” Ta cũng không đứng hầu hạ trong phòng nên chỉ nghe được lẻ tẻ vài câu.” Hoàng Ly nói: ” Hơn nữa bên trong phòng ăn còn có nha hoàn tiểu tư nên chắc bọn họ cũng sẽ không nhắc đến những chuyện trọng yếu, phần lớn đều là chuyện trò khách sáo với nhau, chỉ có một câu, vị khách nhân kia dường như là muốn đi Tinh Châu.”
” Tinh Châu?” Đoạn Bạch Nguyệt chưa nghe tới nơi này bao giờ.
” Là một hòn đảo san hô hoang vu vắng vẻ, cũng ở Nam Hải này.” Tư Không Duệ ngược lại có biết: ” Tuy là hoang đảo nhưng phong cảnh lại rất tú mỹ, là do một nhóm ngư dân vô tình phát hiện ra lúc tránh gió lốc trên biển, nghe nói buổi tối có thể chạm đến dải ngân hà, vị trí cũng rất tốt, nếu nỗ lực một chút thì cũng có thể cùng với các tuyến đường biển thông thương hiện nay hòa làm một thể.”
” Một nơi tốt như vậy mà không có người nào tới chiếm sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Đó là một tòa hoang đảo, không phải là một tòa thành trấn.” Tư Không Duệ nói: ” Tuy là vô chủ nhưng nếu chiếm được thì lại phải xây phòng ốc làm đường xá, chuyển người tới, mở cảng biển, cũng không phải một năm hai năm là có thể hoàn thành. Huống chi ở Nam Hải này có vô số đảo quốc, nếu người nào động thủ trước, cũng coi như là rút xà ngang ra đập nát.”
Rút xà ngang đập nát: câu này tui không hiểu =.=, nhưng theo lý giải của tui thì ý là Nam Hải là mái nhà chung của tất cả các đảo quốc, mà mọi người cũng biết mái nhà thì cái gì quan trọng rồi đó, chính là cái xà ngang, rui và lách. Nếu bị phá thì coi như nhà hỏng -> không còn yên bình nữa. Ý chỉ là một người đột nhiên muốn phá vỡ minh ước ngầm. Không đúng thì thôi nhá, đừng ném đá nhân gia mà tội vì nhân gia có biết tiếng Trung đâu *^_^*
” Nghe ý tứ lúc ấy thì vị khách nhân kia dường như là muốn thường trú tại Tinh Châu, còn mời nhị thiếu gia tương lai tới đó làm khách.” Hoàng Ly nói: ” Những gì ta biết, đại khái chỉ có như vậy thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Đa tạ cô nương.”
” Là ta phải cảm tạ các vị đại gia mới đúng.” Hoàng Ly nói: ” Ở Bạch Tượng quốc này, ngoại trừ khách nhân từ nơi khác tới ra thì không ai dám đụng chạm đến Bao chưởng môn.” Lúc trước cũng không ôm hi vọng quá nhiều, lại không nghĩ rằng thật sự có thể lớn mạng trốn thoát được.
Đoạn Bạch Nguyệt bảo Đoạn Dao dẫn nàng về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó hỏi Tư Không Duệ: ” Tinh Châu cách nơi này xa không?”
” Cũng không tính là xa.” Tư Không Duệ nói: ” Nếu ngồi thuyền chở hàng lớn, tiết trời bây giờ tốt như vậy thì chỉ khoảng chừng hai mươi ngày là có thể đến nơi rồi, muốn đi xem ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Tư Không Duệ nói: ” Cũng tốt, dù sao bây giờ Kiếm Môn cũng đóng cửa không tiếp khách, các tiêu cục còn lại cũng sống trong lo sợ bất an, có đuôi cáo chắc cũng đã sớm thu hồi vì sợ bị vạ lây, có ở chỗ này nữa cũng không thu được gì.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Theo tiểu nha đầu kia nói thì Kiếm Môn có lẽ cũng không có vấn đề gì, mà có vấn đề chính là nhị thiếu gia Bao Nham kia. Trước giờ luôn là kẻ bại trận nên mới quyết định liều lĩnh một lần, muốn cho ai nấy đều phải kinh ngạc. Hiện giờ lại bị cấm túc, còn liên lụy toàn gia, thậm chí liên lụy toàn bộ những người hành nghề sát thủ của Bạch Tượng quốc, chắc chắn cũng đang hối hận vì đã nhận phi vụ này, hận nhóm người Sở Hạng đến chết rồi.”
