Đế Trụ
Chương 88: Nguy cơ trùng trùng
Mặc dù đại thương của Tôn Thắng rất dài, kịp thời đỡ ở trên vai của Chiêu Tiên nhưng đao này của Tống Nghị là biết chắc chắn sẽ chết nên mới dồn hết sức như vậy, uy thế lực của nó dũng mãnh vô cùng. Đại đao chém thành một vết sâu trên thương của Tôn Thắng, đè nặng lên đại thương rồi đập lên vai của Chiêu Tiên.
Lần này quá hiểm độc, thiết thương trực tiếp đánh xệ một vai của Chiêu Tiên, nửa người đều sụp xuống. Nếu như không phải trong lúc quan trọng Chiêu Tiên khẽ tránh được, nếu mà đao này thật sự chém thẳng lên đầu hắn thì chỉ e thiết thương của Tôn Thắng thay hắn đỡ chiêu này rồi, đầu của hắn cũng sẽ bị thiết thương đập nát nhừ.
Đỡ Chiêu Tiên ngồi dậy, Tôn Thắng nói: – Huynh nghỉ ngơi một chút đi! Ta đến thay huynh! Tam Giang Hầu thấy huynh áp lực bên này quá lớn nên y để ta đưa người đến trợ giúp huynh.
Chiêu Tiên không đáp lại, vẫn còn muốn đứng lên tiếp tục giết địch. Chỉ là hắn hiện giờ toàn thân đau đến chết, đứng cũng không nổi. Tôn Thắng nói: – Đừng miễn cưỡng quá! Nghỉ ngơi một chút rồi đấu tiếp. Ở đây có ta rồi, cứ yên tâm!
Nói xong, Tôn Thắng xách thiết thương lên, chỉ huy quân dân trên tường thành chống địch.
Tống Nghị- Tướng quân doanh Nhuệ Kim Đại doanh Ngũ Hành của quân Chu chết trận trên tường thành. Đây giống như chất xúc tác, khiến sự thù hận và căm giận của quân Chu ban đầu giờ dấy lên càng mạnh mẽ hơn. Binh sĩ của doanh Nhuệ Kim dường như điên cuồng, hung hãn không sợ chết xông lên tường thành.
Từng chiếc thang được bắc lên, quân Hán giữ thành vội vàng chạy tới chạy lui để đẩy những chiếc thang đó. Nhưng vì quá nhiều, người giữ thành lại ít nên quân Chu dần dần bắt đầu không ngừng bò lên tường thành, một người, hai rồi ba và vô số.
Vừa lúc đó, sau khi thương vong quá lớn, công thành chùy nặng trĩu cuối cùng chầm chậm di động đến trước cổng thành.
Mấy trăm quân Chu kéo động dây thừng, công thành chùy vừa thô vừa nặng được làm từ cây đại thụ mấy trăm năm bắt đầu kéo ra. Cây đại thụ này bằng hai người ôm trên nghìn cân, hơn nữa ở một đầu nơi va chạm vào cổng thành được bọc một lớp sắt dày. Nếu như cử động mạnh, công thành chùy khổng lồ này có thể xuyên thủng cổng thành.
Cổng thành Ngọc Châu vốn đổ nát, Đỗ Nghĩa và Vương Bán Cân thương lượng một chút rồi quyết định chặn cổng này đến cùng. Sau khi đám người Vương Bán Cân vào thành không lâu thì Đỗ Nghĩa liền phái người chất một lượng lớn những tảng đá to ở phía sau cổng thành để chặn chết cổng thành đó. Nếu không phải như vậy, trận đấu ở cổng thành vào đêm hôm qua đã bị công thành chùy to lớn của quân Chu đập nát rồi. Kể cả như vậy nhưng cổng thành cũng đã tan nát tàn tạ lắm rồi, bên trên cũng có mấy lỗ thủng lớn.
Trong cổng thành chất rất nhiều những tảng đá to, gần như chặn đứng cổng thành lại. Đây là cách làm ‘đoạn tuyệt’, chặn đứt cổng thành. Kẻ địch không vào được và quân chi viện cũng không vào được.
Đại chùy khổng lồ chấn động, hàng trăm binh sĩ Chu quân hung hăng đẩy mạnh đập lên cổng thành. “Rầm” một tiếng, tiếng chấn động mạnh truyền lại, lỗ nứt trên tường thành gần cổng càng lớn hơn, bụi đất bay mù mịt rơi xuống. Sự va đập mạnh như vậy, quân giữ trên tường thành chấn động có chút đứng không vững.
