Đề Thi Đẫm Máu
Chương 22: Mèo và chuột
Đèn trước cửa Sở công an sáng trưng, trong sân đỗ chật kín xe, Phương Mộc bước xuống khỏi taxi, nói với chiến sĩ vũ trang trực ban: “Cảnh sát Thái Vĩ gọi tôi đến lấy lời khai”.
Chiến sĩ vũ trang trở về trạm trực ban gọi một cuộc điện thoại. Mấy phút sau, nhìn thấy người cảnh sát đưa Phương Mộc đến bệnh viện vội vàng chạy ra, “Tôi biết thế nào cậu cũng tự đến". Người cảnh sát đó sa sầm nét mặt, “Đừng nói nhiều, lấy lời khai xong là đi ngay. Cảnh sát Thái nói rồi, mấy hôm nữa sẽ liên hệ với cậu”. Anh ta dẫn Phương Mộc đến phòng tạm giam, dặn dò cậu đợi một lát, không được đi lung tung rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Anh ta vừa đi khỏi phòng, Phương Mộc liền lẻn ra ngoài. Trong hành lang có rất nhiều người, những người đó hoặc là mặc trang phục cảnh sát, hoặc là mặc thường phục đang đi vội vã qua lại các phòng, thỉnh thoảng có người nhìn Phương Mộc bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng chẳng ai hỏi cả. Qua những đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa họ, có thể nghe thấy những câu chữ như “mau đưa tập tài liệu này lên tầng 3”, “phòng thẩm vấn”.
Gần như ai cũng đều rất quan tâm đến việc ở tầng 3. Phương Mộc cố gắng tránh né những người cảnh sát đó, bước nhanh lên tầng 3. Ở cuối hành lang có một cánh cửa sắt đang mở, bên trong hình như còn có một gian phòng, trên bức tường có một tấm gương lớn, lúc này đây, mười mấy người cảnh sát đang lặng lẽ đứng trước tấm gương đó, trong đám người có thể nghe thấy giọng Thái Vĩ.
“…Lúc đó, tôi bèn giả vờ bị đau bụng, nấp ở nhà vệ sinh tầng 1 nghe ngóng động tĩnh, một lát sau, quả thật nghe thấy có một người lên lầu. Tôi lặng lẽ bám theo anh ta, sau khi tiến vào hành lang tầng 3, tôi phát hiện ra anh ta đi lên mấy bước, rồi lại dừng lại, tiếp đến lại đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở phòng 313, giống như đang gõ cửa, lại giống như đang viết gì đó, sau đó nạn nhân trò chuyện với anh ta, lúc đó tôi tưởng là bạn học quen biết, tôi chuẩn bị đi, kết quả tôi mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng đánh nhau, sau đó tôi bèn chế ngự được anh ta đưa về Sở”.
Phương Mộc lặng lẽ đi đến đó, tất cả mọi người đều đang nín thở chăm chú nghe Thái Vĩ nói, không ai phát hiện ra cậu.
“Cậu có thể khẳng định cậu ta chính là hung thủ không?” Một người bụng phệ, nét mặt uy nghiêm nói.
“Có thể!”. Nét mặt và ngữ khí của Thái Vĩ rất kiên quyết, “Trước tiên, phát hiện ra ký hiệu “7” trên cửa phòng nạn nhân; tiếp đến, những đồng sự của tổ chuyên án đang khám xét trên hiện trường, bao gồm cả việc kiểm tra phòng ký túc xá của nghi phạm. Vừa nãy họ gọi điện cho tôi, nghe nói có phát hiện rất lớn”.
Mấy nữ cảnh sát vội vàng chạy đến, đưa cho Thái Vĩ một tập tài liệu dày. Thái Vĩ lật giở xem qua một lát ngẩng đầu nói với ông mập đó: “Thưa cục trưởng, có thể bắt đầu được rồi!”.
Cục trưởng gật gật đầu, “Bắt đầu đi!”
Tất cả mọi người đều vây quanh tấm kính, Phương Mộc không dám chen lên phía trước, chỉ có thể cố gắng hết sức nắm bắt được tình hình trong tấm kính đó thông qua những kẽ hở của đám người.
Đây là một phòng thẩm vấn có lắp kính một chiều . Bên trong phòng thiết bị rất đơn giản, vị trí chếch bên trái đặt một chiếc bàn, hai chiếc ghế, trên bàn đặt một chiếc đèn bàn. Hai người cảnh sát đang ngồi trước bàn, một người lật giở tập tài liệu vừa mới đưa vào, một người đang viết gì đó trên giấy. Đối diện là một chiếc ghế được lắp cố định xuống đất, nhìn vô cùng lạnh lẽo khó chịu. Ở góc tường có máy quay camera, phía trên có treo micro, âm thanh trong phòng thẩm vấn có thể thông qua chiếc máy khuếch đại âm thanh này truyền ra bên ngoài. Cánh cửa nhỏ phía bên phải phòng thẩm vấn mở ra, Mạnh Phàm Triết bị đeo còng tay và xích chân, bị hai người cảnh sát dẫn vào. Trông cậu vô cùng yếu ớt, mặt luôn cúi gầm, tiếp đến người cảnh sát ấn cậu ngồi xuống ghế, cái đầu cứ đung đưa trước ngực. Máu bên khóe miệng đã khô cứng lại, trên mặt đầy những vết máu đỏ thâm lại.
Hai người cảnh sát nhìn chằm chằm cậu mấy giây, người cảnh sát già cất lời: “Họ tên?”
Mạnh Phàm Triết cúi đầu không hề có phản ứng. Một người cảnh sát quay chiếc đèn bàn hướng về phía Mạnh Phàm Triết, toàn thân Mạnh Phàm Triết được chiếu sáng dưới ánh đèn, để lại cái bóng gẫy gập trên bức tường phía sau.
“Họ tên?”
Mạnh Phàm Triết vẫn không mở miệng, dường như bất động đang ngủ. Người cảnh sát già chậm rãi châm một điếu thuốc, lật giở cuốn hồ sơ trên bàn.
“Vào khoảng thời gian từ 1h đến 3h sáng ngày 1 tháng 7 năm 2002 cậu ở đâu?” Không hề có phản ứng.
“Từ 8h sáng đến 9h sáng ngày 10 tháng 8 năm 2002 cậu ở đâu?” Vẫn không hề có phản ứng.
Một người cảnh sát khác nhìn tấm gương ở trên tường, anh ta biết cục trưởng và đồng nghiệp khác đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào họ, anh ta quay đầu lại nhìn Mạnh Phàm Triết đang ngồi ngẩn người như một khúc gỗ ở đó, cảm giác xấu hổ biến thành giận dữ. Anh ta đập bàn hét to: “Mạnh Phàm Triết, cậu tưởng rằng cậu không mở miệng là xong chuyện à, căn cứ theo quy định của luật tố tụng hình sự…”
Còn chưa đợi cho anh ta nói xong, Mạnh Phàm Triết vụt ngẩng đầu lên, đối diện với luồng ánh sáng mạnh, thật không ngờ, đôi mắt cậu vẫn trợn tròn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì e rằng hai người cảnh sát phía trước mặt đã sớm bị hàng nghìn mũi tên đâm xuyên rồi.
“A!!!” Phương Mộc lại nghe thấy tiếng gầm giống như tiếng dã thú lúc ở hành lang.
Tay chân Mạnh Phàm Triết đã bị gắn cố định lên ghế, cậu vẫn gắng ra sức giãy giụa, xem ra dường như lúc nào cũng có thể vùng thoát được sự khống chế, lao mạnh về phía hai người cảnh sát trước mặt. Người cảnh sát trẻ hơn giật nảy mình, bất giác ưỡn người ra phía sau. Hai người cảnh sát đứng phía sau Mạnh Phàm Triết ấn mạnh cậu xuống, nhưng Mạnh Phàm Triết trông vô cùng yếu ớt, thật không ngờ lại có được như thần lực, hai người cảnh sát cao lớn cũng không ấn nổi cậu xuống, một trong hai người còn suýt nữa bị cắn một phát. Một người cảnh sát rút gậy giơ cao lên.
“Không!” một thân người lao mạnh đến tấm kính, ra sức đập thật mạnh.
Thái Vĩ sau khi ngẩn người vài giây buột miệng nói: “Phương Mộc?!”
Phương Mộc quay người lại, khẩn thiết nắm chặt tay Thái Vĩ, “đừng đánh cậu ấy!”
“Cậu ta là ai?” Cục trưởng cắt ngang lời Phương Mộc
“Ồ, cậu ấy là nạn nhân của vụ án này, tôi gọi cậu ấy đến lấy lời khai”. Thái Vĩ vội vàng giải thích, sau đó quay người nói nhỏ với Phương Mộc: “Cậu hãy ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu sau”
“Thái Vĩ”, Phương Mộc giữ chặt tay Thái Vĩ dường như đang cầu xin anh, “Để tôi nói chuyện với cậu ấy, tôi biết đã có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn hung thủ không phải là cậu ấy”
“Không được!”. Thái Vĩ gạt mạnh tay Phương Mộc, nói khẽ: “Cậu tưởng đây là nơi nào chứ, mau ra ngoài!”
Cục trưởng vẫn đứng bên lạnh lùng quan sát, đột nhiên mở miệng: “Thái Vĩ, cậu ta chính là người mà cậu gọi là “thiên tài” đúng không?”
Thái Vĩ thấy sự việc đã không thể giấu được nữa, nên thật thà thừa nhận: “Vâng”.
Cục trưởng “hừ” một tiếng, quay đầu nhìn vào phòng thẩm vấn. Mạnh Phàm triết vẫn đang ra sức giãy giụa, hai người cảnh sát bị cậu lao mạnh vào đến độ lảo đảo. Một người cảnh sát lấy ra chiếc dùi cui, bật công tắc, hét một tiếng lớn với người đồng sự “tránh ra”, rồi thọc vào vai Mạnh Phàm Triết. Đôi mắt Mạnh Phàm Triết bỗng chốc trợn trừng, thân hình gập hẳn xuống, hai người cảnh sát đó lại thọc thêm mấy phát vào người cậu, mỗi lần thọc, Mạnh Phàm Triết lại phát ra những tiếng kêu thê thảm, giống như là một con cá sống đang nằm trên thớt cố gắng giãy giụa trước khi chết. Sau mấy phút, cuối cùng Mạnh Phàm Triết cũng không giãy giụa nữa, ngồi vật người trên ghế, đầu cúi xuống, toàn thân co giật.
Cục trưởng sắc mặt tối sầm, nói với người bên cạnh: “Tối nay không thẩm vấn nữa, tạm thời nhốt lại, ngày mai gọi người ở Trung tâm giám định tư pháp đến làm giám định về tinh thần cho hắn”. Nói xong bèn quay người đi, khi đi qua bên cạnh Thái Vĩ, trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Thái Vĩ muốn giải thích, nhưng Cục trưởng đã đi xa. Anh bất lực lắc đầu, quay người nói vào phòng thẩm vấn, mấy người cảnh sát đang lôi Mạnh Phàm Triết như lôi một con chó chết ra ngoài. Anh cũng chống tay đứng một lúc, không buồn quay đầu lại mà chỉ nói: “Đưa cậu ta về!”
Người cảnh sát đó túm chặt lấy cánh tay Phương Mộc giống như đang áp giải nạn nhân, liền một mạch đưa cậu lên tầng 3, khu 5 ký túc xá Nam Phạm. Phương Mộc toàn thân mệt mỏi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng. Trong hành lang vô cùng ồn ào nhốn nháo, đầy chặt kín người hiếu kỳ đến xem, có người chỉ mặc áo may ô, khoác chăn, cũng có người ở phòng bảo vệ trường vừa nghe tin vội vàng tìm đến. Xuyên qua đoàn người, có thể nhìn thấy đèn trong phòng của Mạnh Phàm Triết sáng trưng, liên tục có những người cảnh sát bực dọc nói với những người xung quanh: “Tránh xa một chút!”. Biển số phòng 313 đã bị lấy đi để làm vật chứng, người cảnh sát đó gõ cửa, cửa đã khóa, bèn hét lớn với những người đang đứng xem: “Người ở phòng 313 đâu, mau mở cửa!”. Đỗ Ninh cũng là một thành viên đang đứng trước cửa phòng Mạnh Phàm Triết, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng chạy lại, rút chìa khóa ra mở cửa.
Người cảnh sát đẩy Phương Mộc vào trong phòng, “đừng có chạy lung tung nữa!”. Anh ta chỉ vào Phương Mộc và nói với Đỗ Ninh: “Trông chừng cậu ta một chút!”. Nói xong, đóng sập cửa lại.
Phương Mộc đang ủ rũ, thõng hai tay mất mấy giây rồi từ từ tiến về giường của mình, đổ vật người xuống. Đỗ Ninh nhìn Phương Mộc đầy lo lắng, thận trọng hỏi: “Phương Mộc, có muốn uống chút nước không?”. Phương Mộc không trả lời, từ từ lắc đầu.
Đột nhiên, dường như cậu nhớ đến điều gì đó, bật dậy khỏi giường, kéo cửa, lao thẳng đến phòng Mạnh Phàm Triết. Chen ngang qua đám người, phi đến được trước cửa phòng, một tay nhấc đường viền cảnh sát giới định lao vào bên trong. Trong phòng có mấy người cảnh sát đang tiến hành điều tra thăm dò hiện trường, người cảnh sát vừa đưa Phương Mộc về cũng đang giúp đỡ, anh ta nhìn thấy Phương Mộc lao vào, vội ngăn cản nói: “Sao cậu lại chạy ra rồi?”
Phương Mộc hỏi đầy khẩn thiết: “Các anh đã phát hiện thấy gì rồi?”
Những người đang điều tra đều ngơ ngác nhìn nhau.
Người cảnh sát đó cuống lên, giữ chặt bả vai cậu, đẩy về phía sau, “Đi mau, ở đây không có việc gì của cậu, có phát hiện gì, Thái Vĩ sẽ nói cho cậu biết”
Phương Mộc gạt mạnh tay anh ta ra, bước nhanh vào trong phòng hét: “Rốt cuộc các anh đã phát hiện ra gì rồi?”
“Phương Mộc!” người cảnh sát đó hét lên một tiếng, đồng thời “soạt” một tiếng, rút ra chiếc còng tay ở thắt lưng, “Cậu đang gây trở ngại công vụ! Đừng làm tôi khó xử!”