Tư Không Duệ nói: ” Hay là tối nay tới đó một chuyến xem sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: ” Được.”
Lúc nửa đêm, trên đường phố một mảnh yên tĩnh. Hai người dễ dàng lẻn vào Kiếm Môn, chỉ thấy bên trong cũng tối đen như mực, chỉ có những đốm đỏ của đèn lồng treo trước cửa các tiểu viện, thoạt nhìn chẳng có chút sức sống nào, ngược lại còn rất âm trầm. Thủ vệ tuần tra có ít nhất ba đội, ngoài ra trong các tiểu viện đều không có chút động tĩnh nào.
Theo những gì Hoàng Ly nói thì nơi giam giữ Bao Nham là tiểu viện cuối cùng ở phía nam, bên ngoài quả thực có rất nhiều người canh chừng. Đoạn Bạch Nguyệt lách qua tầm mắt bọn họ, lặng yên không tiếng động rơi xuống nóc nhà, cúi người nghe ngóng chốc lát rồi đứng dậy rời khỏi tiểu viện, trở lại bụi cây rậm rạp mà hồi nãy hai người ẩn thân.
Một lát sau Tư Không Duệ cũng chạy tới, nói phía chủ trạch cũng yên ắng vô cùng, như là tất cả mọi người đều đang cuộn mình ngủ ngon, cũng không phát hiện được chút khác thường nào.
” Đúng như những gì chúng ta dự đoán.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiếp tục theo dõi có lẽ cũng sẽ phát hiện ra cái gì, nhưng cũng không chắc là sẽ phát hiện được. Thời gian có hạn, cứ trực tiếp tới Tinh Châu luôn đi.”
Tư Không Duệ gật đầu, cùng hắn rời khỏi Kiếm Môn.
Muốn ra biển, tất nhiên là phải có cớ, cũng may là có danh nghĩa của Vọng Tịch Tiều, nếu tiêu cục ở Bạch Tượng quốc không tiếp nhận đơn hàng, chấp nhận đi một chuyến tay không thì lại quá lỗ, vì vậy hai người muốn tiếp tục xuôi nam tìm kiếm cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Một ngày trước khi xuất phát, Đoạn Dao mang theo Hoàng Ly thừa dịp bóng đêm tránh thoát thuần tra ở bên cảng, thần không biết quỷ không hay leo lên một con thuyền lớn, để nàng trốn vào buồng nhỏ trên tàu trước, còn mình thì sáng hôm sau mới quang minh chính đại xuất cảng lên thuyền bắc thượng. Dự định đưa nàng tới hòn đảo nhỏ nơi tây nam quân đang tạm trú trước rồi mới trở lại tìm các ca ca.
Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ thì tiếp tục xuôi nam đi tìm Tinh Châu. Chiếc thuyền lớn này tuy là nói sẽ đi tới đảo quốc cuối cùng ở phía nam, nhưng đa số khách nhân trên thuyền đều sẽ rời thuyền giữa chừng—dọc đường ít nhất cũng thả neo tại hơn mười đảo quốc và hải cảng. Vì chỉ cần có lòng thì nơi nào cũng có thể kiếm bạc, cần gì phải chạy tuốt tới tận cùng phía nam xa xôi.
Đoạn Bạch Nguyệt và Tư Không Duệ cũng thuận lý thành chương xuống thuyền, cập cảng cách Tinh Châu không xa lắm, lên bờ liền thấy Đoạn Dao đang ngồi trong một quán nhỏ húp mì.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Tốc độ ngược lại rất nhanh a.”
Đoạn Dao cũng nhìn thấy hai người, qua loa vài hớp ăn hết mì rồi chạy tới.
” Còn tưởng là phải ở đây chờ ngươi.” Tư Không Duệ nói: ” Không ngờ ngược lại ngươi phải chờ chúng ta.”
