Đế Trụ
Chương 118: Ngươi mượn ta cũng mượn
- Đi giành lại thi thể của Ninh đại nhân!
Sĩ khí quân Chu bạo phát ra, núi hô biển động.
Trên mặt Sài Vinh hiện vẻ bi ai và phẫn nộ, nhưng trong lòng lại không nhịn được cười lạnh. Ninh Hạo, ngươi không ngu, biết rõ bản thân phải làm gì. Nếu ngươi đã cầu chết, còn chết đường đường chính chính, trẫm sẽ tác thành ngươi. Nhưng ngươi nghĩ vậy có thể bảo vệ được người nhà ngươi sao? Hừ! Chỉ cần là người có nguy hại tới Đại Chu ta, trẫm sẽ giữ lại sao?
Chết đi một người đáng chết, đổi lại sĩ khí Đại Chu ta như hùng.
Sài Vinh đắc ý trong lòng, tuy trận chiến này thất thế khiến thần trí y có chút bất thường, nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại. Cái y nghĩ đầu tiên là làm sao nâng lại sĩ khí đã trầm xuống của quân Chu lên, vừa hay, Ninh Hạo lọt vào trong mắt y. Mang người này theo vốn định xử tử trong quân, nếu đã khó thoát chết, sao không lợi dụng?
Hiện giờ toàn thể quân Chu đều bị không khí bi phẫn bao phủ, ai binh tất thắng, Sài Vinh biết rõ đạo lý này.
- Tướng quân Tả Vũ vệ Hàn Canh, dẫn Tả Vũ vệ tiến công cánh phải quân Hán, bao vây nhân mã quân Hán của Trình Nghĩa Hậu!
Sài Vinh ngồi trên xe giá, bắt đầu phát ra mệnh lệnh.
- Mạt tướng tuân lee65nh!
Tướng quân T Vũ vệ Hàn Canh nay đã năm mươi bốn tuổi, chuyên dùng một ngọn giáo lớn, có dũng khí không ngại vạn phu. Y cũng là cựu thần của Hậu Hán, từng lĩnh quân đại chiến với Chu Thái Tổ Quách Uy, một trận bên ngoài Biện Chậu từng đả thương quân Chu. Y lĩnh binh tác chiến trước giờ dựa vào dũng mãnh mà trứ danh, sau khi đầu hàng quân Chu được Quách Uy tán thưởng, phong làm Đại tướng quân Tả Vũ vệ, chính tam phẩm hàm.
Tuy thân hình cao chưa tới một mét bảy, nhưng Hàn Canh cực kỳ cường tráng. Cây đại giáo trong tay cực kỳ nặng, những sĩ binh bình thường phải hai người mới nâng nổi. Cây giáo này được đúc thô to hơn những mã giáo bình thường, chỉ riêng mũi giáo cũng dài năm thước. Còn Hàn Canh còn là một bộ tướng không hơn không kém, không rành về mã chiến, dưới trướng y ba vạn người Tả Vũ vệ chủ yếu là bộ binh, bộ binh tinh giáp dưới sự hướng dẫn của y đều thuận lợi.
Trả lời một tiếng, Hàn Canh nhận cờ lệnh, dẫn theo ba vạn nhân mã Tả Vũ vệ lao về phía tây nam trận địa đại doanh quân Hán Trình Nghĩa Hậu.
- Tướng quân Tả Kiêu vệ Triệu Thiên Lai, lĩnh năm nghìn kỵ binh, tiến công cánh trái trung quân Lưu Lăng.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Triệu Thiên Lai khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao một mét chín, người như một ngọn tháp sắc đen. Ngược lại so với Hàn Canh, Triệu Thiên Lai đối với kỵ binh tác chiến sùng bái đến cực điểm, ba vạn binh mã Tả Kiêu vệ của y có một nửa là kỵ binh. Còn chủ yếu là khinh kỵ binh, y thích tập đoàn kỵ binh xung phong, và làm gương cho sĩ binh mình là một dũng tướng.