Đỗ Ninh cũng chen vào, ra sức kéo Phương Mộc ra ngoài, vừa kéo vừa khẽ khuyên nhủ cậu: “Người anh em, hãy về trước đi, ngày mai hãy nói”.
Người cảnh sát vẫn còn chưa nguôi giận, hét lên với người cán bộ bảo vệ bên cạnh: “Yêu cầu tất cả sinh viên đều quay về phòng, không được cản trở chúng tôi làm việc!”
Phương Mộc bị Đỗ Ninh vừa lôi vừa kéo trở về phòng, cậu đang đứng dưới đất thở dốc hồi lâu, đột nhiên mở tủ, lấy ra một bức thư giấy da trâu dày cộp, “đét” một tiếng vứt lên bàn, lấy ra từ bên trong một tập giấy in, vùi đầu vào xem. Đỗ Ninh đứng phía sau, thận trọng nhìn, có thể thấp thoáng nhìn thấy mấy bức ảnh máu be bét, còn có thể nghe thấy tiếng khẽ lẩm bẩm từ miệng của Phương Mộc:
“Không thể nào, không thể nào là cậu ấy, không thể nào!”
***
Tôi đang ở đâu đây?
Ôi đau đầu quá, giống như sắp nổ tung vậy…
Tôi đang làm gì vậy?
…
“Cậu có con số may mắn không?”
“Không có, tôi cũng không tin chuyện này lắm”
“Hà hà, đừng vội, cậu biết phần lớn mọi người thích con số gì không?”
“Không biết, có thể là số 8?”
“Khà khà, chỉ có người TQ mới nghĩ như vậy. hơn nữa, đó chỉ là những người nhà giàu, chủ đất…Cậu thấy đấy, cậu cười rồi, đừng căng thẳng”
“Tôi không căng thẳng, tôi chỉ cảm thấy hơi…hơi thụt lùi. Bởi vì mấy hôm nay, khi đi học, tôi lại sợ điểm danh rồi”
“Ồ, bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Từ lần trước…lần trước, sau khi chúng ta gặp mặt”
“Đừng lo lắng, điều này rất bình thường. Có một số việc cần tăng cường lặp đi lặp lại, mới có thể đạt đến hiệu quả tốt nhất”
“Thưa thầy, tôi hy vọng thầy có thể giúp tôi”
“Được, chỉ có điều cậu nhất định phải làm theo điều tôi nói”
“Vâng!”
…Trời ơi, tôi nhớ ra rồi…
Phương Mộc, cậu ấy chết rồi sao…
…
“Tôi phải làm thế nào? Thưa thầy, tôi phải làm thế nào?”
“Cậu đừng cuống, để tôi nghĩ xem”
“Hôm nay tôi xấu hổ lắm, trước mặt bao nhiêu người như vậy, mỗi chữ “có” mà cũng không nói ra được?
“Có lẽ chúng ta nên thay đổi phương pháp, nhưng phương pháp này sẽ tàn khốc một chút, cậu xác định cậu chịu được chứ?”
“Tôi…”
“Nếu như có thể thành công, cậu sẽ mãi mãi thoát khỏi tâm lý này”
“…”
“Nếu như cậu cảm thấy cậu là một người yếu ớt, thế thì thôi đi, tôi cũng không giúp được cậu”
“Tôi…tôi đồng ý thử”
“Rất tốt, bây giờ cậu hãy đến nằm trên chiếc ghế đó, thả lỏng ra, chúng ta sẽ bắt đầu…”
…
“Bây giờ cậu đang ngồi trên giảng đường, có thể cảm thấy được không, xung quanh đều là các bạn học của cậu, rất nhiều người…thầy giáo lấy cuốn sổ bắt đầu điểm danh từng người…Mạnh Phàm Triết!”
“…”
“Mạnh Phàm Triết!”
Sự giãy giụa trong vô ý thức, mồ hôi chảy dài từ vầng trán xuống.
“Mạnh Phàm Triết!”
“Mạnh Phàm Triết!”
“Mạnh Phàm Triết!”
“Mạnh Phàm Triết!”
“A!!!”
…
Lạnh quá…
Tay chân đều không nhúc nhích được, muốn ôm chặt đôi vai cũng không được…
Hãy giúp tôi, hãy giúp tôi…
…
“Cậu sợ chết à?”
“Ơ, đương nhiên, ai không sợ chết chứ?”
“Hà hà, thực ra, chết không hề đáng sợ. Khi cậu cảm thấy không vui, sẽ làm gì?”
“Ừm, chơi game, hoặc ngủ một giấc thật đã”
“Ha ha, đúng vậy. Thực ra tử vong chỉ là một giấc ngủ dài hơn mà thôi, có thể vứt bỏ mọi sự phiền não. Rất nhiều người thà chết để bảo toàn sự tôn nghiêm của mình. Cậu có biết Hemingway không?”
“Biết. Ông già và biển cả”
“Khi ông ta phải đối mặt với chứng bệnh không thể chữa khỏi, để bảo toàn sự tôn nghiêm cuối cùng của mình, đã chọn lựa cách tự sát. Ha ha, có đôi khi tôi rất ngưỡng mộ ông ta”
“…”
…
Tôi phải làm thế nào?
Tôi đã giết người sao?
Tôi tiêu rồi…
…
“7 là con số rất có ý nghĩa, cậu có phát hiện ra không?”
“Ồ, vậy sao?”
“Cậu thấy đấy, một tuần có 7 ngày, màu phân ra 7 sắc, âm nhạc có 7 thanh, cho nên 7 mang ý nghĩa viên mãn”
“Ồ, là như thế à?”
“Một khi đã viên mãn rồi, chúng ta chẳng cần lo lắng gì cả, có phải vậy không?”
…
Tôi là tội phạm giết người…
Tất cả mọi người đều sẽ biết tôi là tội phạm giết người…
Mẹ của tôi vì vậy mà phải chịu nhục nhã cả đời…
Tôi mới 24 tuổi…
Cuộc đời tôi đã kết thúc như thế này…
…
“Hãy đưa thứ này trở về phòng ký túc xá. Ở xung quanh cậu, tìm được 7, cậu sẽ hoàn thành tất cả mọi điều ước…”
Không còn cách nào nữa…
Không còn cách nào nữa…
…
***
Khi sắp đến 4h sáng, Phương Mộc nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ. Cảm giác đầu tiên là tức ngực, ngực bị mép bàn hằn lên đau nhức, toàn thân nặng trình trịch. Cậu gắng gượng, ngồi thẳng dậy, một cái chăn rơi xuống đất, chắc là Đỗ Ninh đã đắp lên vai cậu.
Ngón tay rất đau, phía bên ngoài lớp băng có thể nhận thấy máu đã khô lại. Có thể trong lúc giằng co tối qua, vết thương lại bị nứt toác ra, Phương Mộc không hề để ý đến những điều này, cậu loạng quạng đứng dậy, cầm cốc nước đã lạnh toát trên bàn, uống một hơi hết sạch.
Còn không kịp rửa mặt, cậu thu dọn chút đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay, bằng mọi giá cậu phải gặp được Mạnh Phàm Triết, qua tất cả mọi manh mối, có thể nhận thấy, Mạnh Phàm Triết không thể nào là tên hung thủ đó.
Đáp án của tất cả mọi câu đố chỉ có thể lấy được từ Mạnh Phàm Triết.
Vừa mở cửa, liền đâm sầm vào một người từ bên ngoài vừa bước vào, là Thái Vĩ. “Anh đến đúng lúc lắm, đưa tôi đi gặp Mạnh Phàm Triết!” Phương Mộc nói luôn, một tay kéo Thái Vĩ bước ra bên ngoài.
Nhưng Thái Vĩ không buồn nhúc nhích, “Không cần đi nữa đâu!”
“Tại sao?”. Phương Mộc dừng bước, quay sang nhìn Thái Vĩ chằm chằm.
“Mạnh Phàm Triết chết rồi!” Thái Vĩ khẽ nói.
Phương Mộc nhìn chằm chằm Thái Vĩ đến nửa phút, cho đến tận khi Thái Vĩ kéo cậu vào trong phòng, “Vào trong phòng nói chuyện”
Phương Mộc ngẩn người đứng ở giữa phòng, đối diện với cửa sổ, không quay người, cũng không nói gì.
“Sáng sớm ngày hôm nay…”
Phương Mộc đột nhiên giơ một bàn tay ra, ngăn không cho Thái Vĩ nói tiếp, tiếp đến từ từ quỳ sụp người xuống, vùi mặt vào đầu gối, toàn thân run rẩy mạnh.
Thái Vĩ đợi cậu tạm bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi lên giường, đưa cho cậu một điếu thuốc, rồi lại châm lửa giúp cậu.
Phương Mộc nét mặt thẫn thờ đưa điếu thuốc lên miệng, hút lấy hút để.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Phương Mộc khan giọng hỏi: “Sao mà chết?”
“Đập đầu vào tường, hộp sọ tổn thương”. Thái Vĩ nói qua loa.
“Tại sao không có ai ngăn cậu ấy?” Giọng Phương Mộc bỗng chốc cao vút.
“Chúng tôi đã có những phương pháp dự phòng, khi nhốt cậu ta ở phòng tạm giam, tay chân đều bị khóa chặt vào ghế, lúc đầu nhân viên trực ban nghe thấy tiếng cậu ta khóc, sau đó lại nghe thấy những tiếng đập thùm thụp, khi lao vào, cậu ta đã không thể cứu được nữa rồi.”
“Tay chân đều bị khóa chặt, vậy tại sao lại…”
Thái Vĩ cười buồn, “E rằng cậu sẽ không tin Mạnh Phàm Triết đã cố ép rút tay và chân mình ra khỏi còng tay và xích chân, bao năm nay, tôi chưa bao giờ gặp sự việc như vậy”, anh lắc đầu, “da tay và da chân đều bị bóc ra, xương bàn tay bị gẫy”. Anh dùng đôi bàn tay mình mô phỏng, “Thật khó có thể tin nổi, thật không ngờ cậu ta lại quyết tâm tìm đến cái chết đến như vậy.”
Lại trầm mặc hồi lâu, Phương Mộc mặt lạnh lùng hỏi: “Kết luận của các anh là gì?”
Thái Vĩ do dự một lát, “Kết luận bước đầu là, sợ tội nên tự sát.”
“Lý do vì sao? Chắc không đến nỗi chỉ vì việc tối qua mà nhận định cậu ấy là hung thủ chứ?”
Thái Vĩ cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Phương Mộc, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu. Nhưng chúng tôi không phải là không hề có chứng cứ mà tùy tiện nghi ngờ một người. Tối qua, mặc dù Mạnh Phàm Triết không hề mở miệng nói, nhưng chúng tôi đã phát hiện ra những đồ vật này trong phòng ký túc xá của cậu ta”. Anh lấy ra một chồng tài liệu trong chiếc cặp da mang theo đưa cho Phương Mộc, Phương Mộc vừa xem, Thái Vĩ vừa giải thích.
“Đây là miếng vải đen, chúng tôi đã tiến hành đối chiếu với miếng vải đen trong cuộn băng ở vụ án Kim Xảo bị giết, cảm giác rất giống. Hơn nữa, trên đó cũng phát hiện ra vết máu khả nghi, phòng vật chứng đang làm xét nghiệm hóa học, có lẽ chiều nay là có kết quả. Đây là một chiếc búa, sau khi Lưu Kiện Quân bị đánh cho bị thương, chúng ta đã tiến hành phân tích qua hình dạng vết thương, có thể thấy suy đoán ra hình dạng hung khí, chiếc búa này hoàn toàn phù hợp với sự suy đoán của chúng ta, cậu nhìn này.”
Anh chỉ vào một bức ảnh, trên đó là mười mấy cuốn sách, “Những cuốn sách này cũng đều được phát hiện trong phòng Mạnh Phàm Triết, toàn bộ đều là sách liên quan đến giải phẫu người, lịch sử tội phạm phương Tây và sát thủ liên hoàn. Cậu có nhớ những tài liệu mà chúng ta đã tìm được trong thư viện không, toàn bộ đều được tìm thấy trong phòng của Mạnh Phàm Triết, chúng tôi đang cho người đến thư viện để điều tra những ghi chép về việc mượn sách của Mạnh Phàm Triết. Còn đây là chiếc túi nilon nhỏ được tìm thấy trong túi áo của Mạnh Phàm Triết, trong đó còn để lại một ít bột, qua kiểm tra hóa học, là heroin.”
Phương Mộc ngắt lời Thái Vĩ, “Thế xe ô tô thì sao? Hung thủ lẽ ra còn có một chiếc ô tô để hỗ trợ cho việc gây án, Mạnh Phàm Triết có không? Còn nữa, Phàm Triết không đến nỗi giết chết Kim Xảo ngay trong phòng ký túc xá của mình, cũng không lột da Tân Đình Đình ngay trong phòng mình chứ?”
“Thuê xe không phải là một việc quá khó khăn, hơn nữa, Mạnh Phàm Triết hoàn toàn có khả năng thuê một căn phòng ở ngoài trường học để hoàn thành việc phạm tội của mình.”
“Thuê một căn phòng? Thế thì cậu ấy cần thiết mang tất cả các thứ về phòng mình sao? Để chúng lại ở phòng thuê chẳng phải còn an toàn hơn sao?”
Thái Vĩ nhất thời cứng họng.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, Đặng Lâm Nguyệt thở dốc chạy vào, Đỗ Ninh đi theo sau, trong tay còn cầm một hộp cơm.
Đặng Lâm Nguyệt nhìn thấy Thái Vĩ, ngẩn người, còn không kịp chào anh, đã hỏi ngay Phương Mộc: “Anh thế nào rồi? Anh không sao chứ?”
Nhìn thấy miếng vải băng bó trên ngón tay Phương Mộc, cô kêu lên kinh hãi, lao đến cầm tay Phương Mộc: “Trời ơi! Anh bị thương rồi, sao lại vẫn đang chảy máu, đi đến bệnh viện thôi!”. Cô nhìn khắp người Phương Mộc, lẩm bẩm, “Không bị thương chỗ nào nữa chứ, em xin lỗi, em xin lỗi, em vừa mới nghe tin, em đến muộn mất rồi.”
Đặng Lâm Nguyệt nước mắt lưng tròng, nhưng Phương Mộc hất tay cô ra, vẫn nhìn chằm chằm vào Thái Vĩ, dường như vẫn muốn anh giải thích cho câu hỏi vừa rồi.
Thái Vĩ không thèm để ý đến ánh mắt chất vấn của Phương Mộc mà giở tập tài liệu đến bức ảnh chiếc búa.
