Đế Vương Công Lược
Chương 119: Cung điện cũ [ Tâm tư đê tiện của người đê tiện]
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong nhiều đảo quốc ở Nam Dương, Bạch Tượng quốc rõ ràng có thể xem như là quốc gia có thế lực nhất, hơn nữa còn nằm ở nơi giao nhau trọng yếu, vì vậy Sở Hạng đã từng âm thầm phái người lòng vòng lôi kéo không ít lần. Chẳng qua Nạp Ngõa trước nay luôn là người ngay thẳng cẩn thận, đối với kế hoạch của vị Hoàng tử bị trục xuất khỏi tổ quốc này không có chút nào hứng thú, chỉ một lòng một dạ muốn tạo quan hệ tốt với Sở Uyên, cùng nhau hợp sức xây dựng và khai thác tuyến đường biển, bởi vậy lần nào cũng đánh Thái Cực Quyền đem thuyết khách đuổi đi, dù cho đối phương hứa hẹn càng ngày càng nhiều nhưng cũng vẫn chưa một lần động tâm.
Chỉ có điều, tuy Nạp Ngõa đã cự tuyệt đối phương nhưng Nạp Tây Thích thì lại không hề có tâm tư giống đại ca mình. Trước giờ hắn luôn mang dã tâm rất lớn, đã thèm nhỏ dãi đất đai rộng lớn và sự giàu có sung túc của Đại Sở từ lâu. Cũng có thể Sở Hạng nhìn ra được điều này nên đã đổi sách lược, bắt đầu phái người âm thầm giao thiệp với Nạp Tây Thích.
Sau khi Nạp Ngõa biết được chuyện này thì giận tím mặt, phái binh bao vây phủ đệ của Nạp Tây Thích, phạt hắn đóng cửa một mình suy ngẫm. Ba tháng sau, Nạp Tây Thích khóc lóc thảm thiết quỳ xuống đất tạ tội, thề rằng sau này sẽ không bao giờ liên hệ với loạn đảng nữa, hơn nữa mẫu thân cũng giúp hắn cầu tình, bởi vậy Nạp Ngõa mới miễn cưỡng tha thứ cho người đệ đệ này.
” Chuyện này đã trôi qua hai năm, ta tưởng rằng hắn đã thật sự hồi tâm chuyển ý, không theo kẻ ác nữa.” Nạp Ngõa thở dài: ” Thật ra bây giờ nghĩ lại, trong khoảng thời gian ta chuẩn bị bắc thượng tới Sở quốc lần này, quả thực có nhiều lúc hắn biểu hiện rất khác thường, giống như là không thể chờ đợi được nữa, chỉ mong ta mau chóng rời đi.” Lúc đó cũng không cảm thấy gì, hiện giờ mỗi giây mỗi phút nhớ lại đều thấy ớn lạnh tận tủy xương.
” Ngày hôm trước đệ đệ của trẫm trở về vương thành cũng nói là dường như Bạch Tượng quốc có gì đó khác thường.” Sở Uyên nói: ” Người của Sở Hạng nhiều lần ra vào hoàng cung, lần này cũng không phải lén lén lút lút, mà là quang minh chính đại.”
Nạp Ngõa nghe vậy sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
” Có điều cũng không sao.” Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Quốc chủ đối với Đại Sở ta chân thành như vậy, trẫm sẽ giúp ngươi đoạt lại Vương vị. Nhưng có một chuyện trẫm muốn thỉnh giáo quốc chủ.”
” Mời Sở Hoàng cứ nói.” Nạp Ngõa gật đầu.
” Bạch Tượng quốc và Xiêm Viễn quốc thường xuyên qua lại thông thương với nhau, không biết quốc chủ có hiểu gì về con người của Ngô Đăng hay không?” Sở Uyên hỏi.
Nạp Ngõa thoáng do dự một chút, nói: ” Ngô Đăng là người rất khôn khéo, hễ có động tĩnh gì là lại yên lặng xem hướng gió. Nhưng dù sao hắn cũng là họ hàng xa của gia đình Khôn Đạt, mà Khôn Đạt lại thành thân cùng công chúa Cao Ly, ta nghe nói hắn còn muốn thông qua Kim Thái tạo quan hệ tốt với Đại Sở, theo lý thì không thể nào bị Sở Hạng thu mua nhanh như vậy được, nhiều nhất cũng chỉ ở thế trung lập mà thôi.”
” Như vậy a.” Sở Uyên gật đầu: ” Trẫm hiểu rồi, đa tạ quốc chủ.”
” Sở Hoàng có kế hoạch gì?” Nạp Ngõa hỏi.
” Sau khi thương thế của quốc chủ lành hẳn thì theo trẫm xuất chinh đi.” Sở Uyên nói: ” Đem thứ bị cướp mất đoạt lại lần nữa.”
Nạp Ngõa hơi cúi đầu: ” Đa tạ Sở Hoàng.”