Quân Hán trên cổng thành điên cuồng dời các tảng đá hung hăng ném xuống khiến binh sĩ quân Chu thúc đẩy công thành chùy nhanh chóng mất mạng. Nhưng ngay lập tức có người lấp chỗ trống kia, mọi người dường như điên cuồng xông lên chịu chết.
Quân Chu không ngừng té trên mặt đất, những thi thể không toàn vẹn đã chất đầy gần bên công thành chùy. Quân Hán đã rơi vào trận địa điên cuồng, bọn họ di chuyển bất cứ thứ gì có thể nhìn thấy, biểu hiện của ai nấy đều rất đáng sợ.
Tôn Thắng chỉ huy dân chúng, không ngừng di chuyển gạch đá từ trong thành đến trên tường thành. Dân chúng chạy đi chạy lại di chuyển gạch đá dường như hai bầy kiến đang thu thập thức ăn, nhanh chóng chạy đi chạy lại. Quân giữ trong thành và dân chúng đều biết, Chu quân hiện giờ đã bị sự kháng cự ngoan cường của bọn họ làm cho bộc phát tính hung tàn, một khi thành bị phá thì chỉ e trong thành sẽ bị Chu quân giết đến mức con chó con gà cũng không từ, đến lúc đó không người nào chạy thoát. Vì vậy bất luận là quân Hán hay là dân chúng đều không ai lùi tiến được một bước.
Chết chóc, mùi máu tanh đều tràn ngập trong ngoài thành.
Sài Vinh thấy tinh thần của các binh sĩ thuộc hạ như cầu vồng, mắt thấy sắp công phá được cổng thành Ngọc Châu nên hắn có chút kích động đứng lên, tay chỉ vào thành Ngọc Châu nói: – Tôn Huyền Đạo! Dẫn người của ngươi áp lên, thành Ngọc Châu bị phá cũng chỉ vào lúc này thôi!
Tôn Huyền Đạo cũng khó nén sự kích động. Sau khi phải bỏ ra cái giá quá lớn thì Ngọc Châu cuối cùng cũng bị phá. Lúc này bọn họ vẫn không biết Tống Nghị đã bỏ mình, còn nói là người này biết mình chắc chắn sẽ chết nên dẫn thuộc hạ doanh Nhuệ Kim ra sức xông về trước. Tôn Huyền Đạo vung lệnh kỳ trong tay lên, hai vạn đại quân lại một lần nữa bổ nhào ra ngoài. Đại quân nhiều vô kể hò hét khẩu hiệu độc nhất của quân Chu, thế không thể đỡ nổi.
– Đại Chu cường thịnh!
– Đại Chu cường thịnh!
Mấy vạn đại quân gào thét lên, giống như nước thủy triều vô biên, giống như sóng to gió lớn chảy về hướng thành Ngọc Châu.
Vương Bán Cân ở trên tường thành nhau mày, nhìn quân Hán đông nghịt dưới thành, những bóng hình đó giống như kiến vỡ tổ, đông nghìn nghịt một màu. Cảnh tượng này khiến trong lòng hắn dấy lên một cảm giác bất lực thật sự, nỗi sợ hãi trong lòng cứ dấy lên không ngừng.
Hắn hiện giờ là Chủ tướng của Ngọc Châu, trải qua trăm trận chiến, công phu càng xuất quỷ nhập thần. Người như hắn còn cảm thấy bất lực và sợ hãi, càng huống hồ là những binh sĩ và dân chúng bình thường kia?
– Các huynh đệ!
Vương Bán Cân hét lớn một tiếng.
Quân Hán xung quanh hắn theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy vị Hầu Gia tràn đầy sắc thái truyền kỳ này toàn thân đều là máu, cầm binh khí của mình, đôi tay nặng trĩu với đôi mắt quỷ hét lớn: – Các huynh đệ! Xem ra hôm nay chúng ta phải quyết một trận sống mái trên chiến trường rồi! Ta biết trong lòng các huynh đệ đều sợ, nói thật cho mọi người, ta cũng rất sợ!
– Nhưng! Sợ thì có tác dụng gì chứ!
Hắn chỉ ra Chu quân đông nghịt ở ngoài thành nói: – Sợ chỉ khiến hai tay của chúng ta run sợ, cầm không vững binh khí trong tay chúng ta thôi! Sợ chỉ khiến chí khí của chúng ta sụp đổ, không chiến mà bại! Sợ chỉ khiến chúng ta mất đi dũng khí sinh tồn. Sợ chỉ khiến đao thương của kẻ địch phát huy tác dụng. Sợ chỉ khiến chúng ta chết nhanh hơn mà thôi!