“Cô đến thật đúng lúc”, anh nói với Đặng Lâm Nguyệt: “Đây có phải là chiếc búa hôm đó hung thủ đã cầm hay không?”
Đặng Lâm Nguyệt nhìn bức ảnh đó, “Hình như đúng thì phải, hơi giống”, cô nhìn sắc mặt đáng sợ của Phương Mộc, vội vàng sửa lại, “Tôi cũng không biết nữa, búa chẳng phải đều giống nhau sao? Ôi dào, tôi không biết, tôi không biết.”
Thái Vĩ tức giận trừng mắt nhìn Phương Mộc, đóng tập tài liệu lại, “tôi đi trước đây, mấy ngày này, cậu đừng đi lung tung, bật di động, có gì tôi sẽ liên lạc với cậu”. Nói xong, bèn xách cặp da quay người bước ra ngoài.
Trong phòng bỗng chốc im bặt, Đỗ Ninh nhìn Đặng Lâm Nguyệt rồi lại nhìn Phương Mộc, chỉ tay vào hộp cơm để trên bàn: “Phương Mộc ăn một chút đi, tớ mua bữa sáng cho cậu”.
Phương Mộc không nói gì, Đặng Lâm Nguyệt cười cười nói: “Cảm ơn anh, Đỗ Ninh.”
“Vậy tớ đi trước đây!”. Đỗ Ninh xách cặp sách nói khẽ với Đặng lâm Nguyệt: “Em ở lại với cậu ấy nhé!”
Sau khi Đỗ Ninh đi, căn phòng rơi vào sự trầm mặc càng khó chịu hơn. Đặng Lâm Nguyệt ngồi lại với Phương Mộc một lát, thấy cậu không thèm lên tiếng, bèn cầm hộp cơm đưa đến nói: “Anh ăn một chút đi!”
Phương Mộc không cầm, cô bèn lấy thìa múc cháo, đưa đến miệng Phương Mộc.
Phương Mộc quay đầu sang một bên, “Anh không muốn ăn, em đi về đi, anh muốn yên tĩnh một mình”.
Đặng Lâm Nguyệt bất lực, đặt hộp cơm trở lại bàn, khẽ nói với Phương Mộc: “Em ngồi lại với anh”.
Phương Mộc lắc đầu: “Không cần, em về trước đi!”
Đặng Lâm Nguyệt cắn môi, không kìm nổi hét lớn: “Anh thực sự ghét em như vậy sao?”
Phương Mộc nhìn Đặng Lâm Nguyệt thở dài bất lực, “Không phải, nhưng em không giúp được anh đâu.”
“Em không giúp gì được anh, vào những lúc như thế này, em có thể rời xa anh được sao, lẽ nào anh không cần em sao?”. Đặng Lâm Nguyệt đứng phắt dậy, “Em biết trong lòng anh rất khó chịu, mặc dù em không biết mọi chuyện, em cũng không biết cái người đó vì sao lại muốn giết anh, nhưng em rất muốn an ủi anh, anh không thể đối xử với em nhẹ nhàng một chút sao?”
“Không thể!”, Phương Mộc cũng lớn tiếng: “Em rất hiểu anh sao? Em biết anh là người như thế nào không? Em có biết ở bên cạnh anh sẽ phải chịu đựng những gì không? Em không làm nổi đâu!”
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng em không thể? Sự việc nguy hiểm đến thế em cũng đã trải qua rồi, còn có gì em không thể chịu đựng nữa chứ?”
Phương Mộc không muốn tranh luận mãi với Đặng Lâm Nguyệt, cậu mở cửa, “Em có đi không, em không đi, anh đi!”. Nước mắt Đặng Lâm Nguyệt trào ra khỏi khoang mắt, thi nhau rơi xuống, cô đứng yên nhìn Phương Mộc vài giây, sao đó lao nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Đặng Lâm Nguyệt biến mất cuối hành lang, Phương Mộc cảm thấy vô cùng áy náy và mỏi mệt.
Đặng Lâm Nguyệt, em không biết đâu, nỗi sợ hãi thực sự không phải là hắn ta muốn làm gì, mà là khi nào hắn ta làm.
***
Một ngày sau, Thái Vĩ nói với Phương Mộc, “Vết máu trên tấm vải đen đã được chứng thực là của Kim Xảo, qua điều tra thư viện trường, cũng được biết Mạnh Phàm Triết đã mượn những quyển sách này ở thư viện trường vào tháng 5 năm 2002, hoàn toàn phù hợp với thời gian gây án của seri những vụ án này.”
Cũng chính trong ngày hôm nay, người thân của Mạnh Phàm Triết đến trường.
Mạnh Phàm Triết mồ côi bố từ bé, người thân duy nhất chính là mẹ cậu. Mẹ Mạnh Phàm Triết sau khi nghe tin vội đi tàu hỏa đến thành phố J. Trong phòng thầy hiệu trưởng, do bệnh tim tái phát, bà đã bị ngất đến hai lần liền.
Trâu Đoàn Kết nói với Phương Mộc tin này và chính Phương Mộc cũng nhìn thấy bà vào buổi chiều ngày hôm đó. Một người phụ nữ tóc hoa râm, hai người cảnh sát đưa bà đến phòng ký túc xá của Mạnh Phàm Triết để lấy những di vật của cậu. Khi bà vừa nhìn thấy đường cảnh giới chắn ngang cửa phòng đã bắt đầu nghẹn ngào. Mười mấy sinh viên của học viện Luật, bao gồm Phương Mộc đều đứng xung quanh cửa phòng, nhìn thấy mẹ Mạnh Phàm Triết run rẩy lảo đảo bước vào phòng. Vừa bước vào cửa, bà liền nhìn ngó xung quanh, dường như vẫn còn hy vọng nhìn thấy Mạnh Phàm Triết ở một góc nào đó nói với bà: “Mẹ, mẹ đến rồi à”. Sau khi nhìn khắp lượt, bà nằm phục lên giường Mạnh Phàm Triết, lật chăn của Mạnh Phàm Triết đưa lên mũi hít lấy hít để, cuối cùng cũng bật khóc, “hu hu hu”. Mẹ Mạnh Phàm Triết khóc rất lâu, sau đó, dưới sự nhắc nhở của cảnh sát, mới từ từ sắp xếp di vật của Mạnh Phàm Triết.
Phần lớn đồ của Mạnh Phàm Triết đều bị cảnh sát đem đi coi như vật chứng. Cho nên di vật của cậu chỉ còn xếp đủ vào một túi du lịch. Sau khi mẹ Mạnh Phàm Triết xách túi du lịch là vết tích cuối cùng con trai bà để lại trên thế giới này rời khỏi phòng ký túc xá, đột nhiên nói với cảnh sát: “Tôi có thể gặp cậu bạn đó, chính là cái cậu mà các anh nói con trai tôi muốn giết, tôi vẫn không thể nào tin con trai mình có thể giết người”.
Ánh mắt người cảnh sát lướt nhanh qua mặt Phương Mộc, “Không được!”.
Ánh mắt của những người khác bỗng chốc lại tập trung cả vào Phương Mộc, Phương Mộc không hề để ý đến những ánh mắt đó, cậu nhìn mẹ Mạnh Phàm Triết thật lâu, cho đến khi bà loạng choạng biến mất ở cuối hành lang.
Các sinh viên đứng xung quanh không chịu tản đi, họ vẫn đứng túm tụm lại ở hành lang, có người vừa nhìn Phương Mộc vừa thì thầm với người khác.
Trâu Đoàn Kết dường như đã hạ quyết tâm lớn đến hỏi Phương Mộc: “Vì sao Mạnh Phàm Triết lại muốn giết cậu?”
Phương Mộc nhìn cậu bạn mấy giây: “Mình không biết!”
Quả thật, Phương Mộc không biết. Mấy hôm nay, cậu lần lượt hồi tưởng lại từng lần mình giao tiếp với Mạnh Phàm Triết, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ động cơ nào khiến Mạnh Phàm Triết muốn giết mình. Hơn nữa, Mạnh Phàm Triết và hình tượng tên hung thủ mà cậu giả thiết thực sự khác biệt quá lớn. Mặc dù cậu vẫn luôn nhắc nhở mình việc khắc họa chân dung nhân vật chắc chắn sẽ tồn tại sự khác biệt với nghi phạm, nhưng sự khác biệt này có lẽ quá hoang đường. Thế nhưng, sự thực không thể phản bác được là Mạnh Phàm Triết đã viết ký hiệu số “7” lên cửa phòng mình, cũng chính cậu ấy tối hôm đó muốn giết mình, hơn nữa, phần lớn các vật chứng đều được phát hiện trong phòng ký túc xá của cậu ấy.
Nhưng, Phương Mộc vẫn không thể liên kết Mạnh Phàm Triết và tên hung thủ tàn độc, xảo quyệt vô cùng đó lại với nhau. Đặc biệt, khi cậu hồi tưởng lại cảnh Mạnh Phàm Triết vươn người đến cửa sổ xe cảnh sát cầu cứu mình, Phương Mộc hết lần này đến lần khác tự nhủ: Không phải cậu ấy, không phải cậu ấy.
Lúc đó, Mạnh Phàm Triết rõ ràng đang cầu cứu mình.
Làm gì có tên hung thủ nào lại làm như vậy chứ.
Tổ chuyên án quyết định rút khỏi trường ĐH J, trước khi đi, Thái Vĩ đến tiết lộ cho cậu biết tình hình tiến triển của việc điều tra mới nhất: “Trong số di vật của Mạnh Phàm Triết, không hề phát hiện ra hóa đơn liên quan đến việc thuê xe và thuê phòng, cũng không hề có những hành động tương tự. Nhưng, dựa vào tất cả những chứng cứ hiện có, có thể khẳng định, tất cả những vụ án giết người này đều do Mạnh Phàm Triết gây ra. Do nhân vật khả nghi đã chết, phía cảnh sát quyết định xóa bỏ vụ án”.
Phương Mộc nghe xong, trầm mặc một lúc, rồi hỏi: “Nói như vậy, kết luận của các anh là Mạnh Phàm Triết chính là hung thủ?”
Thái Vĩ gật đầu, “Đúng vậy!”
“Các anh thực sự tin rằng cậu ấy là hung thủ? hay là các nha tình nguyện tin rằng cậu ấy là hung thủ?”
Sắc mặt Thái Vĩ không được ổn lắm: “Ý cậu là gì?”
“Mạnh Phàm Triết không phải là hung thủ!”
“Vậy chứng cứ của cậu đâu?”
“…”
“Trực giác? Trực giác đáng tin cậy hay chứng cớ đáng tin cậy?”
Thái Vĩ tức giận nói: “Có phải là cậu coi chúng tôi là lũ ngốc phải không? Quả thật cậu đã bỏ ra không ít sức lực vào vụ án này, nhưng chúng tôi không phải là lũ ăn không ngồi rồi”.
“Thế động cơ gây án thì sao? Động cơ của Mạnh Phàm Triết là gì?”
“Xì, cậu còn không nhận ra đó là một thằng điên sao? Thằng điên giết người còn cần lý do à?”
“Thằng điên có thể thiết kế ra kế hoạch giết người cẩn mật và tinh tế đến thế sao?”
“Có lẽ hắn ta từng bước từng bước trở nên điên rồ...”
“Xì”, Phương Mộc giơ tay ném đầu mẩu thuốc lá đi thật xa.
Thái Vĩ bực bội hút thuốc, đột nhiên liếc mắt nhìn Phương Mộc. “Tôi nói này, có phải là cậu cảm thấy Mạnh Phàm Triết hoàn toàn không giống với người mà cậu đã miêu tả, cảm thấy hơi bẽ mặt, hơn nữa”. Anh cười hí hửng hai tiếng, “Còn là trước mặt bạn gái của cậu.”
“Thôi cút anh đi!” Phương Mộc nói xong bèn đứng dậy, bước thật nhanh.
Phương Mộc không trở lại phòng ký túc xá mà đi đến thư viện. Mấy hôm nay cậu cứ ở đây, lấy lại tất cả những sách phát hiện trong phòng Mạnh Phàm Triết xuống, xem từng cuốn một. Cậu hy vọng có thể qua đây phát hiện ra vết tích biến đổi tâm lý của Mạnh Phàm Triết, mặc dù biết rằng điều này có thể chỉ tốn công vô ích, nhưng đấy chính là điều duy nhất hiện thời cậu có thể làm.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo. Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cậu. Thầy quản lý Tôn nhìn cậu nhíu mày, chu chu miệng, ra hiệu cho cậu ra ngoài nghe điện thoại.
Phương Mộc vẫy vẫy tay với thầy tỏ vẻ xin lỗi, cầm di động chạy ra ngoài cửa. Vừa mở di động là một số điện thoại người ngoại tỉnh xa lắm. Nhìn mã vùng, Phương Mộc bất giác giật mình, đây chẳng phải là từ thành phố S nhà của Mạnh Phàm Triết sao?
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ giới già nua: “Xin hỏi, cậu là Phương Mộc phải không?”
“Vâng, bác là…?”
“Tôi là mẹ của Mạnh Phàm Triết”
Phương Mộc giật mình hoảng hốt, “sao bà lại biết số điện thoại của mình nhỉ?”
“Cháu chào bác, bác tìm cháu có việc gì vậy?”
“Chuyện là thế này, chuyện của Mạnh Phàm Triết, cháu cũng biết rồi đấy. Hôm qua, bác vừa mới lo liệu xong việc hậu sự của nó…”, giọng của mẹ Mạnh Phàm Triết bắt đầu nấc nghẹn, “…Sáng sớm hôm nay vừa mới về đến nhà, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, mới phát hiện ra trong hòm thư của nhà chúng tôi có một bức thư, bác nhìn thấy chính là bức thư mấy hôm trước Mạnh Phàm Triết gửi, ngày gửi thư, chính là một ngày trước khi nó xảy ra chuyện.”
Phương Mộc cảm thấy con tim mình sắp sửa ngừng đập, “Mạnh Phàm Triết…gửi về nhà một bức thư?”
“Đúng vậy. Thư viết rất lộn xộn, bên trong nhắc đến một số việc rất kỳ lạ, có liên quan đến việc một thời gian trước nó quen biết với một bác sĩ gì đó. Trong bức thư nó dặn bác, nếu như nó xảy ra chuyện, hãy giao bức thư này cho cháu, còn viết số điện thoại của cháu ở trong bức thư, nó bảo chỉ có cháu mới giúp được nó…”. Nói đến đây, phía đầu dây điện thoại bỗng truyền đến những âm thanh rên rỉ đau xót.