Khi hai người bước ra khỏi nội thất thì bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ có một mình Tứ Hỉ đang đứng chờ ở cửa. Nói là Kim Xu đã đỡ Khôn Đạt về phòng nghỉ ngơi, còn Diệp Cẩn thì bị Thẩm Thiên Phong dứt khoát ôm đi rồi, nghe nói là muốn ra ngoài ăn gà nướng ở quán nổi tiếng trong vương thành, chỉ mở cửa vào ban đêm.
Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, tương lai nếu có cơ hội nhất định sẽ mời riêng Thẩm minh chủ đi uống rượu một bữa.
” Đêm đã khuya như vậy rồi a.” Sở Uyên ngẩng đầu nhìn trăng sáng xa vời vợi, nói: ” Đi thôi, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rất thích những lời này, vì vậy nắm lấy tay hắn, hai người cùng nhau bước về phía tẩm cung.
” Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chiến sự.”
” Còn chưa khai chiến nữa, nghĩ chiến sự làm cái gì.” Sở Uyên nói: ” Không cho phép nghĩ.”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: ” Được.”
Một lát sau, Sở Uyên lại hỏi: ” Bây giờ đang suy nghĩ chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi.”
Khóe miệng Sở Uyên cong lên, tiếp tục chậm rãi giẫm lên đám đá nhỏ trên đường.
Tứ Hỉ đi theo phía sau hai người, lén lút che miệng cười trộm.
” Ca ca, Hoàng thượng.” Lúc đi xuyên qua một con đường nhỏ thì thấy Đoạn Dao cũng đang đi về phía hai người, trong tay ôm lỉnh kỉnh đủ thứ đồ vật.
” Vừa đi đâu về vậy?” Sở Uyên hỏi.
” Tới chỗ Mộc Si Lão Nhân.” Đoạn Dao nói: ” Tiền bối nói có vài thứ đồ chơi muốn cho ta, chính là những thứ này đây.”
” Ám khí ư?” Sở Uyên hỏi.
” Cũng không phải tất cả đều là ám khí, còn có cả mộc tiếu và mộc hỉ thước nữa.” Đoạn Dao nói: ” Chỗ đó còn có rất nhiều vật liệu gỗ dùng xong còn dư lại, tiền bối bảo ta giờ mẹo sáng mai tới đó nữa, nói là muốn dạy ta làm thủ nghệ.”
Mộc tiếu: còi làm bằng gỗ, hình ảnh xem bên dưới, cuối chương.
Mộc hỉ thước: hỉ thước là con chim khách, mộc hỉ thước là điêu khắc chim khách bằng chất liệu gỗ, dùng để trưng bày, xem hình ảnh ở cuối chương nha.
Giờ mẹo: giờ mão ( 5-7h sáng), không biết có còn ai không biết cái này nữa không. *^_^*
” Giờ mẹo? Vậy thôi về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Sở Uyên nói: ” Nếu không mai lại không dậy nổi.”
” Ừm, ta về ngủ đây.” Đoạn Dao cố gắng gom lại đống đồ vật đang không ngừng rơi xuống đất: ” Hoàng thượng cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong lại bổ sung: ” Ca ca cũng vậy nữa.” Thực ra cũng không muốn nói với ca ca đâu, nhưng vẫn phải gắng gượng mà nói, bởi vì không nói sẽ bị đánh.
” Đi đi.” Sở Uyên giúp hắn sửa sang lại mái tóc, cười cười nhìn hắn rời đi.
” Làm gì mà đối xử với tiểu quỷ kia tốt như thế?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, giọng chua lè.
” Người đối xử tốt với Dao nhi cũng không phải chỉ một mình ta.” Sở Uyên nói: ” Huyền Thiên tiền bối bằng lòng dạy hắn giải Đốt Tinh Cục, Mộc Si Lão Nhân bằng lòng dạy hắn thủ nghệ làm mộc, ngươi có biết đây là cơ hội mà người người trong chốn võ lâm Trung Nguyên này đều ao ước hay không?”
” Dao nhi từ nhỏ đã có mệnh tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên hỏi: ” Còn ngươi thì sao?”
” Mệnh ta cũng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa một tay vòng qua ôm lấy eo hắn: ” Có ngươi bên cạnh thế này, số mệnh của ta là tốt nhất!”
” Đương nhiên rồi.” Sở Uyên đưa tay vỗ vỗ lên lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt: ” Hoàng hậu nương nương a, ai có thể có số mệnh tốt hơn ngươi được nữa.” Nếu mà truyền ra ngoài, nữ tử khắp thiên hạ đều sẽ khóc lóc thảm thiết vặn nát khăn tay.
Lúc đi ngang qua Tàng Thư Các thì thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, Tứ Hỉ đứng bên cạnh lên tiếng giải thích: ” Bẩm Hoàng thượng, đó là Ôn đại nhân.”
” Ra là Ôn ái khanh a.” Nhờ có Tứ Hỉ nhắc nhở, Sở Uyên mới nhớ ra là mấy ngày nay Ôn Liễu Niên phải chỉnh lý lại sách trong Tàng Thư Các: ” Khuya thế này rồi mà vẫn chưa trở về phủ sao?”