Dẫn năm nghìn kỵ binh xông kích cánh trái trung quân của Lưu Lăng, cho nên trong lòng Triệu Thiên Lai có chút buồn bực. Y càng muốn nhận được lệnh là dẫn theo một vạn năm nghìn kỵ binh dưới trướng xông thẳng vào trung quân Lưu Lăng, tốt nhất chỉ một chiến có thể kéo Lưu Lăng xuống ngựa. Nhưng Hoàng đế Bệ hạ có lệnh, y chỉ có thể phục tùng. Nhưng trong lòng y đã có sẵn chủ ý, năm nghìn kỵ binh xông kích cánh trái, đợi sau khi quân Hán đại loạn lập tức cho quân tiến công trung quân Lưu Lăng, cái công lao to bằng trời này tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Lưu Lăng là linh hồn của quân Hán, chỉ cần giết được hắn, quân Hán sẽ không còn dũng khí để chiến đấu. Đại tướng quân Tả Kiêu vệ chính tam phẩm đã là đỉnh cao của tướng võ, từ trước tới nay ngoại trừ La Húc được Tiên hoàng xem trọng, đã không còn một ai có thể tiến thêm một bước nữa. Chỉ cần giết được Lưu Lăng, Triệu Thiên Lai tin chắc rằng với công lao lớn như vậy có thể đổi lại một chức Đại đô hộ tòng nhị phẩm, thậm chí là Phụ quốc đại tướng quân chính nhị phẩm cũng không phải là không có khả năng.
- Tướng quân Hữu Vũ vệ Lưu Cơ, quân mã Hữu Vũ vệ của khanh chia làm hai đường, một vạn người xông kích cánh phải trung quân Lưu Lăng. Khanh suất quân xông thẳng vào trung quân Lưu Lăng, trẫm mong khanh một phát giết chết Lưu Lăng, vì Ninh đại nhân báo thù!
Sài Vinh cắn răng nói.
Đối với việc Bệ hạ giao cho mình phần công lao lớn nhất này Lưu Cơ trong lòng đắc ý hết sức. Y và Triệu Thiên Lai nghĩ giống nhau, chỉ cần giết Lưu Lăng, tự nhiên sẽ nhận công lao to lớn.
- Mạt tướng nhất định không phụ lòng coi trọng của Bệ hạ!
Chấp quyền, Lưu Cơ nhận cờ lệnh, trở về trong điều hành quân mã Hữu Vũ vệ.
Cuối cùng, Sài Vinh cầm một cây cờ lệnh, nhìn sang La Húc.
- La tướng quân, trọng trách giết chết Lưu Lăng, cũng là ngoài tướng quân không còn ai khác. Binh mã Hữu Vũ vệ xông kích trung quân Lưu Lăng, lấy tài dụng binh của Lưu Lăng, Lưu Cơ khó có thể xông phá trung quân của hắn. Một vạn Hổ Bí tinh kỵ dưới trướng tướng quân, chính là trọng yếu. Đợi Hữu Vũ vệ và trung quân Lưu Lăng giao chiến kịch liệt, tướng quân có thể lĩnh Hổ Bí tinh kỵ xông giết từ phía sau, trực đảo Hoàng Long!
Sát chiêu của Sài Vinh, là ở đây.
La Húc hơi thất thần, đợi mệnh lệnh Sài Vinh đưa ra chốc lát mới khẩn trương tiếp nhận cờ lệnh, chào theo nghi thức trong quân: - Mạt tướng tuân lệnh!
Đối với hành động có chút thất lễ của y, Sài Vinh không định so đo. Hiện giờ đại chiến sắp tới, một vạn Hổ Bí của La Húc mới là cái vốn của trận chiến y. Với nhân mã Hữu Vũ vệ làm mồi, một vạn Hổ Bí tinh kỵ đánh lén, lường trước thủ hạ Lưu Lăng chỉ có ba vạn nhân mã, cũng không đỡ nổi Hổ Bí thiết kỵ tinh nhuệ xông tới.
La Húc thất thần, là vì Ninh Hạo.
Người ngoài nhìn không ra tâm tư của Sài Vinh, y nhìn rõ ràng. Không phải y thông minh hơn những người khác, mà là Ninh Hạo là bạn của y. Trên quan trường Đại Chu, nếu Ninh Hạo còn có một người có thể gọi là bạn, cũng chính là La Húc người vốn không có giao điểm với y.
Một người là đỉnh cao của tướng võ, là trọng thần nhận được sự ưu ái tán thưởng của Chu Thái Tổ Quách Uy. Một người là thần đầu hàng của Hậu Hán, hai đời quân chủ cũng mang lòng hoài nghi với y. Hai con người này, lại xem đối phương là tri kỷ của nhau. Cái chết Ninh Hạo, đã tạo ra xông kích cực lớn đối với La Húc.
Y biết rõ Sài Vinh luôn muốn xuống tay với Ninh Hạo, vì nghĩ cho bạn trước giờ y không thể quá thân cận với Ninh Hạo ra mặt. Bản thân mình là tướng quân của Hổ Bí thiết kỵ, là Đại đô hộ tòng nhị phẩm, người có chức vị cao nhất trong tướng võ, tay cầm thực quyền. Nếu quá thân cận với Ninh Hạo, khó tránh khỏi lý do Bệ hạ giết chết Ninh Hạo, kết giao tướng võ, ý đồ bất chính, cũng đủ để giết người rồi.