“Bác ơi, bác ơi, bác còn ở đó không? Bác sao vậy?” Phương Mộc vội hỏi.
“Bác đây, tim của bác không được tốt lắm…vừa rồi hơi kích động…”
“Bên cạnh bác có thuốc không ạ?”
“Có, cháu đợi một lát, bác đi uống thuốc.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân loạng choạng, tiếng kéo ngăn kéo, tiếng lạo xạo mở lọ thuốc, tiếng rót nước.
Một lát sau, mẹ Mạnh Phàm Triết lại nhấc máy điện thoại, “Alo”
“Bác ạ, cháu đang nghe”
“Làm cách nào bác có thể đưa thư cho cháu được nhỉ?”
“Bác ơi, bác hãy nói cho cháu biết địa chỉ nhà bác, bây giờ cháu sẽ đến lấy.”
“Được rồi, cháu hãy ghi lại đi, phòng 401, đơn nguyên 3, tòa nhà số 6, tiểu khu Kim Tọa, số 83 đường Thùy Loan Bắc, khu Bạch Tháp, thành phố S”
Phương Mộc ghi lại địa chỉ, còn đọc lại một lần nữa cho mẹ Mạnh Phàm Triết chắc chắn, rồi lại dặn dò một câu: “Bác ơi, bác đừng đi ra khỏi nhà, đợi cháu đến đã nhé.”
“Được!”
Sau khi gác máy, Phương Mộc quay trở lại phòng đọc, nhét sách trở lại giá sách, sau khi vội vàng dọn đồ, lao thẳng về ký túc xá.
***
Bây giờ là 3h50 chiều, đi đến thành phố S mất khoảng 3 tiếng, có lẽ tối nay không kịp quay lại. Phương Mộc trở về phòng, kéo ngăn kéo ra xem, trong đó chỉ có hơn 100 tệ. Phương Mộc chuẩn bị đơn giản một ít đồ vào trong ba lô, để lại cho Đỗ Ninh một mẩu giấy nói với cậu là tối nay cậu không quay về, tiếp đó lấy thẻ ATM đến thẳng phòng giao dịch trước cổng trường. Trong phòng giao dịch đầy chật những người già đến lấy tiền lương hưu, chiếc máy rút tiền tự động ATM trước cửa cũng có một hàng dài để rút. Phương Mộc nhìn những người già đeo kính râm tỉ mỉ đếm lại số tiền của mình, cân nhắc một lát, đành phải đứng xếp hàng trong đội ngũ rút tiền trước máy ATM, đội ngũ rút tiền nhích dần lên một cách vô cùng chậm chạp. Phương Mộc vừa nhìn đồng hồ vừa lo lắng nhìn về phía trước. Khó khăn lắm mới đến lượt mình, Phương Mộc rút 1000 tệ, bước thật nhanh đến dãy xe taxi đang đỗ trước cổng trường để đi đến bến xe.
Khi đến nơi bến xe khách thì đã 4h30' chiều, ở phòng bán vé, Phương Mộc ủ rũ được biết chuyến xe khách cuối cùng đến thành phố S vừa mới chạy. Cậu không nghĩ nhiều, liền bắt xe đi đến ga tàu. Rất may, 5h10' chiều vẫn có một chuyến tàu hỏa đi đến thành phố S. Phương Mộc mua một vé rồi lại đến siêu thị ở sân ga mua mấy chiếc bánh bao, một chai nước, lặng lẽ ngồi ở phòng đợi rồi lên tàu.
Tối hôm đó, trong phòng vệ sinh, khi tận mắt chứng kiến Mạnh Phàm Triết giết chết và nuốt sống con mèo, Phương Mộc đã nhận thấy chắc chắn có người đã trị liệu tâm lý cho Mạnh Phàm Triết, hơn nữa quá trình trị liệu tâm lý này đã xảy ra sai sót dẫn đến tinh thần Mạnh Phàm Triết trở nên điên cuồng, sém chút nữa đã giết chết Phương Mộc, càng khiến Phương Mộc nghi ngờ có người đang khống chế Mạnh Phàm Triết.
Mẹ Mạnh Phàm Triết vừa mới nói trong thư có nhắc đến một người bác sĩ, điều này bước đầu đã chứng thực được suy đoán của Phương Mộc. Hơn nữa, nếu thực sự có một người như vậy, vậy thì chắc chắn anh ta có liên quan đến những vụ ám sát liên hoàn.
Phương Mộc cảm thấy mình đang ngày càng tiếp cận chân tướng sự thật. Thứ cảm giác này khiến lòng cậu nóng như lửa đốt, thời gian cũng dường như chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Hành khách trên tàu ít hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Phương Mộc, hơn nữa cũng không ngờ còn tìm được ghế trống. Nhân viên trên tàu nói với Phương Mộc, đây là chuyến tàu chậm, thời gian đến thành phố S là sau 4 giờ 40 phút nữa. Quãng đường này không phải dài, chỉ là khi bạn biết phía trước chính là đáp án mà bạn đã khao khát chờ đợi quá lâu, nó sẽ trở nên dài dằng dặc, khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Phương Mộc ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đang dần thẫm lại. Thỉnh thoảng, khi dừng lại ở những ga nhỏ, có một vài người xách túi lớn túi bé chen lên. Các hành khách ăn mặc và thân phận đều khác nhau, nhưng trên nét mặt phần lớn mọi người đều hiện ra sự mong ngóng được trở về nhà.
Nhà là gì? Bữa cơm nóng hổi vẫn còn bốc khói, đôi dép đi trong nhà ấm áp, chiếc giường thân quen, còn có cả lời trách móc của bố mẹ.
Có lẽ, khi Mạnh Phàm Triết ngồi trên chuyến tàu này trở về nhà, chắc cũng có thứ tâm trạng này.
Phương Mộc dựa đầu lên cửa sổ lạnh lẽo, trong đầu lại hiện lên nét mặt sợ hãi khóc lóc của Mạnh Phàm Triết in trên cửa sổ xe cảnh sát đó.
Cứu mình với, cứu mình với, Phương Mộc.
Phương Mộc nhắm nghiền mắt lại.
Khi Phương Mộc bước khỏi ga tàu hỏa thành phố S đã gần 10 giờ tối. Phương Mộc vội vàng bước nhanh đến chỗ taxi đang dừng bên ngoài ga, nói cho tài xế địa điểm cần đến, đột nhiên nghĩ ra cần phải gọi điện thoại đến nhà Mạnh Phàm Triết. Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng không thấy ai nghe máy. Phương Mộc càng nghĩ càng thấy không ổn, vội giục tài xế lái thật nhanh.
Đi xuyên qua những con đường nhỏ vắng vẻ, cuối cùng taxi cũng đổ lại trước một khu dân cư.
"17 tệ", tài xế chỉ vào hộp tính tiền nói, Phương Mộc vừa nhìn hướng về khu dân cư vừa lấy ra một tờ 50 tệ đưa cho anh ta.
"Nhiều thế, có tiền lẻ không?"
"Không có, anh lấy 20 tệ đi." Phương Mộc không muốn mất thời gian với anh ta, vội vàng nói.
"Được rồi." Anh tài xế cười tươi rói, nói: "Cậu đợi một lát, tôi đưa hóa đơn cho cậu." Sau khi chiếc máy in trên xe kêu lách tách mấy tiếng, hóa đơn và 30 tệ được đưa tận tay Phương Mộc.
Phương Mộc bước vào tiểu khu Kim Tọa, đây rõ ràng là một khu dân cư khá lâu năm. Các tòa nhà đều là kiểu cũ, có hành lang phía bên ngoài. Phương Mộc mở to mắt, cố gắng phân biệt những con số đã bị hoen gỉ ghi thứ tự các tòa lầu, may mà khu này cũng không rộng, Phương Mộc nhanh chóng tìm được tòa lầu số 6. Đi đến đơn nguyên 3, Phương Mộc thận trọng bước lên từng bậc, đi đến tầng 4, nhìn sang trái, nhìn sang phải, bên trái là phòng 402, bên phải là 403, cậu đi thẳng vào phòng phía trong cùng bên trái.
Cánh cửa là cửa gỗ kiểu cũ, bên ngoài là một lớp sắt, trên cửa vẫn có dán chữ "Phúc" từ năm ngoái, Phương Mộc gõ nhẹ mấy tiếng, không có tiếng trả lời, cậu nhìn vào cửa sổ bên cạnh, cũng không hề có ánh đèn hắt ra.
Có lẽ bác ấy đã ngủ rồi?
Phương Mộc gõ tiếp mấy tiếng, vẫn không có tiếng trả lời. Cậu nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, thật không ngờ, cánh cửa lặng lẽ mở ra.
"Có ai ở nhà không?" Phương Mộc thò đầu vào gọi.
Không có ai trả lời.
Một thứ dự cảm không lành trào lên trong lòng Phương Mộc, cậu thò tay vào túi áo lấy ra con dao găm, mở ra, từ từ tiến vào phòng.
Cả căn phòng tối đen, không có chút ánh sáng nào. Phương Mộc đứng ở cửa mấy giây, thấp thoáng nhìn thấy phía trước là một hành lang, bên trái có một cánh cửa phòng đang mở, có thể thấp thoáng nhìn thấy bên trong có hình dạng bệ bếp và máy hút mùi, chắc là nhà bếp, phía bên phải là một cánh cửa sổ nhỏ, trên bệ cửa sổ có đặt mấy bồn hoa.
Phương Mộc thận trọng bước lên trước, hành lang dài khoảng 1 mét, đi đến cuối, mặc dù trước mắt vẫn một màng đen kịt, nhưng có thể thấy tầm nhìn rộng, phía trước có lẽ là phòng khách. Phương Mộc dừng lại ở cửa ra vào một lát, cố gắng điều chỉnh mắt mình có thể nhanh chóng thích hợp với ánh sáng ở đây, đồng thời lắng nghe từng chút động tĩnh trong phòng khách.
Dần dần, cậu phát hiện ra trong phòng khách có một thứ âm thanh sột soạt kỳ lạ, giống như có người đang lật giở tờ giấy, lại giống như thứ âm thanh phát ra từ những móng vuốt nhỏ chạm vào vải. Cậu đang tập trung tinh thần lắng nghe, đột nhiên có thứ gì đó chạy vụt qua chân mình, Phương Mộc sợ hãi hét lên một tiếng, lùi lại một bước, lưng đập vào tường, chỉ thấy tim đập dồn dập như muốn nhảy tung ra khỏi lòng ngực.
Đột nhiên cậu nhớ ra trong túi áo có bật lửa, cậu lấy ra, bật một cái, một đóm lửa nhỏ bật sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy mọi vật trước mắt.
Đây là phòng khách, phía trước là một chiếc tủ kệ, trên đó đặt tivi. Phía trước chiếc tủ kệ là bộ ghế sofa. Vị trí Phương Mộc đang đứng chính là phía sau ghế sofa.
Nhờ vào ánh lửa yếu ớt của chiếc bật lửa, Phương Mộc thấp thoáng nhìn thấy mấy lọn tóc hoa râm lộ ra phía sau ghế sofa.
"Bác ơi!" Phương Mộc gọi, giọng run rẩy.
Mấy lọn tóc ấy không hề động đậy.
Chiếc bật lửa đã hơi nóng tay, cậu không nghĩ được nhiều, cầm chắc chiếc dao găm trong tay, từ từ đi đến ghế sofa.
Khi khoảng cách đến ghế sofa càng lúc càng gần, tim Phương Mộc đập càng lúc càng mạnh, răng cậu va vào nhau lập cập, cảm giác tay mình run rẩy đến độ sắp không giữ được bật lửa nữa rồi. Khi đến ghế sofa, bật lửa đột nhiên vụt tắt, Phương Mộc rơi vào một khoảng tối đen như mực. Cậu vừa bật chiếc bật lửa đã nóng rẫy, vừa lần mò bước lên phía trước, khi cảm nhận đầu gối đã chạm vào ghế sofa chiếc bật lửa vụt lên một đóm lửa dài, một gương mặt cắt không còn một giọt máu, miệng há to xuất hiện trong tầm nhìn của Phương Mộc!
Mẹ Mạnh Phàm Triết nửa nằm nửa ngồi trên ghế, đầu dựa vào lưng ghế sofa, một tay ôm chặt ngực, một tay nắm chặt mép ghế sofa. Đôi mắt bà trợn tròn, miệng cũng há to, nét mặt thể hiện nỗi kinh hoàng tột cùng.
Bà đã chết rồi!
Một con chuột toàn thân đen sì đang bò trên đùi bà, dưới sự kích thích của ánh lửa, thật không ngờ nó không thèm né tránh, hai con mắt đỏ chằm chằm nhìn vào Phương Mộc.
Đến khi bật lửa làm bỏng tay, Phương Mộc mới định thần lại, trước nỗi kinh hoàng tột độ, cậu hoang mang giơ chiếc dao găm vung lên khắp nơi, vừa điên cuồng tìm kiếm chiếc di động trong túi.
Cuối cùng cũng tìm thấy, cậu mở đi động, vừa mới ấn số 1, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp.
Đột nhiên, mấy luồng ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào, trước mắt Phương Mộc chói lòa bởi ánh sáng, cậu đành phải đưa tay lên che mắt. Chính trong khoảnh khắc đó, Phương Mộc chợt nhìn thấy dưới sự chiếu sáng của ánh đèn pin.
Trên chiếc cửa sổ kính đầy hơi nước cạnh cánh cửa ra vào vẽ hai ký hiệu vô cùng kỳ lạ!
“Là ai? Ném dao xuống đất! Nếu không sẽ bắn!”
Phương Mộc vội ném dao xuống đất, giơ tay đầu hàng.
Mấy người cảnh sát lao về phía cậu, ấn cậu xuống dưới đất, Phương Mộc giãy giụa cố gắng gượng đầu ngẩng lên, cố sức muốn nhìn rõ rốt cuộc trên cửa kính vẽ gì.
“Mẹ mày, còn không biết điều”. Mặt bị tát một cái thật mạnh, bỗng chốc khóe miệng đầy mùi máu tanh
Phương Mộc hoa mắt chóng mặt ngọ nguậy, miệng lẩm bẩm: “Cửa kính…trên cửa kính…là cái gì…?”
