Đề Thi Đẫm Máu
Chương 4: Quỷ hút máu
Ông Tần xách hai con cá trắm cỏ, bước chậm rãi lên cầu thang. Đúng là đã có tuổi rồi, mới leo lên tầng 4, đã không thở ra hơi nữa rồi.
Ông Tần tay vịn lan can, muốn nghỉ một chút rồi mới đi lên tiếp. Bất giác, ông liếc nhìn thấy cửa phòng 401 hé mở. Ông Tần đi đến cửa, hiếu kỳ nhìn vào trong, ngay sau đó, ông ngồi phịch xuống đất. Hai con cá trắm cỏ đã bị mổ bụng, bóc mang rơi xuống đất, đang cố gắng giãy giụa, một con còn nhảy hẳn vào trong phòng 401. Nó đang nhảy giữa vũng máu đỏ nhầy nhụa, mở to mắt, há to miệng, không hề nhận ra điểm tận cùng của vũng máu - một sinh vật đang nằm im và cũng bị mổ bụng giống như nó.
Cảnh sát tuần tra nhanh chóng đến hiện trường. Trưởng nhóm cảnh sát chỉ mới nhìn lướt qua hiện trường, đã yêu cầu đồng nghiệp gọi điện cho Sở Công an thành phố.
“Con quỷ hút máu đó lại xuất hiện rồi!”
Thái Vĩ đã thay đổi quyết định trong lúc lái xe lao nhanh đến hiện trường. Anh bảo các đồng nghiệp khác đi trước, còn mình lái xe đến trường Đại học J.
Cho dù cuộc nói chuyện lần trước với Phương Mộc không đem lại sự gợi mở và manh mối gì mới cho việc phá án, nhưng Thái Vĩ vẫn quyết định lắng nghe lần nữa cách nghĩ của cậu. Muốn cảm nhận được tình tiết vụ án, không gì bằng đến tận hiện trường xem xét.
Phương Mộc đang học tiết tiếng Nhật thì bị Thái Vĩ gọi đi. Trên đường, Thái Vĩ không nói gì, Phương Mộc cũng luôn giữ im lặng.
Quả đúng là, khi gặp lại, chính là lúc lại có người mất mạng. Cuộc gặp gỡ này khiến Thái Vĩ khó tìm được lời nói phù hợp. Lạ hơn cả, là cậu nam sinh bên cạnh chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe, chẳng buồn thắc mắc xem đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đi đâu?
“Nơi đó là tiểu khu Minh Châu phải không?” Bất ngờ, cậu nam sinh lên tiếng hỏi.
Thái Vĩ nghiêng đầu nhìn: “Đúng vậy!” Anh chợt nhận ra, đó chính là hiện trường của vụ án mạng đầu tiên.
Mấy phút sau, xe Jeep dừng lại trước khu nhà dành cho công nhân viên xưởng chế tạo ô tô của thành phố C trong Vườn Quang Minh. Vườn Quang Minh được xây dựng từ những năm 80. Hồi đó, xưởng chế tạo ô tô là doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn nổi tiếng khắp toàn quốc, công nhân viên ở đây được đãi ngộ rất tốt. Trong thời kỳ hưởng phúc lợi bằng việc phân chia căn hộ, khu nhà dành cho công nhân viên xưởng chế tạo ô tô là tòa nhà 7 tầng hiếm có lúc bấy giờ. Chỉ có điều, thời thế đã thay đổi, trong thành phố ngày càng mọc lên nhiều tòa cao ốc, nên khu nhà 7 tầng cũ kỹ này đã đứng sừng sững 20 năm nay bỗng trở nên tàn tạ vô cùng.
Hiện trường vụ án xảy ra ở phòng 401, đơn nguyên 2, tòa lầu số 3. Hiện trường đã bị những cảnh sát đến trước phong tỏa. Phương Mộc và Thái Vĩ bước qua đường cảnh giới, vội vàng đi lên tầng 4. Các nhân viên cảnh sát bận rộn đi lên đi xuống, nhiều người nhìn cậu thanh niên đeo kính, khoác cặp sách đi bên cạnh Thái Vĩ với ánh mắt nghi hoặc.
Thái Vĩ bước vào phòng 401, đây là căn nhà kiểu kiến trúc cũ có một phòng khách và một phòng ngủ, chắc khoảng hơn 40m2. Mấy vị bác sĩ pháp y và nhân viên kỹ thuật đang bận rộn kiểm tra tử thi, chụp ảnh, xem xét hiện trường, trong phòng vô cùng chật chội.
Một người cảnh sát nói với Thái Vĩ, đây là căn hộ cho thuê, nạn nhân vừa mới dọn đến đây, là một phụ nữ độc thân, chủ nhà đang trên đường đến đây.
Nạn nhân là nữ giới, trông vẻ không quá 35 tuổi, thân trên để trần, từ cổ họng đến phần ngực, bụng bị xẻ bởi một vật sắc, có thể nhìn thấy cả xương sườn và nội tạng.
“Thế nào?” Thái Vĩ vỗ vỗ vai một vị pháp y.
“Nguyên nhân dẫn đến cái chết là do bị nghẹt thở, hung khí là một sợi dây thừng nilon, đã được người ở tổ Khám nghiệm cất giữ. Thời gian tử vong cách đây không quá 2 tiếng đồng hồ.”