– Vì vậy, cứ coi như chúng ta biết chắc chắn mình phải chết nhưng cũng phải để quân Chu biết huyết tính của binh sĩ quân Hán chúng ta. Dùng đao trong tay các ngươi đi chặt đầu kẻ địch, cứ coi như phải chết thì cũng phải để kẻ địch sợ hãi chứ không phải chúng ta sợ hãi!
Hắn hô to nói: – Giết một tên là hòa vốn, giết hai tên là chúng ta lãi. Hiện giờ chúng ta đã lãi rồi, còn sợ chết gì nữa.
Vương Bán Cân vung tay hô to nói: – Đến đây đi, chúng ta cùng nhau quyết chiến một trận!
– Giết!
Quân Hán đã hiểu được mình đang ở hoàn cảnh nào. Ban đầu họ còn bị nỗi sợ hãi đè nén xuống nhưng giờ đây bị dấy lên sát ý vô cùng. Một ý nghĩ thà chết cũng phải nằm lên vài cái “đệm lưng” đã thay thế nỗi sợ hãi của họ, sợ thì cũng phải chết, chi bằng giết thêm vài tên địch nữa. Cứ như chết thì cũng không được để kẻ địch sống tốt hơn.
Nam nhi tâm như sắt, có chết cũng vinh dự!
Rầm!
Vừa lúc đó, tường thành gần cổng thành cuối cùng cũng không chịu nổi bị thành chùy nặng nề công phá một lỗ thủng lớn. Gạch đá đổ sụp xuống khiến không ít quân Chu bị đập ở bên dưới, khói bụi đầy trời bay lên, quân Chu phát ra những tiếng hét lớn như “núi thở”.
– Thành bị phá rồi! Giết!
– Đại Chu cường thịnh!
– Giết sạch quân Hán!
– Tàn sát dân trong thành, không để lại một ai!
– Báo thù cho các huynh đệ đã chết!
– Giết!
Chu Quân la lên khẩu hiệu, tranh nhau trèo vào từ lỗ thủng trên tường thành. Khuôn mặt họ dữ tợn, sự kích động trong lòng không thể so sánh được, một sát khí nguyên thủy nhất tràn ngập trong lòng họ. Lúc này, không có bất cứ thứ gì, bất cứ ai có thể ngăn cản họ, chỉ có những tiếng hô không ngừng “Giết…Giết…Giết!”
Khói bụi còn chưa tan hết, quân Chu đã trèo vào từ lỗ hổng lớn kia.
Ánh mắt Đỗ Nghĩa lạnh như băng nhìn chằm chằm vào lỗ lớn hơn ba mét ở trước mặt, trong lòng y đã biết được thành Ngọc Châu khó mà giữ nổi. Lỗ hổng lớn như vậy, cứ coi như lấy mạng người để lấp vào cũng không chắc lấp đầy. Ba trăm cung tiễn thủ đứng ở bên cạnh y, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tường thành sụp đổ trước mặt, sắc mặt của từng cung thủ đều dần trở nên trang nghiêm, trên người họ, một quyết tâm đối mặt với cái chết và sự dũng cảm phản kháng đến cùng bộc phát ra.
Sớm đã đoán được quân Chu sẽ tấn công điên cuồng cổng thành nên ba trăm cung thủ tốt nhất trong thành Ngọc Châu vẫn luôn giữ nguyên ba nghìn mũi tên đều tập trung ở đây, chưa dùng đến chút nào.
Nhiệm vụ của họ là dùng cung cứng trong tay mình bắn chết kẻ địch đang ở phía trước cổng thành. Sứ mệnh của họ là dùng máu xương của mình lấp đầy cổng thành đang sụp xuống. Từ khi bọn họ đứng ở đó đã biết mình chắc chắn phải chết rồi nhưng không có ai lùi bước, không có ai nhát gan sợ sệt.
Đúng như Vương Bán Cân nói, dù sao cũng phải chết, tại sao không giết thêm mấy kẻ địch nữa, kéo thêm mấy người nữa cùng xuống địa ngục!
Trong màn khói bụi, trong lúc có một binh quân Chu reo hò từ trong loạn thạch nhảy ra, Đỗ Nghĩa hô lớn một tiếng: – Bắn tên!