” Ta ngồi thuyền tốc độ cao tới mà, hai đầu thuyền đều là thiếc mâu nhọn, chạy nhanh hơn thuyền lớn nhiều lắm.” Đoạn Dao nói: ” Ngày hôm trước đã tới rồi.”
” Tiểu nha đầu kia an trí ổn thỏa rồi sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Giao cho Đoạn Niệm rồi, vừa vặn cho nàng hỗ trợ phòng bếp một tay.” Đoạn Dao nói: ” Trên đảo không có cô nương nào, mọi người đều rất thương yêu nàng.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nói: ” Khổ cực ngươi rồi.”
” Còn một chuyện nữa.” Đoạn Dao nói: ” Lúc ta tới đây thì đúng lúc thấy một chiếc thuyền chở hàng đang cập cảng Tinh Châu, hỏi dân bản xứ thì họ nói trên thuyền đều là gỗ và dây thừng, dường như là muốn xây phòng ốc nhà ở. A, bên kia cũng có một chiếc thuyền lớn nữa, nghe nói cũng là muốn tới Tinh Châu, bên trên là lương thực và gia súc.”
” Gia súc?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xem ra quy mô trên đảo cũng rất lớn rồi, nếu không cũng sẽ không vận chuyển gia súc tới.”
” Xem tình hình này, chưa biết chừng bọn chúng đã bắt đầu sinh sống trên đảo rồi.” Tư Không Duệ nói: ” Vừa vặn, nếu thuyền này lên đảo thì xuống xem đi, coi rốt cuộc bọn chúng đang muốn giở trò quỷ gì.”
****************
Bên trong thành Vân Đức ở Đại Sở, trước một ngôi mộ cô độc, một lão bà bà tóc hoa râm đang khom người đốt vàng mã, trên bia đá không có tên, chỉ có góc dưới cùng bên trái khắc một kí hiệu màu đỏ, cho thấy chủ nhân của ngôi mộ này có liên quan đến Bắc Hành Cung.
Dân chúng trong thành cũng to nhỏ nghị luận, nhưng ngược lại cũng không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là vì vài ngày trước Đương kim Thánh thượng từng đích thân đến đây, tiễn người này đi đoạn đường cuối cùng.
Xem ra cũng là người có thân phận a.
” Đi thôi.” Sau khi đốt cháy mảnh giấy cuối cùng trong tay, Phượng Cô bà bà đứng dậy, run rẩy cầm lấy cái giỏ.
Lão bạn bên cạnh đỡ nàng: ” Đi chậm một chút.”
Phượng Cô bà bà nói: ” Nhiều năm nay ta biết hắn ở hành cung, ngươi cũng biết hắn ở hành cung a.”
” Biết thì thế nào?” Lão bạn oán giận: ” Hắn muốn trông chừng thì cứ để hắn trông chừng, còn có thể tới đánh đuổi hắn đi hay sao? Làm như vậy càng có vẻ ta để ý hắn lắm vậy.”
Phượng Cô bà bà lắc đầu cười, giúp hắn sửa sang lại y phục rồi cùng nhau chậm rãi trở về nhà. Dọc đường thấy có người bán cá liền xách về hai con, vừa lúc ngày mai nữ nhi nữ tế trở về, người một nhà cũng náo nhiệt.”
Mặt trời chiều đã ngã về tây, đất trời mênh mông hoang dã, một mãnh yên tĩnh an bình.
Mà ở Bạch Hải biên cảnh, chiến thuyền Sở quốc đang chỉnh chỉnh tề tề thả neo cập cảng, lúc cánh buồm căng lên, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn được điểm bắt đầu.
( Tèn ten ten Tiểu Uyên chuẩn bị giăng buồm tìm chồng đây *^_^*)
Một nơi khác đang là nửa đêm, trên biển nổi gió to. Thuyền lớn kịch liệt lay động, trong một buồng nhỏ dưới đáy thuyền, Tư Không Duệ tiếp được một bắp cải trắng không biết từ đâu rơi xuống, nói: ” Để ta vì ngươi mà phải rơi vào tình cảnh khốn khổ thế này, phần nhân tình này e là kiếp sau cũng không thể trả hết.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta căn bản cũng không định trả cho ngươi.”