Thái Vĩ nhìn đồng hồ: “Thế tức là, thời gian tử vong khoảng từ 2 giờ đến 2 giờ 30 phút?”
“Đúng thế!”
“Gây án giữa ban ngày ban mặt, tên hung thủ này cũng thật quá ngông cuồng.” Thái Vĩ vừa lầm bầm, vừa quay người tìm kiếm Phương Mộc, thấy cậu đang đứng ở cửa, nhìn chăm chăm vào xác nạn nhân, sắc mặt rất nhợt nhạt.
“Đến đây!” Thái Vĩ gọi cậu.
Phương Mộc rùng mình như là đang sợ hãi. Cậu gật gật đầu, nhưng lại không hề nhúc nhích.
“Cậu sợ à?” Thái Vĩ nhíu mày. Phương Mộc nhìn Thái Vĩ, hít thở sâu, bước vào.
Các bác sĩ pháp y đang kiểm tra tỉ mỉ vết rạch ở phần ngực và bụng tử thi, thận trọng nhấc phần da thịt đã bị rạch. Phương Mộc nhìn chằm chằm vào vết thương, rồi lại nhìn xuống vũng máu đã bị đông lại trên sàn nhà, chợt lao nhanh ra ngoài hành lang, suýt nữa đâm phải một cảnh sát đang cầm túi vật chứng, bị anh ta mắng cho một câu.
Thái Vĩ vội vàng đi theo, thấy Phương Mộc vịn tay vào tường, khom lưng nôn xuống một góc hành lang.
Thái Vĩ chửi thầm một câu “đồ bỏ đi”, nhưng vẫn dặn người cảnh sát cạnh mình lấy nước cho cậu, rồi quay trở lại hiện trường tiếp tục công việc.
Phương Mộc biết sẽ có một ngày mình phải đến hiện trường vụ án kẻ hút máu, nhưng cậu cũng không thể ngờ là mình lại bị mất mặt đến nhường này. Cho dù thường ngày có thể vừa ăn cơm vừa xem những bức ảnh hiện trường khiến nhiều người phát buồn nôn, nhưng khi cậu bước chân vào tòa nhà này, hành lang u tối bẩn thỉu, bao nhân viên cảnh sát sắc mặt nặng nề vội vã đi qua đi lại, đường cảnh giới chói mắt, những công cụ lạnh lẽo của pháp y, tử thi nằm giữa vũng máu và cả mùi máu tanh tràn ngập trong không khí đều khiến cậu có cảm giác rùng mình dù trời không lạnh. Tranh ảnh dù sao vẫn chỉ là tranh ảnh, nó không bao giờ có thể giống như hiện trường trực tiếp dùng đến thị giác, xúc giác và mùi vị truyền tải được thứ thông tin này: tại nơi đây, một sinh mạng vừa mới biến mất vĩnh viễn. Thứ thông tin này khiến cậu rùng mình, dường như bị đánh mạnh vào vị trí sâu xa trong ký ức mà cậu không bao giờ muốn động tới.
Cần phải bình tĩnh, không được làm ảnh hưởng tới sự phán đoán của mình. Cậu vừa nôn, vừa kiên quyết nhắc nhở mình.
“Cậu không sao chứ?” Bên cạnh vang lên giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn của Thái Vĩ.
Phương Mộc thở dốc, yếu ớt dựa vào tường, uống hết cả nửa chai nước anh cảnh sát vừa đưa cho cậu. Cậu lấy ống tay áo lau miệng, nói khó khăn: “Có thể còn có một người nữa!”
“Gì cơ?” Thái Vĩ kinh ngạc mở tròn mắt.
Phương Mộc không trả lời, mà lảo đảo đi đến phòng 401, ngồi xổm xuống bên cửa chính, ở đó có một chiếc cúc áo nho nhỏ, bên trên in hình đầu chuột Mickey. Vừa rồi, trong lúc chạy đến góc hành lang để nôn, cậu vô tình nhìn thấy thứ này. Phương Mộc nhặt chiếc cúc lên, đưa cho Thái Vĩ, sau đó đi vòng qua tử thi, bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế, một bàn làm việc, ở góc tường có một chiếc tủ gỗ để quần áo. Trên sàn đầy quần áo vứt bừa bãi, trên giường có bốn túi đựng đồ cỡ lớn căng phồng, kẻ carô các màu đỏ, lục, lam, cam. Trong đó, có một túi đã bị mở, mấy chiếc áo sơ mi nữ được gấp ngay ngắn để bên cạnh. Phương Mộc nhìn đống quần áo dưới đất, rồi lại nhìn mấy túi để đồ, quay người hỏi người cảnh sát đang chụp ảnh: “Anh đã chụp xong chưa?” Sau khi nhận được câu trả lời đã chụp xong, Phương Mộc lập tức mở mấy cái túi đựng đồ đó ra. Người cảnh sát đang đeo máy chụp ảnh vội ngăn cản cậu, nhưng bị Thái Vĩ ngăn lại. Sau khi lục lọi trong đống quần áo, Phương Mộc vội vàng chạy vào trong bếp.