Chiến sĩ vũ trang trở về trạm trực ban gọi một cuộc điện thoại. Mấy phút sau, nhìn thấy người cảnh sát đưa Phương Mộc đến bệnh viện vội vàng chạy ra, “Tôi biết thế nào cậu cũng tự đến". Người cảnh sát đó sa sầm nét mặt, “Đừng nói nhiều, lấy lời khai xong là đi ngay. Cảnh sát Thái nói rồi, mấy hôm nữa sẽ liên hệ với cậu”. Anh ta dẫn Phương Mộc đến phòng tạm giam, dặn dò cậu đợi một lát, không được đi lung tung rồi kéo cửa bước ra ngoài.
Anh ta vừa đi khỏi phòng, Phương Mộc liền lẻn ra ngoài. Trong hành lang có rất nhiều người, những người đó hoặc là mặc trang phục cảnh sát, hoặc là mặc thường phục đang đi vội vã qua lại các phòng, thỉnh thoảng có người nhìn Phương Mộc bằng ánh mắt nghi ngờ, nhưng chẳng ai hỏi cả. Qua những đoạn hội thoại ngắn ngủi giữa họ, có thể nghe thấy những câu chữ như “mau đưa tập tài liệu này lên tầng 3”, “phòng thẩm vấn”.
Gần như ai cũng đều rất quan tâm đến việc ở tầng 3. Phương Mộc cố gắng tránh né những người cảnh sát đó, bước nhanh lên tầng 3. Ở cuối hành lang có một cánh cửa sắt đang mở, bên trong hình như còn có một gian phòng, trên bức tường có một tấm gương lớn, lúc này đây, mười mấy người cảnh sát đang lặng lẽ đứng trước tấm gương đó, trong đám người có thể nghe thấy giọng Thái Vĩ.
“…Lúc đó, tôi bèn giả vờ bị đau bụng, nấp ở nhà vệ sinh tầng 1 nghe ngóng động tĩnh, một lát sau, quả thật nghe thấy có một người lên lầu. Tôi lặng lẽ bám theo anh ta, sau khi tiến vào hành lang tầng 3, tôi phát hiện ra anh ta đi lên mấy bước, rồi lại dừng lại, tiếp đến lại đi thẳng về phía trước, cuối cùng dừng lại ở phòng 313, giống như đang gõ cửa, lại giống như đang viết gì đó, sau đó nạn nhân trò chuyện với anh ta, lúc đó tôi tưởng là bạn học quen biết, tôi chuẩn bị đi, kết quả tôi mới đi mấy bước đã nghe thấy tiếng đánh nhau, sau đó tôi bèn chế ngự được anh ta đưa về Sở”.
Phương Mộc lặng lẽ đi đến đó, tất cả mọi người đều đang nín thở chăm chú nghe Thái Vĩ nói, không ai phát hiện ra cậu.
“Cậu có thể khẳng định cậu ta chính là hung thủ không?” Một người bụng phệ, nét mặt uy nghiêm nói.
“Có thể!”. Nét mặt và ngữ khí của Thái Vĩ rất kiên quyết, “Trước tiên, phát hiện ra ký hiệu “7” trên cửa phòng nạn nhân; tiếp đến, những đồng sự của tổ chuyên án đang khám xét trên hiện trường, bao gồm cả việc kiểm tra phòng ký túc xá của nghi phạm. Vừa nãy họ gọi điện cho tôi, nghe nói có phát hiện rất lớn”.
Mấy nữ cảnh sát vội vàng chạy đến, đưa cho Thái Vĩ một tập tài liệu dày. Thái Vĩ lật giở xem qua một lát ngẩng đầu nói với ông mập đó: “Thưa cục trưởng, có thể bắt đầu được rồi!”.
Cục trưởng gật gật đầu, “Bắt đầu đi!”
Tất cả mọi người đều vây quanh tấm kính, Phương Mộc không dám chen lên phía trước, chỉ có thể cố gắng hết sức nắm bắt được tình hình trong tấm kính đó thông qua những kẽ hở của đám người.
Đây là một phòng thẩm vấn có lắp kính một chiều . Bên trong phòng thiết bị rất đơn giản, vị trí chếch bên trái đặt một chiếc bàn, hai chiếc ghế, trên bàn đặt một chiếc đèn bàn. Hai người cảnh sát đang ngồi trước bàn, một người lật giở tập tài liệu vừa mới đưa vào, một người đang viết gì đó trên giấy. Đối diện là một chiếc ghế được lắp cố định xuống đất, nhìn vô cùng lạnh lẽo khó chịu. Ở góc tường có máy quay camera, phía trên có treo micro, âm thanh trong phòng thẩm vấn có thể thông qua chiếc máy khuếch đại âm thanh này truyền ra bên ngoài. Cánh cửa nhỏ phía bên phải phòng thẩm vấn mở ra, Mạnh Phàm Triết bị đeo còng tay và xích chân, bị hai người cảnh sát dẫn vào. Trông cậu vô cùng yếu ớt, mặt luôn cúi gầm, tiếp đến người cảnh sát ấn cậu ngồi xuống ghế, cái đầu cứ đung đưa trước ngực. Máu bên khóe miệng đã khô cứng lại, trên mặt đầy những vết máu đỏ thâm lại.
Hai người cảnh sát nhìn chằm chằm cậu mấy giây, người cảnh sát già cất lời: “Họ tên?”
Mạnh Phàm Triết cúi đầu không hề có phản ứng. Một người cảnh sát quay chiếc đèn bàn hướng về phía Mạnh Phàm Triết, toàn thân Mạnh Phàm Triết được chiếu sáng dưới ánh đèn, để lại cái bóng gẫy gập trên bức tường phía sau.
“Họ tên?”
Mạnh Phàm Triết vẫn không mở miệng, dường như bất động đang ngủ. Người cảnh sát già chậm rãi châm một điếu thuốc, lật giở cuốn hồ sơ trên bàn.
“Vào khoảng thời gian từ 1h đến 3h sáng ngày 1 tháng 7 năm 2002 cậu ở đâu?” Không hề có phản ứng.
“Từ 8h sáng đến 9h sáng ngày 10 tháng 8 năm 2002 cậu ở đâu?” Vẫn không hề có phản ứng.
Một người cảnh sát khác nhìn tấm gương ở trên tường, anh ta biết cục trưởng và đồng nghiệp khác đang đứng bên ngoài nhìn chằm chằm vào họ, anh ta quay đầu lại nhìn Mạnh Phàm Triết đang ngồi ngẩn người như một khúc gỗ ở đó, cảm giác xấu hổ biến thành giận dữ. Anh ta đập bàn hét to: “Mạnh Phàm Triết, cậu tưởng rằng cậu không mở miệng là xong chuyện à, căn cứ theo quy định của luật tố tụng hình sự…”
Còn chưa đợi cho anh ta nói xong, Mạnh Phàm Triết vụt ngẩng đầu lên, đối diện với luồng ánh sáng mạnh, thật không ngờ, đôi mắt cậu vẫn trợn tròn, nếu như ánh mắt có thể giết người, thì e rằng hai người cảnh sát phía trước mặt đã sớm bị hàng nghìn mũi tên đâm xuyên rồi.
“A!!!” Phương Mộc lại nghe thấy tiếng gầm giống như tiếng dã thú lúc ở hành lang.
Tay chân Mạnh Phàm Triết đã bị gắn cố định lên ghế, cậu vẫn gắng ra sức giãy giụa, xem ra dường như lúc nào cũng có thể vùng thoát được sự khống chế, lao mạnh về phía hai người cảnh sát trước mặt. Người cảnh sát trẻ hơn giật nảy mình, bất giác ưỡn người ra phía sau. Hai người cảnh sát đứng phía sau Mạnh Phàm Triết ấn mạnh cậu xuống, nhưng Mạnh Phàm Triết trông vô cùng yếu ớt, thật không ngờ lại có được như thần lực, hai người cảnh sát cao lớn cũng không ấn nổi cậu xuống, một trong hai người còn suýt nữa bị cắn một phát. Một người cảnh sát rút gậy giơ cao lên.
“Không!” một thân người lao mạnh đến tấm kính, ra sức đập thật mạnh.
Thái Vĩ sau khi ngẩn người vài giây buột miệng nói: “Phương Mộc?!”
Phương Mộc quay người lại, khẩn thiết nắm chặt tay Thái Vĩ, “đừng đánh cậu ấy!”
“Cậu ta là ai?” Cục trưởng cắt ngang lời Phương Mộc
“Ồ, cậu ấy là nạn nhân của vụ án này, tôi gọi cậu ấy đến lấy lời khai”. Thái Vĩ vội vàng giải thích, sau đó quay người nói nhỏ với Phương Mộc: “Cậu hãy ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ tìm cậu sau”
“Thái Vĩ”, Phương Mộc giữ chặt tay Thái Vĩ dường như đang cầu xin anh, “Để tôi nói chuyện với cậu ấy, tôi biết đã có chuyện gì đó xảy ra, chắc chắn hung thủ không phải là cậu ấy”
“Không được!”. Thái Vĩ gạt mạnh tay Phương Mộc, nói khẽ: “Cậu tưởng đây là nơi nào chứ, mau ra ngoài!”
Cục trưởng vẫn đứng bên lạnh lùng quan sát, đột nhiên mở miệng: “Thái Vĩ, cậu ta chính là người mà cậu gọi là “thiên tài” đúng không?”
Thái Vĩ thấy sự việc đã không thể giấu được nữa, nên thật thà thừa nhận: “Vâng”.
Cục trưởng “hừ” một tiếng, quay đầu nhìn vào phòng thẩm vấn. Mạnh Phàm triết vẫn đang ra sức giãy giụa, hai người cảnh sát bị cậu lao mạnh vào đến độ lảo đảo. Một người cảnh sát lấy ra chiếc dùi cui, bật công tắc, hét một tiếng lớn với người đồng sự “tránh ra”, rồi thọc vào vai Mạnh Phàm Triết. Đôi mắt Mạnh Phàm Triết bỗng chốc trợn trừng, thân hình gập hẳn xuống, hai người cảnh sát đó lại thọc thêm mấy phát vào người cậu, mỗi lần thọc, Mạnh Phàm Triết lại phát ra những tiếng kêu thê thảm, giống như là một con cá sống đang nằm trên thớt cố gắng giãy giụa trước khi chết. Sau mấy phút, cuối cùng Mạnh Phàm Triết cũng không giãy giụa nữa, ngồi vật người trên ghế, đầu cúi xuống, toàn thân co giật.
Cục trưởng sắc mặt tối sầm, nói với người bên cạnh: “Tối nay không thẩm vấn nữa, tạm thời nhốt lại, ngày mai gọi người ở Trung tâm giám định tư pháp đến làm giám định về tinh thần cho hắn”. Nói xong bèn quay người đi, khi đi qua bên cạnh Thái Vĩ, trợn trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Thái Vĩ muốn giải thích, nhưng Cục trưởng đã đi xa. Anh bất lực lắc đầu, quay người nói vào phòng thẩm vấn, mấy người cảnh sát đang lôi Mạnh Phàm Triết như lôi một con chó chết ra ngoài. Anh cũng chống tay đứng một lúc, không buồn quay đầu lại mà chỉ nói: “Đưa cậu ta về!”
Người cảnh sát đó túm chặt lấy cánh tay Phương Mộc giống như đang áp giải nạn nhân, liền một mạch đưa cậu lên tầng 3, khu 5 ký túc xá Nam Phạm. Phương Mộc toàn thân mệt mỏi rã rời, chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng. Trong hành lang vô cùng ồn ào nhốn nháo, đầy chặt kín người hiếu kỳ đến xem, có người chỉ mặc áo may ô, khoác chăn, cũng có người ở phòng bảo vệ trường vừa nghe tin vội vàng tìm đến. Xuyên qua đoàn người, có thể nhìn thấy đèn trong phòng của Mạnh Phàm Triết sáng trưng, liên tục có những người cảnh sát bực dọc nói với những người xung quanh: “Tránh xa một chút!”. Biển số phòng 313 đã bị lấy đi để làm vật chứng, người cảnh sát đó gõ cửa, cửa đã khóa, bèn hét lớn với những người đang đứng xem: “Người ở phòng 313 đâu, mau mở cửa!”. Đỗ Ninh cũng là một thành viên đang đứng trước cửa phòng Mạnh Phàm Triết, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng chạy lại, rút chìa khóa ra mở cửa.
Người cảnh sát đẩy Phương Mộc vào trong phòng, “đừng có chạy lung tung nữa!”. Anh ta chỉ vào Phương Mộc và nói với Đỗ Ninh: “Trông chừng cậu ta một chút!”. Nói xong, đóng sập cửa lại.
Phương Mộc đang ủ rũ, thõng hai tay mất mấy giây rồi từ từ tiến về giường của mình, đổ vật người xuống. Đỗ Ninh nhìn Phương Mộc đầy lo lắng, thận trọng hỏi: “Phương Mộc, có muốn uống chút nước không?”. Phương Mộc không trả lời, từ từ lắc đầu.
Đột nhiên, dường như cậu nhớ đến điều gì đó, bật dậy khỏi giường, kéo cửa, lao thẳng đến phòng Mạnh Phàm Triết. Chen ngang qua đám người, phi đến được trước cửa phòng, một tay nhấc đường viền cảnh sát giới định lao vào bên trong. Trong phòng có mấy người cảnh sát đang tiến hành điều tra thăm dò hiện trường, người cảnh sát vừa đưa Phương Mộc về cũng đang giúp đỡ, anh ta nhìn thấy Phương Mộc lao vào, vội ngăn cản nói: “Sao cậu lại chạy ra rồi?”
Phương Mộc hỏi đầy khẩn thiết: “Các anh đã phát hiện thấy gì rồi?”
Những người đang điều tra đều ngơ ngác nhìn nhau.
Người cảnh sát đó cuống lên, giữ chặt bả vai cậu, đẩy về phía sau, “Đi mau, ở đây không có việc gì của cậu, có phát hiện gì, Thái Vĩ sẽ nói cho cậu biết”
Phương Mộc gạt mạnh tay anh ta ra, bước nhanh vào trong phòng hét: “Rốt cuộc các anh đã phát hiện ra gì rồi?”
“Phương Mộc!” người cảnh sát đó hét lên một tiếng, đồng thời “soạt” một tiếng, rút ra chiếc còng tay ở thắt lưng, “Cậu đang gây trở ngại công vụ! Đừng làm tôi khó xử!”
Đỗ Ninh cũng chen vào, ra sức kéo Phương Mộc ra ngoài, vừa kéo vừa khẽ khuyên nhủ cậu: “Người anh em, hãy về trước đi, ngày mai hãy nói”.