” Vẫn chưa, nhưng Triệu Đại đương gia cũng tới phụng bồi Ôn đại nhân đọc sách.” Tứ Hỉ nói: ” Tàng Thư Các có bảy tầng, dù tốc độ đọc sách của Ôn đại nhân nhanh hơn người bình thường gấp mười lần thì cũng phải cần thời gian hơn một tháng mới có thể chỉnh lý xong.”
” Bảo ngự thiện phòng chuẩn bị vài món ăn khuya đưa tới đi.” Sở Uyên nói: ” Nhắn với Ôn ái khanh là về nghỉ ngơi sớm một chút, cũng không cần phải cố sức quá đâu.”
” Dạ!” Tứ Hỉ ngoắc tay gọi nội thị tới, hạ giọng phân phó. Sở Uyên lại hỏi Đoạn Bạch Nguyệt: ” Còn ngươi thì sao? Có muốn ăn gì đó trước khi ngủ không?”
” Ngươi đói bụng ư?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Nếu vậy ta ăn cùng ngươi.”
” Ta không đói bụng, không muốn ăn gì.” Sở Uyên chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh: ” Năm đó ngươi thường xuyên vào cung, còn nhớ nơi này hay không?”
” Tất nhiên là nhớ, điện Cảnh Phiên của Sở Hạng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hiện tại có người ở không?”
Sở Uyên lắc đầu: ” Sau khi Sở Hạng bị lưu đày thì nơi này cũng bị bỏ hoang.”
Một con chuột vừa kêu chít chít chít chít vừa chui ra từ khe cửa, quen thuộc nhảy vào một khóm hoa.
Sở Uyên nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
” Không niêm phong lại hả?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Sau khi tịch biên tài sản thì tất nhiên là phải niêm phong lại chứ.” Sở Uyên nói: ” Nhưng thời gian trôi qua cũng lâu rồi, trong cung lại nhiều người như vậy nên ít nhiều gì cũng sẽ có người muốn trộm thứ này thứ kia, một sợi dây xích một tờ giấy niêm phong mà thôi, hư rồi cũng đâu còn tác dụng niêm phong gì nữa. Cho dù toàn bộ những thứ đáng tiền đều đã bị nhập vào quốc khố nhưng dù sao lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, Sở Hạng lại còn nổi danh là người xa xỉ nên nếu năm đó quan binh còn bỏ sót dù chỉ là một miếng ngọc bội, hoặc là một viên trân châu, thì cũng đủ cho dân chúng bình thường sinh sống vài năm.
” Ngày mai tìm thêm người đến niêm phong lại lần nữa đi.” Sở Uyên nói.
” Dạ!” Tứ Hỉ nói: ” Ngày mai lão nô sẽ báo việc này cho Vương thống lĩnh.”
” Đi thôi.” Trời đêm se lạnh, không khí nơi này lại cứ âm trầm trầm, Đoạn Bạch Nguyệt không muốn để Sở Uyên đứng ở đây thêm dù chỉ một chút.
Sở Uyên gật đầu, vừa xoay người định rời đi thì lại thấy một con chuột khác to bự hơn con hồi nãy chui ra ngoài, trong miệng ngậm một mảnh vải rách màu vàng, tuy vừa bẩn vừa cũ nát nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn cát tường và ngày thêu hoa văn trên đó.
” Chuyện này…..” Tứ Hỉ hơi sửng sốt, tuy rằng vải len màu vàng thì các Hoàng tử đều có thể mặc được nhưng hoa văn cát tường thì chỉ có Thái tử mới có thể thêu lên y phục mà thôi, làm sao có thể xuất hiện ở nơi khác ngoài Đông Cung được?
” Y phục của ngươi ư?” Đoạn Bạch Nguyệt đuổi con chuột đi, ngồi xổm xuống kiểm tra mảnh vải kia—là một chiếc khố quần mặc bên trong, từ nhỏ hắn đã thường xuyên ra vào tẩm cung của Thái tử nên tất nhiên cũng có thể nhận ra thứ này.
Sở Uyên liếc mắt nhìn Tứ Hỉ.
” Đích thật là y phục của Hoàng thượng, xem kích cỡ thì là lúc Hoàng thượng XX tuổi.” Tứ Hỉ đáp, từ lúc Sở Uyên năm tuổi đến nay đều là do Tứ Hỉ phục vụ, từng mặc y phục gì, từng đội nón gì cũng đều có thể nhớ rõ ràng. Vào mùa đông Sở Uyên thường sợ lạnh, không chịu mặc y phục may bằng gấm lụa và thổ cẩm, vì vậy Hoàng hậu nương nương liền hạ lệnh đan cho hắn một loạt y phục bằng sợi len này. So với chất liệu vải mà các Hoàng tử khác mặc thì loại này mềm mại ấm áp hơn rất nhiều, hơn nữa màu sắc cũng không sáng được như gấm lụa và thổ cẩm, bởi vậy cũng rất dễ phân biệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta vào xem một chút.”