Còn Ninh Hạo lần này theo quân ôm sẵn ý định quyết chết, La Húc cũng biết rõ. Y chỉ là không nghĩ tới, Bệ hạ lại nóng lòng như thế, lại tàn nhẫn như thế. Dùng một người vốn không có tâm phản bội thậm chí còn là một người tài năng đi chịu chết để kích phát đấu chí sát khí của những sĩ binh. Thủ đoạn không thể không nói là có hơi độc ác.
Nhưng, y có thể làm gì?
Y không có thấy được Ninh Hạo xả thân đỡ tên cho Sài Vinh, nếu không y nhất định nghĩ cách để hộ tống bạn tốt chạy trốn. Theo Bệ hạ lâu như vậy, y hiểu rõ Bệ hạ hơn những người bên ngoài.
Đáng tiếc, đều trễ rồi.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, La Húc hít một hơi thật sâu.
- Bệ hạ, nhân mã Hữu Vũ vệ hỗn chiến với quân Hán, Hổ Bí thiết kỵ xông lên khó tránh sẽ bị sĩ binh của chúng ta cản trở. Nếu Lưu Lăng phái binh đánh với Hữu Vũ vệ, mạt tướng…
Lời La Húc chỉ nói tới một nửa, lời còn lại, y cần Sài Vinh nói tiếp.
- Trên chiến trận khó tránh ngộ thương, La tướng quân chỉ được phép cho quân tiến về trước! Người làm tướng không được câu nệ tiểu tiết mới có thế thành công sự nghiệp, trẫm tin La tướng quân biết phải làm thế nào.
Sài Vinh tùy ý phất phất tay nói.
Biết rõ đáp án dĩ nhiên là như vậy, La Húc vẫn khó tránh khỏi trong lòng có chút buồn bã. Hổ Bí thiết kỵ toàn lực xông kích, cản ở phía trước bất kể là quân Hán hay là huynh đệ của mình, cũng đều bị vó sắt đạp thành thịt nhão.
- Mạt tướng tuân lệnh!
La Húc nhận lấy cờ lệnh, quay người trở về đội ngũ Hổ Bí thiết kỵ dưới trướng của mình.
Lưu Lăng nhìn quân Chu đang rục rịch hành động, nhìn phương hướng sĩ binh quân Chu được điều động, hắn mỉm cười. Quay người nói với Hoa Tam Lang và Triệu Nhị: - Hai người theo ta đi gặp thiên tử Đại Chu, có gan đó không?
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đồng thời sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
- Vương gia! Sài Vinh xảo quyệt âm tàn, không thể lấy thân mạo hiểm!
- Vương gia, không thể đi!
Lưu Lăng phất phất tay nói: - Không sao, Sài Vinh tự giữ thân phận, sẽ không động tay. Người đâu, khiêng thân xác của Ninh đại nhân, chúng ta đem trả Ninh đại nhân trở về!
Nói xong, Lưu Lăng thúc ngựa, ở khóe miệng hắn hiện nụ cười mang ý vị sâu xa.
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị lo sợ Lưu Lăng sẽ gặp nguy hiểm, mệnh lệnh mấy sĩ binh khiêng thân xác của Ninh Hạo và hai gã gia tướng lên, theo sát sau lưng Lưu Lăng phóng thẳng qua đại trận quân Chu. Hai người theo sát bảo vệ hai bên trái phải của Lưu Lăng, chỉ cần cung tiễn thủ quân Chu phóng tên, hai người họ sẽ không do dự phóng lên đỡ tên ở trước Lưu Lăng, chỉ là không biết làm như thế có thể cứu được tính mạng của Vương già từ vạn cây tên của quân Chu, trong lòng hai người đều không có đáy.
Hơn mười sĩ binh quân Chu, khiêng ba thi thể của Ninh Hạo chạy ở phía sau, cũng ngơ ngác nhìn mặt nhau.
Cách rất xa, Lưu Lăng cất cao giọng nói: - Hán Trung Vương Lưu Lăng, bái kiến Thiên tử Đại Chu!
Nói xong, Lưu Lăng thúc ngựa tiến lên trước. Tiến lên được hơn hai mươi bước Lưu Lăng lại một lần nữa cao giọng nói một lần: - Hán Trung Vương Lưu Lăng, bái kiến Bệ hạ Thiên tử Đại Chu, đặc biệt đưa trả thi thể của Ninh đại nhân!