Bên cạnh bếp ga có một giá gỗ để dao, trên đó cắm dao gọt hoa quả, dao thái to, dao chặt xương, chỉ thiếu duy nhất một con dao thái loại trung bình, chắc là loại dao thái dài khoảng 15 cm, lưỡi dao dài, mảnh, cán gỗ. Phương Mộc hỏi nhân viên kiểm định đang lấy mẫu dấu vân tay: “Đã tìm thấy con dao đó chưa?”
Người cảnh sát đột nhiên bị hỏi, ngẩn người, nhìn Phương Mộc với ánh mắt dò xét.
“Đã tìm thấy chưa?” Giọng nói của Phương Mộc rất gấp gáp.
“Chưa.” Người cảnh sát đó do dự rồi trả lời.
Lúc này, Thái Vĩ cũng kịp đến, anh giơ chiếc cúc lên hỏi: “Cậu nói vẫn còn một người, là có ý gì?”
Phương Mộc không trả lời, tiếp tục hỏi người cảnh sát đó: “Các anh có phát hiện ra chiếc cốc hay vật dụng nào đựng thứ hỗn hợp giữa máu và các chất khác không?”
Người cảnh sát đó nhìn Thái Vĩ: “Không có.”
Phương Mộc nhắm chặt mắt lại, chửi thầm một câu, sau đó quay đầu lại nói với Thái Vĩ: “Còn có một người bị hại, hơn nữa có khả năng là một đứa trẻ.”
“Còn có một người, lại còn là một đứa trẻ?” Thái Vĩ nhíu mày, “Cậu dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy?”
“Anh muốn tôi nói cho anh nghe bây giờ sao?” Phương Mộc đã bắt đầu chạy ra ngoài, “Đứa trẻ đó có khả năng vẫn còn sống, hãy bảo người của anh đi theo tôi!”
Thái Vĩ, Phương Mộc và mấy người cảnh sát cùng lên xe, vừa mới đi đến cổng tiểu khu, Thái Vĩ vội vàng thắng phanh.
“Tìm ở đâu?”
“Lấy đây làm trung tâm, cứ đi lượn từng vòng tìm kiếm một nam giới tuổi chừng 25-30, cao khoảng 1m70, hơi gầy, đầu tóc xõa xượi, tay cầm một túi đựng đồ cỡ lớn kẻ carô, ánh mắt đờ đẫn.” Phương Mộc ngừng lại giây lát: “Có thể anh ta sẽ mặc một chiếc áo khoác dày.”
Mấy vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
Thái Vĩ hắng giọng, nói với mấy người cảnh sát phía sau: “Nghe thấy chưa? Chú ý người như vậy đấy!”
Vừa mới đi được hai vòng quanh Vườn Quang Minh, Thái Vĩ phát hiện ra mình đang ở vị trí ngã tư đường. Anh lái chậm lại, quay sang hỏi Phương Mộc: “Đi thế nào đây?”
Phương Mộc nhìn đường vài giây, rồi quả quyết chỉ: “Hướng này!”
Lúc này, sắc trời đã tối, đám mây đen đang trôi lơ lửng phía góc trời, giữa tầng mây dày, thấp thoáng nghe thấy tiếng sấm rền.
Đây là con đường mới sửa thông sang khu vực ngoại thành, trên đường người qua lại rất thưa thớt, hai bên đường là những căn nhà mái bằng thấp và sạp bán hoa quả. Gió thổi càng lúc càng mạnh, những hạt cát và đá vụn đập lạo xạo vào cửa xe. Những người đi bộ rảo bước, người đi xe đạp thì gồng mình đạp thật nhanh, trận mưa lớn đang sắp sửa ập xuống.
Mọi người trong xe đều dán chặt mắt vào cửa sổ xe để nhìn ra bên ngoài. Lòng bàn tay Thái Vĩ toát đầy mồ hôi, mấy lần suýt nữa không nắm chắc được vô-lăng. Anh liên tục nhìn đồng hồ, đã cách thời gian xảy ra vụ án 3 tiếng, liệu đứa trẻ đó có còn sống không?
Mấy phút sau, từng hạt mưa nặng trịch cuối cùng cũng rơi xuống, trên đường lập tức xuất hiện vô số những hố nhỏ đang bốc khói trắng. Bên ngoài xe là một mảng mịt mùng, nhưng đã chẳng còn ai nhìn ra ngoài đó nữa, dù thị lực có tốt đến mấy cũng không thể nhìn thấy được bất cứ ai bên ngoài nữa.
Không ai nói gì, xe Jeep lao nhanh trên con đường dường như dài vô tận này. Bầu trời sà xuống thấp như thể sắp sụp đến nơi, những tia sét như không cam tâm, liên tục xé toang bầu trời đen đặc, sau những tia chớp chói lòa, là những tiếng vang rền.
“Dừng xe!” Phương Mộc chợt kêu lên.
Thái Vĩ cuống cuồng giẫm phanh, chiếc xe trượt nhanh trên đường một đoạn dài mới dừng lại được. Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Phương Mộc đã nhảy xuống khỏi xe, chạy lùi lại phía sau.
Hai bên đường xếp đầy những viên ngói vỡ, xem ra đây có vẻ như là một nhà xưởng đã bị bỏ hoang từ lâu. Có thể, trước đây ở nơi này đã từng vang lên tiếng kêu vang của các loại máy móc, người người ra vào tấp nập, nhưng giờ đây, nó đã bị nhấn chìm trong đám cỏ dại cao đến thắt lưng. Toàn thân Phương Mộc bị cơn mưa xối xả làm ướt sũng, cậu nhìn đám cỏ bị mưa rơi đổ rạp, tạo nên những âm thanh lao xao, cậu thoáng run rẩy.
