Đế Thiếu Sủng Trong Lòng: Nam Thần Quốc Dân Là Nữ Sinh
Chương 30: Thiếu gia, không được nói giỡn, làm sao cậu lại biết chơi game
Hạ Hồng Hoa dừng lại một chút, cũng không nói lời nào.
Phó Cửu nhíu mày một cái, nhìn Trần Hiểu Đông đứng bên cạnh vẻ mặt như biết rõ đáp án: “Cậu nói đi, sao lại thế này?”
Không có nói lời dư thừa, thiếu gia như vậy cực kỳ giống cái ngày mà cậu ấy vừa tỉnh lại trong bệnh viện.
Trần Hiểu Đông chấn động, nhịn không được đã mở miệng: “Còn không phải do ba người kia dùng thủ đoạn đê tiện!”
Phó Cửu nghiêng đầu: “Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”
Trần Hiểu Đông đi lên trước: “Thiếu gia, Điện Cạnh là một hạng mục lớn trong Giang Thành do tập đoàn Tần thị làm nhà đầu tư. Mỗi năm đều tổ chức Điện Cạnh để tuyển chọn một số người gia nhập công ty bọn họ. Yêu cầu không chỉ là chơi game giỏi, tuổi cần phải trẻ, như vậy mới có thể đủ điều kiện được công ty chọn. Phu nhân nhìn trúng điểm này nên mới bỏ tiền tìm một ít cao thủ chơi game trong trường học, bao ăn bao ở, huấn luyện bọn họ một năm trời chính là vì muốn bọn họ nâng cao trình độ mà tham gia vòng loại đấu Điện Cạnh năm nay. Chỉ cần ở trong cuộc thi lần này trổ hết tài năng là có thể được Tần thị lựa chọn ký hợp đồng, trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, mà phu nhân cũng nhận được không ít lợi nhuận. Nhưng ngay lúc này, ba tuyển thủ có thiên phú tốt nhất của công ty và người đại diện của bọn họ lại rời công ty để gia nhập công ty khác. Hiện tại công ty của chúng ta chỉ còn lại vài người có tư chất bình thường, dựa theo trình độ ấy mà đi tham gia thi đấu Điện Cạnh chắc chắn chỉ ở cuối bảng. Đến lúc đó công ty không chỉ tổn thất chi phí đầu tư một năm nay mà còn cả tư cách kinh doanh. Ba người kia chính là cố ý làm vậy! Lúc đầu phu nhân còn có thể chống đỡ, nhưng sau khi thiếu gia bị đuổi học, ba người kia và công ty hợp tác mới của bọn họ nói, nói...”
“Nói cái gì?” Giọng nói của Phó Cửu rất nhạt, ý bảo hắn cứ tiếp tục.
Trần Hiểu Đông do dự liếc mắt nhìn Hạ Hồng Hoa một cái, cuối cùng giống như bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra: “Nói rằng thiếu gia thích con trai, tương lai cũng không cưới vợ sinh con được. Những người đó sau khi nghe xong liền quyết định phản bội! Phu nhân... Phu nhân đã không còn cách nào để tiếp tục duy trì công ty!”
Phó Cửu nghe đến đó, ánh mắt âm trầm, tóc màu bạc lay động, lạnh đến thấu xương tủy.
Hạ Hồng Hoa vội quát: “Cửu Cửu, con đừng nghe Hiểu Đông nói hồ đồ. Biện pháp giải quyết sẽ nghĩ ra được, mẹ của con là người dễ dàng để người khác khi dễ như vậy sao? Con yên tâm, mặc dù mẹ vô dụng nhưng cũng lo cho con được bữa cơm ngon lành!”
“Mẹ!” Phó Cửu ngước mắt lên, khóe miệng cười cười: “Người nói sai rồi, vẫn là con nên lo cho mẹ tốt hơn. Không phải là chơi game sao? Con cũng sẽ chơi.”
Hạ Hồng Hoa nở nụ cười, giọng đặc biệt to: “Mẹ biết con cũng chơi game, đại chiến giữa thực vật và cương thi đúng không? (Game Plants and Zombies ý.) Tốt, thi đua Điện Cạnh cũng không phải chơi trò đó. Trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong mẹ còn có việc phải làm...”
Khi đó Hạ Hồng Hoa cũng không biết, Phó Cửu nói sẽ chơi game thì thật sự thực hiện ngay.
Sau khi ăn xong bữa cơm.
Trần Hiểu Đông đã bị Phó Cửu gọi: “Lại đây.”
Trần Hiểu Đông cũng không biết có chuyện gì, hiện tại vừa nghe thiếu gia nhà mình nói chuyện lười biếng như vậy, hắn cảm thấy phía sau cổ hơi lành lạnh.
“Thiếu gia, cậu kêu tôi?”
Phó Cửu khép lại cuốn tạp chí để trên đùi, ngửa đầu về phía sau, tóc bạc rơi xuống, giọng nói tà hoặc: “Đưa danh sách tuyển thủ của công ty cho tôi.”
Trần Hiểu Đông vừa nghe đến đây, nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói: “Thiếu gia, vừa rồi tôi nghĩ cậu vì gần đây Tần thiếu mới chơi game lại nên mới đua đòi theo. Cậu đừng cho rằng ‘đại chiến giữa thực vật và cương thi’ giống như thi đấu Điện Cạnh, đó đều dành cho các đại thần chơi. Tuy rằng ngày đó Tần thiếu cũng sẽ có mặt, nhưng lại không liên quan tới game cậu chơi nha, kia đều là những nhân tài mới có thể tham gia. Thật sự thì thiếu gia, cậu mới vừa an tĩnh được mấy ngày nay, không cần tái phạm chuyện...”