Người cảnh sát vẫn còn chưa nguôi giận, hét lên với người cán bộ bảo vệ bên cạnh: “Yêu cầu tất cả sinh viên đều quay về phòng, không được cản trở chúng tôi làm việc!”
Phương Mộc bị Đỗ Ninh vừa lôi vừa kéo trở về phòng, cậu đang đứng dưới đất thở dốc hồi lâu, đột nhiên mở tủ, lấy ra một bức thư giấy da trâu dày cộp, “đét” một tiếng vứt lên bàn, lấy ra từ bên trong một tập giấy in, vùi đầu vào xem. Đỗ Ninh đứng phía sau, thận trọng nhìn, có thể thấp thoáng nhìn thấy mấy bức ảnh máu be bét, còn có thể nghe thấy tiếng khẽ lẩm bẩm từ miệng của Phương Mộc:
“Không thể nào, không thể nào là cậu ấy, không thể nào!”
***
Tôi đang ở đâu đây?
Ôi đau đầu quá, giống như sắp nổ tung vậy…
Tôi đang làm gì vậy?
…
“Cậu có con số may mắn không?”
“Không có, tôi cũng không tin chuyện này lắm”
“Hà hà, đừng vội, cậu biết phần lớn mọi người thích con số gì không?”
“Không biết, có thể là số 8?”
“Khà khà, chỉ có người TQ mới nghĩ như vậy. hơn nữa, đó chỉ là những người nhà giàu, chủ đất…Cậu thấy đấy, cậu cười rồi, đừng căng thẳng”
“Tôi không căng thẳng, tôi chỉ cảm thấy hơi…hơi thụt lùi. Bởi vì mấy hôm nay, khi đi học, tôi lại sợ điểm danh rồi”
“Ồ, bắt đầu từ khi nào vậy?”
“Từ lần trước…lần trước, sau khi chúng ta gặp mặt”
“Đừng lo lắng, điều này rất bình thường. Có một số việc cần tăng cường lặp đi lặp lại, mới có thể đạt đến hiệu quả tốt nhất”
“Thưa thầy, tôi hy vọng thầy có thể giúp tôi”
“Được, chỉ có điều cậu nhất định phải làm theo điều tôi nói”
“Vâng!”
…Trời ơi, tôi nhớ ra rồi…
Phương Mộc, cậu ấy chết rồi sao…
…
“Tôi phải làm thế nào? Thưa thầy, tôi phải làm thế nào?”
“Cậu đừng cuống, để tôi nghĩ xem”
“Hôm nay tôi xấu hổ lắm, trước mặt bao nhiêu người như vậy, mỗi chữ “có” mà cũng không nói ra được?
“Có lẽ chúng ta nên thay đổi phương pháp, nhưng phương pháp này sẽ tàn khốc một chút, cậu xác định cậu chịu được chứ?”
“Tôi…”
“Nếu như có thể thành công, cậu sẽ mãi mãi thoát khỏi tâm lý này”
“…”
“Nếu như cậu cảm thấy cậu là một người yếu ớt, thế thì thôi đi, tôi cũng không giúp được cậu”
“Tôi…tôi đồng ý thử”
“Rất tốt, bây giờ cậu hãy đến nằm trên chiếc ghế đó, thả lỏng ra, chúng ta sẽ bắt đầu…”
…
“Bây giờ cậu đang ngồi trên giảng đường, có thể cảm thấy được không, xung quanh đều là các bạn học của cậu, rất nhiều người…thầy giáo lấy cuốn sổ bắt đầu điểm danh từng người…Mạnh Phàm Triết!”
“…”
“Mạnh Phàm Triết!”
Sự giãy giụa trong vô ý thức, mồ hôi chảy dài từ vầng trán xuống.
“Mạnh Phàm Triết!”
“Mạnh Phàm Triết!”
“Mạnh Phàm Triết!”
“Mạnh Phàm Triết!”
“A!!!”
…
Lạnh quá…
Tay chân đều không nhúc nhích được, muốn ôm chặt đôi vai cũng không được…
Hãy giúp tôi, hãy giúp tôi…
…
“Cậu sợ chết à?”
“Ơ, đương nhiên, ai không sợ chết chứ?”
“Hà hà, thực ra, chết không hề đáng sợ. Khi cậu cảm thấy không vui, sẽ làm gì?”
“Ừm, chơi game, hoặc ngủ một giấc thật đã”
“Ha ha, đúng vậy. Thực ra tử vong chỉ là một giấc ngủ dài hơn mà thôi, có thể vứt bỏ mọi sự phiền não. Rất nhiều người thà chết để bảo toàn sự tôn nghiêm của mình. Cậu có biết Hemingway không?”
“Biết. Ông già và biển cả”
“Khi ông ta phải đối mặt với chứng bệnh không thể chữa khỏi, để bảo toàn sự tôn nghiêm cuối cùng của mình, đã chọn lựa cách tự sát. Ha ha, có đôi khi tôi rất ngưỡng mộ ông ta”
“…”
…
Tôi phải làm thế nào?
Tôi đã giết người sao?
Tôi tiêu rồi…
…
“7 là con số rất có ý nghĩa, cậu có phát hiện ra không?”
“Ồ, vậy sao?”
“Cậu thấy đấy, một tuần có 7 ngày, màu phân ra 7 sắc, âm nhạc có 7 thanh, cho nên 7 mang ý nghĩa viên mãn”
“Ồ, là như thế à?”
“Một khi đã viên mãn rồi, chúng ta chẳng cần lo lắng gì cả, có phải vậy không?”
…
Tôi là tội phạm giết người…
Tất cả mọi người đều sẽ biết tôi là tội phạm giết người…
Mẹ của tôi vì vậy mà phải chịu nhục nhã cả đời…
Tôi mới 24 tuổi…
Cuộc đời tôi đã kết thúc như thế này…
…
“Hãy đưa thứ này trở về phòng ký túc xá. Ở xung quanh cậu, tìm được 7, cậu sẽ hoàn thành tất cả mọi điều ước…”
Không còn cách nào nữa…
Không còn cách nào nữa…
…
***
Khi sắp đến 4h sáng, Phương Mộc nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ. Cảm giác đầu tiên là tức ngực, ngực bị mép bàn hằn lên đau nhức, toàn thân nặng trình trịch. Cậu gắng gượng, ngồi thẳng dậy, một cái chăn rơi xuống đất, chắc là Đỗ Ninh đã đắp lên vai cậu.
Ngón tay rất đau, phía bên ngoài lớp băng có thể nhận thấy máu đã khô lại. Có thể trong lúc giằng co tối qua, vết thương lại bị nứt toác ra, Phương Mộc không hề để ý đến những điều này, cậu loạng quạng đứng dậy, cầm cốc nước đã lạnh toát trên bàn, uống một hơi hết sạch.
Còn không kịp rửa mặt, cậu thu dọn chút đồ, chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay, bằng mọi giá cậu phải gặp được Mạnh Phàm Triết, qua tất cả mọi manh mối, có thể nhận thấy, Mạnh Phàm Triết không thể nào là tên hung thủ đó.
Đáp án của tất cả mọi câu đố chỉ có thể lấy được từ Mạnh Phàm Triết.
Vừa mở cửa, liền đâm sầm vào một người từ bên ngoài vừa bước vào, là Thái Vĩ. “Anh đến đúng lúc lắm, đưa tôi đi gặp Mạnh Phàm Triết!” Phương Mộc nói luôn, một tay kéo Thái Vĩ bước ra bên ngoài.
Nhưng Thái Vĩ không buồn nhúc nhích, “Không cần đi nữa đâu!”
“Tại sao?”. Phương Mộc dừng bước, quay sang nhìn Thái Vĩ chằm chằm.
“Mạnh Phàm Triết chết rồi!” Thái Vĩ khẽ nói.
Phương Mộc nhìn chằm chằm Thái Vĩ đến nửa phút, cho đến tận khi Thái Vĩ kéo cậu vào trong phòng, “Vào trong phòng nói chuyện”
Phương Mộc ngẩn người đứng ở giữa phòng, đối diện với cửa sổ, không quay người, cũng không nói gì.
“Sáng sớm ngày hôm nay…”
Phương Mộc đột nhiên giơ một bàn tay ra, ngăn không cho Thái Vĩ nói tiếp, tiếp đến từ từ quỳ sụp người xuống, vùi mặt vào đầu gối, toàn thân run rẩy mạnh.
Thái Vĩ đợi cậu tạm bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi lên giường, đưa cho cậu một điếu thuốc, rồi lại châm lửa giúp cậu.
Phương Mộc nét mặt thẫn thờ đưa điếu thuốc lên miệng, hút lấy hút để.
Sau khi hút xong điếu thuốc, Phương Mộc khan giọng hỏi: “Sao mà chết?”
“Đập đầu vào tường, hộp sọ tổn thương”. Thái Vĩ nói qua loa.
“Tại sao không có ai ngăn cậu ấy?” Giọng Phương Mộc bỗng chốc cao vút.
“Chúng tôi đã có những phương pháp dự phòng, khi nhốt cậu ta ở phòng tạm giam, tay chân đều bị khóa chặt vào ghế, lúc đầu nhân viên trực ban nghe thấy tiếng cậu ta khóc, sau đó lại nghe thấy những tiếng đập thùm thụp, khi lao vào, cậu ta đã không thể cứu được nữa rồi.”
“Tay chân đều bị khóa chặt, vậy tại sao lại…”
Thái Vĩ cười buồn, “E rằng cậu sẽ không tin Mạnh Phàm Triết đã cố ép rút tay và chân mình ra khỏi còng tay và xích chân, bao năm nay, tôi chưa bao giờ gặp sự việc như vậy”, anh lắc đầu, “da tay và da chân đều bị bóc ra, xương bàn tay bị gẫy”. Anh dùng đôi bàn tay mình mô phỏng, “Thật khó có thể tin nổi, thật không ngờ cậu ta lại quyết tâm tìm đến cái chết đến như vậy.”
Lại trầm mặc hồi lâu, Phương Mộc mặt lạnh lùng hỏi: “Kết luận của các anh là gì?”
Thái Vĩ do dự một lát, “Kết luận bước đầu là, sợ tội nên tự sát.”
“Lý do vì sao? Chắc không đến nỗi chỉ vì việc tối qua mà nhận định cậu ấy là hung thủ chứ?”
Thái Vĩ cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Phương Mộc, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu. Nhưng chúng tôi không phải là không hề có chứng cứ mà tùy tiện nghi ngờ một người. Tối qua, mặc dù Mạnh Phàm Triết không hề mở miệng nói, nhưng chúng tôi đã phát hiện ra những đồ vật này trong phòng ký túc xá của cậu ta”. Anh lấy ra một chồng tài liệu trong chiếc cặp da mang theo đưa cho Phương Mộc, Phương Mộc vừa xem, Thái Vĩ vừa giải thích.
“Đây là miếng vải đen, chúng tôi đã tiến hành đối chiếu với miếng vải đen trong cuộn băng ở vụ án Kim Xảo bị giết, cảm giác rất giống. Hơn nữa, trên đó cũng phát hiện ra vết máu khả nghi, phòng vật chứng đang làm xét nghiệm hóa học, có lẽ chiều nay là có kết quả. Đây là một chiếc búa, sau khi Lưu Kiện Quân bị đánh cho bị thương, chúng ta đã tiến hành phân tích qua hình dạng vết thương, có thể thấy suy đoán ra hình dạng hung khí, chiếc búa này hoàn toàn phù hợp với sự suy đoán của chúng ta, cậu nhìn này.”
Anh chỉ vào một bức ảnh, trên đó là mười mấy cuốn sách, “Những cuốn sách này cũng đều được phát hiện trong phòng Mạnh Phàm Triết, toàn bộ đều là sách liên quan đến giải phẫu người, lịch sử tội phạm phương Tây và sát thủ liên hoàn. Cậu có nhớ những tài liệu mà chúng ta đã tìm được trong thư viện không, toàn bộ đều được tìm thấy trong phòng của Mạnh Phàm Triết, chúng tôi đang cho người đến thư viện để điều tra những ghi chép về việc mượn sách của Mạnh Phàm Triết. Còn đây là chiếc túi nilon nhỏ được tìm thấy trong túi áo của Mạnh Phàm Triết, trong đó còn để lại một ít bột, qua kiểm tra hóa học, là heroin.”
Phương Mộc ngắt lời Thái Vĩ, “Thế xe ô tô thì sao? Hung thủ lẽ ra còn có một chiếc ô tô để hỗ trợ cho việc gây án, Mạnh Phàm Triết có không? Còn nữa, Phàm Triết không đến nỗi giết chết Kim Xảo ngay trong phòng ký túc xá của mình, cũng không lột da Tân Đình Đình ngay trong phòng mình chứ?”
“Thuê xe không phải là một việc quá khó khăn, hơn nữa, Mạnh Phàm Triết hoàn toàn có khả năng thuê một căn phòng ở ngoài trường học để hoàn thành việc phạm tội của mình.”
“Thuê một căn phòng? Thế thì cậu ấy cần thiết mang tất cả các thứ về phòng mình sao? Để chúng lại ở phòng thuê chẳng phải còn an toàn hơn sao?”
Thái Vĩ nhất thời cứng họng.
Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, Đặng Lâm Nguyệt thở dốc chạy vào, Đỗ Ninh đi theo sau, trong tay còn cầm một hộp cơm.
Đặng Lâm Nguyệt nhìn thấy Thái Vĩ, ngẩn người, còn không kịp chào anh, đã hỏi ngay Phương Mộc: “Anh thế nào rồi? Anh không sao chứ?”
Nhìn thấy miếng vải băng bó trên ngón tay Phương Mộc, cô kêu lên kinh hãi, lao đến cầm tay Phương Mộc: “Trời ơi! Anh bị thương rồi, sao lại vẫn đang chảy máu, đi đến bệnh viện thôi!”. Cô nhìn khắp người Phương Mộc, lẩm bẩm, “Không bị thương chỗ nào nữa chứ, em xin lỗi, em xin lỗi, em vừa mới nghe tin, em đến muộn mất rồi.”
Đặng Lâm Nguyệt nước mắt lưng tròng, nhưng Phương Mộc hất tay cô ra, vẫn nhìn chằm chằm vào Thái Vĩ, dường như vẫn muốn anh giải thích cho câu hỏi vừa rồi.
Thái Vĩ không thèm để ý đến ánh mắt chất vấn của Phương Mộc mà giở tập tài liệu đến bức ảnh chiếc búa.