Tư Không Duệ kéo một bao bố trước mặt tới, cúi đầu ói như điên.
Đoạn Bạch Nguyệt và Đoạn Dao đồng loạt quay đầu lại, cũng không ai quan tâm hắn còn có thể chống đỡ được hay không.
Tư Không Duệ thở không ra hơi, sống không bằng chết!
May là trước khi hắn đem dạ dày ói ra nước thì thuyền lớn cuối cùng cũng tới được Tinh Châu, hạ neo ở bến cảng.
Xung quanh đều là tiếng người ồn ào la hét, ba người vẫn trốn trong phòng tối ở buồng nhỏ trên tàu, mãi đến khi bình minh ló rạng, bốn bề yên tĩnh trở lại mới âm thầm rời thuyền lên bờ.
Trên đảo vẫn là một mảnh hoang vu như trước, nơi này chỉ qua loa kiến tạo một bến cảng để thuyền lui tới chở hàng nên cũng không có bao nhiêu người. Nhưng rồi từ từ đi sâu vào thì mùi khói lửa ngược lại càng ngày càng nặng, dần dần xuất hiện thôn xóm, thậm chí xem dáng dấp còn có phiên chợ.
” Các quốc đảo ở Nam Dương không dám vọng động, nhưng lại để một ngoại nhân tới trước chiếm tiện nghi.” Tư Không Duệ nhìn thấy vậy có chút tiếc nuối.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhìn kiểu dáng y phục thì đa số là người Đại Sở, phần còn lại chẳng biết tới từ nơi nào.”
Tư Không Duệ lắc đầu: ” Ta cũng không nhận ra, nhưng Nam Dương này có quá nhiều đảo quốc, dân phong lại hoàn toàn khác biệt, cũng không tính là kì quái.”
” Khoan đã.” Đoạn Bạch Nguyệt ý bảo hai người nhìn về phía trước: ” Thấy nơi đó giống cái gì?”
Hàng loạt phòng ốc nho nhỏ sắp xếp thẳng hàng thẳng lối, ngăn nắp chẳng khác gì đậu hũ mới ra lò, nhìn qua cực kì chỉnh tề, ít nhất cũng có hơn mười gian.
Đoạn Dao nói: ” Quân doanh?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Thôn xóm bình thường muốn xây dựng nhà ở, ai lại xây thành kiểu đó.”
” Sở Hạng nuôi quân ở đây?” Tư Không Duệ cảm khái: ” Được đó, cũng thật biết giở trò nha.”
” Có người tới.” Đoạn Dao nói.
Ba người nhanh chóng trốn sau một tảng đá lớn.
Một lát sau quả nhiên liền thấy một đám người từ xa đi tới. Người dẫn đầu cẩm y ngọc đái, khí chất sang quý, cùng cảnh tượng thê lương đổ nát xung quanh hoàn toàn tách biệt, chính là Cao Vương Sở Hạng bị biếm truất năm đó.
Tư Không Duệ nói: ” Thật đúng là người trong hoàng cung bước ra, khí chất vừa nhìn cũng biết không giống người thường.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Là khí chất “muốn chết”, có đúng hay không?”
Tư Không Duệ: “…”
Đoạn Dao đứng bên cạnh giải thích: ” Khí chất của Đương kim Hoàng thượng mới là không giống người thường!”
” Đúng vậy, ai có thể so được với Hoàng thượng chứ, nhưng ta lại chưa từng thấy a.” Tư Không Duệ xắn tay áo biểu đạt bất mãn: “Đúng là hồi nhỏ có gặp mặt một lần, nhưng khi đó ngươi lại niết gãy tay người ta, làm người ta đau muốn ngất xỉu, còn có thể nhìn được khí chất quỷ gì nữa.”
Đoạn Dao nghe vậy há to miệng, vô cùng khiếp sợ nhìn ca ca.
Ngươi còn làm được cái chuyện không bằng cầm thú như vậy sao?
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San