Ba trăm cung thủ đã kéo sẵn cung tên nhắm chuẩn vào cổng thành, dường như đồng thời bắn cung tên ra!
Vèo…Vèo! Một loạt mũi tên bao trùm lên. Binh sĩ đầu tiên của quân Chu xông vào cổng thành vừa mới nhảy ra khỏi loạn thạch thì lập tức bị bắn thành một con nhím. Hắn không cam lòng gầm hét lên một tiếng, thân người ngã về sau. Trong lúc hắn ngã xuống thì quân Chu bủa vây lên như kiến.
– Vèo!
Mũi tên lông vũ đầy trời, ba trăm cung thủ bắn dưới cự ly ngắn như vậy, giết người căn bản không hề trì hoãn. Một tốp quân Chu đều ngã hết xuống, không thể nào đứng dậy được nữa. Trên vai, bụng, ngực thậm chí, mắt, trán của họ đều bị mũi tên đâm xuyên. Mấy chục binh sĩ quân Chu xông lên đầu tiên trong chốc lát đã bị bắn chết tại trận.
Nhanh chóng rút mũi tên thứ hai ra, không cần Đỗ Nghĩa hạ lệnh, các cung thủ đã phân thành hai nhóm, luân phiên bắn tiễn đi. Quân Chu chết ở dưới cổng thành ngày càng nhiều, lỗ hổng tường thành tàn nát kia mắt thấy sắp bị thi thể quân Chu lấp đầy rồi. Quân Hán dường như nhìn thấy hy vọng, từng mũi tên đoạt mệnh không ngừng bắn đi.
Mắt thấy quân Chu chết thê thảm ở lỗ hổng cổng thành, thi thể chất đầy lên chặn đường đội quân tiến về trước. Tướng lĩnh phụ trách chỉ huy hét lớn, chỉ huy công thành chùy lại một lần nữa hành động.
– Rầm!
Đá vụn ở cổng thành, thi thể quân Chu bị va đập lần đầu với công thành chùy bay loạn khắp nơi. Ba trăm quân Hán ở cổng thành bị mớ gạch đá và thi thể quân Chu văng loạn va đập, không ít người bị đá đập chết. Đường ở chỗ hổng đó bị công thành chùy dọn sạch sẽ. Nhiều quân Chu hò hét khẩu hiệu “Đại Chu cường thịnh”, hung hãn không sợ chết xông vào.
Mỗi người mười mũi tên lông vũ, rất nhanh đã bắn hết, quân Chu ở cổng thành chết tầm năm đến sáu trăm xác, công thành chùy liên tiếp ba lần va chạm mới dọn sạch được đường đi. Lượng lớn thi thể quân Chu bị công thành chùy làm nát, nội tạng, tứ chi tán lạc ở gần cổng thành.
– Giết!
Quân Chu tràn vào, lửa giận trong người bọn họ đủ để thiêu cháy cả một thành trì.
Các cung thủ đã không còn mũi tên nữa, Đỗ Nghĩa nhấc đao trong tay mình, hét lớn: – Giết!
Y dẫn đầu xông về phía cổng thành, ba trăm cung thủ đều ném cung cứng của mình lại, đổi thành trường đao trong tay, hét lớn xông lên. Ở sau lưng y, một nhóm bách tính tay cầm vũ khí thô sơ run rẩy bước đến, họ quan sát lẫn nhau rồi trong ánh mắt đó nhìn thấy sự sợ hãi.
Nhưng hiện giờ không ai còn đường lui nữa. Thành bị quân Chu phá, chắc chắn sẽ có một trận quyết chiến, đến lúc đó ai cũng không chạy được. Hơn trăm bách tính cường tráng đều vây quanh đây, cũng không biết là ai đã hô trước, sau đó điên cuồng xông lên. Những bách tính khác bị y kéo, lúc này dũng khí đã chiến thắng sự sợ hãi.
Trận đấu ở cổng thành rất thê thảm, trong thời gian một tuần hương mà ba trăm cung thủ quân Hán đã tổn hại một nửa. Cũng có không ít bách tính Ngọc Châu cũng chết ở đây, thi thể lại chất tiếp lên. Mắt thấy công thành chùy của quân Chu lại một lần nữa đẩy xuống, Đỗ Nghĩa giương cao đại đao hét lớn, giết tới hướng xe đẩy đến quân Chu.
Cùng lúc đó, quân Chu trèo lên tường thành ngày càng nhiều. Chiêu Tiên thân trọng thương đã một lần nữa cầm lấy Phương Thiên Họa Kích của mình, hình dáng như muốn giết tới.