“Cô đến thật đúng lúc”, anh nói với Đặng Lâm Nguyệt: “Đây có phải là chiếc búa hôm đó hung thủ đã cầm hay không?”
Đặng Lâm Nguyệt nhìn bức ảnh đó, “Hình như đúng thì phải, hơi giống”, cô nhìn sắc mặt đáng sợ của Phương Mộc, vội vàng sửa lại, “Tôi cũng không biết nữa, búa chẳng phải đều giống nhau sao? Ôi dào, tôi không biết, tôi không biết.”
Thái Vĩ tức giận trừng mắt nhìn Phương Mộc, đóng tập tài liệu lại, “tôi đi trước đây, mấy ngày này, cậu đừng đi lung tung, bật di động, có gì tôi sẽ liên lạc với cậu”. Nói xong, bèn xách cặp da quay người bước ra ngoài.
Trong phòng bỗng chốc im bặt, Đỗ Ninh nhìn Đặng Lâm Nguyệt rồi lại nhìn Phương Mộc, chỉ tay vào hộp cơm để trên bàn: “Phương Mộc ăn một chút đi, tớ mua bữa sáng cho cậu”.
Phương Mộc không nói gì, Đặng Lâm Nguyệt cười cười nói: “Cảm ơn anh, Đỗ Ninh.”
“Vậy tớ đi trước đây!”. Đỗ Ninh xách cặp sách nói khẽ với Đặng lâm Nguyệt: “Em ở lại với cậu ấy nhé!”
Sau khi Đỗ Ninh đi, căn phòng rơi vào sự trầm mặc càng khó chịu hơn. Đặng Lâm Nguyệt ngồi lại với Phương Mộc một lát, thấy cậu không thèm lên tiếng, bèn cầm hộp cơm đưa đến nói: “Anh ăn một chút đi!”
Phương Mộc không cầm, cô bèn lấy thìa múc cháo, đưa đến miệng Phương Mộc.
Phương Mộc quay đầu sang một bên, “Anh không muốn ăn, em đi về đi, anh muốn yên tĩnh một mình”.
Đặng Lâm Nguyệt bất lực, đặt hộp cơm trở lại bàn, khẽ nói với Phương Mộc: “Em ngồi lại với anh”.
Phương Mộc lắc đầu: “Không cần, em về trước đi!”
Đặng Lâm Nguyệt cắn môi, không kìm nổi hét lớn: “Anh thực sự ghét em như vậy sao?”
Phương Mộc nhìn Đặng Lâm Nguyệt thở dài bất lực, “Không phải, nhưng em không giúp được anh đâu.”
“Em không giúp gì được anh, vào những lúc như thế này, em có thể rời xa anh được sao, lẽ nào anh không cần em sao?”. Đặng Lâm Nguyệt đứng phắt dậy, “Em biết trong lòng anh rất khó chịu, mặc dù em không biết mọi chuyện, em cũng không biết cái người đó vì sao lại muốn giết anh, nhưng em rất muốn an ủi anh, anh không thể đối xử với em nhẹ nhàng một chút sao?”
“Không thể!”, Phương Mộc cũng lớn tiếng: “Em rất hiểu anh sao? Em biết anh là người như thế nào không? Em có biết ở bên cạnh anh sẽ phải chịu đựng những gì không? Em không làm nổi đâu!”
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng em không thể? Sự việc nguy hiểm đến thế em cũng đã trải qua rồi, còn có gì em không thể chịu đựng nữa chứ?”
Phương Mộc không muốn tranh luận mãi với Đặng Lâm Nguyệt, cậu mở cửa, “Em có đi không, em không đi, anh đi!”. Nước mắt Đặng Lâm Nguyệt trào ra khỏi khoang mắt, thi nhau rơi xuống, cô đứng yên nhìn Phương Mộc vài giây, sao đó lao nhanh ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Đặng Lâm Nguyệt biến mất cuối hành lang, Phương Mộc cảm thấy vô cùng áy náy và mỏi mệt.
Đặng Lâm Nguyệt, em không biết đâu, nỗi sợ hãi thực sự không phải là hắn ta muốn làm gì, mà là khi nào hắn ta làm.
***
Một ngày sau, Thái Vĩ nói với Phương Mộc, “Vết máu trên tấm vải đen đã được chứng thực là của Kim Xảo, qua điều tra thư viện trường, cũng được biết Mạnh Phàm Triết đã mượn những quyển sách này ở thư viện trường vào tháng 5 năm 2002, hoàn toàn phù hợp với thời gian gây án của seri những vụ án này.”
Cũng chính trong ngày hôm nay, người thân của Mạnh Phàm Triết đến trường.
Mạnh Phàm Triết mồ côi bố từ bé, người thân duy nhất chính là mẹ cậu. Mẹ Mạnh Phàm Triết sau khi nghe tin vội đi tàu hỏa đến thành phố J. Trong phòng thầy hiệu trưởng, do bệnh tim tái phát, bà đã bị ngất đến hai lần liền.
Trâu Đoàn Kết nói với Phương Mộc tin này và chính Phương Mộc cũng nhìn thấy bà vào buổi chiều ngày hôm đó. Một người phụ nữ tóc hoa râm, hai người cảnh sát đưa bà đến phòng ký túc xá của Mạnh Phàm Triết để lấy những di vật của cậu. Khi bà vừa nhìn thấy đường cảnh giới chắn ngang cửa phòng đã bắt đầu nghẹn ngào. Mười mấy sinh viên của học viện Luật, bao gồm Phương Mộc đều đứng xung quanh cửa phòng, nhìn thấy mẹ Mạnh Phàm Triết run rẩy lảo đảo bước vào phòng. Vừa bước vào cửa, bà liền nhìn ngó xung quanh, dường như vẫn còn hy vọng nhìn thấy Mạnh Phàm Triết ở một góc nào đó nói với bà: “Mẹ, mẹ đến rồi à”. Sau khi nhìn khắp lượt, bà nằm phục lên giường Mạnh Phàm Triết, lật chăn của Mạnh Phàm Triết đưa lên mũi hít lấy hít để, cuối cùng cũng bật khóc, “hu hu hu”. Mẹ Mạnh Phàm Triết khóc rất lâu, sau đó, dưới sự nhắc nhở của cảnh sát, mới từ từ sắp xếp di vật của Mạnh Phàm Triết.
Phần lớn đồ của Mạnh Phàm Triết đều bị cảnh sát đem đi coi như vật chứng. Cho nên di vật của cậu chỉ còn xếp đủ vào một túi du lịch. Sau khi mẹ Mạnh Phàm Triết xách túi du lịch là vết tích cuối cùng con trai bà để lại trên thế giới này rời khỏi phòng ký túc xá, đột nhiên nói với cảnh sát: “Tôi có thể gặp cậu bạn đó, chính là cái cậu mà các anh nói con trai tôi muốn giết, tôi vẫn không thể nào tin con trai mình có thể giết người”.
Ánh mắt người cảnh sát lướt nhanh qua mặt Phương Mộc, “Không được!”.
Ánh mắt của những người khác bỗng chốc lại tập trung cả vào Phương Mộc, Phương Mộc không hề để ý đến những ánh mắt đó, cậu nhìn mẹ Mạnh Phàm Triết thật lâu, cho đến khi bà loạng choạng biến mất ở cuối hành lang.
Các sinh viên đứng xung quanh không chịu tản đi, họ vẫn đứng túm tụm lại ở hành lang, có người vừa nhìn Phương Mộc vừa thì thầm với người khác.
Trâu Đoàn Kết dường như đã hạ quyết tâm lớn đến hỏi Phương Mộc: “Vì sao Mạnh Phàm Triết lại muốn giết cậu?”
Phương Mộc nhìn cậu bạn mấy giây: “Mình không biết!”
Quả thật, Phương Mộc không biết. Mấy hôm nay, cậu lần lượt hồi tưởng lại từng lần mình giao tiếp với Mạnh Phàm Triết, nhưng không thể tìm thấy bất kỳ động cơ nào khiến Mạnh Phàm Triết muốn giết mình. Hơn nữa, Mạnh Phàm Triết và hình tượng tên hung thủ mà cậu giả thiết thực sự khác biệt quá lớn. Mặc dù cậu vẫn luôn nhắc nhở mình việc khắc họa chân dung nhân vật chắc chắn sẽ tồn tại sự khác biệt với nghi phạm, nhưng sự khác biệt này có lẽ quá hoang đường. Thế nhưng, sự thực không thể phản bác được là Mạnh Phàm Triết đã viết ký hiệu số “7” lên cửa phòng mình, cũng chính cậu ấy tối hôm đó muốn giết mình, hơn nữa, phần lớn các vật chứng đều được phát hiện trong phòng ký túc xá của cậu ấy.
Nhưng, Phương Mộc vẫn không thể liên kết Mạnh Phàm Triết và tên hung thủ tàn độc, xảo quyệt vô cùng đó lại với nhau. Đặc biệt, khi cậu hồi tưởng lại cảnh Mạnh Phàm Triết vươn người đến cửa sổ xe cảnh sát cầu cứu mình, Phương Mộc hết lần này đến lần khác tự nhủ: Không phải cậu ấy, không phải cậu ấy.
Lúc đó, Mạnh Phàm Triết rõ ràng đang cầu cứu mình.
Làm gì có tên hung thủ nào lại làm như vậy chứ.
Tổ chuyên án quyết định rút khỏi trường ĐH J, trước khi đi, Thái Vĩ đến tiết lộ cho cậu biết tình hình tiến triển của việc điều tra mới nhất: “Trong số di vật của Mạnh Phàm Triết, không hề phát hiện ra hóa đơn liên quan đến việc thuê xe và thuê phòng, cũng không hề có những hành động tương tự. Nhưng, dựa vào tất cả những chứng cứ hiện có, có thể khẳng định, tất cả những vụ án giết người này đều do Mạnh Phàm Triết gây ra. Do nhân vật khả nghi đã chết, phía cảnh sát quyết định xóa bỏ vụ án”.
Phương Mộc nghe xong, trầm mặc một lúc, rồi hỏi: “Nói như vậy, kết luận của các anh là Mạnh Phàm Triết chính là hung thủ?”
Thái Vĩ gật đầu, “Đúng vậy!”
“Các anh thực sự tin rằng cậu ấy là hung thủ? hay là các nha tình nguyện tin rằng cậu ấy là hung thủ?”
Sắc mặt Thái Vĩ không được ổn lắm: “Ý cậu là gì?”
“Mạnh Phàm Triết không phải là hung thủ!”
“Vậy chứng cứ của cậu đâu?”
“…”
“Trực giác? Trực giác đáng tin cậy hay chứng cớ đáng tin cậy?”
Thái Vĩ tức giận nói: “Có phải là cậu coi chúng tôi là lũ ngốc phải không? Quả thật cậu đã bỏ ra không ít sức lực vào vụ án này, nhưng chúng tôi không phải là lũ ăn không ngồi rồi”.
“Thế động cơ gây án thì sao? Động cơ của Mạnh Phàm Triết là gì?”
“Xì, cậu còn không nhận ra đó là một thằng điên sao? Thằng điên giết người còn cần lý do à?”
“Thằng điên có thể thiết kế ra kế hoạch giết người cẩn mật và tinh tế đến thế sao?”
“Có lẽ hắn ta từng bước từng bước trở nên điên rồ...”
“Xì”, Phương Mộc giơ tay ném đầu mẩu thuốc lá đi thật xa.
Thái Vĩ bực bội hút thuốc, đột nhiên liếc mắt nhìn Phương Mộc. “Tôi nói này, có phải là cậu cảm thấy Mạnh Phàm Triết hoàn toàn không giống với người mà cậu đã miêu tả, cảm thấy hơi bẽ mặt, hơn nữa”. Anh cười hí hửng hai tiếng, “Còn là trước mặt bạn gái của cậu.”
“Thôi cút anh đi!” Phương Mộc nói xong bèn đứng dậy, bước thật nhanh.
Phương Mộc không trở lại phòng ký túc xá mà đi đến thư viện. Mấy hôm nay cậu cứ ở đây, lấy lại tất cả những sách phát hiện trong phòng Mạnh Phàm Triết xuống, xem từng cuốn một. Cậu hy vọng có thể qua đây phát hiện ra vết tích biến đổi tâm lý của Mạnh Phàm Triết, mặc dù biết rằng điều này có thể chỉ tốn công vô ích, nhưng đấy chính là điều duy nhất hiện thời cậu có thể làm.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo. Mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía cậu. Thầy quản lý Tôn nhìn cậu nhíu mày, chu chu miệng, ra hiệu cho cậu ra ngoài nghe điện thoại.
Phương Mộc vẫy vẫy tay với thầy tỏ vẻ xin lỗi, cầm di động chạy ra ngoài cửa. Vừa mở di động là một số điện thoại người ngoại tỉnh xa lắm. Nhìn mã vùng, Phương Mộc bất giác giật mình, đây chẳng phải là từ thành phố S nhà của Mạnh Phàm Triết sao?
“Alo?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ giới già nua: “Xin hỏi, cậu là Phương Mộc phải không?”
“Vâng, bác là…?”
“Tôi là mẹ của Mạnh Phàm Triết”
Phương Mộc giật mình hoảng hốt, “sao bà lại biết số điện thoại của mình nhỉ?”
“Cháu chào bác, bác tìm cháu có việc gì vậy?”
“Chuyện là thế này, chuyện của Mạnh Phàm Triết, cháu cũng biết rồi đấy. Hôm qua, bác vừa mới lo liệu xong việc hậu sự của nó…”, giọng của mẹ Mạnh Phàm Triết bắt đầu nấc nghẹn, “…Sáng sớm hôm nay vừa mới về đến nhà, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, mới phát hiện ra trong hòm thư của nhà chúng tôi có một bức thư, bác nhìn thấy chính là bức thư mấy hôm trước Mạnh Phàm Triết gửi, ngày gửi thư, chính là một ngày trước khi nó xảy ra chuyện.”
Phương Mộc cảm thấy con tim mình sắp sửa ngừng đập, “Mạnh Phàm Triết…gửi về nhà một bức thư?”
“Đúng vậy. Thư viết rất lộn xộn, bên trong nhắc đến một số việc rất kỳ lạ, có liên quan đến việc một thời gian trước nó quen biết với một bác sĩ gì đó. Trong bức thư nó dặn bác, nếu như nó xảy ra chuyện, hãy giao bức thư này cho cháu, còn viết số điện thoại của cháu ở trong bức thư, nó bảo chỉ có cháu mới giúp được nó…”. Nói đến đây, phía đầu dây điện thoại bỗng truyền đến những âm thanh rên rỉ đau xót.