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị hai người nắm chặt nắm đấm, mồ hôi đã ướt đẫm giáp y của họ. Hơn mười sĩ binh quân Hán chạy ở phía sau, hai chân đều nhũn ra. Nhưng nghĩ tới dù có chết cũng tử trận với Vương gia, một loại hào khí kỳ lạ lại phát ra từ thân thể của họ. Những sĩ binh khiêng thi thể Ninh Hạo, cố ý ưỡn ngực, nâng cằm.
Quân Chu thấy Chủ soái quân Hán lại đích thân qua đây nhất thời liền rối loạn, có cung tiễn thủ đã đặt tên lên cung, chỉ đợi một tiếng hạ lệnh liền bắn qua cho hắn chết trong loạn tiễn. Còn những kỵ binh liền rút đao ra, hận không thể xông qua giết chết bọn Lưu Lăng bầm thây vạn đoạn. Cũng có người trong lòng nể phục hành động của Lưu Lăng, chỉ là ai cũng không thể nói ra.
Mắt thấy cự ly song phương chỉ còn cách khoảng một trăm năm mươi bước, cung cứng của bộ binh ở khoảng cách này tuy rất khó bắn phá giáp sắt, nhưng giết chết Lưu Lăng người vận thường phục thì vẫn có khả năng. Mọi người hướng ánh nhìn về phía xe giá Đế vương, đợi mệnh lệnh của Bệ hạ. Khi người của Lưu Lăng cách quân Chu không tới một trăm bước, đã có người không nhịn được bắn tên ra.
- Đừng bắn tên, trẫm phải gặp hắn!
Sài Vinh sắc mặt âm hàn nói.
Thủ hạ tướng lĩnh liền ra lệnh cho bộ hạ, không được phóng tên. Sài Vinh bước xuống từ xe, dưới sự dìu đỡ của thị vệ leo lên một chiến mã, dưới sự bảo hộ của trăm thân binh từ từ đi qua nghênh đón. Xuất trận hai mươi bước, Sài Vinh đã dừng lại. Y ngồi trên lưng ngựa, trừng mắt nhìn Lưu Lăng người mặc thường phục, vẻ mặt thản nhiên đang từ từ tiến đến.
Cách Sài Vinh khoảng năm mươi bước, Lưu Lăng dừng lại chấp quyền cúi chào: - Hán Trung Vương, Lưu Lăng chỉ huy binh mã sáu châu, bái kiến Bệ Hạ Thiên tử Đại Chu.
Sài Vinh đổi thành mặt cười, đưa tay ra giữa không trung: - Trung Vương miễn lễ, trẫm sớm đã muốn gặp Trung Vương, chỉ là hai quân giao chiến, không có thời cơ.
Lưu Lăng nói: - Tạ ơn Bệ hạ xem trọng.
Lưu Lăng dừng một chút, liền chấp quyền nói: - Lưu Lăng đến đây, là vì đem trả thi thể của Ninh đại nhân. Hai quân giao chiến, đao kiếm không mắt, chiến mã chạy loạn, khó tránh khỏi việc hủy hoại thi thể của Ninh đại nhân. Ninh đại nhân trung thành vì Đại Chu, thấy chiêu hàng Lưu Lăng không thành, thế là muốn lao tới giết cho Lưu Lăng ngã ngựa, thị vệ của Lưu Lăng không thể không ra tay bảo vệ. Ninh đại nhân tuy vô lễ với Lưu Lăng, nhưng Lưu Lăng kính phục phẩm đức trung quân ái quốc không sợ cái chết của Ninh đại nhân, không nỡ nhìn thấy thi thể của Ninh đại nhân bị hủy trong loạn chiến, đặc biệt hộ tống trở về!
Đặc biệt hộ tống trở về!
Mấy chữ cuối cùng, Lưu Lăng càng lên giọng, toàn bộ trận doanh quân Chu liền trở nên lặng ngắt như tờ.
Sài Vinh mặt mày biến sắc, trong lòng không khỏi hận cực. Biết rõ hắn tới là để làm rối quân tâm của ta, nhưng hắn lại khiêng thi thể của Ninh Hạo khiến ta không thể hạ lệnh phóng tên! Ngay cả Chủ soái của bên địch cũng liều chết hộ tống thi thể của Ninh Hạo về đây, nếu y hạ lệnh phóng tên, chính y Hoàng đế này hiển nhiên không bằng đối phương. Ninh Hạo à! Cái chết của ngươi có thể cho trẫm sử dụng, nhưng cũng có thể bị Lưu Lăng sử dụng, trẫm hận ngươi!