Binh lính của Hậu Chu dũng mãnh xông vào, thành Ngọc Châu tràn ngập nguy hiểm.
Lần này quá hiểm độc, thiết thương trực tiếp đánh xệ một vai của Chiêu Tiên, nửa người đều sụp xuống. Nếu như không phải trong lúc quan trọng Chiêu Tiên khẽ tránh được, nếu mà đao này thật sự chém thẳng lên đầu hắn thì chỉ e thiết thương của Tôn Thắng thay hắn đỡ chiêu này rồi, đầu của hắn cũng sẽ bị thiết thương đập nát nhừ.
Đỡ Chiêu Tiên ngồi dậy, Tôn Thắng nói: – Huynh nghỉ ngơi một chút đi! Ta đến thay huynh! Tam Giang Hầu thấy huynh áp lực bên này quá lớn nên y để ta đưa người đến trợ giúp huynh.
Chiêu Tiên không đáp lại, vẫn còn muốn đứng lên tiếp tục giết địch. Chỉ là hắn hiện giờ toàn thân đau đến chết, đứng cũng không nổi. Tôn Thắng nói: – Đừng miễn cưỡng quá! Nghỉ ngơi một chút rồi đấu tiếp. Ở đây có ta rồi, cứ yên tâm!
Nói xong, Tôn Thắng xách thiết thương lên, chỉ huy quân dân trên tường thành chống địch.
Tống Nghị- Tướng quân doanh Nhuệ Kim Đại doanh Ngũ Hành của quân Chu chết trận trên tường thành. Đây giống như chất xúc tác, khiến sự thù hận và căm giận của quân Chu ban đầu giờ dấy lên càng mạnh mẽ hơn. Binh sĩ của doanh Nhuệ Kim dường như điên cuồng, hung hãn không sợ chết xông lên tường thành.
Từng chiếc thang được bắc lên, quân Hán giữ thành vội vàng chạy tới chạy lui để đẩy những chiếc thang đó. Nhưng vì quá nhiều, người giữ thành lại ít nên quân Chu dần dần bắt đầu không ngừng bò lên tường thành, một người, hai rồi ba và vô số.
Vừa lúc đó, sau khi thương vong quá lớn, công thành chùy nặng trĩu cuối cùng chầm chậm di động đến trước cổng thành.
Mấy trăm quân Chu kéo động dây thừng, công thành chùy vừa thô vừa nặng được làm từ cây đại thụ mấy trăm năm bắt đầu kéo ra. Cây đại thụ này bằng hai người ôm trên nghìn cân, hơn nữa ở một đầu nơi va chạm vào cổng thành được bọc một lớp sắt dày. Nếu như cử động mạnh, công thành chùy khổng lồ này có thể xuyên thủng cổng thành.
Cổng thành Ngọc Châu vốn đổ nát, Đỗ Nghĩa và Vương Bán Cân thương lượng một chút rồi quyết định chặn cổng này đến cùng. Sau khi đám người Vương Bán Cân vào thành không lâu thì Đỗ Nghĩa liền phái người chất một lượng lớn những tảng đá to ở phía sau cổng thành để chặn chết cổng thành đó. Nếu không phải như vậy, trận đấu ở cổng thành vào đêm hôm qua đã bị công thành chùy to lớn của quân Chu đập nát rồi. Kể cả như vậy nhưng cổng thành cũng đã tan nát tàn tạ lắm rồi, bên trên cũng có mấy lỗ thủng lớn.
Trong cổng thành chất rất nhiều những tảng đá to, gần như chặn đứng cổng thành lại. Đây là cách làm ‘đoạn tuyệt’, chặn đứt cổng thành. Kẻ địch không vào được và quân chi viện cũng không vào được.
Đại chùy khổng lồ chấn động, hàng trăm binh sĩ Chu quân hung hăng đẩy mạnh đập lên cổng thành. “Rầm” một tiếng, tiếng chấn động mạnh truyền lại, lỗ nứt trên tường thành gần cổng càng lớn hơn, bụi đất bay mù mịt rơi xuống. Sự va đập mạnh như vậy, quân giữ trên tường thành chấn động có chút đứng không vững.
Quân Hán trên cổng thành điên cuồng dời các tảng đá hung hăng ném xuống khiến binh sĩ quân Chu thúc đẩy công thành chùy nhanh chóng mất mạng. Nhưng ngay lập tức có người lấp chỗ trống kia, mọi người dường như điên cuồng xông lên chịu chết.