“Bác ơi, bác ơi, bác còn ở đó không? Bác sao vậy?” Phương Mộc vội hỏi.
“Bác đây, tim của bác không được tốt lắm…vừa rồi hơi kích động…”
“Bên cạnh bác có thuốc không ạ?”
“Có, cháu đợi một lát, bác đi uống thuốc.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân loạng choạng, tiếng kéo ngăn kéo, tiếng lạo xạo mở lọ thuốc, tiếng rót nước.
Một lát sau, mẹ Mạnh Phàm Triết lại nhấc máy điện thoại, “Alo”
“Bác ạ, cháu đang nghe”
“Làm cách nào bác có thể đưa thư cho cháu được nhỉ?”
“Bác ơi, bác hãy nói cho cháu biết địa chỉ nhà bác, bây giờ cháu sẽ đến lấy.”
“Được rồi, cháu hãy ghi lại đi, phòng 401, đơn nguyên 3, tòa nhà số 6, tiểu khu Kim Tọa, số 83 đường Thùy Loan Bắc, khu Bạch Tháp, thành phố S”
Phương Mộc ghi lại địa chỉ, còn đọc lại một lần nữa cho mẹ Mạnh Phàm Triết chắc chắn, rồi lại dặn dò một câu: “Bác ơi, bác đừng đi ra khỏi nhà, đợi cháu đến đã nhé.”
“Được!”
Sau khi gác máy, Phương Mộc quay trở lại phòng đọc, nhét sách trở lại giá sách, sau khi vội vàng dọn đồ, lao thẳng về ký túc xá.
***
Bây giờ là 3h50 chiều, đi đến thành phố S mất khoảng 3 tiếng, có lẽ tối nay không kịp quay lại. Phương Mộc trở về phòng, kéo ngăn kéo ra xem, trong đó chỉ có hơn 100 tệ. Phương Mộc chuẩn bị đơn giản một ít đồ vào trong ba lô, để lại cho Đỗ Ninh một mẩu giấy nói với cậu là tối nay cậu không quay về, tiếp đó lấy thẻ ATM đến thẳng phòng giao dịch trước cổng trường. Trong phòng giao dịch đầy chật những người già đến lấy tiền lương hưu, chiếc máy rút tiền tự động ATM trước cửa cũng có một hàng dài để rút. Phương Mộc nhìn những người già đeo kính râm tỉ mỉ đếm lại số tiền của mình, cân nhắc một lát, đành phải đứng xếp hàng trong đội ngũ rút tiền trước máy ATM, đội ngũ rút tiền nhích dần lên một cách vô cùng chậm chạp. Phương Mộc vừa nhìn đồng hồ vừa lo lắng nhìn về phía trước. Khó khăn lắm mới đến lượt mình, Phương Mộc rút 1000 tệ, bước thật nhanh đến dãy xe taxi đang đỗ trước cổng trường để đi đến bến xe.
Khi đến nơi bến xe khách thì đã 4h30' chiều, ở phòng bán vé, Phương Mộc ủ rũ được biết chuyến xe khách cuối cùng đến thành phố S vừa mới chạy. Cậu không nghĩ nhiều, liền bắt xe đi đến ga tàu. Rất may, 5h10' chiều vẫn có một chuyến tàu hỏa đi đến thành phố S. Phương Mộc mua một vé rồi lại đến siêu thị ở sân ga mua mấy chiếc bánh bao, một chai nước, lặng lẽ ngồi ở phòng đợi rồi lên tàu.
Tối hôm đó, trong phòng vệ sinh, khi tận mắt chứng kiến Mạnh Phàm Triết giết chết và nuốt sống con mèo, Phương Mộc đã nhận thấy chắc chắn có người đã trị liệu tâm lý cho Mạnh Phàm Triết, hơn nữa quá trình trị liệu tâm lý này đã xảy ra sai sót dẫn đến tinh thần Mạnh Phàm Triết trở nên điên cuồng, sém chút nữa đã giết chết Phương Mộc, càng khiến Phương Mộc nghi ngờ có người đang khống chế Mạnh Phàm Triết.
Mẹ Mạnh Phàm Triết vừa mới nói trong thư có nhắc đến một người bác sĩ, điều này bước đầu đã chứng thực được suy đoán của Phương Mộc. Hơn nữa, nếu thực sự có một người như vậy, vậy thì chắc chắn anh ta có liên quan đến những vụ ám sát liên hoàn.
Phương Mộc cảm thấy mình đang ngày càng tiếp cận chân tướng sự thật. Thứ cảm giác này khiến lòng cậu nóng như lửa đốt, thời gian cũng dường như chậm chạp hơn bình thường rất nhiều.
Hành khách trên tàu ít hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Phương Mộc, hơn nữa cũng không ngờ còn tìm được ghế trống. Nhân viên trên tàu nói với Phương Mộc, đây là chuyến tàu chậm, thời gian đến thành phố S là sau 4 giờ 40 phút nữa. Quãng đường này không phải dài, chỉ là khi bạn biết phía trước chính là đáp án mà bạn đã khao khát chờ đợi quá lâu, nó sẽ trở nên dài dằng dặc, khiến cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Phương Mộc ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đang dần thẫm lại. Thỉnh thoảng, khi dừng lại ở những ga nhỏ, có một vài người xách túi lớn túi bé chen lên. Các hành khách ăn mặc và thân phận đều khác nhau, nhưng trên nét mặt phần lớn mọi người đều hiện ra sự mong ngóng được trở về nhà.
Nhà là gì? Bữa cơm nóng hổi vẫn còn bốc khói, đôi dép đi trong nhà ấm áp, chiếc giường thân quen, còn có cả lời trách móc của bố mẹ.
Có lẽ, khi Mạnh Phàm Triết ngồi trên chuyến tàu này trở về nhà, chắc cũng có thứ tâm trạng này.
Phương Mộc dựa đầu lên cửa sổ lạnh lẽo, trong đầu lại hiện lên nét mặt sợ hãi khóc lóc của Mạnh Phàm Triết in trên cửa sổ xe cảnh sát đó.
Cứu mình với, cứu mình với, Phương Mộc.
Phương Mộc nhắm nghiền mắt lại.
Khi Phương Mộc bước khỏi ga tàu hỏa thành phố S đã gần 10 giờ tối. Phương Mộc vội vàng bước nhanh đến chỗ taxi đang dừng bên ngoài ga, nói cho tài xế địa điểm cần đến, đột nhiên nghĩ ra cần phải gọi điện thoại đến nhà Mạnh Phàm Triết. Điện thoại đổ chuông rất lâu, nhưng không thấy ai nghe máy. Phương Mộc càng nghĩ càng thấy không ổn, vội giục tài xế lái thật nhanh.
Đi xuyên qua những con đường nhỏ vắng vẻ, cuối cùng taxi cũng đổ lại trước một khu dân cư.
"17 tệ", tài xế chỉ vào hộp tính tiền nói, Phương Mộc vừa nhìn hướng về khu dân cư vừa lấy ra một tờ 50 tệ đưa cho anh ta.
"Nhiều thế, có tiền lẻ không?"
"Không có, anh lấy 20 tệ đi." Phương Mộc không muốn mất thời gian với anh ta, vội vàng nói.
"Được rồi." Anh tài xế cười tươi rói, nói: "Cậu đợi một lát, tôi đưa hóa đơn cho cậu." Sau khi chiếc máy in trên xe kêu lách tách mấy tiếng, hóa đơn và 30 tệ được đưa tận tay Phương Mộc.
Phương Mộc bước vào tiểu khu Kim Tọa, đây rõ ràng là một khu dân cư khá lâu năm. Các tòa nhà đều là kiểu cũ, có hành lang phía bên ngoài. Phương Mộc mở to mắt, cố gắng phân biệt những con số đã bị hoen gỉ ghi thứ tự các tòa lầu, may mà khu này cũng không rộng, Phương Mộc nhanh chóng tìm được tòa lầu số 6. Đi đến đơn nguyên 3, Phương Mộc thận trọng bước lên từng bậc, đi đến tầng 4, nhìn sang trái, nhìn sang phải, bên trái là phòng 402, bên phải là 403, cậu đi thẳng vào phòng phía trong cùng bên trái.
Cánh cửa là cửa gỗ kiểu cũ, bên ngoài là một lớp sắt, trên cửa vẫn có dán chữ "Phúc" từ năm ngoái, Phương Mộc gõ nhẹ mấy tiếng, không có tiếng trả lời, cậu nhìn vào cửa sổ bên cạnh, cũng không hề có ánh đèn hắt ra.
Có lẽ bác ấy đã ngủ rồi?
Phương Mộc gõ tiếp mấy tiếng, vẫn không có tiếng trả lời. Cậu nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, thật không ngờ, cánh cửa lặng lẽ mở ra.
"Có ai ở nhà không?" Phương Mộc thò đầu vào gọi.
Không có ai trả lời.
Một thứ dự cảm không lành trào lên trong lòng Phương Mộc, cậu thò tay vào túi áo lấy ra con dao găm, mở ra, từ từ tiến vào phòng.
Cả căn phòng tối đen, không có chút ánh sáng nào. Phương Mộc đứng ở cửa mấy giây, thấp thoáng nhìn thấy phía trước là một hành lang, bên trái có một cánh cửa phòng đang mở, có thể thấp thoáng nhìn thấy bên trong có hình dạng bệ bếp và máy hút mùi, chắc là nhà bếp, phía bên phải là một cánh cửa sổ nhỏ, trên bệ cửa sổ có đặt mấy bồn hoa.
Phương Mộc thận trọng bước lên trước, hành lang dài khoảng 1 mét, đi đến cuối, mặc dù trước mắt vẫn một màng đen kịt, nhưng có thể thấy tầm nhìn rộng, phía trước có lẽ là phòng khách. Phương Mộc dừng lại ở cửa ra vào một lát, cố gắng điều chỉnh mắt mình có thể nhanh chóng thích hợp với ánh sáng ở đây, đồng thời lắng nghe từng chút động tĩnh trong phòng khách.
Dần dần, cậu phát hiện ra trong phòng khách có một thứ âm thanh sột soạt kỳ lạ, giống như có người đang lật giở tờ giấy, lại giống như thứ âm thanh phát ra từ những móng vuốt nhỏ chạm vào vải. Cậu đang tập trung tinh thần lắng nghe, đột nhiên có thứ gì đó chạy vụt qua chân mình, Phương Mộc sợ hãi hét lên một tiếng, lùi lại một bước, lưng đập vào tường, chỉ thấy tim đập dồn dập như muốn nhảy tung ra khỏi lòng ngực.
Đột nhiên cậu nhớ ra trong túi áo có bật lửa, cậu lấy ra, bật một cái, một đóm lửa nhỏ bật sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy mọi vật trước mắt.
Đây là phòng khách, phía trước là một chiếc tủ kệ, trên đó đặt tivi. Phía trước chiếc tủ kệ là bộ ghế sofa. Vị trí Phương Mộc đang đứng chính là phía sau ghế sofa.
Nhờ vào ánh lửa yếu ớt của chiếc bật lửa, Phương Mộc thấp thoáng nhìn thấy mấy lọn tóc hoa râm lộ ra phía sau ghế sofa.
"Bác ơi!" Phương Mộc gọi, giọng run rẩy.
Mấy lọn tóc ấy không hề động đậy.
Chiếc bật lửa đã hơi nóng tay, cậu không nghĩ được nhiều, cầm chắc chiếc dao găm trong tay, từ từ đi đến ghế sofa.
Khi khoảng cách đến ghế sofa càng lúc càng gần, tim Phương Mộc đập càng lúc càng mạnh, răng cậu va vào nhau lập cập, cảm giác tay mình run rẩy đến độ sắp không giữ được bật lửa nữa rồi. Khi đến ghế sofa, bật lửa đột nhiên vụt tắt, Phương Mộc rơi vào một khoảng tối đen như mực. Cậu vừa bật chiếc bật lửa đã nóng rẫy, vừa lần mò bước lên phía trước, khi cảm nhận đầu gối đã chạm vào ghế sofa chiếc bật lửa vụt lên một đóm lửa dài, một gương mặt cắt không còn một giọt máu, miệng há to xuất hiện trong tầm nhìn của Phương Mộc!
Mẹ Mạnh Phàm Triết nửa nằm nửa ngồi trên ghế, đầu dựa vào lưng ghế sofa, một tay ôm chặt ngực, một tay nắm chặt mép ghế sofa. Đôi mắt bà trợn tròn, miệng cũng há to, nét mặt thể hiện nỗi kinh hoàng tột cùng.
Bà đã chết rồi!
Một con chuột toàn thân đen sì đang bò trên đùi bà, dưới sự kích thích của ánh lửa, thật không ngờ nó không thèm né tránh, hai con mắt đỏ chằm chằm nhìn vào Phương Mộc.
Đến khi bật lửa làm bỏng tay, Phương Mộc mới định thần lại, trước nỗi kinh hoàng tột độ, cậu hoang mang giơ chiếc dao găm vung lên khắp nơi, vừa điên cuồng tìm kiếm chiếc di động trong túi.
Cuối cùng cũng tìm thấy, cậu mở đi động, vừa mới ấn số 1, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp.
Đột nhiên, mấy luồng ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào, trước mắt Phương Mộc chói lòa bởi ánh sáng, cậu đành phải đưa tay lên che mắt. Chính trong khoảnh khắc đó, Phương Mộc chợt nhìn thấy dưới sự chiếu sáng của ánh đèn pin.
Trên chiếc cửa sổ kính đầy hơi nước cạnh cánh cửa ra vào vẽ hai ký hiệu vô cùng kỳ lạ!
“Là ai? Ném dao xuống đất! Nếu không sẽ bắn!”
Phương Mộc vội ném dao xuống đất, giơ tay đầu hàng.
Mấy người cảnh sát lao về phía cậu, ấn cậu xuống dưới đất, Phương Mộc giãy giụa cố gắng gượng đầu ngẩng lên, cố sức muốn nhìn rõ rốt cuộc trên cửa kính vẽ gì.
“Mẹ mày, còn không biết điều”. Mặt bị tát một cái thật mạnh, bỗng chốc khóe miệng đầy mùi máu tanh
Phương Mộc hoa mắt chóng mặt ngọ nguậy, miệng lẩm bẩm: “Cửa kính…trên cửa kính…là cái gì…?”
Tác giả :
Lôi Mễ