Sĩ khí quân Chu bạo phát ra, núi hô biển động.
Trên mặt Sài Vinh hiện vẻ bi ai và phẫn nộ, nhưng trong lòng lại không nhịn được cười lạnh. Ninh Hạo, ngươi không ngu, biết rõ bản thân phải làm gì. Nếu ngươi đã cầu chết, còn chết đường đường chính chính, trẫm sẽ tác thành ngươi. Nhưng ngươi nghĩ vậy có thể bảo vệ được người nhà ngươi sao? Hừ! Chỉ cần là người có nguy hại tới Đại Chu ta, trẫm sẽ giữ lại sao?
Chết đi một người đáng chết, đổi lại sĩ khí Đại Chu ta như hùng.
Sài Vinh đắc ý trong lòng, tuy trận chiến này thất thế khiến thần trí y có chút bất thường, nhưng y nhanh chóng tỉnh táo lại. Cái y nghĩ đầu tiên là làm sao nâng lại sĩ khí đã trầm xuống của quân Chu lên, vừa hay, Ninh Hạo lọt vào trong mắt y. Mang người này theo vốn định xử tử trong quân, nếu đã khó thoát chết, sao không lợi dụng?
Hiện giờ toàn thể quân Chu đều bị không khí bi phẫn bao phủ, ai binh tất thắng, Sài Vinh biết rõ đạo lý này.
- Tướng quân Tả Vũ vệ Hàn Canh, dẫn Tả Vũ vệ tiến công cánh phải quân Hán, bao vây nhân mã quân Hán của Trình Nghĩa Hậu!
Sài Vinh ngồi trên xe giá, bắt đầu phát ra mệnh lệnh.
- Mạt tướng tuân lee65nh!
Tướng quân T Vũ vệ Hàn Canh nay đã năm mươi bốn tuổi, chuyên dùng một ngọn giáo lớn, có dũng khí không ngại vạn phu. Y cũng là cựu thần của Hậu Hán, từng lĩnh quân đại chiến với Chu Thái Tổ Quách Uy, một trận bên ngoài Biện Chậu từng đả thương quân Chu. Y lĩnh binh tác chiến trước giờ dựa vào dũng mãnh mà trứ danh, sau khi đầu hàng quân Chu được Quách Uy tán thưởng, phong làm Đại tướng quân Tả Vũ vệ, chính tam phẩm hàm.
Tuy thân hình cao chưa tới một mét bảy, nhưng Hàn Canh cực kỳ cường tráng. Cây đại giáo trong tay cực kỳ nặng, những sĩ binh bình thường phải hai người mới nâng nổi. Cây giáo này được đúc thô to hơn những mã giáo bình thường, chỉ riêng mũi giáo cũng dài năm thước. Còn Hàn Canh còn là một bộ tướng không hơn không kém, không rành về mã chiến, dưới trướng y ba vạn người Tả Vũ vệ chủ yếu là bộ binh, bộ binh tinh giáp dưới sự hướng dẫn của y đều thuận lợi.
Trả lời một tiếng, Hàn Canh nhận cờ lệnh, dẫn theo ba vạn nhân mã Tả Vũ vệ lao về phía tây nam trận địa đại doanh quân Hán Trình Nghĩa Hậu.
- Tướng quân Tả Kiêu vệ Triệu Thiên Lai, lĩnh năm nghìn kỵ binh, tiến công cánh trái trung quân Lưu Lăng.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Triệu Thiên Lai khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao một mét chín, người như một ngọn tháp sắc đen. Ngược lại so với Hàn Canh, Triệu Thiên Lai đối với kỵ binh tác chiến sùng bái đến cực điểm, ba vạn binh mã Tả Kiêu vệ của y có một nửa là kỵ binh. Còn chủ yếu là khinh kỵ binh, y thích tập đoàn kỵ binh xung phong, và làm gương cho sĩ binh mình là một dũng tướng.
Dẫn năm nghìn kỵ binh xông kích cánh trái trung quân của Lưu Lăng, cho nên trong lòng Triệu Thiên Lai có chút buồn bực. Y càng muốn nhận được lệnh là dẫn theo một vạn năm nghìn kỵ binh dưới trướng xông thẳng vào trung quân Lưu Lăng, tốt nhất chỉ một chiến có thể kéo Lưu Lăng xuống ngựa. Nhưng Hoàng đế Bệ hạ có lệnh, y chỉ có thể phục tùng. Nhưng trong lòng y đã có sẵn chủ ý, năm nghìn kỵ binh xông kích cánh trái, đợi sau khi quân Hán đại loạn lập tức cho quân tiến công trung quân Lưu Lăng, cái công lao to bằng trời này tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.