Quân Chu không ngừng té trên mặt đất, những thi thể không toàn vẹn đã chất đầy gần bên công thành chùy. Quân Hán đã rơi vào trận địa điên cuồng, bọn họ di chuyển bất cứ thứ gì có thể nhìn thấy, biểu hiện của ai nấy đều rất đáng sợ.
Tôn Thắng chỉ huy dân chúng, không ngừng di chuyển gạch đá từ trong thành đến trên tường thành. Dân chúng chạy đi chạy lại di chuyển gạch đá dường như hai bầy kiến đang thu thập thức ăn, nhanh chóng chạy đi chạy lại. Quân giữ trong thành và dân chúng đều biết, Chu quân hiện giờ đã bị sự kháng cự ngoan cường của bọn họ làm cho bộc phát tính hung tàn, một khi thành bị phá thì chỉ e trong thành sẽ bị Chu quân giết đến mức con chó con gà cũng không từ, đến lúc đó không người nào chạy thoát. Vì vậy bất luận là quân Hán hay là dân chúng đều không ai lùi tiến được một bước.
Chết chóc, mùi máu tanh đều tràn ngập trong ngoài thành.
Sài Vinh thấy tinh thần của các binh sĩ thuộc hạ như cầu vồng, mắt thấy sắp công phá được cổng thành Ngọc Châu nên hắn có chút kích động đứng lên, tay chỉ vào thành Ngọc Châu nói: – Tôn Huyền Đạo! Dẫn người của ngươi áp lên, thành Ngọc Châu bị phá cũng chỉ vào lúc này thôi!
Tôn Huyền Đạo cũng khó nén sự kích động. Sau khi phải bỏ ra cái giá quá lớn thì Ngọc Châu cuối cùng cũng bị phá. Lúc này bọn họ vẫn không biết Tống Nghị đã bỏ mình, còn nói là người này biết mình chắc chắn sẽ chết nên dẫn thuộc hạ doanh Nhuệ Kim ra sức xông về trước. Tôn Huyền Đạo vung lệnh kỳ trong tay lên, hai vạn đại quân lại một lần nữa bổ nhào ra ngoài. Đại quân nhiều vô kể hò hét khẩu hiệu độc nhất của quân Chu, thế không thể đỡ nổi.
– Đại Chu cường thịnh!
– Đại Chu cường thịnh!
Mấy vạn đại quân gào thét lên, giống như nước thủy triều vô biên, giống như sóng to gió lớn chảy về hướng thành Ngọc Châu.
Vương Bán Cân ở trên tường thành nhau mày, nhìn quân Hán đông nghịt dưới thành, những bóng hình đó giống như kiến vỡ tổ, đông nghìn nghịt một màu. Cảnh tượng này khiến trong lòng hắn dấy lên một cảm giác bất lực thật sự, nỗi sợ hãi trong lòng cứ dấy lên không ngừng.
Hắn hiện giờ là Chủ tướng của Ngọc Châu, trải qua trăm trận chiến, công phu càng xuất quỷ nhập thần. Người như hắn còn cảm thấy bất lực và sợ hãi, càng huống hồ là những binh sĩ và dân chúng bình thường kia?
– Các huynh đệ!
Vương Bán Cân hét lớn một tiếng.
Quân Hán xung quanh hắn theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy vị Hầu Gia tràn đầy sắc thái truyền kỳ này toàn thân đều là máu, cầm binh khí của mình, đôi tay nặng trĩu với đôi mắt quỷ hét lớn: – Các huynh đệ! Xem ra hôm nay chúng ta phải quyết một trận sống mái trên chiến trường rồi! Ta biết trong lòng các huynh đệ đều sợ, nói thật cho mọi người, ta cũng rất sợ!
– Nhưng! Sợ thì có tác dụng gì chứ!
Hắn chỉ ra Chu quân đông nghịt ở ngoài thành nói: – Sợ chỉ khiến hai tay của chúng ta run sợ, cầm không vững binh khí trong tay chúng ta thôi! Sợ chỉ khiến chí khí của chúng ta sụp đổ, không chiến mà bại! Sợ chỉ khiến chúng ta mất đi dũng khí sinh tồn. Sợ chỉ khiến đao thương của kẻ địch phát huy tác dụng. Sợ chỉ khiến chúng ta chết nhanh hơn mà thôi!