Thái Vĩ lấy áo trùm lên đầu, chạy đến bên Phương Mộc, anh còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy tiếng Phương Mộc nói: “Tìm đi! Chính là ở đây!”
Không chút do dự, mấy người liền chia nhau đi tìm trong đám cỏ cao đến thắt lưng người.
Mấy phút sau, phía tây vang lên tiếng hét thất thanh của một người cảnh sát, rồi tiếng hét to: “Tìm thấy rồi!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, mấy đôi mắt đều nhất loạt hướng về phía anh cảnh sát đó. Anh biết hàm ý ánh mắt của mọi người. Nuốt nước bọt, anh nói một cách khó khăn: “Chết rồi!”
Là một bé gái. Thi thể bị nhét vào trong một đoạn ống bê tông, phần ngực và bụng bị xẻ ra. Bên cạnh xác có một chai nước, trong đó là chất nhầy nhụa màu đỏ, trông giống như máu. Trong đám cỏ cạnh đó, phát hiện ra một túi đựng đồ cỡ lớn kẻ carô màu vàng và một con dao nhọn cán gỗ.
Thái Vĩ ra lệnh cho mấy người cảnh sát phong tỏa hiện trường, đồng thời xin cứu viện của Sở. Sau khi làm xong hết mọi việc, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mở cửa xe, anh nhìn thấy Phương Mộc đang ngồi trên ghế lái, toàn thân ướt sũng, tóc còn đang nhỏ từng giọt nước mưa. Mắt cậu nhìn chăm chăm vào cửa kính xe phía trước đã bị nước mưa làm cho mờ tịt, điếu thuốc trên tay cũng chỉ còn thừa lại một đoạn rất ngắn.
Thái Vĩ cũng không nói gì, mặc dù anh có vô số nghi vấn muốn hỏi Phương Mộc, nhưng anh vẫn châm thuốc trước, từ từ sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.
“Nam giới,” Phương Mộc đột nhiên lên tiếng, âm thanh khản đặc, “Tuổi không quá 30, rất gầy, ăn mặc lôi thôi, nhà ở gần đây, bố mẹ có thể nguyên là công nhân viên doanh nghiệp nhà nước, đã mất hoặc không chung sống cùng anh ta. Anh ta mắc phải sự trở ngại trầm trọng về tinh thần, máu có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với anh ta.”
Cậu hít một hơi thật mạnh, sau đó kéo cửa sổ xe xuống, ném đầu thuốc lá ra ngoài.
“Tôi có hai đề nghị: Một là, tìm trong phạm vi toàn thành phố xem trong năm năm trở lại đây, những ai bị bệnh về máu đến bệnh viện để chữa trị. Trong số những người đó, tìm kiếm người có đặc điểm vừa nêu trên; Thứ hai, tìm kiếm trong tất cả các bệnh viện những người truyền máu trong vòng ba năm nay, đặc biệt là những người không hẳn đã cần, nhưng lại chủ động yêu cầu truyền máu.”
Thái Vĩ ghi những điều này vào sổ tay, nghĩ một lát, rồi dè dặt hỏi: “Sao cậu biết vẫn còn một người bị hại?”
“Chiếc cúc áo đó. Nạn nhân tại hiện trường khoảng 30 tuổi, không thể nào dùng chiếc cúc có hình nhân vật hoạt hình. Hơn nữa, tôi không phát hiện ra chiếc áo nào phù hợp với chiếc cúc này.”
“Chiếc cúc này hoàn toàn có khả năng do người thuê cũ làm rơi lại.”
“Không đâu. Trên chiếc cúc không dính một chút bụi nào. Ngoài ra,” Phương Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nạn nhân vừa mới chuyển đến căn hộ này, còn chưa kịp mở túi để đồ, nhưng dưới đất lại có một đống quần áo rơi vãi, mà lại không tìm thấy cái túi đựng số quần áo đó. Trong bếp thiếu mất một con dao, có lẽ là con dao dùng để mổ bụng nạn nhân. Nạn nhân mặc dù bị mổ bụng, nhưng ở hiện trường không phát hiện thấy dấu vết nạn nhân bị hung thủ uống máu. Điều này chứng tỏ, chắc chắn hung thủ đã tìm thấy được nguồn máu có sức hấp dẫn hơn, sau đó dùng túi đựng đồ đưa nạn nhân đi.”
Thái Vĩquay sang Phương Mộc: “Nguồn máu trẻ trung hơn, anh nghĩ đến điều gì?”
Phương Mộc bị hỏi, ngẩn người: “Không, không biết!”
Dường như Thái Vĩcũng không kỳ vọng Phương Mộc trả lời, quay ra nhìn chăm chú bầu trời càng lúc càng tối sẫm.
Thái Vĩ nghĩ ngợi, lại mở miệng hỏi: “Vậy, sao cậu lại biết hung thủ sẽ giết hại đứa bé ở đây?”
Phương Mộc không trả lời ngay, mà một lúc lâu sau mới từ tốn nói: “Đối với hắn, đây là nơi thích hợp nhất.”
