Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng
Chương 43: Tôi không thích phụ nữ nói nhiều
Kiều Thừa Huân kìm lòng không nổi vươn tay, nhẹ nhàng ôm vai cô gái.
Hơi dùng lực một chút, ôm cô vào trong ngực.
Ôn Đề Nhi giật mình, mùi thơm nước hoa nhàn nhạt chui vào trong hơi thở cô, trái tim trống rỗng giống như bị thứ gì đó chui vào, rất nhanh lấp đầy cô.
Sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn một lát, mới bắt giữ được khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh.
Vì sao anh lại ôm cô?
Đồng tình sao?
Cô không cần thứ này!
Từ nhỏ đến lớn, cô thiếu thứ gì đó đã biến mất ở chân trời góc biển, chỉ riêng loại đồng tình không hề có ý nghĩa, cô tuyệt đối không thiếu!
Ôn Đề Nhi phản cảm đẩy anh ra, “Không cần anh đồng tình tôi.”
Kiều Thừa Huân nhíu chặt mày, đôi mắt cô đơn lạnh lẽo nhìn khuôn mặt quật cường của cô, một đám lửa giận từ đáy lòng dâng lên.
Tùy hứng vươn tay ra, lại ôm cô vào trong lòng.
“Cho cô hai lựa chọn, tôi ôm cô, hoặc là cô ôm tôi, nếu không thì xuống xe.”
“Vậy anh ném tôi xuống xe đi, ừm…”
Vừa mới kháng nghị xong, môi mỏng của người đàn ông đột nhiên ấn xuống…
Ong ong ong…
Đầu Ôn Đề Nhi đột nhiên chập mạch, phát ra tiếng, rất nhanh tất cả đầu óc đều rơi vào tê liệt, không thể suy nghĩ bất luận vấn đề gì.
Thế giới này làm sao vậy? Sao đột nhiên biến thành thế giới màu hồng rồi?
Giống như mọi thứ đều đã biến mất, ngoại trừ một vùng màu hồng, ngoại trừ anh cùng với cô, không còn thứ gì khác tồn tại.
Giống như trôi qua mười mấy thế kỷ, Ôn Đề Nhi mới tỉnh ngộ.
Kiều Thừa Huân che tai cô, dịu dàng ôm thân thể mềm mại không xương của cô, khàn khàn nói bên tai cô, “Tôi không thích phụ nữ nói nhiều.”
“Kiều Thừa Huân, anh là tên khốn nạn!” Ôn Đề Nhi mắng to một câu, dùng lực đẩy đầu anh ra, đôi tay ngọc thon thon đánh liên tục vào vai anh.
“Khốn nạn! Lưu manh! Sắc lang!”
“Tôi chán ghét anh…”
“Tôi chán ghét anh!”
Kiều Thừa Huân lẳng lặng nhìn cô thở hổn hển mờ ám.
Nhìn cô hao phí sức lực lớn như vậy, nếu như cô biết anh tuyệt đối không đau đớn, có thể càng tức giận hay không?
Nghĩ đến điều này, môi mỏng hơi cong lên, nở nụ cười sáng lạn.
Người phụ nữ này, ngu ngốc một cách đáng yêu.
“Hô… Hô… Hô.” Ôn Đề Nhi đánh mệt mỏi, mắng cũng mệt mỏi, thở hổn hển nghỉ ngơi.
Lòng bàn tay truyền đến nóng rát đau đớn.
Mở hai tay ra nhìn, vậy mà ðánh ðỏ, mà Kiều Diêm Výõng hoàn toàn không có bất luận phản ứng gì.
Tâm tính thiện lương à…
Thì ra cô đánh nhiều như vậy, kết quả đau đớn chỉ có cô.
Không được, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như vậy, kháng nghị nói: “Kiều Thừa Huân, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi muốn ly hôn với anh!”
“Không cần cô nhi viện Xuân Nha rồi hả?”