Lưu Lăng là linh hồn của quân Hán, chỉ cần giết được hắn, quân Hán sẽ không còn dũng khí để chiến đấu. Đại tướng quân Tả Kiêu vệ chính tam phẩm đã là đỉnh cao của tướng võ, từ trước tới nay ngoại trừ La Húc được Tiên hoàng xem trọng, đã không còn một ai có thể tiến thêm một bước nữa. Chỉ cần giết được Lưu Lăng, Triệu Thiên Lai tin chắc rằng với công lao lớn như vậy có thể đổi lại một chức Đại đô hộ tòng nhị phẩm, thậm chí là Phụ quốc đại tướng quân chính nhị phẩm cũng không phải là không có khả năng.
- Tướng quân Hữu Vũ vệ Lưu Cơ, quân mã Hữu Vũ vệ của khanh chia làm hai đường, một vạn người xông kích cánh phải trung quân Lưu Lăng. Khanh suất quân xông thẳng vào trung quân Lưu Lăng, trẫm mong khanh một phát giết chết Lưu Lăng, vì Ninh đại nhân báo thù!
Sài Vinh cắn răng nói.
Đối với việc Bệ hạ giao cho mình phần công lao lớn nhất này Lưu Cơ trong lòng đắc ý hết sức. Y và Triệu Thiên Lai nghĩ giống nhau, chỉ cần giết Lưu Lăng, tự nhiên sẽ nhận công lao to lớn.
- Mạt tướng nhất định không phụ lòng coi trọng của Bệ hạ!
Chấp quyền, Lưu Cơ nhận cờ lệnh, trở về trong điều hành quân mã Hữu Vũ vệ.
Cuối cùng, Sài Vinh cầm một cây cờ lệnh, nhìn sang La Húc.
- La tướng quân, trọng trách giết chết Lưu Lăng, cũng là ngoài tướng quân không còn ai khác. Binh mã Hữu Vũ vệ xông kích trung quân Lưu Lăng, lấy tài dụng binh của Lưu Lăng, Lưu Cơ khó có thể xông phá trung quân của hắn. Một vạn Hổ Bí tinh kỵ dưới trướng tướng quân, chính là trọng yếu. Đợi Hữu Vũ vệ và trung quân Lưu Lăng giao chiến kịch liệt, tướng quân có thể lĩnh Hổ Bí tinh kỵ xông giết từ phía sau, trực đảo Hoàng Long!
Sát chiêu của Sài Vinh, là ở đây.
La Húc hơi thất thần, đợi mệnh lệnh Sài Vinh đưa ra chốc lát mới khẩn trương tiếp nhận cờ lệnh, chào theo nghi thức trong quân: - Mạt tướng tuân lệnh!
Đối với hành động có chút thất lễ của y, Sài Vinh không định so đo. Hiện giờ đại chiến sắp tới, một vạn Hổ Bí của La Húc mới là cái vốn của trận chiến y. Với nhân mã Hữu Vũ vệ làm mồi, một vạn Hổ Bí tinh kỵ đánh lén, lường trước thủ hạ Lưu Lăng chỉ có ba vạn nhân mã, cũng không đỡ nổi Hổ Bí thiết kỵ tinh nhuệ xông tới.
La Húc thất thần, là vì Ninh Hạo.
Người ngoài nhìn không ra tâm tư của Sài Vinh, y nhìn rõ ràng. Không phải y thông minh hơn những người khác, mà là Ninh Hạo là bạn của y. Trên quan trường Đại Chu, nếu Ninh Hạo còn có một người có thể gọi là bạn, cũng chính là La Húc người vốn không có giao điểm với y.
Một người là đỉnh cao của tướng võ, là trọng thần nhận được sự ưu ái tán thưởng của Chu Thái Tổ Quách Uy. Một người là thần đầu hàng của Hậu Hán, hai đời quân chủ cũng mang lòng hoài nghi với y. Hai con người này, lại xem đối phương là tri kỷ của nhau. Cái chết Ninh Hạo, đã tạo ra xông kích cực lớn đối với La Húc.
Y biết rõ Sài Vinh luôn muốn xuống tay với Ninh Hạo, vì nghĩ cho bạn trước giờ y không thể quá thân cận với Ninh Hạo ra mặt. Bản thân mình là tướng quân của Hổ Bí thiết kỵ, là Đại đô hộ tòng nhị phẩm, người có chức vị cao nhất trong tướng võ, tay cầm thực quyền. Nếu quá thân cận với Ninh Hạo, khó tránh khỏi lý do Bệ hạ giết chết Ninh Hạo, kết giao tướng võ, ý đồ bất chính, cũng đủ để giết người rồi.