Sở Uyên cau mày: ” Ta cũng đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đẩy cửa ra, bụi bặm bám trên cửa lập tức xòa xuống, xem ra nơi này đã sớm bị lục soát sạch sẽ không còn sót lại thứ gì, cũng rất lâu rồi không có ai lui tới.
Dưới ánh sáng của cây đuốc, một gốc cây chết khô trong sân điện chiếu lên bức tường những cái bóng mờ mờ loang lổ, nếu lại có thêm vài tiếng quạ kêu nữa thì thật sự là rợn cả tóc gáy.
Con chuột hồi nãy lại chui qua khe cửa chạy vào, cũng không hề sợ người, chỉ tiếp tục chạy về phía cửa phòng gần đó. Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên đi theo nó thì thấy nó chui vào một phòng ở đổ nát, một lúc sau lại lôi một mảnh y phục khác ra, nhìn giống như là muốn xây tổ trú đông.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm cây đuốc, đưa chân đá văng cánh cửa. Trong phòng cũng không có người, mùi ẩm mốc lâu năm xộc vào khoang mũi, bàn ghế xốc xếch, giường nằm hư hỏng sụp xuống. Trên bức màn giăng đầy mạng nhện, tất cả mọi thứ đều bị bụi phủ dày đặc, chỉ có trên mặt đất là rơi vãi rất nhiều y phục, ngoài màu vàng ra còn có thêm nhiều màu khác nữa. Tứ Hỉ lại gần nhìn nhìn, sau đó cả kinh: ” Hoàng thượng, đây đều là y phục của Hoàng thượng khi còn bé a.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có lẽ là bị người nào đó giấu trong ám cách, quan binh không thể phát hiện ra được, qua nhiều năm, ám cách bị mối mọt cắn thủng nên mới có thể bị con chuột lôi ra ngoài.”
Sắc mặt Sở Uyên cực kì khó coi.
Đoạn Bạch Nguyệt rút kiếm chém vào ván giường, bên trong cũng chất đầy y phục cũ kĩ, ngoài ra còn có vài thứ đồ chơi nhỏ như mộc tiếu, sáo ngọc, trâm cài tóc, cùng với một bức họa, gương mặt là của Sở Uyên khi còn bé, nhưng cái đập vào mắt người xem lại là tư thế dâm ô không chịu nổi.
Tứ Hỉ run sợ trong lòng, chuyện này….
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt tái xanh, đem bức họa hóa thành bột phấn: ” Lão tử làm thịt hắn!”
” Đây cũng không phải là phòng ngủ của Sở Hạng.” Sở Uyên nhìn hắn.
” Vậy là của ai?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dừng một chút, nói: ” Lưu Cẩm Đức, hắn lớn hơn Sở Hạng mười tuổi, võ công cao cường, thường sẽ vào cung luyện kiếm với Sở Hạng, nếu hôm nào quá trễ sẽ tới nơi này ở lại nghỉ ngơi.”
” Trở về trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngày mai ta sẽ tới lục soát lần nữa, đêm nay người của Tây Nam Phủ sẽ canh giữ nơi này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên, lòng bàn tay hắn lạnh như băng. Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Sở Uyên vẫn luôn chỉ thích một người, cảm thấy cùng người kia làm bất cứ chuyện gì cũng đều ngọt ngào, ôm, hôn, hay là triền miên hoan ái nước chảy thành sông. Cho tới bây giờ đáy mắt chưa từng có bất kì người nào khác. Vì vậy cho tới bây giờ cũng không chú ý tới, bản thân mình lại có thể bị người khác dùng tâm tư đê hèn như vậy tưởng nhớ hơn mười năm. Bây giờ nhớ lại những đụng chạm thân thể ít ỏi năm đó, quả thực chỉ muốn nôn mửa.
” Được rồi.” Sau khi về tới tẩm cung, Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng vỗ vỗ lên lưng hắn: ” Không có chuyện gì.”
Sở Uyên nói: ” Ừm.”
“Dẫn ngươi đi ngâm ôn tuyền được không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, giọng khàn khàn ôn nhu: ” Mệt mỏi cứ ngủ, ta sẽ ôm ngươi trở về tẩm cung.”
Sở Uyên nói: ” Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang hắn lên, đi nhanh ra ngoài.
Sở Uyên chôn mặt vào lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt, Tứ Hỉ nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Tây Nam Vương chưa bao giờ lạnh lẽo thấu xương như thế.
+++++Google cho kết quả là:
@Mộc tiếu:
@ Mộc hỉ thước:
#8211; Khi Đoạn nương nương không hiểu tình thú *^_^*
– Tiểu Phượng hoàng xuất hiện chớp nhoáng!!!