Ông Tần tay vịn lan can, muốn nghỉ một chút rồi mới đi lên tiếp. Bất giác, ông liếc nhìn thấy cửa phòng 401 hé mở. Ông Tần đi đến cửa, hiếu kỳ nhìn vào trong, ngay sau đó, ông ngồi phịch xuống đất. Hai con cá trắm cỏ đã bị mổ bụng, bóc mang rơi xuống đất, đang cố gắng giãy giụa, một con còn nhảy hẳn vào trong phòng 401. Nó đang nhảy giữa vũng máu đỏ nhầy nhụa, mở to mắt, há to miệng, không hề nhận ra điểm tận cùng của vũng máu - một sinh vật đang nằm im và cũng bị mổ bụng giống như nó.
Cảnh sát tuần tra nhanh chóng đến hiện trường. Trưởng nhóm cảnh sát chỉ mới nhìn lướt qua hiện trường, đã yêu cầu đồng nghiệp gọi điện cho Sở Công an thành phố.
“Con quỷ hút máu đó lại xuất hiện rồi!”
Thái Vĩ đã thay đổi quyết định trong lúc lái xe lao nhanh đến hiện trường. Anh bảo các đồng nghiệp khác đi trước, còn mình lái xe đến trường Đại học J.
Cho dù cuộc nói chuyện lần trước với Phương Mộc không đem lại sự gợi mở và manh mối gì mới cho việc phá án, nhưng Thái Vĩ vẫn quyết định lắng nghe lần nữa cách nghĩ của cậu. Muốn cảm nhận được tình tiết vụ án, không gì bằng đến tận hiện trường xem xét.
Phương Mộc đang học tiết tiếng Nhật thì bị Thái Vĩ gọi đi. Trên đường, Thái Vĩ không nói gì, Phương Mộc cũng luôn giữ im lặng.
Quả đúng là, khi gặp lại, chính là lúc lại có người mất mạng. Cuộc gặp gỡ này khiến Thái Vĩ khó tìm được lời nói phù hợp. Lạ hơn cả, là cậu nam sinh bên cạnh chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe, chẳng buồn thắc mắc xem đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đi đâu?
“Nơi đó là tiểu khu Minh Châu phải không?” Bất ngờ, cậu nam sinh lên tiếng hỏi.
Thái Vĩ nghiêng đầu nhìn: “Đúng vậy!” Anh chợt nhận ra, đó chính là hiện trường của vụ án mạng đầu tiên.
Mấy phút sau, xe Jeep dừng lại trước khu nhà dành cho công nhân viên xưởng chế tạo ô tô của thành phố C trong Vườn Quang Minh. Vườn Quang Minh được xây dựng từ những năm 80. Hồi đó, xưởng chế tạo ô tô là doanh nghiệp nhà nước cỡ lớn nổi tiếng khắp toàn quốc, công nhân viên ở đây được đãi ngộ rất tốt. Trong thời kỳ hưởng phúc lợi bằng việc phân chia căn hộ, khu nhà dành cho công nhân viên xưởng chế tạo ô tô là tòa nhà 7 tầng hiếm có lúc bấy giờ. Chỉ có điều, thời thế đã thay đổi, trong thành phố ngày càng mọc lên nhiều tòa cao ốc, nên khu nhà 7 tầng cũ kỹ này đã đứng sừng sững 20 năm nay bỗng trở nên tàn tạ vô cùng.
Hiện trường vụ án xảy ra ở phòng 401, đơn nguyên 2, tòa lầu số 3. Hiện trường đã bị những cảnh sát đến trước phong tỏa. Phương Mộc và Thái Vĩ bước qua đường cảnh giới, vội vàng đi lên tầng 4. Các nhân viên cảnh sát bận rộn đi lên đi xuống, nhiều người nhìn cậu thanh niên đeo kính, khoác cặp sách đi bên cạnh Thái Vĩ với ánh mắt nghi hoặc.
Thái Vĩ bước vào phòng 401, đây là căn nhà kiểu kiến trúc cũ có một phòng khách và một phòng ngủ, chắc khoảng hơn 40m2. Mấy vị bác sĩ pháp y và nhân viên kỹ thuật đang bận rộn kiểm tra tử thi, chụp ảnh, xem xét hiện trường, trong phòng vô cùng chật chội.
Một người cảnh sát nói với Thái Vĩ, đây là căn hộ cho thuê, nạn nhân vừa mới dọn đến đây, là một phụ nữ độc thân, chủ nhà đang trên đường đến đây.
Nạn nhân là nữ giới, trông vẻ không quá 35 tuổi, thân trên để trần, từ cổ họng đến phần ngực, bụng bị xẻ bởi một vật sắc, có thể nhìn thấy cả xương sườn và nội tạng.
“Thế nào?” Thái Vĩ vỗ vỗ vai một vị pháp y.
“Nguyên nhân dẫn đến cái chết là do bị nghẹt thở, hung khí là một sợi dây thừng nilon, đã được người ở tổ Khám nghiệm cất giữ. Thời gian tử vong cách đây không quá 2 tiếng đồng hồ.”
Thái Vĩ nhìn đồng hồ: “Thế tức là, thời gian tử vong khoảng từ 2 giờ đến 2 giờ 30 phút?”
“Đúng thế!”