Còn Ninh Hạo lần này theo quân ôm sẵn ý định quyết chết, La Húc cũng biết rõ. Y chỉ là không nghĩ tới, Bệ hạ lại nóng lòng như thế, lại tàn nhẫn như thế. Dùng một người vốn không có tâm phản bội thậm chí còn là một người tài năng đi chịu chết để kích phát đấu chí sát khí của những sĩ binh. Thủ đoạn không thể không nói là có hơi độc ác.
Nhưng, y có thể làm gì?
Y không có thấy được Ninh Hạo xả thân đỡ tên cho Sài Vinh, nếu không y nhất định nghĩ cách để hộ tống bạn tốt chạy trốn. Theo Bệ hạ lâu như vậy, y hiểu rõ Bệ hạ hơn những người bên ngoài.
Đáng tiếc, đều trễ rồi.
Chỉnh đốn lại tâm trạng, La Húc hít một hơi thật sâu.
- Bệ hạ, nhân mã Hữu Vũ vệ hỗn chiến với quân Hán, Hổ Bí thiết kỵ xông lên khó tránh sẽ bị sĩ binh của chúng ta cản trở. Nếu Lưu Lăng phái binh đánh với Hữu Vũ vệ, mạt tướng…
Lời La Húc chỉ nói tới một nửa, lời còn lại, y cần Sài Vinh nói tiếp.
- Trên chiến trận khó tránh ngộ thương, La tướng quân chỉ được phép cho quân tiến về trước! Người làm tướng không được câu nệ tiểu tiết mới có thế thành công sự nghiệp, trẫm tin La tướng quân biết phải làm thế nào.
Sài Vinh tùy ý phất phất tay nói.
Biết rõ đáp án dĩ nhiên là như vậy, La Húc vẫn khó tránh khỏi trong lòng có chút buồn bã. Hổ Bí thiết kỵ toàn lực xông kích, cản ở phía trước bất kể là quân Hán hay là huynh đệ của mình, cũng đều bị vó sắt đạp thành thịt nhão.
- Mạt tướng tuân lệnh!
La Húc nhận lấy cờ lệnh, quay người trở về đội ngũ Hổ Bí thiết kỵ dưới trướng của mình.
Lưu Lăng nhìn quân Chu đang rục rịch hành động, nhìn phương hướng sĩ binh quân Chu được điều động, hắn mỉm cười. Quay người nói với Hoa Tam Lang và Triệu Nhị: - Hai người theo ta đi gặp thiên tử Đại Chu, có gan đó không?
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị đồng thời sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
- Vương gia! Sài Vinh xảo quyệt âm tàn, không thể lấy thân mạo hiểm!
- Vương gia, không thể đi!
Lưu Lăng phất phất tay nói: - Không sao, Sài Vinh tự giữ thân phận, sẽ không động tay. Người đâu, khiêng thân xác của Ninh đại nhân, chúng ta đem trả Ninh đại nhân trở về!
Nói xong, Lưu Lăng thúc ngựa, ở khóe miệng hắn hiện nụ cười mang ý vị sâu xa.
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị lo sợ Lưu Lăng sẽ gặp nguy hiểm, mệnh lệnh mấy sĩ binh khiêng thân xác của Ninh Hạo và hai gã gia tướng lên, theo sát sau lưng Lưu Lăng phóng thẳng qua đại trận quân Chu. Hai người theo sát bảo vệ hai bên trái phải của Lưu Lăng, chỉ cần cung tiễn thủ quân Chu phóng tên, hai người họ sẽ không do dự phóng lên đỡ tên ở trước Lưu Lăng, chỉ là không biết làm như thế có thể cứu được tính mạng của Vương già từ vạn cây tên của quân Chu, trong lòng hai người đều không có đáy.
Hơn mười sĩ binh quân Chu, khiêng ba thi thể của Ninh Hạo chạy ở phía sau, cũng ngơ ngác nhìn mặt nhau.
Cách rất xa, Lưu Lăng cất cao giọng nói: - Hán Trung Vương Lưu Lăng, bái kiến Thiên tử Đại Chu!
Nói xong, Lưu Lăng thúc ngựa tiến lên trước. Tiến lên được hơn hai mươi bước Lưu Lăng lại một lần nữa cao giọng nói một lần: - Hán Trung Vương Lưu Lăng, bái kiến Bệ hạ Thiên tử Đại Chu, đặc biệt đưa trả thi thể của Ninh đại nhân!