Trong nhiều đảo quốc ở Nam Dương, Bạch Tượng quốc rõ ràng có thể xem như là quốc gia có thế lực nhất, hơn nữa còn nằm ở nơi giao nhau trọng yếu, vì vậy Sở Hạng đã từng âm thầm phái người lòng vòng lôi kéo không ít lần. Chẳng qua Nạp Ngõa trước nay luôn là người ngay thẳng cẩn thận, đối với kế hoạch của vị Hoàng tử bị trục xuất khỏi tổ quốc này không có chút nào hứng thú, chỉ một lòng một dạ muốn tạo quan hệ tốt với Sở Uyên, cùng nhau hợp sức xây dựng và khai thác tuyến đường biển, bởi vậy lần nào cũng đánh Thái Cực Quyền đem thuyết khách đuổi đi, dù cho đối phương hứa hẹn càng ngày càng nhiều nhưng cũng vẫn chưa một lần động tâm.
Chỉ có điều, tuy Nạp Ngõa đã cự tuyệt đối phương nhưng Nạp Tây Thích thì lại không hề có tâm tư giống đại ca mình. Trước giờ hắn luôn mang dã tâm rất lớn, đã thèm nhỏ dãi đất đai rộng lớn và sự giàu có sung túc của Đại Sở từ lâu. Cũng có thể Sở Hạng nhìn ra được điều này nên đã đổi sách lược, bắt đầu phái người âm thầm giao thiệp với Nạp Tây Thích.
Sau khi Nạp Ngõa biết được chuyện này thì giận tím mặt, phái binh bao vây phủ đệ của Nạp Tây Thích, phạt hắn đóng cửa một mình suy ngẫm. Ba tháng sau, Nạp Tây Thích khóc lóc thảm thiết quỳ xuống đất tạ tội, thề rằng sau này sẽ không bao giờ liên hệ với loạn đảng nữa, hơn nữa mẫu thân cũng giúp hắn cầu tình, bởi vậy Nạp Ngõa mới miễn cưỡng tha thứ cho người đệ đệ này.
” Chuyện này đã trôi qua hai năm, ta tưởng rằng hắn đã thật sự hồi tâm chuyển ý, không theo kẻ ác nữa.” Nạp Ngõa thở dài: ” Thật ra bây giờ nghĩ lại, trong khoảng thời gian ta chuẩn bị bắc thượng tới Sở quốc lần này, quả thực có nhiều lúc hắn biểu hiện rất khác thường, giống như là không thể chờ đợi được nữa, chỉ mong ta mau chóng rời đi.” Lúc đó cũng không cảm thấy gì, hiện giờ mỗi giây mỗi phút nhớ lại đều thấy ớn lạnh tận tủy xương.
” Ngày hôm trước đệ đệ của trẫm trở về vương thành cũng nói là dường như Bạch Tượng quốc có gì đó khác thường.” Sở Uyên nói: ” Người của Sở Hạng nhiều lần ra vào hoàng cung, lần này cũng không phải lén lén lút lút, mà là quang minh chính đại.”
Nạp Ngõa nghe vậy sắc mặt càng trở nên tái nhợt.
” Có điều cũng không sao.” Sở Uyên vỗ vỗ bờ vai của hắn: ” Quốc chủ đối với Đại Sở ta chân thành như vậy, trẫm sẽ giúp ngươi đoạt lại Vương vị. Nhưng có một chuyện trẫm muốn thỉnh giáo quốc chủ.”
” Mời Sở Hoàng cứ nói.” Nạp Ngõa gật đầu.
” Bạch Tượng quốc và Xiêm Viễn quốc thường xuyên qua lại thông thương với nhau, không biết quốc chủ có hiểu gì về con người của Ngô Đăng hay không?” Sở Uyên hỏi.
Nạp Ngõa thoáng do dự một chút, nói: ” Ngô Đăng là người rất khôn khéo, hễ có động tĩnh gì là lại yên lặng xem hướng gió. Nhưng dù sao hắn cũng là họ hàng xa của gia đình Khôn Đạt, mà Khôn Đạt lại thành thân cùng công chúa Cao Ly, ta nghe nói hắn còn muốn thông qua Kim Thái tạo quan hệ tốt với Đại Sở, theo lý thì không thể nào bị Sở Hạng thu mua nhanh như vậy được, nhiều nhất cũng chỉ ở thế trung lập mà thôi.”
” Như vậy a.” Sở Uyên gật đầu: ” Trẫm hiểu rồi, đa tạ quốc chủ.”
” Sở Hoàng có kế hoạch gì?” Nạp Ngõa hỏi.
” Sau khi thương thế của quốc chủ lành hẳn thì theo trẫm xuất chinh đi.” Sở Uyên nói: ” Đem thứ bị cướp mất đoạt lại lần nữa.”
Nạp Ngõa hơi cúi đầu: ” Đa tạ Sở Hoàng.”
Khi hai người bước ra khỏi nội thất thì bên ngoài đã không còn một bóng người, chỉ có một mình Tứ Hỉ đang đứng chờ ở cửa. Nói là Kim Xu đã đỡ Khôn Đạt về phòng nghỉ ngơi, còn Diệp Cẩn thì bị Thẩm Thiên Phong dứt khoát ôm đi rồi, nghe nói là muốn ra ngoài ăn gà nướng ở quán nổi tiếng trong vương thành, chỉ mở cửa vào ban đêm.