Phó Cửu nhíu mày một cái, nhìn Trần Hiểu Đông đứng bên cạnh vẻ mặt như biết rõ đáp án: “Cậu nói đi, sao lại thế này?”
Không có nói lời dư thừa, thiếu gia như vậy cực kỳ giống cái ngày mà cậu ấy vừa tỉnh lại trong bệnh viện.
Trần Hiểu Đông chấn động, nhịn không được đã mở miệng: “Còn không phải do ba người kia dùng thủ đoạn đê tiện!”
Phó Cửu nghiêng đầu: “Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”
Trần Hiểu Đông đi lên trước: “Thiếu gia, Điện Cạnh là một hạng mục lớn trong Giang Thành do tập đoàn Tần thị làm nhà đầu tư. Mỗi năm đều tổ chức Điện Cạnh để tuyển chọn một số người gia nhập công ty bọn họ. Yêu cầu không chỉ là chơi game giỏi, tuổi cần phải trẻ, như vậy mới có thể đủ điều kiện được công ty chọn. Phu nhân nhìn trúng điểm này nên mới bỏ tiền tìm một ít cao thủ chơi game trong trường học, bao ăn bao ở, huấn luyện bọn họ một năm trời chính là vì muốn bọn họ nâng cao trình độ mà tham gia vòng loại đấu Điện Cạnh năm nay. Chỉ cần ở trong cuộc thi lần này trổ hết tài năng là có thể được Tần thị lựa chọn ký hợp đồng, trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, mà phu nhân cũng nhận được không ít lợi nhuận. Nhưng ngay lúc này, ba tuyển thủ có thiên phú tốt nhất của công ty và người đại diện của bọn họ lại rời công ty để gia nhập công ty khác. Hiện tại công ty của chúng ta chỉ còn lại vài người có tư chất bình thường, dựa theo trình độ ấy mà đi tham gia thi đấu Điện Cạnh chắc chắn chỉ ở cuối bảng. Đến lúc đó công ty không chỉ tổn thất chi phí đầu tư một năm nay mà còn cả tư cách kinh doanh. Ba người kia chính là cố ý làm vậy! Lúc đầu phu nhân còn có thể chống đỡ, nhưng sau khi thiếu gia bị đuổi học, ba người kia và công ty hợp tác mới của bọn họ nói, nói...”
“Nói cái gì?” Giọng nói của Phó Cửu rất nhạt, ý bảo hắn cứ tiếp tục.
Trần Hiểu Đông do dự liếc mắt nhìn Hạ Hồng Hoa một cái, cuối cùng giống như bằng bất cứ giá nào cũng phải nói ra: “Nói rằng thiếu gia thích con trai, tương lai cũng không cưới vợ sinh con được. Những người đó sau khi nghe xong liền quyết định phản bội! Phu nhân... Phu nhân đã không còn cách nào để tiếp tục duy trì công ty!”
Phó Cửu nghe đến đó, ánh mắt âm trầm, tóc màu bạc lay động, lạnh đến thấu xương tủy.
Hạ Hồng Hoa vội quát: “Cửu Cửu, con đừng nghe Hiểu Đông nói hồ đồ. Biện pháp giải quyết sẽ nghĩ ra được, mẹ của con là người dễ dàng để người khác khi dễ như vậy sao? Con yên tâm, mặc dù mẹ vô dụng nhưng cũng lo cho con được bữa cơm ngon lành!”
“Mẹ!” Phó Cửu ngước mắt lên, khóe miệng cười cười: “Người nói sai rồi, vẫn là con nên lo cho mẹ tốt hơn. Không phải là chơi game sao? Con cũng sẽ chơi.”
Hạ Hồng Hoa nở nụ cười, giọng đặc biệt to: “Mẹ biết con cũng chơi game, đại chiến giữa thực vật và cương thi đúng không? (Game Plants and Zombies ý.) Tốt, thi đua Điện Cạnh cũng không phải chơi trò đó. Trước tiên đi ăn cơm, cơm nước xong mẹ còn có việc phải làm...”
Khi đó Hạ Hồng Hoa cũng không biết, Phó Cửu nói sẽ chơi game thì thật sự thực hiện ngay.
Sau khi ăn xong bữa cơm.
Trần Hiểu Đông đã bị Phó Cửu gọi: “Lại đây.”
Trần Hiểu Đông cũng không biết có chuyện gì, hiện tại vừa nghe thiếu gia nhà mình nói chuyện lười biếng như vậy, hắn cảm thấy phía sau cổ hơi lành lạnh.
“Thiếu gia, cậu kêu tôi?”
Phó Cửu khép lại cuốn tạp chí để trên đùi, ngửa đầu về phía sau, tóc bạc rơi xuống, giọng nói tà hoặc: “Đưa danh sách tuyển thủ của công ty cho tôi.”
Trần Hiểu Đông vừa nghe đến đây, nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói: “Thiếu gia, vừa rồi tôi nghĩ cậu vì gần đây Tần thiếu mới chơi game lại nên mới đua đòi theo. Cậu đừng cho rằng ‘đại chiến giữa thực vật và cương thi’ giống như thi đấu Điện Cạnh, đó đều dành cho các đại thần chơi. Tuy rằng ngày đó Tần thiếu cũng sẽ có mặt, nhưng lại không liên quan tới game cậu chơi nha, kia đều là những nhân tài mới có thể tham gia. Thật sự thì thiếu gia, cậu mới vừa an tĩnh được mấy ngày nay, không cần tái phạm chuyện...”
Tác giả :
Chiến Thất Thiểu