“Gây án giữa ban ngày ban mặt, tên hung thủ này cũng thật quá ngông cuồng.” Thái Vĩ vừa lầm bầm, vừa quay người tìm kiếm Phương Mộc, thấy cậu đang đứng ở cửa, nhìn chăm chăm vào xác nạn nhân, sắc mặt rất nhợt nhạt.
“Đến đây!” Thái Vĩ gọi cậu.
Phương Mộc rùng mình như là đang sợ hãi. Cậu gật gật đầu, nhưng lại không hề nhúc nhích.
“Cậu sợ à?” Thái Vĩ nhíu mày. Phương Mộc nhìn Thái Vĩ, hít thở sâu, bước vào.
Các bác sĩ pháp y đang kiểm tra tỉ mỉ vết rạch ở phần ngực và bụng tử thi, thận trọng nhấc phần da thịt đã bị rạch. Phương Mộc nhìn chằm chằm vào vết thương, rồi lại nhìn xuống vũng máu đã bị đông lại trên sàn nhà, chợt lao nhanh ra ngoài hành lang, suýt nữa đâm phải một cảnh sát đang cầm túi vật chứng, bị anh ta mắng cho một câu.
Thái Vĩ vội vàng đi theo, thấy Phương Mộc vịn tay vào tường, khom lưng nôn xuống một góc hành lang.
Thái Vĩ chửi thầm một câu “đồ bỏ đi”, nhưng vẫn dặn người cảnh sát cạnh mình lấy nước cho cậu, rồi quay trở lại hiện trường tiếp tục công việc.
Phương Mộc biết sẽ có một ngày mình phải đến hiện trường vụ án kẻ hút máu, nhưng cậu cũng không thể ngờ là mình lại bị mất mặt đến nhường này. Cho dù thường ngày có thể vừa ăn cơm vừa xem những bức ảnh hiện trường khiến nhiều người phát buồn nôn, nhưng khi cậu bước chân vào tòa nhà này, hành lang u tối bẩn thỉu, bao nhân viên cảnh sát sắc mặt nặng nề vội vã đi qua đi lại, đường cảnh giới chói mắt, những công cụ lạnh lẽo của pháp y, tử thi nằm giữa vũng máu và cả mùi máu tanh tràn ngập trong không khí đều khiến cậu có cảm giác rùng mình dù trời không lạnh. Tranh ảnh dù sao vẫn chỉ là tranh ảnh, nó không bao giờ có thể giống như hiện trường trực tiếp dùng đến thị giác, xúc giác và mùi vị truyền tải được thứ thông tin này: tại nơi đây, một sinh mạng vừa mới biến mất vĩnh viễn. Thứ thông tin này khiến cậu rùng mình, dường như bị đánh mạnh vào vị trí sâu xa trong ký ức mà cậu không bao giờ muốn động tới.
Cần phải bình tĩnh, không được làm ảnh hưởng tới sự phán đoán của mình. Cậu vừa nôn, vừa kiên quyết nhắc nhở mình.
“Cậu không sao chứ?” Bên cạnh vang lên giọng nói có vẻ mất kiên nhẫn của Thái Vĩ.
Phương Mộc thở dốc, yếu ớt dựa vào tường, uống hết cả nửa chai nước anh cảnh sát vừa đưa cho cậu. Cậu lấy ống tay áo lau miệng, nói khó khăn: “Có thể còn có một người nữa!”
“Gì cơ?” Thái Vĩ kinh ngạc mở tròn mắt.
Phương Mộc không trả lời, mà lảo đảo đi đến phòng 401, ngồi xổm xuống bên cửa chính, ở đó có một chiếc cúc áo nho nhỏ, bên trên in hình đầu chuột Mickey. Vừa rồi, trong lúc chạy đến góc hành lang để nôn, cậu vô tình nhìn thấy thứ này. Phương Mộc nhặt chiếc cúc lên, đưa cho Thái Vĩ, sau đó đi vòng qua tử thi, bước vào phòng ngủ.
Phòng ngủ bày biện rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc ghế, một bàn làm việc, ở góc tường có một chiếc tủ gỗ để quần áo. Trên sàn đầy quần áo vứt bừa bãi, trên giường có bốn túi đựng đồ cỡ lớn căng phồng, kẻ carô các màu đỏ, lục, lam, cam. Trong đó, có một túi đã bị mở, mấy chiếc áo sơ mi nữ được gấp ngay ngắn để bên cạnh. Phương Mộc nhìn đống quần áo dưới đất, rồi lại nhìn mấy túi để đồ, quay người hỏi người cảnh sát đang chụp ảnh: “Anh đã chụp xong chưa?” Sau khi nhận được câu trả lời đã chụp xong, Phương Mộc lập tức mở mấy cái túi đựng đồ đó ra. Người cảnh sát đang đeo máy chụp ảnh vội ngăn cản cậu, nhưng bị Thái Vĩ ngăn lại. Sau khi lục lọi trong đống quần áo, Phương Mộc vội vàng chạy vào trong bếp.
Bên cạnh bếp ga có một giá gỗ để dao, trên đó cắm dao gọt hoa quả, dao thái to, dao chặt xương, chỉ thiếu duy nhất một con dao thái loại trung bình, chắc là loại dao thái dài khoảng 15 cm, lưỡi dao dài, mảnh, cán gỗ. Phương Mộc hỏi nhân viên kiểm định đang lấy mẫu dấu vân tay: “Đã tìm thấy con dao đó chưa?”