Đoạn Bạch Nguyệt nghĩ, tương lai nếu có cơ hội nhất định sẽ mời riêng Thẩm minh chủ đi uống rượu một bữa.
” Đêm đã khuya như vậy rồi a.” Sở Uyên ngẩng đầu nhìn trăng sáng xa vời vợi, nói: ” Đi thôi, chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rất thích những lời này, vì vậy nắm lấy tay hắn, hai người cùng nhau bước về phía tẩm cung.
” Ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chiến sự.”
” Còn chưa khai chiến nữa, nghĩ chiến sự làm cái gì.” Sở Uyên nói: ” Không cho phép nghĩ.”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng: ” Được.”
Một lát sau, Sở Uyên lại hỏi: ” Bây giờ đang suy nghĩ chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi.”
Khóe miệng Sở Uyên cong lên, tiếp tục chậm rãi giẫm lên đám đá nhỏ trên đường.
Tứ Hỉ đi theo phía sau hai người, lén lút che miệng cười trộm.
” Ca ca, Hoàng thượng.” Lúc đi xuyên qua một con đường nhỏ thì thấy Đoạn Dao cũng đang đi về phía hai người, trong tay ôm lỉnh kỉnh đủ thứ đồ vật.
” Vừa đi đâu về vậy?” Sở Uyên hỏi.
” Tới chỗ Mộc Si Lão Nhân.” Đoạn Dao nói: ” Tiền bối nói có vài thứ đồ chơi muốn cho ta, chính là những thứ này đây.”
” Ám khí ư?” Sở Uyên hỏi.
” Cũng không phải tất cả đều là ám khí, còn có cả mộc tiếu và mộc hỉ thước nữa.” Đoạn Dao nói: ” Chỗ đó còn có rất nhiều vật liệu gỗ dùng xong còn dư lại, tiền bối bảo ta giờ mẹo sáng mai tới đó nữa, nói là muốn dạy ta làm thủ nghệ.”
Mộc tiếu: còi làm bằng gỗ, hình ảnh xem bên dưới, cuối chương.
Mộc hỉ thước: hỉ thước là con chim khách, mộc hỉ thước là điêu khắc chim khách bằng chất liệu gỗ, dùng để trưng bày, xem hình ảnh ở cuối chương nha.
Giờ mẹo: giờ mão ( 5-7h sáng), không biết có còn ai không biết cái này nữa không. *^_^*
” Giờ mẹo? Vậy thôi về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Sở Uyên nói: ” Nếu không mai lại không dậy nổi.”
” Ừm, ta về ngủ đây.” Đoạn Dao cố gắng gom lại đống đồ vật đang không ngừng rơi xuống đất: ” Hoàng thượng cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong lại bổ sung: ” Ca ca cũng vậy nữa.” Thực ra cũng không muốn nói với ca ca đâu, nhưng vẫn phải gắng gượng mà nói, bởi vì không nói sẽ bị đánh.
” Đi đi.” Sở Uyên giúp hắn sửa sang lại mái tóc, cười cười nhìn hắn rời đi.
” Làm gì mà đối xử với tiểu quỷ kia tốt như thế?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, giọng chua lè.
” Người đối xử tốt với Dao nhi cũng không phải chỉ một mình ta.” Sở Uyên nói: ” Huyền Thiên tiền bối bằng lòng dạy hắn giải Đốt Tinh Cục, Mộc Si Lão Nhân bằng lòng dạy hắn thủ nghệ làm mộc, ngươi có biết đây là cơ hội mà người người trong chốn võ lâm Trung Nguyên này đều ao ước hay không?”
” Dao nhi từ nhỏ đã có mệnh tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên hỏi: ” Còn ngươi thì sao?”
” Mệnh ta cũng tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa một tay vòng qua ôm lấy eo hắn: ” Có ngươi bên cạnh thế này, số mệnh của ta là tốt nhất!”
” Đương nhiên rồi.” Sở Uyên đưa tay vỗ vỗ lên lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt: ” Hoàng hậu nương nương a, ai có thể có số mệnh tốt hơn ngươi được nữa.” Nếu mà truyền ra ngoài, nữ tử khắp thiên hạ đều sẽ khóc lóc thảm thiết vặn nát khăn tay.
Lúc đi ngang qua Tàng Thư Các thì thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, Tứ Hỉ đứng bên cạnh lên tiếng giải thích: ” Bẩm Hoàng thượng, đó là Ôn đại nhân.”
” Ra là Ôn ái khanh a.” Nhờ có Tứ Hỉ nhắc nhở, Sở Uyên mới nhớ ra là mấy ngày nay Ôn Liễu Niên phải chỉnh lý lại sách trong Tàng Thư Các: ” Khuya thế này rồi mà vẫn chưa trở về phủ sao?”