– Vì vậy, cứ coi như chúng ta biết chắc chắn mình phải chết nhưng cũng phải để quân Chu biết huyết tính của binh sĩ quân Hán chúng ta. Dùng đao trong tay các ngươi đi chặt đầu kẻ địch, cứ coi như phải chết thì cũng phải để kẻ địch sợ hãi chứ không phải chúng ta sợ hãi!
Hắn hô to nói: – Giết một tên là hòa vốn, giết hai tên là chúng ta lãi. Hiện giờ chúng ta đã lãi rồi, còn sợ chết gì nữa.
Vương Bán Cân vung tay hô to nói: – Đến đây đi, chúng ta cùng nhau quyết chiến một trận!
– Giết!
Quân Hán đã hiểu được mình đang ở hoàn cảnh nào. Ban đầu họ còn bị nỗi sợ hãi đè nén xuống nhưng giờ đây bị dấy lên sát ý vô cùng. Một ý nghĩ thà chết cũng phải nằm lên vài cái “đệm lưng” đã thay thế nỗi sợ hãi của họ, sợ thì cũng phải chết, chi bằng giết thêm vài tên địch nữa. Cứ như chết thì cũng không được để kẻ địch sống tốt hơn.
Nam nhi tâm như sắt, có chết cũng vinh dự!
Rầm!
Vừa lúc đó, tường thành gần cổng thành cuối cùng cũng không chịu nổi bị thành chùy nặng nề công phá một lỗ thủng lớn. Gạch đá đổ sụp xuống khiến không ít quân Chu bị đập ở bên dưới, khói bụi đầy trời bay lên, quân Chu phát ra những tiếng hét lớn như “núi thở”.
– Thành bị phá rồi! Giết!
– Đại Chu cường thịnh!
– Giết sạch quân Hán!
– Tàn sát dân trong thành, không để lại một ai!
– Báo thù cho các huynh đệ đã chết!
– Giết!
Chu Quân la lên khẩu hiệu, tranh nhau trèo vào từ lỗ thủng trên tường thành. Khuôn mặt họ dữ tợn, sự kích động trong lòng không thể so sánh được, một sát khí nguyên thủy nhất tràn ngập trong lòng họ. Lúc này, không có bất cứ thứ gì, bất cứ ai có thể ngăn cản họ, chỉ có những tiếng hô không ngừng “Giết…Giết…Giết!”
Khói bụi còn chưa tan hết, quân Chu đã trèo vào từ lỗ hổng lớn kia.
Ánh mắt Đỗ Nghĩa lạnh như băng nhìn chằm chằm vào lỗ lớn hơn ba mét ở trước mặt, trong lòng y đã biết được thành Ngọc Châu khó mà giữ nổi. Lỗ hổng lớn như vậy, cứ coi như lấy mạng người để lấp vào cũng không chắc lấp đầy. Ba trăm cung tiễn thủ đứng ở bên cạnh y, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tường thành sụp đổ trước mặt, sắc mặt của từng cung thủ đều dần trở nên trang nghiêm, trên người họ, một quyết tâm đối mặt với cái chết và sự dũng cảm phản kháng đến cùng bộc phát ra.
Sớm đã đoán được quân Chu sẽ tấn công điên cuồng cổng thành nên ba trăm cung thủ tốt nhất trong thành Ngọc Châu vẫn luôn giữ nguyên ba nghìn mũi tên đều tập trung ở đây, chưa dùng đến chút nào.
Nhiệm vụ của họ là dùng cung cứng trong tay mình bắn chết kẻ địch đang ở phía trước cổng thành. Sứ mệnh của họ là dùng máu xương của mình lấp đầy cổng thành đang sụp xuống. Từ khi bọn họ đứng ở đó đã biết mình chắc chắn phải chết rồi nhưng không có ai lùi bước, không có ai nhát gan sợ sệt.
Đúng như Vương Bán Cân nói, dù sao cũng phải chết, tại sao không giết thêm mấy kẻ địch nữa, kéo thêm mấy người nữa cùng xuống địa ngục!
Trong màn khói bụi, trong lúc có một binh quân Chu reo hò từ trong loạn thạch nhảy ra, Đỗ Nghĩa hô lớn một tiếng: – Bắn tên!
Ba trăm cung thủ đã kéo sẵn cung tên nhắm chuẩn vào cổng thành, dường như đồng thời bắn cung tên ra!