Người cảnh sát đột nhiên bị hỏi, ngẩn người, nhìn Phương Mộc với ánh mắt dò xét.
“Đã tìm thấy chưa?” Giọng nói của Phương Mộc rất gấp gáp.
“Chưa.” Người cảnh sát đó do dự rồi trả lời.
Lúc này, Thái Vĩ cũng kịp đến, anh giơ chiếc cúc lên hỏi: “Cậu nói vẫn còn một người, là có ý gì?”
Phương Mộc không trả lời, tiếp tục hỏi người cảnh sát đó: “Các anh có phát hiện ra chiếc cốc hay vật dụng nào đựng thứ hỗn hợp giữa máu và các chất khác không?”
Người cảnh sát đó nhìn Thái Vĩ: “Không có.”
Phương Mộc nhắm chặt mắt lại, chửi thầm một câu, sau đó quay đầu lại nói với Thái Vĩ: “Còn có một người bị hại, hơn nữa có khả năng là một đứa trẻ.”
“Còn có một người, lại còn là một đứa trẻ?” Thái Vĩ nhíu mày, “Cậu dựa vào đâu mà đưa ra phán đoán như vậy?”
“Anh muốn tôi nói cho anh nghe bây giờ sao?” Phương Mộc đã bắt đầu chạy ra ngoài, “Đứa trẻ đó có khả năng vẫn còn sống, hãy bảo người của anh đi theo tôi!”
Thái Vĩ, Phương Mộc và mấy người cảnh sát cùng lên xe, vừa mới đi đến cổng tiểu khu, Thái Vĩ vội vàng thắng phanh.
“Tìm ở đâu?”
“Lấy đây làm trung tâm, cứ đi lượn từng vòng tìm kiếm một nam giới tuổi chừng 25-30, cao khoảng 1m70, hơi gầy, đầu tóc xõa xượi, tay cầm một túi đựng đồ cỡ lớn kẻ carô, ánh mắt đờ đẫn.” Phương Mộc ngừng lại giây lát: “Có thể anh ta sẽ mặc một chiếc áo khoác dày.”
Mấy vị cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.
Thái Vĩ hắng giọng, nói với mấy người cảnh sát phía sau: “Nghe thấy chưa? Chú ý người như vậy đấy!”
Vừa mới đi được hai vòng quanh Vườn Quang Minh, Thái Vĩ phát hiện ra mình đang ở vị trí ngã tư đường. Anh lái chậm lại, quay sang hỏi Phương Mộc: “Đi thế nào đây?”
Phương Mộc nhìn đường vài giây, rồi quả quyết chỉ: “Hướng này!”
Lúc này, sắc trời đã tối, đám mây đen đang trôi lơ lửng phía góc trời, giữa tầng mây dày, thấp thoáng nghe thấy tiếng sấm rền.
Đây là con đường mới sửa thông sang khu vực ngoại thành, trên đường người qua lại rất thưa thớt, hai bên đường là những căn nhà mái bằng thấp và sạp bán hoa quả. Gió thổi càng lúc càng mạnh, những hạt cát và đá vụn đập lạo xạo vào cửa xe. Những người đi bộ rảo bước, người đi xe đạp thì gồng mình đạp thật nhanh, trận mưa lớn đang sắp sửa ập xuống.
Mọi người trong xe đều dán chặt mắt vào cửa sổ xe để nhìn ra bên ngoài. Lòng bàn tay Thái Vĩ toát đầy mồ hôi, mấy lần suýt nữa không nắm chắc được vô-lăng. Anh liên tục nhìn đồng hồ, đã cách thời gian xảy ra vụ án 3 tiếng, liệu đứa trẻ đó có còn sống không?
Mấy phút sau, từng hạt mưa nặng trịch cuối cùng cũng rơi xuống, trên đường lập tức xuất hiện vô số những hố nhỏ đang bốc khói trắng. Bên ngoài xe là một mảng mịt mùng, nhưng đã chẳng còn ai nhìn ra ngoài đó nữa, dù thị lực có tốt đến mấy cũng không thể nhìn thấy được bất cứ ai bên ngoài nữa.
Không ai nói gì, xe Jeep lao nhanh trên con đường dường như dài vô tận này. Bầu trời sà xuống thấp như thể sắp sụp đến nơi, những tia sét như không cam tâm, liên tục xé toang bầu trời đen đặc, sau những tia chớp chói lòa, là những tiếng vang rền.
“Dừng xe!” Phương Mộc chợt kêu lên.
Thái Vĩ cuống cuồng giẫm phanh, chiếc xe trượt nhanh trên đường một đoạn dài mới dừng lại được. Xe còn chưa kịp dừng hẳn, Phương Mộc đã nhảy xuống khỏi xe, chạy lùi lại phía sau.
Hai bên đường xếp đầy những viên ngói vỡ, xem ra đây có vẻ như là một nhà xưởng đã bị bỏ hoang từ lâu. Có thể, trước đây ở nơi này đã từng vang lên tiếng kêu vang của các loại máy móc, người người ra vào tấp nập, nhưng giờ đây, nó đã bị nhấn chìm trong đám cỏ dại cao đến thắt lưng. Toàn thân Phương Mộc bị cơn mưa xối xả làm ướt sũng, cậu nhìn đám cỏ bị mưa rơi đổ rạp, tạo nên những âm thanh lao xao, cậu thoáng run rẩy.