” Vẫn chưa, nhưng Triệu Đại đương gia cũng tới phụng bồi Ôn đại nhân đọc sách.” Tứ Hỉ nói: ” Tàng Thư Các có bảy tầng, dù tốc độ đọc sách của Ôn đại nhân nhanh hơn người bình thường gấp mười lần thì cũng phải cần thời gian hơn một tháng mới có thể chỉnh lý xong.”
” Bảo ngự thiện phòng chuẩn bị vài món ăn khuya đưa tới đi.” Sở Uyên nói: ” Nhắn với Ôn ái khanh là về nghỉ ngơi sớm một chút, cũng không cần phải cố sức quá đâu.”
” Dạ!” Tứ Hỉ ngoắc tay gọi nội thị tới, hạ giọng phân phó. Sở Uyên lại hỏi Đoạn Bạch Nguyệt: ” Còn ngươi thì sao? Có muốn ăn gì đó trước khi ngủ không?”
” Ngươi đói bụng ư?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: ” Nếu vậy ta ăn cùng ngươi.”
” Ta không đói bụng, không muốn ăn gì.” Sở Uyên chỉ chỉ tòa nhà bên cạnh: ” Năm đó ngươi thường xuyên vào cung, còn nhớ nơi này hay không?”
” Tất nhiên là nhớ, điện Cảnh Phiên của Sở Hạng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Hiện tại có người ở không?”
Sở Uyên lắc đầu: ” Sau khi Sở Hạng bị lưu đày thì nơi này cũng bị bỏ hoang.”
Một con chuột vừa kêu chít chít chít chít vừa chui ra từ khe cửa, quen thuộc nhảy vào một khóm hoa.
Sở Uyên nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
” Không niêm phong lại hả?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Sau khi tịch biên tài sản thì tất nhiên là phải niêm phong lại chứ.” Sở Uyên nói: ” Nhưng thời gian trôi qua cũng lâu rồi, trong cung lại nhiều người như vậy nên ít nhiều gì cũng sẽ có người muốn trộm thứ này thứ kia, một sợi dây xích một tờ giấy niêm phong mà thôi, hư rồi cũng đâu còn tác dụng niêm phong gì nữa. Cho dù toàn bộ những thứ đáng tiền đều đã bị nhập vào quốc khố nhưng dù sao lạc đà gầy chết vẫn to hơn ngựa, Sở Hạng lại còn nổi danh là người xa xỉ nên nếu năm đó quan binh còn bỏ sót dù chỉ là một miếng ngọc bội, hoặc là một viên trân châu, thì cũng đủ cho dân chúng bình thường sinh sống vài năm.
” Ngày mai tìm thêm người đến niêm phong lại lần nữa đi.” Sở Uyên nói.
” Dạ!” Tứ Hỉ nói: ” Ngày mai lão nô sẽ báo việc này cho Vương thống lĩnh.”
” Đi thôi.” Trời đêm se lạnh, không khí nơi này lại cứ âm trầm trầm, Đoạn Bạch Nguyệt không muốn để Sở Uyên đứng ở đây thêm dù chỉ một chút.
Sở Uyên gật đầu, vừa xoay người định rời đi thì lại thấy một con chuột khác to bự hơn con hồi nãy chui ra ngoài, trong miệng ngậm một mảnh vải rách màu vàng, tuy vừa bẩn vừa cũ nát nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hoa văn cát tường và ngày thêu hoa văn trên đó.
” Chuyện này…..” Tứ Hỉ hơi sửng sốt, tuy rằng vải len màu vàng thì các Hoàng tử đều có thể mặc được nhưng hoa văn cát tường thì chỉ có Thái tử mới có thể thêu lên y phục mà thôi, làm sao có thể xuất hiện ở nơi khác ngoài Đông Cung được?
” Y phục của ngươi ư?” Đoạn Bạch Nguyệt đuổi con chuột đi, ngồi xổm xuống kiểm tra mảnh vải kia—là một chiếc khố quần mặc bên trong, từ nhỏ hắn đã thường xuyên ra vào tẩm cung của Thái tử nên tất nhiên cũng có thể nhận ra thứ này.
Sở Uyên liếc mắt nhìn Tứ Hỉ.
” Đích thật là y phục của Hoàng thượng, xem kích cỡ thì là lúc Hoàng thượng XX tuổi.” Tứ Hỉ đáp, từ lúc Sở Uyên năm tuổi đến nay đều là do Tứ Hỉ phục vụ, từng mặc y phục gì, từng đội nón gì cũng đều có thể nhớ rõ ràng. Vào mùa đông Sở Uyên thường sợ lạnh, không chịu mặc y phục may bằng gấm lụa và thổ cẩm, vì vậy Hoàng hậu nương nương liền hạ lệnh đan cho hắn một loạt y phục bằng sợi len này. So với chất liệu vải mà các Hoàng tử khác mặc thì loại này mềm mại ấm áp hơn rất nhiều, hơn nữa màu sắc cũng không sáng được như gấm lụa và thổ cẩm, bởi vậy cũng rất dễ phân biệt.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta vào xem một chút.”