Hoa Tam Lang và Triệu Nhị hai người nắm chặt nắm đấm, mồ hôi đã ướt đẫm giáp y của họ. Hơn mười sĩ binh quân Hán chạy ở phía sau, hai chân đều nhũn ra. Nhưng nghĩ tới dù có chết cũng tử trận với Vương gia, một loại hào khí kỳ lạ lại phát ra từ thân thể của họ. Những sĩ binh khiêng thi thể Ninh Hạo, cố ý ưỡn ngực, nâng cằm.
Quân Chu thấy Chủ soái quân Hán lại đích thân qua đây nhất thời liền rối loạn, có cung tiễn thủ đã đặt tên lên cung, chỉ đợi một tiếng hạ lệnh liền bắn qua cho hắn chết trong loạn tiễn. Còn những kỵ binh liền rút đao ra, hận không thể xông qua giết chết bọn Lưu Lăng bầm thây vạn đoạn. Cũng có người trong lòng nể phục hành động của Lưu Lăng, chỉ là ai cũng không thể nói ra.
Mắt thấy cự ly song phương chỉ còn cách khoảng một trăm năm mươi bước, cung cứng của bộ binh ở khoảng cách này tuy rất khó bắn phá giáp sắt, nhưng giết chết Lưu Lăng người vận thường phục thì vẫn có khả năng. Mọi người hướng ánh nhìn về phía xe giá Đế vương, đợi mệnh lệnh của Bệ hạ. Khi người của Lưu Lăng cách quân Chu không tới một trăm bước, đã có người không nhịn được bắn tên ra.
- Đừng bắn tên, trẫm phải gặp hắn!
Sài Vinh sắc mặt âm hàn nói.
Thủ hạ tướng lĩnh liền ra lệnh cho bộ hạ, không được phóng tên. Sài Vinh bước xuống từ xe, dưới sự dìu đỡ của thị vệ leo lên một chiến mã, dưới sự bảo hộ của trăm thân binh từ từ đi qua nghênh đón. Xuất trận hai mươi bước, Sài Vinh đã dừng lại. Y ngồi trên lưng ngựa, trừng mắt nhìn Lưu Lăng người mặc thường phục, vẻ mặt thản nhiên đang từ từ tiến đến.
Cách Sài Vinh khoảng năm mươi bước, Lưu Lăng dừng lại chấp quyền cúi chào: - Hán Trung Vương, Lưu Lăng chỉ huy binh mã sáu châu, bái kiến Bệ Hạ Thiên tử Đại Chu.
Sài Vinh đổi thành mặt cười, đưa tay ra giữa không trung: - Trung Vương miễn lễ, trẫm sớm đã muốn gặp Trung Vương, chỉ là hai quân giao chiến, không có thời cơ.
Lưu Lăng nói: - Tạ ơn Bệ hạ xem trọng.
Lưu Lăng dừng một chút, liền chấp quyền nói: - Lưu Lăng đến đây, là vì đem trả thi thể của Ninh đại nhân. Hai quân giao chiến, đao kiếm không mắt, chiến mã chạy loạn, khó tránh khỏi việc hủy hoại thi thể của Ninh đại nhân. Ninh đại nhân trung thành vì Đại Chu, thấy chiêu hàng Lưu Lăng không thành, thế là muốn lao tới giết cho Lưu Lăng ngã ngựa, thị vệ của Lưu Lăng không thể không ra tay bảo vệ. Ninh đại nhân tuy vô lễ với Lưu Lăng, nhưng Lưu Lăng kính phục phẩm đức trung quân ái quốc không sợ cái chết của Ninh đại nhân, không nỡ nhìn thấy thi thể của Ninh đại nhân bị hủy trong loạn chiến, đặc biệt hộ tống trở về!
Đặc biệt hộ tống trở về!
Mấy chữ cuối cùng, Lưu Lăng càng lên giọng, toàn bộ trận doanh quân Chu liền trở nên lặng ngắt như tờ.
Sài Vinh mặt mày biến sắc, trong lòng không khỏi hận cực. Biết rõ hắn tới là để làm rối quân tâm của ta, nhưng hắn lại khiêng thi thể của Ninh Hạo khiến ta không thể hạ lệnh phóng tên! Ngay cả Chủ soái của bên địch cũng liều chết hộ tống thi thể của Ninh Hạo về đây, nếu y hạ lệnh phóng tên, chính y Hoàng đế này hiển nhiên không bằng đối phương. Ninh Hạo à! Cái chết của ngươi có thể cho trẫm sử dụng, nhưng cũng có thể bị Lưu Lăng sử dụng, trẫm hận ngươi!
Tác giả :
Trí Bạch