Thái Vĩ lấy áo trùm lên đầu, chạy đến bên Phương Mộc, anh còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy tiếng Phương Mộc nói: “Tìm đi! Chính là ở đây!”
Không chút do dự, mấy người liền chia nhau đi tìm trong đám cỏ cao đến thắt lưng người.
Mấy phút sau, phía tây vang lên tiếng hét thất thanh của một người cảnh sát, rồi tiếng hét to: “Tìm thấy rồi!”
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, mấy đôi mắt đều nhất loạt hướng về phía anh cảnh sát đó. Anh biết hàm ý ánh mắt của mọi người. Nuốt nước bọt, anh nói một cách khó khăn: “Chết rồi!”
Là một bé gái. Thi thể bị nhét vào trong một đoạn ống bê tông, phần ngực và bụng bị xẻ ra. Bên cạnh xác có một chai nước, trong đó là chất nhầy nhụa màu đỏ, trông giống như máu. Trong đám cỏ cạnh đó, phát hiện ra một túi đựng đồ cỡ lớn kẻ carô màu vàng và một con dao nhọn cán gỗ.
Thái Vĩ ra lệnh cho mấy người cảnh sát phong tỏa hiện trường, đồng thời xin cứu viện của Sở. Sau khi làm xong hết mọi việc, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Mở cửa xe, anh nhìn thấy Phương Mộc đang ngồi trên ghế lái, toàn thân ướt sũng, tóc còn đang nhỏ từng giọt nước mưa. Mắt cậu nhìn chăm chăm vào cửa kính xe phía trước đã bị nước mưa làm cho mờ tịt, điếu thuốc trên tay cũng chỉ còn thừa lại một đoạn rất ngắn.
Thái Vĩ cũng không nói gì, mặc dù anh có vô số nghi vấn muốn hỏi Phương Mộc, nhưng anh vẫn châm thuốc trước, từ từ sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.
“Nam giới,” Phương Mộc đột nhiên lên tiếng, âm thanh khản đặc, “Tuổi không quá 30, rất gầy, ăn mặc lôi thôi, nhà ở gần đây, bố mẹ có thể nguyên là công nhân viên doanh nghiệp nhà nước, đã mất hoặc không chung sống cùng anh ta. Anh ta mắc phải sự trở ngại trầm trọng về tinh thần, máu có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với anh ta.”
Cậu hít một hơi thật mạnh, sau đó kéo cửa sổ xe xuống, ném đầu thuốc lá ra ngoài.
“Tôi có hai đề nghị: Một là, tìm trong phạm vi toàn thành phố xem trong năm năm trở lại đây, những ai bị bệnh về máu đến bệnh viện để chữa trị. Trong số những người đó, tìm kiếm người có đặc điểm vừa nêu trên; Thứ hai, tìm kiếm trong tất cả các bệnh viện những người truyền máu trong vòng ba năm nay, đặc biệt là những người không hẳn đã cần, nhưng lại chủ động yêu cầu truyền máu.”
Thái Vĩ ghi những điều này vào sổ tay, nghĩ một lát, rồi dè dặt hỏi: “Sao cậu biết vẫn còn một người bị hại?”
“Chiếc cúc áo đó. Nạn nhân tại hiện trường khoảng 30 tuổi, không thể nào dùng chiếc cúc có hình nhân vật hoạt hình. Hơn nữa, tôi không phát hiện ra chiếc áo nào phù hợp với chiếc cúc này.”
“Chiếc cúc này hoàn toàn có khả năng do người thuê cũ làm rơi lại.”
“Không đâu. Trên chiếc cúc không dính một chút bụi nào. Ngoài ra,” Phương Mộc nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nạn nhân vừa mới chuyển đến căn hộ này, còn chưa kịp mở túi để đồ, nhưng dưới đất lại có một đống quần áo rơi vãi, mà lại không tìm thấy cái túi đựng số quần áo đó. Trong bếp thiếu mất một con dao, có lẽ là con dao dùng để mổ bụng nạn nhân. Nạn nhân mặc dù bị mổ bụng, nhưng ở hiện trường không phát hiện thấy dấu vết nạn nhân bị hung thủ uống máu. Điều này chứng tỏ, chắc chắn hung thủ đã tìm thấy được nguồn máu có sức hấp dẫn hơn, sau đó dùng túi đựng đồ đưa nạn nhân đi.”
Thái Vĩquay sang Phương Mộc: “Nguồn máu trẻ trung hơn, anh nghĩ đến điều gì?”
Phương Mộc bị hỏi, ngẩn người: “Không, không biết!”
Dường như Thái Vĩcũng không kỳ vọng Phương Mộc trả lời, quay ra nhìn chăm chú bầu trời càng lúc càng tối sẫm.
Thái Vĩ nghĩ ngợi, lại mở miệng hỏi: “Vậy, sao cậu lại biết hung thủ sẽ giết hại đứa bé ở đây?”
Phương Mộc không trả lời ngay, mà một lúc lâu sau mới từ tốn nói: “Đối với hắn, đây là nơi thích hợp nhất.”
Tác giả :
Lôi Mễ