Sở Uyên cau mày: ” Ta cũng đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay đẩy cửa ra, bụi bặm bám trên cửa lập tức xòa xuống, xem ra nơi này đã sớm bị lục soát sạch sẽ không còn sót lại thứ gì, cũng rất lâu rồi không có ai lui tới.
Dưới ánh sáng của cây đuốc, một gốc cây chết khô trong sân điện chiếu lên bức tường những cái bóng mờ mờ loang lổ, nếu lại có thêm vài tiếng quạ kêu nữa thì thật sự là rợn cả tóc gáy.
Con chuột hồi nãy lại chui qua khe cửa chạy vào, cũng không hề sợ người, chỉ tiếp tục chạy về phía cửa phòng gần đó. Đoạn Bạch Nguyệt và Sở Uyên đi theo nó thì thấy nó chui vào một phòng ở đổ nát, một lúc sau lại lôi một mảnh y phục khác ra, nhìn giống như là muốn xây tổ trú đông.
Đoạn Bạch Nguyệt cầm cây đuốc, đưa chân đá văng cánh cửa. Trong phòng cũng không có người, mùi ẩm mốc lâu năm xộc vào khoang mũi, bàn ghế xốc xếch, giường nằm hư hỏng sụp xuống. Trên bức màn giăng đầy mạng nhện, tất cả mọi thứ đều bị bụi phủ dày đặc, chỉ có trên mặt đất là rơi vãi rất nhiều y phục, ngoài màu vàng ra còn có thêm nhiều màu khác nữa. Tứ Hỉ lại gần nhìn nhìn, sau đó cả kinh: ” Hoàng thượng, đây đều là y phục của Hoàng thượng khi còn bé a.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có lẽ là bị người nào đó giấu trong ám cách, quan binh không thể phát hiện ra được, qua nhiều năm, ám cách bị mối mọt cắn thủng nên mới có thể bị con chuột lôi ra ngoài.”
Sắc mặt Sở Uyên cực kì khó coi.
Đoạn Bạch Nguyệt rút kiếm chém vào ván giường, bên trong cũng chất đầy y phục cũ kĩ, ngoài ra còn có vài thứ đồ chơi nhỏ như mộc tiếu, sáo ngọc, trâm cài tóc, cùng với một bức họa, gương mặt là của Sở Uyên khi còn bé, nhưng cái đập vào mắt người xem lại là tư thế dâm ô không chịu nổi.
Tứ Hỉ run sợ trong lòng, chuyện này….
Sắc mặt Đoạn Bạch Nguyệt tái xanh, đem bức họa hóa thành bột phấn: ” Lão tử làm thịt hắn!”
” Đây cũng không phải là phòng ngủ của Sở Hạng.” Sở Uyên nhìn hắn.
” Vậy là của ai?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dừng một chút, nói: ” Lưu Cẩm Đức, hắn lớn hơn Sở Hạng mười tuổi, võ công cao cường, thường sẽ vào cung luyện kiếm với Sở Hạng, nếu hôm nào quá trễ sẽ tới nơi này ở lại nghỉ ngơi.”
” Trở về trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngày mai ta sẽ tới lục soát lần nữa, đêm nay người của Tây Nam Phủ sẽ canh giữ nơi này.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên, lòng bàn tay hắn lạnh như băng. Kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Sở Uyên vẫn luôn chỉ thích một người, cảm thấy cùng người kia làm bất cứ chuyện gì cũng đều ngọt ngào, ôm, hôn, hay là triền miên hoan ái nước chảy thành sông. Cho tới bây giờ đáy mắt chưa từng có bất kì người nào khác. Vì vậy cho tới bây giờ cũng không chú ý tới, bản thân mình lại có thể bị người khác dùng tâm tư đê hèn như vậy tưởng nhớ hơn mười năm. Bây giờ nhớ lại những đụng chạm thân thể ít ỏi năm đó, quả thực chỉ muốn nôn mửa.
” Được rồi.” Sau khi về tới tẩm cung, Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn vào lòng vỗ vỗ lên lưng hắn: ” Không có chuyện gì.”
Sở Uyên nói: ” Ừm.”
“Dẫn ngươi đi ngâm ôn tuyền được không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, giọng khàn khàn ôn nhu: ” Mệt mỏi cứ ngủ, ta sẽ ôm ngươi trở về tẩm cung.”
Sở Uyên nói: ” Được.”
Đoạn Bạch Nguyệt ôm ngang hắn lên, đi nhanh ra ngoài.
Sở Uyên chôn mặt vào lồng ngực Đoạn Bạch Nguyệt, Tứ Hỉ nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt Tây Nam Vương chưa bao giờ lạnh lẽo thấu xương như thế.
+++++Google cho kết quả là:
@Mộc tiếu:
@ Mộc hỉ thước:
#8211; Khi Đoạn nương nương không hiểu tình thú *^_^*
– Tiểu Phượng hoàng xuất hiện chớp nhoáng!!!
Tác giả :
Ngữ Tiếu Lan San