Vèo…Vèo! Một loạt mũi tên bao trùm lên. Binh sĩ đầu tiên của quân Chu xông vào cổng thành vừa mới nhảy ra khỏi loạn thạch thì lập tức bị bắn thành một con nhím. Hắn không cam lòng gầm hét lên một tiếng, thân người ngã về sau. Trong lúc hắn ngã xuống thì quân Chu bủa vây lên như kiến.
– Vèo!
Mũi tên lông vũ đầy trời, ba trăm cung thủ bắn dưới cự ly ngắn như vậy, giết người căn bản không hề trì hoãn. Một tốp quân Chu đều ngã hết xuống, không thể nào đứng dậy được nữa. Trên vai, bụng, ngực thậm chí, mắt, trán của họ đều bị mũi tên đâm xuyên. Mấy chục binh sĩ quân Chu xông lên đầu tiên trong chốc lát đã bị bắn chết tại trận.
Nhanh chóng rút mũi tên thứ hai ra, không cần Đỗ Nghĩa hạ lệnh, các cung thủ đã phân thành hai nhóm, luân phiên bắn tiễn đi. Quân Chu chết ở dưới cổng thành ngày càng nhiều, lỗ hổng tường thành tàn nát kia mắt thấy sắp bị thi thể quân Chu lấp đầy rồi. Quân Hán dường như nhìn thấy hy vọng, từng mũi tên đoạt mệnh không ngừng bắn đi.
Mắt thấy quân Chu chết thê thảm ở lỗ hổng cổng thành, thi thể chất đầy lên chặn đường đội quân tiến về trước. Tướng lĩnh phụ trách chỉ huy hét lớn, chỉ huy công thành chùy lại một lần nữa hành động.
– Rầm!
Đá vụn ở cổng thành, thi thể quân Chu bị va đập lần đầu với công thành chùy bay loạn khắp nơi. Ba trăm quân Hán ở cổng thành bị mớ gạch đá và thi thể quân Chu văng loạn va đập, không ít người bị đá đập chết. Đường ở chỗ hổng đó bị công thành chùy dọn sạch sẽ. Nhiều quân Chu hò hét khẩu hiệu “Đại Chu cường thịnh”, hung hãn không sợ chết xông vào.
Mỗi người mười mũi tên lông vũ, rất nhanh đã bắn hết, quân Chu ở cổng thành chết tầm năm đến sáu trăm xác, công thành chùy liên tiếp ba lần va chạm mới dọn sạch được đường đi. Lượng lớn thi thể quân Chu bị công thành chùy làm nát, nội tạng, tứ chi tán lạc ở gần cổng thành.
– Giết!
Quân Chu tràn vào, lửa giận trong người bọn họ đủ để thiêu cháy cả một thành trì.
Các cung thủ đã không còn mũi tên nữa, Đỗ Nghĩa nhấc đao trong tay mình, hét lớn: – Giết!
Y dẫn đầu xông về phía cổng thành, ba trăm cung thủ đều ném cung cứng của mình lại, đổi thành trường đao trong tay, hét lớn xông lên. Ở sau lưng y, một nhóm bách tính tay cầm vũ khí thô sơ run rẩy bước đến, họ quan sát lẫn nhau rồi trong ánh mắt đó nhìn thấy sự sợ hãi.
Nhưng hiện giờ không ai còn đường lui nữa. Thành bị quân Chu phá, chắc chắn sẽ có một trận quyết chiến, đến lúc đó ai cũng không chạy được. Hơn trăm bách tính cường tráng đều vây quanh đây, cũng không biết là ai đã hô trước, sau đó điên cuồng xông lên. Những bách tính khác bị y kéo, lúc này dũng khí đã chiến thắng sự sợ hãi.
Trận đấu ở cổng thành rất thê thảm, trong thời gian một tuần hương mà ba trăm cung thủ quân Hán đã tổn hại một nửa. Cũng có không ít bách tính Ngọc Châu cũng chết ở đây, thi thể lại chất tiếp lên. Mắt thấy công thành chùy của quân Chu lại một lần nữa đẩy xuống, Đỗ Nghĩa giương cao đại đao hét lớn, giết tới hướng xe đẩy đến quân Chu.
Cùng lúc đó, quân Chu trèo lên tường thành ngày càng nhiều. Chiêu Tiên thân trọng thương đã một lần nữa cầm lấy Phương Thiên Họa Kích của mình, hình dáng như muốn giết tới.
Binh lính của Hậu Chu dũng mãnh xông vào, thành Ngọc Châu tràn ngập nguy hiểm.
Tác giả :
Trí Bạch