“…”
Hơi dùng lực một chút, ôm cô vào trong ngực.
Ôn Đề Nhi giật mình, mùi thơm nước hoa nhàn nhạt chui vào trong hơi thở cô, trái tim trống rỗng giống như bị thứ gì đó chui vào, rất nhanh lấp đầy cô.
Sửng sốt ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn một lát, mới bắt giữ được khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh.
Vì sao anh lại ôm cô?
Đồng tình sao?
Cô không cần thứ này!
Từ nhỏ đến lớn, cô thiếu thứ gì đó đã biến mất ở chân trời góc biển, chỉ riêng loại đồng tình không hề có ý nghĩa, cô tuyệt đối không thiếu!
Ôn Đề Nhi phản cảm đẩy anh ra, “Không cần anh đồng tình tôi.”
Kiều Thừa Huân nhíu chặt mày, đôi mắt cô đơn lạnh lẽo nhìn khuôn mặt quật cường của cô, một đám lửa giận từ đáy lòng dâng lên.
Tùy hứng vươn tay ra, lại ôm cô vào trong lòng.
“Cho cô hai lựa chọn, tôi ôm cô, hoặc là cô ôm tôi, nếu không thì xuống xe.”
“Vậy anh ném tôi xuống xe đi, ừm…”
Vừa mới kháng nghị xong, môi mỏng của người đàn ông đột nhiên ấn xuống…
Ong ong ong…
Đầu Ôn Đề Nhi đột nhiên chập mạch, phát ra tiếng, rất nhanh tất cả đầu óc đều rơi vào tê liệt, không thể suy nghĩ bất luận vấn đề gì.
Thế giới này làm sao vậy? Sao đột nhiên biến thành thế giới màu hồng rồi?
Giống như mọi thứ đều đã biến mất, ngoại trừ một vùng màu hồng, ngoại trừ anh cùng với cô, không còn thứ gì khác tồn tại.
Giống như trôi qua mười mấy thế kỷ, Ôn Đề Nhi mới tỉnh ngộ.
Kiều Thừa Huân che tai cô, dịu dàng ôm thân thể mềm mại không xương của cô, khàn khàn nói bên tai cô, “Tôi không thích phụ nữ nói nhiều.”
“Kiều Thừa Huân, anh là tên khốn nạn!” Ôn Đề Nhi mắng to một câu, dùng lực đẩy đầu anh ra, đôi tay ngọc thon thon đánh liên tục vào vai anh.
“Khốn nạn! Lưu manh! Sắc lang!”
“Tôi chán ghét anh…”
“Tôi chán ghét anh!”
Kiều Thừa Huân lẳng lặng nhìn cô thở hổn hển mờ ám.
Nhìn cô hao phí sức lực lớn như vậy, nếu như cô biết anh tuyệt đối không đau đớn, có thể càng tức giận hay không?
Nghĩ đến điều này, môi mỏng hơi cong lên, nở nụ cười sáng lạn.
Người phụ nữ này, ngu ngốc một cách đáng yêu.
“Hô… Hô… Hô.” Ôn Đề Nhi đánh mệt mỏi, mắng cũng mệt mỏi, thở hổn hển nghỉ ngơi.
Lòng bàn tay truyền đến nóng rát đau đớn.
Mở hai tay ra nhìn, vậy mà ðánh ðỏ, mà Kiều Diêm Výõng hoàn toàn không có bất luận phản ứng gì.
Tâm tính thiện lương à…
Thì ra cô đánh nhiều như vậy, kết quả đau đớn chỉ có cô.
Không được, chuyện hôm nay không thể bỏ qua như vậy, kháng nghị nói: “Kiều Thừa Huân, tôi sẽ không bỏ qua cho anh, tôi muốn ly hôn với anh!”
“Không cần cô nhi viện Xuân Nha rồi hả?”
“…”
Tác giả :
Ngọc Tư Tư